Quyển 2 - Chương 402: Đêm của chỉ gian.
Miêu Nị
09/12/2016
Lương Tiếu Hiểu chết rồi, tố cáo của y trước khi chết tất nhiên rất có
sức mạnh. Chỉ là lúc đó một bằng chứng khác chuyện Chu Viên, Trang Hoán
Vũ ngoại trừ cực kỳ đơn giản nói rõ một chút tình hình ra, phần lớn thời gian đều ở trạng thái trầm lặng. Cho nên trong câu chuyện người chết kể lại có rất nhiều chi tiết không có được bổ túc. Hơn nữa đối tượng Lương Tiếu Hiểu chỉ chứng không phải người bình thường, cho nên chuyện Chu
Viên tất nhiên bị kéo vào trong vũng bùn, qua mấy ngày vẫn không có tiến triển gì.
Thân phận của Trần Trường Sinh rất đặc biệt, đám đại nhân vật trong Ly Cung khẳng định sẽ đặc biệt chú ý chuyện này. Trong Đại Triều Thí, mọi người đã phát hiện mối quan hệ giữa Chiết Tụ và Quốc Giáo Học Viện khá tốt. Hơn nữa vị thiếu niên Lang tộc này ở cánh đồng tuyết phía Bắc lập hạ vô số chiến công, rất được khen ngợi của những thần tướng phía Bắc Đại Chu. Chuyện này rốt cuộc sẽ phát triển thế nào, ở trong mắt rất nhiều người cuối cùng vẫn phải xem quyết định của Thánh Hậu nương nương. Vì thế Chu Viên liền trở thành tâm điểm của vô số ánh mắt chú ý tới. Vì chỗ này là phủ đệ của Chu Thông, ý chí của Thánh Hậu nương nương từ trước đến giờ là do chó điên tàn nhẫn nhất, điên cuồng nhất này thể hiện cụ thể. Cũng vì vậy, sau khi triều đình dẫn Chiết Tụ rời khỏi Ly Cung, thì luôn quan tâm chỗ này.
Rất ít người biết Chu ngục trong truyền thuyết, cái đại ngục vô số đại thần tướng lĩnh nghe thấy đã sợ mất vía. Và phủ đệ của Chu Thông vốn chính là liền kề tòa kiến trúc, cách nhau chỉ hơn 10 trượng và hai cánh cửa mõng không ngăn nổi gió. Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, nói chính là phủ của Chu Thông và ngục của Chu Thông. Phía trước bốn mùa đều là cảnh đẹp, phía sau rảnh rỗi nhàn nhã vô vị. Bơ vơ lạc lõng, không biết ngày mai.
Tê giác đen kéo chiếc xe thiết nặng nề, xuyên qua cánh cửa đá hình vòm cung của Chu Viên, tới trong tòa kiến trúc u trầm phía trước
Tuy cách gần như vậy, Chu Thông vẫn quen thói ngồi xe.
Ngoại trừ trước mặt Thánh Hậu nương nương, chỉ ở trong chiếc xe thiếc này y mới cảm thấy an toàn.
Xe thiết tới trước cửa ra vào nhà giam, két một tiếng, cửa xe chậm rãi mở ra.
Chu Thông từ trong xe chậm rãi đi xuống. Theo bản năng ngước nhìn bầu trời đêm, sắc mặt bị ánh sao chiếu vào có chút tái nhợt.
Giữa lúc y đi xuống xe thiết, mức độ canh gác xung quanh Chu ngục nhất thời nâng cao mấy cấp lượng. Về phần trong những cái bóng đen hiên mái đó, không biết ẩn chứa bao nhiêu cường giả tu hành.
Chu Thông không phải kẻ yếu, y là cường giả Tụ Tinh Cảnh, ở triều đình Đại Chu cũng là cao thủ hiếm có. Nhưng cho dù như vậy, y vẫn sống rất cẩn trọng. Ngoại trừ yêu cầu của thẩm án, rất ít rời khỏi Chu ngục. Cho dù rời khỏi, phần lớn thời gian cũng đi hoàng cung. Hơn nữa mỗi lần xuất hành đều mang theo vô số hộ vệ. Vì y rất rõ, có vô số người muốn giết chết mình. Nếu liệt kê ra ở đại lục người mà nhiều người muốn giết chết nhất, Tô Ly nhất định phải xếp sau y.
