Quyển 1 - Chương 232: Pháo hoa thịnh cảnh không còn đêm
Miêu Nị
26/04/2016
Tinh quang chiếu xuống Thiên Thư Lăng và tinh quang rót vào u phủ Trần
Trường Sinh cùng nhau chiếu rọi. Tinh quang dừng ở trên người của hắn và nửa tấm bia như tuyết, thần trí của hắn thuận theo gió tuyết không biết đi nơi nào. Tinh quang cũng dừng ở nơi khác, tỷ như Chiếu Tình Bia lên, đường cong trên bia càng ngày càng sáng, thỉnh thoảng lóng lánh, phảng
phất có thủy ngân ở bên trong lưu động.
Không thấy Chiếu Tình Bia, lại có thể thấy văn bia, vô tri vô giác chân nguyên của Trần Trường Sinh tựa như thủy ngân lưu động trên văn bia, ở trong kinh mạch bắt đầu lưu động, khe sông vốn có chút héo rũ được chân nguyên làm dịu, dần dần biến thành sức sống dạt dào, cuối cùng, nước từ trong hướng ra sườn đồi chảy xuống vực sâu, nhìn giống như trước nhưng mơ hồ như có thêm hy vọng nào đó.
Vực sâu không thấy đáy, chỉ cần dòng nước vĩnh viễn không ngừng nghỉ chảy xuống, tất sẽ có một ngày được lấp đầy.
Tinh quang cũng dừng ở thứ bia thứ hai, đường cong hiện ra sáng tối luân phiên như thần thức phiêu vào hư không, khó dò này phương vị. Thần trí của Trần Trường Sinh cũng theo đó mà động, đi tới bờ sông ngàn dặm đột nhiên trở về trước bia, qua qua lại lại, một quy tắc khó mô tả đã khắc vào tâm linh của hắn.
Tinh quang dừng ở trước lăng thứ mười bảy Thiên Thư Bia, vô số các bậc tiền bối từng phát hiện vô số cách giải bia như tuyết rơi xuống, như lá phiêu linh, ở trong thức hải hiện ra, bắt đầu ở trong thân thể phát huy tác dụng, kinh mạch của hắn được làm dịu, thần trí của hắn được tẩm bổ, khí tức của hắn không ngừng nâng cao.
Thời gian thong thả trôi qua, hắn ở trước bia nhắm mắt lại, chờ đợi một khắc này đến.
Tinh quang chiếu sáng lên kinh đô, cam lộ đài vẫn đang thiêu đốt, chỉ có điều phát ra ánh sáng rét lạnh như lửa băng.
Thánh Hậu nương nương xinh đẹp đứng bên lửa băng nhìn hướng Thiên Thư Lăng trầm mặc không nói, khối bia kia đã sớm không còn ở trong Thiên Thư Lăng, vì sao Trần Trường Sinh vẫn có thể nhồi được sao trời?
Thiên Thư Lăng bao phủ trong ánh sáng, quanh nhà tạm rất an tĩnh, Cẩu Hàn Thực, Trang Hoán Vũ, Đường Tam Thập Lục nhìn những đường cong lưu động trên bia, vẻ mặt khác nhau, bọn họ cũng không thể xác định tối nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chuyện này khẳng định có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tinh vực góc đông nam, một lát sau cất bước đi tới bia. Chiết Tụ theo sát phía sau. Đường Tam Thập Lục và đám người Thất Gian cũng không do dự đi vào nhà tạm, sau đó biến mất, đi tới Thiên Thư Bia thuộc về mình.
Bọn họ không biết tối nay vì sao Thiên Thư Lăng lại sáng như ban ngày, nhưng biết dị tượng rất nhiều năm trước khi Vương Chi Sách phá cảnh.
Bọn họ rõ ràng nhận ra, tinh quang tối nay so với ngày thường nồng đậm hơn nhiều, mặc dù là mệnh sao của bọn họ cũng sáng lên như đang đợi chờ mình. Đối với người tu đạo mà nói, có cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua, nhất là đa số họ đã xem bia hơn hai mươi ngày, đều đã đến lúc mấu chốt phá cảnh, nhất định phải bắt lấy tất cả cơ hội và thiên thời.
Ngay lúc Cẩu Hàn Thực và đám người đi vào bia, trước Chiếu Tình Bia biến mất không lâu, trong lăng tẩm bỗng nhiên vang lên một tiếng hét dài cực kỳ trong trẻo.
Thanh thanh rít gào, như đến từ đông đình bia.
Thần nước tam luật Lương Tiếu Hiểu đứng ở trước bia, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cao ngạo, chỉ là tay phải run nhẹ tiết lộ nội tâm kích động của hắn, mấy tháng trước phá cảnh xong, cảnh giới của hắn vẫn trì trệ không tiến, xem bia cũng ngừng lại, mà đêm này, hắn nương theo tinh quang đã đột phá tới Thông U trung cảnh.
Một bia khác.
Đường Tam Thập Lục từ trong lòng lấy ra hộp thuộc Trần Trường Sinh giao cho hắn vài ngày trước, từ trong hộp lấy ra viên thuốc đưa cho Chiết Tụ một bên, sau đó số còn dư nuốt vào trong bụng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Chiết Tụ nhìn hắn, cũng nuốt vào trong bụng.
Cẩu Hàn Thực nhìn hai người, đem dược vật Ly Sơn Kiếm Tông chuẩn phân cho Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ, Thất Gian, lúc này mới thản nhiên rời đi.
Nơi này là Thiên Thư Bia thứ ba, Chiết Quế Bia.
Hiện tại là ngày xuân, trong núi không có hoa quế, cũng không ngửi thấy mùi hoa quế Đường Tam Thập Lục ghét nhất.
Nhưng lúc này chẳng biết tại sao, quanh Chiết Quế Bia sinh ra mùi hoa nồng đậm.
Không biết có phải do các thiếu niên thiên phú kinh người đang phát động chân nguyên chuyển hóa dược tạo ra mùi hương.
Ba ba ba ba~.
Một tiếng vỡ nhỏ, nhưng có chút kinh tâm động phách từ cơ thể Chiết Tụ vang lên
Thanh âm như thể tất cả xương cốt bị đánh nát.
Ngay sau đó, có tiếng nước sôi vang lên.
Kế tiếp, càng ngày càng có nhiều tiếng nước sôi vang lên, hắn khoanh chân ngồi đó nhắm mắt phá cảnh, thân thể bị sương mù màu trắng bao phủ.
Sôi trào, đó là ánh sao thiêu đốt chân nguyên, Linh sơn u phủ không ngừng được đẩy ra.
Không biết qua bao lâu, Đường Tam Thập Lục mở mắt
Trong ánh mắt ngày thường đầy ý trêu tức giờ thay bằng nghiêm nghị và bình tĩnh, u tĩnh vô cùng.
Sâu trong con ngươi như có ánh sao thiêu đốt.
Cái này chứng minh u phủ của hắn đã mở ra.
Đường Tam Thập Lục Thông U.
Quan Phi Bạch mở hai mắt ra, nhẹ thở một hơi trọc khí, có sương nóng quanh quẩn bên môi.
Lương Bán Hồ mở hai mắt ra nhìn quanh nhà tạm, trên mặt lộ vẻ vui mừng, có vẻ cực kỳ yên vui.
Ly Sơn Kiếm Tông người thứ hai Thông U
Ngay sau đó, Tô Mặc Ngu Thông U
Thánh Nữ Phong vị sư tỷ kia Thông U
Học sinh của Trích Tinh Học Viện Thông U
Hai thiếu niên Hòe Viện Thông U
Ngoài Chiết Quế bia, họ không ngừng Thông U
Trước Dẫn Giang Bia, Thất Gian Thông U
Trước Thiên thư lăng, ai cũng Thông U.
Tinh quang dừng trên Thiên Thư Lăng như tuyết.
Có người phá cảnh Thông U là lúc tinh quang như tuyết bao phủ, như cánh hoa nở rộ, đặc biệt xinh đẹp.
Đường Tam Thập Lục đứng trước Chiết Quế Bia, nhẹ nhàng xoa ngón tay, ngửi mùi hoa đột nhiên cảm giác hoa quế cũng không phải thứ khó chịu lắm.
Tinh quang dừng ở trên người hắn, như nước mở ra, hướng vào trong bầu trời đêm tán đi.
Cách đó không xa, Lương Bán Hồ và Quan Phi Bạch đứng yên nhìn tinh quang lao vào bầu trời đêm.
Ngoài Chiết Quế Bia, hơn mười đạo tinh quang đứng ở đó.
Hình ảnh như thế còn hiện ra trước rất nhiều tấm bia khác.
Dưới bóng đêm Thiên Thư Lăng, cây cối dày đặc, mặc dù bị tinh quang bao phủ, nhưng cũng có chút u ám.
Lúc này hơn mười đạo tinh quang tỏa sáng, ngân hoa nơi chốn, đẹp không sao tả xiết.
Đường Tam Thập Lục nhìn Chiết Tụ.
Tuyết trắng làm gương mặt Chiết Tụ thêm tái nhợt, rồi lại ngẫu hiện ửng hồng, đúng là dấu hiệu tâm huyết dâng trào.
Chân nguyên của hắn bị Trần Trường Sinh dùng đồng châm khống chế, lúc trước lại ăn nhiều dược vật, dị thường hung hiểm.
Đây cũng là vì sao so với những người xem bia khác, hắn chậm chạp không thể Thông U.
Một nguyên nhân khác là vì thiên phú huyết mạch.
Đột nhiên, trước bia nghe thấy mấy tiếng thê lương.
Trên mái hiên xuất hiện mấy vết đao khắc sâu.
Ngón tay của Chiết Tụ sắc bén, sáng bóng như kim loại.
Trên mặt của hắn sinh ra rất nhiều lông màu xám, ánh mắt đỏ tươi, làm cho người ta có cảm giác máu tanh.
Đột nhiên, một khí tức cường đại từ trong thân thể của Chiết Tụ phát ra.
Hắn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng tru.
NGAO
Thanh thê lương tru tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, tràn đầy khinh miệt và kiêu ngạo.
Tiếng gào thét như hướng vào bầu trời đêm đầy trời sao, càng như muốn nói với phương bắc xa xôi: Ta thắng
Ở trong Thiên Thư Lăng, tinh quang dừng ở các thiếu niên phá cảnh Thông U, như đèn đuốc rực rỡ, rất là xinh đẹp.
Nếu như từ ngoài lăng trông vào, cứ như cả tòa Thiên Thư Lăng đang bắn pháo hoa.
Hình ảnh vẫn xinh đẹp, nhưng lại càng thêm rung động lòng người.
Trước thần đạo Thiên Thư Lăng có tòa đình hóng mát.
Đình hóng mát khắp nơi đều là nông kênh, trong kênh có nước chảy xuôi dòng.
Tối nay trên mặt nước phủ thêm một tầng tuyết sương mỏng, sau đó bị vô số pháo hoa trong lăng chiếu sáng lên.
Dưới đình hóng mát, món khôi giáp tro bụi cũng bị pháo hoa chiếu sáng lên.
Trên mũ giáp rỉ sét chợt xuất hiện ánh sáng chợt lóe.
Người trong khôi giáp tỉnh lại.
Một thanh âm tang thương từ trong nón truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.
- Quả nhiên tới mùa hoa nở rồi.
Làm đệ nhất thần tướng đại lục, lão nhân rời khỏi tiền tuyến, thủ lăng mấy trăm năm, thủ hộ tương lai nhân loại, khi hắn nhìn thấy Thiên Thư Lăng đêm nay thì đương nhiên vui mừng, sau đó ở trong lòng yên lặng cảm tạ hai người. Một người tên Tuân Mai, một người tên Trần Trường Sinh.
Ở ngoài Thiên Thư Lăng, các đại nhân vật tới xem Trần Trường Sinh, căn bản không nghĩ có thể thấy hình ảnh rung động lòng người như thế.
Trong một đêm, mười mấy người xem bia người tập thể Thông U
Hình ảnh như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Ngoài lăng tĩnh lặng, ngẫu nhiên sẽ vang lên vài tiếng thở dài.
Pháo hoa dần tan, ánh sao dần tối, Thiên Thư Lăng dần dần khôi phục bình thường.
Đại nhân vật Quốc giáo, triều đình cùng với các tông phái học viện ngoại lệ đêì tiến nhập Thiên Thư Lăng, ở dưới lăng đứng chờ.
Tối nay người trẻ tuổi phá cảnh nhiều lắm, có người phá cảnh Thông U, có người tiến nhập Thông U trung cảnh, còn có người Tụ Tinh thành công, đối với nhân loại mà nói là mùa thu hoạch. Bọn họ nhất định phải tự mình đến xử lý những việc tiếp theo, tuyệt không cho phép xuất hiện vấn đề gì.
Trần Trường Sinh tỉnh lại, phát hiện mình khoanh chân ngồi trước bia, mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ một chút, xác nhận là canh năm.
Đúng là trước ánh bình minh.
Hắn đứng dậy, đi đến vách đá.
Dưới vách đá, thác nước vẫn như phát ra âm thanh kinh tâm động phách.
Trần Trường Sinh không ra mồ hôi, không có cảm giác uể oải, không có đau nhức, dường như không có chuyện gì phát sinh qua.
Nhưng hắn biết đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Sáng sớm, ánh sáng không đủ để chiếu sáng lên kinh đô phía xa.
Nhưng trong mắt hắn, kinh đô rõ ràng như vậy, mỗi con ngõ, thậm chí là dung thụ trong Quốc Giáo Học Viện như ở ngay trước người.
Nắng sớm dần dần tiến đến, sao trời dần dần biến mất.
Nhưng hắn biết sao còn trên đỉnh đầu.
Trần Trường Sinh có thể tinh tường cảm giác mệnh sao của mình.
Đây là lần đầu tiên vào ban ngày, cảm giác được mệnh sao của mình.
Ánh sáng mặt trời ló khỏi đường chân trời.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt hắn.
Không biết vì sao.
Không rõ vì sao.
Trần Trường Sinh cũng không biết đêm qua Thiên Thư Lăng đã xảy ra hình ảnh đồ sộ như vậy.
Hắn không biết mình đã trở thành người trẻ tuổi nhất Thông U Thượng Cảnh từ trước tới nay.
Nhưng hắn cảm thấy rất cảm động.
Đối mặt với ánh mặt trời màu đỏ, Trần Trường Sinh mở rộng hai tay, làm một chuyện hoàn toàn vi phạm quy luật tu hành. Sau khi hồi tưởng lại, hắn cũng không biết vì sao lúc ấy mình làm như vậy. Chỉ là vì hắn muốn làm liền làm, hướng bầu trời xanh lam tìm kiếm mệnh sao, sau đó bắt đầu dẫn tinh quang.
Đây là lần đầu tiên hắn thử dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.
Đây cũng là lần đầu trong vô số năm có người tu hành dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.
Có thể thể do may mắn, Trần Trường Sinh không chết, cũng không bị đốt thành tro tàn, ngược lại cảm nhận rõ ràng sau khi u phủ chi môn hoàn toàn mở ra, tốc độ dẫn sao so với trước nhanh gấp mấy trăm lần.
Đúng vậy, kinh mạch của Trần Trường Sinh vẫn còn nhiều chỗ gãy, hơn nữa là kinh mạch trung đẳng, vách núi vạn trượng vẫn tồn tại như cũ, cắt thành vô số kinh mạch, nhất là ở bốn phía u phủ trong tạng phụ, ánh sao hóa thành chân nguyên trước nay chưa từng có sự dư thừa, thậm chí thương thế kinh mạch cũng tốt hơn một chút.
Điều này chẳng lẽ là sự thần kỳ của Thiên Thư Bia? Hắn xoay người đoạn bia trong nhà tạm im lặng suy nghĩ.
Lúc này hắn đứng ở bên vách đá, hai nơi cách nhau hơi xa, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn cảm thấy bản thân nhìn thấy được tấm bia đá kia, hơn nữa không phải do hoa mắt.
Đến tận lúc này, Trần Trường Sinh chân chính giải được tất cả Thiên Thư Bia, làm được chuyện Chu Độc Phu đã làm năm đó.
Nếu hắn tiếp tục đi tới, hẳn là sẽ tiến vào lăng tẩm khác, nhìn được những Thiên Thư Bia hơn. Nhưng hắn nhìn trời, không hề tiếp tục, cứ như vậy rời đi.
Sáng sớm Thiên Thư Lăng rất an tĩnh, cảnh tượng pháo hoa rực rỡ đêm qua không còn, trước mười bảy tòa bia không còn ai, đường đi thông lên lăng cũng không có ai.
Rất nhiều người đều đang ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là phải thêm mấy ngày nữa mới có thể tỉnh lại.
Phá cảnh, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Không phải tất cả mọi người có thể giống như Trần Trường Sinh, nhìn như tùy ý đã bước qua cánh cửa kia, cả cảm giác mỏi mệt cũng không có. Đương nhiên, với vài người mà nói, phá cảnh cũng không phải là chuyện quá khó khăn, tỷ như Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực đứng ở cuối đường núi, lẳng lặng chờ hắn.
Trần Trường Sinh đi tới trước hắn chắp tay làm lễ, nhìn ánh sáng thản nhiên trong mắt cũng biết cảnh giới của hắn đã được nâng cao.
Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí lại đến Thiên Thư Lăng, cảnh giới hai người bọn họ hoàn toàn nhất trí, đều tới Thông U Thượng Cảnh.
Trần Trường Sinh hướng hắn cáo biệt, nói:
- Ta phải đi đây.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Cách ngày Chu Viên mở ra còn có mấy ngày, thời gian hẳn là đủ.
Trần Trường Sinh nói:
- Ở trong kinh đô, còn có chút chuyện cần phải chuẩn bị.
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát, nói:
- Ta không định đi Chu Viên, trên đường nhớ bảo trọng.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Ngươi ở đây làm gì?
- Ít nhất phải xem hết mười bảy tòa bia trước lăng,
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói.
Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Chúc ngươi thuận lợi.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói:
- Các thí sinh trong Đại Triều Thí hẳn nên cảm tạ ngươi.
Trần Trường Sinh khó hiểu, Cẩu Hàn Thực kể lại chuyện xảy ra đêm qua.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không cần cảm tạ, ta chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Cẩu Hàn Thực biết không phải hắn khiêm tốn mà quả thật hắn chỉ muốn giải bia, về phần ánh sáng ở kinh đô và Thiên Thư Lăng, cũng không vì ý chí của hắn mà biến mất.
Hai người sóng vai đi về nhà cỏ.
Lướt qua rào tre mới làm, Trần Trường Sinh đi vào nhà bắt đầu thu thập hành lý, lắc đầu nhìn Đường Tam Thập Lục ngáy như sấm lại phát hiện Chiết Tụ không có ở trong phòng, không khỏi có chút buồn bực.
Không thấy Chiếu Tình Bia, lại có thể thấy văn bia, vô tri vô giác chân nguyên của Trần Trường Sinh tựa như thủy ngân lưu động trên văn bia, ở trong kinh mạch bắt đầu lưu động, khe sông vốn có chút héo rũ được chân nguyên làm dịu, dần dần biến thành sức sống dạt dào, cuối cùng, nước từ trong hướng ra sườn đồi chảy xuống vực sâu, nhìn giống như trước nhưng mơ hồ như có thêm hy vọng nào đó.
Vực sâu không thấy đáy, chỉ cần dòng nước vĩnh viễn không ngừng nghỉ chảy xuống, tất sẽ có một ngày được lấp đầy.
Tinh quang cũng dừng ở thứ bia thứ hai, đường cong hiện ra sáng tối luân phiên như thần thức phiêu vào hư không, khó dò này phương vị. Thần trí của Trần Trường Sinh cũng theo đó mà động, đi tới bờ sông ngàn dặm đột nhiên trở về trước bia, qua qua lại lại, một quy tắc khó mô tả đã khắc vào tâm linh của hắn.
Tinh quang dừng ở trước lăng thứ mười bảy Thiên Thư Bia, vô số các bậc tiền bối từng phát hiện vô số cách giải bia như tuyết rơi xuống, như lá phiêu linh, ở trong thức hải hiện ra, bắt đầu ở trong thân thể phát huy tác dụng, kinh mạch của hắn được làm dịu, thần trí của hắn được tẩm bổ, khí tức của hắn không ngừng nâng cao.
Thời gian thong thả trôi qua, hắn ở trước bia nhắm mắt lại, chờ đợi một khắc này đến.
Tinh quang chiếu sáng lên kinh đô, cam lộ đài vẫn đang thiêu đốt, chỉ có điều phát ra ánh sáng rét lạnh như lửa băng.
Thánh Hậu nương nương xinh đẹp đứng bên lửa băng nhìn hướng Thiên Thư Lăng trầm mặc không nói, khối bia kia đã sớm không còn ở trong Thiên Thư Lăng, vì sao Trần Trường Sinh vẫn có thể nhồi được sao trời?
Thiên Thư Lăng bao phủ trong ánh sáng, quanh nhà tạm rất an tĩnh, Cẩu Hàn Thực, Trang Hoán Vũ, Đường Tam Thập Lục nhìn những đường cong lưu động trên bia, vẻ mặt khác nhau, bọn họ cũng không thể xác định tối nay đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chuyện này khẳng định có liên quan tới Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tinh vực góc đông nam, một lát sau cất bước đi tới bia. Chiết Tụ theo sát phía sau. Đường Tam Thập Lục và đám người Thất Gian cũng không do dự đi vào nhà tạm, sau đó biến mất, đi tới Thiên Thư Bia thuộc về mình.
Bọn họ không biết tối nay vì sao Thiên Thư Lăng lại sáng như ban ngày, nhưng biết dị tượng rất nhiều năm trước khi Vương Chi Sách phá cảnh.
Bọn họ rõ ràng nhận ra, tinh quang tối nay so với ngày thường nồng đậm hơn nhiều, mặc dù là mệnh sao của bọn họ cũng sáng lên như đang đợi chờ mình. Đối với người tu đạo mà nói, có cơ hội như vậy sao có thể bỏ qua, nhất là đa số họ đã xem bia hơn hai mươi ngày, đều đã đến lúc mấu chốt phá cảnh, nhất định phải bắt lấy tất cả cơ hội và thiên thời.
Ngay lúc Cẩu Hàn Thực và đám người đi vào bia, trước Chiếu Tình Bia biến mất không lâu, trong lăng tẩm bỗng nhiên vang lên một tiếng hét dài cực kỳ trong trẻo.
Thanh thanh rít gào, như đến từ đông đình bia.
Thần nước tam luật Lương Tiếu Hiểu đứng ở trước bia, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, cao ngạo, chỉ là tay phải run nhẹ tiết lộ nội tâm kích động của hắn, mấy tháng trước phá cảnh xong, cảnh giới của hắn vẫn trì trệ không tiến, xem bia cũng ngừng lại, mà đêm này, hắn nương theo tinh quang đã đột phá tới Thông U trung cảnh.
Một bia khác.
Đường Tam Thập Lục từ trong lòng lấy ra hộp thuộc Trần Trường Sinh giao cho hắn vài ngày trước, từ trong hộp lấy ra viên thuốc đưa cho Chiết Tụ một bên, sau đó số còn dư nuốt vào trong bụng, sau đó nhắm hai mắt lại.
Chiết Tụ nhìn hắn, cũng nuốt vào trong bụng.
Cẩu Hàn Thực nhìn hai người, đem dược vật Ly Sơn Kiếm Tông chuẩn phân cho Quan Phi Bạch và Lương Bán Hồ, Thất Gian, lúc này mới thản nhiên rời đi.
Nơi này là Thiên Thư Bia thứ ba, Chiết Quế Bia.
Hiện tại là ngày xuân, trong núi không có hoa quế, cũng không ngửi thấy mùi hoa quế Đường Tam Thập Lục ghét nhất.
Nhưng lúc này chẳng biết tại sao, quanh Chiết Quế Bia sinh ra mùi hoa nồng đậm.
Không biết có phải do các thiếu niên thiên phú kinh người đang phát động chân nguyên chuyển hóa dược tạo ra mùi hương.
Ba ba ba ba~.
Một tiếng vỡ nhỏ, nhưng có chút kinh tâm động phách từ cơ thể Chiết Tụ vang lên
Thanh âm như thể tất cả xương cốt bị đánh nát.
Ngay sau đó, có tiếng nước sôi vang lên.
Kế tiếp, càng ngày càng có nhiều tiếng nước sôi vang lên, hắn khoanh chân ngồi đó nhắm mắt phá cảnh, thân thể bị sương mù màu trắng bao phủ.
Sôi trào, đó là ánh sao thiêu đốt chân nguyên, Linh sơn u phủ không ngừng được đẩy ra.
Không biết qua bao lâu, Đường Tam Thập Lục mở mắt
Trong ánh mắt ngày thường đầy ý trêu tức giờ thay bằng nghiêm nghị và bình tĩnh, u tĩnh vô cùng.
Sâu trong con ngươi như có ánh sao thiêu đốt.
Cái này chứng minh u phủ của hắn đã mở ra.
Đường Tam Thập Lục Thông U.
Quan Phi Bạch mở hai mắt ra, nhẹ thở một hơi trọc khí, có sương nóng quanh quẩn bên môi.
Lương Bán Hồ mở hai mắt ra nhìn quanh nhà tạm, trên mặt lộ vẻ vui mừng, có vẻ cực kỳ yên vui.
Ly Sơn Kiếm Tông người thứ hai Thông U
Ngay sau đó, Tô Mặc Ngu Thông U
Thánh Nữ Phong vị sư tỷ kia Thông U
Học sinh của Trích Tinh Học Viện Thông U
Hai thiếu niên Hòe Viện Thông U
Ngoài Chiết Quế bia, họ không ngừng Thông U
Trước Dẫn Giang Bia, Thất Gian Thông U
Trước Thiên thư lăng, ai cũng Thông U.
Tinh quang dừng trên Thiên Thư Lăng như tuyết.
Có người phá cảnh Thông U là lúc tinh quang như tuyết bao phủ, như cánh hoa nở rộ, đặc biệt xinh đẹp.
Đường Tam Thập Lục đứng trước Chiết Quế Bia, nhẹ nhàng xoa ngón tay, ngửi mùi hoa đột nhiên cảm giác hoa quế cũng không phải thứ khó chịu lắm.
Tinh quang dừng ở trên người hắn, như nước mở ra, hướng vào trong bầu trời đêm tán đi.
Cách đó không xa, Lương Bán Hồ và Quan Phi Bạch đứng yên nhìn tinh quang lao vào bầu trời đêm.
Ngoài Chiết Quế Bia, hơn mười đạo tinh quang đứng ở đó.
Hình ảnh như thế còn hiện ra trước rất nhiều tấm bia khác.
Dưới bóng đêm Thiên Thư Lăng, cây cối dày đặc, mặc dù bị tinh quang bao phủ, nhưng cũng có chút u ám.
Lúc này hơn mười đạo tinh quang tỏa sáng, ngân hoa nơi chốn, đẹp không sao tả xiết.
Đường Tam Thập Lục nhìn Chiết Tụ.
Tuyết trắng làm gương mặt Chiết Tụ thêm tái nhợt, rồi lại ngẫu hiện ửng hồng, đúng là dấu hiệu tâm huyết dâng trào.
Chân nguyên của hắn bị Trần Trường Sinh dùng đồng châm khống chế, lúc trước lại ăn nhiều dược vật, dị thường hung hiểm.
Đây cũng là vì sao so với những người xem bia khác, hắn chậm chạp không thể Thông U.
Một nguyên nhân khác là vì thiên phú huyết mạch.
Đột nhiên, trước bia nghe thấy mấy tiếng thê lương.
Trên mái hiên xuất hiện mấy vết đao khắc sâu.
Ngón tay của Chiết Tụ sắc bén, sáng bóng như kim loại.
Trên mặt của hắn sinh ra rất nhiều lông màu xám, ánh mắt đỏ tươi, làm cho người ta có cảm giác máu tanh.
Đột nhiên, một khí tức cường đại từ trong thân thể của Chiết Tụ phát ra.
Hắn ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng tru.
NGAO
Thanh thê lương tru tràn đầy không cam lòng và phẫn nộ, tràn đầy khinh miệt và kiêu ngạo.
Tiếng gào thét như hướng vào bầu trời đêm đầy trời sao, càng như muốn nói với phương bắc xa xôi: Ta thắng
Ở trong Thiên Thư Lăng, tinh quang dừng ở các thiếu niên phá cảnh Thông U, như đèn đuốc rực rỡ, rất là xinh đẹp.
Nếu như từ ngoài lăng trông vào, cứ như cả tòa Thiên Thư Lăng đang bắn pháo hoa.
Hình ảnh vẫn xinh đẹp, nhưng lại càng thêm rung động lòng người.
Trước thần đạo Thiên Thư Lăng có tòa đình hóng mát.
Đình hóng mát khắp nơi đều là nông kênh, trong kênh có nước chảy xuôi dòng.
Tối nay trên mặt nước phủ thêm một tầng tuyết sương mỏng, sau đó bị vô số pháo hoa trong lăng chiếu sáng lên.
Dưới đình hóng mát, món khôi giáp tro bụi cũng bị pháo hoa chiếu sáng lên.
Trên mũ giáp rỉ sét chợt xuất hiện ánh sáng chợt lóe.
Người trong khôi giáp tỉnh lại.
Một thanh âm tang thương từ trong nón truyền ra, có vẻ có chút nặng nề.
- Quả nhiên tới mùa hoa nở rồi.
Làm đệ nhất thần tướng đại lục, lão nhân rời khỏi tiền tuyến, thủ lăng mấy trăm năm, thủ hộ tương lai nhân loại, khi hắn nhìn thấy Thiên Thư Lăng đêm nay thì đương nhiên vui mừng, sau đó ở trong lòng yên lặng cảm tạ hai người. Một người tên Tuân Mai, một người tên Trần Trường Sinh.
Ở ngoài Thiên Thư Lăng, các đại nhân vật tới xem Trần Trường Sinh, căn bản không nghĩ có thể thấy hình ảnh rung động lòng người như thế.
Trong một đêm, mười mấy người xem bia người tập thể Thông U
Hình ảnh như vậy chưa từng xuất hiện trong lịch sử.
Ngoài lăng tĩnh lặng, ngẫu nhiên sẽ vang lên vài tiếng thở dài.
Pháo hoa dần tan, ánh sao dần tối, Thiên Thư Lăng dần dần khôi phục bình thường.
Đại nhân vật Quốc giáo, triều đình cùng với các tông phái học viện ngoại lệ đêì tiến nhập Thiên Thư Lăng, ở dưới lăng đứng chờ.
Tối nay người trẻ tuổi phá cảnh nhiều lắm, có người phá cảnh Thông U, có người tiến nhập Thông U trung cảnh, còn có người Tụ Tinh thành công, đối với nhân loại mà nói là mùa thu hoạch. Bọn họ nhất định phải tự mình đến xử lý những việc tiếp theo, tuyệt không cho phép xuất hiện vấn đề gì.
Trần Trường Sinh tỉnh lại, phát hiện mình khoanh chân ngồi trước bia, mắt nhìn sắc trời, ngẫm nghĩ một chút, xác nhận là canh năm.
Đúng là trước ánh bình minh.
Hắn đứng dậy, đi đến vách đá.
Dưới vách đá, thác nước vẫn như phát ra âm thanh kinh tâm động phách.
Trần Trường Sinh không ra mồ hôi, không có cảm giác uể oải, không có đau nhức, dường như không có chuyện gì phát sinh qua.
Nhưng hắn biết đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Sáng sớm, ánh sáng không đủ để chiếu sáng lên kinh đô phía xa.
Nhưng trong mắt hắn, kinh đô rõ ràng như vậy, mỗi con ngõ, thậm chí là dung thụ trong Quốc Giáo Học Viện như ở ngay trước người.
Nắng sớm dần dần tiến đến, sao trời dần dần biến mất.
Nhưng hắn biết sao còn trên đỉnh đầu.
Trần Trường Sinh có thể tinh tường cảm giác mệnh sao của mình.
Đây là lần đầu tiên vào ban ngày, cảm giác được mệnh sao của mình.
Ánh sáng mặt trời ló khỏi đường chân trời.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt hắn.
Không biết vì sao.
Không rõ vì sao.
Trần Trường Sinh cũng không biết đêm qua Thiên Thư Lăng đã xảy ra hình ảnh đồ sộ như vậy.
Hắn không biết mình đã trở thành người trẻ tuổi nhất Thông U Thượng Cảnh từ trước tới nay.
Nhưng hắn cảm thấy rất cảm động.
Đối mặt với ánh mặt trời màu đỏ, Trần Trường Sinh mở rộng hai tay, làm một chuyện hoàn toàn vi phạm quy luật tu hành. Sau khi hồi tưởng lại, hắn cũng không biết vì sao lúc ấy mình làm như vậy. Chỉ là vì hắn muốn làm liền làm, hướng bầu trời xanh lam tìm kiếm mệnh sao, sau đó bắt đầu dẫn tinh quang.
Đây là lần đầu tiên hắn thử dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.
Đây cũng là lần đầu trong vô số năm có người tu hành dẫn tinh quang tẩy tủy vào ban ngày.
Có thể thể do may mắn, Trần Trường Sinh không chết, cũng không bị đốt thành tro tàn, ngược lại cảm nhận rõ ràng sau khi u phủ chi môn hoàn toàn mở ra, tốc độ dẫn sao so với trước nhanh gấp mấy trăm lần.
Đúng vậy, kinh mạch của Trần Trường Sinh vẫn còn nhiều chỗ gãy, hơn nữa là kinh mạch trung đẳng, vách núi vạn trượng vẫn tồn tại như cũ, cắt thành vô số kinh mạch, nhất là ở bốn phía u phủ trong tạng phụ, ánh sao hóa thành chân nguyên trước nay chưa từng có sự dư thừa, thậm chí thương thế kinh mạch cũng tốt hơn một chút.
Điều này chẳng lẽ là sự thần kỳ của Thiên Thư Bia? Hắn xoay người đoạn bia trong nhà tạm im lặng suy nghĩ.
Lúc này hắn đứng ở bên vách đá, hai nơi cách nhau hơi xa, nhìn không rõ lắm, nhưng hắn cảm thấy bản thân nhìn thấy được tấm bia đá kia, hơn nữa không phải do hoa mắt.
Đến tận lúc này, Trần Trường Sinh chân chính giải được tất cả Thiên Thư Bia, làm được chuyện Chu Độc Phu đã làm năm đó.
Nếu hắn tiếp tục đi tới, hẳn là sẽ tiến vào lăng tẩm khác, nhìn được những Thiên Thư Bia hơn. Nhưng hắn nhìn trời, không hề tiếp tục, cứ như vậy rời đi.
Sáng sớm Thiên Thư Lăng rất an tĩnh, cảnh tượng pháo hoa rực rỡ đêm qua không còn, trước mười bảy tòa bia không còn ai, đường đi thông lên lăng cũng không có ai.
Rất nhiều người đều đang ngủ say vẫn chưa tỉnh lại, hoặc là phải thêm mấy ngày nữa mới có thể tỉnh lại.
Phá cảnh, cho tới bây giờ cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Không phải tất cả mọi người có thể giống như Trần Trường Sinh, nhìn như tùy ý đã bước qua cánh cửa kia, cả cảm giác mỏi mệt cũng không có. Đương nhiên, với vài người mà nói, phá cảnh cũng không phải là chuyện quá khó khăn, tỷ như Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực đứng ở cuối đường núi, lẳng lặng chờ hắn.
Trần Trường Sinh đi tới trước hắn chắp tay làm lễ, nhìn ánh sáng thản nhiên trong mắt cũng biết cảnh giới của hắn đã được nâng cao.
Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí lại đến Thiên Thư Lăng, cảnh giới hai người bọn họ hoàn toàn nhất trí, đều tới Thông U Thượng Cảnh.
Trần Trường Sinh hướng hắn cáo biệt, nói:
- Ta phải đi đây.
Cẩu Hàn Thực nói:
- Cách ngày Chu Viên mở ra còn có mấy ngày, thời gian hẳn là đủ.
Trần Trường Sinh nói:
- Ở trong kinh đô, còn có chút chuyện cần phải chuẩn bị.
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát, nói:
- Ta không định đi Chu Viên, trên đường nhớ bảo trọng.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, hỏi:
- Ngươi ở đây làm gì?
- Ít nhất phải xem hết mười bảy tòa bia trước lăng,
Cẩu Hàn Thực mỉm cười nói.
Trần Trường Sinh thành khẩn nói:
- Chúc ngươi thuận lợi.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn nói:
- Các thí sinh trong Đại Triều Thí hẳn nên cảm tạ ngươi.
Trần Trường Sinh khó hiểu, Cẩu Hàn Thực kể lại chuyện xảy ra đêm qua.
Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không cần cảm tạ, ta chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Cẩu Hàn Thực biết không phải hắn khiêm tốn mà quả thật hắn chỉ muốn giải bia, về phần ánh sáng ở kinh đô và Thiên Thư Lăng, cũng không vì ý chí của hắn mà biến mất.
Hai người sóng vai đi về nhà cỏ.
Lướt qua rào tre mới làm, Trần Trường Sinh đi vào nhà bắt đầu thu thập hành lý, lắc đầu nhìn Đường Tam Thập Lục ngáy như sấm lại phát hiện Chiết Tụ không có ở trong phòng, không khỏi có chút buồn bực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.