Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 487: Hai cành hoa dại điểm thắm vách núi (p3)

Miêu Nị

09/12/2016

Đường Tam Thập Lục nói:

- Hai từ thuận tiện này dùng được lắm, ta rất thích, thể hiện một sự thật hiển nhiên, không quá bận tâm đến. Sau này khi bản thân ngươi quả thực trở thành người cường mạnh nhất trên thế gian này thì không được quên hai từ đó đâu đấy.

Trần Trường Sinh đáp lời:

- Ta sẽ ghi nhớ.

Đường Tam Thập Lục giương tay ra và nói:

- Hứa lấy.

Trần Trường Sinh chưa từng làm qua động tác này nên hắn cũng học theo Đường Tam Thập Lục một cách hết sức vụng về.

Đường Tam Thập Lục bắt tay Trần Trường Sinh một cái rồi buông ra.

- Đi thôi, ban nãy Giáo Xu Xứ có báo tin đến, có nghĩa là Quốc Giáo Học Viện có khác, cần phải chuẩn bị một chút.

- Huynh là Viện trưởng, những chuyện như thế này đương nhiên là huynh nên làm rồi. Ta chẳng muốn đếm xỉa tới, huynh để cho ta nghỉ ngơi một chút.

Đường Tam Thập Lục đi về phía cây đa và nói:

- Trước đây huynh và Lạc Lạc Điện hạ luôn bá chiếm lấy cây này, bây giờ nên để cho ta sử dụng một chút.

Trần Trường Sinh không nói gì thêm, quay người rời đi. Một lúc sau nghe thấy những âm thanh truyền đến từ cái cây đó, hắn bèn ngoảnh đầu lại nhìn thì chỉ thấy Đường Tam Thập Lục đã đứng trên cành cây rồi.



Ánh sao trong bầu trời đêm bao trọn lấy cả cây đa lớn đó, soi rọi lên bộ quần áo trên người Đường Tam Thập Lục khiến cho từ đằng xa nhìn lại gã tựa như một người bạc bé nhỏ.

Mưu kế của Thiên Hải Gia và Quốc Giáo Tân Phái gặp phải sự cố hoàn toàn không được dự tính trước.

Chẳng có ai hiểu được tình huống hiện tại là một âm mưu hay một vở hài kịch.

Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục trông thì có vẻ như là đang càn quấy nhưng kỳ thực thì bọn họ có một sức đối kháng cực kỳ mãnh liệt. Trận công kích mở màn bằng việc diễn võ của Chư Viện chưa kịp diễn biến thành một cơn cuồng phong bão tố thì đã buộc phải tạm ngưng lại. Sau khi Tô Mặc Ngu ra mặt giáo huấn cho tên nô bộc Biệt gia có tên là Dã Hưng Khánh đó, thì Biệt Thiên Tâm có lẽ cũng đã hiểu được lời cảnh cáo từ phụ thân nên mãi cho tới khi trận đấu kết thúc cũng không thấy y xuất hiện nữa.

Quốc Giáo Học Viện tạm thời được yên lặng một chút, sau đó chẳng mấy chốc lại tiếp tục nghênh đón một đoàn khách mới.

Sáng sớm, trời vẫn còn chưa quá nóng nực, cửa chính của Quốc Giáo Học Viện đã được mở toang ra. Các Giáo sĩ của Ly Cung đã đứng chờ ở bên ngoài. Đám tân sinh vừa mới ăn sáng xong hoặc đã bắt đầu học bài sáng, đều hiếu kỳ ngó ra bên ngoài nghe ngóng. Một thông tin mới được truyền đến, trên gương mặt của đám học sinh thể hiện sự căng thẳng và háo hức. Bọn họ lần lượt đi ra bên ngoài Học Viện, hiếu kỳ nhìn ngó. Chẳng bao lâu say có hai chiếc xe ngựa đã đậu trước của Học Viện, Vũ Lâm quân sĩ binh và Kỵ binh của Quốc Giáo Học Viện đi mở đường. Có cung nữ đi hai hàng ở phía trước hai cỗ xe, kính cẩn nghiêng người đỡ hai người trong xe xuống.

Khách đến thăm Quốc Giáo Học Viện là Mạc Vũ và một vị lão nhân.

Nhìn thấy người đến quả thực là Mạc Vũ cô nương, đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện vừa mừng rõ vừa căng thẳng. Những tên học sinh đứng ở phía sau không ngừng kiễng chân lên để được nhìn ngắm cho thật kỹ nhân vật truyền thuyết này. Còn đám thiếu niên đứng ở trên phía trước không dám ngẩng lên nhì sắc đẹp nghiêng thành của Mạc Vũ, bọn chúng chỉ dám cúi xuống nhìn chằm chằm lấy bàn chân của mình.

Đám học sinh thực sự đều rất rõ một điều rằng, Giáo Hoàng Bệ Hạ và Thánh Hậu Nương Nương đã không còn thân mật khăng khít như trước đây nữa rồi. Quốc Giáo Học Viện chính là nơi giằng co đối đầu của hai thế lực, nhưng vẫn không thể không chế lại được sự hưng phấn ngưỡng mộ của bọn chúng. Mạc Vũ là đại mỹ nhân danh tiếng bậc nhất của triều Đại Chu, cũng là tài nữ nổi tiếng nhất, và hơn thế nữa còn là một đại nhân vật quyền cao chức trọng. Đối với bách tín muôn dân mà nói thì ngay cả địa vị của Bình Quốc Công Chúa cũng còn kém xa Mạc Vũ rất nhiều. Có lẽ chỉ có Từ Hữu Dung, người đã đến tu đạo trên Thánh Nữ Phong nhiều năm trước đây, mới có thể được đêm ra để so sánh cùng ả.

Còn về lão nhân đi cùng Mạc Vũ tới Quốc Giáo Học Viện, trên y phục của ông ta có dấu ấn của Thiên Cơ Các. Có lẽ người này giữ chức vụ Quản Sự Cung Phung trong Thiên Cơ Các.

Chỉ có điều là, người của Thiên Cơ Các đến Quốc Giáo Học Viện làm gì vậy? Tại sao Mạc Vũ cô nương lại đi theo người đó tới đây?

Câu hỏi mà đám thí sinh thắc mắc không sao có thể tìm cách lý giải được. Vì chỉ rất nhanh sau đó thôi thì Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đã có mặt.

Đêm qua Đường Tam Thập Lục khá muộn mới đi ngủ, vốn nghĩ rằng khó khăn lắm các trận đối chiến mới kết thúc, gã có thể nhân cơ hội này mà ngủ một giấc thật đã, ai có ngờ đâu lại phải tỉnh dậy. Vì thế nên vốn dĩ gã đã không lấy gì làm thoải mái cho lắm rồi, lúc này nhìn thấy đám học sinh đang kiễng chân lên nhìn ngắm nhan sắc điên đảo thần hồn của Mạc Vũ thì gã cảm thấy mất mặt lắm bèn tức giận nói:



- Nhìn cái gì mà nhìn? Các ngươi chưa từng nhìn thấy mỹ nữ bao giờ à?

Tuy mỹ nữ có thể khiến cho người ta thỏa con mắt nhìn ngắm, nhưng cũng không thể nào có thể thay thế được nội quy Học Viện. Hơn nữa nội quy của Quốc Giáo Học Viện thì nằm gọn trong tay của Đường Tam Thập Lục. Đám học sinh thấy vậy thì chán nản lắc đầu giải tán, chỉ có điều tốc độ rời đi của bọn họ chậm đến nỗi khiến cho người ta phải bực tức hừng hực.

Trần Trường Sinh hiểu rõ tính tình của Mạc Vũ. Trên thực tế tính cách của ả không hề dịu dàng điềm đạm như những gì mà ả đang thể hiện. Mạc Đại cô nương, người có thể thay mặt cho Thánh Hậu Nương Nương xử lý chuyện triều chính, trước giờ vẫn luôn nức tiếng là người lạnh lùng ngang tàng. Trần Trường Sinh thấy Đường Tam Thập Lục nói năng một cách tùy tiện như vậy thì trong lo lắng Mạc Vũ sẽ không vui, vịn cớ gây chuyện. Hắn quay người nhìn qua phía Mạc Vũ thì không thể ngờ được rằng Mạc Vũ không hề bận tâm đến chuyện đó mà còn mỉm cười.

- Ta cứ nghĩ nàng sẽ nổi giận.

Hắn nhìn lão nhân của Thiên Cơ Các một cái rồi nói khẽ với Mạc Vũ.

Mạc Vũ lườm hắn một cái rồi nói:

- Được gọi là mỹ nữ thì có gì để mà tức giận cơ chứ? Thường ngày huynh chưa từng gọi ta như vậy bao giờ.

Mạc Vũ cũng hết sức nhỏ tiếng đáp lại, Đường Tam Thập Lục và lão nhân của Thiên Cơ Các chắc chắn cũng không nghe thấy câu chuyện mà hai người bọn họ trao đổi.

Dù sao cũng là thay mặt triều đình tới khảo sát Quốc Giáo Học Viện, vậy thì Mạc Vũ cũng phải thực sự khảo sát một phen. Thế nên Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục dẫn ả đi tham quan một vòng, nói chuyện bâng quơ.

- Nhị tỉ của huynh bây giờ có còn ưa thích chơi ghép giấy nữa không vậy?

Mạc Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục và hỏi.

Đường Tam Thập Lục trả lời:

- Năm ngoái khi ta rời đi thì tỉ ấy cũng chẳng thường xuyên chơi nữa rồi. Bây giờ tỉ ấy ưa thích cưa gỗ làm nhà... thanh gỗ to chừng này đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook