Quyển 3 - Chương 461: Điểm bắt đầu
Miêu Nị
09/12/2016
Nhìn hình ảnh này, dân chúng trợn mắt há hốc miệng, nghĩ thầm chẳng lẽ còn có thể như vậy?
Khiến Đường Tam Thập Lục có chút tiếc nuối và làm dân chúng cao hứng là cuối cùng Mộ Lão Bản chống cự được sự hấp dẫn của tiền vàng.
- Ta quả thật thích tiền, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền.
Mộ Lão Bản nhìn Đường Tam Thập Lục tiếc nuối nói:
- Ngươi hiểu đấy.
Đường Tam Thập Lục hiểu, với loại tiểu nhân âm tà này mà nói, thứ quan trọng hơn so với tiền đương nhiên không thể nào là chính nghĩa, hứa hẹn mà là Thiên Hải gia có nhược điểm của hắn, hoặc là, tiền nhiều hơn.
Mộ Lão Bản lấy từ tay đệ tử đoản thương màu đen, đi đến bên biển hoa.
Cây thương kia hẳn là do tinh thiết đúc thành, chẳng biết tại sao rất ngắn, nói vậy ở trong chiến đấu, thương pháp hẳn là cực kỳ âm hiểm, nhưng âm hiểm nhất chính là đầu thương có nhúng độc tố.
- Như vậy cũng được sao?
Đường Tam Thập Lục nhìn trà lâu đối diện hô.
Ly Cung Giáo Sĩ phụ trách bảo hộ an toàn của Quốc Giáo Học Viện, nhưng người chân chính có tư cách xác nhận chư viện diễn võ lại ở trong trà lâu.
Cả tòa kinh đô chỉ có vài người biết, những ngày này, giáo chủ Anh Hoa Điện Mao Thu Vũ và đại chủ Chiết Xung Điện Ti Nguyên Đạo Nhân thỉnh thoảng sẽ ở trong tiểu lâu uống trà.
Trong trà lâu không có âm thanh, chứng minh Ti Nguyên Đạo Nhân và Mao Thu Vũ không cho đoản thương kia vi phạm quy tắc.
Mộ Lão Bản nhìn Đường Tam Thập Lục mỉm cười, môi đỏ như máu, răng như xương động vật mang theo hàn ý kinh người:
- Mời.
- Mời cái đầu ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói.
Mộ Lão Bản biến sắc, ý âm hàn trong mắt thêm dày đặc, nói:
- Chẳng lẽ... Quốc Giáo Học Viện muốn nhận thua?
- Ngu ngốc, Quốc Giáo Học Viện không chỉ có mình ta.
Đường Tam Thập Lục không chút do dự thu kiếm vào bao, xoay người vào trong, hô:
- Mau ra đây, người này không chịu lấy tiền, ta cũng hết cách.
Cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, Trần Trường Sinh từ bên trong đi ra. Không sai biệt với thời điểm Đường Tam Thập Lục thốt lời oán hận.
- Lúc trước ngươi nói có thể giải quyết việc này, chính là giải quyết vậy sao?
- Ta làm sai chỗ nào sao? Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, ba vạn lượng ngân phiếu không đủ đáp ứng kẻ tham tiền, ta lại đánh không lại hắn, đương nhiên phải để ngươi lên rồi.
Trần Trường Sinh dừng bước, có chút bất đắc dĩ nói:
- Có thể không cần không?
Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên giang tay ra, nói:
- Đừng quên chuyện chúng ta đã thương lượng.
Trần Trường Sinh gật gật đầu.
Mấy ngày nay nhìn vào là Đường Tam Thập Lục một mình chiến đấu, nhưng trên thực tế, mỗi đêm bọn họ đều ở tàng thư lâu thảo luận đối thủ hôm sau, mà ngay cả Chiết Tụ trọng thương cũng ngẫu nhiên đưa ra vài ý kiến sắc bén, hơn nữa Vấn Thủy Đường Gia và Giáo Xu Xứ không ngừng đưa tới tình báo, cho nên mới có mười hai trận thắng liên tiếp chấn động kinh đô.
