Quyển 2 - Chương 401: Một thức cuối cùng (hạ).
Miêu Nị
09/12/2016
Mạc Vũ hỏi:
- Tại sao ông nhất định muốn Oát Phu Chiết Tụ mở miệng?
Chu Thông nói:
- Vì không ai tin Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc. Cái chết của gã đệ tử Ly Sơn đó, chỉ có thể làm mọi người sinh nghi ngờ, cũng không đủ để làm dao động mọi người. Trừ phi Chiết Tụ thừa nhận bọn họ từng làm những chuyện đó.
Là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ nhất trong lịch sử, ở trong mắt nhiều người, Trần Trường Sinh rất có khả năng trở thành người kế nhiệm của Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân đời sau. Thế gian này cũng không có tiền đồ nào sáng lạn hơn cái này. Ma tộc căn bản không thể bỏ ra điều kiện tốt hơn. Vậy tất nhiên hắn không có lý do gì phản bội nhân loại, cấu kết Ma tộc làm ra những chuyện đó.
Mạc Vũ trầm mặc một lát, hỏi:
- Ông tin không?
Bất luận cả đại lục bình luận thế nào về Chu Thông, bất luận thủ đoạn của Chu Thông có tàn nhẫn đáng sợ cỡ nào, nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận ở phương diện thẩm án Chu Thông là độc nhất vô nhị.
- Tin hay không xưa nay đều không phải là chuyện quan trọng, chứng cứ mới là thứ quan trọng nhất. Chu Thông nói:
- Cho nên ta sẽ cho thiếu niên lang tộc đó thêm thời gian một tháng. Kỳ thật thời gian một tháng đó cũng là cho chính mình.
Mạc Vũ nhìn ánh mắt bình thản không gợn sóng của y, hỏi:
- Cho dù phía quân rất có ý kiến với điều này?
Khóe miệng Chu Thông khẽ động, giống như cười, nói:
- Nàng cảm thấy ta đang quan tâm những cái này?
Mạc Vũ có chút châm biếm nói:
- Ta vẫn luôn nghi ngờ ngoại trừ nương nương ra, rốt cuộc ông còn quan tâm cái gì?
Chu Thông không có trả lời câu nói có chút bất kính này, ngược lại nói:
- Kỳ thật ta còn quan tâm một số người và việc thú vị, ví dụ như gã đệ tử Ly Sơn đã chết đó. Nếu không phải xác định y thật sự đã chết, ta rất muốn để y làm người nối nghiệp của ta.
Mạc Vũ vẻ mặt hơi dị, hỏi:
- Tại sao?
- Ta hiếm khi thấy người ác nghiệt với bản thân như vậy. Đối với mình có thể ác như vậy, xem ra đối với cái thế giới này cũng đặc biệt vô tình. Mà cái này chính là điều kiện tiên quyết làm người nối nghiệp ta.
Chu Thông đối với cái thế giới này đương nhiên không có tình yêu, thậm chí cả một chút thiện ý cũng không có:
- Hơn nữa phán đoán của Lương Tiếu Hiểu đối với đại thế, đối với thế cuộc vô cùng tinh chuẩn. Y rất rõ, cho dù cái chết của mình cũng không đủ đẩy Trần Trường Sinh và Chiết Tụ vào vực thẳm, cho nên tuồng diễn trước khi chết ngoài Chu Viên. Y rất tinh tường chia Ly Sơn và kinh đô thành hai tuyến. Còn về hãm hại Trần Trường Sinh và Chiết Tụ chỉ là tiện tay mà thôi. Mục tiêu đối phó thật sự của y là Ly Sơn, là Tô Ly. Đương nhiên còn có tiểu cô nương tên là Thất Gian.
Nghe tới đoạn này, Mạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trở nên có chút rét lạnh. Thì ra Chu Thông cái gì cũng biết, cái gì cũng rõ. Y biết Thất Gian là con gái của Tô Ly, biết thù hận trong lòng của Lương Tiếu Hiểu, biết tất cả những cái này đều là âm mưu.
- Hóa ra ông cái gì cũng biết… Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Chu Thông.
Chu Thông không có để ý, tiếp tục nói:
- Rất nhiều người muốn Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc. Lương Tiếu Hiểu dùng một thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm giết chết mình, cái này thật là tài giỏi.
Mạc Vũ nói:
- Vậy ông nghĩ thế nào? Không phải ông nói xem trọng nhất là chứng cứ sao?
Chu Thông trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Sư phụ của Trần Trường Sinh là Kế Đạo Nhân. Kế Đạo Nhân và hắc bào rốt cuộc là quan hệ gì, không có ai biết. Cho nên tại sao Trần Trường Sinh không thể cấu kết với Ma tộc? Hơn nữa bây giờ Trần Trường Sinh vẫn còn sống. Nếu Chu Viên đã tiêu tàn, ở cửa chính nhiều người như vậy cũng không có ai nhìn thấy hắn, vậy hắn làm sao rời khỏi Chu Viên? Cửa khác? Đừng quên, chỉ có hắc bào mới biết cửa khác của Chu Viên ở đâu?
Mạc Vũ trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Thì ra ông thật sự đang nghi ngờ hắn.
Chu Thông đứng dậy, đi tới cửa sổ chính đường, nhìn chòm sao dày đặc trên vòm trời đêm, nói:
- Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết để đưa ra lời tố cáo rất có sức mạnh. Đúng lúc trong kinh đô có rất nhiều người muốn Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc, đúng lúc Trần Trường Sinh rời khỏi Chu Viên chứng tỏ hắn có thể cấu kết với Ma tộc. Vậy đương nhiên ta muốn biết rốt cuộc hắn có cấu kết với Ma tộc không.
Mạc Vũ đi tới đằng sau y, mang hàm ý cảnh cáo nói:
- Giáo Hoàng đại nhân tín nhiệm hắn.
Thần tình của Chu Thông bỗng nhiên trở nên có chút quái dị, nói:
- Nếu trong tình huống này Giáo Tông đại nhân vẫn kiên trì tín nhiệm hắn, vậy Giáo Hoàng đại nhân có phải không còn đáng tín nhiệm nữa không?
Mạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy khí tức âm u lan tràn trong lòng đất dưới cái sân trước mặt đã tràn tới chỗ này. Không khí xung quanh cơ thể trở nên rét lạnh dị thường. Nàng không biết trong tình huống này còn có thể nói những gì.
- Trước tiên ông nên làm rõ ruốt cuộc nương nương nghĩ gì.
- Vậy, suy nghĩ của nàng thế nào?
Chu Thông chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đêm, giọng nói nhàn nhạt giống như không khí sau mưa. Cơ thể gầy yếu của y trong bóng đêm hiện ra có chút tiêu điều, thoạt nhìn thật giống như một thi nhân u uất.
- Ta? Nghĩ về cái gì?
- Về Trần Trường Sinh?
- Ông muốn chết hả? Mạc Vũ phẫn nộ quát?
Thần tình của Chu Thông không hề thay đổi, bình thản nói:
- Hôm đó tin tức Trần Trường Sinh còn sống truyền về kinh đô, nghe nói cả hoa trong vườn cũng nở rộ, thoạt nhìn tâm tình của nàng cũng không tệ.
Nộ ý trong mắt Mạc Vũ trở thành sát ý.
Chu Thông không có xoay người, tựa hồ không hề phát giác ra ánh mắt của nàng.
Mạc Vũ rời khỏi, Chu Thông bắt đầu dạo bước.
Cả kinh đô thậm chí cả đại lục đều biết Chu Thông không có sở thích gì ngoại trừ tản bộ và tự thân dụng hình.
Y nghiêm với người ngoài, càng nghiêm với bản thân, chưa từng tận hưởng thanh sắc, càng không có hành vi phóng đãng. Cho dù lúc còn thanh niên, y sống rất có quy luật, nghiêm cẩn, cũng có thể nói là khô khốc đơn điệu. Đương nhiên y cũng viết thơ, biên soạn những vần thơ bi phẫn ưu quốc. Y cũng viết tấu chương, viết sách luận lão thành mưu quốc. Cuộc sống của y giống như một đại nho. Y ở trước mặt Thánh Hậu nương nương cũng tuyệt đối không phải là sàm thần, mà là một vị tranh thần. Hơn nữa y là quan viên thanh liêm nhất xưa nay của Đại Chu. Vì y trước giờ không có thiếu tiền, cũng vì không có người dám đút lót cho y.
Trong Chu Viên nuôi 15 con chó ba đầu màu đen, loại yêu thú cường đại này chỉ có ở chỗ thâm sâu Ma tộc mới có. Bên ngoài có hình dạng kỳ lạ cùng với năng lực trinh sát cực kỳ cường đại và năng lực chiến đấu. Nước bọt màu đen đang chảy có thể ăn mòn kim loại cứng rắn nhất. Đại khái chính là vì nguyên do này, Chu Thông đại nhân mới không có bị tiền tài làm ô uế. Người đút lót không thể tiếp cận nơi ở của y, ý đồ âm thầm lẻn vào Chu Viên đút lót y, thì đã biến thành thức ăn của chó ba đầu màu đen này. Trong rừng cây và cỏ dại xung quanh, ai biết có bao ngươi xương cốt của loài người.
Lúc đêm khuya, hơn 10 con chó ba đầu đứng trong màn đêm. Trên da thịt màu đen sáng bóng bị ánh sao chiếu rọi làm nảy sinh cảm giác quỷ dị. Dưới nanh vuốt của những ma khuyển màu đen này là một nhà lao.
Chiết Tụ bị nhốt trong gian nhà lao này, 55 sợi xiềng xích li ti xuyên qua cơ thể y. Trên da thịt khắp nơi đều là máu, không máu khô thì cũng là máu tươi. Rất nhiều nơi thậm chí có thể nhìn thấu xương trắng.
Không biết qua bao lâu, y tỉnh lại, cảm nhận hơi hám của gió bên ngoài truyền vào, ngẩng đầu có chút khó khăn, ngước nhìn về phía đó, thở dồn dập mấy cái.
Ở đó có thể nhìn thấy màn đêm, lấm chấm có mấy ngôi sao. Y mở trừng mắt, nhìn vào đó, tỏ ra có chút tham lam. Nhưng trên thực tế, bây giờ y căn bản không nhìn thấy thứ gì.
Chỗ sâu trong mắt của y là một mảnh màu vàng chanh.
Đó là màu của độc tố và máu của Khổng Tước Linh hòa trộn.
Có chút chua.
- Tại sao ông nhất định muốn Oát Phu Chiết Tụ mở miệng?
Chu Thông nói:
- Vì không ai tin Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc. Cái chết của gã đệ tử Ly Sơn đó, chỉ có thể làm mọi người sinh nghi ngờ, cũng không đủ để làm dao động mọi người. Trừ phi Chiết Tụ thừa nhận bọn họ từng làm những chuyện đó.
Là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện trẻ nhất trong lịch sử, ở trong mắt nhiều người, Trần Trường Sinh rất có khả năng trở thành người kế nhiệm của Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân đời sau. Thế gian này cũng không có tiền đồ nào sáng lạn hơn cái này. Ma tộc căn bản không thể bỏ ra điều kiện tốt hơn. Vậy tất nhiên hắn không có lý do gì phản bội nhân loại, cấu kết Ma tộc làm ra những chuyện đó.
Mạc Vũ trầm mặc một lát, hỏi:
- Ông tin không?
Bất luận cả đại lục bình luận thế nào về Chu Thông, bất luận thủ đoạn của Chu Thông có tàn nhẫn đáng sợ cỡ nào, nhưng tất cả mọi người đều thừa nhận ở phương diện thẩm án Chu Thông là độc nhất vô nhị.
- Tin hay không xưa nay đều không phải là chuyện quan trọng, chứng cứ mới là thứ quan trọng nhất. Chu Thông nói:
- Cho nên ta sẽ cho thiếu niên lang tộc đó thêm thời gian một tháng. Kỳ thật thời gian một tháng đó cũng là cho chính mình.
Mạc Vũ nhìn ánh mắt bình thản không gợn sóng của y, hỏi:
- Cho dù phía quân rất có ý kiến với điều này?
Khóe miệng Chu Thông khẽ động, giống như cười, nói:
- Nàng cảm thấy ta đang quan tâm những cái này?
Mạc Vũ có chút châm biếm nói:
- Ta vẫn luôn nghi ngờ ngoại trừ nương nương ra, rốt cuộc ông còn quan tâm cái gì?
Chu Thông không có trả lời câu nói có chút bất kính này, ngược lại nói:
- Kỳ thật ta còn quan tâm một số người và việc thú vị, ví dụ như gã đệ tử Ly Sơn đã chết đó. Nếu không phải xác định y thật sự đã chết, ta rất muốn để y làm người nối nghiệp của ta.
