Quyển 3 - Chương 460: Hắn ở giữa hoa
Miêu Nị
09/12/2016
Thiên Lôi dẫn cũng không phải công pháp thông thường, nói đúng ra, đây
là đạo kinh trong điển tịch quốc giáo. Nghe nói tu hành đến mức tận cùng sẽ có lực lượng lớn, quyền như gọi gió, quyền như thúc mưa, như Phật ma thần có thể dẫn động Thiên Lôi giết chết địch nhân cường đại.
Nhưng nghe nói là nghe nói,không ai có thể xem hiểu cuốn đạo kinh này tu hành như thế nào, tự nhiên cũng không có người tu hành thành công.
Hiên Viên Phá là một người thật thà chất phác nhưng không có nghĩa là hắn ngu, nhất là ở Quốc Giáo Học Viện nhiều ngày như vậy, bị Trần Trường Sinh bắt đọc nhiều sách như vậy, thần trí sớm khai mở, kiến thức rộng rãi, xem đạo kinh, khổ sở nói:
- Ngươi đùa ta à? Hay ngươi thấy tương lai của ta nên làm một giáo sĩ gọi mưa?
Thiên Lôi Quyết xuất hiện nhiều nhất vào lúc cầu mưa, giáo sĩ sẽ dẫn dắt dân chúng đọc, đọc xong Tế Đàn sẽ sáng lên, ngay sau đó gió nổi mây phun, lôi điện mãnh liệt, mưa to như rót? Cho dù cuốn đạo kinh là thật, Hiên Viên Phá là một thanh niên phấn đấu trở thành Yêu tộc thần tướng sao nguyện ý làm đạo sĩ hô mưa gọi gió?
Trần Trường Sinh cũng không giải thích, lấy địa vị của viện trưởng và uy nghiêm của sư tổ thành công trấn áp sự kiện trốn học có khả năng lần đầu phát sinh ở Quốc Giáo Học Viện.
Hiên Viên Phá thở hổn hển, căm tức không cam lòng đi đến bên cửa sổ, bắt đầu tu hành.
Cửa Quốc Giáo Học Viện dần dần an tĩnh, cũng không có nghĩa là tình thế bình ổn.
Chư viện diễn võ là một danh từ đơn giản, nhưng là chuẩn bị của quốc giáo bồi dưỡng người tu hành cùng với cuộc chiến với Ma tộc, đương nhiên là có quy củ, trình độ trọn vẹn.
Trần Trường Sinh không để ý tới việc này, xác nhận Chiết Tụ đã ngủ, Hiên Viên Phá cũng thật sự bắt đầu đọc đạo kinh, hắn cũng bắt đầu minh tưởng tu hành. Đêm qua hắn thoáng thấy được hình ảnh trong Chu Viên, điều này làm cho hắn thêm hy vọng, vì thế càng thêm sốt ruột.
Về phần chuyện ngoài cửa viện đã có Đường Tam Thập Lục phụ trách xử lý. Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá đều không có năng lực này, Chiết Tụ có không bị thương cũng chỉ biết đánh nhau giết người, cho nên lúc ban đầu Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá một mực chờ Đường Tam Thập Lục ra khỏi Thiên Thư Lăng, mà Đường Tam Thập Lục quả nhiên không phụ hi vọng, ngày đầu trở về đạp bay Thiên Hải Nha Nhi, mắng Chu Tự Hoành tới ngốc.
Hôm nay Đường Tam Thập Lục hắn sẽ làm như thế nào?
Đường Tam Thập Lục miệng cắn nửa cái cao lương, nửa cái chân giò hun khói, tiếp nhận thư khiêu chiến của Ly Cung giáo sĩ họ Lỗ đưa tới, không xem mà trực tiếp đi ra cửa sân.
Hai đội quốc giáo kỵ binh đứng trong mưa, bên ngoài là đám đông che ô, khi thấy cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, đám đông bộc phát. Hắn bị hoảng sợ, nửa miếng cao lương suýt rơi, mơ hồ không rõ nói:
- Tình huống gì đây?
Giáo sĩ Ly Cung họ Lỗ bất đắc dĩ nói:
- Đều là đến xem náo nhiệt, cũng không có cách nào đuổi đi xa.
Dưới mái che nắng phía dưới, ngoại trừ quản sự tứ đại phường thì không có đại nhân vật nào, dân chúng đến xem náo nhiệt lại rất nhiều.
Rõ ràng mới canh sáu, trời còn mưa, Đường Tam Thập Lục rất bất đắc dĩ, cũng rất bốc hỏa, nghĩ thầm không phải đánh nhau thì có cái gì đáng xem, đáng phải rời giường sớm như thế?
Đám đông dần yên tĩnh, một gã mặc giáo bào màu đen mặt không chút thay đổi đi lên trước.
Đường Tam Thập Lục xé thư đọc, xác nhận người khiêu chiến hôm nay là giáo viên của Ly Cung Phụ Viện.
