Quyển 2 - Chương 289: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p3+p4).
Miêu Nị
09/12/2016
Vừa mới đi vào bụi cỏ lau, còn chưa kịp tự hỏi là mạo hiểm đi về phía
trước hay chuyển phương hướng thì tiếng gió trên bờ đã nói cho Trần
Trường Sinh biết không cần nghĩ nữa.
Một cơn gió mát xuất hiện, màu xanh lục âm u cướp đi nhan sắc của tất cả cỏ lau và cây cối.
Một tiểu cô nương vẻ mặt hờ hững xuất hiện bên bờ, mặt không thay đổi nhìn hắn, tựa như nhìn một con kiến.
Trần Trường Sinh nhìn nàng đầu tóc rối bời, quần áo tràn đầy máu đen, nhất là gương mặt của nàng ta thì giật mình, dường như nhìn thấy gì đó mà có chút bất ngờ. Ngoài ra, hắn không cầm chuôi kiếm, bởi vì hắn biết thực lực giữa mình và Ma tộc cường nhân sai lệch quá lớn, chiến đấu không có ý nghĩa, cho nên trầm mặc không nói.
Hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh trầm ổn, bất kể gặp chuyện gì không buồn bực, cũng sẽ không thất kinh, điều này khiến hắn có khí chất vượt xa tuổi khí, đồng thời cũng thường xuyên làm người ta cảm thấy bất ngờ, Từ Hữu Dung cũng như thế, lúc này Nam Khách cũng như thế, nàng thật không ngờ đây chính là thiếu niên được Giáo Hoàng sủng ái trong truyền thuyết, liền hỏi:
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết tiểu cô nương này là con gái Ma Quân thương yêu nhất, chỉ có điều hôm qua ở ven hồ, hắn nghe Chiết Tụ đề cập tới tên, thông qua vẻ mặt của Chiết Tụ thì rõ ràng tiểu cô nương này rất đáng sợ, đồng dạng hắn không biết mục tiêu của đối phương là thiếu nữ áo trắng trên lưng. Nghĩ đối phương đến đuổi giết mình liền cảnh giác hơn nhiều, nhưng lại có chút tính trẻ con mà cao hứng —— không lâu trước đó hắn còn là thiếu niên nông thôn ở Tây Ninh trấn, giờ trưởng thành lại bị đại nhân vật Ma tộc coi là mục tiêu. Hắn nghĩ như vậy, hỏi ngược lại:
- Ngươi chính là Nam Khách?
Đây là lần đầu Trần Trường Sinh thấy Nam Khách, cũng là lần đầu Nam Khách thấy hắn, trong những năm tháng sau này, bọn họ phân biệt là đại biểu cho nhân loại và Ma tộc gặp nhau trên chiến trường, sau đó chém giết, phát sinh những chuyện không thú vị, chỉ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Nam Khách không chỉ một lần từng nghĩ, vào buổi sáng lần đầu gặp hắn, mỗi lần nghĩ tới đều hối hận, nghĩ rằng lúc ấy nếu như mình quyết đoán hơn, không nghe hắn nói lời vô nghĩa, hoặc thực sự giết chết hắn, như vậy sẽ không có những chuyện phiền toái sau này.
Thời gian như mũi tên lướt đi, bây giờ Nam Khách chưa thể biết chuyện tương lai, lực chú ý của nàng vẫn đặt vào Từ Hữu Dung, dù đối phương hôn mê bất tỉnh, về phần Trần Trường Sinh chỉ là đối tượng đối thoại mà thôi:
- Ngươi thả ả xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng hai thị nữ thì có chút giật mình, nghĩ thầm chủ nhân sao lại biết cùng nhân loại đàm phán, hơn nữa nếu như thả Trần Trường Sinh rời đi, việc hôm qua các nàng ở ven hồ liều mạng chiến đấu chẳng phải là vô nghĩa sao.
Đó là vì các nàng không biết Nam Khách đêm qua bị thương nặng trên đỉnh núi Mộ Dục, mà quan trọng hơn là, Nam Khách thấy rõ Trần Trường Sinh đứng trong bụi cỏ lau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào trong hồ, mà hồ nước nhìn như trong suốt không có gì kia lại chính là ranh giới, bên đó chính là thảo nguyên.
Nam Khách không hy vọng Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân đã tiến vào tuyệt lộ rồi nhảy vào trong hồ, bởi vì dù có là nàng, với thảo nguyên thần bí kia cũng có điều kiêng kị.
