Quyển 3 - Chương 454: Gấu nhỏ và chuyện xưa
Miêu Nị
09/12/2016
Hiên Viên Phá ngẩn người, phát hiện sức nặng cùng xúc cảm thanh thiết kiếm
này và lực lượng chính mình phối hợp cực kỳ tự nhiên, thậm chí sinh ra
một cảm giác thanh kiếm này là để cho mình sử dụng.
Không thể không nói, giữa người và kiếm thật sự có liên hệ thần bí nào đó không thể hình dung, hoặc là nói duyên phận, tựa như trong tinh không này vĩnh viễn không ai có thể thấy được sợi dây vận mệnh vô hình.
Hiên Viên Phá tùy tiện rút thanh kiếm này ra, là một thanh thiết kiếm, nặng như núi, uy như biển, tên cổ là: Sơn Hải kiếm.
Cái chuôi kiếm này đã từng có chủ nhân, là một vị cường nhân tên là Tây Khách, nghe nói vị cường nhân này có được huyết mạch nhất thị của Bạch Đế, cuộc đời chưa bao giờ thất bại, cho tới khi thua bởi Chu Độc Phu ở Chu Viên, cuối cùng bị chết trong tay một hạng người vô danh.
Trần Trường Sinh có chút không nghĩ tới Hiên Viên Phá lại cầm thanh kiếm này.
Sơn Hải kiếm là một trong những trọng kiếm được bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong Kiếm Trì, gần với Trai Kiếm, hơn nữa bởi vì nghe đồn Tây Khách có được huyết mạch Bạch Đế, cho nên sau khi Ly Cung xác nhận Tây KHách không có kế thừa, hắn vốn đã nghĩ sẽ đưa Sơn Hải kiếm lại cho Lạc Lạc. Nhưng lúc này nhìn Hiên Viên Phá vô cùng vui mừng, lại nghĩ tới hình ảnh một tiểu cô nương xinh đẹp thanh lịch như Lạc Lạc cầm lấy cây gậy sắt đập loạn, cho nên hắn không nói gì thêm.
Đường Tam Thập Lục có chuyện muốn nói.
- Đây là Sơn Hải kiếm, tuy rằng đã bị Lưỡng Đoạn đao của Chu Độc Phu bị chém đứt, nhưng nếu một lần nữa hiện thế nhất định có thể tiến vào Bách Khí bảng.
Một thanh kiếm cũ bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần xuất hiện lần nữa liền nhất định có thể đi vào Bách Khí bảng?
Đường Tam Thập Lục không hề khoa trương, phải biết rằng, nều sắp xếp những danh kiếm này trong lịch sử, vô luận sắp xếp như thế nào thì Sơn Hải kiếm đều sẽ đứng vào top 10.
Hiên Viên Phá cảm thấy có chút không ổn, giống đứa nhỏ ôm món đồ chơi, ôm chặt Sơn Hải kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Tam Thập Lục, nói:
- Ngươi muốn nói gì? Mặc kệ ngươi nói gì thì ta cũng sẽ không bị mấy kẻ giảo hoạt như các ngươi lừa.
Đường Tam Thập Lục cười trào phúng nói:
- Trần Trường Sinh cũng là nhân loại, ngươi sao không sợ bị hắn lừa, còn không biết xấu hổ mà lấy kiếm của hắn?
Hiên Viên Phá không biết trả lời như thế nào, nhẫn nhịn nửa ngày nói ra một câu:
- Hắn là sư tổ của ta, làm sao có thể so sánh với người thường, đồ vật sư tổ cho ta, ta đương nhiên dám nhận.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Bình thường chưa bao giờ nhận thức, hiện tại vì lấy kiếm mẻ liền cam tâm tình nguyện làm tôn tử, ai dám nói Hùng tộc các ngươi thật thà chất phác, ta sẽ nói chuyện với hắn.
Hiên Viên Phá làm sao nói lại hắn, xụ mặt không nói gì, chỉ ôm chặt Sơn Hải kiếm hơn chút nữa.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Trần Trường Sinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Một đứa con nít mang trọng bảo trong người, đi vào đường phố ngươi nói sẽ có vấn đề gì.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh lướt qua, thân thể của Hiên Viên Phá tráng kiện như núi nhỏ, Sơn Hải kiếm lại vô cùng nặng nề, ở trong ngực hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Đường Tam Thập Lục nói đúng, trong cuộc sống hiểm ác ở nơi này, Hiên Viên Phá chính là một đứa trẻ con, một con gấu nhỏ.
Hiện tại hắn là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, là người thừa kế của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên dù biết rất rõ trong người hắn có rất nhiều trọng bảo, nhưng ngoại trừ ít ỏi mấy người, còn lại không ai dám hạ độc thủ với hắn.