Mày kiếm hơi nhăn lại, không phải do đối phương là Thông U đỉnh cao mà là cảm giác khó hiểu trong lòng càng lúc càng đậm, cảm giác càng lúc càng quái.
Ngoại trừ Trích Tinh Học Viện, Thanh đằng ngũ viện còn lại đều lệ thuộc quốc giáo quản hạt, chẳng lẽ trong quốc giáo thực có nhiều kẻ... dám làm trái ý Giáo Hoàng đại nhân?
...
...
Cửa tàng thư lâu bị đẩy ra, gió nhẹ mang theo mưa tiến vào, đồng thời mang theo cả Đường Tam Thập Lục.
- Ta nghĩ mãi mà không rõ chuyện này.
Hắn nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Hiện giờ trong quốc giáo, bao gồm rất nhiều giáo sĩ trong Ly Cung đều đã trải qua nội loạn Quốc Giáo Học Viện năm đó, bọn họ giết chết rất nhiều cường nhân hoàng tộc cung phụng, rất nhiều người đã nhuốm máu của sư sinh Quốc Giáo Học Viện trên tay, bọn họ đương nhiên không có biện pháp để hoàng tộc một lần nữa chấp chính, Quốc Giáo Học Viện tái khởi, nhưng điều này cũng không làm trái ý của Giáo Hoàng đại nhân.
Hơi dừng lại, hắn tiếp tục nói:
- Giáo chủ đại nhân lúc trước nói rất chuẩn xác, Giáo Hoàng đại nhân thay đổi quá nhanh, cho dù là người trung thành với ông ta, trong lúc nhất thời cũng không thể thay đổi theo kịp.
Đường Tam Thập Lục ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Có chút đạo lý, nhưng ta vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện kia như thế nào?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Không phải Tụ Tinh Cảnh, Thông U đỉnh cao, tuổi cao, vừa nhìn đã biết có chút thủ đoạn ẩn giấu.
Trần Trường Sinh nghe vậy trầm mặc, nghĩ thầm rằng đối thủ nhìn như không bằng Chu Tự Hoành, nhưng kinh nghiệm chiến đấu chỉ sợ vượt xa Chu Tự Hoành, không dễ đối phó.
Hắn hỏi:
- Ước định với đối phương khi nào?
Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, hỏi:
- Khi nào cái gì?
Trần Trường Sinh cũng giật mình, nói:
- Khi nào thì giao chiến với vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện kia.
Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được ý của Trần Trường Sinh, rất tùy ý nói:
- Đã đánh xong.
Trần Trường Sinh có chút không nghe rõ, hỏi:
- Đánh xong?
- Ừm, đã đánh xong.
- Ôi...
Trần Trường Sinh hoàn toàn bất ngờ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Hiên Viên Phá không thể tĩnh tâm đọc sách, nói vọng tới.
Mặc dù là Chiết Tụ nằm trên mặt đất, lỗ tai cũng hơi co giật.
- Ai đánh thế?
Đáp án dĩ nhiên đã rõ ràng, nhưng Trần Trường Sinh vẫn có chút không dám tin.
Đường Tam Thập Lục cảm thấy hắn ngu ngốc tới trình độ khó chấp nhận rồi, nói:
- Đương nhiên là ta rồi!
Hiên Viên Phá ngây thơ còn nghĩ là Lạc Lạc Điện Hạ đã trở lại, giờ nghe hắn thừa nhận, trong vô thức hỏi:
- Ngươi... Đánh thắng được sao?
Vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện là Thông U Cảnh đỉnh cao, Đường Tam Thập Lục tiến vào thiên thư lăng mới đạt thông u thượng cảnh thì sao có thể là đối thủ?
- Có ý gì? Trần Trường Sinh có thể vượt cảnh đánh Tụ Tinh, ta ngay cả cái lão già họm hẹm đó cũng đánh không lại sao?
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Xem ta hiện tại phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, một cái lá không dính thân thì các ngươi cũng nên biết là ai thắng?
Tàng thư lâu yên tĩnh.
Trần Trường Sinh không biết nên nói gì.
Ở trên Thanh Đằng Yến thượng và Đại Triều Thí, bất kể cảnh giới tu vi hay kiếm pháp, Đường Tam Thập Lục rõ ràng đều kém hơn Thất Gian và Quan Phi Bạch, chớ đừng nói với Cẩu Hàn Thực, là người có thiên phú và con cháu quý tộc, kết quả lại bị đám đệ tử nội môn Ly Sơn Kiếm Tông đè tới không thể được, đầu không ngẩng được lên...
Trần Trường Sinh biết Đường Tam Thập Lục tuy không biểu hiện gì, vẫn cái vẻ tùy hứng bất cần đời, miệng đầy lời thô tục, nhưng trên thực tế đang bị kích thích rất mạnh.
Cho nên Đường Tam Thập Lục ở Thiên Thư Lăng vô cùng dụng công, vô cùng khắc khổ, cuối cùng đuổi theo thậm chí vượt qua Quan Phi Bạch, làm người ta khiếp sợ trực tiếp tiến nhập Thông U Thượng Cảnh.