Nghe Nam Khách nói, Trần Trường Sinh có chút giật mình, lúc này mới biết hoá ra mục đích của đối phương không phải mình, nhưng hắn đương nhiên không có khả năng bỏ Từ Hữu Dung lại rồi chạy trốn —— lúc này hắn cũng không biết người trên lưng là Từ Hữu Dung, hơn nữa hắn đã đáp ứng nàng, sẽ không bỏ nàng lại.
- Ta không làm được.
Hắn nhìn Nam Khách thật thà nói, sau đó nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.
Nam Khách có chút khó hiểu, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn hỏi:
- Vì sao vậy?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngươi có bệnh.
Nghe lời này, chân mày Nam Khách nhướn lên, tức giận cao giọng:
- Ngươi mới có bệnh, cả nhà các ngươi đều có bệnh, cả đám người trong Quốc Giáo Học Viện mới có bệnh.
Giọng trẻ con lạnh lùng và tức giận quanh quẩn trong bãi cỏ lau yên tĩnh.
Kia thị nữ trầm mặc không nói, không biết chủ nhân vì sao lại tức giận như thế, vì sao lại phản ứng như vậy với những lời Trần Trường Sinh nói.
Nghe bên bờ không ngừng truyền đến tiếng quát mắng, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu không phải ngươi hỏi thì sao ta lại nói.
Tuy nhiên sự phẫn nộ và mẫn cảm đại biểu cho phán đoán của hắn là thật, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới, có thể dùng chuyện này để đổi lấy việc rời đi, đợi âm thanh phẫn nộ của Nam Khách nhỏ dần, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta không biết Ma tộc các ngươi có gian tế ở kinh đô không, có biết lai lịch sư môn của ta không, nếu biết, như vậy ngươi nên biết y thuật của ta không tồi.
Ánh mắt Nam Khách lạnh lùng, nhìn hắn tựa như nhìn một người chết, nói:
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Trần Trường Sinh yên lặng sắp xếp lại ngôn ngữ, bảo đảm đối phương là Ma tộc cũng có thể nghe hiểu:
- Huyết mạch của ngươi có vấn đề, nếu không nhanh chóng trị liệu, tương lai khi thần hồn lần thức tỉnh lần thứ hai trong cơ thể sẽ xuất hiện hiện tượng cắn trả, cho dù có thể giữ được tính mạng thì cũng biến thành si ngốc.
Sắc mặt của Nam Khách tái nhợt, không biết là kết quả do đêm qua lưu lại hay do lời hắn nói, nhưng thanh âm của nàng vẫn hờ hững như cũ:
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Thân là Ma tộc Công chúa điện hạ, đệ tử duy nhất của Hắc Bào, mặc dù Chu Viên ở trước mắt nàng tan biến cũng không làm ánh mắt nàng biến hóa, nhưng nàng dù sao vẫn còn nhỏ, khi tự cho là mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại không biết Trần Trường Sinh và thị nữ của mình, còn có lão giả đánh đàn đều nhận ra vấn đề.
Nếu lời của Trần Trường Sinh nói không có ảnh hưởng gì thì tại sao nàng phải lặp lại một lời hai lần? Công chúa điện hạ có bệnh? Hơn nữa thoạt nhìn là bệnh rất phiền toái? Hai thị nữ sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến kết cục khi mình biết bí mật này. Sắc mặt lão giả đánh đàn cũng có chút khó coi.
Nhìn phản ứng của Nam Khách, Trần Trường Sinh càng thêm xác nhận phán đoán của mình. Như là đã mở miệng, hắn sẽ phải nói cho hết. Vào một số thời điểm, hắn luôn có thói quen cho mình là thầy thuốc, không thể để bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, mặc dù đối phương có là địch nhân của hắn, hơn nữa có bị vây trong hoàn cảnh xấu hắn vẫn cứ làm như vậy.
- Thiên phú huyết mạch tạo ra vấn đề, ta rất có kinh nghiệm, ta nghĩ ngươi nên biết điều này, nếu ngươi đồng ý để cho ta trị liệu, có lẽ ta thật sự có thể tìm được cách.
Hắn nhìn Nam Khách nói.
Lần đầu đại lục biết họ tên của hắn không liên quan tới hôn ước, không liên quan tới Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí mà là vì hắn đã trở thành thầy của Lạc Lạc, hắn sở dĩ trở thành thầy của Lạc Lạc và chiếm được sự che chở của đôi thánh nhân Bạch Đế thành là do hắn đã giải quyết xong vấn đề kinh mạch của Lạc Lạc, để nàng thành công nắm giữ đạo pháp nhân loại.
Chiết Tụ từ cánh đồng tuyết xa xôi tới kinh thành tham gia Đại Triều Thí không phải vì vào Thiên Thư Lăng xem bia mà là vì biết Trần Trường Sinh có năng lực trong lĩnh vực này, cố ý tới cầu y. Hai người này sự thật có thể chứng minh y thuật của hắn về phương diện này.
Vấn đề của Nam Khách ở chỗ huyết mạch thức tỉnh, khác với Lạc Lạc, Chiết Tụ nhưng có rất nhiều chỗ tương thông. Nàng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, không có chú ý sóng tinh thần của thuộc hạ phía sau, trầm mặc một lát nói:
- Nếu... Ta thật sự có chút không khoẻ, ngươi chữa khỏi cho ta, ta sẽ cho ngươi rời đi.
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy ngươi cũng không chịu để thiếu nữ áo trắng rời khỏi, nàng rốt cuộc là ai? Hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận sự an bài này, nói:
- Nếu ta đi đến gần ngươi, ngươi nhất định sẽ giết chết ta, cho nên cách khả thi khác là sau khi rời khỏi Chu Viên, ta sẽ khám và chữa bệnh cho ngươi.
Nam Khách nói:
- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Rời khỏi Chu Viên, ngươi trở về Ly Cung, ta không thể đi tìm ngươi.
Trần Trường Sinh suy nghĩ, nói:
- Nếu như là hứa hẹn, ta đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn.
Ở thế giới lừa lọc của con người và ma tộc có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, việc tuân thủ hứa hẹn và việc buồn cười cỡ nào, nhưng mà không biết vì sao khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trường Sinh, Nam Khách lại cảm thấy những lời hắn nói vô cùng chân thành, không thể nghi ngờ được.
Loại cảm giác này làm nàng không quen, có chút không thoải mái, nói:
- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?
Đây vẫn là một câu lặp lại, tới lúc này, Nam Khách rốt cục phát hiện ra vấn đề, trong mắt có một tia tức giận, cố gắng lạnh giọng che giấu sự bối rối trong lòng:
- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng lời ngươi nói lời, chẳng lẽ ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra ta có bệnh sao?
Đây là lần lặp lại thứ ba. Trần Trường Sinh nói rất nghiêm túc:
- Đúng, ta chỉ liếc mắt nhìn đã biết.
Nam Khách mặt không chút cảm xúc, phiền não trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại sự chất phác, nói:
- Ngươi làm sao thấy được?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vấn đề của ngươi và Lạc Lạc Điện Hạ, Chiết Tụ không giống nhau, bọn họ chủ yếu là huyết mạch và kinh mạch xung đột, còn ngươi... Hẳn là thần hồn và thân thể xung đột, nghe từ tên của ngươi của ngươi thì hẳn thần hồn trong cơ thể là khổng tước chuyển kiếp? Khổng tước từ trước đến nay thần hồn hùng mạnh, được xưng là Đại Minh vương cũng vì đạo lý này, ngươi kế thừa thần hồn và huyết mạch của nó, thiên phú ngộ tính cũng rất mạnh, lúc còn nhỏ, thần hồn của nó ở trong thân thể của ngươi tỉnh lại, không ngừng khỏe mạnh trưởng thành, vượt xa trình độ thành thục của thân thể, cả hai không đồng bộ đồng điệu nên dần sinh xung đột, đây là vấn đề mấu chốt.
Nam Khách trầm mặc một lát, nói:
- Ta hỏi là làm sao ngươi thấy được.
- Thần hồn sống ở thức hải, nhưng trong cơ thể ngươi, hồn của Đại Minh vương chỉ là hồn thứ hai, sở dĩ cư trú ở đó, ở trong sách thuốc gọi nơi đó là Tùng quả.
Trần Trường Sinh chỉ vào giữa hai chân mày mình nói:
- Khổng tước thần hồn thức tỉnh, không ngừng thành thục, cho nên Tùng quả càng lúc càng lớn, mà thân thể của ngươi trưởng thành không theo kịp, cho nên có thể rõ ràng nhìn ra gương mặt của ngươi nếu so với người bình thường... Hoặc là nói với Ma tộc thì rộng hơn một chút. Hơn nữa ngươi mỗi đêm Tọa Chiếu tự quan, tâm ý đều bị sở hệ, cho nên hình thành một tình huống đặc thù...
Hắn ngẫm nghĩ một chút xem phải hình dung tình huống đó như thế nào, nghĩ hồi lâu mới phát hiện chỉ có một từ có thể hình dung chính xác nhất. Hắn nhìn Nam Khách nói:
- Ta sở dĩ có thể vừa nhìn đã nhận ra ngươi có bệnh, cũng là bởi vì... Ngươi có mắt lồi.
Mắt lồi?
