Quyển 3 - Chương 520: Chém không đứt
Miêu Nị
09/12/2016
Trên thuyền lớn xuôi Lạc Thủy liên tục vang lên tiếng kinh hô.
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Trường Sinh vươn tay trái, dùng phương thức bọn họ nghĩ mãi mà không rõ bay xuống đất phá Đại quang minh kiếm, sau đó nhìn Từ Hữu Dung như tiên đoán trước được thủ đoạn của hắn, mượn kiếm phá kiếm của hắn, nhìn lại Trần Trường Sinh rõ ràng đã khống chế được Trai kiếm, Trai kiếm lại vẫn như cũ đâm vào thân thể hắn, cuối cùng mọi người rốt cục nhận ra ngón tay Từ Hữu Dung hướng tới Trần Trường Sinh trông cực đơn giản, kì thực lại như lôi đình vạn mã.
- Linh tê chỉ!
Ti Nguyên đạo nhân động dung nói.
Trần Trường Sinh sẽ thua sao? Hắn có thể sẽ chết sao? Mao Thu Vũ sắc mặt kịch biến, hai tay áo cuộn sóng chuẩn bị lao tới. Đường Tam Thập Lục sắc mặt trở nên dị thường khó coi, Mạc Vũ và Trần Lưu Vương cũng như thế. Phân ra thắng bại là được, sao còn phải phân ra sinh tử?
Hết thảy phát sinh quá nhanh.
Không ai ngờ Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung trong thời gian ngắn ngủi như thế, từ cực động tới cực tĩnh lại thành cực động, điều này nói rõ bọn họ đã tiến nhập tiết tấu của mình, đáng sợ hơn là tiết tấu của họ tương tự, rất khó ai đánh vỡ được tiết tấu này, cho dù là người có cảnh giới thực lực mạnh hơn cũng không thể.
Yên tĩnh.
Ánh sáng rực rỡ trên Cầu Nại Hà như quang âm phảng phất.
Tuyết rơi thưa thớt không che được bóng dáng hai người bên kia cầu.
Tuyến vẫn là tuyết, mưa vẫn là mưa, Từ Hữu Dung đã vượt qua tuyến phân cách, tới trước Trần Trường Sinh.
Nàng nâng ngón trỏ tay phải điểm vào mi tâm của hắn, nhưng cũng chưa hoàn toàn trấn trụ.
Giữa chỉ tay nàng và mi tâm của hắn có một cây đoản kiếm chắn giữa.
Bởi vì cây đoản kiếm còn ở đó.
Không biết khi nào Trần Trường Sinh đã giơ Vô Cấu kiếm chặn ngón tay Từ Hữu Dung.
Thân vô thái phượng, tâm đầu ý hợp, huống chi thân là thái phượng?
Từ Hữu Dung thông minh sắc sảo, chỉ nhanh như tia chớp cũng không nhanh bằng kiếm của hắn. Điều này chỉ có thể nói, hắn đã sớm tính ra nàng sẽ dùng Linh Tê Chỉ.
Trai kiếm để lại trên vai trái hắn một vết thương, miệng vết thương như có mảnh sao bám vào, nhưng chuôi kiếm đã bị hắn nắm trong tay.
Từ Hữu Dung chậm rãi thu chỉ tay.
Một giọt máu từ chỉ tay nhỏ xuống cầu cầu, mưa tuyết chợt bốc hơi thành sương mù nhàn nhạt.
Vô Cấu kiếm chặn Linh Tê chỉ nhưng không thể hoàn toàn tiêu trừ uy lực trên ngón tay, mi tâm Trần Trường Sinh nhỏ máu như có thêm nốt ruồi đỏ.
Trên cầu đá tĩnh lặng.
Những người trên thuyền phát hiện chiến cuộc cũng không quá thảm thiết, cũng tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cách sương mù, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đối diện, rất lâu không nói gì.
Đều bị tổn thương, thoạt nhìn là Trần Trường Sinh tổn thương nặng hơn, nhưng hiện tại hai thanh kiếm đều ở trong tay hắn. Như vậy đến tột cùng là ai thắng?
Rất rõ ràng, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không còn quan tâm thắng bại, họ nhìn đối phương, trong lòng sinh ra vô số nghi vấn.
- Vì sao ta cách không đoạt lại quyền khống chế Trai kiếm khiến một khắc cuối cùng nó phải lệch khỏi quỹ đạo bảy tấc, cuối cùng Trai kiếm vẫn đâm trúng vai trái ta, chẳng lẽ nói, Đại quang minh kiếm từ lúc mới bắt đầu đã không muốn đâm vào chỗ yếu hại mà chỉ muốn đâm vào vai trái của ta?