Nhưng Trần Trường Sinh vẫn không ngờ Đường Tam Thập Lục tiến bộ to lớn như thế, có thể chiến thắng một tiền bối Thông U đỉnh cao.
Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục, xác thực thật không có bị thương, hỏi:
- Tình hình như thế nào?
Đường Tam Thập Lục khoanh chân ngồi trên sàn nhà, xiêm y hơi ẩm, tóc mai có giọt nước.
Hắn không trả lời ngay vấn đề của Trần Trường Sinh, đã trầm mặc một lát mới lên tiếng:
- Ta chém đứt một bàn tay của hắn.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Hơi nặng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cuối cùng cũng phải làm cho đối phương trả giá một chút... Bằng không ngày nào cũng có thư khiêu chiến thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi vẫn có thể đánh tiếp? Nếu có một lần ngươi sơ xuất, bọn họ sẽ cắt tay ngươi.
Những lời này hắn nói rất bình tĩnh rất kiên định, bởi vì hắn biết đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.
Trần Trường Sinh lại chú ý tới sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, sau đó nhớ tới, tuy nói Đường Tam Thập Lục vào kinh hô muốn phế Thiên Hải Nha Nhi, nhưng trên thực tế... Tuổi thơ của hắn ở Vấn Thủy ngậm thìa vàng lớn lên, đến kinh đô cũng có Trang viện trưởng quan tâm, đến khi rời khỏi Thiên Đạo Viện, đi vào Quốc Giáo Học Viện mới bắt đầu chân chính mà đối diện với mưa gió, hắn làm sao thật sự phế người, thậm chí ngoại trừ đối chiến ở Đại Triều Thí, hắn căn bản chưa từng thấy máu.
Trần Trường Sinh không nói gì thêm, lấy khăn tay đưa tới, nói:
- Lau đi.
Đường Tam Thập Lục có chút giật mình, Hiên Viên Phá phi thường giật mình, ngay cả Chiết Tụ cũng mở mắt.
Bọn họ là người gần gũi với Trần Trường Sinh nhất trên thế gian này, hiện tại cũng đã biết Trần Trường Sinh có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.
- Chỉ là nước mưa.
Trần Trường Sinh giải thích thêm:
- Nếu ngươi muốn lau máu trên kiếm, vậy cũng không cần trả khăn tay cho ta nữa.
...
...
Đường Tam Thập Lục xuống tay rất nặng, nhưng mùa hè mưa to. Máu ngoài cửa Quốc Giáo Học Viện đã nhanh chóng được rửa sạch. Chuyện này ngoại trừ khiến các thiếu nữ kinh đô cảm thấy hắn thật ngầu mà thêm mê muội thì dường như không để lại bất kỳ ảnh hưởng gì, bất kể với Quốc Giáo Học Viện hay đối thủ của Quốc Giáo Học Viện mà nói, đều là như thế.
Sáng sớm hôm sau, Quốc Giáo Học Viện thu được ba lá thư khiêu chiến, nhưng khác với hôm qua, cửa Quốc Giáo Học Viện không mở ra, chỉ có thể nghe trộm được âm thanh tranh luận thậm chí là cãi vã, đến chạng vạng tối cửa sân mới được mở ra, nhìn Đường Tam Thập Lục, đám đông bên ngoài lập tức hồ hởi lên.
Khác với hôm qua, hôm nay không có mưa to, chỉ có ánh nắng chiều.
Vấn Thủy Kiếm rời vỏ, thân kiếm sáng ngời như có ma lực thu hết nắng chiều ở kinh đô, trên đường tối đen, sau đó lại bừng sáng.
Đường Tam Thập Lục vừa ra tay đã dùng Vấn Thủy Tam Thức uy lực mạnh nhất!
Vãn Vân Thu, kiếm ý xuất hiện.
Chân nguyên vô biên, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, mặt hồ hiện ra kim quang, hơi nóng biến mất.
Trong ngõ vang lên vô số tiếng kiếm rít dày đặc!
Tên kia mặt ngoài đến từ Tông Tự Sở, trên thực tế là kiếm khách của Thiên Hải gia, nặng nề ngã xuống đường!
BA một tiếng, mặt hồ đập nát, kim quang biến thành vô số tàn lân.
Trên người kiếm khách có hơn mười vết thương, máu tươi trải quanh, không thể đứng lên.
Đường Tam Thập Lục không nhìn người này lấy một cái.
Hắn nắm Vấn Thủy Kiếm, nhìn đám người nói:
- Kế tiếp.
Đám người an tĩnh không tiếng động, sau đó nổ vang.
Nhất là các thiếu nữ kinh đô càng ngây ngốc, liều mạng hô tên hắn, ném hoa tươi trong tay ra.
Hoa tươi tràn vào cửa Quốc Giáo Học Viện, trên mặt đất dần biến thành một biển hoa lớn.
Hắn đứng trong biển hoa.
Một ngày hè, Đường Tam Thập Lục chặt đứt tay giáo viên Ly Cung Phụ Viện, hôm sau một kiếm làm kiếm khách của Thiên Hải gia trọng thương, tiếp theo thắng hai trận, ngày thứ ba thắng liên tiếp hai trận, thứ tư mây trôi nước chảy thắng một trận, thứ năm khí thế như hổ thắng liên tiếp bốn trận, đến tận đây, hắn đại biểu cho Quốc Giáo Học Viện đã xuất chiến mười hai trận, chỉ thắng không bại.
Cửa Quốc Giáo Học Viện biến thành biển hoa, ngõ Bách Hoa lần đầu tiên xứng với tên, vui sướng nhất vẫn là những người bán hoa ngoài ngõ và tứ đại phường, bất kể tỉ lệ đặt cược thay đổi như thế nào, nội dung điều chỉnh như thế nào, chỉ cần mọi người chú ý, như vậy các thương nhân sẽ đạt đươc lợi ích lớn nhất.
Mọi người đều đang nghị luận, rốt cuộc Đường Tam Thập Lục có thể thắng liên tiếp đến khi nào, đồng thời chân chính xác nhận, Vấn Thủy Đường Gia thiếu gia đúng là thiên tài, quả như lời bình của Thiên Cơ Lão Nhân, chỉ cần cần cù tu hành, cảnh giới thực lực quả nhiên có thể dễ dàng đột phá, tiến triển nhanh chóng, có người đã bắt đầu cân nhắc, nếu năm nay Điểm Kim Bảng đổi bảng, thiếu niên mười bảy tuổi sẽ đi tới đâu.
Giống như vài ngày trước, Đường Tam Thập Lục đứng trong biển hoa, ánh mắt yên tĩnh như không vì khung cảnh xinh đẹp và tiếng reo mừng của các thiếu nữ mà thay đổi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một vài chuyện —— gần đây thời tiết hơi nóng, người bán hoa ngoài ngõ lấy hoa từ Thanh Khâu quận trở về quá nhiều, hắn đứng ở trong biển hoa, cảm giác như đứng giữa một miếng thịt ba chỉ lớn.
- Quả nhiên rất giỏi.
Trong đám người bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng:
- Ta rất muốn biết, nếu hiện tại Điểm Kim đổi bảng, ngươi có thể xếp hạng mấy.
Thanh âm vang lên, một người mặc áo đen tỏa hàn ý chậm rãi đi tới cửa Quốc Giáo Học Viện.
Vấn đề này cũng là vấn đề rất nhiều người suy nghĩ, nhưng không có người nào hỏi hợp hơn nam tử này. Bởi vì người này là cường nhân trên Điểm Kim Bảng, xếp hạng hai mươi bảy, Tụ Tinh Sơ Cảnh, họ Mộ tên Lão Bản (ông chủ), gọi là Mộ Lão Bản, trên thực tế, hắn cũng làm ông chủ kinh doanh phần mộ.
Mộ Lão Bản thuở nhỏ sinh hoạt ở u lĩnh phía nam, tu hành pháp môn thiên về âm độc địa hỏa, thủ đoạn chiến đấu quỷ dị khó lường, cường nhân cùng cảnh giới rất khó chiến thắng hắn. Hắn là khách khanh Thiên Hải gia như Chu Tự Hoành, cũng có thân phận giáo viên Tông Tự Sở nên hắn có tư cách khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện
Mộ Lão Bản xuất hiện, quanh cửa Quốc Giáo Học Viện nhiệt độ giảm không ít, giữa hè có lại có đạo hàn.
Đám người trong vô thức tránh ra ngoài, tiếng hô của các thiếu nữ cũng thành tiếng lo lắng xì xào bàn tán.
Người hôm nay đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện đều là người trình thư khiêu chiến thư đêm qua, Đường Tam Thập Lục đã có chuẩn bị đầy đủ. Hắn biết mình không phải đối thủ, bởi vì hắn không phải Trần Trường Sinh biến thái, có thể vượt cấp chiến thắng Tụ Tinh Cảnh.
Cho nên hắn không chuẩn bị đánh, trực tiếp từ trong lòng ra một chồng ngân phiếu dày.
- Thiên Hải gia một năm cho ngươi ba ngàn lượng bạc trắng và một túi tinh thạch, ta hiện tại trong tay không có tinh thạch dư thừa, chỉ có ngân phiếu ba vạn lượng.
Chính như tình báo của quản sự Thiên hương phường cung cấp, nhìn tập ngân phiếu dày trong tay hắn, sắc mặt Mộ Lão Bản lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên nóng cháy sáng rỡ, ý âm hàn tiêu giảm rất nhiều. —— quả nhiên là kẻ cực kỳ tham tiền, Đường Tam Thập Lục nhìn vẻ giãy dụa trên mặt Mộ Lão Bản, mỉm cười nghĩ.
Ngay sau đó hắn nhớ tới mình ở Đại Triều Thí chỉ dùng một con gà quay xử lý xong Chiết Tụ, lại cảm giác mình quả thật cốt cách thanh kỳ, huyết thống không tầm thường, thật sự là thiên tài buôn bán.
