Quyển 3 - Chương 524: Giơ tay xin phép.
Miêu Nị
09/12/2016
Trần Trường Sinh đi vào ngõ nhỏ. Qua một lát, hắn lại từ ngõ hẻm đi ra.
Hắn đứng ở đầu ngõ, có vẻ có chút mờ mịt —— bởi vì hắn đã đi dọc ngõ hai lần nhưng không thấy cái gọi là đậu hoa ngư ghi trên giấy.
Vậy thì chờ nàng đến? Hắn đứng ở đầu ngõ, bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, không phải là nàng muốn trừng phạt sự ngốc nghếch của mình nên cố ý trêu đùa chứ? Đúng vậy, hẳn là như vậy, bằng không tại sao phải ở trên tờ giấy lại có địa chỉ?
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, tuyết dần lớn, mọi người đi lại vội vã. Hôm nay có thịnh yến ở Ly cung nên rất nhiều người đều tới thần đạo xem náo nhiệt, tửu lâu ở Phúc Tuy kinh doanh không bằng ngày thường, có vẻ lạnh lùng đi nhiều.
Hắn không rời khỏi, ở ngay cửa ngõ ngắm tuyết rơi.
...
...
Thần đạo Ly cung treo đèn sáng, bông tuyết bồng bềnh rơi xuống, dân chúng náo nhiệt kiên trì nhìn những cỗ xe đẹp đẽ quý giá nối đuôi nhau mà xuýt xoa. Tối nay thiết yến ở Quang minh chính điện, đã có rất đông giáo sĩ, đại thần còn có mọi người trong chư viện. Chỉ có tòa điện vũ thanh u sau Quang minh chính điện vẫn an tĩnh như thường.
Giáo hoàng hôm nay sẽ tham gia dạ yến, ma y thay bởi thần bào, tay phải cầm gáo tưới nước cho Thanh Diệp, gương mặt lộ vẻ vui cười, lấy khăn bông mềm lau sạch hai tay.
Trần Trường Sinh mấy lần trước đến Ly cung đã để ý tới biến hóa của Thanh Diệp, hắn không rõ, nếu Thanh Diệp thế giới giống Chu viên, đều là mảnh vỡ không gian ổn định, không thể lớn hơn nữa, như vậy Giáo hoàng cẩn thận che chở chẳng lẽ chỉ để cánh cửa tiến vào Thanh Diệp thế giới trở nên vững hơn sao? Hay là khi Thanh Diệp khỏe mạnh trưởng thành, cánh cửa giữa Thanh Diệp thế giới và bản nguyên sẽ trở nên càng lúc càng lớn? Nếu là như vậy, Giáo hoàng tại sao phải khiến cửa Thanh Diệp lớn hơn?
- Chuyện này chung quy quá lớn, bệ hạ có nên suy nghĩ lại?
Mao Thu Vũ lẳng lặng đứng sau Giáo hoàng, thần thái rất cung kính, hai tay áo không hề rung động.
Giáo hoàng buông khăn, khẽ cười nói:
- Nghe ngươi thuật lại trận chiến cầu Nại Hà, ta phát hiện đứa nhỏ này còn đáng tin cậy hơn cả ta nghĩ, ngươi cũng đã nói, lấy tiềm chất và tiền đồ thì không có đối tượng nào tốt hơn hắn, một khi đã như vậy, ta đem quốc giáo truyền cho hắn cũng có thể yên tâm.
Mao Thu Vũ trầm mặc một lát, nói:
- Bệ hạ nói đúng, chỉ có điều Lăng Hải và Ti Nguyên tu vi và kinh nghiệm đều hơn xa Trần Trường Sinh, hơn nữa bọn họ năm đó cũng được ngài dốc lòng bồi dưỡng, ta nghĩ, bọn họ hẳn rất khó chấp nhận chuyện này.
Giáo hoàng đi trở về đài, ngồi xuống đội thần miện lên đầu, nhưng không có cầm lấy thần trượng đại biểu cho quyền lực, nói:
- Coi như ta ích kỷ đi, dù sao truyền nhân chính thống của quốc giáo chính tại cũng chỉ có đứa bé này, hơn nữa trong tương lai hắn gặp phải lựa chọn gian nan nhất, ngơ ngẩn khó hiểu nhất, thấu xương u uất nhất, như vậy danh phận này coi như để an ủi, cũng là thù lao quốc giáo trả cho hắn.
Nói xong, ông chậm rãi xoay người đi tới vách đá, theo bước chân, vách đá chậm rãi mở ra, tỏa sáng.
...
...
Đây là một viên dạ minh châu từng khảm ở cam lộ đài, bởi vì năm tháng nhạt nhòa nên bị lấy xuống đặt trong một tòa cung điện, tuy rằng viên dạ minh châu không còn sặc sỡ loá mắt, nhưng đối với tấu chương trên bàn thì vẫn đủ sáng.
Thánh hậu nương nương đang phê duyệt tấu chương, đồng thời nghe thấy câu nói quanh quẩn trong điện.
Thủ lĩnh thái giám đang cúi người, dùng âm thanh rất êm ái kể lại chi tiết ở cầu Nại Hà buổi sáng.
Cuộc chiến của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung ở cầu Nại Hà phát sinh vào sáng sớm, nhưng mà bất kể là Giáo hoàng bệ hạ hay Thánh hậu nương nương đều tới thời điểm này mới nghe báo cáo, điều này nói rõ rằng khác với toàn bộ đại lục, hai vị thánh nhân kỳ thật cũng không để ý trận chiến này, tuy rằng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung là vãn bối bọn họ tín nhiệm nhất, theo cái nào đó góc độ nào đó mà nói, là người thừa kế, nhưng trong mắt bọn hắn, đây vẫn là việc nhỏ.
- ... Trai kiếm xuất phát từ kiếm trì, tiểu Trần viện trưởng hẳn có chuẩn bị phía sau, Thánh nữ trước đó nên rõ ràng việc này, nên có chuẩn bị, nhưng không biết vì sao vẫn không thể một kích chế địch, Trần Trường Sinh dùng vai trái bị thương làm cái giá phải trả, cưỡng ép cướp đi quyền khống chế Trai kiếm, lại bất ngờ chặn Linh Tê chỉ của Thánh nữ, nếu chỉ là luận kiếm, hẳn xem như thắng nửa chiêu, nhưng nếu như là chiến đấu chân chính, kéo dài nữa, hắn hẳn là không có cơ hội thắng, chỉ có điều... Thánh nữ đã trực tiếp rời đi.
Nói xong, thủ lĩnh thái giám cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lui về phía sau.
Thánh hậu không tỏ vẻ gì, thủ lĩnh thái giám không dám ngẩng đầu nhìn. Trong trận chiến này, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã bày ra thiên phú và trí tuệ đủ làm thế nhân khiếp sợ, nhưng không bao gồm bà, chỉ có khi bà nghe được Từ Hữu Dung lĩnh ngộ Đại quang minh kiếm mới dường như có chút bất ngờ.
- Thật là một nha đầu quật cường.
Bà ném tấu chương lên bàn, đứng dậy đi đến cửa điện, khoanh tay nhìn điểm sáng mơ hồ phía xa, nơi đó hẳn là Ly cung.
Ngay vào lúc này, Mạc Vũ vội vàng tới, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng kể lại chuyện vừa phát sinh.
Thánh hậu lẳng lặng nhìn Ly cung, khóe môi hơi có ý cười, ánh mắt lại hờ hững:
- Càng ngày càng thú vị rồi.
...
...
