Quyển 3 - Chương 455: Việt nữ
Miêu Nị
09/12/2016
Đường Tam Thập Lục thậm chí đã nghĩ kĩ, vị trí giấu kiếm này sẽ không
nói cho ai, ngay cả Trần Trường Sinh cũng không, như vậy sau này tìm ra
mới có ý nghĩa.
Ngay vào lúc này, thanh âm của Chiết Tụ vang lên.
Thanh âm của hắn có chút suy yếu, lại có chút trào phúng nhàn nhạt.
- Không phải nói để cho ta chọn kiếm sao? Như thế nào lại giống như chuyện này không liên quan tới ta vậy?
Ba người Trần Trường Sinh mới nhớ tới, từ đầu tới cuối Chiết Tụ đều không nói gì.
Càng chính xác hơn, là ba người bọn họ nói quá náo nhiệt, đã sớm quên mất chính chủ.
Không khí có chút xấu hổ, Đường Tam Thập Lục lại không sợ chết cảm khái một câu.
- Loại cảm giác tồn tại này thật đúng là vô cùng thần kỳ, rõ ràng ngươi là kẻ hung tàn nhất trong mấy người chúng ta, hiện tại lại thảm như vậy, cố tình….
Trần Trường Sinh nhìn sắc mặt của Chiết Tụ, khẩn trương ngăn cản Đường Tam Thập Lục tiếp tục phát huy, thật cẩn thận hỏi:
- Ngươi chọn được kiếm chưa?
Chiết Tụ đưa cánh tay lên, chỉ về phía nào đó trên núi kiếm.
Bởi vì thương thế quá nặng, động tác của hắn có chút khó khăn, chậm chạp, nhưng lại rất kiên định.
Ba người Trần Trường Sinh theo ngón tay của hắn nhìn qua, vẻ mặt khẽ biến.
- Ngươi xác định là chuôi kiếm này?
- Đúng vậy.
- Nhưng…lại lịch của thanh kiếm kia…. Tương lai có thể sẽ gặp phải một ít nghị luận.
- Nếu Chu Thông nói ta là gian tế Ma tộc, đương nhiên ta muốn dùng kiếm của Ma tộc.
Thanh kiếm Chiết Tụ muốn đã cũ kỹ, hơi có chút hỏng, mặt trên lại vòng quanh một đạo ma khí và máu tanh cực sâu.
Chính là Ma Soái kỳ kiếm.
Chia của, không, sau khi phân kiếm kết thúc, Chiết Tụ không có tinh thần và hứng thú nói chuyện phiếm với bọn họ, lại nhắm mắt lại. Trần Trường Sinh thay hắn bắt mạch, xác nhận thương thế của hắn đang chuyển biến tốt đẹp, hơi chút yên tâm, lại cảm thấy kinh mạch của hắn dường như xuất hiện một ít vấn dề mới, tâm huyết dâng trào thong thả hơn so với dĩ vãng rất nhiều. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu chân nguyên khô kiệt sao? Trần Trường Sinh không dám suy nghĩ tới loại khả năng này, vặn nhỏ ngọn đèn, thu núi kiếm vào trong vỏ, ra hiệu Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá đi theo mình ra khỏi Tàng Thư Lâu.
- Không có vấn đề gì chứ?
Đường Tam Thập Lục hỏi.
Trần Trường Sinh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà lại hỏi:
- Chu Thông rốt cuộc là người như thế nào?
Hôm nay rời khỏi Thanh Lại Ti Nha Môn, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Chiết Tụ trong xe, hắn cũng đã ngầm hạ quyết tâm, nhưng hắn cũng nhớ rất rõ ràng, đứng ở trong tiểu viện thanh u đó, hoa Hải Đường rơi như tuyết, quan bào màu đỏ của Chu Thông mang đến cho tinh thần của bọn họ uy áp rất khủng bố, hắn rất muốn biết mình phải đợi tới khi nào mới có thể thật sự đối diện với loại khủng bố này.
- Chu Thông nói bậy, hắn không có tỷ tỷ.
Lúc chiều, Đường Gia Vấn Thủy liền đưa tới tình báo liên quan.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hắn cũng không phải gặp nương nương ở trước cửa vương phủ, mà là đang ở Bách Thảo Viên, lúc ấy hắn hẳn vẫn là Tọa Chiếu Cảnh, nhưng sau đó cảnh giới lại đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh liền Tụ Tinh thành công, nghe nói, đó là bởi vì khi hắn phụng ý chỉ nương nương chỉ sao diệt phủ vương gia, đã âm thầm cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo.
- Chẳng lẽ Thánh Hậu nương nương không quan tâm tới việc này?
Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không nghĩ tới Thánh Hậu nương nương không biết chuyện này, cho nên là dùng từ không quan tâm.
Đường Tam Thập Lục lắc lắc đầu nói:
- Thủ đoạn hùng mạnh nhất của Chu Thông là Đại Hồng Bào, là một loại công pháp làm suy lệch tinh thần, nghe nói có thể cưỡng ép tiến vào Thức Hải người tu hành.
Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá nghĩ tới biển máu trong tiểu viên hôm nay, lại cảm thấy trên thân hàn ý. Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói:
- Đại Hồng Bào động, Chu Thông có thể nhẹ nhàng nghiền nát Thức Hải của chúng ta, đương nhiên, hắn không thể làm như vậy, chẳng qua nếu như các ngươi muốn lúc này đi báo thù cho Chiết Tụ, vậy nhất định sẽ được nhấm nháp loại tư vị này.
Đây là nhắc nhở cũng là cảnh cáo.
Trần Trường Sinh có chút không rõ:
- Nếu như hắn không dám giết chúng ta, vậy tại sao hôm nay lại phát động Đại Hồng Bào trong tiểu viện? Chẳng lẽ là muốn lập uy?
- Chu Thông là kẻ tàn bạo âm hiểm, nhưng tính toán hơn người, theo đạo lý mà nói, chắc có lẽ sẽ không làm chuyện vô ý nghĩa này.
Đường Tam Thập Lục cũng không rõ lắm, khẽ nhướn mày nói:
- Ta cảm thấy lúc ấy hắn là muốn thông qua biển máu kia rung động đạo tâm của chúng ta, sau đó muốn nhìn thấy mấy thứ gì đó.
- Hắn nghĩ muốn thấy cái gì?
Hiên Viên Phá ở bên cạnh nói:
- Dù sao ta cũng không sợ, ta không có bí mật gì cả.
Trần Trường Sinh trầm mặc, bởi vì hắn có rất nhiều bí mật.
Trên thực tế, khi từ trấn Tây Ninh vào kinh đô, hắn chỉ có phương diện bí mật về thân thế, nhưng theo thời gian trôi qua, bí mật của hắn trở nên càng ngày càng nhiều. Tỷ như Thiên Thư Bia bên trong Chu Viên, tỷ như Hắc Diệu Quan trong Chu mộ, hay như bí quyết Lưỡng Đoạn Đao trên vách đá quan tài, hay như….. Chu Viên có thể không bị hủy diệt, con đường đi thông tới Chu Viên đang ở bên trong vỏ kiếm của hắn.
Trở lại lầu nhỏ, tắm rửa tĩnh thân, sau đó tĩnh tâm.
Hắn đi vào bên cửa sổ, mắt nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm, khoanh chân ngồi xuống trên sàn nhà, nhắm mắt lại bắt đầu Minh Tưởng, chuẩn bị tiến hành công khóa, dẫn tinh quang Tẩy Tủy, sau đó lại muốn thông qua ảo ảnh khối bia đá màu đen tìm được đường thông qua Chu Viên.
Nhưng không biết có phải có thói quen tu hành ở Tàng Thư Lâu, hay là bởi vì tinh thần hôm nay bị tấn công quá lớn ở Chu Ngục, lại xảy ra tình trạng không thể nhập định hiếm thấy.
Ngay sau đó, một đám u mùi cực nhạt bay tới chop mũi hắn, hắn mới hiểu sở dĩ mình không thể tĩnh tâm, không phải bởi vì nguyên nhân này mà là vì có người tới.
Mạc Vũ từ trong rừng của Học Viện Quốc Giáo bay ra, trực tiếp bay tới cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng tiến vào.
Ở dưới ánh sao, nàng xinh đẹp giống như không dính phàm trần.
Toàn bộ quá trình nàng đều có vẻ đặc biệt quen thuộc, dường như đã diễn luyện qua vô số lần.
Chẳng qua nàng thật không ngờ, tối nay Trần Trường Sinh lại khoanh chân ngồi trên sàn nhà sau cửa sổ, vì thế khi nàng bay vào trong tiểu lâu, lúc ngồi xuống liền ngồi xổm trước người của Trần Trường Sinh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cái mũi dường như sắp va vào nhau, ánh mắt liếc nhìn nhau.
Hình ảnh có chút xấu hổ.
Cũng may hơi thở của Mạc Vũ như lan, Trần Trường Sinh lại giống như không trung sạch sẽ sau mưa, không tới mức khiến hai người cảm thấy phát cáu.
Gió đêm nhẹ phẩy, một đám tóc đen bay bay rơi vào trên mặt của Trần Trường Sinh, có chút ngứa, vì thế hắn khẽ nhíu mày.
Mạc Vũ bay tới trên giường, động tác quả thật có vẻ đặc biệt quen, giống như đã làm qua vô số lần.
Trần Trường Sinh biết nàng chính là một người cổ quái, nhưng tới bây giờ vẫn nghĩ mãi không rõ, đường nhiên càng không cách nào tiếp nhận.
- Ngươi chẳng lẽ muốn ngủ ở giường của ta?
Hắn hỏi.
- Không được sao? Dù sao lúc này ngươi cũng sẽ không ngủ ở trên giường này.
Mạc Vũ có vẻ đặc biệt đúng lý hợp tình, nhưng dưới ánh sao chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy một chút ửng đỏ trên mặt nàng.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói:
- Nhưng lúc này ta có mặt, ngươi sao lại cũng tới?
Mạc Vũ nói:
- Ngươi bình thường đều tu hành ở Tàng Thư Lâu, ai biết hôm nay đầu óc ngươi xảy ra vấn đề gì, sớm như vậy đã trở lại.
Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân rất vô tội, nghĩ thầm sao lại trách ta.
Sau đó hắn lại nghĩ tới Lạc Lạc, nhớ tới gần đây có rất ít cơ hội gặp mặt, càng ít nói chuyện, không biết tại sao tâm tình có chút trầm.
Mạc Vũ nhìn hắn, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chiết Tụ tổn thương quá nặng, đang nghỉ ngơi ở Tàng Thư Lâu, ta sợ quấy rầy tới hắn, cho nên đã quay trở lại sớm.
Mạc Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên nhíu mi nói:
- Ta vốn tưởng ngươi bây giờ phải rất phẫn nộ mới đúng.
Thật ra nàng và Trần Trường Sinh cũng không gặp mặt nhiều, không tính là quen thuộc, trước khi Trần Trường Sinh xuất hiện ở Thiên Thư Lăng, thân phận địa vị của hai người quá khác nhau, nhưng không biết vì sao, từ khi gặp nhau trong hoàng cung, nàng liền phát hiện Trần Trường Sinh rất dễ dàng khiến mình tức giận, phẫn nộ thật ra là một loại cảm xúc, như vậy cái này cho thấy, Trần Trường Sinh rất dễ dàng gây ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
Đây là một chuyện nàng nghĩ mãi vẫn không rõ.
Nàng càng nghĩ càng không rõ, vì sao Trần Trường Sinh mới mười sáu tuổi liền có thể khống chế cảm xúc giỏi như vậy.
Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề của nàng.
Hôm nay gặp lại ở trong Chu Ngục, chủ yếu là do tình trạng Chiết Tụ thê thảm, đương nhiên sẽ khiến tâm tình của hắn có vấn đề. Chỉ là từ nhỏ hắn đã học được một đạo lý rất đơn giản từ Dư Nhân sư huynh, sau lại càng thêm lĩnh ngộ rõ ràng đạo lý này ở Tầm Dương thành. Có một số việc mình yên lặng ghi ở trong lòng là được rồi, không cần biểu hiện ra ngoài, chỉ là, kích động cùng nhiệt tình cho tới bây giờ cũng không phải từ đồng nghĩa, bình tĩnh không có nghĩa là nhát gan. Cho dù bị tất cả mọi người cho là nhát gan, hắn cũng sẽ không để ý, huống chi bây giờ người nói chuyện là Mạc Vũ.
Hắn và Mạc Vũ không phải bằng hữu, hắn biết rõ, đây là một người đáng sợ như thế nào trên triều Đại Chu, nhất là sau ngày hôm nay.
Toàn bộ đại lục đều biết, Mạc Vũ và Chu Thông là hai người mà Thánh Hậu nương nương nể trọng nhất, Chu Thông đáng sợ như vậy, nàng làm sao có thể kém hơn?
- Chẳng lẽ không nên nói một tiếng lâu không gặp sao?
Mạc Vũ nói.
Cẩn thận tính ra, sau khi Đại Triều Thí chấm dứt, bọn họ chưa từng gặp lại.
Nhưng Trần Trường Sinh không cảm thấy những lời này là cần thiết, bởi vì hắn vốn không nghĩ qua sẽ gặp mặt nàng, chẳng qua là nàng luôn hiện ra trước mặt của mình.
Liên tục ba câu Trần Trường Sinh đều không trả lời, điều này làm cho tâm tình của Mạc Vũ trở nên không ổn, ánh mắt khẽ nheo lại, sắc bén… như lá liễu ở ngoài thành, nhìn rất đẹp.
- Ngươi rất có địch ý đối với ta.
Nàng nói.
Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng thế cục ở kinh đô bây giờ.
Mạc Vũ mỉm cười, mang theo một tia trào phúng nói:
- Ngươi cho là mình thực có tư cách được nương nương xem là kẻ thù sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Cho dù có tư cách, ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của nương nương, nhưng rất rõ ràng, các ngươi bên kia lại không phải nghĩ như vậy.
Cái này nói tự nhiên là Diễn Võ Tân Quy chư viện, Thiên Hải Gia cùng với thế lực quốc giáo tân phái chèn ép Học Viện Quốc Giáo.
Mạc Vũ thu lại tươi cười nói:
- Người khác nghĩ như thế nào lại không có bất cứ quan hệ với việc ngươi làm như thế nào.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta tới kinh đô chỉ là muốn tu hành học tập, chưa từng nghĩ sẽ tham dự tới đại sự gì đó, nhưng ngươi cảm thấy ta có thể trốn tránh được sao?
Thanh âm Mạc Vũ lạnh xuống, nói:
- Vì sao không tránh khỏi? Bởi vì ngươi là truyền nhân chính thống duy nhất của quốc giáo sao?
Đây đương nhiên là lý do rất nguyên vẹn, bởi vì mọi người không thể phủ định bối cảnh và năm tháng ở sư môn của mình, cái kia chính là phủ định chính mình. Nhưng đây tuyệt đối không phải toàn bộ lý do, bởi vì Trần Trường Sinh trước kia càng để ý chính là tốc độ tu hành, Nghịch Thiên Cải Mệnh, sau lại phát hiện chính mình không thể không để ý kinh mạch của Lạc Lạc có thể thông hay không, cánh tay phải của Hiên Viên Phá có thể chữa khỏi hay không, tâm huyết của Chiết Tụ dâng lên có thể giải quyết hay không, Đường Tam Thập Lục rốt cục đến khi nào mới có được một tên khiến hắn hài lòng, và quan trọng nhất là…. Cửa sân của Học Viện Quốc Giáo có thể bảo tồn hoàn hảo hay không?
Lời nói cuối cùng trước khi sắp chết của Mai Lý Sa giáo chủ đại nhân với hắn…. hắn không hề quên.
Ngoại trừ theo đuổi thứ mình muốn cùng với nhất định phải đạt được, cái gọi là quá trình trưởng thành không phải là gánh vác trách nhiệm sao?
Mạc Vũ đứng dậy, trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt hờ hững nói:
- Nương nương là bất bại đấy.
Lúc này nàng biến trở về đại nhân vật bình thường có thể làm đủ loại. Thái độ của Trần Trường Sinh đối với nàng lại không có bất kỳ biến hóa nào, nghĩ tới mưa gió đầy trời bên trong Tầm Dương thành, nghĩ tới câu nói rất bình thản của Vương Phá sau khi Chu Lạc và Quan Tinh Khách cùng xuất hiện, nói:
- Ta muốn thử xem.
Hắn đương nhiên không có khả năng chiến thắng Thánh Hậu nương nương, cái này thử cũng không cần thử.
Hắn chỉ muốn thử xem, muốn nhìn một chút, mình và Học Viện Quốc Giáo có thể ngăn trở sóng to lúc này hay không.
Mạc Vũ bỗng nhiên mất đi hứng trí nói chuyện, đi ra khỏi lầu nhỏ, đương nhiên nàng vẫn là có thói quen xem cửa sổ thành cửa chính.
Thời điểm khi nàng đi qua bên người, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, có chút không xác định hỏi:
- Chẳng lẽ thời điểm ta ở Thiên Thư Lăng và Chu Viên, ngươi vẫn luôn ngủ ở giường của ta sao?
Mạc Vũ có chút xấu hổ quát:
- Thì tính sao?
Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, không có bất kỳ biện pháp nào đối với việc này, phải biết rằng tuy tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng vẫn là một nam tử, việc này không thể nói lý với ai, hơn nữa hắn đánh không lại nàng.
- Kia….
Hắn do dự một lúc lâu, rốt cục nói ra:
- Về sau nhớ rõ cần tắm rửa, tốt nhất mỗi lần tắm rửa lại đến.
Lời kia vừa thốt ra, hắn liền biết không ổn, bởi vì nghe qua rất là ám muội.
Quả nhiên, đôi mi thanh tú của Mạc Vũ nhướng lên, trên mặt xinh đẹp tràn đầy sát ý, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn chết sao?
Trần Trường Sinh biết mình quả thật không ổn, luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.
Vẻ mặt Mạc Vũ hơi trầm xuống, nói:
- Nếu xin lỗi có tác dụng, vậy sau này ngươi có thể không giết Chu Thông hay không?
Trần Trường Sinh nói rất nghiêm túc:
- Đương nhiên không được.
Mạc Vũ nói:
- Cho nên nói, ngôn ngữ luôn không bằng lễ vật tới chân thành.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng với địa vị của ngươi ở triều Đại Chu, ngoại trừ người như Đường Tam Thập Lục, ai dám nói giàu có hơn ngươi, ta có năng lực đưa ngươi cái gì chứ?
- Nghe nói nơi này của ngươi có một Việt Nữ kiếm?
Mạc Vũ nhìn hắn cười nói:
- Ngươi nói chuyện này có khéo hay không? Mới trước đây nương nương vừa lúc dạy ta bộ kiếm pháp này.
Ngay vào lúc này, thanh âm của Chiết Tụ vang lên.
Thanh âm của hắn có chút suy yếu, lại có chút trào phúng nhàn nhạt.
- Không phải nói để cho ta chọn kiếm sao? Như thế nào lại giống như chuyện này không liên quan tới ta vậy?
Ba người Trần Trường Sinh mới nhớ tới, từ đầu tới cuối Chiết Tụ đều không nói gì.
Càng chính xác hơn, là ba người bọn họ nói quá náo nhiệt, đã sớm quên mất chính chủ.
Không khí có chút xấu hổ, Đường Tam Thập Lục lại không sợ chết cảm khái một câu.
- Loại cảm giác tồn tại này thật đúng là vô cùng thần kỳ, rõ ràng ngươi là kẻ hung tàn nhất trong mấy người chúng ta, hiện tại lại thảm như vậy, cố tình….
Trần Trường Sinh nhìn sắc mặt của Chiết Tụ, khẩn trương ngăn cản Đường Tam Thập Lục tiếp tục phát huy, thật cẩn thận hỏi:
- Ngươi chọn được kiếm chưa?
Chiết Tụ đưa cánh tay lên, chỉ về phía nào đó trên núi kiếm.
Bởi vì thương thế quá nặng, động tác của hắn có chút khó khăn, chậm chạp, nhưng lại rất kiên định.
Ba người Trần Trường Sinh theo ngón tay của hắn nhìn qua, vẻ mặt khẽ biến.
- Ngươi xác định là chuôi kiếm này?
- Đúng vậy.
- Nhưng…lại lịch của thanh kiếm kia…. Tương lai có thể sẽ gặp phải một ít nghị luận.
- Nếu Chu Thông nói ta là gian tế Ma tộc, đương nhiên ta muốn dùng kiếm của Ma tộc.
Thanh kiếm Chiết Tụ muốn đã cũ kỹ, hơi có chút hỏng, mặt trên lại vòng quanh một đạo ma khí và máu tanh cực sâu.
Chính là Ma Soái kỳ kiếm.
Chia của, không, sau khi phân kiếm kết thúc, Chiết Tụ không có tinh thần và hứng thú nói chuyện phiếm với bọn họ, lại nhắm mắt lại. Trần Trường Sinh thay hắn bắt mạch, xác nhận thương thế của hắn đang chuyển biến tốt đẹp, hơi chút yên tâm, lại cảm thấy kinh mạch của hắn dường như xuất hiện một ít vấn dề mới, tâm huyết dâng trào thong thả hơn so với dĩ vãng rất nhiều. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu chân nguyên khô kiệt sao? Trần Trường Sinh không dám suy nghĩ tới loại khả năng này, vặn nhỏ ngọn đèn, thu núi kiếm vào trong vỏ, ra hiệu Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá đi theo mình ra khỏi Tàng Thư Lâu.
- Không có vấn đề gì chứ?
Đường Tam Thập Lục hỏi.
Trần Trường Sinh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà lại hỏi:
- Chu Thông rốt cuộc là người như thế nào?
Hôm nay rời khỏi Thanh Lại Ti Nha Môn, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Chiết Tụ trong xe, hắn cũng đã ngầm hạ quyết tâm, nhưng hắn cũng nhớ rất rõ ràng, đứng ở trong tiểu viện thanh u đó, hoa Hải Đường rơi như tuyết, quan bào màu đỏ của Chu Thông mang đến cho tinh thần của bọn họ uy áp rất khủng bố, hắn rất muốn biết mình phải đợi tới khi nào mới có thể thật sự đối diện với loại khủng bố này.
- Chu Thông nói bậy, hắn không có tỷ tỷ.
Lúc chiều, Đường Gia Vấn Thủy liền đưa tới tình báo liên quan.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hắn cũng không phải gặp nương nương ở trước cửa vương phủ, mà là đang ở Bách Thảo Viên, lúc ấy hắn hẳn vẫn là Tọa Chiếu Cảnh, nhưng sau đó cảnh giới lại đột nhiên tăng mạnh, rất nhanh liền Tụ Tinh thành công, nghe nói, đó là bởi vì khi hắn phụng ý chỉ nương nương chỉ sao diệt phủ vương gia, đã âm thầm cất giấu rất nhiều thiên tài địa bảo.
- Chẳng lẽ Thánh Hậu nương nương không quan tâm tới việc này?
Trần Trường Sinh tự nhiên sẽ không nghĩ tới Thánh Hậu nương nương không biết chuyện này, cho nên là dùng từ không quan tâm.
Đường Tam Thập Lục lắc lắc đầu nói:
- Thủ đoạn hùng mạnh nhất của Chu Thông là Đại Hồng Bào, là một loại công pháp làm suy lệch tinh thần, nghe nói có thể cưỡng ép tiến vào Thức Hải người tu hành.
Trần Trường Sinh và Hiên Viên Phá nghĩ tới biển máu trong tiểu viên hôm nay, lại cảm thấy trên thân hàn ý. Đường Tam Thập Lục tiếp tục nói:
- Đại Hồng Bào động, Chu Thông có thể nhẹ nhàng nghiền nát Thức Hải của chúng ta, đương nhiên, hắn không thể làm như vậy, chẳng qua nếu như các ngươi muốn lúc này đi báo thù cho Chiết Tụ, vậy nhất định sẽ được nhấm nháp loại tư vị này.
Đây là nhắc nhở cũng là cảnh cáo.
Trần Trường Sinh có chút không rõ:
- Nếu như hắn không dám giết chúng ta, vậy tại sao hôm nay lại phát động Đại Hồng Bào trong tiểu viện? Chẳng lẽ là muốn lập uy?
- Chu Thông là kẻ tàn bạo âm hiểm, nhưng tính toán hơn người, theo đạo lý mà nói, chắc có lẽ sẽ không làm chuyện vô ý nghĩa này.
Đường Tam Thập Lục cũng không rõ lắm, khẽ nhướn mày nói:
- Ta cảm thấy lúc ấy hắn là muốn thông qua biển máu kia rung động đạo tâm của chúng ta, sau đó muốn nhìn thấy mấy thứ gì đó.
- Hắn nghĩ muốn thấy cái gì?
Hiên Viên Phá ở bên cạnh nói:
- Dù sao ta cũng không sợ, ta không có bí mật gì cả.
Trần Trường Sinh trầm mặc, bởi vì hắn có rất nhiều bí mật.
Trên thực tế, khi từ trấn Tây Ninh vào kinh đô, hắn chỉ có phương diện bí mật về thân thế, nhưng theo thời gian trôi qua, bí mật của hắn trở nên càng ngày càng nhiều. Tỷ như Thiên Thư Bia bên trong Chu Viên, tỷ như Hắc Diệu Quan trong Chu mộ, hay như bí quyết Lưỡng Đoạn Đao trên vách đá quan tài, hay như….. Chu Viên có thể không bị hủy diệt, con đường đi thông tới Chu Viên đang ở bên trong vỏ kiếm của hắn.
Trở lại lầu nhỏ, tắm rửa tĩnh thân, sau đó tĩnh tâm.
Hắn đi vào bên cửa sổ, mắt nhìn ngôi sao trên bầu trời đêm, khoanh chân ngồi xuống trên sàn nhà, nhắm mắt lại bắt đầu Minh Tưởng, chuẩn bị tiến hành công khóa, dẫn tinh quang Tẩy Tủy, sau đó lại muốn thông qua ảo ảnh khối bia đá màu đen tìm được đường thông qua Chu Viên.
Nhưng không biết có phải có thói quen tu hành ở Tàng Thư Lâu, hay là bởi vì tinh thần hôm nay bị tấn công quá lớn ở Chu Ngục, lại xảy ra tình trạng không thể nhập định hiếm thấy.
Ngay sau đó, một đám u mùi cực nhạt bay tới chop mũi hắn, hắn mới hiểu sở dĩ mình không thể tĩnh tâm, không phải bởi vì nguyên nhân này mà là vì có người tới.
Mạc Vũ từ trong rừng của Học Viện Quốc Giáo bay ra, trực tiếp bay tới cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng tiến vào.
Ở dưới ánh sao, nàng xinh đẹp giống như không dính phàm trần.
Toàn bộ quá trình nàng đều có vẻ đặc biệt quen thuộc, dường như đã diễn luyện qua vô số lần.
Chẳng qua nàng thật không ngờ, tối nay Trần Trường Sinh lại khoanh chân ngồi trên sàn nhà sau cửa sổ, vì thế khi nàng bay vào trong tiểu lâu, lúc ngồi xuống liền ngồi xổm trước người của Trần Trường Sinh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cái mũi dường như sắp va vào nhau, ánh mắt liếc nhìn nhau.
Hình ảnh có chút xấu hổ.
Cũng may hơi thở của Mạc Vũ như lan, Trần Trường Sinh lại giống như không trung sạch sẽ sau mưa, không tới mức khiến hai người cảm thấy phát cáu.
Gió đêm nhẹ phẩy, một đám tóc đen bay bay rơi vào trên mặt của Trần Trường Sinh, có chút ngứa, vì thế hắn khẽ nhíu mày.
Mạc Vũ bay tới trên giường, động tác quả thật có vẻ đặc biệt quen, giống như đã làm qua vô số lần.
Trần Trường Sinh biết nàng chính là một người cổ quái, nhưng tới bây giờ vẫn nghĩ mãi không rõ, đường nhiên càng không cách nào tiếp nhận.
- Ngươi chẳng lẽ muốn ngủ ở giường của ta?
Hắn hỏi.
- Không được sao? Dù sao lúc này ngươi cũng sẽ không ngủ ở trên giường này.
Mạc Vũ có vẻ đặc biệt đúng lý hợp tình, nhưng dưới ánh sao chiếu rọi, mơ hồ có thể thấy một chút ửng đỏ trên mặt nàng.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói:
- Nhưng lúc này ta có mặt, ngươi sao lại cũng tới?
Mạc Vũ nói:
- Ngươi bình thường đều tu hành ở Tàng Thư Lâu, ai biết hôm nay đầu óc ngươi xảy ra vấn đề gì, sớm như vậy đã trở lại.
Trần Trường Sinh cảm thấy bản thân rất vô tội, nghĩ thầm sao lại trách ta.
Sau đó hắn lại nghĩ tới Lạc Lạc, nhớ tới gần đây có rất ít cơ hội gặp mặt, càng ít nói chuyện, không biết tại sao tâm tình có chút trầm.
Mạc Vũ nhìn hắn, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Chiết Tụ tổn thương quá nặng, đang nghỉ ngơi ở Tàng Thư Lâu, ta sợ quấy rầy tới hắn, cho nên đã quay trở lại sớm.
Mạc Vũ nhìn hắn, bỗng nhiên nhíu mi nói:
- Ta vốn tưởng ngươi bây giờ phải rất phẫn nộ mới đúng.
Thật ra nàng và Trần Trường Sinh cũng không gặp mặt nhiều, không tính là quen thuộc, trước khi Trần Trường Sinh xuất hiện ở Thiên Thư Lăng, thân phận địa vị của hai người quá khác nhau, nhưng không biết vì sao, từ khi gặp nhau trong hoàng cung, nàng liền phát hiện Trần Trường Sinh rất dễ dàng khiến mình tức giận, phẫn nộ thật ra là một loại cảm xúc, như vậy cái này cho thấy, Trần Trường Sinh rất dễ dàng gây ảnh hưởng tới tâm tình của nàng.
Đây là một chuyện nàng nghĩ mãi vẫn không rõ.
Nàng càng nghĩ càng không rõ, vì sao Trần Trường Sinh mới mười sáu tuổi liền có thể khống chế cảm xúc giỏi như vậy.
Trần Trường Sinh không trả lời vấn đề của nàng.
Hôm nay gặp lại ở trong Chu Ngục, chủ yếu là do tình trạng Chiết Tụ thê thảm, đương nhiên sẽ khiến tâm tình của hắn có vấn đề. Chỉ là từ nhỏ hắn đã học được một đạo lý rất đơn giản từ Dư Nhân sư huynh, sau lại càng thêm lĩnh ngộ rõ ràng đạo lý này ở Tầm Dương thành. Có một số việc mình yên lặng ghi ở trong lòng là được rồi, không cần biểu hiện ra ngoài, chỉ là, kích động cùng nhiệt tình cho tới bây giờ cũng không phải từ đồng nghĩa, bình tĩnh không có nghĩa là nhát gan. Cho dù bị tất cả mọi người cho là nhát gan, hắn cũng sẽ không để ý, huống chi bây giờ người nói chuyện là Mạc Vũ.
Hắn và Mạc Vũ không phải bằng hữu, hắn biết rõ, đây là một người đáng sợ như thế nào trên triều Đại Chu, nhất là sau ngày hôm nay.
Toàn bộ đại lục đều biết, Mạc Vũ và Chu Thông là hai người mà Thánh Hậu nương nương nể trọng nhất, Chu Thông đáng sợ như vậy, nàng làm sao có thể kém hơn?
- Chẳng lẽ không nên nói một tiếng lâu không gặp sao?
Mạc Vũ nói.
Cẩn thận tính ra, sau khi Đại Triều Thí chấm dứt, bọn họ chưa từng gặp lại.
Nhưng Trần Trường Sinh không cảm thấy những lời này là cần thiết, bởi vì hắn vốn không nghĩ qua sẽ gặp mặt nàng, chẳng qua là nàng luôn hiện ra trước mặt của mình.
Liên tục ba câu Trần Trường Sinh đều không trả lời, điều này làm cho tâm tình của Mạc Vũ trở nên không ổn, ánh mắt khẽ nheo lại, sắc bén… như lá liễu ở ngoài thành, nhìn rất đẹp.
- Ngươi rất có địch ý đối với ta.
Nàng nói.
Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi hẳn là rất rõ ràng thế cục ở kinh đô bây giờ.
Mạc Vũ mỉm cười, mang theo một tia trào phúng nói:
- Ngươi cho là mình thực có tư cách được nương nương xem là kẻ thù sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Cho dù có tư cách, ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của nương nương, nhưng rất rõ ràng, các ngươi bên kia lại không phải nghĩ như vậy.
Cái này nói tự nhiên là Diễn Võ Tân Quy chư viện, Thiên Hải Gia cùng với thế lực quốc giáo tân phái chèn ép Học Viện Quốc Giáo.
Mạc Vũ thu lại tươi cười nói:
- Người khác nghĩ như thế nào lại không có bất cứ quan hệ với việc ngươi làm như thế nào.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta tới kinh đô chỉ là muốn tu hành học tập, chưa từng nghĩ sẽ tham dự tới đại sự gì đó, nhưng ngươi cảm thấy ta có thể trốn tránh được sao?
Thanh âm Mạc Vũ lạnh xuống, nói:
- Vì sao không tránh khỏi? Bởi vì ngươi là truyền nhân chính thống duy nhất của quốc giáo sao?
Đây đương nhiên là lý do rất nguyên vẹn, bởi vì mọi người không thể phủ định bối cảnh và năm tháng ở sư môn của mình, cái kia chính là phủ định chính mình. Nhưng đây tuyệt đối không phải toàn bộ lý do, bởi vì Trần Trường Sinh trước kia càng để ý chính là tốc độ tu hành, Nghịch Thiên Cải Mệnh, sau lại phát hiện chính mình không thể không để ý kinh mạch của Lạc Lạc có thể thông hay không, cánh tay phải của Hiên Viên Phá có thể chữa khỏi hay không, tâm huyết của Chiết Tụ dâng lên có thể giải quyết hay không, Đường Tam Thập Lục rốt cục đến khi nào mới có được một tên khiến hắn hài lòng, và quan trọng nhất là…. Cửa sân của Học Viện Quốc Giáo có thể bảo tồn hoàn hảo hay không?
Lời nói cuối cùng trước khi sắp chết của Mai Lý Sa giáo chủ đại nhân với hắn…. hắn không hề quên.
Ngoại trừ theo đuổi thứ mình muốn cùng với nhất định phải đạt được, cái gọi là quá trình trưởng thành không phải là gánh vác trách nhiệm sao?
Mạc Vũ đứng dậy, trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt hờ hững nói:
- Nương nương là bất bại đấy.
Lúc này nàng biến trở về đại nhân vật bình thường có thể làm đủ loại. Thái độ của Trần Trường Sinh đối với nàng lại không có bất kỳ biến hóa nào, nghĩ tới mưa gió đầy trời bên trong Tầm Dương thành, nghĩ tới câu nói rất bình thản của Vương Phá sau khi Chu Lạc và Quan Tinh Khách cùng xuất hiện, nói:
- Ta muốn thử xem.
Hắn đương nhiên không có khả năng chiến thắng Thánh Hậu nương nương, cái này thử cũng không cần thử.
Hắn chỉ muốn thử xem, muốn nhìn một chút, mình và Học Viện Quốc Giáo có thể ngăn trở sóng to lúc này hay không.
Mạc Vũ bỗng nhiên mất đi hứng trí nói chuyện, đi ra khỏi lầu nhỏ, đương nhiên nàng vẫn là có thói quen xem cửa sổ thành cửa chính.
Thời điểm khi nàng đi qua bên người, Trần Trường Sinh bỗng nhiên nghĩ tới một loại khả năng, có chút không xác định hỏi:
- Chẳng lẽ thời điểm ta ở Thiên Thư Lăng và Chu Viên, ngươi vẫn luôn ngủ ở giường của ta sao?
Mạc Vũ có chút xấu hổ quát:
- Thì tính sao?
Trần Trường Sinh rất bất đắc dĩ, không có bất kỳ biện pháp nào đối với việc này, phải biết rằng tuy tuổi của hắn còn nhỏ, nhưng vẫn là một nam tử, việc này không thể nói lý với ai, hơn nữa hắn đánh không lại nàng.
- Kia….
Hắn do dự một lúc lâu, rốt cục nói ra:
- Về sau nhớ rõ cần tắm rửa, tốt nhất mỗi lần tắm rửa lại đến.
Lời kia vừa thốt ra, hắn liền biết không ổn, bởi vì nghe qua rất là ám muội.
Quả nhiên, đôi mi thanh tú của Mạc Vũ nhướng lên, trên mặt xinh đẹp tràn đầy sát ý, lạnh giọng nói:
- Ngươi muốn chết sao?
Trần Trường Sinh biết mình quả thật không ổn, luôn miệng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi.
Vẻ mặt Mạc Vũ hơi trầm xuống, nói:
- Nếu xin lỗi có tác dụng, vậy sau này ngươi có thể không giết Chu Thông hay không?
Trần Trường Sinh nói rất nghiêm túc:
- Đương nhiên không được.
Mạc Vũ nói:
- Cho nên nói, ngôn ngữ luôn không bằng lễ vật tới chân thành.
Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng với địa vị của ngươi ở triều Đại Chu, ngoại trừ người như Đường Tam Thập Lục, ai dám nói giàu có hơn ngươi, ta có năng lực đưa ngươi cái gì chứ?
- Nghe nói nơi này của ngươi có một Việt Nữ kiếm?
Mạc Vũ nhìn hắn cười nói:
- Ngươi nói chuyện này có khéo hay không? Mới trước đây nương nương vừa lúc dạy ta bộ kiếm pháp này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.