Nhưng nghe nói là nghe nói,không ai có thể xem hiểu cuốn đạo kinh này tu hành như thế nào, tự nhiên cũng không có người tu hành thành công.
Hiên Viên Phá là một người thật thà chất phác nhưng không có nghĩa là hắn ngu, nhất là ở Quốc Giáo Học Viện nhiều ngày như vậy, bị Trần Trường Sinh bắt đọc nhiều sách như vậy, thần trí sớm khai mở, kiến thức rộng rãi, xem đạo kinh, khổ sở nói:
- Ngươi đùa ta à? Hay ngươi thấy tương lai của ta nên làm một giáo sĩ gọi mưa?
Thiên Lôi Quyết xuất hiện nhiều nhất vào lúc cầu mưa, giáo sĩ sẽ dẫn dắt dân chúng đọc, đọc xong Tế Đàn sẽ sáng lên, ngay sau đó gió nổi mây phun, lôi điện mãnh liệt, mưa to như rót? Cho dù cuốn đạo kinh là thật, Hiên Viên Phá là một thanh niên phấn đấu trở thành Yêu tộc thần tướng sao nguyện ý làm đạo sĩ hô mưa gọi gió?
Trần Trường Sinh cũng không giải thích, lấy địa vị của viện trưởng và uy nghiêm của sư tổ thành công trấn áp sự kiện trốn học có khả năng lần đầu phát sinh ở Quốc Giáo Học Viện.
Hiên Viên Phá thở hổn hển, căm tức không cam lòng đi đến bên cửa sổ, bắt đầu tu hành.
Cửa Quốc Giáo Học Viện dần dần an tĩnh, cũng không có nghĩa là tình thế bình ổn.
Chư viện diễn võ là một danh từ đơn giản, nhưng là chuẩn bị của quốc giáo bồi dưỡng người tu hành cùng với cuộc chiến với Ma tộc, đương nhiên là có quy củ, trình độ trọn vẹn.
Trần Trường Sinh không để ý tới việc này, xác nhận Chiết Tụ đã ngủ, Hiên Viên Phá cũng thật sự bắt đầu đọc đạo kinh, hắn cũng bắt đầu minh tưởng tu hành. Đêm qua hắn thoáng thấy được hình ảnh trong Chu Viên, điều này làm cho hắn thêm hy vọng, vì thế càng thêm sốt ruột.
Về phần chuyện ngoài cửa viện đã có Đường Tam Thập Lục phụ trách xử lý. Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá đều không có năng lực này, Chiết Tụ có không bị thương cũng chỉ biết đánh nhau giết người, cho nên lúc ban đầu Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá một mực chờ Đường Tam Thập Lục ra khỏi Thiên Thư Lăng, mà Đường Tam Thập Lục quả nhiên không phụ hi vọng, ngày đầu trở về đạp bay Thiên Hải Nha Nhi, mắng Chu Tự Hoành tới ngốc.
Hôm nay Đường Tam Thập Lục hắn sẽ làm như thế nào?
Đường Tam Thập Lục miệng cắn nửa cái cao lương, nửa cái chân giò hun khói, tiếp nhận thư khiêu chiến của Ly Cung giáo sĩ họ Lỗ đưa tới, không xem mà trực tiếp đi ra cửa sân.
Hai đội quốc giáo kỵ binh đứng trong mưa, bên ngoài là đám đông che ô, khi thấy cửa Quốc Giáo Học Viện mở ra, đám đông bộc phát. Hắn bị hoảng sợ, nửa miếng cao lương suýt rơi, mơ hồ không rõ nói:
- Tình huống gì đây?
Giáo sĩ Ly Cung họ Lỗ bất đắc dĩ nói:
- Đều là đến xem náo nhiệt, cũng không có cách nào đuổi đi xa.
Dưới mái che nắng phía dưới, ngoại trừ quản sự tứ đại phường thì không có đại nhân vật nào, dân chúng đến xem náo nhiệt lại rất nhiều.
Rõ ràng mới canh sáu, trời còn mưa, Đường Tam Thập Lục rất bất đắc dĩ, cũng rất bốc hỏa, nghĩ thầm không phải đánh nhau thì có cái gì đáng xem, đáng phải rời giường sớm như thế?
Đám đông dần yên tĩnh, một gã mặc giáo bào màu đen mặt không chút thay đổi đi lên trước.
Đường Tam Thập Lục xé thư đọc, xác nhận người khiêu chiến hôm nay là giáo viên của Ly Cung Phụ Viện.
Mày kiếm hơi nhăn lại, không phải do đối phương là Thông U đỉnh cao mà là cảm giác khó hiểu trong lòng càng lúc càng đậm, cảm giác càng lúc càng quái.
Ngoại trừ Trích Tinh Học Viện, Thanh đằng ngũ viện còn lại đều lệ thuộc quốc giáo quản hạt, chẳng lẽ trong quốc giáo thực có nhiều kẻ... dám làm trái ý Giáo Hoàng đại nhân?
...
...
Cửa tàng thư lâu bị đẩy ra, gió nhẹ mang theo mưa tiến vào, đồng thời mang theo cả Đường Tam Thập Lục.
- Ta nghĩ mãi mà không rõ chuyện này.
Hắn nói với Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh lắc đầu nói:
- Hiện giờ trong quốc giáo, bao gồm rất nhiều giáo sĩ trong Ly Cung đều đã trải qua nội loạn Quốc Giáo Học Viện năm đó, bọn họ giết chết rất nhiều cường nhân hoàng tộc cung phụng, rất nhiều người đã nhuốm máu của sư sinh Quốc Giáo Học Viện trên tay, bọn họ đương nhiên không có biện pháp để hoàng tộc một lần nữa chấp chính, Quốc Giáo Học Viện tái khởi, nhưng điều này cũng không làm trái ý của Giáo Hoàng đại nhân.
Hơi dừng lại, hắn tiếp tục nói:
- Giáo chủ đại nhân lúc trước nói rất chuẩn xác, Giáo Hoàng đại nhân thay đổi quá nhanh, cho dù là người trung thành với ông ta, trong lúc nhất thời cũng không thể thay đổi theo kịp.
Đường Tam Thập Lục ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Có chút đạo lý, nhưng ta vẫn cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện kia như thế nào?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Không phải Tụ Tinh Cảnh, Thông U đỉnh cao, tuổi cao, vừa nhìn đã biết có chút thủ đoạn ẩn giấu.
Trần Trường Sinh nghe vậy trầm mặc, nghĩ thầm rằng đối thủ nhìn như không bằng Chu Tự Hoành, nhưng kinh nghiệm chiến đấu chỉ sợ vượt xa Chu Tự Hoành, không dễ đối phó.
Hắn hỏi:
- Ước định với đối phương khi nào?
Đường Tam Thập Lục hơi giật mình, hỏi:
- Khi nào cái gì?
Trần Trường Sinh cũng giật mình, nói:
- Khi nào thì giao chiến với vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện kia.
Đường Tam Thập Lục giờ mới hiểu được ý của Trần Trường Sinh, rất tùy ý nói:
- Đã đánh xong.
Trần Trường Sinh có chút không nghe rõ, hỏi:
- Đánh xong?
- Ừm, đã đánh xong.
- Ôi...
Trần Trường Sinh hoàn toàn bất ngờ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Hiên Viên Phá không thể tĩnh tâm đọc sách, nói vọng tới.
Mặc dù là Chiết Tụ nằm trên mặt đất, lỗ tai cũng hơi co giật.
- Ai đánh thế?
Đáp án dĩ nhiên đã rõ ràng, nhưng Trần Trường Sinh vẫn có chút không dám tin.
Đường Tam Thập Lục cảm thấy hắn ngu ngốc tới trình độ khó chấp nhận rồi, nói:
- Đương nhiên là ta rồi!
Hiên Viên Phá ngây thơ còn nghĩ là Lạc Lạc Điện Hạ đã trở lại, giờ nghe hắn thừa nhận, trong vô thức hỏi:
- Ngươi... Đánh thắng được sao?
Vị giáo viên Ly Cung Phụ Viện là Thông U Cảnh đỉnh cao, Đường Tam Thập Lục tiến vào thiên thư lăng mới đạt thông u thượng cảnh thì sao có thể là đối thủ?
- Có ý gì? Trần Trường Sinh có thể vượt cảnh đánh Tụ Tinh, ta ngay cả cái lão già họm hẹm đó cũng đánh không lại sao?
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Xem ta hiện tại phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, một cái lá không dính thân thì các ngươi cũng nên biết là ai thắng?
Tàng thư lâu yên tĩnh.
Trần Trường Sinh không biết nên nói gì.
Ở trên Thanh Đằng Yến thượng và Đại Triều Thí, bất kể cảnh giới tu vi hay kiếm pháp, Đường Tam Thập Lục rõ ràng đều kém hơn Thất Gian và Quan Phi Bạch, chớ đừng nói với Cẩu Hàn Thực, là người có thiên phú và con cháu quý tộc, kết quả lại bị đám đệ tử nội môn Ly Sơn Kiếm Tông đè tới không thể được, đầu không ngẩng được lên...
Trần Trường Sinh biết Đường Tam Thập Lục tuy không biểu hiện gì, vẫn cái vẻ tùy hứng bất cần đời, miệng đầy lời thô tục, nhưng trên thực tế đang bị kích thích rất mạnh.
Cho nên Đường Tam Thập Lục ở Thiên Thư Lăng vô cùng dụng công, vô cùng khắc khổ, cuối cùng đuổi theo thậm chí vượt qua Quan Phi Bạch, làm người ta khiếp sợ trực tiếp tiến nhập Thông U Thượng Cảnh.
Nhưng Trần Trường Sinh vẫn không ngờ Đường Tam Thập Lục tiến bộ to lớn như thế, có thể chiến thắng một tiền bối Thông U đỉnh cao.
Hắn nhìn Đường Tam Thập Lục, xác thực thật không có bị thương, hỏi:
- Tình hình như thế nào?
Đường Tam Thập Lục khoanh chân ngồi trên sàn nhà, xiêm y hơi ẩm, tóc mai có giọt nước.
Hắn không trả lời ngay vấn đề của Trần Trường Sinh, đã trầm mặc một lát mới lên tiếng:
- Ta chém đứt một bàn tay của hắn.
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, nói:
- Hơi nặng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cuối cùng cũng phải làm cho đối phương trả giá một chút... Bằng không ngày nào cũng có thư khiêu chiến thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngươi vẫn có thể đánh tiếp? Nếu có một lần ngươi sơ xuất, bọn họ sẽ cắt tay ngươi.
Những lời này hắn nói rất bình tĩnh rất kiên định, bởi vì hắn biết đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra.
Trần Trường Sinh lại chú ý tới sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, sau đó nhớ tới, tuy nói Đường Tam Thập Lục vào kinh hô muốn phế Thiên Hải Nha Nhi, nhưng trên thực tế... Tuổi thơ của hắn ở Vấn Thủy ngậm thìa vàng lớn lên, đến kinh đô cũng có Trang viện trưởng quan tâm, đến khi rời khỏi Thiên Đạo Viện, đi vào Quốc Giáo Học Viện mới bắt đầu chân chính mà đối diện với mưa gió, hắn làm sao thật sự phế người, thậm chí ngoại trừ đối chiến ở Đại Triều Thí, hắn căn bản chưa từng thấy máu.
Trần Trường Sinh không nói gì thêm, lấy khăn tay đưa tới, nói:
- Lau đi.
Đường Tam Thập Lục có chút giật mình, Hiên Viên Phá phi thường giật mình, ngay cả Chiết Tụ cũng mở mắt.
Bọn họ là người gần gũi với Trần Trường Sinh nhất trên thế gian này, hiện tại cũng đã biết Trần Trường Sinh có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng.
- Chỉ là nước mưa.
Trần Trường Sinh giải thích thêm:
- Nếu ngươi muốn lau máu trên kiếm, vậy cũng không cần trả khăn tay cho ta nữa.
...
...
Đường Tam Thập Lục xuống tay rất nặng, nhưng mùa hè mưa to. Máu ngoài cửa Quốc Giáo Học Viện đã nhanh chóng được rửa sạch. Chuyện này ngoại trừ khiến các thiếu nữ kinh đô cảm thấy hắn thật ngầu mà thêm mê muội thì dường như không để lại bất kỳ ảnh hưởng gì, bất kể với Quốc Giáo Học Viện hay đối thủ của Quốc Giáo Học Viện mà nói, đều là như thế.
Sáng sớm hôm sau, Quốc Giáo Học Viện thu được ba lá thư khiêu chiến, nhưng khác với hôm qua, cửa Quốc Giáo Học Viện không mở ra, chỉ có thể nghe trộm được âm thanh tranh luận thậm chí là cãi vã, đến chạng vạng tối cửa sân mới được mở ra, nhìn Đường Tam Thập Lục, đám đông bên ngoài lập tức hồ hởi lên.
Khác với hôm qua, hôm nay không có mưa to, chỉ có ánh nắng chiều.
Vấn Thủy Kiếm rời vỏ, thân kiếm sáng ngời như có ma lực thu hết nắng chiều ở kinh đô, trên đường tối đen, sau đó lại bừng sáng.
Đường Tam Thập Lục vừa ra tay đã dùng Vấn Thủy Tam Thức uy lực mạnh nhất!
Vãn Vân Thu, kiếm ý xuất hiện.
Chân nguyên vô biên, kiếm thế mênh mông cuồn cuộn, mặt hồ hiện ra kim quang, hơi nóng biến mất.
Trong ngõ vang lên vô số tiếng kiếm rít dày đặc!
Tên kia mặt ngoài đến từ Tông Tự Sở, trên thực tế là kiếm khách của Thiên Hải gia, nặng nề ngã xuống đường!
BA một tiếng, mặt hồ đập nát, kim quang biến thành vô số tàn lân.
Trên người kiếm khách có hơn mười vết thương, máu tươi trải quanh, không thể đứng lên.
Đường Tam Thập Lục không nhìn người này lấy một cái.
Hắn nắm Vấn Thủy Kiếm, nhìn đám người nói:
- Kế tiếp.
Đám người an tĩnh không tiếng động, sau đó nổ vang.
Nhất là các thiếu nữ kinh đô càng ngây ngốc, liều mạng hô tên hắn, ném hoa tươi trong tay ra.
Hoa tươi tràn vào cửa Quốc Giáo Học Viện, trên mặt đất dần biến thành một biển hoa lớn.
Hắn đứng trong biển hoa.