Trận chiến Cầu Nại Hà chấm dứt nhưng tiếng nghị luận rất khó bình ổn trong thời gian ngắn, nội dung trò chuyện trong Quang minh chính điện vẫn xoay quanh chủ đề này. Sau tỉnh táo lại, các đại nhân vật chỉ cần hơi hồi tưởng là hiểu được, Từ Hữu Dung không có sử dụng Thiên Phượng chân huyết, cố ý áp chế mình ở trình độ bình thường, muốn đường đường chính chính dựa vào thực lực chứ không phải thiên phú chiến thắng Trần Trường Sinh, nhưng điều này không đại biểu bọn họ nghĩ Trần Trường Sinh thắng nhờ may mắn. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Trần Trường Sinh cũng không có sử dụng thủ đoạn hùng mạnh nhất, tỷ như lúc ở Tầm Dương Thành, hắn bị một kiếm của Chu Tầm mà không chết.
Ngay vào lúc này, Quang minh chính điện bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc trang nghiêm, vách đá chậm rãi mở ra, ánh sáng lan tràn, tượng điêu khắc hai bên đại điện sáng bóng, trong điện mọi người khẩn trương sửa sang lại trang phục, vẻ mặt - nghiêm túc sắp hàng tiến lên thi lễ với Giáo hoàng bệ hạ.
Giáo hoàng bệ hạ được đại kỵ sĩ trưởng và mấy vị đại chủ giáo vây quanh, chậm rãi đi lên đài cao, Ti Nguyên đạo nhân và Lăng Hải chi vương tự nhiên cũng ở trong đó, Anh Hoa điện đại chủ giáo Mao Thu Vũ đứng dưới cùng, làm mọi người có chút giật mình là thần trượng đại biểu cho quốc giáo đang nằm trong tay hắn.
Không có bất kỳ diễn văn dài dòng nào, Mao Thu Vũ bình tĩnh bắt đầu tuyên đọc Trần Trường Sinh thay quốc giáo lập nhiều công huân, từ Đại triều thí đến thiên thư lăng, từ Chu viên tới cầu Nại Hà, thậm chí ngay cả tân sinh quốc giáo học viện —— chuyện từng là cấm kỵ của quốc giáo cũng đã trở thành công tích của hắn.
Vốn là tiệc ăn mừng của quốc giáo, người được thưởng là Trần Trường Sinh, Mao Thu Vũ tuyên đọc điều này mọi người đều đã nghĩ đến, chỉ có điều chuyện phát sinh kế tiếp ngoại trừ Mao Thu Vũ và Giáo hoàng đại nhân thì không ai nghĩ đến.
Mao Thu Vũ đọc xong công tích của Trần Trường Sinh, không có trực tiếp tuyên bố quốc giáo trọng thưởng mà bình tĩnh tới bên Giáo hoàng bệ hạ, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Giáo hoàng bệ hạ giơ tay tiếp nhận thần trượng, nói:
- Dùng cái này chúc phúc cho hắn.
Quang minh chính điện lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, bởi vì mọi người đều chấn kinh rồi.
Hiện tại Trần Trường Sinh là viện trưởng quốc giáo học viện, trước đây chuyện hắn chính là sư điệt của Giáo hoàng bệ hạ không có ai biết, sau khi ra khỏi thiên thư lăn, toàn bộ đại lục đều biết Giáo hoàng bệ hạ an bài Trần Trường Sinh sẽ trở thành Giáo hoàng đời sau, tất cả mới chỉ là suy đoán.
Hôm nay suy đoán được chứng thật, suy luận đã biến thành sự thật.
Giáo hoàng bệ hạ đem thần trượng tượng trưng cho quyền lực quốc giáo giao cho Trần Trường Sinh, đây cũng chính là ông tuyên bố với toàn thế giới hắn là người thừa kế mình.
Quang minh chính điện yên tĩnh nhưng không có nghĩa không có sóng ngầm, chỉ là không ai dám ở đây làm trái ý Giáo hoàng, chỉ có điều mọi người không biết nên phản ứng thế nào, đây là chuyện đương nhiên, nhưng sớm hơn so với mọi người tưởng tượng, không có cách nào không khiếp sợ.
Trần Trường Sinh mới mười sáu tuổi.
Từng là người được toàn bộ đại lục cho rằng có hi vọng tiếp nhận thần trượng, kế thừa Giáo hoàng là Ti Nguyên đạo nhân và Lăng Hải chi vương, sắc mặt cực khó coi, bọn họ vốn cho là mình ít nhất còn có cơ hội vài năm để thay đổi ý của Giáo hoàng, nhưng thật không ngờ, Giáo hoàng bệ hạ căn bản không hề cho họ cái gọi là cơ hội.
Bọn họ rất rõ ràng, vì sao Giáo hoàng bệ hạ vào lúc này xác định Trần Trường Sinh là người thừa kế.
Nếu như là trước đây, quốc giáo tân phái và người ủng hộ họ có thể nói Trần Trường Sinh còn quá trẻ, cần được quan sát thêm lấy cớ, kéo dài thời gian của Giáo hoàng, nhưng hiện tại đại lục đã có một vị thánh nữ mười sáu, có thêm một vị giáo hoàng mười sáu có tính là gì?
Không nói gì khác, vị Giáo hoàng mới tuyển hôm nay vừa vặn mới thắng Thánh nữ phía nam.
Trong đại điện yên tĩnh, dần dần mọi người cảm thấy có chút không đúng, cho dù mọi người không biết nên làm gì, vậy Trần Trường Sinh thì sao?
Cho dù hắn giật mình, lúc này cũng nên đứng ra cảm tạ Giáo hoàng đại nhân chúc phúc, sau đó nhận chúc phúc của mọi người mới đúng.
Mao Thu Vũ nhìn quanh điện, có chút khó tin hỏi:
- Trần Trường Sinh đâu?
Trong góc đại điện có một bàn tay vươn lên, đồng thời vang lên một âm thanh bất an.
- Hắn... Hắn... Hắn... Giữa trưa vui quá ăn nhiều, bị tiêu chảy, bao ta xin phép mọi người... Xin phép nghỉ.
Tối nay quốc giáo mừng công, Giáo hoàng bệ hạ đích thân truyền thụ thần trượng, xác định người thừa kế quốc giáo.. Đương sự không ngờ không có mặt?
Quang minh chính điện xôn xao, đám người như nước tách ra hiện hình kẻ mới lên tiếng.
Đường Tam Thập Lục cúi đầu, giơ tay.
Vậy thì chờ nàng đến? Hắn đứng ở đầu ngõ, bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, không phải là nàng muốn trừng phạt sự ngốc nghếch của mình nên cố ý trêu đùa chứ? Đúng vậy, hẳn là như vậy, bằng không tại sao phải ở trên tờ giấy lại có địa chỉ?
Tâm tình của hắn có chút phức tạp, tuyết dần lớn, mọi người đi lại vội vã. Hôm nay có thịnh yến ở Ly cung nên rất nhiều người đều tới thần đạo xem náo nhiệt, tửu lâu ở Phúc Tuy kinh doanh không bằng ngày thường, có vẻ lạnh lùng đi nhiều.
Hắn không rời khỏi, ở ngay cửa ngõ ngắm tuyết rơi.
...
...
Thần đạo Ly cung treo đèn sáng, bông tuyết bồng bềnh rơi xuống, dân chúng náo nhiệt kiên trì nhìn những cỗ xe đẹp đẽ quý giá nối đuôi nhau mà xuýt xoa. Tối nay thiết yến ở Quang minh chính điện, đã có rất đông giáo sĩ, đại thần còn có mọi người trong chư viện. Chỉ có tòa điện vũ thanh u sau Quang minh chính điện vẫn an tĩnh như thường.
Giáo hoàng hôm nay sẽ tham gia dạ yến, ma y thay bởi thần bào, tay phải cầm gáo tưới nước cho Thanh Diệp, gương mặt lộ vẻ vui cười, lấy khăn bông mềm lau sạch hai tay.
Trần Trường Sinh mấy lần trước đến Ly cung đã để ý tới biến hóa của Thanh Diệp, hắn không rõ, nếu Thanh Diệp thế giới giống Chu viên, đều là mảnh vỡ không gian ổn định, không thể lớn hơn nữa, như vậy Giáo hoàng cẩn thận che chở chẳng lẽ chỉ để cánh cửa tiến vào Thanh Diệp thế giới trở nên vững hơn sao? Hay là khi Thanh Diệp khỏe mạnh trưởng thành, cánh cửa giữa Thanh Diệp thế giới và bản nguyên sẽ trở nên càng lúc càng lớn? Nếu là như vậy, Giáo hoàng tại sao phải khiến cửa Thanh Diệp lớn hơn?
- Chuyện này chung quy quá lớn, bệ hạ có nên suy nghĩ lại?
Mao Thu Vũ lẳng lặng đứng sau Giáo hoàng, thần thái rất cung kính, hai tay áo không hề rung động.
Giáo hoàng buông khăn, khẽ cười nói:
- Nghe ngươi thuật lại trận chiến cầu Nại Hà, ta phát hiện đứa nhỏ này còn đáng tin cậy hơn cả ta nghĩ, ngươi cũng đã nói, lấy tiềm chất và tiền đồ thì không có đối tượng nào tốt hơn hắn, một khi đã như vậy, ta đem quốc giáo truyền cho hắn cũng có thể yên tâm.
Mao Thu Vũ trầm mặc một lát, nói:
- Bệ hạ nói đúng, chỉ có điều Lăng Hải và Ti Nguyên tu vi và kinh nghiệm đều hơn xa Trần Trường Sinh, hơn nữa bọn họ năm đó cũng được ngài dốc lòng bồi dưỡng, ta nghĩ, bọn họ hẳn rất khó chấp nhận chuyện này.
Giáo hoàng đi trở về đài, ngồi xuống đội thần miện lên đầu, nhưng không có cầm lấy thần trượng đại biểu cho quyền lực, nói:
- Coi như ta ích kỷ đi, dù sao truyền nhân chính thống của quốc giáo chính tại cũng chỉ có đứa bé này, hơn nữa trong tương lai hắn gặp phải lựa chọn gian nan nhất, ngơ ngẩn khó hiểu nhất, thấu xương u uất nhất, như vậy danh phận này coi như để an ủi, cũng là thù lao quốc giáo trả cho hắn.
Nói xong, ông chậm rãi xoay người đi tới vách đá, theo bước chân, vách đá chậm rãi mở ra, tỏa sáng.
...
...
Đây là một viên dạ minh châu từng khảm ở cam lộ đài, bởi vì năm tháng nhạt nhòa nên bị lấy xuống đặt trong một tòa cung điện, tuy rằng viên dạ minh châu không còn sặc sỡ loá mắt, nhưng đối với tấu chương trên bàn thì vẫn đủ sáng.
Thánh hậu nương nương đang phê duyệt tấu chương, đồng thời nghe thấy câu nói quanh quẩn trong điện.
Thủ lĩnh thái giám đang cúi người, dùng âm thanh rất êm ái kể lại chi tiết ở cầu Nại Hà buổi sáng.
Cuộc chiến của Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung ở cầu Nại Hà phát sinh vào sáng sớm, nhưng mà bất kể là Giáo hoàng bệ hạ hay Thánh hậu nương nương đều tới thời điểm này mới nghe báo cáo, điều này nói rõ rằng khác với toàn bộ đại lục, hai vị thánh nhân kỳ thật cũng không để ý trận chiến này, tuy rằng Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung là vãn bối bọn họ tín nhiệm nhất, theo cái nào đó góc độ nào đó mà nói, là người thừa kế, nhưng trong mắt bọn hắn, đây vẫn là việc nhỏ.
- ... Trai kiếm xuất phát từ kiếm trì, tiểu Trần viện trưởng hẳn có chuẩn bị phía sau, Thánh nữ trước đó nên rõ ràng việc này, nên có chuẩn bị, nhưng không biết vì sao vẫn không thể một kích chế địch, Trần Trường Sinh dùng vai trái bị thương làm cái giá phải trả, cưỡng ép cướp đi quyền khống chế Trai kiếm, lại bất ngờ chặn Linh Tê chỉ của Thánh nữ, nếu chỉ là luận kiếm, hẳn xem như thắng nửa chiêu, nhưng nếu như là chiến đấu chân chính, kéo dài nữa, hắn hẳn là không có cơ hội thắng, chỉ có điều... Thánh nữ đã trực tiếp rời đi.
Nói xong, thủ lĩnh thái giám cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lui về phía sau.
Thánh hậu không tỏ vẻ gì, thủ lĩnh thái giám không dám ngẩng đầu nhìn. Trong trận chiến này, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã bày ra thiên phú và trí tuệ đủ làm thế nhân khiếp sợ, nhưng không bao gồm bà, chỉ có khi bà nghe được Từ Hữu Dung lĩnh ngộ Đại quang minh kiếm mới dường như có chút bất ngờ.
- Thật là một nha đầu quật cường.
Bà ném tấu chương lên bàn, đứng dậy đi đến cửa điện, khoanh tay nhìn điểm sáng mơ hồ phía xa, nơi đó hẳn là Ly cung.
Ngay vào lúc này, Mạc Vũ vội vàng tới, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng kể lại chuyện vừa phát sinh.
Thánh hậu lẳng lặng nhìn Ly cung, khóe môi hơi có ý cười, ánh mắt lại hờ hững:
- Càng ngày càng thú vị rồi.
...
...
Trận chiến Cầu Nại Hà chấm dứt nhưng tiếng nghị luận rất khó bình ổn trong thời gian ngắn, nội dung trò chuyện trong Quang minh chính điện vẫn xoay quanh chủ đề này. Sau tỉnh táo lại, các đại nhân vật chỉ cần hơi hồi tưởng là hiểu được, Từ Hữu Dung không có sử dụng Thiên Phượng chân huyết, cố ý áp chế mình ở trình độ bình thường, muốn đường đường chính chính dựa vào thực lực chứ không phải thiên phú chiến thắng Trần Trường Sinh, nhưng điều này không đại biểu bọn họ nghĩ Trần Trường Sinh thắng nhờ may mắn. Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, Trần Trường Sinh cũng không có sử dụng thủ đoạn hùng mạnh nhất, tỷ như lúc ở Tầm Dương Thành, hắn bị một kiếm của Chu Tầm mà không chết.
Ngay vào lúc này, Quang minh chính điện bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc trang nghiêm, vách đá chậm rãi mở ra, ánh sáng lan tràn, tượng điêu khắc hai bên đại điện sáng bóng, trong điện mọi người khẩn trương sửa sang lại trang phục, vẻ mặt - nghiêm túc sắp hàng tiến lên thi lễ với Giáo hoàng bệ hạ.
Giáo hoàng bệ hạ được đại kỵ sĩ trưởng và mấy vị đại chủ giáo vây quanh, chậm rãi đi lên đài cao, Ti Nguyên đạo nhân và Lăng Hải chi vương tự nhiên cũng ở trong đó, Anh Hoa điện đại chủ giáo Mao Thu Vũ đứng dưới cùng, làm mọi người có chút giật mình là thần trượng đại biểu cho quốc giáo đang nằm trong tay hắn.
Không có bất kỳ diễn văn dài dòng nào, Mao Thu Vũ bình tĩnh bắt đầu tuyên đọc Trần Trường Sinh thay quốc giáo lập nhiều công huân, từ Đại triều thí đến thiên thư lăng, từ Chu viên tới cầu Nại Hà, thậm chí ngay cả tân sinh quốc giáo học viện —— chuyện từng là cấm kỵ của quốc giáo cũng đã trở thành công tích của hắn.
Vốn là tiệc ăn mừng của quốc giáo, người được thưởng là Trần Trường Sinh, Mao Thu Vũ tuyên đọc điều này mọi người đều đã nghĩ đến, chỉ có điều chuyện phát sinh kế tiếp ngoại trừ Mao Thu Vũ và Giáo hoàng đại nhân thì không ai nghĩ đến.
