Quyển 1 - Chương 231: Hắc Thạch thần bí, sao trời hoàn mỹ.
Miêu Nị
26/04/2016
Ngay cả Giáo Hoàng đại nhân là thánh nhân cũng không thể xác định tình
hình hiện giờ của Trần Trường Sinh, đó là bởi vì Trần Trường Sinh tu
hành không giống bình thường, đi trên con đường không giống một ai, đã
nhiều lần vi phạm kiến thức phổ thông hay là quy tắc, có rất nhiều chỗ
ly kỳ không thể tin chỗ.
Khi hắn chưa tẩy tủy thành công đã bắt đầu Tọa Chiếu tự quan tới suýt nữa thì chết, hồn về sao trời, khi hắn được Hắc Long trợ giúp vượt qua hiểm quan, khi ở Đại Triều Thí lâm vào tuyệt cảnh, một cơn mưa hóa Thông U, hoá ra hắn cho là mình vẫn đang dẫn tinh quang thì thực tế đã Thông U.
Hắn thủy chung đang dùng pháp môn tu hành vượt qua cảnh giới thật của bản thân.
Giống như một đứa con nít, còn chưa lên đường đi học đã có ý đồ chạy trốn, còn chưa bi bô tập nói đã bắt đầu ngâm nga đạo tạng, cả lực nâng kiếm cũng không có đã bắt đầu học tập chiến đấu, đây nhất định là chuyện phi thường hung hiểm, trên thực tế cũng là như thế, nếu không phải gặp kỳ ngộ, hắn đã sớm chết rồi.
Tinh quang rơi trên Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh ngồi ở trước bia nhắm chặt lại hai mắt, thức hải và sao trời chiếu rọi, thiên địa và bản thân không ngừng dung hợp, trong bầu trời đêm vô số vì sao quan sát hắn, quan sát hắn bắt đầu Tụ Tinh.
Hơi thở của hắn không ngừng dâng lên, không ngừng hướng ra xung quanh tìm kiếm, tựa như thanh kiếm đâm về bầu trời đêm, không thể thấy ánh sao cùng với ánh sáng trên mái hiên, dừng ở trên tấm bia, dừng ở trên thân thể của hắn, càng không ngừng tràn vào thân thể hắn, mang theo từng đợt gió đêm lạnh lẽo.
Nếu hắn có thể phá tan quan ải này, tiền đồ đương nhiên không thể lường được.
Trong gió lạnh, rất nhiều người đi tới ngoài Thiên Thư Lăng.
Quốc giáo đầu sỏ Mai Lý Sa đứng đầu.
Thiên Hải gia gia chủ đến.
Kim Ngọc Luật đến.
Mao Thu Vũ đến.
Mạc Vũ cũng đến.
Bọn họ không vào lăng mà nương theo thần thức hùng mạnh, trầm mặc quan sát chuyện xảy ra.
Trần Trường Sinh đột phá quan ải kia còn có một đường khoảng cách.
Nhưng không ai biết, hắn rốt cuộc có thể đột phá thành công hay không, cho dù thành công, năng lực đủ đột phá tới trình độ nào.
Ở trong thân thể của hắn, cửa u phủ chậm rãi mở ra, bao vây lấy nước trong suốt ở Linh sơn, không ngừng lưu động, thế nước càng ngày càng nhanh, sinh ra rất nhiều lốc xoáy, mang theo lá rụng phất phới rơi xuống thềm đá, mặc dù lặng yên không tiếng động nhưng lại kinh tâm động phách.
U phủ ở trong Linh sơn, Linh sơn thì là ánh sao hóa thành trong hồ nước.
Ánh sao dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn càng ngày càng nhiều, hồ nước càng ngày càng bừa bãi, Sắp biến thành đại dương mênh mông.
Bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ đê, tuy rằng đây là hồ treo trên không trung, không có đê.
Vô số ánh sáng trong hồ nước khúc xạ lại, theo hồ nước dao động, từ từ ngưng tụ tinh khiết, dần dần gặp nhau biến thành quang điểm lóng lánh giống như sao.
Trong bầu trời đêm đầy sao, hiện ra trong ý thức của Trần Trường Sinh, sau đó hiện ra trong hồ nước, vị trí của mỗi vì sao cũng không chênh lệch mấy.
Chỉ có điều sao trời làm cho người ta có cảm giác không đầy đủ, cứ như kém gì đó.
Sao trời là mười bảy Thiên Thư Bia trước lăng.
Nhưng trước lăng nguyên bản có mười tám tòa bia.
Tòa bia cuối bị chặt đứt, văn bia tự nhiên cũng không còn tồn tại.
Trần Trường Sinh không nhìn thấy văn bia, trên bản đồ tinh vực trong tâm linh đương nhiên cũng thiếu một khối.
Sao trời không thể nhồi, như vậy, không đề cập tới.
Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân nhìn phương hướng của Thiên Thư Lăng, giơ tay tiếp nhận tinh quang từ bầu trời đêm kia rơi xuống, trầm mặc một lát nói:
- Nếu kia khối bia còn tồn tại thì tốt rồi.
Cam lộ đài, Thánh Hậu nương nương nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt hờ hững nghĩ, thiếu bia này, Thiên Thư Lăng năm nay vẫn là Thiên Thư Lăng các năm?
Rất nhiều năm trước, Chu Độc Phu một ngày xem tận mười tám bia, sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, không muốn người khác như hắn, cho nên hắn mang đi một khối bia.
Từ ngày đó, mới có mười bảy trước lăng.
Rất nhiều năm qua, Trần Trường Sinh là người tiếp cận cách giải đọc gần với người kia nhất.
Vấn đề ở chỗ hắn không có cách nào nhìn tấm bia đã mất, như vậy hắn có khả năng vĩnh viễn chỉ có thể tiếp cận một cách vô hạn với chân thật, nhưng không cách nào chạm vào chân thật.
Nhìn trong hồ nước dần dần hình thành sao trời, Trần Trường Sinh theo bản năng nhận thấy sao trời không trọn vẹn đấy.
Hắn biết đó là đoạn văn bia khuyết thiếu.
Hắn trầm mặc suy tư, không thể giải thích, như đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, không thấy tấm bia kia.
Dần dần, tinh thần của hắn càng lúc càng hỗn loạn, cho đến có chút đần độn.
Nhưng vào lúc này, đoản kiếm bên thắt lưng hắn kịch liệt run rẩy.
Một khối Hắc Thạch hiện ra giữa cánh đồng hoang vu.
Cánh đồng hoang vu bị tuyết bao trùm, tuyết và ánh sao.
Trần Trường Sinh đã vật ngã lưỡng vong, không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, cũng không biết biến hóa trong thân thể.
Trong hồ hấp thu vô số quang tuyến, ngưng tụ vô số ánh sáng, vô cùng sáng.
Nếu như từ hồ nước nhìn xuống sẽ thấy nó như thủy tinh châu.
Mặt nước hình cung bóng loáng, có thể phóng đại cảnh vật.
Hắc Thạch dưới hồ nước, bị phóng đại vô số lần.
Ở Lăng Yên Các, lúc Trần Trường Sinh chạm vào khối Hắc Thạch đã từng có một lần thần du vật ngoại, hắn biết khối Hắc Thạch là vật phi phàm, thậm chí có thể là mấu chốt để Nghịch Thiên Cải Mệnh, hắn từng tiến hành cẩn thận quan sát, nhưng thủy chung không tìm ra điểm gì đặc biệt.
Khối Hắc Thạch không lớn, có thể một tay nắm chặt, ấm áp, mềm mại bóng loáng, không hề có vết rạn.
Nếu hắn mở to mắt, nhất định sẽ phi thường giật mình.
Hoá ra chỉ có phóng đại vô số lần, mới có thể thấy trên Hắc Thạch có vô số hoa văn rất nhỏ.
Hoa văn phi thường phức tạp, như ngấn nước, không có bất kỳ quy tắc gì, tuyệt đối không thể do con người điêu khắc mà thành.
Nếu cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện đường cong giống như là văn bia Thiên Thư Bia.
Hắc Thạch bỗng nhiên sáng lên, tựa như khi ở Lăng Yên Các vậy.
Đường cong trên Hắc Thạch cũng sáng lên.
Hình chiếu vào trong hồ nước, biến thành ánh sáng sáng ngời.
Sau đó, ánh sáng tựa như Thiên Thư Bia, không ngừng ngưng tụ co rút lại, biến thành vô số quang điểm.
Từng quang điểm là một ngôi sao, vô số quang điểm hợp ở một chỗ đó là một trời sao.
Sao trời không trọn vẹn cứ như vậy được bổ đầy.
Ông một tiếng.
Thức hải Trần Trường Sinh kịch chấn.
Trong hồ nước có vô số vì sao đồng thời đại phóng quang minh, sau khi ngưng tụ thành một cột sáng cực thô đã rơi vào cửa u phủ.
Vài ngày trước ở Tẩy Trần Lâu, cửa u phủ bị đẩy ra một nửa, tối nay bị cột ánh sao tấn công đã hoàn toàn mở ra.
Khi hắn chưa tẩy tủy thành công đã bắt đầu Tọa Chiếu tự quan tới suýt nữa thì chết, hồn về sao trời, khi hắn được Hắc Long trợ giúp vượt qua hiểm quan, khi ở Đại Triều Thí lâm vào tuyệt cảnh, một cơn mưa hóa Thông U, hoá ra hắn cho là mình vẫn đang dẫn tinh quang thì thực tế đã Thông U.
Hắn thủy chung đang dùng pháp môn tu hành vượt qua cảnh giới thật của bản thân.
Giống như một đứa con nít, còn chưa lên đường đi học đã có ý đồ chạy trốn, còn chưa bi bô tập nói đã bắt đầu ngâm nga đạo tạng, cả lực nâng kiếm cũng không có đã bắt đầu học tập chiến đấu, đây nhất định là chuyện phi thường hung hiểm, trên thực tế cũng là như thế, nếu không phải gặp kỳ ngộ, hắn đã sớm chết rồi.
Tinh quang rơi trên Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh ngồi ở trước bia nhắm chặt lại hai mắt, thức hải và sao trời chiếu rọi, thiên địa và bản thân không ngừng dung hợp, trong bầu trời đêm vô số vì sao quan sát hắn, quan sát hắn bắt đầu Tụ Tinh.
Hơi thở của hắn không ngừng dâng lên, không ngừng hướng ra xung quanh tìm kiếm, tựa như thanh kiếm đâm về bầu trời đêm, không thể thấy ánh sao cùng với ánh sáng trên mái hiên, dừng ở trên tấm bia, dừng ở trên thân thể của hắn, càng không ngừng tràn vào thân thể hắn, mang theo từng đợt gió đêm lạnh lẽo.
Nếu hắn có thể phá tan quan ải này, tiền đồ đương nhiên không thể lường được.
Trong gió lạnh, rất nhiều người đi tới ngoài Thiên Thư Lăng.
Quốc giáo đầu sỏ Mai Lý Sa đứng đầu.
Thiên Hải gia gia chủ đến.
Kim Ngọc Luật đến.
Mao Thu Vũ đến.
Mạc Vũ cũng đến.
Bọn họ không vào lăng mà nương theo thần thức hùng mạnh, trầm mặc quan sát chuyện xảy ra.
Trần Trường Sinh đột phá quan ải kia còn có một đường khoảng cách.
Nhưng không ai biết, hắn rốt cuộc có thể đột phá thành công hay không, cho dù thành công, năng lực đủ đột phá tới trình độ nào.
Ở trong thân thể của hắn, cửa u phủ chậm rãi mở ra, bao vây lấy nước trong suốt ở Linh sơn, không ngừng lưu động, thế nước càng ngày càng nhanh, sinh ra rất nhiều lốc xoáy, mang theo lá rụng phất phới rơi xuống thềm đá, mặc dù lặng yên không tiếng động nhưng lại kinh tâm động phách.
U phủ ở trong Linh sơn, Linh sơn thì là ánh sao hóa thành trong hồ nước.
Ánh sao dũng mãnh tiến vào thân thể của hắn càng ngày càng nhiều, hồ nước càng ngày càng bừa bãi, Sắp biến thành đại dương mênh mông.
Bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ đê, tuy rằng đây là hồ treo trên không trung, không có đê.
Vô số ánh sáng trong hồ nước khúc xạ lại, theo hồ nước dao động, từ từ ngưng tụ tinh khiết, dần dần gặp nhau biến thành quang điểm lóng lánh giống như sao.
Trong bầu trời đêm đầy sao, hiện ra trong ý thức của Trần Trường Sinh, sau đó hiện ra trong hồ nước, vị trí của mỗi vì sao cũng không chênh lệch mấy.
Chỉ có điều sao trời làm cho người ta có cảm giác không đầy đủ, cứ như kém gì đó.
Sao trời là mười bảy Thiên Thư Bia trước lăng.
Nhưng trước lăng nguyên bản có mười tám tòa bia.
Tòa bia cuối bị chặt đứt, văn bia tự nhiên cũng không còn tồn tại.
Trần Trường Sinh không nhìn thấy văn bia, trên bản đồ tinh vực trong tâm linh đương nhiên cũng thiếu một khối.
Sao trời không thể nhồi, như vậy, không đề cập tới.