Hiên Viên Phá lại khác, cho dù là quốc giáo hay là Bạch Đế thành, cũng sẽ không một ai vì một thiếu niên Yêu tộc bình thường mà bị tổn thương.
- Nếu hắn thật sự là một con gấu nhỏ, ta cũng lười quản sự sống chết của hắn, vấn đề là ở chỗ, ranh con này gần đây biểu hiện coi như không tệ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta thấy hay là thế này, cái chuôi Sơn Hải kiếm này trước hết ta sẽ bảo quản thay ngươi, chừng nào ngươi có thể đánh thắng ta, chứng minh bản thân có năng lực và tư cách cầm Thần Binh, ta sẽ trả lại kiếm này cho ngươi.
Thời điểm nói tới đây, hắn nhìn Hiên Viên Phá, vẻ mặt rất tự nhiên, giọng điệu tùy ý.
Hiên Viên Phá thiếu chút nữa bị lừa, nhìn thấy ý cười trên môi Trần Trường Sinh mới tỉnh hồn lại, căm tức gầm nhẹ hai tiếng. Tâm tư nhỏ của Đường Tam Thập Lục bị bóc trần, cũng không để ý, mỉm cười đứng dậy, không biết từ nơi nào lấy được một cây quạt giấy, phe phẩy nói:
- Lời ta nói đều là thật, ngươi ôm Sơn Hải kiếm mỗi ngày đi lại ở bên ngoài, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác đập chết.
Vẻ mặt Hiên Viên Phá biến ảo không chừng, hắn biết lời Đường Tam Thập Lục nói là sự thật, nhưng làm sao có thể giao Sơn Hải kiếm cho Đường Tam Thập Lục bảo quản, không bằng giao cho Trần Trường Sinh còn hơn.
- Dù sao ta cũng sẽ không đưa cho ngươi, nhưng ta cũng sẽ không để người khác biết.
Hiên Viên Phá ôm Sơn Hải kiếm ra khỏi Tàng Thư lâu, không bao lâu liền quay trở lại, Sơn Hải kiếm đã không còn.
- Giấu ở đâu rồi?
Trần Trường Sinh thật sự rất ngạc nhiên.
Hiên Viên Phá cũng không giấu diếm bọn họ, nói:
- Trông đống củi ở nhà bếp.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng không tệ, cho dù người khác thấy được chỉ sợ cũng sẽ nghĩ đó là cái que nhóm củi.
Đường Tam Thập Lục dù sao cũng không phải là đứa trẻ nhà bình thưởng, lúc này Vấn Thủy kiếm bên người hắn cũng không hề kiếm hơn danh kiếm Kiếm Trì này, lúc này phát hiện không có cách lấy được Sơn Hải kiếm mình cảm thấy hứng thú tới trong tay, hắn liền không vui, nghe cuộc đối thoại của Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng rất thú vị:
- Các ngươi nghĩ thử, tương lai mấy năm về sau, có thể sẽ có người phát hiện ra bí mật thiết kiếm ở trong đống củi, được ngộ kiếm đạo, trở thành cường nhân tuyệt thế hay không?
Hiên Viên Phá nghĩ thầm, chính mình cũng không thể thành cường nhân tuyệt thế, hơn nữa tương lai ta sẽ về lại bộ lạc, chẳng lẽ còn để kiếm lại ở Học Viện Quốc Giáo sao?
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đây quả thật rất thú vị, rất giống một số chuyện xưa trên sách, vấn đề là mấy ngàn năm sau, những người phía mình cũng sớm đã mất, làm sao còn có thế hệ sau?
Đường Tam Thập Lục càng nghĩ càng cảm thấy việc này thú vị, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời.
- Chỉ một thanh kiếm còn chưa có ý nghĩa, còn phải giấu thêm vài thanh ở Học Viện Quốc Giáo, không, mấy chục thanh, thậm chí là mấy trăm thanh kiếm, giấu vài thanh trong viên đá bên hồ, trong hốc cây, trong đáy hồ, bên trong cây cột ở Tàng Thư Lâu, à, đúng rồi, không phải trên cây lớn còn có một tổ chim lớn sao?.... chậc chậc, ngươi nói học sinh sau này của Học Viện Quốc Giáo, cách vài thập niên sẽ phát hiện một danh kiếm tuyệt thế, hình ảnh kia….
Hắn càng nói càng hưng phấn, Trần Trường Sinh lại càng nghe càng bất đắc dĩ, nghĩ thầm trong hồ cá cũng thôi đi, nhưng chim trên cành cây lại làm gì đắc tội ngươi sao?
Đường Tam Thập Lục nói được thì làm được, liền đi tới núi kiếm, chuẩn bị lựa chọn chút kiếm cũ bị tổn thương giấu ở trong thư viện quốc giáo.