- Vì sao Vô Cấu kiếm có thể nói là tuệ miểu vô song, có có hội rất lớn đánh ngang Linh Tê chỉ, nếu không cũng có thể đồng sinh cộng tử, nhưng vào khắc đó lại cố tình ngưng trệ, cuối cùng tới chặn ngón tay của ta?
Bảy ngày, mười bảy bản đồ tinh vực, ba trăm tờ giấy, vô số lần suy diễn tính toán, tất cả kinh nghiệm và trí tuệ của họ đều đặt vào trận chiến này, bọn họ đã tính tất cả chi tiết và cực hạn, nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, đợi chờ mình vẫn là sự bất ngờ.
Đó là bởi vì bọn họ có thể tính kiếm lộ, có thể tính thiên thời địa lý, nhưng không cách nào tính thấu lòng người, không tính được đối phương đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh mất bảy ngày bảy đêm nhưng không có tính đến... Từ Hữu Dung có thể tính hắn cuối cùng sẽ lấy kiếm ý rung động Trai kiếm, do đó phá Đại quang minh kiếm, tiện đà dựa thế, mấu chốt nữa là hắn không ngờ Từ Hữu Dung luôn nương tay, đối với hắn không có một tia sát ý nào, thậm chí ngay cả ý làm tổn thương cũng không có, cho nên hắn tính sai rồi —— Trai kiếm đâm vào vai trái, trên thực tế là bị chính hắn gây thương tích.
Trận chiến ở cầu Nại Hà, Trần Trường Sinh thầm nghĩ cầu hoà, nhưng lại không biết, nàng không muốn thua. Đồng dạng, Từ Hữu Dung cũng thật không ngờ, hắn có thể làm vậy, bởi vì nàng biết hắn là ai, nhưng hắn không biết nàng là nàng, như vậy hắn không có đạo lý gì phải che chở nàng.
Nàng cho là hắn muốn thắng, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ khống chế Trai kiếm đến phá Đại quang minh kiếm —— ở trước chu lăng nàng từng thấy hình ảnh đó, biết hắn có năng lực như thế —— nàng đã chuẩn bị kỹ càng, khi hắn ý đồ cướp Trai kiếm, nàng sẽ dựa thế nắm trong tay tất cả cục diện, cuối cùng trước mặt bao người trên dòng Lạc Thủy tuyên bố trận chiến này là cùng cục. Nhưng mà, nàng lại không ngờ Trần Trường Sinh không có ý cướp đoạt Trai kiếm phản công mà chỉ phòng thủ. Cả Vô Cấu kiếm cũng là như thế.
Tóm lại, bọn họ nghĩ một đằng, sự thật lại một nẻo.
Vô số lần suy diễn và tính toán đều biến thành bất ngờ.
Từ Hữu Dung thật bất ngờ, bởi vì nàng xác nhận hắn không biết mình là Sơ Kiến cô nương, cho nên nàng sai càng nhiều.
Sai thì sai, nàng còn chưa hoàn toàn nhận thức rõ ràng thiếu niên tên Trần Trường Sinh này.
Hắn dường như còn tốt hơn so với người trong Chu viên kia, tốt hơn cả tưởng tượng của nàng.
Vậy tốt lắm.
Nàng thua rất cam tâm.
- Ta thua.
Nếu nhất định phải phân ra sinh tử, trận đối chiến này đương nhiên còn có thể tiếp tục, thương thế của nàng nhẹ hơn Trần Trường Sinh, còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng, nhưng đây không phải cuộc chiến sinh tử, đây là luận kiếm, hiện tại hai thanh kiếm đều ở trong tay Trần Trường Sinh, cho nên nàng cho là mình thua.
Không có sự nhường nhịn nào, nàng rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Trần Trường Sinh không có cách nào bình tĩnh, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.
Mà khi hắn nghe thấy giọng nói của Từ Hữu Dung, hắn càng không thể bình tĩnh.
Giọng nói dễ nghe, là nước trong suối, là tiếng gió thu trong rừng phong.
Giọng nói có phần quen tai, như đã từng nghe ở đâu đó.
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, ánh mắt lại bị tầng lụa trắng ngăn cách bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm lụa trắng kia, xem một cách nghiêm túc, càng lúc càng khẩn trương.
Cho dù phong tuyết tái khởi, kiếm ý xuy xuy lay động cũng chém không đứt tầm mắt của hắn.
Thân thể hắn bỗng nhiên cứng ngắc, thanh âm cũng có chút lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi... Lặp lại lần nữa?