Nhưng nếu gặp phải đối thủ cả hắn và Đường Tam Thập Lục đều không thể giải quyết thì làm sao bây giờ?
Bọn họ định nguyên tắc kế tiếp, bất kể thắng bại, bọn họ cũng không thể bị trọng thương không chữa được, tỷ như thức hải u phủ, tỷ như không thể cụt tay. Về phần tình huống khác không cần lo lắng quá mức, Ly Cung phái hai vị Hồng y đại giáo chủ cóThánh Quang Thuật cực kỳ cao thâm trông coi Quốc Giáo Học Viện, có bị thương thế nào cũng không sao cả.
Nhìn Trần Trường Sinh xuất hiện trên thềm đá, đám đông vừa mới an tĩnh bỗng bạo phát tiếng ủng hộ vang dội.
Đường Tam Thập Lục đang muốn vào trong nghỉ ngơi nghe vậy, không kìm nổi lẩm bẩm hai câu.
Mấy ngày nay Quốc Giáo Học Viện thắng mười hai trận liên tiếp khiến Đường Tam Thập Lục sáng chói chưa bao giờ có, thế nên dân chúng có phần quên lãng sự hiện hữu của Trần Trường Sinh, mãi đến giờ mới nhớ hắn là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, hắn mới là nhân vật chủ chốt phục hưng Quốc Giáo Học Viện hay là nhân vật linh hồn, hơn nữa mọi người đều biết, hắn là người mạnh nhất Quốc Giáo Học Viện, từng vượt cấp đánh bại Tụ Tinh Cảnh Chu Tự Hoành...
Mộ Lão Bản sắc mặt thêm âm trầm, nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay tiếc nuối cho Trần viện trưởng đây?
Trần Trường Sinh không trả lời hắn, hoành kiếm trước người, nói:
- Mời.
Mộ Lão Bản vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi giơ đoản thương chừng hai thuớc lên.
Ngay trước thiết thương chợt xuất hiện một dòng khí, đó là do tốc độ mũi thương run rẩy làm không khí biến hình.
Một âm thanh vang lên, mũi thương sắc bén xé dòng khí, mang theo tốc độ và uy thế khó có thể tưởng tượng đâm thẳng tới Trần Trường Sinh trên thềm đá.
Quả nhiên không hổ danh xưng âm lệ, một kích của Mộ Lão Bản không có dấu hiệu báo trước, quỷ dị tới cực điểm.
Quỷ dị không có nghĩa là khuyết thiếu uy lực, chỉ thấy vô số hoa trên mặt đất bị khí tức đeo bám, theo thiết thương dũng mãnh lao tới. Trước cửa Quốc Giáo Học Viện khắp nơi đều là hoa màu phấn hồng hoặc trắng che đi tầm mắt của Trần Trường Sinh, cũng che đi tầm mắt rất nhiều người.
Mọi người chỉ thấy cảnh tượng thiết thương xé nét màn hoa.
Hoa đang bay múa biến thành đen, đó là do độc từ mũi thương nhuộm vào.
Nháy mắt, trận diễn võ khiêu chiến vô cùng nguy hiểm, tim mọi người sắp vọt lên cổ họng.
Hoa bay múa đầy trời, thiết thương phá không mà ra, quỷ dị như con rắn nhỏ giữa biển hoa.
Nhưng mà, bất kể này quỹ tích của nó có quỷ dị thế nào thì cũng không có cách đột phá kiếm của Trần Trường Sinh.
Bởi vì đó là bản kiếm Tô Ly không thể luyện thành.
Chỉ có người luyện kiếm mới luyện thành thiên hạ đệ nhất thủ kiếm.
Vang một tiếng
Trên thực tế, mũi thương sắc bén cùng độc tố đã va chạm với kiếm của Trần Trường Sinh vô số lần.