Đi vào trong nhà lao tối đen lạnh lẽo, nhìn cả cơ thể thiếu niên Lang tộc máu thịt nhầy nhụa, không có một nơi nào còn toàn vẹn, biểu tình của Chu Thông không có biến hóa gì, cũng không có bất kỳ bộ dạng hứng thú biến thái gì như trong truyền thuyết, chỉ là bình thản.
Từ lúc phụng lệnh Thánh Hậu nương nương tiếp nhận Thanh Lại Ti đến nay, Chu Thông thẩm qua vô số tội phạm, tận tay dùng qua vô số hình, thấy qua vô số thảm trạng, người thảm hơn Chiết Tụ không biết có bao nhiêu, y không thể vì vậy mà động dung. Nhưng y không cho rằng đây là chết ngất, y cũng sẽ không cho phép mình vì những máu tanh này mà chết ngất. Y kiên trì cho rằng chỉ có một lòng với công việc, mới có thể tiếp tục giữ được hứng thú và cảm giác tươi mới. Sau đó mới có thể duy trì sự nhạy cảm của mình đối với rất nhiều chuyện.
Đúng vậy, Chu Thông vẫn cho rằng đây là một phần công việc. Lúc đầu y đọc sách thánh hiền, sách luận làm không tốt, cho nên chuyển sang tu hành. Tu hành không tệ, nhưng vì tuổi tác quá lớn, không có cơ hội tiến vào nội môn của những tông phái sơn môn học tập, cho nên y bắt đầu kinh doanh nhân mạch. Cuối cùng trong Bách Thảo Viên quen được Thánh Hậu nương nương, làm tới công việc này, càng làm thì càng yêu thích, muốn chăm chỉ làm cho tốt nhất. Bất luận đọc sách thánh hiền, tu đạo pháp sự, hay là bây giờ hình thiên hạ nhân, Chu Thông xưa nay đều yêu cầu mình như vậy. Sự thật chứng minh y quả thật đã làm được.
- Lúc 6 giờ một khắc, ngươi hôn mê ngất đi, tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngươi đang đau đớn tỉnh lại, cho nên ta đến hỏi lại ngươi lần nữa. Nếu hai cô gái đó là đôi cánh của Nam Khách công chúa Ma tộc, tại sao không cùng liên thủ với đôi vợ chồng ma tướng đó, trực tiếp giết chết các ngươi, ngược lại chia nhau làm việc. Kết quả bị các ngươi lần lượt đánh bại?
Chu Thông không có đứng trước mặt Chiết tụ nhìn chằm chằm vào y gây áp lực cho y, cũng không có nhìn sắp hồ sơ trên bàn
Y đứng ở một chỗ thông gió duy nhất của nhà lao, lẳng lặng nhìn sao trời trên không trung, rõ ràng có chút không để ý.
Sắp hồ sơ trên bàn là kể lại những chuyện Chiết Tụ từng làm đối với Mai Sa Lý trên dọc đường. Sau khi Chiết Tụ đến Chu ngục, thì cũng không có nói một lời nào nữa. Chu Thông rất rõ, áp lực tinh thần đối với thiếu niên Lang tộc này cũng không có ý nghĩa gì. Chu Thông nhìn qua sắp hồ sơ đó một lượt liền ghi nhớ tất cả nội dung, bao gồm những chi tiết không làm người ta chú ý. Trong kể lại của Chiết Tụ cũng có rất nhiều nghi điểm, nhưng y vẫn không quan tâm. Vì y biết không cần quá dụng tâm, bây giờ Chiết Tụ sẽ không thừa nhận gì.
Y hỏi những lời này chỉ là một phần của công việc, là trình tự, hoặc là nói quy trình. Trong Chu luật chuyện quy định phải làm, đều là công việc. Kết thúc những lời này mới có thể tiến hành phần tiếp theo.
Nghe giọng nói của Chu Thông, cuối cùng Chiết Tụ có phản ứng, nhưng y vẫn không nói ra tiếng, mà ngược lại nhắm hai mắt.
