Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 485: Hai cành hoa dại điểm thắm vách núi (p1)

Miêu Nị

09/12/2016

Thánh Hậu Nương Nương nhìn ả một cái rồi nói:

- Con quả thực cho rằng Trần Trường Sinh đang bày trò càn quấy hay sao?

Ngón tay của Mạc Vũ hơi cứng lại. Cũng giống như nhiều cường giả khác, ả cũng đã từng lẳng lặng đích thân đi tới trước cổng Quốc Giáo Học Viện để nghe ngóng tình hình. Những trận đấu đó đương nhiên không sao lọt được vào mắt ả. Nhưng Mạc Vũ không thể không thừa nhận rằng Trần Trường Sinh thông qua sự thể hiện của các tân sinh để khiến cho mọi người thấy được tài hoa và thiên phú và kiếm đạo của hắn. Bất luận là so sánh với ả khi cùng lứa tuổi với hắn hay ả của bây giờ thì Mạc Vũ đều có phần thấp kém hơn.

Đây là câu hỏi của Thánh Hậu Nương Nương nên ả không thể nói dối được. Mạc Vũ khẽ cắn môi rồi đáp lại:

- Con nói Đường Đường đó chứ.

- Tất cả mọi người đều đang theo dõi Trần Trường Sinh, đều cho rằng Đường Tam Thập Lục chỉ là đang bày trò càn quấy mà thôi... Lẽ nào con cũng nhận định như vậy sao?

Tuy Thánh Hậu Nương Nương biết rõ Mạc Vũ chỉ là đang tùy tiện đáp lời mà thôi, nhưng ngài cũng không chấp nhận được lối suy nghĩ đó của ả, Thánh Hậu nói:

- Thừa Vũ và hai vị Đại Giáo Hoàng đã chuẩn bị mất ba tháng, không biết đã đề ra bao nhiêu phương án, kỹ lưỡng cẩn mật. Bất luận Ly Cung có đối phó như thế nào chăng nữa thì bọn họ cũng có cách khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn. Và cho đến lúc này thì con có thấy Ly Cung có thái độ gì chưa, đã động thủ đến một lần hay chưa?

Mạc Vũ đương nhiên hiểu được dụng ý của Thiên Hải Gia và hai vị Đại Giáo Hoàng.

Thiên Hải Thừa Vũ nói với Từ Thế Tích rằng y muốn thuận thế mà xử lý, đợi Từ Hữu Dung về Kinh rồi tính. Đương nhiên đó không phải là những lời nói thật, ít nhất thì không phải toàn bộ là thật.

Nhân vật tầm cỡ như y thì đâu có thể xử lý sực việc liên thủ với hai vị Đại Giáo Hoàng một cách thiếu suy nghĩ như vậy được.

Thanh Đằng Chư Viện đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện chỉ là một bước châm ngòi nổ mà thôi.

Mạc Vũ vốn cho rằng Giáo Hoàng đại nhân sẽ trực tiếp nhấn chìm sự việc này trước khi nó bùng phát. Thế nhưng không ngờ rằng mãi cho tới lúc này Giáo Hoàng đại nhân vẫn giữ im lặng.

Điều này khiến cho Mạc Vũ cảm thấy bất ngờ.

Lúc này khi được Thánh Hậu Nương Nương nhắc nhở thì ả mới hiểu được lý do vì sao mà Ly Cung trước sau vẫn không chịu thể hiện thái độ của mình. Vì sao mà thế cục vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi của Quốc Giáo Học Viện, chứ không giống như những gì mà Thiên Hải Gia và hại vị Thánh Đường Đại Giáo Hoàng đã sắp xếp lúc đầu là sẽ có liên quan đến Ly Cung. Khiến cho việc diễn võ của Chư Viện trở thành cuộc đối kháng của hai thế lực phe phái mới và cũ của Quốc Giáo Học Viện?

Vì một đạo lý rất đơn giản.

Quốc Giáo Học Viện... đã tự mình giải quyết xong chuyện đó rồi.

Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục hoàn toàn không cần đến việc Ly Cung tỏ thái độ ra sao; hoàn toàn không cần được việc Giáo Tông sẽ nói những gì, hai người bọn họ đã giải quyết chuyện này thật êm đẹp.

Thiên Hải Gia và hai vị Thánh Đường Đại Giáo Hoàng đó lúc đầu khi quyết định sẽ làm lớn chuyện này, ắt hẳn đều đã không nghĩ tới rằng một sự việc đối với bọn họ chỉ là một chuyển cảnh mà thôi thì lại vì chính sự xuất hiện của hai gã thiếu niên đó mà dường như sẽ vĩnh viễn chỉ mãi là một chuyển cảnh mà thôi.

Hai sự việc lớn mà bọn chúng toan tính đó chỉ mới mở đầu thôi nhưng dường như đã không thể tiếp tục được nữa

- Chỉ cần Quốc Giáo Học Viện có thể tiếp tục cầm cự được thì Giáo Hoàng cũng sẽ không nói câu nào hết.

Thánh Hậu bước tới bên lan can, nhìn về phía Quốc Giáo Học Viện đang đèn lửa sáng hừng hực ở gần đó và nói:

- Vô số hậu thủ đã bị một mình Đường Đường chặn đứng lại rồi, nếu như Giáo Hoàng có ý định gì với Trần Trường Sinh thì cũng đã bị gã chặn đứng rồi. Lúc này con vẫn cho rằng Đường Đường chỉ là đang bầy trò càn quấy thôi hay sao?

Mạc Vũ không nói cầu nào, ả quả thực không ngờ được rằng một tên xem chừng vô dụng như Đường Tam Thập Lục lại có thể nhìn thấu được cái bẫy của chừng đó những cao thủ đầu xỏ lão làng.

- Quả nhiên là thời đại của hoa dại đua nở.

Thánh Hậu nói:

- Đường Đường khá lắm, Trần Trường Sinh lại càng khá hơn. Nếu như cho bọn chúng đủ thời gian và cơ hội thì tương lai của Đại Chu và nhân loại này còn có gì để mà lo lắng nữa đây?



Nếu như hoa dại chỉ mọc có một cành, cô độc đứng một mình trên vách núi thì sao có thể gọi là đẹp cho được.

Chỉ có thể là rất nhiều những bông hoa dại cũng nở rộ thì mới có thể được coi là tuyệt cảnh, mới được gọi là đẹp đến hồn xiêu phách lạc.

Nghĩ tới những thay đổi trong một năm trở lại đây, Mạc Vũ buộc phải thừa nhận rằng lý do khiến cho Quốc Giáo Học Viện có thể bước vào đà phục hưng một cách nhanh chóng như vậy là vì ngoại trừ Trần Trường Sinh ra thì Đường Tam Thập Lục là một mấu chốt quan trọng, gã rời bỏ Thiên Đạo Viện để vào Quốc Giáo Học Viện. Nếu Thánh Hậu Nương Nương phán đoán chính xác thì Đường Tam Thập Lục có vẻ như đang bày trò càn quấy nhưng kỳ thực thì chính bản thân gã đang điềm tĩnh để đối phó với tình cảnh hiện tại. Vậy thì có thể nói rằng Quốc Giáo Học Viện cần nhất lúc này chính là người như gã.

Mạc Vũ biết tình cảnh trong lần đầu tiên gặp gỡ của Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục. Lúc đó Đường Tam Thập Lục đã là thiên tài thiếu niên nổi tiếng, còn Trần Trường Sinh thì chỉ là một tiểu đạo sĩ vô danh. Hai người bọn họ gặp nhau trong khi đến báo danh vào Thiên Đạo Viện. Hơn nữa còn là Đường Tam Thập Lục bắt chuyện với Trần Trường Sinh. Nay nghĩ lại những chuyện này thì quả thực không thể không thừa nhận rằng những cuộc gặp gỡ như này đều là do vận mệnh sắp đặt.

- Vấn Thủy Đường Gia có điểm nào là tài giỏi nhất? Không phải là tiền tài, cũng không phải là mưu lược mà là cách nhìn nhận.

Thánh Hậu nhìn về phía Quốc Giáo Học Viện đèn đuốc đang sáng hừng hực thì bèn nói:

- Đường lão thái gia năm xưa là người đầu tiên nhận ra được bản lĩnh của Tô Ly. Sau đó hàng trăm năm sau còn có ai dám bất kính với Đường gia? Ngay cả đến Bát Phương Phong Vũ cũng vậy. Sau đó Đường gia bất chấp áp lực của triều đình, để cho Vương Phá cai quản tài vụ mười năm trời, tin tưởng rằng làm vậy có thể đổi lấy được mười năm yên bình. Đến nay Đường Đường có mối thâm tình với Trần Trường Sinh như vậy. Nếu như sau này Trần Trường Sinh thực sự đảm nhận được chức vụ Giáo Hoàng thì chẳng phải địa vị của Đường gia sẽ càng trở nên vững chãi hơn hay sao.

Không rõ vì sao Mạc Vũ lại nói:

- Nói vậy thì thực tế ra Trần Trường Sinh còn không bằng Đường Đường.

- Nữ nhi quả nhiên hướng ngoại.

Thánh Hậu nhìn ả một cái với nhiều thâm ý.

Mạc Vũ cảm thấy có chút tủi thân, nhưng không dám nói gì hơn.

Thánh Hậu nói:

- Thiên Cơ Các phái người tới xem kiếm. Nếu con đã quen biết với Trần Trường Sinh thì con dẫn người của Thiên Cơ Các đi. Nếu không thì với tính cách của hắn thì chưa chắc đã có thể nhìn thấy được thanh kiếm. m đạo.

Khác với một năm trước đây; khác với hai năm trước đây, đêm nay đuốc lửa sáng trưng cả Quốc Giáo Học Viện.

Cho dù đã rất muộn rồi nhưng trong khu rừng ven hồ và bên cạnh đài phun nước vẫn còn có rất nhiều người đứng ở đó, có thể nghe thấy được cả âm thanh phát ra từ đó.

Trần Trường Sinh có chút không thích nghi được với thay đổi này, hắn lắc lắc đầu, nghĩ tới sự việc sáng nay mới nói tới, rồi hắn nhìn Đường Tam Thập Lục và nói:

- Câu chuyện mà huynh nói hôm trước không đúng. Ta chưa từng muốn đứng đầu bảng Đại Triều Thí. Lúc đó Tô Mặc Ngu đang có mặt trên thần đạo, nên chắc hẳn sẽ phải nhớ rõ. Đó là Giáo Hoàng đại nhân nói, ta cũng không rõ vì sao ngài ấy có thể quên một chuyện quan trọng như vậy được.

- Điều đó có nghĩa là trong tâm trí của tất cả mọi người thì câu nói đó là do ngươi nói cho nên không cần phải thử giải thích làm gì hết.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Hơn nữa ta cũng nhớ rất rõ rằng trong nhà trọ vườn mận, đích thân ngươi đã nói với ta chuyện này.

Chính vì câu nói này nên hai người đồng thời mới nhớ đến chuyện mời ằn cởm trong nhà trọ. Lúc đó bọn họ đang học phong thái của nhân vật lớn, khách sáo giao tiếp với nhau, vậy mà lúc này đây thì đã trở thành bộ dạng ngây ngô thô kệch này.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Thời gian dương như không trôi qua quá lâu, nhưng đã có quá nhiều sự việc đã thay đổi.

Một năm trước đây thôi, Quốc Giáo Học Viện lạnh lẽo không một bóng người. Tuy cũng đã được Giáo Xu Xứ thu dọn sạch sẽ nhưng ngoại trừ nhưng khu vực thường xuyên diễn ra các hoạt động thì những nơi khác đều vô cùng lạnh lẽo. Đặc biệt là về đêm thì lại càng trở nên giống như một nghĩa trang vậy. Một năm sau, Quốc Giáo Học Viện chào đón rất nhiều những tân sinh hừng hực sắc khí mới mẻ. Màn đêm đen tối lạnh lẽo trước đây đã được thay thế bằng những ánh đèn sáng ấm áp; Tàng Thư Lầu trước kia chỉ có duy nhất một bóng người thì giờ đây đã có rất nhiều người đang soi đèn đọc sách.

Rất nhiều người chứng kiến được những sự thay đổi này. Mỗi lần nghĩ tới việc Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục còn trẻ tuổi như vậy mà đã khiến cho Quốc Giáo Học Viện có được diện mạo như ngày hôm nay; xử lý sự việc này đâu ra đó thì tất cả mọi người đều không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc và sau đó là tán thưởng. Nhưng Trần Trường Sinh không nghĩ tới những chuyện đó, hắn nhìn Đường Tam Thập Lục và hỏi:

- Sau phải làm những chuyện này?



- Ta nói rồi ta muốn dìm chết bọn chúng, đó chính là Thủy Yểm Thất Quân.

Cây quạt trong tay Đường Tam Thập Lục chẳng biết từ lúc nào mà đã biến thành một quả táo xanh. Gã cầm lấy quả táo trong tay và trỏ về hướng Tàng Thư Lâu đang rực sáng trong ánh đèn cùng với những bóng hình của đám tân sinh và nói:

- Quốc Giáo Học Viện có nhiều người như vậy, đối phương muốn chèn ép chúng ta không có dễ như vậy đâu. Ngược lại chính ta mới là người ép chết bọn chúng.

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu nói:

- Ta không tin.

Đường Tam Thập Lục trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Đây mới chỉ là mở đầu thôi.

- Mở đầu?

Trần Trường Sinh quả thực không hiểu.

- Đoạn mở đầu của huynh, cũng là đoạn mở đầu của Quốc Giáo Học Viện. Nơi này sẽ phải chiêu sinh...

Đường Tam Thập Lục nhìn về phía Học Viện đang chìm trong màn đêm và nói:

- Quốc Giáo Học Viện của một người, nghe thật là thú vị phải không. Nhưng trên thực tế, đó không phải là Quốc Giáo Học Viện mà chỉ là một mình huynh mà thôi. Rồi sau đó thì trở thành hai người, ba ngươi, bốn người... đều không phải là Quốc Giáo Học Viện, chỉ có như lúc này đây mới đích thực là Quốc Giáo Học Viện.