Ly Cung, Giáo Hoàng đại nhân nhìn phương hướng của Thiên Thư Lăng, giơ tay tiếp nhận tinh quang từ bầu trời đêm kia rơi xuống, trầm mặc một lát nói:
- Nếu kia khối bia còn tồn tại thì tốt rồi.
Cam lộ đài, Thánh Hậu nương nương nhìn bầu trời đêm, vẻ mặt hờ hững nghĩ, thiếu bia này, Thiên Thư Lăng năm nay vẫn là Thiên Thư Lăng các năm?
Rất nhiều năm trước, Chu Độc Phu một ngày xem tận mười tám bia, sau đó bởi vì một vài nguyên nhân, không muốn người khác như hắn, cho nên hắn mang đi một khối bia.
Từ ngày đó, mới có mười bảy trước lăng.
Rất nhiều năm qua, Trần Trường Sinh là người tiếp cận cách giải đọc gần với người kia nhất.
Vấn đề ở chỗ hắn không có cách nào nhìn tấm bia đã mất, như vậy hắn có khả năng vĩnh viễn chỉ có thể tiếp cận một cách vô hạn với chân thật, nhưng không cách nào chạm vào chân thật.
Nhìn trong hồ nước dần dần hình thành sao trời, Trần Trường Sinh theo bản năng nhận thấy sao trời không trọn vẹn đấy.
Hắn biết đó là đoạn văn bia khuyết thiếu.
Hắn trầm mặc suy tư, không thể giải thích, như đi vào cõi thần tiên ngàn dặm, không thấy tấm bia kia.
Dần dần, tinh thần của hắn càng lúc càng hỗn loạn, cho đến có chút đần độn.
Nhưng vào lúc này, đoản kiếm bên thắt lưng hắn kịch liệt run rẩy.
Một khối Hắc Thạch hiện ra giữa cánh đồng hoang vu.
Cánh đồng hoang vu bị tuyết bao trùm, tuyết và ánh sao.
Trần Trường Sinh đã vật ngã lưỡng vong, không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra, cũng không biết biến hóa trong thân thể.
Trong hồ hấp thu vô số quang tuyến, ngưng tụ vô số ánh sáng, vô cùng sáng.
Nếu như từ hồ nước nhìn xuống sẽ thấy nó như thủy tinh châu.
Mặt nước hình cung bóng loáng, có thể phóng đại cảnh vật.
Hắc Thạch dưới hồ nước, bị phóng đại vô số lần.
Ở Lăng Yên Các, lúc Trần Trường Sinh chạm vào khối Hắc Thạch đã từng có một lần thần du vật ngoại, hắn biết khối Hắc Thạch là vật phi phàm, thậm chí có thể là mấu chốt để Nghịch Thiên Cải Mệnh, hắn từng tiến hành cẩn thận quan sát, nhưng thủy chung không tìm ra điểm gì đặc biệt.
Khối Hắc Thạch không lớn, có thể một tay nắm chặt, ấm áp, mềm mại bóng loáng, không hề có vết rạn.
Nếu hắn mở to mắt, nhất định sẽ phi thường giật mình.
Hoá ra chỉ có phóng đại vô số lần, mới có thể thấy trên Hắc Thạch có vô số hoa văn rất nhỏ.
Hoa văn phi thường phức tạp, như ngấn nước, không có bất kỳ quy tắc gì, tuyệt đối không thể do con người điêu khắc mà thành.
Nếu cẩn thận nhìn lại, có thể phát hiện đường cong giống như là văn bia Thiên Thư Bia.
Hắc Thạch bỗng nhiên sáng lên, tựa như khi ở Lăng Yên Các vậy.
Đường cong trên Hắc Thạch cũng sáng lên.
Hình chiếu vào trong hồ nước, biến thành ánh sáng sáng ngời.
Sau đó, ánh sáng tựa như Thiên Thư Bia, không ngừng ngưng tụ co rút lại, biến thành vô số quang điểm.
Từng quang điểm là một ngôi sao, vô số quang điểm hợp ở một chỗ đó là một trời sao.
Sao trời không trọn vẹn cứ như vậy được bổ đầy.
Ông một tiếng.
Thức hải Trần Trường Sinh kịch chấn.
Trong hồ nước có vô số vì sao đồng thời đại phóng quang minh, sau khi ngưng tụ thành một cột sáng cực thô đã rơi vào cửa u phủ.
Vài ngày trước ở Tẩy Trần Lâu, cửa u phủ bị đẩy ra một nửa, tối nay bị cột ánh sao tấn công đã hoàn toàn mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.