Từ khi Hán Thu Thành về lại kinh đô, Ly Cung phái vị hồng y giáo chủ đích thân trị bệnh cho y. Bây giờ độc tố trong người y đều bị khống chế ở mí mắt. Tuy vẫn không thể nhìn thấy sự vật, nhưng có lẽ sẽ không chuyển biến xấu nữa, sinh mệnh cũng không có nguy hiểm. Y không quan tâm những vấn đề này, y quan tâm hơn là trong Chu Viên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bầu trời Chu Viên lại sụp đổ. Nam Khách và những cao thủ Ma tộc đó chết chưa? Chẳng lẽ Trần Trường Sinh cũng chết rồi? Bây giờ thương thế của Thất Gian rốt cuộc có đỡ hơn chút nào chưa, hôn mê bất tỉnh hay là đã tỉnh lại rồi?
Y chuyên tâm nghĩ những chuyện này, hy vọng có thể thông qua phương thức này, làm giảm bớt đau khổ một chút. Chỉ là mặt của y càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi từ trên trán xuống.
Một cây kim châm đang đâm vào giữa mi tâm của y, đuôi kim châm được Chu Thông kẹp giữa ngón tay nhẹ nhàng vân vê.
Ánh mắt của Chu Thông rất bình thản, không giống như là đang dụng hình, ngược lại giống như một thầy thuốc đang cứu giúp bệnh nhân của mình.
Hơi thở của Chiết Tụ càng ngày càng dồn dập, đôi chân mày càng chau, cơ thể bắt đầu run rẩy kịch liệt
Những sợi xích nhỏ xuyên qua cơ thể ma sát vào máu thịt, thịt thối và thịt mới kéo da non đều bị bong tróc.
Chu Thông nhẹ nhàng phủi vào đuôi kim châm. Miệng Chiết Tụ đã cắn chặt đều là máu, nhưng cũng không thể chịu nổi. Y đau đớn hét lên, âm thanh khàn khàn vang vọng trong Chu ngục âm u lãnh lẽo.
Y muốn ngất đi, nhưng đau đớn không thể ngất được.
Sự sống và cái chết, đau đớn và giải thoát tất cả đều trong ngón tay của Chu Thông.
Mạc Vũ rời khỏi Chu Viên, đi về phía hoàng cung. Bánh xe cán lên phiến đá xanh, có chút phập phồng.
Nàng cảm thấy nếu là xe của dê đen kéo thì tốt rồi. Nhưng dê đen không thích Chu Thông, xưa xay đều không theo nang đến đó.
Đột nhiên xe dừng lại.
Nàng lẳng lặng nhìn rèm vải trước xe, hỏi:
- Điện hạ, người muốn làm gì?
Giọng của Lạc Lạc là trong trẻo, sáng tỏ như vậy, giống như lá mầm đâm chồi đầu xuân:
- Ta muốn nói cho các người biết, tiên sinh vẫn chưa trở về, không có nghĩa là Quốc Giáo Học Viện không còn ai.
Thân phận của Trần Trường Sinh rất đặc biệt, đám đại nhân vật trong Ly Cung khẳng định sẽ đặc biệt chú ý chuyện này. Trong Đại Triều Thí, mọi người đã phát hiện mối quan hệ giữa Chiết Tụ và Quốc Giáo Học Viện khá tốt. Hơn nữa vị thiếu niên Lang tộc này ở cánh đồng tuyết phía Bắc lập hạ vô số chiến công, rất được khen ngợi của những thần tướng phía Bắc Đại Chu. Chuyện này rốt cuộc sẽ phát triển thế nào, ở trong mắt rất nhiều người cuối cùng vẫn phải xem quyết định của Thánh Hậu nương nương. Vì thế Chu Viên liền trở thành tâm điểm của vô số ánh mắt chú ý tới. Vì chỗ này là phủ đệ của Chu Thông, ý chí của Thánh Hậu nương nương từ trước đến giờ là do chó điên tàn nhẫn nhất, điên cuồng nhất này thể hiện cụ thể. Cũng vì vậy, sau khi triều đình dẫn Chiết Tụ rời khỏi Ly Cung, thì luôn quan tâm chỗ này.
Rất ít người biết Chu ngục trong truyền thuyết, cái đại ngục vô số đại thần tướng lĩnh nghe thấy đã sợ mất vía. Và phủ đệ của Chu Thông vốn chính là liền kề tòa kiến trúc, cách nhau chỉ hơn 10 trượng và hai cánh cửa mõng không ngăn nổi gió. Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, nói chính là phủ của Chu Thông và ngục của Chu Thông. Phía trước bốn mùa đều là cảnh đẹp, phía sau rảnh rỗi nhàn nhã vô vị. Bơ vơ lạc lõng, không biết ngày mai.