Mạc Vũ vẻ mặt hơi dị, hỏi:
- Tại sao?
- Ta hiếm khi thấy người ác nghiệt với bản thân như vậy. Đối với mình có thể ác như vậy, xem ra đối với cái thế giới này cũng đặc biệt vô tình. Mà cái này chính là điều kiện tiên quyết làm người nối nghiệp ta.
Chu Thông đối với cái thế giới này đương nhiên không có tình yêu, thậm chí cả một chút thiện ý cũng không có:
- Hơn nữa phán đoán của Lương Tiếu Hiểu đối với đại thế, đối với thế cuộc vô cùng tinh chuẩn. Y rất rõ, cho dù cái chết của mình cũng không đủ đẩy Trần Trường Sinh và Chiết Tụ vào vực thẳm, cho nên tuồng diễn trước khi chết ngoài Chu Viên. Y rất tinh tường chia Ly Sơn và kinh đô thành hai tuyến. Còn về hãm hại Trần Trường Sinh và Chiết Tụ chỉ là tiện tay mà thôi. Mục tiêu đối phó thật sự của y là Ly Sơn, là Tô Ly. Đương nhiên còn có tiểu cô nương tên là Thất Gian.
Nghe tới đoạn này, Mạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy cơ thể trở nên có chút rét lạnh. Thì ra Chu Thông cái gì cũng biết, cái gì cũng rõ. Y biết Thất Gian là con gái của Tô Ly, biết thù hận trong lòng của Lương Tiếu Hiểu, biết tất cả những cái này đều là âm mưu.
- Hóa ra ông cái gì cũng biết… Nàng nhìn chằm chằm vào mắt Chu Thông.
Chu Thông không có để ý, tiếp tục nói:
- Rất nhiều người muốn Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc. Lương Tiếu Hiểu dùng một thức cuối cùng của Ly Sơn Pháp Kiếm giết chết mình, cái này thật là tài giỏi.
Mạc Vũ nói:
- Vậy ông nghĩ thế nào? Không phải ông nói xem trọng nhất là chứng cứ sao?
Chu Thông trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói:
- Sư phụ của Trần Trường Sinh là Kế Đạo Nhân. Kế Đạo Nhân và hắc bào rốt cuộc là quan hệ gì, không có ai biết. Cho nên tại sao Trần Trường Sinh không thể cấu kết với Ma tộc? Hơn nữa bây giờ Trần Trường Sinh vẫn còn sống. Nếu Chu Viên đã tiêu tàn, ở cửa chính nhiều người như vậy cũng không có ai nhìn thấy hắn, vậy hắn làm sao rời khỏi Chu Viên? Cửa khác? Đừng quên, chỉ có hắc bào mới biết cửa khác của Chu Viên ở đâu?
Mạc Vũ trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Thì ra ông thật sự đang nghi ngờ hắn.
Chu Thông đứng dậy, đi tới cửa sổ chính đường, nhìn chòm sao dày đặc trên vòm trời đêm, nói:
- Lương Tiếu Hiểu dùng cái chết để đưa ra lời tố cáo rất có sức mạnh. Đúng lúc trong kinh đô có rất nhiều người muốn Trần Trường Sinh cấu kết với Ma tộc, đúng lúc Trần Trường Sinh rời khỏi Chu Viên chứng tỏ hắn có thể cấu kết với Ma tộc. Vậy đương nhiên ta muốn biết rốt cuộc hắn có cấu kết với Ma tộc không.
Mạc Vũ đi tới đằng sau y, mang hàm ý cảnh cáo nói:
- Giáo Hoàng đại nhân tín nhiệm hắn.
Thần tình của Chu Thông bỗng nhiên trở nên có chút quái dị, nói:
- Nếu trong tình huống này Giáo Tông đại nhân vẫn kiên trì tín nhiệm hắn, vậy Giáo Hoàng đại nhân có phải không còn đáng tín nhiệm nữa không?
Mạc Vũ bỗng nhiên cảm thấy khí tức âm u lan tràn trong lòng đất dưới cái sân trước mặt đã tràn tới chỗ này. Không khí xung quanh cơ thể trở nên rét lạnh dị thường. Nàng không biết trong tình huống này còn có thể nói những gì.
- Trước tiên ông nên làm rõ ruốt cuộc nương nương nghĩ gì.
- Vậy, suy nghĩ của nàng thế nào?
Chu Thông chắp tay sau lưng nhìn bầu trời đêm, giọng nói nhàn nhạt giống như không khí sau mưa. Cơ thể gầy yếu của y trong bóng đêm hiện ra có chút tiêu điều, thoạt nhìn thật giống như một thi nhân u uất.
- Ta? Nghĩ về cái gì?
- Về Trần Trường Sinh?
- Ông muốn chết hả? Mạc Vũ phẫn nộ quát?
Thần tình của Chu Thông không hề thay đổi, bình thản nói:
- Hôm đó tin tức Trần Trường Sinh còn sống truyền về kinh đô, nghe nói cả hoa trong vườn cũng nở rộ, thoạt nhìn tâm tình của nàng cũng không tệ.
Nộ ý trong mắt Mạc Vũ trở thành sát ý.
Chu Thông không có xoay người, tựa hồ không hề phát giác ra ánh mắt của nàng.
Mạc Vũ rời khỏi, Chu Thông bắt đầu dạo bước.
Cả kinh đô thậm chí cả đại lục đều biết Chu Thông không có sở thích gì ngoại trừ tản bộ và tự thân dụng hình.
Y nghiêm với người ngoài, càng nghiêm với bản thân, chưa từng tận hưởng thanh sắc, càng không có hành vi phóng đãng. Cho dù lúc còn thanh niên, y sống rất có quy luật, nghiêm cẩn, cũng có thể nói là khô khốc đơn điệu. Đương nhiên y cũng viết thơ, biên soạn những vần thơ bi phẫn ưu quốc. Y cũng viết tấu chương, viết sách luận lão thành mưu quốc. Cuộc sống của y giống như một đại nho. Y ở trước mặt Thánh Hậu nương nương cũng tuyệt đối không phải là sàm thần, mà là một vị tranh thần. Hơn nữa y là quan viên thanh liêm nhất xưa nay của Đại Chu. Vì y trước giờ không có thiếu tiền, cũng vì không có người dám đút lót cho y.
Trong Chu Viên nuôi 15 con chó ba đầu màu đen, loại yêu thú cường đại này chỉ có ở chỗ thâm sâu Ma tộc mới có. Bên ngoài có hình dạng kỳ lạ cùng với năng lực trinh sát cực kỳ cường đại và năng lực chiến đấu. Nước bọt màu đen đang chảy có thể ăn mòn kim loại cứng rắn nhất. Đại khái chính là vì nguyên do này, Chu Thông đại nhân mới không có bị tiền tài làm ô uế. Người đút lót không thể tiếp cận nơi ở của y, ý đồ âm thầm lẻn vào Chu Viên đút lót y, thì đã biến thành thức ăn của chó ba đầu màu đen này. Trong rừng cây và cỏ dại xung quanh, ai biết có bao ngươi xương cốt của loài người.
Lúc đêm khuya, hơn 10 con chó ba đầu đứng trong màn đêm. Trên da thịt màu đen sáng bóng bị ánh sao chiếu rọi làm nảy sinh cảm giác quỷ dị. Dưới nanh vuốt của những ma khuyển màu đen này là một nhà lao.
Chiết Tụ bị nhốt trong gian nhà lao này, 55 sợi xiềng xích li ti xuyên qua cơ thể y. Trên da thịt khắp nơi đều là máu, không máu khô thì cũng là máu tươi. Rất nhiều nơi thậm chí có thể nhìn thấu xương trắng.
Không biết qua bao lâu, y tỉnh lại, cảm nhận hơi hám của gió bên ngoài truyền vào, ngẩng đầu có chút khó khăn, ngước nhìn về phía đó, thở dồn dập mấy cái.
Ở đó có thể nhìn thấy màn đêm, lấm chấm có mấy ngôi sao. Y mở trừng mắt, nhìn vào đó, tỏ ra có chút tham lam. Nhưng trên thực tế, bây giờ y căn bản không nhìn thấy thứ gì.
Chỗ sâu trong mắt của y là một mảnh màu vàng chanh.
Đó là màu của độc tố và máu của Khổng Tước Linh hòa trộn.
Có chút chua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.