Mao Thu Vũ đọc xong công tích của Trần Trường Sinh, không có trực tiếp tuyên bố quốc giáo trọng thưởng mà bình tĩnh tới bên Giáo hoàng bệ hạ, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Giáo hoàng bệ hạ giơ tay tiếp nhận thần trượng, nói:
- Dùng cái này chúc phúc cho hắn.
Quang minh chính điện lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, bởi vì mọi người đều chấn kinh rồi.
Hiện tại Trần Trường Sinh là viện trưởng quốc giáo học viện, trước đây chuyện hắn chính là sư điệt của Giáo hoàng bệ hạ không có ai biết, sau khi ra khỏi thiên thư lăn, toàn bộ đại lục đều biết Giáo hoàng bệ hạ an bài Trần Trường Sinh sẽ trở thành Giáo hoàng đời sau, tất cả mới chỉ là suy đoán.
Hôm nay suy đoán được chứng thật, suy luận đã biến thành sự thật.
Giáo hoàng bệ hạ đem thần trượng tượng trưng cho quyền lực quốc giáo giao cho Trần Trường Sinh, đây cũng chính là ông tuyên bố với toàn thế giới hắn là người thừa kế mình.
Quang minh chính điện yên tĩnh nhưng không có nghĩa không có sóng ngầm, chỉ là không ai dám ở đây làm trái ý Giáo hoàng, chỉ có điều mọi người không biết nên phản ứng thế nào, đây là chuyện đương nhiên, nhưng sớm hơn so với mọi người tưởng tượng, không có cách nào không khiếp sợ.
Trần Trường Sinh mới mười sáu tuổi.
Từng là người được toàn bộ đại lục cho rằng có hi vọng tiếp nhận thần trượng, kế thừa Giáo hoàng là Ti Nguyên đạo nhân và Lăng Hải chi vương, sắc mặt cực khó coi, bọn họ vốn cho là mình ít nhất còn có cơ hội vài năm để thay đổi ý của Giáo hoàng, nhưng thật không ngờ, Giáo hoàng bệ hạ căn bản không hề cho họ cái gọi là cơ hội.
Bọn họ rất rõ ràng, vì sao Giáo hoàng bệ hạ vào lúc này xác định Trần Trường Sinh là người thừa kế.
Nếu như là trước đây, quốc giáo tân phái và người ủng hộ họ có thể nói Trần Trường Sinh còn quá trẻ, cần được quan sát thêm lấy cớ, kéo dài thời gian của Giáo hoàng, nhưng hiện tại đại lục đã có một vị thánh nữ mười sáu, có thêm một vị giáo hoàng mười sáu có tính là gì?
Không nói gì khác, vị Giáo hoàng mới tuyển hôm nay vừa vặn mới thắng Thánh nữ phía nam.
Trong đại điện yên tĩnh, dần dần mọi người cảm thấy có chút không đúng, cho dù mọi người không biết nên làm gì, vậy Trần Trường Sinh thì sao?
Cho dù hắn giật mình, lúc này cũng nên đứng ra cảm tạ Giáo hoàng đại nhân chúc phúc, sau đó nhận chúc phúc của mọi người mới đúng.
Mao Thu Vũ nhìn quanh điện, có chút khó tin hỏi:
- Trần Trường Sinh đâu?
Trong góc đại điện có một bàn tay vươn lên, đồng thời vang lên một âm thanh bất an.
- Hắn... Hắn... Hắn... Giữa trưa vui quá ăn nhiều, bị tiêu chảy, bao ta xin phép mọi người... Xin phép nghỉ.
Tối nay quốc giáo mừng công, Giáo hoàng bệ hạ đích thân truyền thụ thần trượng, xác định người thừa kế quốc giáo.. Đương sự không ngờ không có mặt?
Quang minh chính điện xôn xao, đám người như nước tách ra hiện hình kẻ mới lên tiếng.
Đường Tam Thập Lục cúi đầu, giơ tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.