Tê giác đen kéo chiếc xe thiết nặng nề, xuyên qua cánh cửa đá hình vòm cung của Chu Viên, tới trong tòa kiến trúc u trầm phía trước
Tuy cách gần như vậy, Chu Thông vẫn quen thói ngồi xe.
Ngoại trừ trước mặt Thánh Hậu nương nương, chỉ ở trong chiếc xe thiếc này y mới cảm thấy an toàn.
Xe thiết tới trước cửa ra vào nhà giam, két một tiếng, cửa xe chậm rãi mở ra.
Chu Thông từ trong xe chậm rãi đi xuống. Theo bản năng ngước nhìn bầu trời đêm, sắc mặt bị ánh sao chiếu vào có chút tái nhợt.
Giữa lúc y đi xuống xe thiết, mức độ canh gác xung quanh Chu ngục nhất thời nâng cao mấy cấp lượng. Về phần trong những cái bóng đen hiên mái đó, không biết ẩn chứa bao nhiêu cường giả tu hành.
Chu Thông không phải kẻ yếu, y là cường giả Tụ Tinh Cảnh, ở triều đình Đại Chu cũng là cao thủ hiếm có. Nhưng cho dù như vậy, y vẫn sống rất cẩn trọng. Ngoại trừ yêu cầu của thẩm án, rất ít rời khỏi Chu ngục. Cho dù rời khỏi, phần lớn thời gian cũng đi hoàng cung. Hơn nữa mỗi lần xuất hành đều mang theo vô số hộ vệ. Vì y rất rõ, có vô số người muốn giết chết mình. Nếu liệt kê ra ở đại lục người mà nhiều người muốn giết chết nhất, Tô Ly nhất định phải xếp sau y.
Đi vào trong nhà lao tối đen lạnh lẽo, nhìn cả cơ thể thiếu niên Lang tộc máu thịt nhầy nhụa, không có một nơi nào còn toàn vẹn, biểu tình của Chu Thông không có biến hóa gì, cũng không có bất kỳ bộ dạng hứng thú biến thái gì như trong truyền thuyết, chỉ là bình thản.
Từ lúc phụng lệnh Thánh Hậu nương nương tiếp nhận Thanh Lại Ti đến nay, Chu Thông thẩm qua vô số tội phạm, tận tay dùng qua vô số hình, thấy qua vô số thảm trạng, người thảm hơn Chiết Tụ không biết có bao nhiêu, y không thể vì vậy mà động dung. Nhưng y không cho rằng đây là chết ngất, y cũng sẽ không cho phép mình vì những máu tanh này mà chết ngất. Y kiên trì cho rằng chỉ có một lòng với công việc, mới có thể tiếp tục giữ được hứng thú và cảm giác tươi mới. Sau đó mới có thể duy trì sự nhạy cảm của mình đối với rất nhiều chuyện.
Đúng vậy, Chu Thông vẫn cho rằng đây là một phần công việc. Lúc đầu y đọc sách thánh hiền, sách luận làm không tốt, cho nên chuyển sang tu hành. Tu hành không tệ, nhưng vì tuổi tác quá lớn, không có cơ hội tiến vào nội môn của những tông phái sơn môn học tập, cho nên y bắt đầu kinh doanh nhân mạch. Cuối cùng trong Bách Thảo Viên quen được Thánh Hậu nương nương, làm tới công việc này, càng làm thì càng yêu thích, muốn chăm chỉ làm cho tốt nhất. Bất luận đọc sách thánh hiền, tu đạo pháp sự, hay là bây giờ hình thiên hạ nhân, Chu Thông xưa nay đều yêu cầu mình như vậy. Sự thật chứng minh y quả thật đã làm được.
- Lúc 6 giờ một khắc, ngươi hôn mê ngất đi, tính toán thời gian, bây giờ có lẽ ngươi đang đau đớn tỉnh lại, cho nên ta đến hỏi lại ngươi lần nữa. Nếu hai cô gái đó là đôi cánh của Nam Khách công chúa Ma tộc, tại sao không cùng liên thủ với đôi vợ chồng ma tướng đó, trực tiếp giết chết các ngươi, ngược lại chia nhau làm việc. Kết quả bị các ngươi lần lượt đánh bại?
Chu Thông không có đứng trước mặt Chiết tụ nhìn chằm chằm vào y gây áp lực cho y, cũng không có nhìn sắp hồ sơ trên bàn
Y đứng ở một chỗ thông gió duy nhất của nhà lao, lẳng lặng nhìn sao trời trên không trung, rõ ràng có chút không để ý.
