Quyển 3 - Chương 521: Để ý hay rối loạn.
Miêu Nị
09/12/2016
Đây là lần đầu khi cuộc chiến ở cầu Nại Hà bắt đầu, hai người cất lời nói chuyện.
Cũng là "Trần Trường Sinh" và "Từ Hữu Dung" lần đầu tiên nói chuyện với nhau.
Từ Hữu Dung nói ta thua.
Trần Trường Sinh nói ngươi lặp lại lần nữa.
Nếu như nói ra những lời này là Đường Tam Thập Lục, như vậy không hề nghi ngờ nó là lời trào phúng cực có lực sát thương. Từ Hữu Dung nhất định sẽ trực tiếp dùng Thiên Phượng chân huyết đốt cầu. Nhưng nàng biết tính Trần Trường Sinh, biết hắn đã đoán được gì đó, có chút khẩn trương, cho nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười không nói.
Lụa trắng che dung nhan, cũng không thấy nét cười, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ý tứ trôi nổi trong không khí.
Ngay vào lúc này, gió tuyết mạnh lên, dải lụa trắng hơi phất lên.
Trận này đối chiến trong kiếm ý tung hoành, nhất là Đại quang minh kiếm uy lực cực kỳ đáng sợ, có quần áo và mũ che bảo hộ nhưng lụa trắng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Tấm lụa chậm rãi mở ra, chậm rãi rơi xuống đất.
Lụa trắng bất hạnh, là may mắn của Trần Trường Sinh.
Bởi vì hắn rốt cục đã thấy được gương mặt nàng.
Đó là gương mặt xinh đẹp không gì sánh được, mặt mày như vẽ, da thịt mịn màng, thắng tuyết ba phần.
Nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến đủ đoạt mất sĩ khí tam quân, ánh sáng của thiên địa.
Nhưng gương mặt này hoàn toàn xa lạ với Trần Trường Sinh.
Đang lúc hắn cảm thấy tiếc nuối thì lại thấy được ánh mắt nàng.
Đó là một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, trong mắt có vô số ánh sao như đang thiêu đốt, tươi đẹp chói mắt.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thấy được chỗ sâu nhất.
Nơi đó không có sao, không ánh sáng, không có thần thánh, không có trách nhiệm, chỉ có một vùng núi đầy mưa.
Lúc này, trong ánh mắt động lòng người còn có rất nhiều lời, còn có rất nhiều ý cười.
Trần Trường Sinh đương nhiên biết đôi mắt này, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên đôi mắt này, hắn từng cho là mình không còn cơ hội đối diện đôi mắt này. Cho đến bây giờ, cho đến khi kết thúc cuộc chiến ở cầu Nại Hà, một cơn gió cuốn đi khăn che mặt của đối thủ...
Đoạn thời gian trước, ngồi ở Chu lăng, hắn rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là bi thương như thủy triều cuồn cuộn.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu cảm giác như bị sét đánh trong sách không phải khoa trương, mà là thật.
Trong màn tuyết như có một tia chớp vô hình bổ trúng hắn.
Thân thể hắn cứng ngắc, không thể nói thành lời, tay nắm chuôi kiếm lạnh giá nhưng thân thể lại nóng bừng tới cực điểm.
Hắn cực kỳ khó khăn dời khỏi ánh mắt nàng, cực kỳ ngốc nghếch xoay người nhìn Lạc Thủy trắng xóa.
Qua một lát, hắn lại xoay người về nhìn nàng, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng chung quy không thể nói ra miệng, đành phải lại nhìn thượng du Lạc Thủy không người, bởi vì hắn lo lắng nên hai chân run rẩy, không hiểu có thể mềm tới ngã xuống không.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, ý cười trong mắt Từ Hữu Dung thêm đậm, nàng che miệng cười, trong mắt như có đóa hoa nở rộ.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, nhìn thượng du Lạc Thủy bình tĩnh nói:
- Có cái đáng xem sao?
- Nàng... Nàng đừng nói gì, giờ ta thấy hơi loạn.
Trần Trường Sinh mặt hơi đỏ, không phải do dư âm của Linh tê chỉ, cũng không phải trời đông giá rét mà là khẩn trương.
Hắn nhìn Lạc Thủy, ngửi được mùi thơm bên mình, tâm hoảng ý loạn, căn bản không dám nhìn sang.
Trước khai chiến hắn cũng rất khẩn trương, cho nên đứng bên cầu nhìn tuyết rơi xuống Lạc Thủy, dần lấy lại được nội tâm bình tĩnh.
Nhưng mà, lúc này bất kể hắn nhìn thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng gạt tóc ra sau tai, nhìn hắn, không muốn làm cho hắn quẫn bách liền thu lại ý cười, bình tĩnh nói:
- Lúc trước một kiếm cuối, vì sao chàng không đâm thẳng mà ngang kiếm che lông mày.
Bàn về kiếm, Trần Trường Sinh bình tĩnh hơn, thì thào nói:
- Ta đoán.
Lúc Tô Ly truyền hắn tuệ kiếm từng nói, có nhiều khi phải đoán. Cách nói này không có đạo lý nhưng Từ Hữu Dung có thể hiểu được. Nàng vốn không muốn giễu cợt hắn, nhưng nghe lời này, vẫn là không kìm nổi nói:
- Vậy sao chàng không đoán được ta là ai?
Nàng nói rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe vẫn thấy có hàm ý sâu sắc.
Trần Trường Sinh lúc này đã si ngốc, cúi đầu căn bản nói không nên lời.
Từ Hữu Dung không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh của hắn ngắm tuyết.
...
...
Từ lúc khai chiến đến hiện tại, hai bờ Lạc Thủy vẫn vang lên tiếng ủng hộ và nghị luận ngập trời, tuyết và mưa bụi gặp nhau, Trai kiếm và Vô Cấu kiếm tách ra chạm vào...., bình thường dân chúng xem không hiểu trận chiến này, nhưng hình ảnh đẹp mắt trên cầu Nại Hà cũng đủ làm họ biến đổi sắc mặt.
Trận chiến vạn chúng chăm chú cuối cùng kết thúc, lời tán thưởng và nghị luận vẫn còn, bởi vì dân chúng không nhìn ra ai là người giành thắng lợi cuối cùng.
- Ta thấy hẳn là tiểu Trần viện trưởng, cuối cùng Thánh nữ không phải lui trước sao?
- Hai người đều bị thương, tiểu Trần viện trưởng bị thương còn nặng hơn, dựa vào cái gì nói Thánh nữ thua?
- Nhưng ngươi không thấy cuối cùng cả hai thanh kiếm đều vào tay tiểu Trần viện trưởng sao?
- Vậy thì sao? Thánh nữ còn chưa dùng thủ đoạn hùng mạnh nhất, ngươi thấy phượng huyết trong truyền thuyết chưa?
- Chẳng lẽ ngươi có thể xác định tiểu Trần viện trưởng dốc toàn lực?
Phía trước nhanh chóng truyền đến tin tức, nói là Từ Hữu Dung thừa nhận thua dưới kiếm Trần Trường Sinh.
Lạc Thủy dần an tĩnh, mới dần dần tiêu hóa hết sự thật này.
- Này... Các ngươi mau nhìn lên cầu!
Vô số ánh mắt nhìn cầu Nại Hà, thấy Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung sóng vai đứng cạnh nhau như đang trò chuyện gì đó. Một lát sau bọn họ không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó nhìn tuyết bay, bởi vì khoảng cách hơi xa nên cảm giác thân thể của họ đang dựa vào nhau.
Tiếng nghị luận dần dần bình ổn, trở nên an tĩnh dị thường, mọi người nhìn hình ảnh này có chút kinh ngạc, lúc trước còn cầm kiếm chiến đấu, lúc này có thể sóng vai đứng ngắm phong cảnh? Đã có chuyện gì vậy?
- Thánh nữ... Đây là kiếm hạ lưu tình sao?
Dân chúng xem chiến chỉ có rất ít người ủng hộ Trần Trường Sinh, mặc dù là họ cũng trầm mặc, bởi vì nhìn ra được, trận đối chiến phấn khích vô cùng, nhưng song phương đều không có ý sinh tử chiến, dân chúng không hiểu kiếm chiêu, nhưng hình ảnh trên cầu lúc này có thể cảm nhận được cảm xúc mơ hồ.
Hình ảnh trên cầu Nại Hà rất đẹp, bọn họ đứng chung một chỗ rất hòa hợp, rất bình tĩnh, mọi người không đành lòng phá vỡ. Cho đến rất lâu sau, hai bờ Lạc Thủy dần vang lên những tiếng cảm thán.
- Một đôi thần tiên quyến lữ như thế, làm sao phải rút kiếm chỉ vào nhau chứ?
Cũng là "Trần Trường Sinh" và "Từ Hữu Dung" lần đầu tiên nói chuyện với nhau.