Mọi người trơ mắt nhìn Trần Trường Sinh vươn tay trái, dùng phương thức bọn họ nghĩ mãi mà không rõ bay xuống đất phá Đại quang minh kiếm, sau đó nhìn Từ Hữu Dung như tiên đoán trước được thủ đoạn của hắn, mượn kiếm phá kiếm của hắn, nhìn lại Trần Trường Sinh rõ ràng đã khống chế được Trai kiếm, Trai kiếm lại vẫn như cũ đâm vào thân thể hắn, cuối cùng mọi người rốt cục nhận ra ngón tay Từ Hữu Dung hướng tới Trần Trường Sinh trông cực đơn giản, kì thực lại như lôi đình vạn mã.
- Linh tê chỉ!
Ti Nguyên đạo nhân động dung nói.
Trần Trường Sinh sẽ thua sao? Hắn có thể sẽ chết sao? Mao Thu Vũ sắc mặt kịch biến, hai tay áo cuộn sóng chuẩn bị lao tới. Đường Tam Thập Lục sắc mặt trở nên dị thường khó coi, Mạc Vũ và Trần Lưu Vương cũng như thế. Phân ra thắng bại là được, sao còn phải phân ra sinh tử?
Hết thảy phát sinh quá nhanh.
Không ai ngờ Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung trong thời gian ngắn ngủi như thế, từ cực động tới cực tĩnh lại thành cực động, điều này nói rõ bọn họ đã tiến nhập tiết tấu của mình, đáng sợ hơn là tiết tấu của họ tương tự, rất khó ai đánh vỡ được tiết tấu này, cho dù là người có cảnh giới thực lực mạnh hơn cũng không thể.
Yên tĩnh.
Ánh sáng rực rỡ trên Cầu Nại Hà như quang âm phảng phất.
Tuyết rơi thưa thớt không che được bóng dáng hai người bên kia cầu.
Tuyến vẫn là tuyết, mưa vẫn là mưa, Từ Hữu Dung đã vượt qua tuyến phân cách, tới trước Trần Trường Sinh.
Nàng nâng ngón trỏ tay phải điểm vào mi tâm của hắn, nhưng cũng chưa hoàn toàn trấn trụ.
Giữa chỉ tay nàng và mi tâm của hắn có một cây đoản kiếm chắn giữa.
Bởi vì cây đoản kiếm còn ở đó.
Không biết khi nào Trần Trường Sinh đã giơ Vô Cấu kiếm chặn ngón tay Từ Hữu Dung.
Thân vô thái phượng, tâm đầu ý hợp, huống chi thân là thái phượng?
Từ Hữu Dung thông minh sắc sảo, chỉ nhanh như tia chớp cũng không nhanh bằng kiếm của hắn. Điều này chỉ có thể nói, hắn đã sớm tính ra nàng sẽ dùng Linh Tê Chỉ.
Trai kiếm để lại trên vai trái hắn một vết thương, miệng vết thương như có mảnh sao bám vào, nhưng chuôi kiếm đã bị hắn nắm trong tay.
Từ Hữu Dung chậm rãi thu chỉ tay.
Một giọt máu từ chỉ tay nhỏ xuống cầu cầu, mưa tuyết chợt bốc hơi thành sương mù nhàn nhạt.
Vô Cấu kiếm chặn Linh Tê chỉ nhưng không thể hoàn toàn tiêu trừ uy lực trên ngón tay, mi tâm Trần Trường Sinh nhỏ máu như có thêm nốt ruồi đỏ.
Trên cầu đá tĩnh lặng.
Những người trên thuyền phát hiện chiến cuộc cũng không quá thảm thiết, cũng tạm thời bình tĩnh trở lại.
Cách sương mù, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đối diện, rất lâu không nói gì.
Đều bị tổn thương, thoạt nhìn là Trần Trường Sinh tổn thương nặng hơn, nhưng hiện tại hai thanh kiếm đều ở trong tay hắn. Như vậy đến tột cùng là ai thắng?
Rất rõ ràng, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không còn quan tâm thắng bại, họ nhìn đối phương, trong lòng sinh ra vô số nghi vấn.
- Vì sao ta cách không đoạt lại quyền khống chế Trai kiếm khiến một khắc cuối cùng nó phải lệch khỏi quỹ đạo bảy tấc, cuối cùng Trai kiếm vẫn đâm trúng vai trái ta, chẳng lẽ nói, Đại quang minh kiếm từ lúc mới bắt đầu đã không muốn đâm vào chỗ yếu hại mà chỉ muốn đâm vào vai trái của ta?
- Vì sao Vô Cấu kiếm có thể nói là tuệ miểu vô song, có có hội rất lớn đánh ngang Linh Tê chỉ, nếu không cũng có thể đồng sinh cộng tử, nhưng vào khắc đó lại cố tình ngưng trệ, cuối cùng tới chặn ngón tay của ta?
Bảy ngày, mười bảy bản đồ tinh vực, ba trăm tờ giấy, vô số lần suy diễn tính toán, tất cả kinh nghiệm và trí tuệ của họ đều đặt vào trận chiến này, bọn họ đã tính tất cả chi tiết và cực hạn, nhưng mà cuối cùng lại phát hiện, đợi chờ mình vẫn là sự bất ngờ.
Đó là bởi vì bọn họ có thể tính kiếm lộ, có thể tính thiên thời địa lý, nhưng không cách nào tính thấu lòng người, không tính được đối phương đang suy nghĩ gì.
Trần Trường Sinh mất bảy ngày bảy đêm nhưng không có tính đến... Từ Hữu Dung có thể tính hắn cuối cùng sẽ lấy kiếm ý rung động Trai kiếm, do đó phá Đại quang minh kiếm, tiện đà dựa thế, mấu chốt nữa là hắn không ngờ Từ Hữu Dung luôn nương tay, đối với hắn không có một tia sát ý nào, thậm chí ngay cả ý làm tổn thương cũng không có, cho nên hắn tính sai rồi —— Trai kiếm đâm vào vai trái, trên thực tế là bị chính hắn gây thương tích.
Trận chiến ở cầu Nại Hà, Trần Trường Sinh thầm nghĩ cầu hoà, nhưng lại không biết, nàng không muốn thua. Đồng dạng, Từ Hữu Dung cũng thật không ngờ, hắn có thể làm vậy, bởi vì nàng biết hắn là ai, nhưng hắn không biết nàng là nàng, như vậy hắn không có đạo lý gì phải che chở nàng.
Nàng cho là hắn muốn thắng, như vậy cuối cùng tất nhiên sẽ khống chế Trai kiếm đến phá Đại quang minh kiếm —— ở trước chu lăng nàng từng thấy hình ảnh đó, biết hắn có năng lực như thế —— nàng đã chuẩn bị kỹ càng, khi hắn ý đồ cướp Trai kiếm, nàng sẽ dựa thế nắm trong tay tất cả cục diện, cuối cùng trước mặt bao người trên dòng Lạc Thủy tuyên bố trận chiến này là cùng cục. Nhưng mà, nàng lại không ngờ Trần Trường Sinh không có ý cướp đoạt Trai kiếm phản công mà chỉ phòng thủ. Cả Vô Cấu kiếm cũng là như thế.
Tóm lại, bọn họ nghĩ một đằng, sự thật lại một nẻo.
Vô số lần suy diễn và tính toán đều biến thành bất ngờ.
Từ Hữu Dung thật bất ngờ, bởi vì nàng xác nhận hắn không biết mình là Sơ Kiến cô nương, cho nên nàng sai càng nhiều.
Sai thì sai, nàng còn chưa hoàn toàn nhận thức rõ ràng thiếu niên tên Trần Trường Sinh này.
Hắn dường như còn tốt hơn so với người trong Chu viên kia, tốt hơn cả tưởng tượng của nàng.
Vậy tốt lắm.
Nàng thua rất cam tâm.
- Ta thua.
Nếu nhất định phải phân ra sinh tử, trận đối chiến này đương nhiên còn có thể tiếp tục, thương thế của nàng nhẹ hơn Trần Trường Sinh, còn có rất nhiều thủ đoạn chưa dùng, nhưng đây không phải cuộc chiến sinh tử, đây là luận kiếm, hiện tại hai thanh kiếm đều ở trong tay Trần Trường Sinh, cho nên nàng cho là mình thua.
Không có sự nhường nhịn nào, nàng rất bình tĩnh tiếp nhận sự thật này.
Trần Trường Sinh không có cách nào bình tĩnh, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện nghĩ mãi mà không rõ.
Mà khi hắn nghe thấy giọng nói của Từ Hữu Dung, hắn càng không thể bình tĩnh.
Giọng nói dễ nghe, là nước trong suối, là tiếng gió thu trong rừng phong.
Giọng nói có phần quen tai, như đã từng nghe ở đâu đó.
Hắn nhìn Từ Hữu Dung, ánh mắt lại bị tầng lụa trắng ngăn cách bên ngoài.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm lụa trắng kia, xem một cách nghiêm túc, càng lúc càng khẩn trương.
Cho dù phong tuyết tái khởi, kiếm ý xuy xuy lay động cũng chém không đứt tầm mắt của hắn.
Thân thể hắn bỗng nhiên cứng ngắc, thanh âm cũng có chút lắp bắp:
- Ngươi... Ngươi... Lặp lại lần nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.