�a hắn rất suy yếu, lại như có một loại cảm giác không thể cự tuyệt.
Không thể không nói, giữa người và kiếm thật sự có liên hệ thần bí nào đó không thể hình dung, hoặc là nói duyên phận, tựa như trong tinh không này vĩnh viễn không ai có thể thấy được sợi dây vận mệnh vô hình.
Hiên Viên Phá tùy tiện rút thanh kiếm này ra, là một thanh thiết kiếm, nặng như núi, uy như biển, tên cổ là: Sơn Hải kiếm.
Cái chuôi kiếm này đã từng có chủ nhân, là một vị cường nhân tên là Tây Khách, nghe nói vị cường nhân này có được huyết mạch nhất thị của Bạch Đế, cuộc đời chưa bao giờ thất bại, cho tới khi thua bởi Chu Độc Phu ở Chu Viên, cuối cùng bị chết trong tay một hạng người vô danh.
Trần Trường Sinh có chút không nghĩ tới Hiên Viên Phá lại cầm thanh kiếm này.
Sơn Hải kiếm là một trong những trọng kiếm được bảo tồn hoàn chỉnh nhất trong Kiếm Trì, gần với Trai Kiếm, hơn nữa bởi vì nghe đồn Tây Khách có được huyết mạch Bạch Đế, cho nên sau khi Ly Cung xác nhận Tây KHách không có kế thừa, hắn vốn đã nghĩ sẽ đưa Sơn Hải kiếm lại cho Lạc Lạc. Nhưng lúc này nhìn Hiên Viên Phá vô cùng vui mừng, lại nghĩ tới hình ảnh một tiểu cô nương xinh đẹp thanh lịch như Lạc Lạc cầm lấy cây gậy sắt đập loạn, cho nên hắn không nói gì thêm.
Đường Tam Thập Lục có chuyện muốn nói.
- Đây là Sơn Hải kiếm, tuy rằng đã bị Lưỡng Đoạn đao của Chu Độc Phu bị chém đứt, nhưng nếu một lần nữa hiện thế nhất định có thể tiến vào Bách Khí bảng.
Một thanh kiếm cũ bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ cần xuất hiện lần nữa liền nhất định có thể đi vào Bách Khí bảng?
Đường Tam Thập Lục không hề khoa trương, phải biết rằng, nều sắp xếp những danh kiếm này trong lịch sử, vô luận sắp xếp như thế nào thì Sơn Hải kiếm đều sẽ đứng vào top 10.
Hiên Viên Phá cảm thấy có chút không ổn, giống đứa nhỏ ôm món đồ chơi, ôm chặt Sơn Hải kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Tam Thập Lục, nói:
- Ngươi muốn nói gì? Mặc kệ ngươi nói gì thì ta cũng sẽ không bị mấy kẻ giảo hoạt như các ngươi lừa.
Đường Tam Thập Lục cười trào phúng nói:
- Trần Trường Sinh cũng là nhân loại, ngươi sao không sợ bị hắn lừa, còn không biết xấu hổ mà lấy kiếm của hắn?
Hiên Viên Phá không biết trả lời như thế nào, nhẫn nhịn nửa ngày nói ra một câu:
- Hắn là sư tổ của ta, làm sao có thể so sánh với người thường, đồ vật sư tổ cho ta, ta đương nhiên dám nhận.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Bình thường chưa bao giờ nhận thức, hiện tại vì lấy kiếm mẻ liền cam tâm tình nguyện làm tôn tử, ai dám nói Hùng tộc các ngươi thật thà chất phác, ta sẽ nói chuyện với hắn.
Hiên Viên Phá làm sao nói lại hắn, xụ mặt không nói gì, chỉ ôm chặt Sơn Hải kiếm hơn chút nữa.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Trần Trường Sinh hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Một đứa con nít mang trọng bảo trong người, đi vào đường phố ngươi nói sẽ có vấn đề gì.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh lướt qua, thân thể của Hiên Viên Phá tráng kiện như núi nhỏ, Sơn Hải kiếm lại vô cùng nặng nề, ở trong ngực hắn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Đường Tam Thập Lục nói đúng, trong cuộc sống hiểm ác ở nơi này, Hiên Viên Phá chính là một đứa trẻ con, một con gấu nhỏ.
Hiện tại hắn là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, là người thừa kế của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên dù biết rất rõ trong người hắn có rất nhiều trọng bảo, nhưng ngoại trừ ít ỏi mấy người, còn lại không ai dám hạ độc thủ với hắn.
Hiên Viên Phá lại khác, cho dù là quốc giáo hay là Bạch Đế thành, cũng sẽ không một ai vì một thiếu niên Yêu tộc bình thường mà bị tổn thương.
- Nếu hắn thật sự là một con gấu nhỏ, ta cũng lười quản sự sống chết của hắn, vấn đề là ở chỗ, ranh con này gần đây biểu hiện coi như không tệ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta thấy hay là thế này, cái chuôi Sơn Hải kiếm này trước hết ta sẽ bảo quản thay ngươi, chừng nào ngươi có thể đánh thắng ta, chứng minh bản thân có năng lực và tư cách cầm Thần Binh, ta sẽ trả lại kiếm này cho ngươi.
Thời điểm nói tới đây, hắn nhìn Hiên Viên Phá, vẻ mặt rất tự nhiên, giọng điệu tùy ý.
Hiên Viên Phá thiếu chút nữa bị lừa, nhìn thấy ý cười trên môi Trần Trường Sinh mới tỉnh hồn lại, căm tức gầm nhẹ hai tiếng. Tâm tư nhỏ của Đường Tam Thập Lục bị bóc trần, cũng không để ý, mỉm cười đứng dậy, không biết từ nơi nào lấy được một cây quạt giấy, phe phẩy nói:
- Lời ta nói đều là thật, ngươi ôm Sơn Hải kiếm mỗi ngày đi lại ở bên ngoài, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác đập chết.
Vẻ mặt Hiên Viên Phá biến ảo không chừng, hắn biết lời Đường Tam Thập Lục nói là sự thật, nhưng làm sao có thể giao Sơn Hải kiếm cho Đường Tam Thập Lục bảo quản, không bằng giao cho Trần Trường Sinh còn hơn.
- Dù sao ta cũng sẽ không đưa cho ngươi, nhưng ta cũng sẽ không để người khác biết.
Hiên Viên Phá ôm Sơn Hải kiếm ra khỏi Tàng Thư lâu, không bao lâu liền quay trở lại, Sơn Hải kiếm đã không còn.
- Giấu ở đâu rồi?
Trần Trường Sinh thật sự rất ngạc nhiên.
Hiên Viên Phá cũng không giấu diếm bọn họ, nói:
- Trông đống củi ở nhà bếp.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút nói:
- Cũng không tệ, cho dù người khác thấy được chỉ sợ cũng sẽ nghĩ đó là cái que nhóm củi.
Đường Tam Thập Lục dù sao cũng không phải là đứa trẻ nhà bình thưởng, lúc này Vấn Thủy kiếm bên người hắn cũng không hề kiếm hơn danh kiếm Kiếm Trì này, lúc này phát hiện không có cách lấy được Sơn Hải kiếm mình cảm thấy hứng thú tới trong tay, hắn liền không vui, nghe cuộc đối thoại của Hiên Viên Phá và Trần Trường Sinh, bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng rất thú vị:
- Các ngươi nghĩ thử, tương lai mấy năm về sau, có thể sẽ có người phát hiện ra bí mật thiết kiếm ở trong đống củi, được ngộ kiếm đạo, trở thành cường nhân tuyệt thế hay không?
Hiên Viên Phá nghĩ thầm, chính mình cũng không thể thành cường nhân tuyệt thế, hơn nữa tương lai ta sẽ về lại bộ lạc, chẳng lẽ còn để kiếm lại ở Học Viện Quốc Giáo sao?
Trần Trường Sinh nghĩ thầm đây quả thật rất thú vị, rất giống một số chuyện xưa trên sách, vấn đề là mấy ngàn năm sau, những người phía mình cũng sớm đã mất, làm sao còn có thế hệ sau?
Đường Tam Thập Lục càng nghĩ càng cảm thấy việc này thú vị, ánh mắt trở nên vô cùng sáng ngời.
- Chỉ một thanh kiếm còn chưa có ý nghĩa, còn phải giấu thêm vài thanh ở Học Viện Quốc Giáo, không, mấy chục thanh, thậm chí là mấy trăm thanh kiếm, giấu vài thanh trong viên đá bên hồ, trong hốc cây, trong đáy hồ, bên trong cây cột ở Tàng Thư Lâu, à, đúng rồi, không phải trên cây lớn còn có một tổ chim lớn sao?.... chậc chậc, ngươi nói học sinh sau này của Học Viện Quốc Giáo, cách vài thập niên sẽ phát hiện một danh kiếm tuyệt thế, hình ảnh kia….
Hắn càng nói càng hưng phấn, Trần Trường Sinh lại càng nghe càng bất đắc dĩ, nghĩ thầm trong hồ cá cũng thôi đi, nhưng chim trên cành cây lại làm gì đắc tội ngươi sao?
Đường Tam Thập Lục nói được thì làm được, liền đi tới núi kiếm, chuẩn bị lựa chọn chút kiếm cũ bị tổn thương giấu ở trong thư viện quốc giáo.
�a hắn rất suy yếu, lại như có một loại cảm giác không thể cự tuyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.