Từ Hữu Dung nói ta thua.
Trần Trường Sinh nói ngươi lặp lại lần nữa.
Nếu như nói ra những lời này là Đường Tam Thập Lục, như vậy không hề nghi ngờ nó là lời trào phúng cực có lực sát thương. Từ Hữu Dung nhất định sẽ trực tiếp dùng Thiên Phượng chân huyết đốt cầu. Nhưng nàng biết tính Trần Trường Sinh, biết hắn đã đoán được gì đó, có chút khẩn trương, cho nên cũng không tức giận, chỉ mỉm cười không nói.
Lụa trắng che dung nhan, cũng không thấy nét cười, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được ý tứ trôi nổi trong không khí.
Ngay vào lúc này, gió tuyết mạnh lên, dải lụa trắng hơi phất lên.
Trận này đối chiến trong kiếm ý tung hoành, nhất là Đại quang minh kiếm uy lực cực kỳ đáng sợ, có quần áo và mũ che bảo hộ nhưng lụa trắng không cách nào may mắn thoát khỏi.
Tấm lụa chậm rãi mở ra, chậm rãi rơi xuống đất.
Lụa trắng bất hạnh, là may mắn của Trần Trường Sinh.
Bởi vì hắn rốt cục đã thấy được gương mặt nàng.
Đó là gương mặt xinh đẹp không gì sánh được, mặt mày như vẽ, da thịt mịn màng, thắng tuyết ba phần.
Nàng thật sự rất đẹp, đẹp đến đủ đoạt mất sĩ khí tam quân, ánh sáng của thiên địa.
Nhưng gương mặt này hoàn toàn xa lạ với Trần Trường Sinh.
Đang lúc hắn cảm thấy tiếc nuối thì lại thấy được ánh mắt nàng.
Đó là một đôi mắt phượng cực kỳ xinh đẹp, trong mắt có vô số ánh sao như đang thiêu đốt, tươi đẹp chói mắt.
Hắn nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, thấy được chỗ sâu nhất.
Nơi đó không có sao, không ánh sáng, không có thần thánh, không có trách nhiệm, chỉ có một vùng núi đầy mưa.
Lúc này, trong ánh mắt động lòng người còn có rất nhiều lời, còn có rất nhiều ý cười.
Trần Trường Sinh đương nhiên biết đôi mắt này, hắn vĩnh viễn cũng không thể quên đôi mắt này, hắn từng cho là mình không còn cơ hội đối diện đôi mắt này. Cho đến bây giờ, cho đến khi kết thúc cuộc chiến ở cầu Nại Hà, một cơn gió cuốn đi khăn che mặt của đối thủ...
Đoạn thời gian trước, ngồi ở Chu lăng, hắn rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là bi thương như thủy triều cuồn cuộn.
Giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu cảm giác như bị sét đánh trong sách không phải khoa trương, mà là thật.
Trong màn tuyết như có một tia chớp vô hình bổ trúng hắn.
Thân thể hắn cứng ngắc, không thể nói thành lời, tay nắm chuôi kiếm lạnh giá nhưng thân thể lại nóng bừng tới cực điểm.
Hắn cực kỳ khó khăn dời khỏi ánh mắt nàng, cực kỳ ngốc nghếch xoay người nhìn Lạc Thủy trắng xóa.
Qua một lát, hắn lại xoay người về nhìn nàng, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng chung quy không thể nói ra miệng, đành phải lại nhìn thượng du Lạc Thủy không người, bởi vì hắn lo lắng nên hai chân run rẩy, không hiểu có thể mềm tới ngã xuống không.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, ý cười trong mắt Từ Hữu Dung thêm đậm, nàng che miệng cười, trong mắt như có đóa hoa nở rộ.
Nàng đi đến bên cạnh hắn, nhìn thượng du Lạc Thủy bình tĩnh nói:
- Có cái đáng xem sao?
- Nàng... Nàng đừng nói gì, giờ ta thấy hơi loạn.
Trần Trường Sinh mặt hơi đỏ, không phải do dư âm của Linh tê chỉ, cũng không phải trời đông giá rét mà là khẩn trương.
Hắn nhìn Lạc Thủy, ngửi được mùi thơm bên mình, tâm hoảng ý loạn, căn bản không dám nhìn sang.
Trước khai chiến hắn cũng rất khẩn trương, cho nên đứng bên cầu nhìn tuyết rơi xuống Lạc Thủy, dần lấy lại được nội tâm bình tĩnh.
