Quyển 3 - Chương 484: Giáo sĩ khổ luyện, Tông sư thiếu niên
Miêu Nị
09/12/2016
Tóm lại thì tất thảy bọn chúng đều là ra được vài ba đường kiếm thì chịu thua cuộc. Cảnh tượng này đã trở thành một hình ảnh quá đỗi quen thuộc
liên tục diễn ra trước cổng Quốc Giáo Học Viện.
Mãi cho tới lúc sau, đám cao thủ thông thường của Thiên Hải Gia và Thanh Đằng Chư Viện đều đã giành chiến thắng hết một vòng, chỉ còn lại những cao thủ thực sự.
Lúc này, bước lên trên khiêu chiến là một vị cường giả Tụ Tinh Cảnh của Tông Tự Sở. Y là một giáo sĩ khổ luyện, vốn dĩ đang nhục thân tu đạo ở Tây Bắc thì bị hai vị Thánh Đường Đại Giáo Hoàng triệu gọi về.
Vị giáo sĩ khổ luyện tu hành này đội trên đầu một chiếc mũ, mặc cho trời hè nắng chói chang vẫn cứ mặc trên người một chiếc áo bông thô kệch. Bóng của vành mũ che khuất đi khuôn mặt của y, chỉ còn có thể nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí hừng hực.
Y nhìn Đường Tam Thập Lục và nói một cách vô cảm:
- Hôm nay Trần Trường Sinh sẽ đích thân ra trận chỉ giáo chứ?
Từ cách thức xưng hô thôi cũng đủ đều phán đoán được gia thế thực sự của những kẻ tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện này. Những kẻ trên danh nghĩa là người của Thanh Đằng Chư Viện nhưng kỳ thực lại là cường giả của Thiên Hải Gia thì sẽ gọi thẳng tên của Tyraafn Trường Sinh. Còn những cao thủ thực sự của Thanh Đằng Học Viện thì cho dù có ghét bỏ Trần Trường Sinh đến đâu đi chăng nữa thì cũng buộc phải nghiêm túc chấp hành đúng thứ tự quy định Thần Thánh của nội bộ Quốc Giáp, đều phải gọi Trần Trường Sinh là Viện trưởng.
- Rất xin lỗi, những ngày này tâm thần của Trần Trường Sinh bị tiêu hổn nghiêm trọng, hiện đang ở trong viện đọc sách điều dưỡng.
Đường Tam Thập Lục nhìn vị giáo sĩ khổ tu mà mình đã được nghe đại danh khi còn ở Vấn Thủy, gã mỉm cười nói:
- Bối Giáo sĩ, đối thủ hôm nay của ngài là một người khác.
Ánh nhìn của tên giáo sĩ đó xuyên thấu qua cả bóng của chiếc mũ, nhìn trực tiếp vào mặt Đường Tam Thập Lục và trịnh trọng nói:
- Nghe nói Đường Công tử ở trong Thiên Thư Lăng liên tiếp đột phá tam cảnh, nếu như có thể được Công tử thụ giáo cho thì cũng coi như không uổng công đã tới đây.
Từ vùng Tây Bắc xa xôi tới Kinh đô quả thực là một chuyến đi thật dài.
Từ đó có thể thấy được hai đại nhân vật của Quốc Giáo là Ti Nguyên Đạo Nhân và Lăng Hải Chi Vương, từ lâu đã có ý định muốn chèn ép Quốc Giáo Học Viện rồi.
Ánh nhìn của đối phương nhằm thẳng về hướng của mình khiến cho Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút hơi đau đớn. Gã khẽ nhắm mắt suy nghĩ thầm, với một đối thủ lớn mạnh như nhà ngươi thì ta chẳng có tự tin sẽ chiến thắng được ngươi. Mà cho dù có chiến thắng được ngươi đi chăng nữa thì cũng chỉ e sẽ bị trọng thương mà thôi.
- Đối thủ của ngài không phải là ta mà là y.
Đường Tam Thập Lục nhìn vị giáo sĩ khổ tu đó và giới thiệu một cách trịnh trọng rằng:
- Y là người có thiên phú tu hành cao nhất trong đám học sinh khóa này của Quốc Giáo Học Viện chúng tôi.
Thuận theo hướng tay mà gã chỉ, một tên học sinh trẻ tuổi từ trên bậc thềm đá bước xuống.
Tên học sinh đó quả thực rất trẻ, quá trẻ tuổi, bộ dạng xem chừng mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi mà thôi. Thần sắc y trở nên vô cùng căng thẳng, đôi mắt vỗn dĩ nhanh nhẹn bỗng trở nên có chút ngây dại đờ đẫn.
Nhìn thiếu niên đó, tên giáo sĩ khổ tu kinh ngạc ngây người, y nói:
- Nếu như ta không nhìn nhầm thì... đứa bé này có lẽ chỉ vừa mới tẩy tủy thành công mà thông, đúng không?
Đường Tam Thập Lục cười tán dương:
- Không hổ danh là Bối Giáo sĩ khổ hạnh tu luyện ngộ đạo, quả nhiên là huệ nhãn cao cường. Ngài nhận định không sai đâu, đứa bé này mới tẩy tủy thành công trong ba tháng trước. Nay nó vào Kinh đô để chuẩn bị tham dự thi loại Đại Triều Thí, tới để thử thách vận may.
Trước cổng Quốc Giáo Học Viện lúc này đã không còn náo nhiệt như mấy hôm trước nữa, nhưng vẫn còn có không ít người đang quan chiến. Ban nãy nhìn thấy Bối Giáo sĩ danh tiếng lẫy lừng xuất trận, mọi người ai nấy đều đã kinh ngạc, bàn tán xôn xao. Đột nhiên phát hiện ra đối thủ của Bối Giáo sĩ lại là một tên thiếu niên như vậy thì tất cả xung quanh đều kinh ngạc nín thinh, không gian trở nên tĩnh lặng vô cùng. Trong lòng mọi người đều đang thầm nghĩ Quốc Giáo Học Viện này đang muốn giở trò gì đây?
- Ý của ngươi là... đối thủ của ta là đứa bé này hay sao?
Người ta nghe thấy được giọng nói của Bối Giáo sĩ đang dần dần chuyển thành những tiếng rít phẫn nộ, y trầm giọng quát:
- Ngươi đang làm nhục ta.
Đương Tam Thập Lục điềm tĩnh, mỉm cười nói:
- Giáo sĩ nói như vậy là không đúng rồi. Các Học Viện tranh tài so thấp với nhau, ngoại trừ việc tương tranh thắng thua ra thì còn một ý nghĩa quan trọng nữa đó chính là để cho các tiền bối có thể chỉ giáo cho vãn sinh. Đứa trẻ này quả thực là tân sinh có thiên phú tu luyện nhất của Quốc Giáo Học Viện chúng tôi. Tuy nó chưa từng được giao đấu với người ngoài nên vô cùng căng thẳng, nhưng nó vẫn dũng cảm bước ra xin được tiền bối chỉ điểm, vậy thử hỏi thế sao gọi là làm nhục ngài cho được?
Một luồng khí cức mạnh thuận theo viền mũ thổi hắt ra ngoài, Bối Giáo sĩ tức giận nói:
- Mong ngươi hãy tôn trọng ta.
Đường Tam Thập Lục từ từ nghiêm mặt lại, nhìn y và bình tĩnh nói:
- Hai câu nói này của Giáo sĩ nghe thấy quen tai, rất giống với đám quan lại ở Thanh Lại Ti tự cho mình là liên khiết công chính.
Bối Giáo sĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của gã và thét lên:
- Ngươi dám so sánh ta với đám người hổ lang đó hay sao.
- Trước kia ta rất tôn trọng ngài.
Đường Tam Thập Lục ngừng một lát rồi nhìn y và tiếp tục nói:
- Nhưng lần này ngài tới Kinh đô, quả thực ta không còn cách nào có thể tiếp tục tôn trọng ngài được nữa.
Bối Giáo sĩ liên tục nhìn Đường Tam Thập Lục và tên thiếu niên đó, y nói:
- Ngươi biết rõ rằng là ta không thể coi tên đó là đối thủ của mình được.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vì ngài là một quân tử.
Bối Giáo sĩ nói:
- Nên ngươi mới chọn một tên nhóc đến để đối phó với ta có phải không?
Đường Tam Thập Lục không phủ nhận câu hỏi đó và trả lời:
- Không giấu gì ngài, tuyệt đại đa số danh sách đối chiến đều là do Trần Trường Sinh sắp xếp. Chỉ có duy nhất trận đấu của ngài thì là do ta tự quyết định.
Bối Giáo sĩ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi thở dài một cái nói:
- Tới nay trong thế gian này quả nhiên vẫn là kẻ tiểu nhân đắc đạo hay sao?
Nói dứt lời Bối Giáo sĩ bèn quay người, chuẩn bị rời đi.
Đường Tam Thập Lục vốn không định nói câu nào. Nhưng đứng nhìn bóng người khắc khổ của tên giáo sĩ đến từ Tây Vực đó, gã bèn không kìm được lòng mà mở miệng nói:
- Quân tử cũng có thể bị gạt phỉnh một cách dễ dàng. Tuy ta không phải là quân tử, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân. Nhưng ngài đã từng là một quân tử mà lại để cho kẻ tiểu nhân hành sự phi quân tử, thì đương nhiên ta cũng có thể dùng đạo tiểu nhân để đối phó lại.
Nghe thấy những lời này mà Bối Giáo sĩ như thấy toàn thân bị sét đánh trúng người, cứng đờ người một hồi thật lâu rồi mới khó khăn đứng dậy cất bước đi, hòa vào trong đám đông.
Nhìn theo bóng hình đang dần mất hút trên con phố đằng xa kia cùng với chiếc mũ đang ngày càng trở nên bé nhỏ, Đường Tam Thập lục yên lặng không nói câu nào.
- Ghi lại đó, trận đấu này Quốc Giáo Học Viện chúng ta giành chiến thắng.
Không đợi cho đám quần chúng xung quanh phát ra những tiếng reo hò tán thưởng, Đường Tam Thập Lục điềm tĩnh nói tiếp:
- Người tiếp theo.
Không phải tất cả các trận chiến đấu đều có câu chuyện của nó; không phải tất cả các câu chuyện đều ngụ ý một cái kết thật đẹp đẽ và có ý nghĩa. Trước cánh cổng của Quốc Giáo Học Viện, các trận chiến đấu cứ tiếp tục không ngừng diễn ra. Không đổ máu, cũng không có không khí của sự chết chóc, đương nhiên những điều này đã làm giảm đí tính kích thích của các trận chiến, khiến cho không khí ngày càng trở lên thật trầm uất đáng sợ. Đối với những người dân phổ thông mà nói thì nếu như không có những cảnh tượng long trời lở đất, thì trận đấu giữa các cường giả đại lục đã đạt đến Thần Thánh Lĩnh Vực và những cuộc ẩu đả giữa người dân thông thường với nhau còn có gì khác biệt về tính chất cơ chứ? Có chăng chỉ khác là vì sức lực sẽ lớn mạnh hơn một chút mà thôi.
Chỉ có những người hiểu chuyện mới thể hiểu được những thông tin mà các trận đấu này muốn truyền đạt tới.
Đám tân sinh đại diện cho Quốc Giáo Học Viện xuất chiến, ngoại trừ trường hợp đặc biệt như Tô Mặc Ngu và tên thiếu niên đó ra thì những người còn lại tuy rằng cho tới này đều không chiến thắng bất cứ trận đấu nào, hay thậm chí cả một cơ hội thắng cuộc cũng không có. Nhưng trong khoảng thười gian chiến đấu cực ngắn ngủi ấy, bọn họ lại thường xuyên có thể thể hiện ra những kiếm chiêu và biến hóa kiếm pháp một cách hết sức đáng ngạc nhiên. Cho dù đó là vì có sự hướng dẫn chỉ dạy của Trần Trường Sinh đi chăng nữa thì đám tân sinh đó quả thực thực hiện được những điều khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy thì cũng đủ để chứng minh cho một khả năng nào đó sẽ xảy tới rồi.
Đám học sinh tới từ vùng quê xa xôi Quận Châu này; đám học sinh bị bỏ mặc ở Thanh Đằng Chư Viện, đột nhiên trở nên khác lạ.
Trong số những người đến quan chiến, ngoại trừ có đám dân thường ra thì còn có rất nhiều những giáo tập và học sinh của Thanh Đằng Chư Viện cải trang để tới thăm dò tình hình. Nhìn thấy những tân sinh Quốc Giáo Học Viện đang đứng trên bậc thềm kia, tất cả bọn họ đều không thể tin nổi vào mắt mình rằng đó là những kẻ ngu dốt mà mình đã từng dạy bảo chăng? Đó là những kẻ đần độn ngày ngày chỉ biết có ngủ thôi đó sao?
Đám tân sinh đó của Quốc Giáo Học Viện dường như không còn giống như thường ngày nữa. Trên người bọn họ dường như có thêm một luồng hào quang rực rỡ. Quan trọng là tinh thần của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi khác trước rất nhiều, trở nên tự tin và điềm tĩnh hơn, dường như không còn có bất cứ một sự việc nào có thể làm khó được bọn họ nữa. Ngay cả những thất bại liên tiếp cũng không thể nào khiến cho họ nhụt chí. Bọn họ vẫn cứ kiên định rằng bản thân mình cuối cùng cũng có thể thành công. Tất cả những điều đó kết hợp lại với nhau hình thành nên một khí chết khoan thai ung dung.
Chính vì sự ung dung và khoan thai đó nên bọn họ đều rất điềm tĩnh, mới có thể cười nói thản nhiên trước đám đông, tuyệt nhiên không vì sự cười nhạo hay khinh thường của người khác mà khiến cho bản thân mình trở nên tự ti.
Nếu năm ngoái Trần Trường Sinh là tân sinh của Quốc Giáo Học Viện thì tiếp theo đó Lạc Lạc, Hiên Viên Phá, Đường Tam Thập Lục đều lần lượt trở thành những tân sinh của Quốc Giáo Học Viện. Vậy thì có thể nói năm nay Quốc Giáo Học Viện đã thực sự được hồi sinh. Cũng giống như những học sinh trẻ tuổi đó, hoặc nói theo cách khác là chính vì sự có mặt của bọn họ ở đây nên Học Viện này mới được hồi sinh.
Sự thay đổi của đám học sinh đó đương nhiên đều được bắt nguồn từ Học Viện này và hai người quan trọng nhất trong Học Viện này là Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục tạm thời không nhắc tới. Tầm quan trọng của Trần Trường Sinh thì ai cũng có thể nhận thấy rồi, nếu như không phải là hắn hàng ngày chỉ giáo hướng dẫn, tổn hao quá nhiều tâm thần để đi nghiên cứu công pháp và yếu điểm của những cao thủ kia thì sao đám tân sinh Quốc Giáo Học Viện lại có đủ dũng cảm để đối đầu với những cường giả có cảnh giới cao hơn bản thân mình rất nhiều lần? Sao bọn họ có thể tự tin được đến như vậy?
Kể từ sau khi Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh, Trần Trường Sinh không còn xuất hiện trong các trận đối chiến nữa, thậm chí hắn còn không nhìn ra ngoài cổng viện lấy một cái. Nhưng tất cả mọi người trong Kinh đô này đều biết rõ rằng, Trần Trường Sinh vẫn luôn ở bên trong Học Viện mà nhìn ra phía ngoài này. Thông qua hơn chục trận đấu, tài hoa và thiên phú kiếm đạo khó có thể tưởng tượng được của hắn đã được thể hiện một cách thành công.
Thiên phú kiếm đạo đó mạnh mẽ đến như vậy, tài hoa đó xuất chúng đến như vậy. Nó đã khiến cho toàn bộ Kinh đô này phải kinh ngạc một lần nữa.
Bắt đầu từ khoảng thời gian này mùa hè năm ngoái, Trần Trường Sinh đã mang tới cho cả Kinh đô và thậm chí là cả thế giới loài người này quá nhiều những điều kinh ngạc bất ngờ. Thanh Đằng Yến, Đại Triều Thí, Thiên Thư Lăng, Chu Viên, Tầm Dương Thành v.v... Rất nhiều người đều cho rằng bản thân mình đã bị Trần Trường Sinh làm cho kinh ngạc ngây người rồi. Bất luận sau này hắn có gây ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không có gì là đáng kinh ngạc nữa. Nhưng lần này bọn hắn vẫn cứ khiến cho tất cả phải sửng sốt một lần nữa.
Với độ tuổi của Trần Trường Sinh mà có được kiếm đạo tu vi sâu sắc khó đoán đến như vậy thì quả thực là điều sự việc quá khó để có thể tưởng tượng ra được. Và còn khó tưởng hơn nữa là hắn có thể chỉ dạy cho người bên cạnh cũng có thể học được kiếm pháp. Điều này thực sự rất khó khăn vì đây không phải là việc dạy một đứa trẻ con học viết chữ. Truyền đạo – Thụ nghiệp – Giải hoặc, đó là Thầy.
Trần Trường Sinh của lúc này đã dần dần có được tố chất phong thái của một Tông sư. Vì hắn vẫn còn quá trẻ nên tất cả những người có suy nghĩ này trong đầu đều cố gắng lắc mạnh một cái để phủ nhận nó. Nhưng không có bất cứ một người nào phủ nhận rằng nếu như cho hắn thêm thời gian, ví dụ thêm mười năm nữa đi, đợi cho hắn thực sự trưởng thành thì có lẽ Trần Trường Sinh quả thực sẽ trở thành một Viện trưởng Quốc Giáo Học Viện thực sự.
Trong khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Quốc Giáo Học Viện, đều đang kinh ngạc cảm thán cho tu vi kiếm đạo của Trần Trường Sinh thì chỉ có duy nhất một người không đồng tình với điều đó.
- Chẳng qua cũng chỉ là bày trò lừa phỉnh mà thôi.
Mạc Vũ nhìn theo bóng dáng của Nương Nương, bứt cây cỏ trên tay một cách vô vị rồi nói:
- Cũng chẳng hiểu sao mà đám người trên triều và ở Ly Cung lại ngạc nhiên đến như vậy.
Trước khi xuất hiện Thu Sơn Quân thì Mạc Vũ chính là vị cường giả Tụ Tinh Cảnh trẻ tuổi nhất trên thế gian. Vì thế ả đương nhiên có đủ tư cách để thể hiện sự khinh thường và chế nhạo của mình với thiên tài kiếm đạo.
Mãi cho tới lúc sau, đám cao thủ thông thường của Thiên Hải Gia và Thanh Đằng Chư Viện đều đã giành chiến thắng hết một vòng, chỉ còn lại những cao thủ thực sự.
Lúc này, bước lên trên khiêu chiến là một vị cường giả Tụ Tinh Cảnh của Tông Tự Sở. Y là một giáo sĩ khổ luyện, vốn dĩ đang nhục thân tu đạo ở Tây Bắc thì bị hai vị Thánh Đường Đại Giáo Hoàng triệu gọi về.
Vị giáo sĩ khổ luyện tu hành này đội trên đầu một chiếc mũ, mặc cho trời hè nắng chói chang vẫn cứ mặc trên người một chiếc áo bông thô kệch. Bóng của vành mũ che khuất đi khuôn mặt của y, chỉ còn có thể nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí hừng hực.
Y nhìn Đường Tam Thập Lục và nói một cách vô cảm:
- Hôm nay Trần Trường Sinh sẽ đích thân ra trận chỉ giáo chứ?
Từ cách thức xưng hô thôi cũng đủ đều phán đoán được gia thế thực sự của những kẻ tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện này. Những kẻ trên danh nghĩa là người của Thanh Đằng Chư Viện nhưng kỳ thực lại là cường giả của Thiên Hải Gia thì sẽ gọi thẳng tên của Tyraafn Trường Sinh. Còn những cao thủ thực sự của Thanh Đằng Học Viện thì cho dù có ghét bỏ Trần Trường Sinh đến đâu đi chăng nữa thì cũng buộc phải nghiêm túc chấp hành đúng thứ tự quy định Thần Thánh của nội bộ Quốc Giáp, đều phải gọi Trần Trường Sinh là Viện trưởng.
- Rất xin lỗi, những ngày này tâm thần của Trần Trường Sinh bị tiêu hổn nghiêm trọng, hiện đang ở trong viện đọc sách điều dưỡng.
Đường Tam Thập Lục nhìn vị giáo sĩ khổ tu mà mình đã được nghe đại danh khi còn ở Vấn Thủy, gã mỉm cười nói:
- Bối Giáo sĩ, đối thủ hôm nay của ngài là một người khác.
Ánh nhìn của tên giáo sĩ đó xuyên thấu qua cả bóng của chiếc mũ, nhìn trực tiếp vào mặt Đường Tam Thập Lục và trịnh trọng nói:
- Nghe nói Đường Công tử ở trong Thiên Thư Lăng liên tiếp đột phá tam cảnh, nếu như có thể được Công tử thụ giáo cho thì cũng coi như không uổng công đã tới đây.
Từ vùng Tây Bắc xa xôi tới Kinh đô quả thực là một chuyến đi thật dài.
Từ đó có thể thấy được hai đại nhân vật của Quốc Giáo là Ti Nguyên Đạo Nhân và Lăng Hải Chi Vương, từ lâu đã có ý định muốn chèn ép Quốc Giáo Học Viện rồi.
Ánh nhìn của đối phương nhằm thẳng về hướng của mình khiến cho Đường Tam Thập Lục cảm thấy có chút hơi đau đớn. Gã khẽ nhắm mắt suy nghĩ thầm, với một đối thủ lớn mạnh như nhà ngươi thì ta chẳng có tự tin sẽ chiến thắng được ngươi. Mà cho dù có chiến thắng được ngươi đi chăng nữa thì cũng chỉ e sẽ bị trọng thương mà thôi.
- Đối thủ của ngài không phải là ta mà là y.
Đường Tam Thập Lục nhìn vị giáo sĩ khổ tu đó và giới thiệu một cách trịnh trọng rằng:
- Y là người có thiên phú tu hành cao nhất trong đám học sinh khóa này của Quốc Giáo Học Viện chúng tôi.
Thuận theo hướng tay mà gã chỉ, một tên học sinh trẻ tuổi từ trên bậc thềm đá bước xuống.
Tên học sinh đó quả thực rất trẻ, quá trẻ tuổi, bộ dạng xem chừng mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi mà thôi. Thần sắc y trở nên vô cùng căng thẳng, đôi mắt vỗn dĩ nhanh nhẹn bỗng trở nên có chút ngây dại đờ đẫn.
Nhìn thiếu niên đó, tên giáo sĩ khổ tu kinh ngạc ngây người, y nói:
- Nếu như ta không nhìn nhầm thì... đứa bé này có lẽ chỉ vừa mới tẩy tủy thành công mà thông, đúng không?
Đường Tam Thập Lục cười tán dương:
- Không hổ danh là Bối Giáo sĩ khổ hạnh tu luyện ngộ đạo, quả nhiên là huệ nhãn cao cường. Ngài nhận định không sai đâu, đứa bé này mới tẩy tủy thành công trong ba tháng trước. Nay nó vào Kinh đô để chuẩn bị tham dự thi loại Đại Triều Thí, tới để thử thách vận may.
Trước cổng Quốc Giáo Học Viện lúc này đã không còn náo nhiệt như mấy hôm trước nữa, nhưng vẫn còn có không ít người đang quan chiến. Ban nãy nhìn thấy Bối Giáo sĩ danh tiếng lẫy lừng xuất trận, mọi người ai nấy đều đã kinh ngạc, bàn tán xôn xao. Đột nhiên phát hiện ra đối thủ của Bối Giáo sĩ lại là một tên thiếu niên như vậy thì tất cả xung quanh đều kinh ngạc nín thinh, không gian trở nên tĩnh lặng vô cùng. Trong lòng mọi người đều đang thầm nghĩ Quốc Giáo Học Viện này đang muốn giở trò gì đây?
- Ý của ngươi là... đối thủ của ta là đứa bé này hay sao?
Người ta nghe thấy được giọng nói của Bối Giáo sĩ đang dần dần chuyển thành những tiếng rít phẫn nộ, y trầm giọng quát:
- Ngươi đang làm nhục ta.
Đương Tam Thập Lục điềm tĩnh, mỉm cười nói:
- Giáo sĩ nói như vậy là không đúng rồi. Các Học Viện tranh tài so thấp với nhau, ngoại trừ việc tương tranh thắng thua ra thì còn một ý nghĩa quan trọng nữa đó chính là để cho các tiền bối có thể chỉ giáo cho vãn sinh. Đứa trẻ này quả thực là tân sinh có thiên phú tu luyện nhất của Quốc Giáo Học Viện chúng tôi. Tuy nó chưa từng được giao đấu với người ngoài nên vô cùng căng thẳng, nhưng nó vẫn dũng cảm bước ra xin được tiền bối chỉ điểm, vậy thử hỏi thế sao gọi là làm nhục ngài cho được?
Một luồng khí cức mạnh thuận theo viền mũ thổi hắt ra ngoài, Bối Giáo sĩ tức giận nói:
- Mong ngươi hãy tôn trọng ta.
Đường Tam Thập Lục từ từ nghiêm mặt lại, nhìn y và bình tĩnh nói:
- Hai câu nói này của Giáo sĩ nghe thấy quen tai, rất giống với đám quan lại ở Thanh Lại Ti tự cho mình là liên khiết công chính.
Bối Giáo sĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của gã và thét lên:
- Ngươi dám so sánh ta với đám người hổ lang đó hay sao.
- Trước kia ta rất tôn trọng ngài.
Đường Tam Thập Lục ngừng một lát rồi nhìn y và tiếp tục nói:
- Nhưng lần này ngài tới Kinh đô, quả thực ta không còn cách nào có thể tiếp tục tôn trọng ngài được nữa.
Bối Giáo sĩ liên tục nhìn Đường Tam Thập Lục và tên thiếu niên đó, y nói:
- Ngươi biết rõ rằng là ta không thể coi tên đó là đối thủ của mình được.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vì ngài là một quân tử.
Bối Giáo sĩ nói:
- Nên ngươi mới chọn một tên nhóc đến để đối phó với ta có phải không?
Đường Tam Thập Lục không phủ nhận câu hỏi đó và trả lời:
- Không giấu gì ngài, tuyệt đại đa số danh sách đối chiến đều là do Trần Trường Sinh sắp xếp. Chỉ có duy nhất trận đấu của ngài thì là do ta tự quyết định.
Bối Giáo sĩ trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi thở dài một cái nói:
- Tới nay trong thế gian này quả nhiên vẫn là kẻ tiểu nhân đắc đạo hay sao?
Nói dứt lời Bối Giáo sĩ bèn quay người, chuẩn bị rời đi.
Đường Tam Thập Lục vốn không định nói câu nào. Nhưng đứng nhìn bóng người khắc khổ của tên giáo sĩ đến từ Tây Vực đó, gã bèn không kìm được lòng mà mở miệng nói:
- Quân tử cũng có thể bị gạt phỉnh một cách dễ dàng. Tuy ta không phải là quân tử, nhưng cũng không phải là kẻ tiểu nhân. Nhưng ngài đã từng là một quân tử mà lại để cho kẻ tiểu nhân hành sự phi quân tử, thì đương nhiên ta cũng có thể dùng đạo tiểu nhân để đối phó lại.
Nghe thấy những lời này mà Bối Giáo sĩ như thấy toàn thân bị sét đánh trúng người, cứng đờ người một hồi thật lâu rồi mới khó khăn đứng dậy cất bước đi, hòa vào trong đám đông.
Nhìn theo bóng hình đang dần mất hút trên con phố đằng xa kia cùng với chiếc mũ đang ngày càng trở nên bé nhỏ, Đường Tam Thập lục yên lặng không nói câu nào.
- Ghi lại đó, trận đấu này Quốc Giáo Học Viện chúng ta giành chiến thắng.
Không đợi cho đám quần chúng xung quanh phát ra những tiếng reo hò tán thưởng, Đường Tam Thập Lục điềm tĩnh nói tiếp:
- Người tiếp theo.
Không phải tất cả các trận chiến đấu đều có câu chuyện của nó; không phải tất cả các câu chuyện đều ngụ ý một cái kết thật đẹp đẽ và có ý nghĩa. Trước cánh cổng của Quốc Giáo Học Viện, các trận chiến đấu cứ tiếp tục không ngừng diễn ra. Không đổ máu, cũng không có không khí của sự chết chóc, đương nhiên những điều này đã làm giảm đí tính kích thích của các trận chiến, khiến cho không khí ngày càng trở lên thật trầm uất đáng sợ. Đối với những người dân phổ thông mà nói thì nếu như không có những cảnh tượng long trời lở đất, thì trận đấu giữa các cường giả đại lục đã đạt đến Thần Thánh Lĩnh Vực và những cuộc ẩu đả giữa người dân thông thường với nhau còn có gì khác biệt về tính chất cơ chứ? Có chăng chỉ khác là vì sức lực sẽ lớn mạnh hơn một chút mà thôi.
Chỉ có những người hiểu chuyện mới thể hiểu được những thông tin mà các trận đấu này muốn truyền đạt tới.
Đám tân sinh đại diện cho Quốc Giáo Học Viện xuất chiến, ngoại trừ trường hợp đặc biệt như Tô Mặc Ngu và tên thiếu niên đó ra thì những người còn lại tuy rằng cho tới này đều không chiến thắng bất cứ trận đấu nào, hay thậm chí cả một cơ hội thắng cuộc cũng không có. Nhưng trong khoảng thười gian chiến đấu cực ngắn ngủi ấy, bọn họ lại thường xuyên có thể thể hiện ra những kiếm chiêu và biến hóa kiếm pháp một cách hết sức đáng ngạc nhiên. Cho dù đó là vì có sự hướng dẫn chỉ dạy của Trần Trường Sinh đi chăng nữa thì đám tân sinh đó quả thực thực hiện được những điều khiến cho mọi người kinh ngạc như vậy thì cũng đủ để chứng minh cho một khả năng nào đó sẽ xảy tới rồi.
Đám học sinh tới từ vùng quê xa xôi Quận Châu này; đám học sinh bị bỏ mặc ở Thanh Đằng Chư Viện, đột nhiên trở nên khác lạ.
Trong số những người đến quan chiến, ngoại trừ có đám dân thường ra thì còn có rất nhiều những giáo tập và học sinh của Thanh Đằng Chư Viện cải trang để tới thăm dò tình hình. Nhìn thấy những tân sinh Quốc Giáo Học Viện đang đứng trên bậc thềm kia, tất cả bọn họ đều không thể tin nổi vào mắt mình rằng đó là những kẻ ngu dốt mà mình đã từng dạy bảo chăng? Đó là những kẻ đần độn ngày ngày chỉ biết có ngủ thôi đó sao?
Đám tân sinh đó của Quốc Giáo Học Viện dường như không còn giống như thường ngày nữa. Trên người bọn họ dường như có thêm một luồng hào quang rực rỡ. Quan trọng là tinh thần của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi khác trước rất nhiều, trở nên tự tin và điềm tĩnh hơn, dường như không còn có bất cứ một sự việc nào có thể làm khó được bọn họ nữa. Ngay cả những thất bại liên tiếp cũng không thể nào khiến cho họ nhụt chí. Bọn họ vẫn cứ kiên định rằng bản thân mình cuối cùng cũng có thể thành công. Tất cả những điều đó kết hợp lại với nhau hình thành nên một khí chết khoan thai ung dung.
Chính vì sự ung dung và khoan thai đó nên bọn họ đều rất điềm tĩnh, mới có thể cười nói thản nhiên trước đám đông, tuyệt nhiên không vì sự cười nhạo hay khinh thường của người khác mà khiến cho bản thân mình trở nên tự ti.
Nếu năm ngoái Trần Trường Sinh là tân sinh của Quốc Giáo Học Viện thì tiếp theo đó Lạc Lạc, Hiên Viên Phá, Đường Tam Thập Lục đều lần lượt trở thành những tân sinh của Quốc Giáo Học Viện. Vậy thì có thể nói năm nay Quốc Giáo Học Viện đã thực sự được hồi sinh. Cũng giống như những học sinh trẻ tuổi đó, hoặc nói theo cách khác là chính vì sự có mặt của bọn họ ở đây nên Học Viện này mới được hồi sinh.
Sự thay đổi của đám học sinh đó đương nhiên đều được bắt nguồn từ Học Viện này và hai người quan trọng nhất trong Học Viện này là Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục.
Đường Tam Thập Lục tạm thời không nhắc tới. Tầm quan trọng của Trần Trường Sinh thì ai cũng có thể nhận thấy rồi, nếu như không phải là hắn hàng ngày chỉ giáo hướng dẫn, tổn hao quá nhiều tâm thần để đi nghiên cứu công pháp và yếu điểm của những cao thủ kia thì sao đám tân sinh Quốc Giáo Học Viện lại có đủ dũng cảm để đối đầu với những cường giả có cảnh giới cao hơn bản thân mình rất nhiều lần? Sao bọn họ có thể tự tin được đến như vậy?
Kể từ sau khi Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh, Trần Trường Sinh không còn xuất hiện trong các trận đối chiến nữa, thậm chí hắn còn không nhìn ra ngoài cổng viện lấy một cái. Nhưng tất cả mọi người trong Kinh đô này đều biết rõ rằng, Trần Trường Sinh vẫn luôn ở bên trong Học Viện mà nhìn ra phía ngoài này. Thông qua hơn chục trận đấu, tài hoa và thiên phú kiếm đạo khó có thể tưởng tượng được của hắn đã được thể hiện một cách thành công.
Thiên phú kiếm đạo đó mạnh mẽ đến như vậy, tài hoa đó xuất chúng đến như vậy. Nó đã khiến cho toàn bộ Kinh đô này phải kinh ngạc một lần nữa.
Bắt đầu từ khoảng thời gian này mùa hè năm ngoái, Trần Trường Sinh đã mang tới cho cả Kinh đô và thậm chí là cả thế giới loài người này quá nhiều những điều kinh ngạc bất ngờ. Thanh Đằng Yến, Đại Triều Thí, Thiên Thư Lăng, Chu Viên, Tầm Dương Thành v.v... Rất nhiều người đều cho rằng bản thân mình đã bị Trần Trường Sinh làm cho kinh ngạc ngây người rồi. Bất luận sau này hắn có gây ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không có gì là đáng kinh ngạc nữa. Nhưng lần này bọn hắn vẫn cứ khiến cho tất cả phải sửng sốt một lần nữa.
Với độ tuổi của Trần Trường Sinh mà có được kiếm đạo tu vi sâu sắc khó đoán đến như vậy thì quả thực là điều sự việc quá khó để có thể tưởng tượng ra được. Và còn khó tưởng hơn nữa là hắn có thể chỉ dạy cho người bên cạnh cũng có thể học được kiếm pháp. Điều này thực sự rất khó khăn vì đây không phải là việc dạy một đứa trẻ con học viết chữ. Truyền đạo – Thụ nghiệp – Giải hoặc, đó là Thầy.
Trần Trường Sinh của lúc này đã dần dần có được tố chất phong thái của một Tông sư. Vì hắn vẫn còn quá trẻ nên tất cả những người có suy nghĩ này trong đầu đều cố gắng lắc mạnh một cái để phủ nhận nó. Nhưng không có bất cứ một người nào phủ nhận rằng nếu như cho hắn thêm thời gian, ví dụ thêm mười năm nữa đi, đợi cho hắn thực sự trưởng thành thì có lẽ Trần Trường Sinh quả thực sẽ trở thành một Viện trưởng Quốc Giáo Học Viện thực sự.
Trong khi tất cả mọi người đều đang chú ý đến Quốc Giáo Học Viện, đều đang kinh ngạc cảm thán cho tu vi kiếm đạo của Trần Trường Sinh thì chỉ có duy nhất một người không đồng tình với điều đó.
- Chẳng qua cũng chỉ là bày trò lừa phỉnh mà thôi.
Mạc Vũ nhìn theo bóng dáng của Nương Nương, bứt cây cỏ trên tay một cách vô vị rồi nói:
- Cũng chẳng hiểu sao mà đám người trên triều và ở Ly Cung lại ngạc nhiên đến như vậy.
Trước khi xuất hiện Thu Sơn Quân thì Mạc Vũ chính là vị cường giả Tụ Tinh Cảnh trẻ tuổi nhất trên thế gian. Vì thế ả đương nhiên có đủ tư cách để thể hiện sự khinh thường và chế nhạo của mình với thiên tài kiếm đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.