Đã khuya lắm rồi nhưng đèn đuốc vẫn sáng rực, Trần Trường Sinh cũng thuận hướng mà nhìn qua rồi lẩm bẩm nói:

- Nhưng cần nhiều người như vậy để làm gì cơ chứ?

- Đông người thì có thêm nhiều sức mạnh.

Đường Tam Thập Lục nhìn hắn và nói:

- Hiện tại bọn họ đều còn đang yếu kém, còn đang rất trẻ, nhưng sau này thì sao?

- Sau này thì...

Trần Trường Sinh dần hiểu ra được vấn đề, chỉ là hắn không thực sự nghĩ tới chuyện của sau này. Vì Trần Trường Sinh đã quen với việc chỉ quan tâm đến sự việc trước năm hai mươi tuổi mà thôi. Nhưng lần này khi nhìn thấy Quốc Giáo Học Viện đang ngập tràn trong ánh đèn ánh đuốc; nhìn thấy đám học sinh đang lặng lẽ cầm sách trên tay mà nghiền ngẫm; nhìn thấy bóng dáng của những người thiếu niên đó, Trần Trường Sinh bỗng nhớ lại khung cảnh mà hắn tưởng tượng ra lúc trước khi mới bước vào Quốc Giáo Học Viện. Cách đó hàng chục năm về trước, những thiếu niên đang ngồi ở trong Học Viện này để đọc sách, gương mặt hắn dần dần nở nụ cười, trong lòng thầm nghĩ sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì như thế này cũng tốt lắm rồi. Khu rừng chưa từng tĩnh lặng bao năm nay dường như cũng đang bừng tỉnh.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Đừng quên rằng sau này huynh phải làm Giáo Hoàng.

Tất cả mọi người trong đại lục này đều biết rằng sau này Trần Trường Sinh sẽ làm Giáo Hoàng, nhưng chỉ có duy nhất bản thân hắn là không có cảm giác gì với sự việc này. Trần Trường Sinh cảm thấy đó là một sự việc quá xa vời, hắn chưa từng nghĩ tới. Trần Trường Sinh hiện giờ đã là Viện trưởng của Quốc Giáo Học Viện, hắn chỉ còn cách bảo tọa Giáo Hoàng rạng ngời hào quang kia có vài bước chân mà thôi. Hiện tại thực quyền trong tay của hắn không thể bằng được những đại nhân vật như Mao Thu Vũ, Ti Nguyên Đại nhân. Nhưng theo trình tự Thần Thánh mà nói thì Trần Trường Sinh đã hoàn toàn đứng ngang hàng với bọn họ. Theo như những gì mà Mai Lý Sa Đại Giáo chủ nói ban đầu thì Trần Trường Sinh của hiện tại chỉ cần hành lễ với Giáo Hoàng Bệ hạ mà thôi, những người khác đều không cần phải hành lễ.

- Giáo Hoàng... không dễ làm đâu.

- Đương nhiên là không dễ làm rồi.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Nếu như không phải có Giáo Hoàng Bệ hạ đứng đằng sau chống lưng thì với đám người như Ti Nguyên Đạo nhân và Lăng Hải Chi Vương mà nói thì chỉ cần một cái phủi tay nhẹ thôi thì huynh cũng sớm trở thành cát bụi rồi. Theo ta sở dĩ bọn họ kiên trì đứng về phe của Giáo Hoàng đại nhân đến như vậy, lý do chủ yếu vẫn là vì Giáo Hoàng Bệ hạ lựa chọn huynh làm người thừa kế. Trong tương lai nếu như huynh trở thành Giáo Hoàng thì với sự hiện diện của bọn họ thì đó không phải là điều dễ dàng.

Trần Trường Sinh nghĩ tớ những chống phá âm thầm của nội bộ Quốc Giáo trong những ngày gần đây; nghĩ tới đề án diễn võ với âm mưu rõ mồm một là chống lại Quốc Giáo Học Viện, hắn biết rằng những gì mà Đường Tam Thập Lục nói là hoàn toàn chính xác. So với đám người thực sự có máu mặt trong Quốc Giáo như Lăng Hải Chi Vương thì Trần Trường Sinh ngoại trừ có sự trợ giúp của Giáo Hoàng Bệ hạ và sự tin tưởng của Mai Lý Sa Giáo chủ ra thì hắn chẳng có bất cứ một cơ sở nào trong nội bộ Quốc Giáo hết. Muốn trở thành Giáo Hoàng tiếp theo thì quả thật khó khăn vô cùng. Những ngày tháng sau này, Trần Trường Sinh sẽ bắt buộc phải đương đầu với những khó khăn và thử thách căng thẳng, hắn nên làm thế nào để đối phó được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook