Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 422: Ngươi chính là Trần Trường Sinh?.

Miêu Nị

09/12/2016

Thánh Nữ đứng cách đó hàng chục dặm, mắt hướng về phía Quan Tinh Khách đang đứng bên trong cổng thành, nàng bèn giương tay lên trỏ ngón tay từ đằng xa.

Chỉ có một âm thanh nhỏ duy nhất vang lên, rồi sau đó là vô số những tiếng động nhỏ khác.

Dường như có đến hàng vạn chiếc bình sứ đã bị đánh vỡ bởi một thanh côn sắt trong tay một cường giả tài giỏi trong việc đấu lại sức tấn công tập thể.

Rồi lại dường như thức hải của vô số những người tu hành đều cùng lúc vỡ tan.

Những âm thanh trong trẻo vô cùng mà khiến cho hồn xiêu phách lạc.

Choang choang choang.

Những bông tuyết đang bay lơ lửng trên đường phố đã vỡ vụn, những hạt mưa băng bị đông cứng cũng đã bị vỡ vụn.

Tất cả các sự vật trong phạm vi hơn mười dặm giữa nơi này và cổng thành bên đó, tất cả đều đã bị vỡ vụn.

Chiếc mũ của Quan Tinh Khách cũng đã bị nghiền thành những sợi vụn; khóe miệng của y cũng bị rách và bắt đầu đang rỉ máu.

Tâm hồn chan chứa sát khí và ngạo khí của y trong thoáng giây phút này bỗng nhiên hoàn toàn tan biến hết. Quan Tinh Khách không còn do dự nữa, y đỡ lấy Chu Lạc, quay người vút bay lao đi về thảo nguyên dường như đang bị màn đêm đen tối bao trùm lấy mà trên thực tế thì chẳng có ai biết được rằng nó bị thứ ánh sáng gì nuốt trọn lấy, thoáng chốc hai người bọn chúng đã mất hút không vết tích.

Tầm Dương thành lúc này bỗng chốc trở nên tĩnh lặng vô cùng, dường như chẳng có lấy một người dân nào trong thành vậy.

Những người dân bình thường không có đủ năng lực đén chứng kiến trận đấu này, tất cả bọn họ đều tìm cách trốn trên giường của mình, trốn đằng sau cửa sổ phía trước rào. Ai nấy đều lo sợ bất an, ngay cả đến hơi thở của họ cũng thể hiện sự run rẩy.

Những người tu hành có đủ bản lĩnh để quan chiến trận đấu này, những kẻ muốn giết chết Tô Ly, tất cả bọn chúng cũng chỉ đành rời bước khỏi đây như Quan Tinh Khách và Chu Lạc. Trong số đó có cả những cường giả như Lương Vương Tôn và Tiết Hà.

Hoa Giới Phu dẫn đầu, theo sau là đám giáo sĩ trong Tầm Dương thành, bọn họ lần lượt rời đi và tạo nên một không gian ngăn cách giữa con phố đã bị mưa bão càn quét tệ hại này với khoảng không gian bên ngoài, để lại bầu không gian yên tĩnh này cho những người bên đó. Lúc này ngoại trừ Tô Ly và Nam Phương Thánh Nữ thì đương nhiên chỉ có ba người đã dùng tính mạng và ý chí kiên định khó có thể tưởng tượng để giúp cho Tô Ly sống được đến bây giờ, chỉ có bọn họ mới có đủ tư cách ở lại hiện trường.

Trận chiến này bắt nguồn từ Chu Viên Chi Biến, tạm kết với sự kiện bao vây mai phục ở cao nguyên tuyết của Ma tộc, sau đó lại tiếp tục từ Quân Trại tới Tầm Dương thành, trận chiến đẫm máu lạnh lùng này cuối cùng đã được đặt dấu chấm hết. Trận chiến ám sát Tô Ly cuối cùng cũng có kết quả, Tô Ly không chết, những kẻ muốn lão ta chết đều đã thất bại, không đạt được mục đích.



Từ Quân Trại tới Tầm Dương thành, Tô Ly luôn đi cùng với Trần Trường Sinh, nhưng lão ta hiểu một điều rất rõ ràng rằng cuối cùng thì người có thể giải quyết được vấn đề lại chính là người bạn của lão ta, người bạn mà cả đại lục này đều không có ai biết đó là lại là bằng hữu của Tô Ly.

Đương nhiên, hai chữ bằng hữu đó cũng thật có nhiều điều đáng ngờ.

Hoặc có thể chính là vì có những nghi hoặc cho nên giữa bọn họ trở nên có phần ngượng ngùng. Tô Ly nhìn vị Nam Phương Thánh Nữ với những biểu cảm mờ nhạt những cũng đủ để thể hiện một cảm xúc:

- Sao sư muội lại tới muộn như vậy?

Bất cứ một ai sao khi cứu đối phương lại phải chịu sự khiển trách như vậy thì ắt hẳn đều cảm thấy tức giận. Nhưng Thánh Nữ không nổi giận, mà ngược lại nàng rất điềm tĩnh trả lời:

- Ta bị người khác gây phiền toái mất thêm chút thời gian.

Điềm tĩnh quả thực là một sức mạnh, nó thể hiện sự nghiêm túc.

Từ nhiều năm trước Tô Ly đã cảm nhận được sức mạnh này, lão ta chỉ là luôn luôn không biết làm thế nào để có thể đối diện được với sức mạnh này. Lý do quan trọng nhất khiến cho Tô Ly lựa chọn ngao du thiên hạ, bất vấn thế sự là vì lão ta muốn trốn tránh khỏi sức mạnh đó. Mãi cho tới lúc này Tô Ly cũng chưa học được cách làm sao để có thể đối diện được với sức mạnh này. Nhưng ít nhất thì lão cũng đã biết cách chuyển đổi chủ đề nói chuyện.

- Ai đã gây phiền toái cho muội vậy?

Thánh Nữ không trực tiếp trả lời câu hỏi của lão ta, đáp lời:

- Đồ đệ của ta bị trọng thương.

Chính vào lúc đó một giọng nói vang lên, không rõ là của ai, nhưng có thể chắc chắn được hàm chứa trong đó làm sự quan tâm và kinh ngạc.

- Từ Hữ Dung bị thương hay sao? Nàng... có sao không?

Người hỏi câu đó đương nhiên là Trần Trường Sinh.

Thánh Nữ nhìn Trần Trường Sinh.

Nàng không cười, cho dù chỉ là một nụ cười nhạt cũng không hề có.



Thánh Nữ rất bình tĩnh và trang nghiêm; rất nghiêm túc và thật đáng sợ.

Nàng hỏi:

- Ngươi là Trần Trường Sinh đúng không?

Trần Trường Sinh đột nhiên hiểu được vấn đề.

Hắn và Từ Hữu Dung rất đối địch, có quá nhiều những vấn đề đối địch. Trần Trường Sinh từng suy nghĩ rằng nếu bản thân mình là người thân của Từ Hữu Dung thì có lẽ cũng chẳng có bất cứ thiện cảm nào với cái gã thanh niên tên Trần Trường Sinh kia.

Thánh Nữ là sư phụ của Từ Hữu Dung, và cũng là người yêu thương tin tưởng nàng nhất.

Nhưng hắn vừa mới trải qua một phen tử chiến, trong khoảnh khắc sống chết, Trần Trường Sinh không thể lựa chọn sự rút lui vào thời điểm này.

Trần Trường Sinh nhìn Thánh Nữ và trả lời một cách nghiêm nghị:

- Đúng vậy, vãn bối chính là Trần Trường Sinh.

Không khí trên con phố thay đổi thật quá nhanh. Một khắc trước đó thôi cả con phố vẫn còn tràn ngập những âm thanh kinh hãi ồn ào. Vậy nên một khắc sao đó thôi dù gì cũng nên còn vương lại một ánh hoàng hôn để dốc trọn tâm tình chứ. Nhưng ai có ngờ được rằng bầu không khí đã ngay lập tức thay đổi tiết tấu trở thành trưởng bối nói chuyện gia đình. Đương nhiên ái cũng hiểu rằng những câu nói của Thánh Nữ bao hàm một thâm ý sâu sắc.

Nếu như thông thường thì câu trả lời đó của Trần Trường Sinh có phần cứng nhắc, thiếu lễ độ. Nhưng kỳ lạ ở chỗ Nam Phương Thánh Nữ không phải là người phổ thông, và cũng không phải là những Thánh Nữ thông thường được ghi chép trong lịch sử. Nàng yêu thích Tô Ly, nàng dám yêu kẻ dám yêu công chúa Ma tộc – Tô Ly. Vì thế nên Thánh Nữ lấy làm mãn nguyện với câu trả lời đó của Trần Trường Sinh. Nàng cảm thấy gã thiếu niên này rất điềm tĩnh, rất chất phác, rất có sức mạnh.

Thánh Nữ nhìn Trần Trường Sinh một cái với nhiều thâm ý, đó mới chính là thâm ý thực sự, chứ không phải cái nhìn đầy những tình cảm phức tạp mà nàng dành cho Tô Ly lúc đầu tới đây. Đó là thâm ý mà tất cả mọi người đều có thể hiểu được. Không biết trước đó nàng có cái nhìn như thế nào về Trần Trường Sinh, nhưng chí ít thì hôm nay có vẻ như Thánh Nữ tương đối hài lòng về hắn.

Phải chăng là vì Trần Trường Sinh toàn thân đang đầm đìa máu chảy, đứng đằng trước Tô Ly?

Một thoáng thôi mà Tầm Dương thành đã ngớt mưa, mây cũng tan, để lộ ra bầu không trung thực sự ở đằng sau đó.

Chẳng còn ánh trăng của Ma tộc phương Bắc, cũng chẳng còn tinh hà, đó chỉ là một khung trời xanh thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook