Quyển 2 - Chương 290: Đời người nếu chỉ như lúc mới gặp (p5+p6).
Miêu Nị
09/12/2016
Chân nguyên vẫn rất loãng, không đủ dùng để chiến đấu, nhưng ít ra có
thể để Trần Trường Sinh làm vài chuyện —— thần niệm đột nhiên chuyển
động, băng sương mỏng mảnh trên cánh đồng trong cơ thể bốc cháy lên,
tiếng kim loại ma sát trong nháy mắt vang lên, Hoàng Chỉ Tán hiện ra
trong tay hắn, đón gió rêu rao.
Lúc này xung quanh an tĩnh không một cơn gió, cơn gió đang lao tới đương nhiên là năm đạo Khổng Tước Linh đáng sợ.
Chỉ nghe mấy tiếng vang lớn, bụi cỏ lau đột nhiên hóa thành vô số bột phấn, hướng lên bầu trời và bên bờ như tuyết rơi.
Năm đạo Khổng Tước Linh chẳng phân biệt trước sau, cuồng bạo mà đơn giản đánh vào Hoàng Chỉ Tán. Trần Trường Sinh làm sao còn đứng vững, thiêu đốt hết chân nguyên, liều mạng cầm cán ô, sau đó chân rời khỏi bụi cỏ lau, hướng lên bầu trời bay lên, bay ra bên ngoài hơn mười trượng mới nặng nề ngã xuống thảo nguyên.
Dựa vào Hoàng Chỉ Tán, giảm bớt tốc độ rơi nhưng hắn vẫn như ngã không nhẹ, rơi vào trong nước, tóe lên bọt nước.
Hoá ra cỏ dại nhìn vô tận cỏ dại, tựa như bãi cỏ lau ngoài kia, cũng che dấu rất nhiều hồ nước.
Hơi lạnh từ mặt nước đánh vào mặt, tựa như tảng đá lớn phản chấn khiến Trần Trường Sinh suýt nữa phun ra máu, rồi lại mạnh mẽ nuốt vào.
Hắn khó khăn đứng lên, bất chấp việc bạo phát thương thế, kéo đôi chân nặng nề chạy trốn về phía trước.
Bị Nam Khách dùng Khổng Tước Linh đánh trúng, rơi vào vùng thảo nguyên là chuyện hắn đã chuẩn bị trước đó, bất kể góc độ, phương vị đều không có gì lệch lạc, hay nói cách khác, hắn vốn chuẩn bị chạy đến vùng thảo nguyên này. Đúng vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều biết tiến vào thảo nguyên khó có thể thể đi ra ngoài, nhưng hắn không thể không tiến vào.
Bởi vì nếu không tiến vào vùng thảo nguyên này, hắn sẽ chết. Đi vào, ít nhất còn có thể sống thêm một thời gian ngắn, cho dù chỉ được thở thêm một vài hơi ngắn.
Trong bầu trời thỉnh thoảng vang lên tiếng xé gió thê lương, công kích của Nam Khách vẫn còn tiếp tục.
Hắn không quay đầu lại mà đưa mắt nhìn, cái đó so với việc nam nhi không quay đầu lại chẳng có gì liên quan, chỉ là hắn muốn tiết kiệm thời gian, muốn nhanh rời khỏi đây.
Nước trong thảo nguyên không sâu, không quá eo của hắn, nhưng đi lại ở bên trong đi lại cũng là chuyện hết sức khó khăn, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Vì tránh đi đồng cỏ và bèo, rong trong nước, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ áo trắng hôn mê, có chút khó hiểu, nghĩ thầm nàng không cao, như sao lại nặng hơn hắn tưởng tượng?
Đứng giữa bụi cỏ lau nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát phía trước, Nam Khách không biểu lộ gì, ánh mắt vẫn như bình thường, hờ hững ngây dại, chỉ có điều hai tay run nhẹ cho thấy nàng đang suy yếu, đồng thời cũng cho thấy việc Trần Trường Sinh thành công thoát đi làm cho nàng phẫn nộ cỡ nào.
Trên bầu trời thảo nguyên còn lưu lại hơn mười vết màu trắng, đó là do Khổng Tước Linh gần như xé rách không gian, trong thời gian ngắn ngủi như thế, nàng liên tục công kích nhiều lần, khó trách nàng sắc mặt tái nhợt, chân nguyên tiêu hao nhiều như thế.
Nếu là tình huống bình thường, cách tầm hơn mười trượng Trần Trường Sinh đã thành thịt vụn, nhưng thảo nguyên ở Chu Viên quả nhiên có chút đặc dị, nhìn như không có gì nhưng không gian đúng là vặn vẹo, công kích ở trong và ngoài thảo nguyên không hề chuẩn xác, công kích của nàng thậm chí còn chẳng chạm được vào tay áo Trần Trường Sinh.
Có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua thổi loạn mái tóc cũng như tâm tình của nàng, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhìn bòng lưng cũng biết nàng đang bạo phát, lão giả đánh già trầm mặc không nói gì, hai thị nữ lại càng không dám lên tiếng.
- Ta muốn đi vào.
Nam Khách bỗng nói, chất giọng trẻ con nhưng không cho người ta cơ hội phản đối.
Đương nhiên, đó là bởi vì nàng biết quyết định này sẽ bị phản đối, cho dù là thuộc hạ và thị nữ trung thành nhất của nàng.
Quả nhiên, lão giả đánh đàn nghe vậy kinh hãi, không chút do dự nói:
- Vạn lần không được.
Nam Khách hơi nhướn mày, có chút không kiên nhẫn nói:
- Vì sao không thể?
Lão giả đánh đàn nhìn thảo nguyên, mang theo vài phần kinh hãi nói:
- Từ khi Chu Viên mở ra đến nay, chưa từng ai có thể đi ra khỏi vùng thảo nguyên này.
Nam Khách mặt không chút cảm xúc nói:
- Đó là người khác, không phải ta.
Lão giả đánh đàn không hề nhượng bộ, nói:
- Mặc dù là điện hạ ở thảo nguyên này cũng không phải ngoại lệ.
Nam Khách nâng tay phải, phía trước người xuất hiện tấm màn đen, nhìn bề mặt như ẩn như hiện, không ngừng biến đổi vị trí nói:
- Nếu bàn về kiến thức ở Chu Viên, toàn bộ đại lục không có ai có thể vượt qua lão sư, có trợ giúp của lão sư, ta nắm chắc việc rời khỏi vùng thảo nguyên này.
Nghe vậy, lão giả đánh đàn trầm mặc một lát, lần này Ma tộc nhằm vào Chu Viên, trọng yếu nhất là dựa vào hiểu biết của Hắc Bào đại nhân về Chu Viên, trước đó có ai ngờ Chu Viên ngoài cửa chính còn có cửa khác, hơn nữa cánh cửa kia còn bị Hắc Bào đại nhân khống chế? Sau khi tiến vào Chu Viên, theo mệnh lệnh đi tìm giết các thiên tài trẻ tuổi, càng hiểu về sự sắp xếp của Hắc Bào đại nhân, lão giả đánh đàn càng thêm kính sợ, càng thấy đại nhân thần bí khó lường, lúc này nghe Nam Khách nói..., trong lúc nhất thời không thể phản bác, thậm chí còn có chút tin tưởng.
- Chỉ có điều... Vì sao nhất định phải tiến vào thảo nguyên này? Từ Hữu Dung đã bị đuổi vào thảo nguyên, bọn họ không có khả năng còn sống đi ra.
- Từ Hữu Dung cùng với Trần Trường Sinh, điều này làm cho ta có chút bất an. Đừng quên một là thiên phượng chuyển thế, một chỉ mất một năm từ không tu hành đến Thông U Thượng Cảnh, mọi người coi sự hiện hữu của bọn họ là kỳ tích, như vậy ai biết bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích ở đây hay không? Cho nên ta muốn vào, cho dù bọn họ thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích mới, ta cũng sẽ đích thân gạt bỏ.
Nam Khách suy nghĩ, nhất là Trần Trường Sinh, hắn phải chết.
Lão giả thấy nàng kiên định như thế, không nhiều lời nữa, thở dài, tháo đàn cổ xuống để lên gối, bắt đầu đánh một khúc.
Theo tiếng đàn, ở trong đám cỏ cao hơn cả người truyền ra thanh âm rột rột, không biết là cái gì.
Lão già đến từ Âm Chúc Vu Tộc, am hiểu công kích và khống chế tinh thần, tiếng đàn của hắn ở một mức độ nào đó có thể ngự sử, xua đuổi yêu thú cấp thấp. Tuy rằng không thể ảnh hưởng tới yêu thú hùng mạnh, nhưng nếu đi lại trong thảo nguyên, tiếng đàn này có thể mang đến rất nhiều tiện lợi. Hắc Bào bố trí cho hắn theo Nam Khách vào Chu Viên, đương nhiên là có đạo lý riêng.
Lòng tin của Nam Khách, cũng bắt nguồn từ lòng tin với vị sư phụ này. Nàng cũng cực kiêng kỵ thảo nguyên, cho nên ban đầu đuổi giết Từ Hữu Dung hay lúc đối mặt Trần Trường Sinh, nàng đều khống chế được cảm xúc, chính là không muốn đối thủ cảm giác mình đã tiến vào tuyệt cảnh, nhưng giờ Trần Trường Sinh đã cõng Từ Hữu Dung đi vào.
Tiếng đàn ngoại trừ đuổi yêu thú còn là công cụ đưa tin, không bao lâu, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nặng nề, Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh đi tới. Nhìn đôi vợ chồng ma tướng, ánh mắt của Nam Khách tôn trọng hơn nhiều, chậm rãi nói lại quyết định của mình.
Đôi vợ chồng ma tướng trầm mặc một lát rồi lại dùng sự trầm mặc biểu thị đồng ý, tiếng đàn nhẹ như tiếng nước, một hàng Ma tộc cường nhân vượt bãi cỏ lau, đi vào thảo nguyên, thảo nguyên không phải rừng rậm, nhưng đối với trận cả thợ săn và con mồi đều là rừng rậm cực kỳ xa lạ nguy hiểm.
Về thảo nguyên thần bí trong Chu Viên có rất nhiều truyền thuyết, nhưng bởi vì chưa từng có ai vào thảo nguyên mà còn sống đi ra nên truyền thuyết rất đáng hoài nghi, hơn nữa đại đa số truyền thuyết đều quá hoang đường —— chỉ có người chân chính đi vào thảo nguyên mới biết bên trong có cái gì, tựa như cuối cùng cũng phải ăn ớt mới biết nó không có độc, cảm giác bị lửa đốt cũng chẳng phải là lửa.
Chiết Tụ cõng Thất Gian đi một ngày một đêm trên thảo nguyên, nhưng vẫn chưa có nhận thức rõ ràng về vùng thảo nguyên này, chỉ biết trước mắt đều là cây cỏ, quay đầu lại cũng là cây cỏ, khắp nơi đều là cây cỏ. Mãi đến sáng sớm bọn họ mới phát hiện thực vật dưới chân càng ngày càng ít, tương phản, cỏ dại dưới hồ nước lại càng ngày càng nhiều, thổ nhưỡng càng thêm mềm ẩm.
Thảo nguyên dần dần biến thành chỗ ẩm, ở hoàn cảnh như vậy đi lại càng thêm vất vả, muỗi tuy rằng không nhiều nhưng yêu thú càng ngày càng nhiều. Khi ánh mặt trời chiếu sáng khi ẩm ướt này, một đám yêu thú rốt cục không chịu nổi huyết thực hấp dẫn, không để ý khí tức dũng mãnh Chiết Tụ phát ra mà công kích họ.
Trong lúc nhất thời cây cỏ bay loạn, hồ nước tan vỡ thành những lá vàng nhỏ, máu của yêu thú không ngừng ứa ra, mãi khi ném ra mấy thi thể yêu thú, đám yêu thú mới bị bức bách rút lui.
Chiết Tụ giơ tay chém cỏ tranh trải xuống mặt đất, đỡ Thất Gian ngồi xuống rồi khoanh chân bắt đầu minh tưởng điều tức, trận chiến đấu này chỉ có một mình hắn đánh, chưa nói vất vả quá mức mà chân nguyên còn dùng áp chế độc của Khổng Tước Linh có dấu hiệu bị ăn mòn, hắn nhất định phải xử lý một chút.
Thất Gian dựa vào bụi cỏ, nhìn thi thể mãng xà không vảy màu đen còn lớn hơn cả xà ngang, sắc mặt tái nhợt.
Thương thế của hắn rất nặng. Hôm qua ở ven hồ Lương Tiếu Hiểu đánh lén quá hiểm, không chỉ đâm xuyên qua bụng của hắn mà âm hiểm đến đưa chân nguyên bám trên kiếm phong tiến vào, trực tiếp cắt nát hai kinh mạch quan trọng, làm vết thương ở phủ tạng khó có thể phục hồi như cũ, hiện tại máu đã chảy chậm hơn, nhưng vẫn không ngừng tràn ra ngoài.
Bị thương nặng như thế, đừng nói chiến đấu, cả đứng lên cũng không làm được, chỉ có thể nhờ Chiết Tụ cõng đi, chỉ có thể nhìn Chiết Tụ và yêu thú chiến đấu, chém giết, gào thét , trầm mặc, thống khổ, sự thật này khiến hắn cảm thấy rất buồn, cảm giác mình như một đống rác rưởi —— ánh mắt của Chiết Tụ bây giờ vẫn không nhìn thấy gì mà vẫn còn phải bảo vệ hắn.
Không biết qua bao lâu, Chiết Tụ tỉnh lại, không mở mắt mà chậm rãi chuyển đến bên cạnh Thất Gian, rất rõ ràng, một ngày một đêm trôi qua, hắn đã dần quen với việc mình không nhìn thấy. Hắn cầm cổ tay của Thất Gian, trầm mặc nghe ngóng mạch, sau đó lấy từ trong lòng ra một viên thuốc đút vào trong miệng của Thất Gian.
Bởi vì không nhìn thấy, lúc mớm thuốc ngón tay hắn chạm vào môi của Thất Gian.
Môi của Thất Gian hơi khô, còn do khát mà nứt cả da, nhưng cảm giác vẫn rất mềm mại, điều này làm cho ngón tay của Chiết Tụ cứng đờ, có chút thở dài nói:
- Nếu có Trần Trường Sinh ở đây thì tốt rồi.
Chỉ là tìm chuyện để nói, nhưng Thất Gian không hiểu, hỏi:
- Vì sao?
Chiết Tụ lúc này mới xác nhận hắn cũng không để ý việc bị mình chạm vào môi, dừng một chút rồi nói:
- Y thuật của hắn rất cao minh, cho dù không thể giải hết độc của to nhưng có thể chữa khỏi thương thế của ngươi.
Thất Gian với Quốc Giáo Học Viện có chút tò mò, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc nói chuyện, cho nên ngoài biểu thị sự đồng ý thì không nói gì nữa. Không nói gì mới có thể đem tinh lực và thời gian dùng để khôi phục thể lực và chân nguyên.
Chiết Tụ hiểu ý của hắn, nhắm mắt lại, tiếp tục minh tưởng điều tức, chỉ là bây giờ hắn ngồi bên Thất Gian. Thất Gian chỉ cần mở to mắt là có thể thấy gò má của hắn.
Dọc đường hắn mê man quá lâu nên nhiều khi quên cả chỉ đường cho Chiết Tụ, đương nhiên ở không gian mênh mông vô bờ này, trước sau không có gì để phân biệt thì cũng không cần chỉ đường, nhưng tóm lại hắn đã ngủ mê quá lâu, cho nên giờ suy yếu cũng không muốn nghỉ ngơi, không muốn nhắm mắt.
Hắn mở to mắt nhìn Chiết Tụ, càng nhìn càng là xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Chiết Tụ lớn lên bình thường, gương mặt cũng không tính là đẹp, ngoại trừ hờ hững và vô tình thì không có đặc điểm gì, nhìn qua tựa như thiếu niên nhân loại gầy yếu. Nhưng ai có thể nghĩ trong bộ dạng này lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng và ý chí cứng cỏi khó có thể tưởng tượng? Nhất là sau khi biến thân càng vượt qua một cảnh giới đáng sợ.
Nhìn hắn, gương mặt nhỏ nhắn của Thất Gian toát lên vẻ kính nể.
Toàn bộ đại lục đều biết đệ tử đóng cửa (đệ tử út) của chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông là Thất Gian tuổi còn rất nhỏ nhưng cảnh giới lại cực cao, thân thể gầy yếu mà có được lực lượng mạnh mẽ, nhưng suốt đoạn đường này hắn thấy rõ, nếu nói đến ý chí và lực lượng chiến đấu còn xa mới bì kịp thiếu niên Lang Tộc này.
Trong số người tu hành trẻ tuổi, danh tiếng của thiếu niên Lang Tộc Chiết Tụ rất lớn, không những tỏa sáng như Thần Quốc Thất Luật mà còn có những lúc hào quang rực rỡ vượt qua Thần Quốc Thất Luật, bị người kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục lấy ra đánh đồng với Từ Hữu Dung, được coi là đối tượng siêu việt, bởi vì... Hắn lớn lên trên cánh đồng tuyết, đánh với Ma tộc nhiều năm.
Những năm Chiết Tụ còn nhỏ, chưa thể phá cảnh Thông U, cũng không có tông phái sư môn bảo hộ, nhưng mà hắn giấu mình trong gió tuyết không ngừng săn bắt Ma tộc mà vẫn sống tới hiện tại. Chỉ bằng sự thật này cũng đủ chứng minh, lúc còn ở Ly Sơn Kiếm Tông, Thất Gian và các sư huynh thỉnh thoảng đều nhắc tới, không rõ vì sao mà hắn còn sống được.
Trước khi Chiết Tụ tới kinh đô tham gia Đại Triều Thí, ấn tượng của mọi người với thiếu niên Lang Tộc chính là ác nghiệt hiếu sát, nghĩ đó là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn có thể sống đến hiện tại. Mãi cho đến lúc vào Chu Viên, cùng hắn trốn chạy, Thất Gian mới hiểu vì sao hắn có thể sống trên cánh đồng tuyết, bởi vì Chiết Tụ thật sự sinh tồn như một con sói.
Trong thế giới này có vô số yêu thú hùng mạnh, cũng có sinh vật cao cấp như Long Tộc, sinh vật sống ở vùng quê như sói, so sánh ra, bất kể là lực lượng hay huyết mạch đều không có gì đặc thù, nhưng Sói mới là động vật kiên nhẫn nhất, nghị lực nhất, cẩn thận nhất, mẫn cảm với nguy hiểm nhất. Yêu Lang bộ tộc có được huyết mạch của Sói nên cũng có đặc điểm như vậy.
Chiết Tụ là con lai của nhân loại và Yêu Lang tộc, từ nhỏ đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, mất đi khả năng tác chiến tập thể bẩm sinh lại giúp hắn phát huy tác chiến cá nhân tới trình độ khó có thể tưởng tượng, độ mẫn cảm với nguy hiểm còn vượt qua quốc giáo giáo sĩ dùng phương bàn mệnh sao suy diễn.
Lúc này xung quanh an tĩnh không một cơn gió, cơn gió đang lao tới đương nhiên là năm đạo Khổng Tước Linh đáng sợ.
Chỉ nghe mấy tiếng vang lớn, bụi cỏ lau đột nhiên hóa thành vô số bột phấn, hướng lên bầu trời và bên bờ như tuyết rơi.
Năm đạo Khổng Tước Linh chẳng phân biệt trước sau, cuồng bạo mà đơn giản đánh vào Hoàng Chỉ Tán. Trần Trường Sinh làm sao còn đứng vững, thiêu đốt hết chân nguyên, liều mạng cầm cán ô, sau đó chân rời khỏi bụi cỏ lau, hướng lên bầu trời bay lên, bay ra bên ngoài hơn mười trượng mới nặng nề ngã xuống thảo nguyên.
Dựa vào Hoàng Chỉ Tán, giảm bớt tốc độ rơi nhưng hắn vẫn như ngã không nhẹ, rơi vào trong nước, tóe lên bọt nước.
Hoá ra cỏ dại nhìn vô tận cỏ dại, tựa như bãi cỏ lau ngoài kia, cũng che dấu rất nhiều hồ nước.
Hơi lạnh từ mặt nước đánh vào mặt, tựa như tảng đá lớn phản chấn khiến Trần Trường Sinh suýt nữa phun ra máu, rồi lại mạnh mẽ nuốt vào.
Hắn khó khăn đứng lên, bất chấp việc bạo phát thương thế, kéo đôi chân nặng nề chạy trốn về phía trước.
Bị Nam Khách dùng Khổng Tước Linh đánh trúng, rơi vào vùng thảo nguyên là chuyện hắn đã chuẩn bị trước đó, bất kể góc độ, phương vị đều không có gì lệch lạc, hay nói cách khác, hắn vốn chuẩn bị chạy đến vùng thảo nguyên này. Đúng vậy, tuy rằng tất cả mọi người đều biết tiến vào thảo nguyên khó có thể thể đi ra ngoài, nhưng hắn không thể không tiến vào.
Bởi vì nếu không tiến vào vùng thảo nguyên này, hắn sẽ chết. Đi vào, ít nhất còn có thể sống thêm một thời gian ngắn, cho dù chỉ được thở thêm một vài hơi ngắn.
Trong bầu trời thỉnh thoảng vang lên tiếng xé gió thê lương, công kích của Nam Khách vẫn còn tiếp tục.
Hắn không quay đầu lại mà đưa mắt nhìn, cái đó so với việc nam nhi không quay đầu lại chẳng có gì liên quan, chỉ là hắn muốn tiết kiệm thời gian, muốn nhanh rời khỏi đây.
Nước trong thảo nguyên không sâu, không quá eo của hắn, nhưng đi lại ở bên trong đi lại cũng là chuyện hết sức khó khăn, muốn nhanh cũng không nhanh được.
Vì tránh đi đồng cỏ và bèo, rong trong nước, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ áo trắng hôn mê, có chút khó hiểu, nghĩ thầm nàng không cao, như sao lại nặng hơn hắn tưởng tượng?
Đứng giữa bụi cỏ lau nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát phía trước, Nam Khách không biểu lộ gì, ánh mắt vẫn như bình thường, hờ hững ngây dại, chỉ có điều hai tay run nhẹ cho thấy nàng đang suy yếu, đồng thời cũng cho thấy việc Trần Trường Sinh thành công thoát đi làm cho nàng phẫn nộ cỡ nào.
Trên bầu trời thảo nguyên còn lưu lại hơn mười vết màu trắng, đó là do Khổng Tước Linh gần như xé rách không gian, trong thời gian ngắn ngủi như thế, nàng liên tục công kích nhiều lần, khó trách nàng sắc mặt tái nhợt, chân nguyên tiêu hao nhiều như thế.
Nếu là tình huống bình thường, cách tầm hơn mười trượng Trần Trường Sinh đã thành thịt vụn, nhưng thảo nguyên ở Chu Viên quả nhiên có chút đặc dị, nhìn như không có gì nhưng không gian đúng là vặn vẹo, công kích ở trong và ngoài thảo nguyên không hề chuẩn xác, công kích của nàng thậm chí còn chẳng chạm được vào tay áo Trần Trường Sinh.
Có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua thổi loạn mái tóc cũng như tâm tình của nàng, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhìn bòng lưng cũng biết nàng đang bạo phát, lão giả đánh già trầm mặc không nói gì, hai thị nữ lại càng không dám lên tiếng.
- Ta muốn đi vào.
Nam Khách bỗng nói, chất giọng trẻ con nhưng không cho người ta cơ hội phản đối.
Đương nhiên, đó là bởi vì nàng biết quyết định này sẽ bị phản đối, cho dù là thuộc hạ và thị nữ trung thành nhất của nàng.