Sắp hồ sơ trên bàn là kể lại những chuyện Chiết Tụ từng làm đối với Mai Sa Lý trên dọc đường. Sau khi Chiết Tụ đến Chu ngục, thì cũng không có nói một lời nào nữa. Chu Thông rất rõ, áp lực tinh thần đối với thiếu niên Lang tộc này cũng không có ý nghĩa gì. Chu Thông nhìn qua sắp hồ sơ đó một lượt liền ghi nhớ tất cả nội dung, bao gồm những chi tiết không làm người ta chú ý. Trong kể lại của Chiết Tụ cũng có rất nhiều nghi điểm, nhưng y vẫn không quan tâm. Vì y biết không cần quá dụng tâm, bây giờ Chiết Tụ sẽ không thừa nhận gì.
Y hỏi những lời này chỉ là một phần của công việc, là trình tự, hoặc là nói quy trình. Trong Chu luật chuyện quy định phải làm, đều là công việc. Kết thúc những lời này mới có thể tiến hành phần tiếp theo.
Nghe giọng nói của Chu Thông, cuối cùng Chiết Tụ có phản ứng, nhưng y vẫn không nói ra tiếng, mà ngược lại nhắm hai mắt.
Từ khi Hán Thu Thành về lại kinh đô, Ly Cung phái vị hồng y giáo chủ đích thân trị bệnh cho y. Bây giờ độc tố trong người y đều bị khống chế ở mí mắt. Tuy vẫn không thể nhìn thấy sự vật, nhưng có lẽ sẽ không chuyển biến xấu nữa, sinh mệnh cũng không có nguy hiểm. Y không quan tâm những vấn đề này, y quan tâm hơn là trong Chu Viên rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao bầu trời Chu Viên lại sụp đổ. Nam Khách và những cao thủ Ma tộc đó chết chưa? Chẳng lẽ Trần Trường Sinh cũng chết rồi? Bây giờ thương thế của Thất Gian rốt cuộc có đỡ hơn chút nào chưa, hôn mê bất tỉnh hay là đã tỉnh lại rồi?
Y chuyên tâm nghĩ những chuyện này, hy vọng có thể thông qua phương thức này, làm giảm bớt đau khổ một chút. Chỉ là mặt của y càng ngày càng trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi từ trên trán xuống.
Một cây kim châm đang đâm vào giữa mi tâm của y, đuôi kim châm được Chu Thông kẹp giữa ngón tay nhẹ nhàng vân vê.
Ánh mắt của Chu Thông rất bình thản, không giống như là đang dụng hình, ngược lại giống như một thầy thuốc đang cứu giúp bệnh nhân của mình.
Hơi thở của Chiết Tụ càng ngày càng dồn dập, đôi chân mày càng chau, cơ thể bắt đầu run rẩy kịch liệt
Những sợi xích nhỏ xuyên qua cơ thể ma sát vào máu thịt, thịt thối và thịt mới kéo da non đều bị bong tróc.
Chu Thông nhẹ nhàng phủi vào đuôi kim châm. Miệng Chiết Tụ đã cắn chặt đều là máu, nhưng cũng không thể chịu nổi. Y đau đớn hét lên, âm thanh khàn khàn vang vọng trong Chu ngục âm u lãnh lẽo.
Y muốn ngất đi, nhưng đau đớn không thể ngất được.
Sự sống và cái chết, đau đớn và giải thoát tất cả đều trong ngón tay của Chu Thông.
Mạc Vũ rời khỏi Chu Viên, đi về phía hoàng cung. Bánh xe cán lên phiến đá xanh, có chút phập phồng.
Nàng cảm thấy nếu là xe của dê đen kéo thì tốt rồi. Nhưng dê đen không thích Chu Thông, xưa xay đều không theo nang đến đó.
Đột nhiên xe dừng lại.
Nàng lẳng lặng nhìn rèm vải trước xe, hỏi:
- Điện hạ, người muốn làm gì?
Giọng của Lạc Lạc là trong trẻo, sáng tỏ như vậy, giống như lá mầm đâm chồi đầu xuân:
- Ta muốn nói cho các người biết, tiên sinh vẫn chưa trở về, không có nghĩa là Quốc Giáo Học Viện không còn ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.