Quyển 2 - Chương 423: Dốc trọn tâm tình trong ánh hoàng hôn
Miêu Nị
09/12/2016
Một dải nắng hắt nhẹ lên vùng thảo nguyên tít đằng xa bên ngoài thành kia, vậy ra lúc này vẫn là hoàng hôn.
Ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu rọi lên gương mặt đầy những máu khô và vết thương của Lưu Thanh khiến cho nó càng trở nên đáng sợ hơn. Lưu Thanh bước về phía ngoài cổng thành, không để ý đến bất cứ ai.
- Vì sao vậy?
Tô Lu nhìn theo bóng dáng của y và hỏi.
Lưu Thanh dừng bước, trầm ngâm một lúc rồi đáp lời:
- Những gì ta nói với Tô Lạc là thật đó.
Tô Ly nói:
- Ta đương nhiên biết là ngươi nói thật.
Từ khi rời khỏi Quân Trại không bao lâu, Tô Ly đã biết Lưu Thanh luôn đi theo lão. Lão cho rằng Lưu Thanh muốn giết chết mình, Tô Ly không màng bận tậm tới việc Lưu Thanh muốn ám sát mình, tất cả chỉ vì một lý do mà thôi.
Tô Ly quen Lưu Thanh rất nhiều năm rồi, lão ta biết được tập tính và thói quen hành thích của Lưu Thanh, hiểu rõ tất cả mọi điều về y.
Rất nhiều năm trước đây, Tô Ly không một chút do dự quyết tâm rời khỏi đám người Lưu Thanh. Lão ta cho rằng bản thân mình không hề có bất cứ một chút tình cảm hoài niệm nào với đám người đó. Trên thực tế thì trong những ngày tháng dài đằng đẵng đó, Tô Ly quả thật rất ít khi nhớ tới đám người đó. Bất luận ra sao thì Lưu Thanh và mấy tên đó đều có những lý do chính đáng để thù hận bản thân mình; đều có đủ nguyên do để giết chết bản thân mình.
- Suy nghĩ của ta và bọn chúng khác nhau. Bọn chúng cho rằng giữa ngươi và bọn ta chẳng còn gì nữa, không ai nợ ai. Nhưng ta lại luôn cho rằng ngươi đang nợ bọn ta, vậy nên ta muốn giết chết ngươi. Lần này đương nhiên là một cơ hội thật tốt để ta ra tay.
Lưu Thanh không quay người lại, y trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
- Ta vốn cho rằng lần này ngươi sẽ bị thảm bại vô cùng; ta vốn cho rằng khi chứng kiến bộ dạng đó của nhà ngươi thì ta sẽ hả hê lắm. Nhưng trong những ngày tháng đi theo ngươi, càng chứng kiến những điều đã xảy ra với ngươi thì trong lòng ta lại càng cảm thấy khó chịu. Ngươi là người dẫn ta vào nghề, ngươi chịu nhục cũng chính là bọn ta đang chịu nhục. Cho dù có muốn giết chết ngươi thì cũng chỉ có thể là do ta giết ngươi, sao có thể để cho kẻ khác lấy đi tính mạng ngươi được cơ chứ.
Tô Ly trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thứ gì mà lộn xộn vậy.
Lưu Thanh ngẩng đầu, nhín về phía mặt trời đang lặn xuống ngoài cổng thành xa xa đằng kia và nói:
- Kỳ thực rất đơn giản dễ hiểu thôi. Ta đột nhiên hiểu ra được vì sao năm xưa ngươi lại từ bỏ bọn ta mà đi. Dù sao thì ngươi cũng là người của Ly Sơn, cuộc sống của ngươi và bọn ta không giống nhau.
Lúc trước trong trận đấu, Chu Lạc đã từng phẫn nộ chỉ trách Lưu Thanh là người của Ly Sơn.
Lưu Thanh không thừa nhận điều này. Tuy y sử dụng kiếm pháp của Ly Sơn một cách quang minh chính đại, nhưng y chỉ là một tên sát thủ ẩn mình trong bóng đêm.
Nghe những lời này của Lưu Thanh, Tô Ly trầm ngâm một hồi thật lâu, sau đó lão ta bèn đưa ra lời giải thích của mình, đây là lần đầu tiên Tô Ly đưa ra những lời giải thích cho một giai đoạn quá khứ thời trẻ mà lão không màng bận tâm đến, một sự việc mà lão cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.
- Năm xưa ta rời bỏ đi, lý do chủ yếu là vì công việc đó không hề còn chút tính chất khiêu chiến nào.
Lão ta nói tiếp:
- Lẽ nào ngày nào ta cũng nghĩ làm sao để có thể giết chết được Ma quân và Hắc Bào thôi hay sao?
Lưu Thanh nhìn mặt trời khuất dần xuống chân trời, y đáp lại một cách nghiêm túc:
- Nhiệm vụ cuối cùng mà chúng ta đã nhận, sự việc mà chúng ta đã từng bàn tới, tất cả chẳng phải đều rất thú vị đó hay sao?
Ngay cả khi phải đối mặt với hai cường giả lớn mạnh như Chu Lạc và Quan Tinh Khách thì Tô Ly cũng vẫn chỉ tỏ thái độ thờ ơ bất cần. Nhưng khi nghe thấy những lời này của Lưu Thanh thì thần sắc của lão đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn.
Tô Ly nhìn Lưu Thanh và nói:
- Không dễ gì mà giết chết được người phụ nữ đó đâu, ta khuyên các ngươi đừng bận tâm đến điều đó nữa.
Lưu Thanh không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, y lại bước đi về phía cổng thành, chẳng mấy chốc bóng dáng của y đã khuất dần trong ánh hoàng hôn bên ngoài thành.
Trần Trường Sinh có chút thắc mắc về đoạn hội thoại vừa rồi giữa hai người bọn họ, hắn hỏi Tô Ly:
- Hai ngươi đang nói về chuyện gì vậy?
Tô Ly đáp lại:
- Rất nhiều năm trước đây, có kẻ thuê ta đi giết một người.
- Giết ai?
- Ngươi biết đó, Thiên Hải.
Đối với Tô Ly thì trên thế gian này những người phụ nữ cường mạnh nhất chỉ có ba người rưỡi mà thôi, bao gồm Thánh Hậu Nương Nương, Nam Phương Thánh Nữ, vị Hoàng hậu của Yêu tộc trong thành Bạch Đế và kẻ biến thái trong Tuyết Lão thành.
Nhưng người khó có thể giết chết nhất thì vĩnh viễn luôn là người đó.
Đương nhiên đó chính là Thiên Hải.
- Đây chẳng phải là đám trưởng lão của Trường Sinh Tông ép buộc tiền bối phải làm hay sao?
- Cũng có người muốn thuê ta đi làm việc đó.
- Đúng là ngông cuồng.
- Bất luận đó là người nào thì cũng đều có giá tiền hết cả thôi.
- Tiền bối, câu nói này nếu như được nói ra từ miệng của Lưu Thanh thì có vẻ thích hợp hơn.
- Nếu là ta nói thì rất kỳ quái hay sao?
- Tiền bối, ngài và Lưu Thanh… rút cuộc là mối quan hệ gì vậy?
- Chính ta là người dẫn y bước vào nghề sát thủ này, món nghề của y cũng là do được ta truyền lại.
Tô Ly thản nhiên trả lời, cứ tựa như lão ta đang kể lại một câu chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt chẳng có gì đáng để kể vậy.
Trần Trường Sinh đột nhiên nhớ lại một chuyện, một khả năng xảy ra một sự việc.
Lúc trước ở trong hoang mạc giao đấu cùng hai mươi tám thần tướng Tiết Hà, dưới sự trợ giúp của Tô Ly, Trần Trường Sinh đã chém một nhát vào tay của y. Nhưng rồi sau đó lại lo lắng rằng Tiết Hà sẽ bị Lưu Thanh, kẻ đang ẩn náu trên thảo nguyên thuận thế thừa cơ giết chết. Tô Ly kể lại lai lịch của Lưu Thanh đồng thời lúc đó cũng nhắc đến kẻ đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ của Thiên Cơ Các, theo cách nói của Tô Ly thì có thể cảm nhận được rằng lão ta rất kính trọng tên đó.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly và hỏi một cách đầy kinh ngạc:
- Lẽ nào… tiền bối ngài chính là thiên hạ đệ nhất thích khách?
- Lúc trước khi còn thanh niên ta cũng có thời gian làm nghề đó.
- Rồi sau đó thì sao?
- Làm nghề nào yêu nghề đó, ta chỉ muốn làm tốt công việc của mình đến mức hoàn mỹ nhất.
Tô Ly thản nhiên nói tiếp:
- Làm thích khách, ta đương nhiên phải là một thích khách cường mạnh nhất.
Trần Trường Sinh vô cùng kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi một cao nhân kỳ tài như vậy lại có thể trở thành sát thủ.
Tô Ly nhìn cây Hoàng Chỉ Tán trong tay mình và tiếp tục nói với thật nhiều cảm xúc:
- Lúc đó quả thật ta rất thiếu tiền.
Lão không nói hết câu… Thời đó lão túng tiền đến nỗi ngay cả cây dù cũng không mua nổi.
Một số những thắc mắc khác cùng từ đó mà có thể hiểu được rõ ngọn ngành.
Lúc đó Trần Trường Sinh đã cảm thấy có điều gì không đúng, tại sao Tô Ly lại có thể bái phục một tên thích khách được cơ chứ, cho dù đó có là thiên hạ đệ nhất thích khách đi chăng nữa. Tới lúc này thì hắn đã hiểu ra rồi, vậy ra sự kính phục ở đây rút cuộc cũng chỉ là tự khen ngợi mình mà thôi.
Ánh hoàng hôn dần tắt, không còn đỏ rực như màu máu nữa mà thay vào đó người ta cảm nhận thấy sự ấm áp hơn.
Một luồng ánh sáng thánh khiết vô cùng đàng từ từ thâm nhập vào trong cơ thể của Vương Phá, có thể dùng mắt thường thấy được rằng vết thương của gã đang nhanh chóng hồi phục lại.
Lúc trước ở trong nhà trọ, vì muốn một đòn đánh bại Họa Giáp Tiếu Trường và Lương Vương Tôn mà Vương Phá đã phải trả một cái giá khá lớn. Rồi ngay sau đó gã lại chống đỡ lại sự tấn công của Chu Lạc, lại càng khiến cho bản thân phải chịu đựng thêm những tổn thương khủng khiếp. Vậy mà lúc này cơ thể của Vương Phá đã cơ bản được hồi phục, chỉ là không biết những thọ nguyên đã mất đi có thể hồi nguyên lại được hay không.
Thánh Quang Thuật của Thánh Nữ gần như đã đạt đến cảnh giới Thần Thuật. Nếu đem Thần Quang Thuật của đám giáo sĩ Ly Cung, Thanh Diệu Thập Tam Ti và đám đệ tử của Nam Khê Trai để so sánh với phép thuật của Thánh Nữ thì chẳng khác nào lấy ánh sáng của đom đóm để mà so sánh với ánh sáng của hằng hà sao tinh tú.
Vương Phá đứng dậy hành lễ tạ ơn Thánh Nữ.
Gã không nhìn Tô Ly đến một cái, vì Vương Phá không ưa thích gì Tô Ly. Vương Phá đến Tầm Dương Thành này chỉ vì đạo lý và sự việc mà gã coi trọng, chứ tuyệt nhiên không phải vì con người này.
Vương Phá bước tới trước mặt Trần Trường Sinh và nói:
- Chúng ta từng gặp nhau.
Vài tháng trước Trần Trường Sinh và Vương Phá đã từng gặp nhau ở cổng của Thiên Thư Lăng.
Đó chính là cái đêm mà Tuân Mai xông vào thần đạo và bị thất bại tử trận.
Trần Trường Sinh đáp lời:
- Đúng vậy, tiền bối.
Vương Phá nhíu mày, xem chừng thần thái không được khá cho lắm, giọng nói cũng dường như có phần mệt nhọc:
- Ngươi khá lắm.
Trần Trường Sinh cảm thấy mừng rỡ lắm, vì hắn cho rằng Vương Phá là một tiền bối thực sự rất đáng nể.
Rất nhiều những thiên tài thiếu niên đều sùng bái Tô Ly, hắn thì không. Trần Trường Sinh cảm thấy Tô Ly thật là phiền phức. Tuy Tô Ly đã dạy cho hắn rất nhiều điều, những Trần Trường Sinh vẫn cho rằng nếu để so sánh với Vương Phá thì Tô Ly làm gì cũng đều là sai lầm hết thảy, ngay cả khi Tô Ly mạnh hơn Vương Phá rất rất nhiều. Trong mười sáu năm qua, Trần Trường Sinh chỉ sùng bái có Sư Nhân sư huynh của hắn mà thôi. Nhưng giờ đối tượng mà hắn sùng bái dường như đã có thêm một người nữa, đó chính là Vương Phá.
Ở phía bên kia, Tô Ly cuối cùng cũng hỏi vấn đề đó rồi:
- Nha đầu nhà ta sao rồi?
Thánh Nữ đáp lời:
- Ly Sơn truyền thư tới báo không có gì đáng ngại.
Tô Ly lại hỏi:
- Vậy tình hình ở Ly Sơn thì sao rồi?
Thánh Nữ đáp lại:
- Muội gấp gáp đi ngay, tình hình cụ thể thì không rõ chỉ biết là có một vài vấn đề.
Cặp mày của Tô Ly rướn lên nhọn hoắt như mũi kiếm, sau đó thì dần dần dịu xuống. Lão trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nói:
- Thu Sơn có ở đó thì chắc không có gì đáng lo.
Trần Trường Sinh nghe tới cái tên đó thì bất giác nhìn về phía Tô Ly.
Trần Trường Sinh chưa từng gặp Thu Sơn Quân, hắn chỉ hình dung suy đoán Thu Sơn Quân là một người như thế nào thông qua sự miêu tả của đám người Cẩu Hàn Thực và những ca ngợi của thế nhân. Trần Trường Sinh cho rằng đám người Cẩu Hàn Thực, Quan Bạch Phi và Thất Gian đều là những người tài giỏi, tất cả bọn họ đều có những mặt đáng để cho hắn phải học tập. Nhưng khi nhắc đến Thu Sơn Quân thì tất cả bọn họ đều thể hiện một sự tín nhiệm tuyệt đối đối với con người này.
Đó thực sự là một việc rất đáng sợ. Nay Tô Ly lại nhận định rằng là chỉ cần có Thu Sơn Quân thì Ly Sơn chi loạn chắc hẳn sẽ chẳng có gì to tát hết, sự tín nhiệm này còn đáng sợ hơn nữa. Thu Sơn Quân có xuất chúng thế kiệt đến mức nào thì gã cũng chỉ là một thanh niên chưa tròn hai mươi tuổi mà thôi. Dựa vào đâu mà Tô Ly lại có thể tín nhiệm gã đến như vậy, chỉ cần có Thu Sơn Quân thì Ly Sơn sẽ không thể có loạn được? Trần Trường Sinh không hiểu được, hay nói theo cách khác thì hắn đã bắt đầu mất đi sự tự tin.
Vương Phá nhìn vào ánh mắt của hắn, nói một cách nghiêm túc:
- Thu Sơn Quân quả thực rất tài giỏi.
Cả đại lục này ai nấy đều biết hôn sự đó, đó chính là điều mà hắn thấy rất thú vị. Rất nhiều người muốn biết ba người thiếu niên ưu tú nhất trong thế hệ này Trần Trường Sinh, Từ Hữu Sung, Thu Sơn Quân, câu chuyện giữa ba người bọn họ rút cuộc sẽ diễn biến ra sao. Vương Phá rất có thiện cảm với Trần Trường Sinh nên gã muốn nhắc nhở hắn rằng đối thủ trong tương lai này của Trần Trường Sinh là một nhân vật giỏi giang đến mức nào.
Trần Trường Sinh không biết nên đáp lời lại ra sao.
Tô Ly nói:
- Hắn không bằng được Thu Sơn Quân, ít nhất là hiện tại không bằng được.
Vương Phá nói:
- Tuy không bằng được, nhưng cũng không cách xa quá nhiều. Hơn nữa bằng được hay không bằng được trước giờ không phải là vấn đề của chúng ta.
Câu nói này có hàm ý sâu sắc vậy mà Trần Trường Sinh lại hiểu thật rõ ý tứ trong đó.
Xét trên một tầng ý nghĩa nào đó thì Trần Trường Sinh và Vương Phá có thể giao tiếp được với nhau, tuy ở thời điểm này thì hai người đó vẫn chỉ là hai người xa lạ với nhau.
Vương Phá và Trần Trường Sinh chắp tay hành lễ rồi cáo biệt nhau.
Tô Ly đột nhiên nói:
- Vì sao ta lại cảm thấy có chút không vui vẻ.
Thánh Nữ nhìn lão cười nói:
- Huynh ghen tỵ sao?
Tô Ly đáp lại:
- Nói gì vậy?
Thánh Nữ nói:
- Trần Trường Sinh và Vương Phá là người cùng một chí hướng, còn huynh thì không như bọn họ.
Tô Ly cảm thấy có chút bất lực rồi nói:
- Thu Sơn, tên tiểu tử đó cũng chẳng giống ta chút nào.
Thánh Nữ nói:
- Có một tên thiếu niên rất giống huynh.
- Ai vậy?
- Cháu của Đường lão thái gia, Đường Đường.
Tô ly thốt lên một cách tức tối:
- Ta ghét nhất là người của Đường Gia.
Thánh Nữ nói:
- Con người thường căm ghét chính bản thân của mình.
Tô Ly cười nhạt nói:
- Sư muội ở trên Thánh Nữ Phong đã lâu rồi, lời lẽ nói chuyện ngày càng trở nên vô vị rồi đó.
Thánh Nữ mỉm cười nói:
- Vậy sư huynh dẫn ta đi ngao du tứ hải một phen được chứ?
Thế là ai nấy đều nín thinh không nói thêm câu nào.
Vương Phá cũng không nói thêm câu nào, quay ngươi đi về phía ngoài thành Tầm Dương, dáng người gã cao gầy có chút hơi còng lưng. Trông bộ dạng đó đâu có giống một cường giả đứng đầu Tiêu Dao Bảng; đâu có giống dáng vẻ của một dũng sĩ vừa trải qua một trận đấu ác liệt, gã đích thực là một vị tiên sinh nghèo khổ chuyên tính toán sổ sách mà thôi.
Nhìn theo bóng của gã, Tô Ly hỏi:
- Ngươi có biết vì sao mà gã lại có tên là Thiên Lương Vương Phá không?
Câu hỏi này đương nhiên là dành cho Trần Trường Sinh.
Hắn đáp:
- Vãn sinh không muốn biết.
Tô Ly có chút bất ngờ, có chút bực tức.
Trần Trường Sinh quan tâm đến vấn đề khác:
- Vì sao trông có vẻ như gã không hề muốn nói chuyện với ngài vậy?
Tô Ly lại càng bực tức hơn nữa:
- Tên tiểu tử đó trước giờ chưa từng ưa ta, đương nhiên là sẽ không nói chuyện với ta rồi.
Thiết đao của Vương Phá là tu luyện trực đạo, gã không ưa Tô Ly nên bất luận người đứng trước mặt là Tô Ly hay không thì gã cũng không hề đoái hoài gì. Cũng như vậy nếu gã đã muốn cứu Tô Ly thì bất luận Vương Phá có ưa thích Tô Ly hay không thì gã vẫn cứ đến cứu lão. Cũng như những gì mà Vương Phá đã từng nói, gã trước giờ chỉ hành xử vì sự việc chứ không vì con người.
Chính vào lúc Trần Trường Sinh đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì hắn mới bắt đầu chú ý đến rằng Thánh Nữ nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh Tô Ly, không xen ngang câu chuyện, cũng không hề có bất cứ một hành động gì. Nàng đứng đó tựa như con chim đang yên tĩnh đậu trên cây ngô đồng vậy. Ai có thể ngờ được rằng tiểu sư thúc máu lạnh hiếu chiến của Ly Sơn lại có mối quan hệ như vậy với Nam Phương Thánh Nữ thuần khiết nức danh?
Ánh hoàng hôn đỏ như máu chiếu rọi lên gương mặt đầy những máu khô và vết thương của Lưu Thanh khiến cho nó càng trở nên đáng sợ hơn. Lưu Thanh bước về phía ngoài cổng thành, không để ý đến bất cứ ai.
- Vì sao vậy?
Tô Lu nhìn theo bóng dáng của y và hỏi.
Lưu Thanh dừng bước, trầm ngâm một lúc rồi đáp lời:
- Những gì ta nói với Tô Lạc là thật đó.
Tô Ly nói:
- Ta đương nhiên biết là ngươi nói thật.
Từ khi rời khỏi Quân Trại không bao lâu, Tô Ly đã biết Lưu Thanh luôn đi theo lão. Lão cho rằng Lưu Thanh muốn giết chết mình, Tô Ly không màng bận tậm tới việc Lưu Thanh muốn ám sát mình, tất cả chỉ vì một lý do mà thôi.
Tô Ly quen Lưu Thanh rất nhiều năm rồi, lão ta biết được tập tính và thói quen hành thích của Lưu Thanh, hiểu rõ tất cả mọi điều về y.
Rất nhiều năm trước đây, Tô Ly không một chút do dự quyết tâm rời khỏi đám người Lưu Thanh. Lão ta cho rằng bản thân mình không hề có bất cứ một chút tình cảm hoài niệm nào với đám người đó. Trên thực tế thì trong những ngày tháng dài đằng đẵng đó, Tô Ly quả thật rất ít khi nhớ tới đám người đó. Bất luận ra sao thì Lưu Thanh và mấy tên đó đều có những lý do chính đáng để thù hận bản thân mình; đều có đủ nguyên do để giết chết bản thân mình.
- Suy nghĩ của ta và bọn chúng khác nhau. Bọn chúng cho rằng giữa ngươi và bọn ta chẳng còn gì nữa, không ai nợ ai. Nhưng ta lại luôn cho rằng ngươi đang nợ bọn ta, vậy nên ta muốn giết chết ngươi. Lần này đương nhiên là một cơ hội thật tốt để ta ra tay.
Lưu Thanh không quay người lại, y trầm ngâm một hồi lâu rồi nói:
- Ta vốn cho rằng lần này ngươi sẽ bị thảm bại vô cùng; ta vốn cho rằng khi chứng kiến bộ dạng đó của nhà ngươi thì ta sẽ hả hê lắm. Nhưng trong những ngày tháng đi theo ngươi, càng chứng kiến những điều đã xảy ra với ngươi thì trong lòng ta lại càng cảm thấy khó chịu. Ngươi là người dẫn ta vào nghề, ngươi chịu nhục cũng chính là bọn ta đang chịu nhục. Cho dù có muốn giết chết ngươi thì cũng chỉ có thể là do ta giết ngươi, sao có thể để cho kẻ khác lấy đi tính mạng ngươi được cơ chứ.
Tô Ly trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Thứ gì mà lộn xộn vậy.
Lưu Thanh ngẩng đầu, nhín về phía mặt trời đang lặn xuống ngoài cổng thành xa xa đằng kia và nói:
- Kỳ thực rất đơn giản dễ hiểu thôi. Ta đột nhiên hiểu ra được vì sao năm xưa ngươi lại từ bỏ bọn ta mà đi. Dù sao thì ngươi cũng là người của Ly Sơn, cuộc sống của ngươi và bọn ta không giống nhau.
Lúc trước trong trận đấu, Chu Lạc đã từng phẫn nộ chỉ trách Lưu Thanh là người của Ly Sơn.
Lưu Thanh không thừa nhận điều này. Tuy y sử dụng kiếm pháp của Ly Sơn một cách quang minh chính đại, nhưng y chỉ là một tên sát thủ ẩn mình trong bóng đêm.
Nghe những lời này của Lưu Thanh, Tô Ly trầm ngâm một hồi thật lâu, sau đó lão ta bèn đưa ra lời giải thích của mình, đây là lần đầu tiên Tô Ly đưa ra những lời giải thích cho một giai đoạn quá khứ thời trẻ mà lão không màng bận tâm đến, một sự việc mà lão cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.
- Năm xưa ta rời bỏ đi, lý do chủ yếu là vì công việc đó không hề còn chút tính chất khiêu chiến nào.
Lão ta nói tiếp:
- Lẽ nào ngày nào ta cũng nghĩ làm sao để có thể giết chết được Ma quân và Hắc Bào thôi hay sao?
Lưu Thanh nhìn mặt trời khuất dần xuống chân trời, y đáp lại một cách nghiêm túc:
- Nhiệm vụ cuối cùng mà chúng ta đã nhận, sự việc mà chúng ta đã từng bàn tới, tất cả chẳng phải đều rất thú vị đó hay sao?
Ngay cả khi phải đối mặt với hai cường giả lớn mạnh như Chu Lạc và Quan Tinh Khách thì Tô Ly cũng vẫn chỉ tỏ thái độ thờ ơ bất cần. Nhưng khi nghe thấy những lời này của Lưu Thanh thì thần sắc của lão đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn.
Tô Ly nhìn Lưu Thanh và nói:
- Không dễ gì mà giết chết được người phụ nữ đó đâu, ta khuyên các ngươi đừng bận tâm đến điều đó nữa.
Lưu Thanh không tiếp tục nói thêm câu nào nữa, y lại bước đi về phía cổng thành, chẳng mấy chốc bóng dáng của y đã khuất dần trong ánh hoàng hôn bên ngoài thành.
Trần Trường Sinh có chút thắc mắc về đoạn hội thoại vừa rồi giữa hai người bọn họ, hắn hỏi Tô Ly:
- Hai ngươi đang nói về chuyện gì vậy?
Tô Ly đáp lại:
- Rất nhiều năm trước đây, có kẻ thuê ta đi giết một người.
- Giết ai?
- Ngươi biết đó, Thiên Hải.
Đối với Tô Ly thì trên thế gian này những người phụ nữ cường mạnh nhất chỉ có ba người rưỡi mà thôi, bao gồm Thánh Hậu Nương Nương, Nam Phương Thánh Nữ, vị Hoàng hậu của Yêu tộc trong thành Bạch Đế và kẻ biến thái trong Tuyết Lão thành.
Nhưng người khó có thể giết chết nhất thì vĩnh viễn luôn là người đó.
Đương nhiên đó chính là Thiên Hải.
- Đây chẳng phải là đám trưởng lão của Trường Sinh Tông ép buộc tiền bối phải làm hay sao?
- Cũng có người muốn thuê ta đi làm việc đó.
- Đúng là ngông cuồng.
- Bất luận đó là người nào thì cũng đều có giá tiền hết cả thôi.
- Tiền bối, câu nói này nếu như được nói ra từ miệng của Lưu Thanh thì có vẻ thích hợp hơn.
- Nếu là ta nói thì rất kỳ quái hay sao?
- Tiền bối, ngài và Lưu Thanh… rút cuộc là mối quan hệ gì vậy?
- Chính ta là người dẫn y bước vào nghề sát thủ này, món nghề của y cũng là do được ta truyền lại.
Tô Ly thản nhiên trả lời, cứ tựa như lão ta đang kể lại một câu chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt chẳng có gì đáng để kể vậy.
Trần Trường Sinh đột nhiên nhớ lại một chuyện, một khả năng xảy ra một sự việc.
Lúc trước ở trong hoang mạc giao đấu cùng hai mươi tám thần tướng Tiết Hà, dưới sự trợ giúp của Tô Ly, Trần Trường Sinh đã chém một nhát vào tay của y. Nhưng rồi sau đó lại lo lắng rằng Tiết Hà sẽ bị Lưu Thanh, kẻ đang ẩn náu trên thảo nguyên thuận thế thừa cơ giết chết. Tô Ly kể lại lai lịch của Lưu Thanh đồng thời lúc đó cũng nhắc đến kẻ đứng đầu trong bảng xếp hạng sát thủ của Thiên Cơ Các, theo cách nói của Tô Ly thì có thể cảm nhận được rằng lão ta rất kính trọng tên đó.
Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly và hỏi một cách đầy kinh ngạc:
- Lẽ nào… tiền bối ngài chính là thiên hạ đệ nhất thích khách?
- Lúc trước khi còn thanh niên ta cũng có thời gian làm nghề đó.
- Rồi sau đó thì sao?
- Làm nghề nào yêu nghề đó, ta chỉ muốn làm tốt công việc của mình đến mức hoàn mỹ nhất.
Tô Ly thản nhiên nói tiếp:
- Làm thích khách, ta đương nhiên phải là một thích khách cường mạnh nhất.
Trần Trường Sinh vô cùng kinh ngạc, hắn không thể hiểu nổi một cao nhân kỳ tài như vậy lại có thể trở thành sát thủ.
Tô Ly nhìn cây Hoàng Chỉ Tán trong tay mình và tiếp tục nói với thật nhiều cảm xúc:
- Lúc đó quả thật ta rất thiếu tiền.
Lão không nói hết câu… Thời đó lão túng tiền đến nỗi ngay cả cây dù cũng không mua nổi.
Một số những thắc mắc khác cùng từ đó mà có thể hiểu được rõ ngọn ngành.
Lúc đó Trần Trường Sinh đã cảm thấy có điều gì không đúng, tại sao Tô Ly lại có thể bái phục một tên thích khách được cơ chứ, cho dù đó có là thiên hạ đệ nhất thích khách đi chăng nữa. Tới lúc này thì hắn đã hiểu ra rồi, vậy ra sự kính phục ở đây rút cuộc cũng chỉ là tự khen ngợi mình mà thôi.
Ánh hoàng hôn dần tắt, không còn đỏ rực như màu máu nữa mà thay vào đó người ta cảm nhận thấy sự ấm áp hơn.
Một luồng ánh sáng thánh khiết vô cùng đàng từ từ thâm nhập vào trong cơ thể của Vương Phá, có thể dùng mắt thường thấy được rằng vết thương của gã đang nhanh chóng hồi phục lại.
Lúc trước ở trong nhà trọ, vì muốn một đòn đánh bại Họa Giáp Tiếu Trường và Lương Vương Tôn mà Vương Phá đã phải trả một cái giá khá lớn. Rồi ngay sau đó gã lại chống đỡ lại sự tấn công của Chu Lạc, lại càng khiến cho bản thân phải chịu đựng thêm những tổn thương khủng khiếp. Vậy mà lúc này cơ thể của Vương Phá đã cơ bản được hồi phục, chỉ là không biết những thọ nguyên đã mất đi có thể hồi nguyên lại được hay không.
Thánh Quang Thuật của Thánh Nữ gần như đã đạt đến cảnh giới Thần Thuật. Nếu đem Thần Quang Thuật của đám giáo sĩ Ly Cung, Thanh Diệu Thập Tam Ti và đám đệ tử của Nam Khê Trai để so sánh với phép thuật của Thánh Nữ thì chẳng khác nào lấy ánh sáng của đom đóm để mà so sánh với ánh sáng của hằng hà sao tinh tú.
Vương Phá đứng dậy hành lễ tạ ơn Thánh Nữ.
Gã không nhìn Tô Ly đến một cái, vì Vương Phá không ưa thích gì Tô Ly. Vương Phá đến Tầm Dương Thành này chỉ vì đạo lý và sự việc mà gã coi trọng, chứ tuyệt nhiên không phải vì con người này.
Vương Phá bước tới trước mặt Trần Trường Sinh và nói:
- Chúng ta từng gặp nhau.
Vài tháng trước Trần Trường Sinh và Vương Phá đã từng gặp nhau ở cổng của Thiên Thư Lăng.
Đó chính là cái đêm mà Tuân Mai xông vào thần đạo và bị thất bại tử trận.
Trần Trường Sinh đáp lời:
- Đúng vậy, tiền bối.
Vương Phá nhíu mày, xem chừng thần thái không được khá cho lắm, giọng nói cũng dường như có phần mệt nhọc:
- Ngươi khá lắm.
Trần Trường Sinh cảm thấy mừng rỡ lắm, vì hắn cho rằng Vương Phá là một tiền bối thực sự rất đáng nể.
Rất nhiều những thiên tài thiếu niên đều sùng bái Tô Ly, hắn thì không. Trần Trường Sinh cảm thấy Tô Ly thật là phiền phức. Tuy Tô Ly đã dạy cho hắn rất nhiều điều, những Trần Trường Sinh vẫn cho rằng nếu để so sánh với Vương Phá thì Tô Ly làm gì cũng đều là sai lầm hết thảy, ngay cả khi Tô Ly mạnh hơn Vương Phá rất rất nhiều. Trong mười sáu năm qua, Trần Trường Sinh chỉ sùng bái có Sư Nhân sư huynh của hắn mà thôi. Nhưng giờ đối tượng mà hắn sùng bái dường như đã có thêm một người nữa, đó chính là Vương Phá.
Ở phía bên kia, Tô Ly cuối cùng cũng hỏi vấn đề đó rồi:
- Nha đầu nhà ta sao rồi?
Thánh Nữ đáp lời:
- Ly Sơn truyền thư tới báo không có gì đáng ngại.
Tô Ly lại hỏi:
- Vậy tình hình ở Ly Sơn thì sao rồi?
Thánh Nữ đáp lại:
- Muội gấp gáp đi ngay, tình hình cụ thể thì không rõ chỉ biết là có một vài vấn đề.
Cặp mày của Tô Ly rướn lên nhọn hoắt như mũi kiếm, sau đó thì dần dần dịu xuống. Lão trầm ngâm một hồi thật lâu rồi nói:
- Thu Sơn có ở đó thì chắc không có gì đáng lo.
Trần Trường Sinh nghe tới cái tên đó thì bất giác nhìn về phía Tô Ly.
Trần Trường Sinh chưa từng gặp Thu Sơn Quân, hắn chỉ hình dung suy đoán Thu Sơn Quân là một người như thế nào thông qua sự miêu tả của đám người Cẩu Hàn Thực và những ca ngợi của thế nhân. Trần Trường Sinh cho rằng đám người Cẩu Hàn Thực, Quan Bạch Phi và Thất Gian đều là những người tài giỏi, tất cả bọn họ đều có những mặt đáng để cho hắn phải học tập. Nhưng khi nhắc đến Thu Sơn Quân thì tất cả bọn họ đều thể hiện một sự tín nhiệm tuyệt đối đối với con người này.
Đó thực sự là một việc rất đáng sợ. Nay Tô Ly lại nhận định rằng là chỉ cần có Thu Sơn Quân thì Ly Sơn chi loạn chắc hẳn sẽ chẳng có gì to tát hết, sự tín nhiệm này còn đáng sợ hơn nữa. Thu Sơn Quân có xuất chúng thế kiệt đến mức nào thì gã cũng chỉ là một thanh niên chưa tròn hai mươi tuổi mà thôi. Dựa vào đâu mà Tô Ly lại có thể tín nhiệm gã đến như vậy, chỉ cần có Thu Sơn Quân thì Ly Sơn sẽ không thể có loạn được? Trần Trường Sinh không hiểu được, hay nói theo cách khác thì hắn đã bắt đầu mất đi sự tự tin.
Vương Phá nhìn vào ánh mắt của hắn, nói một cách nghiêm túc:
- Thu Sơn Quân quả thực rất tài giỏi.
Cả đại lục này ai nấy đều biết hôn sự đó, đó chính là điều mà hắn thấy rất thú vị. Rất nhiều người muốn biết ba người thiếu niên ưu tú nhất trong thế hệ này Trần Trường Sinh, Từ Hữu Sung, Thu Sơn Quân, câu chuyện giữa ba người bọn họ rút cuộc sẽ diễn biến ra sao. Vương Phá rất có thiện cảm với Trần Trường Sinh nên gã muốn nhắc nhở hắn rằng đối thủ trong tương lai này của Trần Trường Sinh là một nhân vật giỏi giang đến mức nào.
Trần Trường Sinh không biết nên đáp lời lại ra sao.
Tô Ly nói:
- Hắn không bằng được Thu Sơn Quân, ít nhất là hiện tại không bằng được.
Vương Phá nói:
- Tuy không bằng được, nhưng cũng không cách xa quá nhiều. Hơn nữa bằng được hay không bằng được trước giờ không phải là vấn đề của chúng ta.
Câu nói này có hàm ý sâu sắc vậy mà Trần Trường Sinh lại hiểu thật rõ ý tứ trong đó.
Xét trên một tầng ý nghĩa nào đó thì Trần Trường Sinh và Vương Phá có thể giao tiếp được với nhau, tuy ở thời điểm này thì hai người đó vẫn chỉ là hai người xa lạ với nhau.
Vương Phá và Trần Trường Sinh chắp tay hành lễ rồi cáo biệt nhau.
Tô Ly đột nhiên nói:
- Vì sao ta lại cảm thấy có chút không vui vẻ.
Thánh Nữ nhìn lão cười nói:
- Huynh ghen tỵ sao?
Tô Ly đáp lại:
- Nói gì vậy?
Thánh Nữ nói:
- Trần Trường Sinh và Vương Phá là người cùng một chí hướng, còn huynh thì không như bọn họ.
Tô Ly cảm thấy có chút bất lực rồi nói:
- Thu Sơn, tên tiểu tử đó cũng chẳng giống ta chút nào.
Thánh Nữ nói:
- Có một tên thiếu niên rất giống huynh.
- Ai vậy?
- Cháu của Đường lão thái gia, Đường Đường.
Tô ly thốt lên một cách tức tối:
- Ta ghét nhất là người của Đường Gia.
Thánh Nữ nói:
- Con người thường căm ghét chính bản thân của mình.
Tô Ly cười nhạt nói:
- Sư muội ở trên Thánh Nữ Phong đã lâu rồi, lời lẽ nói chuyện ngày càng trở nên vô vị rồi đó.
Thánh Nữ mỉm cười nói:
- Vậy sư huynh dẫn ta đi ngao du tứ hải một phen được chứ?
Thế là ai nấy đều nín thinh không nói thêm câu nào.
Vương Phá cũng không nói thêm câu nào, quay ngươi đi về phía ngoài thành Tầm Dương, dáng người gã cao gầy có chút hơi còng lưng. Trông bộ dạng đó đâu có giống một cường giả đứng đầu Tiêu Dao Bảng; đâu có giống dáng vẻ của một dũng sĩ vừa trải qua một trận đấu ác liệt, gã đích thực là một vị tiên sinh nghèo khổ chuyên tính toán sổ sách mà thôi.
Nhìn theo bóng của gã, Tô Ly hỏi:
- Ngươi có biết vì sao mà gã lại có tên là Thiên Lương Vương Phá không?
Câu hỏi này đương nhiên là dành cho Trần Trường Sinh.
Hắn đáp:
- Vãn sinh không muốn biết.
Tô Ly có chút bất ngờ, có chút bực tức.
Trần Trường Sinh quan tâm đến vấn đề khác:
- Vì sao trông có vẻ như gã không hề muốn nói chuyện với ngài vậy?
Tô Ly lại càng bực tức hơn nữa:
- Tên tiểu tử đó trước giờ chưa từng ưa ta, đương nhiên là sẽ không nói chuyện với ta rồi.
Thiết đao của Vương Phá là tu luyện trực đạo, gã không ưa Tô Ly nên bất luận người đứng trước mặt là Tô Ly hay không thì gã cũng không hề đoái hoài gì. Cũng như vậy nếu gã đã muốn cứu Tô Ly thì bất luận Vương Phá có ưa thích Tô Ly hay không thì gã vẫn cứ đến cứu lão. Cũng như những gì mà Vương Phá đã từng nói, gã trước giờ chỉ hành xử vì sự việc chứ không vì con người.
Chính vào lúc Trần Trường Sinh đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì hắn mới bắt đầu chú ý đến rằng Thánh Nữ nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh Tô Ly, không xen ngang câu chuyện, cũng không hề có bất cứ một hành động gì. Nàng đứng đó tựa như con chim đang yên tĩnh đậu trên cây ngô đồng vậy. Ai có thể ngờ được rằng tiểu sư thúc máu lạnh hiếu chiến của Ly Sơn lại có mối quan hệ như vậy với Nam Phương Thánh Nữ thuần khiết nức danh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.