Quyển 3 - Chương 525: Nghiêng tán như trước chứ? .
Miêu Nị
09/12/2016
Đường Tam Thập Lục tay nâng rất thấp, đầu cũng cúi thấp, thanh âm cũng hạ thấp.
Tuy rằng không thấy mặt hắn, cũng có thể tưởng tượng ra hắn xấu hổ cỡ nào.
Đám người như thủy triều tách ra, dù hắn có xấu hổ thế nào, làm bạn tốt ai cũng biết của Trần Trường Sinh và tổng giám quốc giáo học viện, hơn nữa Tô Mặc Ngu và Hiên Viên Phá đều cực kỳ kiên trì quay đầu đi chỗ khác, hắn cũng chỉ có thể đi thẳng tới trước Giáo hoàng bệ hạ.
Mao Thu Vũ sắc mặt có chút khó coi, cố nén không răn dạy hắn.
Giáo hoàng bệ hạ vẻ mặt lại rất bình tĩnh, đưa thần trượng vào tay hắn.
Thần trượng cũng không nặng như tưởng tượng, nhưng Đường Tam Thập Lục lại cảm thấy nặng như núi, thậm chí có chút không chịu nổi, quỳ gối đại diện Trần Trường Sinh thi lễ một cái.
Hắn cúi đầu, cũng có thể cảm thụ được mọi ánh mắt nhìn vào, có kinh ngạc, có có vui mừng, nhưng nhiều hơn là địch ý, sắc bén như kiếm.
Hắn cảm thấy bản thân rất vô tội, vì thế rất căm tức, dựa theo Mao Thu Vũ chỉ điểm, nói xong lời cảm ơn các loại nhưng trong lòng không ngừng nói lời thô tục.
Lời thô tục đương nhiên dành cho Trần Trường Sinh không biết đang ở nơi nào đó nghe.
...
...
Tuyết rơi thêm lớn, đường phố sớm đã không còn người đi đường, trong ngõ nhỏ có ngọn đèn dầu không ngừng được điểm sáng.
Trần Trường Sinh ở ngõ Phúc Tuy đợi rất lâu, ở trong lòng thở dài nhìn trời.
Kinh đô có chút mờ tối, chỉ mơ hồ có thể theo độ sáng đoán mặt trời sắp lặn.
Trên tờ giấy ghi hoàng hôn, chỉ có điều hoàng hôn thường có chút mơ hồ, bản thân hoàng hôn đã là khái niệm mơ hồ, thái dương từ khi bắt đầu xuống núi đến hoàn toàn rơi xuống chắc chắn trong nửa canh giờ, như vậy bây giờ còn được tính là hoàng hôn sao?
Hắn đến hơi sớm sao? Hay là nàng thật sự sẽ không tới?
Hắn nghĩ, nếu trời đen tối hết, nàng còn không đến, như vậy sẽ rời đi.
Ngay vào lúc này, phương xa truyền đến âm thanh rất lớn, mơ hồ là phía Ly cung, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết chuyện kia có liên quan tới mình, ở trong gió tuyết xoa xoa tay nhìn hướng hoàng cung, rồi lại nhìn hướng Đông ngự thần tướng phủ.
Kinh mạch của hắn có vấn đề, chân nguyên không đủ, nhưng số lượng trong thân thể kỳ thật rất đầy đủ, căn bản không sợ lạnh, sở dĩ lúc này không ngừng xoa xoa tay, ngẫu nhiên còn đập mạnh hai chân hoàn toàn là do vấn đề tâm lý.
Sắc trời dần dần thâm trầm, thật sự sắp tối, hắn cũng buông tha hi vọng.
Ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên phía sau hắn.
- Sao chàng lại đứng đây?
Nghe giọng nói này, hắn hơi tê người quay lại, chỉ thấy phía sau có người đang che dù đi tới.
Ô kia hơi cũ, dường như có chút cổ quái, trong đêm tối rất khó nhìn rõ, người bình thường thậm chí còn không thấy rõ được.
Nhưng Trần Trường Sinh có thể, bởi vì hắn rất quen thuộc với cái ô này, nó vốn là của hắn, nó chính là Hoàng chỉ tán.
Hoàng chỉ tán chậm rãi đi tới bên hắn, sau đó hơi nghiêng ra sau, lộ ra gương mặt của Từ Hữu Dung.
Rất khó diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể khuôn sáo sử dụng hai chữ xinh đẹp để miêu tả.
Nhìn gương mặt có phần xa lạ này, Trần Trường Sinh có chút khẩn trương, có chút thất thần.
Hắn nhìn ánh mắt nàng, tìm được sự quen thuộc mới dần trấn tĩnh lại.
Hắn quen giọng nói của nàng, cũng quen ánh mắt của nàng, tầm mắt một khi gặp nhau thì không còn xa lạ, hai người dường như đã quay trở về Chu viên.
Một đường đồng sinh cộng tử, sớm chiều làm bạn, ngồi đó luận đạo, cùng nhau nghênh địch, khuynh cái như cố, bạch thủ đáo lão.
Nghiêng tán, tựa như cố.
Nhưng đến giờ đâu thể nói đầu đã bạc?
Trần Trường Sinh chợt nhớ tới những từ ngữ này, rất xấu hổ.
Hắn lúc này còn chưa biết, trong Ly cung còn có người đang xấu hổ hơn cả hắn.
- Sao lại đứng đây? Không phải nói đi ăn đậu hoa ngư sao?
Khác với Trần Trường Sinh đang khẩn trương, Từ Hữu Dung vẫn luôn biết hắn là hắn, thời gian hơn mười ngày đủ làm nàng bình tĩnh trở lại. Hơn nữa bọn họ ở Chu Viên đã có nhiều thời gian tiếp xúc, nàng thấy hắn thì không có cảm giác xa lạ, càng không có biểu hiện xa cách gì.
- ... Ta đã tìm hai lần, đều không tìm được đậu hoa ngư.
Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung giật mình, nhìn ngõ nhỏ, mang theo chút tiếc nuối nói:
- Ba năm không về, không ngờ đã chẳng còn, cá nhà đó thật sự không tệ.
- Sao nàng lại từ bên kia tới?
Trần Trường Sinh nhìn về hướng đối diện hỏi.
Con đường đó không dẫn tới hoàng cung hay Đông ngự thần tướng phủ, cho nên hắn mới không phát hiện.
- Ta đi tiểu kết viên, đợi một lát, Mạc Vũ.. không về, ta mới qua đây muộn một chút.
Lúc nói những lời này, Từ Hữu Dung hơi chớp mắt, hai má hơi hồng.
Lúc trước phó ước, nàng chợt nhớ đây là lần đầu nàng và Trần Trường Sinh ...lén gặp gỡ, Chu viên đương nhiên không tính, thì đột nhiên cảm giác có chút ngượng ngùng, hơn nửa ở cầu Nại Hà là mình chủ động phát ra lời mời, không muốn bị cảm thấy như thế nào, cho nên mới nghĩ tới dẫn Mạc Vũ đồng hành.
Ai ngờ Mạc Vũ không ở đó.
Nàng cũng không biết là nên cảm thấy tiếc nuối hay may mắn.
Tóm lại, việc này đối với nàng mà nói còn phức tạp hơn giải thiên thư bia.
Sắc trời quá tối, Trần Trường Sinh không nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn trong phương diện này cũng rất chậm chạp, đương nhiên cũng không nghĩ ra sao nàng phải đi tìm Mạc Vũ, chỉ nhớ mục đích hôm nay là hẹn ăn cơm, có chút không xác định hỏi:
- Bằng không cứ vào ngõ ăn món gì khác, hay là đi chỗ khác.
- Ở ngay đây đi.
Từ Hữu Dung đưa ô tới.
Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhận lấy.
Không cần ngôn ngữ, cả ánh mắt cũng không cần, động tác tự nhiên như đã làm vô số lần.
Bởi vì, động tác này bọn họ thật sự đã làm vô số lần —— ở trên thảo nguyên, khi gặp yêu thú khi, khi vội vã bỏ chạy, đa số đều là nàng ở trên lưng hắn, là nàng cầm ô, khi nàng mệt mỏi sẽ giao cho hắn.
Trần Trường Sinh cầm ô cùng nàng sóng vai đi trong tuyết.
Thời gian thay đổi thế gian hay sự vật tốc độ chậm như nước chảy, nhưng thay đổi một tửu lâu lại phi thường dễ dàng.
Phúc Tuy hiện tại không phải nổi tiếng về đậu hoa ngư, mà là xương hầm cách thủy.
Trong ngõ có năm quán kinh doanh món này, bên ngoài ai cũng ghi gia truyền chính tông, cũng không biết nhà ai mới là thật.
Nồi sắt sinh ra nhiệt độ hòa cùng hơi rượu, hơi thịt, ở trong mùa đông rét lạnh vô cùng mê người.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không sợ phong hàn, không đi tìm cảm giác này mà tìm một nơi sạch sẽ đi vào.
Vén rèm cửa đi vào, nghênh đón là một luồng sóng nhiệt.
Hôm nay kinh doanh có phần hiu quạnh, cửa hàng ngày thường cực kỳ náo nhiệt giờ chỉ một bàn có khách. Dưới tình huống này khách mới là khách chân chính, lực chú ý đều đặt vào thịt và rượu, căn bản không có chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi mới vào.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đi vào tận bên trong, còn chưa ngồi xuống đã nghe tiếng cãi nhau truyền lại.
Một thực khách nặng nề đặt chén trên bàn, giận dữ nói:
- Hữu Dung tiểu thư đánh Trần Trường Sinh như đánh chó, sao có thể là nàng thua!
Một thực khách khác cười lạnh nói:
- Vậy Hữu Dung tiểu thư tại sao phải nhận thua?
Thực khách kia nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nói:
- ... Đó là nàng tình cũ khó quên, nghĩ Trần Trường Sinh dù sao cũng từng là vị hôn phu của mình, cho nên mới thủ hạ lưu tình.
Ông chủ ở phía sau bếp nghe tiếng cãi nhau khẩn trương tới hoà giải, thật vất vả mới trấn an xong mới thấy có hai người khác mới tới. Họ vẫn chưa ngồi xuống, không khí có vẻ có chút xấu hổ, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rằng người khác cãi nhau, mắc mớ gì đến các ngươi chứ?
Tuy rằng không thấy mặt hắn, cũng có thể tưởng tượng ra hắn xấu hổ cỡ nào.
Đám người như thủy triều tách ra, dù hắn có xấu hổ thế nào, làm bạn tốt ai cũng biết của Trần Trường Sinh và tổng giám quốc giáo học viện, hơn nữa Tô Mặc Ngu và Hiên Viên Phá đều cực kỳ kiên trì quay đầu đi chỗ khác, hắn cũng chỉ có thể đi thẳng tới trước Giáo hoàng bệ hạ.
Mao Thu Vũ sắc mặt có chút khó coi, cố nén không răn dạy hắn.
Giáo hoàng bệ hạ vẻ mặt lại rất bình tĩnh, đưa thần trượng vào tay hắn.
Thần trượng cũng không nặng như tưởng tượng, nhưng Đường Tam Thập Lục lại cảm thấy nặng như núi, thậm chí có chút không chịu nổi, quỳ gối đại diện Trần Trường Sinh thi lễ một cái.
Hắn cúi đầu, cũng có thể cảm thụ được mọi ánh mắt nhìn vào, có kinh ngạc, có có vui mừng, nhưng nhiều hơn là địch ý, sắc bén như kiếm.
Hắn cảm thấy bản thân rất vô tội, vì thế rất căm tức, dựa theo Mao Thu Vũ chỉ điểm, nói xong lời cảm ơn các loại nhưng trong lòng không ngừng nói lời thô tục.
Lời thô tục đương nhiên dành cho Trần Trường Sinh không biết đang ở nơi nào đó nghe.
...
...
Tuyết rơi thêm lớn, đường phố sớm đã không còn người đi đường, trong ngõ nhỏ có ngọn đèn dầu không ngừng được điểm sáng.
Trần Trường Sinh ở ngõ Phúc Tuy đợi rất lâu, ở trong lòng thở dài nhìn trời.
Kinh đô có chút mờ tối, chỉ mơ hồ có thể theo độ sáng đoán mặt trời sắp lặn.
Trên tờ giấy ghi hoàng hôn, chỉ có điều hoàng hôn thường có chút mơ hồ, bản thân hoàng hôn đã là khái niệm mơ hồ, thái dương từ khi bắt đầu xuống núi đến hoàn toàn rơi xuống chắc chắn trong nửa canh giờ, như vậy bây giờ còn được tính là hoàng hôn sao?
Hắn đến hơi sớm sao? Hay là nàng thật sự sẽ không tới?
Hắn nghĩ, nếu trời đen tối hết, nàng còn không đến, như vậy sẽ rời đi.
Ngay vào lúc này, phương xa truyền đến âm thanh rất lớn, mơ hồ là phía Ly cung, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, càng không biết chuyện kia có liên quan tới mình, ở trong gió tuyết xoa xoa tay nhìn hướng hoàng cung, rồi lại nhìn hướng Đông ngự thần tướng phủ.
Kinh mạch của hắn có vấn đề, chân nguyên không đủ, nhưng số lượng trong thân thể kỳ thật rất đầy đủ, căn bản không sợ lạnh, sở dĩ lúc này không ngừng xoa xoa tay, ngẫu nhiên còn đập mạnh hai chân hoàn toàn là do vấn đề tâm lý.
Sắc trời dần dần thâm trầm, thật sự sắp tối, hắn cũng buông tha hi vọng.
Ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên phía sau hắn.
- Sao chàng lại đứng đây?
Nghe giọng nói này, hắn hơi tê người quay lại, chỉ thấy phía sau có người đang che dù đi tới.
Ô kia hơi cũ, dường như có chút cổ quái, trong đêm tối rất khó nhìn rõ, người bình thường thậm chí còn không thấy rõ được.
Nhưng Trần Trường Sinh có thể, bởi vì hắn rất quen thuộc với cái ô này, nó vốn là của hắn, nó chính là Hoàng chỉ tán.
Hoàng chỉ tán chậm rãi đi tới bên hắn, sau đó hơi nghiêng ra sau, lộ ra gương mặt của Từ Hữu Dung.
Rất khó diễn tả bằng ngôn từ, chỉ có thể khuôn sáo sử dụng hai chữ xinh đẹp để miêu tả.
Nhìn gương mặt có phần xa lạ này, Trần Trường Sinh có chút khẩn trương, có chút thất thần.
Hắn nhìn ánh mắt nàng, tìm được sự quen thuộc mới dần trấn tĩnh lại.
Hắn quen giọng nói của nàng, cũng quen ánh mắt của nàng, tầm mắt một khi gặp nhau thì không còn xa lạ, hai người dường như đã quay trở về Chu viên.
Một đường đồng sinh cộng tử, sớm chiều làm bạn, ngồi đó luận đạo, cùng nhau nghênh địch, khuynh cái như cố, bạch thủ đáo lão.
Nghiêng tán, tựa như cố.
Nhưng đến giờ đâu thể nói đầu đã bạc?
Trần Trường Sinh chợt nhớ tới những từ ngữ này, rất xấu hổ.
Hắn lúc này còn chưa biết, trong Ly cung còn có người đang xấu hổ hơn cả hắn.
- Sao lại đứng đây? Không phải nói đi ăn đậu hoa ngư sao?
Khác với Trần Trường Sinh đang khẩn trương, Từ Hữu Dung vẫn luôn biết hắn là hắn, thời gian hơn mười ngày đủ làm nàng bình tĩnh trở lại. Hơn nữa bọn họ ở Chu Viên đã có nhiều thời gian tiếp xúc, nàng thấy hắn thì không có cảm giác xa lạ, càng không có biểu hiện xa cách gì.
- ... Ta đã tìm hai lần, đều không tìm được đậu hoa ngư.
Trần Trường Sinh nói.
Từ Hữu Dung giật mình, nhìn ngõ nhỏ, mang theo chút tiếc nuối nói:
- Ba năm không về, không ngờ đã chẳng còn, cá nhà đó thật sự không tệ.
- Sao nàng lại từ bên kia tới?
Trần Trường Sinh nhìn về hướng đối diện hỏi.
Con đường đó không dẫn tới hoàng cung hay Đông ngự thần tướng phủ, cho nên hắn mới không phát hiện.
- Ta đi tiểu kết viên, đợi một lát, Mạc Vũ.. không về, ta mới qua đây muộn một chút.
Lúc nói những lời này, Từ Hữu Dung hơi chớp mắt, hai má hơi hồng.
Lúc trước phó ước, nàng chợt nhớ đây là lần đầu nàng và Trần Trường Sinh ...lén gặp gỡ, Chu viên đương nhiên không tính, thì đột nhiên cảm giác có chút ngượng ngùng, hơn nửa ở cầu Nại Hà là mình chủ động phát ra lời mời, không muốn bị cảm thấy như thế nào, cho nên mới nghĩ tới dẫn Mạc Vũ đồng hành.
Ai ngờ Mạc Vũ không ở đó.
Nàng cũng không biết là nên cảm thấy tiếc nuối hay may mắn.
Tóm lại, việc này đối với nàng mà nói còn phức tạp hơn giải thiên thư bia.
Sắc trời quá tối, Trần Trường Sinh không nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn trong phương diện này cũng rất chậm chạp, đương nhiên cũng không nghĩ ra sao nàng phải đi tìm Mạc Vũ, chỉ nhớ mục đích hôm nay là hẹn ăn cơm, có chút không xác định hỏi:
- Bằng không cứ vào ngõ ăn món gì khác, hay là đi chỗ khác.
- Ở ngay đây đi.
Từ Hữu Dung đưa ô tới.
Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhận lấy.
Không cần ngôn ngữ, cả ánh mắt cũng không cần, động tác tự nhiên như đã làm vô số lần.
Bởi vì, động tác này bọn họ thật sự đã làm vô số lần —— ở trên thảo nguyên, khi gặp yêu thú khi, khi vội vã bỏ chạy, đa số đều là nàng ở trên lưng hắn, là nàng cầm ô, khi nàng mệt mỏi sẽ giao cho hắn.
Trần Trường Sinh cầm ô cùng nàng sóng vai đi trong tuyết.
Thời gian thay đổi thế gian hay sự vật tốc độ chậm như nước chảy, nhưng thay đổi một tửu lâu lại phi thường dễ dàng.
Phúc Tuy hiện tại không phải nổi tiếng về đậu hoa ngư, mà là xương hầm cách thủy.
Trong ngõ có năm quán kinh doanh món này, bên ngoài ai cũng ghi gia truyền chính tông, cũng không biết nhà ai mới là thật.
Nồi sắt sinh ra nhiệt độ hòa cùng hơi rượu, hơi thịt, ở trong mùa đông rét lạnh vô cùng mê người.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung không sợ phong hàn, không đi tìm cảm giác này mà tìm một nơi sạch sẽ đi vào.
Vén rèm cửa đi vào, nghênh đón là một luồng sóng nhiệt.
Hôm nay kinh doanh có phần hiu quạnh, cửa hàng ngày thường cực kỳ náo nhiệt giờ chỉ một bàn có khách. Dưới tình huống này khách mới là khách chân chính, lực chú ý đều đặt vào thịt và rượu, căn bản không có chú ý tới đôi nam nữ trẻ tuổi mới vào.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đi vào tận bên trong, còn chưa ngồi xuống đã nghe tiếng cãi nhau truyền lại.
Một thực khách nặng nề đặt chén trên bàn, giận dữ nói:
- Hữu Dung tiểu thư đánh Trần Trường Sinh như đánh chó, sao có thể là nàng thua!
Một thực khách khác cười lạnh nói:
- Vậy Hữu Dung tiểu thư tại sao phải nhận thua?
Thực khách kia nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, nói:
- ... Đó là nàng tình cũ khó quên, nghĩ Trần Trường Sinh dù sao cũng từng là vị hôn phu của mình, cho nên mới thủ hạ lưu tình.
Ông chủ ở phía sau bếp nghe tiếng cãi nhau khẩn trương tới hoà giải, thật vất vả mới trấn an xong mới thấy có hai người khác mới tới. Họ vẫn chưa ngồi xuống, không khí có vẻ có chút xấu hổ, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái, nghĩ thầm rằng người khác cãi nhau, mắc mớ gì đến các ngươi chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.