Nhưng mà, lúc này bất kể hắn nhìn thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.
Từ Hữu Dung nhẹ nhàng gạt tóc ra sau tai, nhìn hắn, không muốn làm cho hắn quẫn bách liền thu lại ý cười, bình tĩnh nói:
- Lúc trước một kiếm cuối, vì sao chàng không đâm thẳng mà ngang kiếm che lông mày.
Bàn về kiếm, Trần Trường Sinh bình tĩnh hơn, thì thào nói:
- Ta đoán.
Lúc Tô Ly truyền hắn tuệ kiếm từng nói, có nhiều khi phải đoán. Cách nói này không có đạo lý nhưng Từ Hữu Dung có thể hiểu được. Nàng vốn không muốn giễu cợt hắn, nhưng nghe lời này, vẫn là không kìm nổi nói:
- Vậy sao chàng không đoán được ta là ai?
Nàng nói rất bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe vẫn thấy có hàm ý sâu sắc.
Trần Trường Sinh lúc này đã si ngốc, cúi đầu căn bản nói không nên lời.
Từ Hữu Dung không nói gì nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh của hắn ngắm tuyết.
...
...
Từ lúc khai chiến đến hiện tại, hai bờ Lạc Thủy vẫn vang lên tiếng ủng hộ và nghị luận ngập trời, tuyết và mưa bụi gặp nhau, Trai kiếm và Vô Cấu kiếm tách ra chạm vào...., bình thường dân chúng xem không hiểu trận chiến này, nhưng hình ảnh đẹp mắt trên cầu Nại Hà cũng đủ làm họ biến đổi sắc mặt.
Trận chiến vạn chúng chăm chú cuối cùng kết thúc, lời tán thưởng và nghị luận vẫn còn, bởi vì dân chúng không nhìn ra ai là người giành thắng lợi cuối cùng.
- Ta thấy hẳn là tiểu Trần viện trưởng, cuối cùng Thánh nữ không phải lui trước sao?
- Hai người đều bị thương, tiểu Trần viện trưởng bị thương còn nặng hơn, dựa vào cái gì nói Thánh nữ thua?
- Nhưng ngươi không thấy cuối cùng cả hai thanh kiếm đều vào tay tiểu Trần viện trưởng sao?
- Vậy thì sao? Thánh nữ còn chưa dùng thủ đoạn hùng mạnh nhất, ngươi thấy phượng huyết trong truyền thuyết chưa?
- Chẳng lẽ ngươi có thể xác định tiểu Trần viện trưởng dốc toàn lực?
Phía trước nhanh chóng truyền đến tin tức, nói là Từ Hữu Dung thừa nhận thua dưới kiếm Trần Trường Sinh.
Lạc Thủy dần an tĩnh, mới dần dần tiêu hóa hết sự thật này.
- Này... Các ngươi mau nhìn lên cầu!
Vô số ánh mắt nhìn cầu Nại Hà, thấy Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung sóng vai đứng cạnh nhau như đang trò chuyện gì đó. Một lát sau bọn họ không nói gì nữa, lẳng lặng đứng đó nhìn tuyết bay, bởi vì khoảng cách hơi xa nên cảm giác thân thể của họ đang dựa vào nhau.
Tiếng nghị luận dần dần bình ổn, trở nên an tĩnh dị thường, mọi người nhìn hình ảnh này có chút kinh ngạc, lúc trước còn cầm kiếm chiến đấu, lúc này có thể sóng vai đứng ngắm phong cảnh? Đã có chuyện gì vậy?
- Thánh nữ... Đây là kiếm hạ lưu tình sao?
Dân chúng xem chiến chỉ có rất ít người ủng hộ Trần Trường Sinh, mặc dù là họ cũng trầm mặc, bởi vì nhìn ra được, trận đối chiến phấn khích vô cùng, nhưng song phương đều không có ý sinh tử chiến, dân chúng không hiểu kiếm chiêu, nhưng hình ảnh trên cầu lúc này có thể cảm nhận được cảm xúc mơ hồ.
Hình ảnh trên cầu Nại Hà rất đẹp, bọn họ đứng chung một chỗ rất hòa hợp, rất bình tĩnh, mọi người không đành lòng phá vỡ. Cho đến rất lâu sau, hai bờ Lạc Thủy dần vang lên những tiếng cảm thán.
- Một đôi thần tiên quyến lữ như thế, làm sao phải rút kiếm chỉ vào nhau chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.