Ban đầu ở Tầm Dương thành, Họa Giáp Tiếu Trương dùng thiết thương cũng chưa có thể lướt qua một kiếm này, huống chi là một thương này.
Nhưng độc tố trên mũi thương sẽ thông qua kiếm truyền vào tay Trần Trường Sinh sao?
Mộ Lão Bản chính là nghĩ như vậy, qua bao năm tháng, hắn sở dĩ có thể chiến thắng rất nhiều đối thủ thực lực cùng cảnh giới cũng bởi vì trong quá trình chiến đấu liên tục, hàn độc sẽ lặng lẽ làm tổn hại vũ khí của đối thủ, sau đó thông qua binh khí thậm chí là không khí trực tiếp xâm nhập phế phủ kinh mạch đối phương, cuối cùng khiến những người đó vô lực tái chiến.
Hôm nay mọi chuyện sẽ không phát sinh.
Thanh kiếm nhìn như có chút tầm thường của Trần Trường Sinh ẩn chứa long uy và năng lượng khó có thể tưởng tượng, làm sao có thể bị độc nhân gian làm tổn hại?
Kiếm danh Vô Cấu, tự nhiên có đạo lý riêng.
Kiếm không có vấn đề, người cũng sẽ không có vấn đề, bởi vì nhân cũng vô cấu.
Trần Trường Sinh thiện ở y thuật, ngày hôm qua lấy được tình báo của Giáo Xu Xứ đưa tới liền có chuẩn bị tương ứng. Cho dù hắn không đề cập tới việc uống thuốc thì hàn độc trên thiết thương cũng không làm tổn thương được hắn mảy may, bởi vì thân thể của hắn có huyền sương cự long ly hồn, hắn từng tắm qua chân huyết của huyền sương cự long, thân thể hắn vượt xa tẩy tủy hoàn mỹ, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại khí lực của hắn mạnh hơn nhân loại, gần giống với chân long...
Ngoại trừ loại độc như Khổng Tước Linh thì kịch độc của u lĩnh phía nam kia có thể làm gì hắn?
Khiến Đường Tam Thập Lục có chút tiếc nuối và làm dân chúng cao hứng là cuối cùng Mộ Lão Bản chống cự được sự hấp dẫn của tiền vàng.
- Ta quả thật thích tiền, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền.
Mộ Lão Bản nhìn Đường Tam Thập Lục tiếc nuối nói:
- Ngươi hiểu đấy.
Đường Tam Thập Lục hiểu, với loại tiểu nhân âm tà này mà nói, thứ quan trọng hơn so với tiền đương nhiên không thể nào là chính nghĩa, hứa hẹn mà là Thiên Hải gia có nhược điểm của hắn, hoặc là, tiền nhiều hơn.
Mộ Lão Bản lấy từ tay đệ tử đoản thương màu đen, đi đến bên biển hoa.
Cây thương kia hẳn là do tinh thiết đúc thành, chẳng biết tại sao rất ngắn, nói vậy ở trong chiến đấu, thương pháp hẳn là cực kỳ âm hiểm, nhưng âm hiểm nhất chính là đầu thương có nhúng độc tố.
- Như vậy cũng được sao?
Đường Tam Thập Lục nhìn trà lâu đối diện hô.
Ly Cung Giáo Sĩ phụ trách bảo hộ an toàn của Quốc Giáo Học Viện, nhưng người chân chính có tư cách xác nhận chư viện diễn võ lại ở trong trà lâu.
Cả tòa kinh đô chỉ có vài người biết, những ngày này, giáo chủ Anh Hoa Điện Mao Thu Vũ và đại chủ Chiết Xung Điện Ti Nguyên Đạo Nhân thỉnh thoảng sẽ ở trong tiểu lâu uống trà.
Trong trà lâu không có âm thanh, chứng minh Ti Nguyên Đạo Nhân và Mao Thu Vũ không cho đoản thương kia vi phạm quy tắc.
Mộ Lão Bản nhìn Đường Tam Thập Lục mỉm cười, môi đỏ như máu, răng như xương động vật mang theo hàn ý kinh người:
- Mời.
- Mời cái đầu ngươi.
Đường Tam Thập Lục nói.
Mộ Lão Bản biến sắc, ý âm hàn trong mắt thêm dày đặc, nói:
- Chẳng lẽ... Quốc Giáo Học Viện muốn nhận thua?
- Ngu ngốc, Quốc Giáo Học Viện không chỉ có mình ta.
Đường Tam Thập Lục không chút do dự thu kiếm vào bao, xoay người vào trong, hô:
- Mau ra đây, người này không chịu lấy tiền, ta cũng hết cách.
Cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, Trần Trường Sinh từ bên trong đi ra. Không sai biệt với thời điểm Đường Tam Thập Lục thốt lời oán hận.
- Lúc trước ngươi nói có thể giải quyết việc này, chính là giải quyết vậy sao?
- Ta làm sai chỗ nào sao? Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, ba vạn lượng ngân phiếu không đủ đáp ứng kẻ tham tiền, ta lại đánh không lại hắn, đương nhiên phải để ngươi lên rồi.
Trần Trường Sinh dừng bước, có chút bất đắc dĩ nói:
- Có thể không cần không?
Đường Tam Thập Lục rất tự nhiên giang tay ra, nói:
- Đừng quên chuyện chúng ta đã thương lượng.
Trần Trường Sinh gật gật đầu.
Mấy ngày nay nhìn vào là Đường Tam Thập Lục một mình chiến đấu, nhưng trên thực tế, mỗi đêm bọn họ đều ở tàng thư lâu thảo luận đối thủ hôm sau, mà ngay cả Chiết Tụ trọng thương cũng ngẫu nhiên đưa ra vài ý kiến sắc bén, hơn nữa Vấn Thủy Đường Gia và Giáo Xu Xứ không ngừng đưa tới tình báo, cho nên mới có mười hai trận thắng liên tiếp chấn động kinh đô.
Nhưng nếu gặp phải đối thủ cả hắn và Đường Tam Thập Lục đều không thể giải quyết thì làm sao bây giờ?
Bọn họ định nguyên tắc kế tiếp, bất kể thắng bại, bọn họ cũng không thể bị trọng thương không chữa được, tỷ như thức hải u phủ, tỷ như không thể cụt tay. Về phần tình huống khác không cần lo lắng quá mức, Ly Cung phái hai vị Hồng y đại giáo chủ cóThánh Quang Thuật cực kỳ cao thâm trông coi Quốc Giáo Học Viện, có bị thương thế nào cũng không sao cả.
Nhìn Trần Trường Sinh xuất hiện trên thềm đá, đám đông vừa mới an tĩnh bỗng bạo phát tiếng ủng hộ vang dội.
Đường Tam Thập Lục đang muốn vào trong nghỉ ngơi nghe vậy, không kìm nổi lẩm bẩm hai câu.
Mấy ngày nay Quốc Giáo Học Viện thắng mười hai trận liên tiếp khiến Đường Tam Thập Lục sáng chói chưa bao giờ có, thế nên dân chúng có phần quên lãng sự hiện hữu của Trần Trường Sinh, mãi đến giờ mới nhớ hắn là viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, hắn mới là nhân vật chủ chốt phục hưng Quốc Giáo Học Viện hay là nhân vật linh hồn, hơn nữa mọi người đều biết, hắn là người mạnh nhất Quốc Giáo Học Viện, từng vượt cấp đánh bại Tụ Tinh Cảnh Chu Tự Hoành...
Mộ Lão Bản sắc mặt thêm âm trầm, nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay tiếc nuối cho Trần viện trưởng đây?
Trần Trường Sinh không trả lời hắn, hoành kiếm trước người, nói:
- Mời.
Mộ Lão Bản vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi giơ đoản thương chừng hai thuớc lên.
Ngay trước thiết thương chợt xuất hiện một dòng khí, đó là do tốc độ mũi thương run rẩy làm không khí biến hình.
Một âm thanh vang lên, mũi thương sắc bén xé dòng khí, mang theo tốc độ và uy thế khó có thể tưởng tượng đâm thẳng tới Trần Trường Sinh trên thềm đá.
Quả nhiên không hổ danh xưng âm lệ, một kích của Mộ Lão Bản không có dấu hiệu báo trước, quỷ dị tới cực điểm.
Quỷ dị không có nghĩa là khuyết thiếu uy lực, chỉ thấy vô số hoa trên mặt đất bị khí tức đeo bám, theo thiết thương dũng mãnh lao tới. Trước cửa Quốc Giáo Học Viện khắp nơi đều là hoa màu phấn hồng hoặc trắng che đi tầm mắt của Trần Trường Sinh, cũng che đi tầm mắt rất nhiều người.
Mọi người chỉ thấy cảnh tượng thiết thương xé nét màn hoa.
Hoa đang bay múa biến thành đen, đó là do độc từ mũi thương nhuộm vào.
Nháy mắt, trận diễn võ khiêu chiến vô cùng nguy hiểm, tim mọi người sắp vọt lên cổ họng.
Hoa bay múa đầy trời, thiết thương phá không mà ra, quỷ dị như con rắn nhỏ giữa biển hoa.
Nhưng mà, bất kể này quỹ tích của nó có quỷ dị thế nào thì cũng không có cách đột phá kiếm của Trần Trường Sinh.
Bởi vì đó là bản kiếm Tô Ly không thể luyện thành.
Chỉ có người luyện kiếm mới luyện thành thiên hạ đệ nhất thủ kiếm.
Vang một tiếng
Trên thực tế, mũi thương sắc bén cùng độc tố đã va chạm với kiếm của Trần Trường Sinh vô số lần.
Ban đầu ở Tầm Dương thành, Họa Giáp Tiếu Trương dùng thiết thương cũng chưa có thể lướt qua một kiếm này, huống chi là một thương này.
Nhưng độc tố trên mũi thương sẽ thông qua kiếm truyền vào tay Trần Trường Sinh sao?
Mộ Lão Bản chính là nghĩ như vậy, qua bao năm tháng, hắn sở dĩ có thể chiến thắng rất nhiều đối thủ thực lực cùng cảnh giới cũng bởi vì trong quá trình chiến đấu liên tục, hàn độc sẽ lặng lẽ làm tổn hại vũ khí của đối thủ, sau đó thông qua binh khí thậm chí là không khí trực tiếp xâm nhập phế phủ kinh mạch đối phương, cuối cùng khiến những người đó vô lực tái chiến.
Hôm nay mọi chuyện sẽ không phát sinh.
Thanh kiếm nhìn như có chút tầm thường của Trần Trường Sinh ẩn chứa long uy và năng lượng khó có thể tưởng tượng, làm sao có thể bị độc nhân gian làm tổn hại?
Kiếm danh Vô Cấu, tự nhiên có đạo lý riêng.
Kiếm không có vấn đề, người cũng sẽ không có vấn đề, bởi vì nhân cũng vô cấu.
Trần Trường Sinh thiện ở y thuật, ngày hôm qua lấy được tình báo của Giáo Xu Xứ đưa tới liền có chuẩn bị tương ứng. Cho dù hắn không đề cập tới việc uống thuốc thì hàn độc trên thiết thương cũng không làm tổn thương được hắn mảy may, bởi vì thân thể của hắn có huyền sương cự long ly hồn, hắn từng tắm qua chân huyết của huyền sương cự long, thân thể hắn vượt xa tẩy tủy hoàn mỹ, từ ý nghĩa nào đó mà nói, hiện tại khí lực của hắn mạnh hơn nhân loại, gần giống với chân long...
Ngoại trừ loại độc như Khổng Tước Linh thì kịch độc của u lĩnh phía nam kia có thể làm gì hắn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.