Mắt lồi.
Bụi cỏ lau an tĩnh, nhất là trên bờ vô cùng tĩnh mịch, bất kể là hai thị nữ hay lão giả đánh đàn sắc mặt đều khó coi, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một cỗ thi thể.
Ánh mắt của Nam Khách vẫn bình tĩnh, thậm chí có thể nói có chút đờ đẫn, nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng hiện tại không có gió, nhưng mái tóc đen của nàng lại bắt đầu phấp phới, đồng tử mắt dần dần biến thành màu u lục, ý trẻ con trên mặt tan dần, lộ rõ vẻ tái nhợt quỷ dị.
Ở đỉnh Mộ Dục, Từ Hữu Dung lần đầu tiên thấy Nam Khách cũng kinh ngạc như Trần Trường Sinh, không chỉ có bởi vì Nam Khách trong truyền thuyết chỉ là tiểu cô nương chất phác mà vì gương mặt quả thật kéo dài hơn bình thường không ít, ánh mắt có chút ngây dại, nhìn qua như chưa dậy thì hoàn toàn, hơn nữa đồng tử mắt quả thật có chút hướng ra ngoài.
Nhưng Từ Hữu Dung không nói gì thêm, bởi vì nàng coi Nam Khách là đối thủ đáng tôn kính, tiến hành bình luận đối phương là chuyện không lễ phép.
Trần Trường Sinh từ trước đến nay là người có cấp bậc lễ nghĩa, cho dù đối mặt với Ma tộc địch nhân, có thể sắp chiến đấu, nhưng cũng sẽ không cố ý nhục nhã đối phương. Hắn sở dĩ nói nàng là mắt lồi là vì hắn biết đây không phải là mắt lồi thật, mà là thần hồn của nàng xung đột với thân thể, là triệu chứng chứ không phải tàn tật, cho nên cảm thấy có thể nói ra. Hơn nữa hắn đã coi Nam Khách là bệnh nhân, thân là thầy thuốc đương nhiên đã nói là phải nói hết —— hắn thật không có ác ý, cũng thật không ngờ hai chữ mắt lồi mang nghĩ nhục nhã cỡ nào, nhưng mà hắn vẫn nói rất nghiêm túc. Chính vì sự nghiêm túc đó mới làm Nam Khách cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm.
Nhìn đôi mắt màu lục quỷ dị của Nam Khách và mái tóc không gió phất phới, hắn mới cảm thấy mình nói sai cái gì, khẩn trương khoa tay múa chân giải thích:
- Đương nhiên không khoa trương như ta nói, ngươi chỉ có mặt hơi rộng, đồng tử mắt đã bị thần hồn ảnh hưởng, theo bản năng muốn tập trung ánh nhìn nên thành ra ngơ ngác, nhưng trí lực của ngươi khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.
Không hổ là tiểu lang quân đáng tín nhiệm của Quốc Giáo Học Viện, lần này giải thích còn không bằng đừng giải thích.
Ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng mái tóc đen phất phơ thêm nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng thô.
Sưu sưu mấy tiếng mãnh liệt vang lên.
Không hề có dấu hiệu, nàng nâng tay phải chỉ hướng Trần Trường Sinh, năm đạo ánh sáng màu lúc phá không đâm thẳng lồng ngực của Trần Trường Sinh
Năm đạo lục quang ẩn chứa bản nguyên lực lượng, mang theo sự kiêu ngạo mà lạnh lùng tàn ác, đúng là Khổng Tước Linh vô cùng hùng mạnh khủng bố.
Qua một hồi chiến đấu kịch liệt, chân nguyên hao tổn cực độ, cũng như Từ Hữu Dung chảy rất nhiều má. Dưới tình huống như vậy, nàng không tiếc sử dụng bản nguyên cũng phải dùng thủ đoạn đó công kích, chỉ có thể nói nàng thật sự đã giận điên lên, làm sao còn quản được gì. Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là phải giết chết thiếu niên nhân loại này.
Nam Khách thương thế chưa lành, nhưng công kích hùng mạnh không phải thứ Trần Trường Sinh có thể tiếp nhận, huống chi cơ thể hắn đang không ổn. Hắc Long đang ngủ say trong cơ thể càng không ngừng phóng thích ra huyền sương trợ giúp hắn chữa trị tạng phủ đang nứt ra, quan trọng nhất là hồ nước ở đây cũng giúp hắn bổ sung thêm một ít chân nguyên.
Một cơn gió mát xuất hiện, màu xanh lục âm u cướp đi nhan sắc của tất cả cỏ lau và cây cối.
Một tiểu cô nương vẻ mặt hờ hững xuất hiện bên bờ, mặt không thay đổi nhìn hắn, tựa như nhìn một con kiến.
Trần Trường Sinh nhìn nàng đầu tóc rối bời, quần áo tràn đầy máu đen, nhất là gương mặt của nàng ta thì giật mình, dường như nhìn thấy gì đó mà có chút bất ngờ. Ngoài ra, hắn không cầm chuôi kiếm, bởi vì hắn biết thực lực giữa mình và Ma tộc cường nhân sai lệch quá lớn, chiến đấu không có ý nghĩa, cho nên trầm mặc không nói.
Hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh trầm ổn, bất kể gặp chuyện gì không buồn bực, cũng sẽ không thất kinh, điều này khiến hắn có khí chất vượt xa tuổi khí, đồng thời cũng thường xuyên làm người ta cảm thấy bất ngờ, Từ Hữu Dung cũng như thế, lúc này Nam Khách cũng như thế, nàng thật không ngờ đây chính là thiếu niên được Giáo Hoàng sủng ái trong truyền thuyết, liền hỏi:
- Ngươi chính là Trần Trường Sinh?
Trần Trường Sinh chưa từng gặp qua đối phương, cũng không biết tiểu cô nương này là con gái Ma Quân thương yêu nhất, chỉ có điều hôm qua ở ven hồ, hắn nghe Chiết Tụ đề cập tới tên, thông qua vẻ mặt của Chiết Tụ thì rõ ràng tiểu cô nương này rất đáng sợ, đồng dạng hắn không biết mục tiêu của đối phương là thiếu nữ áo trắng trên lưng. Nghĩ đối phương đến đuổi giết mình liền cảnh giác hơn nhiều, nhưng lại có chút tính trẻ con mà cao hứng —— không lâu trước đó hắn còn là thiếu niên nông thôn ở Tây Ninh trấn, giờ trưởng thành lại bị đại nhân vật Ma tộc coi là mục tiêu. Hắn nghĩ như vậy, hỏi ngược lại:
- Ngươi chính là Nam Khách?
Đây là lần đầu Trần Trường Sinh thấy Nam Khách, cũng là lần đầu Nam Khách thấy hắn, trong những năm tháng sau này, bọn họ phân biệt là đại biểu cho nhân loại và Ma tộc gặp nhau trên chiến trường, sau đó chém giết, phát sinh những chuyện không thú vị, chỉ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi. Nam Khách không chỉ một lần từng nghĩ, vào buổi sáng lần đầu gặp hắn, mỗi lần nghĩ tới đều hối hận, nghĩ rằng lúc ấy nếu như mình quyết đoán hơn, không nghe hắn nói lời vô nghĩa, hoặc thực sự giết chết hắn, như vậy sẽ không có những chuyện phiền toái sau này.
Thời gian như mũi tên lướt đi, bây giờ Nam Khách chưa thể biết chuyện tương lai, lực chú ý của nàng vẫn đặt vào Từ Hữu Dung, dù đối phương hôn mê bất tỉnh, về phần Trần Trường Sinh chỉ là đối tượng đối thoại mà thôi:
- Ngươi thả ả xuống, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng hai thị nữ thì có chút giật mình, nghĩ thầm chủ nhân sao lại biết cùng nhân loại đàm phán, hơn nữa nếu như thả Trần Trường Sinh rời đi, việc hôm qua các nàng ở ven hồ liều mạng chiến đấu chẳng phải là vô nghĩa sao.
Đó là vì các nàng không biết Nam Khách đêm qua bị thương nặng trên đỉnh núi Mộ Dục, mà quan trọng hơn là, Nam Khách thấy rõ Trần Trường Sinh đứng trong bụi cỏ lau, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy vào trong hồ, mà hồ nước nhìn như trong suốt không có gì kia lại chính là ranh giới, bên đó chính là thảo nguyên.
Nam Khách không hy vọng Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân đã tiến vào tuyệt lộ rồi nhảy vào trong hồ, bởi vì dù có là nàng, với thảo nguyên thần bí kia cũng có điều kiêng kị.
Nghe Nam Khách nói, Trần Trường Sinh có chút giật mình, lúc này mới biết hoá ra mục đích của đối phương không phải mình, nhưng hắn đương nhiên không có khả năng bỏ Từ Hữu Dung lại rồi chạy trốn —— lúc này hắn cũng không biết người trên lưng là Từ Hữu Dung, hơn nữa hắn đã đáp ứng nàng, sẽ không bỏ nàng lại.
- Ta không làm được.
Hắn nhìn Nam Khách thật thà nói, sau đó nhìn đối phương, muốn nói lại thôi.
Nam Khách có chút khó hiểu, nàng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn hỏi:
- Vì sao vậy?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ngươi có bệnh.
Nghe lời này, chân mày Nam Khách nhướn lên, tức giận cao giọng:
- Ngươi mới có bệnh, cả nhà các ngươi đều có bệnh, cả đám người trong Quốc Giáo Học Viện mới có bệnh.
Giọng trẻ con lạnh lùng và tức giận quanh quẩn trong bãi cỏ lau yên tĩnh.
Kia thị nữ trầm mặc không nói, không biết chủ nhân vì sao lại tức giận như thế, vì sao lại phản ứng như vậy với những lời Trần Trường Sinh nói.
Nghe bên bờ không ngừng truyền đến tiếng quát mắng, Trần Trường Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu không phải ngươi hỏi thì sao ta lại nói.
Tuy nhiên sự phẫn nộ và mẫn cảm đại biểu cho phán đoán của hắn là thật, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới, có thể dùng chuyện này để đổi lấy việc rời đi, đợi âm thanh phẫn nộ của Nam Khách nhỏ dần, hắn nói rất nghiêm túc:
- Ta không biết Ma tộc các ngươi có gian tế ở kinh đô không, có biết lai lịch sư môn của ta không, nếu biết, như vậy ngươi nên biết y thuật của ta không tồi.
Ánh mắt Nam Khách lạnh lùng, nhìn hắn tựa như nhìn một người chết, nói:
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Trần Trường Sinh yên lặng sắp xếp lại ngôn ngữ, bảo đảm đối phương là Ma tộc cũng có thể nghe hiểu:
- Huyết mạch của ngươi có vấn đề, nếu không nhanh chóng trị liệu, tương lai khi thần hồn lần thức tỉnh lần thứ hai trong cơ thể sẽ xuất hiện hiện tượng cắn trả, cho dù có thể giữ được tính mạng thì cũng biến thành si ngốc.
Sắc mặt của Nam Khách tái nhợt, không biết là kết quả do đêm qua lưu lại hay do lời hắn nói, nhưng thanh âm của nàng vẫn hờ hững như cũ:
- Ta không biết ngươi đang nói gì.
Thân là Ma tộc Công chúa điện hạ, đệ tử duy nhất của Hắc Bào, mặc dù Chu Viên ở trước mắt nàng tan biến cũng không làm ánh mắt nàng biến hóa, nhưng nàng dù sao vẫn còn nhỏ, khi tự cho là mình che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng lại không biết Trần Trường Sinh và thị nữ của mình, còn có lão giả đánh đàn đều nhận ra vấn đề.
Nếu lời của Trần Trường Sinh nói không có ảnh hưởng gì thì tại sao nàng phải lặp lại một lời hai lần? Công chúa điện hạ có bệnh? Hơn nữa thoạt nhìn là bệnh rất phiền toái? Hai thị nữ sắc mặt tái nhợt, nghĩ đến kết cục khi mình biết bí mật này. Sắc mặt lão giả đánh đàn cũng có chút khó coi.
Nhìn phản ứng của Nam Khách, Trần Trường Sinh càng thêm xác nhận phán đoán của mình. Như là đã mở miệng, hắn sẽ phải nói cho hết. Vào một số thời điểm, hắn luôn có thói quen cho mình là thầy thuốc, không thể để bệnh nhân giấu bệnh sợ thầy, mặc dù đối phương có là địch nhân của hắn, hơn nữa có bị vây trong hoàn cảnh xấu hắn vẫn cứ làm như vậy.
- Thiên phú huyết mạch tạo ra vấn đề, ta rất có kinh nghiệm, ta nghĩ ngươi nên biết điều này, nếu ngươi đồng ý để cho ta trị liệu, có lẽ ta thật sự có thể tìm được cách.
Hắn nhìn Nam Khách nói.
Lần đầu đại lục biết họ tên của hắn không liên quan tới hôn ước, không liên quan tới Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí mà là vì hắn đã trở thành thầy của Lạc Lạc, hắn sở dĩ trở thành thầy của Lạc Lạc và chiếm được sự che chở của đôi thánh nhân Bạch Đế thành là do hắn đã giải quyết xong vấn đề kinh mạch của Lạc Lạc, để nàng thành công nắm giữ đạo pháp nhân loại.
Chiết Tụ từ cánh đồng tuyết xa xôi tới kinh thành tham gia Đại Triều Thí không phải vì vào Thiên Thư Lăng xem bia mà là vì biết Trần Trường Sinh có năng lực trong lĩnh vực này, cố ý tới cầu y. Hai người này sự thật có thể chứng minh y thuật của hắn về phương diện này.
Vấn đề của Nam Khách ở chỗ huyết mạch thức tỉnh, khác với Lạc Lạc, Chiết Tụ nhưng có rất nhiều chỗ tương thông. Nàng nhìn chằm chằm vào Trần Trường Sinh, không có chú ý sóng tinh thần của thuộc hạ phía sau, trầm mặc một lát nói:
- Nếu... Ta thật sự có chút không khoẻ, ngươi chữa khỏi cho ta, ta sẽ cho ngươi rời đi.
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy ngươi cũng không chịu để thiếu nữ áo trắng rời khỏi, nàng rốt cuộc là ai? Hắn đương nhiên sẽ không tiếp nhận sự an bài này, nói:
- Nếu ta đi đến gần ngươi, ngươi nhất định sẽ giết chết ta, cho nên cách khả thi khác là sau khi rời khỏi Chu Viên, ta sẽ khám và chữa bệnh cho ngươi.
Nam Khách nói:
- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Rời khỏi Chu Viên, ngươi trở về Ly Cung, ta không thể đi tìm ngươi.
Trần Trường Sinh suy nghĩ, nói:
- Nếu như là hứa hẹn, ta đương nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn.
Ở thế giới lừa lọc của con người và ma tộc có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, việc tuân thủ hứa hẹn và việc buồn cười cỡ nào, nhưng mà không biết vì sao khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trần Trường Sinh, Nam Khách lại cảm thấy những lời hắn nói vô cùng chân thành, không thể nghi ngờ được.
Loại cảm giác này làm nàng không quen, có chút không thoải mái, nói:
- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi?
Đây vẫn là một câu lặp lại, tới lúc này, Nam Khách rốt cục phát hiện ra vấn đề, trong mắt có một tia tức giận, cố gắng lạnh giọng che giấu sự bối rối trong lòng:
- Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng lời ngươi nói lời, chẳng lẽ ngươi chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra ta có bệnh sao?
Đây là lần lặp lại thứ ba. Trần Trường Sinh nói rất nghiêm túc:
- Đúng, ta chỉ liếc mắt nhìn đã biết.
Nam Khách mặt không chút cảm xúc, phiền não trong mắt tiêu tan, chỉ còn lại sự chất phác, nói:
- Ngươi làm sao thấy được?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Vấn đề của ngươi và Lạc Lạc Điện Hạ, Chiết Tụ không giống nhau, bọn họ chủ yếu là huyết mạch và kinh mạch xung đột, còn ngươi... Hẳn là thần hồn và thân thể xung đột, nghe từ tên của ngươi của ngươi thì hẳn thần hồn trong cơ thể là khổng tước chuyển kiếp? Khổng tước từ trước đến nay thần hồn hùng mạnh, được xưng là Đại Minh vương cũng vì đạo lý này, ngươi kế thừa thần hồn và huyết mạch của nó, thiên phú ngộ tính cũng rất mạnh, lúc còn nhỏ, thần hồn của nó ở trong thân thể của ngươi tỉnh lại, không ngừng khỏe mạnh trưởng thành, vượt xa trình độ thành thục của thân thể, cả hai không đồng bộ đồng điệu nên dần sinh xung đột, đây là vấn đề mấu chốt.
Nam Khách trầm mặc một lát, nói:
- Ta hỏi là làm sao ngươi thấy được.
- Thần hồn sống ở thức hải, nhưng trong cơ thể ngươi, hồn của Đại Minh vương chỉ là hồn thứ hai, sở dĩ cư trú ở đó, ở trong sách thuốc gọi nơi đó là Tùng quả.
Trần Trường Sinh chỉ vào giữa hai chân mày mình nói:
- Khổng tước thần hồn thức tỉnh, không ngừng thành thục, cho nên Tùng quả càng lúc càng lớn, mà thân thể của ngươi trưởng thành không theo kịp, cho nên có thể rõ ràng nhìn ra gương mặt của ngươi nếu so với người bình thường... Hoặc là nói với Ma tộc thì rộng hơn một chút. Hơn nữa ngươi mỗi đêm Tọa Chiếu tự quan, tâm ý đều bị sở hệ, cho nên hình thành một tình huống đặc thù...
Hắn ngẫm nghĩ một chút xem phải hình dung tình huống đó như thế nào, nghĩ hồi lâu mới phát hiện chỉ có một từ có thể hình dung chính xác nhất. Hắn nhìn Nam Khách nói:
- Ta sở dĩ có thể vừa nhìn đã nhận ra ngươi có bệnh, cũng là bởi vì... Ngươi có mắt lồi.
Mắt lồi?
Mắt lồi.
Bụi cỏ lau an tĩnh, nhất là trên bờ vô cùng tĩnh mịch, bất kể là hai thị nữ hay lão giả đánh đàn sắc mặt đều khó coi, ánh mắt nhìn hắn tựa như nhìn một cỗ thi thể.
Ánh mắt của Nam Khách vẫn bình tĩnh, thậm chí có thể nói có chút đờ đẫn, nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng hiện tại không có gió, nhưng mái tóc đen của nàng lại bắt đầu phấp phới, đồng tử mắt dần dần biến thành màu u lục, ý trẻ con trên mặt tan dần, lộ rõ vẻ tái nhợt quỷ dị.
Ở đỉnh Mộ Dục, Từ Hữu Dung lần đầu tiên thấy Nam Khách cũng kinh ngạc như Trần Trường Sinh, không chỉ có bởi vì Nam Khách trong truyền thuyết chỉ là tiểu cô nương chất phác mà vì gương mặt quả thật kéo dài hơn bình thường không ít, ánh mắt có chút ngây dại, nhìn qua như chưa dậy thì hoàn toàn, hơn nữa đồng tử mắt quả thật có chút hướng ra ngoài.
Nhưng Từ Hữu Dung không nói gì thêm, bởi vì nàng coi Nam Khách là đối thủ đáng tôn kính, tiến hành bình luận đối phương là chuyện không lễ phép.
Trần Trường Sinh từ trước đến nay là người có cấp bậc lễ nghĩa, cho dù đối mặt với Ma tộc địch nhân, có thể sắp chiến đấu, nhưng cũng sẽ không cố ý nhục nhã đối phương. Hắn sở dĩ nói nàng là mắt lồi là vì hắn biết đây không phải là mắt lồi thật, mà là thần hồn của nàng xung đột với thân thể, là triệu chứng chứ không phải tàn tật, cho nên cảm thấy có thể nói ra. Hơn nữa hắn đã coi Nam Khách là bệnh nhân, thân là thầy thuốc đương nhiên đã nói là phải nói hết —— hắn thật không có ác ý, cũng thật không ngờ hai chữ mắt lồi mang nghĩ nhục nhã cỡ nào, nhưng mà hắn vẫn nói rất nghiêm túc. Chính vì sự nghiêm túc đó mới làm Nam Khách cảm thấy phẫn nộ đến cực điểm.
Nhìn đôi mắt màu lục quỷ dị của Nam Khách và mái tóc không gió phất phới, hắn mới cảm thấy mình nói sai cái gì, khẩn trương khoa tay múa chân giải thích:
- Đương nhiên không khoa trương như ta nói, ngươi chỉ có mặt hơi rộng, đồng tử mắt đã bị thần hồn ảnh hưởng, theo bản năng muốn tập trung ánh nhìn nên thành ra ngơ ngác, nhưng trí lực của ngươi khẳng định không có bất cứ vấn đề gì.
Không hổ là tiểu lang quân đáng tín nhiệm của Quốc Giáo Học Viện, lần này giải thích còn không bằng đừng giải thích.
Ánh mắt của Nam Khách vẫn hờ hững, nhưng mái tóc đen phất phơ thêm nhanh, hơi thở cũng càng ngày càng thô.
Sưu sưu mấy tiếng mãnh liệt vang lên.
Không hề có dấu hiệu, nàng nâng tay phải chỉ hướng Trần Trường Sinh, năm đạo ánh sáng màu lúc phá không đâm thẳng lồng ngực của Trần Trường Sinh
Năm đạo lục quang ẩn chứa bản nguyên lực lượng, mang theo sự kiêu ngạo mà lạnh lùng tàn ác, đúng là Khổng Tước Linh vô cùng hùng mạnh khủng bố.
Qua một hồi chiến đấu kịch liệt, chân nguyên hao tổn cực độ, cũng như Từ Hữu Dung chảy rất nhiều má. Dưới tình huống như vậy, nàng không tiếc sử dụng bản nguyên cũng phải dùng thủ đoạn đó công kích, chỉ có thể nói nàng thật sự đã giận điên lên, làm sao còn quản được gì. Nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là phải giết chết thiếu niên nhân loại này.
Nam Khách thương thế chưa lành, nhưng công kích hùng mạnh không phải thứ Trần Trường Sinh có thể tiếp nhận, huống chi cơ thể hắn đang không ổn. Hắc Long đang ngủ say trong cơ thể càng không ngừng phóng thích ra huyền sương trợ giúp hắn chữa trị tạng phủ đang nứt ra, quan trọng nhất là hồ nước ở đây cũng giúp hắn bổ sung thêm một ít chân nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.