Một ngày hè, Đường Tam Thập Lục chặt đứt tay giáo viên Ly Cung Phụ Viện, hôm sau một kiếm làm kiếm khách của Thiên Hải gia trọng thương, tiếp theo thắng hai trận, ngày thứ ba thắng liên tiếp hai trận, thứ tư mây trôi nước chảy thắng một trận, thứ năm khí thế như hổ thắng liên tiếp bốn trận, đến tận đây, hắn đại biểu cho Quốc Giáo Học Viện đã xuất chiến mười hai trận, chỉ thắng không bại.
Cửa Quốc Giáo Học Viện biến thành biển hoa, ngõ Bách Hoa lần đầu tiên xứng với tên, vui sướng nhất vẫn là những người bán hoa ngoài ngõ và tứ đại phường, bất kể tỉ lệ đặt cược thay đổi như thế nào, nội dung điều chỉnh như thế nào, chỉ cần mọi người chú ý, như vậy các thương nhân sẽ đạt đươc lợi ích lớn nhất.
Mọi người đều đang nghị luận, rốt cuộc Đường Tam Thập Lục có thể thắng liên tiếp đến khi nào, đồng thời chân chính xác nhận, Vấn Thủy Đường Gia thiếu gia đúng là thiên tài, quả như lời bình của Thiên Cơ Lão Nhân, chỉ cần cần cù tu hành, cảnh giới thực lực quả nhiên có thể dễ dàng đột phá, tiến triển nhanh chóng, có người đã bắt đầu cân nhắc, nếu năm nay Điểm Kim Bảng đổi bảng, thiếu niên mười bảy tuổi sẽ đi tới đâu.
Giống như vài ngày trước, Đường Tam Thập Lục đứng trong biển hoa, ánh mắt yên tĩnh như không vì khung cảnh xinh đẹp và tiếng reo mừng của các thiếu nữ mà thay đổi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ một vài chuyện —— gần đây thời tiết hơi nóng, người bán hoa ngoài ngõ lấy hoa từ Thanh Khâu quận trở về quá nhiều, hắn đứng ở trong biển hoa, cảm giác như đứng giữa một miếng thịt ba chỉ lớn.
- Quả nhiên rất giỏi.
Trong đám người bỗng nhiên vang lên một thanh âm lạnh lùng:
- Ta rất muốn biết, nếu hiện tại Điểm Kim đổi bảng, ngươi có thể xếp hạng mấy.
Thanh âm vang lên, một người mặc áo đen tỏa hàn ý chậm rãi đi tới cửa Quốc Giáo Học Viện.
Vấn đề này cũng là vấn đề rất nhiều người suy nghĩ, nhưng không có người nào hỏi hợp hơn nam tử này. Bởi vì người này là cường nhân trên Điểm Kim Bảng, xếp hạng hai mươi bảy, Tụ Tinh Sơ Cảnh, họ Mộ tên Lão Bản (ông chủ), gọi là Mộ Lão Bản, trên thực tế, hắn cũng làm ông chủ kinh doanh phần mộ.
Mộ Lão Bản thuở nhỏ sinh hoạt ở u lĩnh phía nam, tu hành pháp môn thiên về âm độc địa hỏa, thủ đoạn chiến đấu quỷ dị khó lường, cường nhân cùng cảnh giới rất khó chiến thắng hắn. Hắn là khách khanh Thiên Hải gia như Chu Tự Hoành, cũng có thân phận giáo viên Tông Tự Sở nên hắn có tư cách khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện
Mộ Lão Bản xuất hiện, quanh cửa Quốc Giáo Học Viện nhiệt độ giảm không ít, giữa hè có lại có đạo hàn.
Đám người trong vô thức tránh ra ngoài, tiếng hô của các thiếu nữ cũng thành tiếng lo lắng xì xào bàn tán.
Người hôm nay đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện đều là người trình thư khiêu chiến thư đêm qua, Đường Tam Thập Lục đã có chuẩn bị đầy đủ. Hắn biết mình không phải đối thủ, bởi vì hắn không phải Trần Trường Sinh biến thái, có thể vượt cấp chiến thắng Tụ Tinh Cảnh.
Cho nên hắn không chuẩn bị đánh, trực tiếp từ trong lòng ra một chồng ngân phiếu dày.
- Thiên Hải gia một năm cho ngươi ba ngàn lượng bạc trắng và một túi tinh thạch, ta hiện tại trong tay không có tinh thạch dư thừa, chỉ có ngân phiếu ba vạn lượng.
Chính như tình báo của quản sự Thiên hương phường cung cấp, nhìn tập ngân phiếu dày trong tay hắn, sắc mặt Mộ Lão Bản lập tức thay đổi, ánh mắt trở nên nóng cháy sáng rỡ, ý âm hàn tiêu giảm rất nhiều. —— quả nhiên là kẻ cực kỳ tham tiền, Đường Tam Thập Lục nhìn vẻ giãy dụa trên mặt Mộ Lão Bản, mỉm cười nghĩ.
Ngay sau đó hắn nhớ tới mình ở Đại Triều Thí chỉ dùng một con gà quay xử lý xong Chiết Tụ, lại cảm giác mình quả thật cốt cách thanh kỳ, huyết thống không tầm thường, thật sự là thiên tài buôn bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.