Quả nhiên, lão giả đánh đàn nghe vậy kinh hãi, không chút do dự nói:
- Vạn lần không được.
Nam Khách hơi nhướn mày, có chút không kiên nhẫn nói:
- Vì sao không thể?
Lão giả đánh đàn nhìn thảo nguyên, mang theo vài phần kinh hãi nói:
- Từ khi Chu Viên mở ra đến nay, chưa từng ai có thể đi ra khỏi vùng thảo nguyên này.
Nam Khách mặt không chút cảm xúc nói:
- Đó là người khác, không phải ta.
Lão giả đánh đàn không hề nhượng bộ, nói:
- Mặc dù là điện hạ ở thảo nguyên này cũng không phải ngoại lệ.
Nam Khách nâng tay phải, phía trước người xuất hiện tấm màn đen, nhìn bề mặt như ẩn như hiện, không ngừng biến đổi vị trí nói:
- Nếu bàn về kiến thức ở Chu Viên, toàn bộ đại lục không có ai có thể vượt qua lão sư, có trợ giúp của lão sư, ta nắm chắc việc rời khỏi vùng thảo nguyên này.
Nghe vậy, lão giả đánh đàn trầm mặc một lát, lần này Ma tộc nhằm vào Chu Viên, trọng yếu nhất là dựa vào hiểu biết của Hắc Bào đại nhân về Chu Viên, trước đó có ai ngờ Chu Viên ngoài cửa chính còn có cửa khác, hơn nữa cánh cửa kia còn bị Hắc Bào đại nhân khống chế? Sau khi tiến vào Chu Viên, theo mệnh lệnh đi tìm giết các thiên tài trẻ tuổi, càng hiểu về sự sắp xếp của Hắc Bào đại nhân, lão giả đánh đàn càng thêm kính sợ, càng thấy đại nhân thần bí khó lường, lúc này nghe Nam Khách nói..., trong lúc nhất thời không thể phản bác, thậm chí còn có chút tin tưởng.
- Chỉ có điều... Vì sao nhất định phải tiến vào thảo nguyên này? Từ Hữu Dung đã bị đuổi vào thảo nguyên, bọn họ không có khả năng còn sống đi ra.
- Từ Hữu Dung cùng với Trần Trường Sinh, điều này làm cho ta có chút bất an. Đừng quên một là thiên phượng chuyển thế, một chỉ mất một năm từ không tu hành đến Thông U Thượng Cảnh, mọi người coi sự hiện hữu của bọn họ là kỳ tích, như vậy ai biết bọn họ có thể sáng tạo ra kỳ tích ở đây hay không? Cho nên ta muốn vào, cho dù bọn họ thật sự có thể sáng tạo ra kỳ tích mới, ta cũng sẽ đích thân gạt bỏ.
Nam Khách suy nghĩ, nhất là Trần Trường Sinh, hắn phải chết.
Lão giả thấy nàng kiên định như thế, không nhiều lời nữa, thở dài, tháo đàn cổ xuống để lên gối, bắt đầu đánh một khúc.
Theo tiếng đàn, ở trong đám cỏ cao hơn cả người truyền ra thanh âm rột rột, không biết là cái gì.
Lão già đến từ Âm Chúc Vu Tộc, am hiểu công kích và khống chế tinh thần, tiếng đàn của hắn ở một mức độ nào đó có thể ngự sử, xua đuổi yêu thú cấp thấp. Tuy rằng không thể ảnh hưởng tới yêu thú hùng mạnh, nhưng nếu đi lại trong thảo nguyên, tiếng đàn này có thể mang đến rất nhiều tiện lợi. Hắc Bào bố trí cho hắn theo Nam Khách vào Chu Viên, đương nhiên là có đạo lý riêng.
Lòng tin của Nam Khách, cũng bắt nguồn từ lòng tin với vị sư phụ này. Nàng cũng cực kiêng kỵ thảo nguyên, cho nên ban đầu đuổi giết Từ Hữu Dung hay lúc đối mặt Trần Trường Sinh, nàng đều khống chế được cảm xúc, chính là không muốn đối thủ cảm giác mình đã tiến vào tuyệt cảnh, nhưng giờ Trần Trường Sinh đã cõng Từ Hữu Dung đi vào.
Tiếng đàn ngoại trừ đuổi yêu thú còn là công cụ đưa tin, không bao lâu, chỉ nghe một loạt tiếng bước chân nặng nề, Lưu Tiểu Uyển và Đằng Tiểu Minh đi tới. Nhìn đôi vợ chồng ma tướng, ánh mắt của Nam Khách tôn trọng hơn nhiều, chậm rãi nói lại quyết định của mình.
Đôi vợ chồng ma tướng trầm mặc một lát rồi lại dùng sự trầm mặc biểu thị đồng ý, tiếng đàn nhẹ như tiếng nước, một hàng Ma tộc cường nhân vượt bãi cỏ lau, đi vào thảo nguyên, thảo nguyên không phải rừng rậm, nhưng đối với trận cả thợ săn và con mồi đều là rừng rậm cực kỳ xa lạ nguy hiểm.
Về thảo nguyên thần bí trong Chu Viên có rất nhiều truyền thuyết, nhưng bởi vì chưa từng có ai vào thảo nguyên mà còn sống đi ra nên truyền thuyết rất đáng hoài nghi, hơn nữa đại đa số truyền thuyết đều quá hoang đường —— chỉ có người chân chính đi vào thảo nguyên mới biết bên trong có cái gì, tựa như cuối cùng cũng phải ăn ớt mới biết nó không có độc, cảm giác bị lửa đốt cũng chẳng phải là lửa.
Chiết Tụ cõng Thất Gian đi một ngày một đêm trên thảo nguyên, nhưng vẫn chưa có nhận thức rõ ràng về vùng thảo nguyên này, chỉ biết trước mắt đều là cây cỏ, quay đầu lại cũng là cây cỏ, khắp nơi đều là cây cỏ. Mãi đến sáng sớm bọn họ mới phát hiện thực vật dưới chân càng ngày càng ít, tương phản, cỏ dại dưới hồ nước lại càng ngày càng nhiều, thổ nhưỡng càng thêm mềm ẩm.
Thảo nguyên dần dần biến thành chỗ ẩm, ở hoàn cảnh như vậy đi lại càng thêm vất vả, muỗi tuy rằng không nhiều nhưng yêu thú càng ngày càng nhiều. Khi ánh mặt trời chiếu sáng khi ẩm ướt này, một đám yêu thú rốt cục không chịu nổi huyết thực hấp dẫn, không để ý khí tức dũng mãnh Chiết Tụ phát ra mà công kích họ.
Trong lúc nhất thời cây cỏ bay loạn, hồ nước tan vỡ thành những lá vàng nhỏ, máu của yêu thú không ngừng ứa ra, mãi khi ném ra mấy thi thể yêu thú, đám yêu thú mới bị bức bách rút lui.
Chiết Tụ giơ tay chém cỏ tranh trải xuống mặt đất, đỡ Thất Gian ngồi xuống rồi khoanh chân bắt đầu minh tưởng điều tức, trận chiến đấu này chỉ có một mình hắn đánh, chưa nói vất vả quá mức mà chân nguyên còn dùng áp chế độc của Khổng Tước Linh có dấu hiệu bị ăn mòn, hắn nhất định phải xử lý một chút.
Thất Gian dựa vào bụi cỏ, nhìn thi thể mãng xà không vảy màu đen còn lớn hơn cả xà ngang, sắc mặt tái nhợt.
Thương thế của hắn rất nặng. Hôm qua ở ven hồ Lương Tiếu Hiểu đánh lén quá hiểm, không chỉ đâm xuyên qua bụng của hắn mà âm hiểm đến đưa chân nguyên bám trên kiếm phong tiến vào, trực tiếp cắt nát hai kinh mạch quan trọng, làm vết thương ở phủ tạng khó có thể phục hồi như cũ, hiện tại máu đã chảy chậm hơn, nhưng vẫn không ngừng tràn ra ngoài.
Bị thương nặng như thế, đừng nói chiến đấu, cả đứng lên cũng không làm được, chỉ có thể nhờ Chiết Tụ cõng đi, chỉ có thể nhìn Chiết Tụ và yêu thú chiến đấu, chém giết, gào thét , trầm mặc, thống khổ, sự thật này khiến hắn cảm thấy rất buồn, cảm giác mình như một đống rác rưởi —— ánh mắt của Chiết Tụ bây giờ vẫn không nhìn thấy gì mà vẫn còn phải bảo vệ hắn.
Không biết qua bao lâu, Chiết Tụ tỉnh lại, không mở mắt mà chậm rãi chuyển đến bên cạnh Thất Gian, rất rõ ràng, một ngày một đêm trôi qua, hắn đã dần quen với việc mình không nhìn thấy. Hắn cầm cổ tay của Thất Gian, trầm mặc nghe ngóng mạch, sau đó lấy từ trong lòng ra một viên thuốc đút vào trong miệng của Thất Gian.
Bởi vì không nhìn thấy, lúc mớm thuốc ngón tay hắn chạm vào môi của Thất Gian.
Môi của Thất Gian hơi khô, còn do khát mà nứt cả da, nhưng cảm giác vẫn rất mềm mại, điều này làm cho ngón tay của Chiết Tụ cứng đờ, có chút thở dài nói:
- Nếu có Trần Trường Sinh ở đây thì tốt rồi.
Chỉ là tìm chuyện để nói, nhưng Thất Gian không hiểu, hỏi:
- Vì sao?
Chiết Tụ lúc này mới xác nhận hắn cũng không để ý việc bị mình chạm vào môi, dừng một chút rồi nói:
- Y thuật của hắn rất cao minh, cho dù không thể giải hết độc của to nhưng có thể chữa khỏi thương thế của ngươi.
Thất Gian với Quốc Giáo Học Viện có chút tò mò, nhưng hiện tại rõ ràng không phải lúc nói chuyện, cho nên ngoài biểu thị sự đồng ý thì không nói gì nữa. Không nói gì mới có thể đem tinh lực và thời gian dùng để khôi phục thể lực và chân nguyên.
Chiết Tụ hiểu ý của hắn, nhắm mắt lại, tiếp tục minh tưởng điều tức, chỉ là bây giờ hắn ngồi bên Thất Gian. Thất Gian chỉ cần mở to mắt là có thể thấy gò má của hắn.
Dọc đường hắn mê man quá lâu nên nhiều khi quên cả chỉ đường cho Chiết Tụ, đương nhiên ở không gian mênh mông vô bờ này, trước sau không có gì để phân biệt thì cũng không cần chỉ đường, nhưng tóm lại hắn đã ngủ mê quá lâu, cho nên giờ suy yếu cũng không muốn nghỉ ngơi, không muốn nhắm mắt.
Hắn mở to mắt nhìn Chiết Tụ, càng nhìn càng là xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.
Chiết Tụ lớn lên bình thường, gương mặt cũng không tính là đẹp, ngoại trừ hờ hững và vô tình thì không có đặc điểm gì, nhìn qua tựa như thiếu niên nhân loại gầy yếu. Nhưng ai có thể nghĩ trong bộ dạng này lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng và ý chí cứng cỏi khó có thể tưởng tượng? Nhất là sau khi biến thân càng vượt qua một cảnh giới đáng sợ.
Nhìn hắn, gương mặt nhỏ nhắn của Thất Gian toát lên vẻ kính nể.
Toàn bộ đại lục đều biết đệ tử đóng cửa (đệ tử út) của chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông là Thất Gian tuổi còn rất nhỏ nhưng cảnh giới lại cực cao, thân thể gầy yếu mà có được lực lượng mạnh mẽ, nhưng suốt đoạn đường này hắn thấy rõ, nếu nói đến ý chí và lực lượng chiến đấu còn xa mới bì kịp thiếu niên Lang Tộc này.
Trong số người tu hành trẻ tuổi, danh tiếng của thiếu niên Lang Tộc Chiết Tụ rất lớn, không những tỏa sáng như Thần Quốc Thất Luật mà còn có những lúc hào quang rực rỡ vượt qua Thần Quốc Thất Luật, bị người kiêu ngạo như Đường Tam Thập Lục lấy ra đánh đồng với Từ Hữu Dung, được coi là đối tượng siêu việt, bởi vì... Hắn lớn lên trên cánh đồng tuyết, đánh với Ma tộc nhiều năm.
Những năm Chiết Tụ còn nhỏ, chưa thể phá cảnh Thông U, cũng không có tông phái sư môn bảo hộ, nhưng mà hắn giấu mình trong gió tuyết không ngừng săn bắt Ma tộc mà vẫn sống tới hiện tại. Chỉ bằng sự thật này cũng đủ chứng minh, lúc còn ở Ly Sơn Kiếm Tông, Thất Gian và các sư huynh thỉnh thoảng đều nhắc tới, không rõ vì sao mà hắn còn sống được.
Trước khi Chiết Tụ tới kinh đô tham gia Đại Triều Thí, ấn tượng của mọi người với thiếu niên Lang Tộc chính là ác nghiệt hiếu sát, nghĩ đó là nguyên nhân chủ yếu giúp hắn có thể sống đến hiện tại. Mãi cho đến lúc vào Chu Viên, cùng hắn trốn chạy, Thất Gian mới hiểu vì sao hắn có thể sống trên cánh đồng tuyết, bởi vì Chiết Tụ thật sự sinh tồn như một con sói.
Trong thế giới này có vô số yêu thú hùng mạnh, cũng có sinh vật cao cấp như Long Tộc, sinh vật sống ở vùng quê như sói, so sánh ra, bất kể là lực lượng hay huyết mạch đều không có gì đặc thù, nhưng Sói mới là động vật kiên nhẫn nhất, nghị lực nhất, cẩn thận nhất, mẫn cảm với nguy hiểm nhất. Yêu Lang bộ tộc có được huyết mạch của Sói nên cũng có đặc điểm như vậy.
Chiết Tụ là con lai của nhân loại và Yêu Lang tộc, từ nhỏ đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, mất đi khả năng tác chiến tập thể bẩm sinh lại giúp hắn phát huy tác chiến cá nhân tới trình độ khó có thể tưởng tượng, độ mẫn cảm với nguy hiểm còn vượt qua quốc giáo giáo sĩ dùng phương bàn mệnh sao suy diễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.