Quyển 3 - Chương 488: Quan Kiếm
Miêu Nị
09/12/2016
Đường Tam Thập Lục dùng tay của mình để minh họa:
- Căn nhà đó nhìn thì có vẻ không to lắm, nhưng nếu muốn dựng cho vững thì sẽ phải đặt ở đó một cái bàn. Kết quả là, vì muốn đặt được cái bàn đó nên cả nhà lại phải sửa cho tỉ ấy một căn lầu riêng.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Thì đó cũng là nhà của Đường gia mà.
Đường Tam Thập Lục đáp lại:
- Nếu như nhà ta chỉ rộng bằng một nửa Hoàng Cung thôi thì đâu có đến nỗi phải rắc rối đến như vậy.
Mạc Vũ cười nói:
- Có phải là ta chưa từng đến Vấn Thủy đâu chứ, nếu như cộng gộp nhà ở vườn tược và mấy cái trang viên của nhà huynh vào thì nếu như nói là rộng bằng một nửa Hoàng Cung... thì Hoàng Cung này sao có thể rộng lớn được như hiện tại được.
Trần Trường Sinh không hề nhận ra có hay không sự khích bác trong đoạn hội thoại này. Hắn đang hết sức kinh ngạc. Lúc trước trong tiệc Thanh Đằng Yến, hắn chưa từng thấy Đường Tam Thập Lục và Mạc Vũ nói chuyện với nhau. Đến tận hôm nay hắn mới biết hai người bọn họ có quen biết với nhau từ trước. Trước giờ Quyền lực và Quý tộc chưa từng bao giờ tách lìa nhau, đúng là vậy mà.
- Ta và nhị tỉ của huynh ấy biết nhau từ nhỏ.
Mạc Vũ đoán được Trần Trường Sinh đang nghĩ gì ở trong đầu, ả mỉm cười nói:
- Nhưng lần cuối cùng ta đi cùng Nương Nương đến Vấn Thủy là khi Đường Đường mới có ba tuổi mà thôi, nghịch như quỷ con vậy đó. Ai có ngờ đầu giờ đã giỏi giang như vậy rồi.
Trong những vấn đề như thế này, tuy Trần Trường Sinh vẫn luôn ngơ ngẩn chậm hiểu một chút, nhưng lúc này thì hắn cũng đã nghe hiểu được một số chuyện.
Đường Tam Thập Lục đương nhiên còn hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó hơn, nhưng gã cố tình làm ra vẻ như không hiểu gì hết.
Mạc Vũ không phải thuộc tầng lớp Nhị thế tổ như Biệt Thiên Tâm. Ả là Đại Mạc cô nương, sau lưng còn có Thánh Hậu Nương Nương. Ả còn lợi hại hơn cả Biệt Dạng Hồng và Vô Cùng Bích gộp lại.
Với thân phận quý tộc như Đường Tam Thập Lục, gã đương nhiên hiểu rõ lúc nào nên khoe khoang khoác lác, lúc nào thì nên khiêm tốn.
Trần Trường Sinh có phần không quen với những biểu hiện của Đường Tam Thập Lục. Vì đến tận bây giờ Trần Trường Sinh cũng không hề có khái niệm gì về địa vị của Mạc Vũ trong triều đình Đại Chu.
Đương nhiên điều này cũng không thể trách hắn được. Chỉ có thể nói là vì Mạc Vũ khi đứng trước mặt hắn hoàn toàn không thể hiện ra là một Đại Mạc cô nương.
Bọn họ đi tới ven hồ trong biệt viện, không gian thật yên tĩnh, bức tường đã ngăn cách hoàn toàn tầm nhìn của đám học sinh hiếu kỳ.
Lúc này Mạc Vũ mới chính thức giới thiệu:
- Đây là Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các.
Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đều hành lễ chào hỏi vị Đại Chưởng Quỹ này.
Một người là người thừa kế của Quốc Giáo Học Viện, một người là người thừa kế của Vấn Thủy Đường Gia, nhưng dù sao thì hai người bọn họ đều còn nhỏ tuổi. Điều quan trọng là đây là vị Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các, chứ không phải là Đại Chưởng Quỹ thông thường, không một ai dám khinh thường Thiên Cơ Các. Hơn nữa Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đều có ấn tượng tốt với Thiên Cơ Lão Nhân. Bọn họ đều không quên rằng khi thay đổi Thanh Vân Bảng, Thiên Cơ lão Nhân đã có những đánh giá và kỳ vọng tốt đẹp về Quốc Giáo Học Viện.
Vị Đại Chưởng Quỹ đó cũng biết giữ lễ, không hề dám sơ xuất, nhanh chóng trịnh trọng đáp lễ. Sau đó ông ta nhìn Đường tam công tử mà mỉm cười nói:
- Gần đây được hợp tác rất vui vẻ với Đường công tử, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội tiếp tục hợp tác.
Hợp tác ở đây đương nhiên là việc Thanh Đằng Chư Viện khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, hai bên hợp tác kiếm tiền.
Đường Tam Thập Lục khiêm tốn nói:
- Đâu có gì, đâu có gì đâu. Chủ yếu là do Trần Trường Sinh phối hợp tương đối tốt.
Đại Chưởng Quỹ cười ha hả, nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Tứ kiếm của Trần Viện trưởng quả thật khiến cho Cung Phụng trong các mừng rỡ biết bao ngày. Tất cả bọn họ đều nói tu vi kiếm đạo của ngài quả nhiên thâm thúy vô cùng.
Trần Trường Sinh không phải là người làm buôn bán, không mặt dầy được như Đường Tam Thập Lục và vị Đại Chưởng Quỹ này. Hắn nghe thấy nói vậy thì lấy làm thẹn lắm.
Mạc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhưng Trần Trường Sinh cứ cảm giác rằng trong ánh mắt của ả chan chứa sự châm biếm.
Mục đích chuyến viếng thăm hôm nay của vị Đại Chưởng Quỹ đã được người trong Giáo Xu Xứ thông báo đến từ hôm qua rồi. Hiên Viên Phá đã sắp xếp cho các học sinh tời khỏi Tàng Thư Lầu từ trước đó rồi.
Trần Trường Sinh tháo thanh đoản kiếm, hai tay chuyển thanh kiếm qua cho vị Đại Chưởng Quỹ.
Sau khi vị Đại Chưởng Quỹ đó nhận lấy thanh đoản kiếm thì không vội vàng rút kiếm ra.
Ánh nhìn của ông ta đổ dồn lên bề mặt trên của bao thanh kiếm, ông ta nhìn một hồi thật lâu.
Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tuy sư phụ của hắn và Giáo Hoàng Bệ Hạ đã từng nói rằng không có bất cứ một ai có thể cưỡng ép mở bao thanh kiếm ra. Nhưng cứ nghĩ bên trong bao thanh kiếm đó là một tuyệt thế danh kiếm và một kho báu luôn được cất giấu mà ngay cả Đường Tam Thập Lục hắn cũng không tiết lộ, và quan trọng hơn nữa đó chính là hư ảnh viên thạch bia màu đên bên trong đó. Chừng đó thôi cũng đủ để khiến cho Trần Trường Sinh không thể không căng thẳng.
Chẳng biết mất bao lâu sau, chỉ biết là đối với Trần Trường Sinh mà nói thì là một hồi thật lâu thật lâu sau đó, vị Đại Chưởng Quỹ đó của Thiên Cơ Các mới chịu rời ánh nhìn ra khỏi bao thanh kiếm, rồi sau đó nhìn hắn mà cười.
Trần Trường Sinh không hiểu nụ cười đó có thâm ý là gì, chỉ hy vọng rằng chẳng có điều gì sẽ xảy ra.
Tay của vị Đại Chưởng Quỹ khẽ khàng vuốt luôn bao thanh kiếm, tràn đầy cảm xúc, ông ta nói:
- Vậy quý đó.
Đường Tam Thập Lục đương nhiên biết bao thanh kiếm đó là một vật quý hiếm.
Bất cứ một Pháp khí không gian nào cũng đều có thể trở thành một pháp bảo trấn phái sơn môn của một tông phái thông thường.
Bao thanh kiếm này của Trần Trường Sinh lúc trước trong Tàng Thư Lầu đã từng hóa ra một tòa núi kiếm. Hơn nữa còn chưa chắc đó là tất cả những gì có ở bên trong đó. Từ đó có thể suy đoán rằng không gian bên trong đó rộng lớn vô cùng.
Trên đại lục này, bất luận là muốn giám định tu vi của người tu hành cao hay thấp, hay giám định pháp khí tốt hay không tốt thì Thiên Cơ Các đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu không thì những thứ hạng đứng đầu trong các bảng xếp hạng kia đã không còn tính được thừa nhận lớn như vậy rồi. Đường Tam Thập Lục biết rằng vị lão nhân này đến đây là muốn được xem Vô Cấu Kiếm, nhưng gã không muốn bỏ lỡ cơ hội được nghe ông ta đánh giá vê thanh kiếm này, gã bèn dò hỏi:
- Tốt đến mức nào?
Đại Chưởng Quỹ nhìn gã và trả lời một cách hết sức nghiêm túc:
- Vô cùng tốt.
Trần Trường Sinh nghe thấy câu này thì xút chút nữa thôi đã bật cười rồi, hắn bớt căng thẳng đi một chút. Đường Tam Thập Lục thì lại trở nên buồn bực, trong lòng thầm nghĩ vị Đại Chưởng Quỹ này có cách nói chuyện vô sỉ y hệt như mình, gã tức giận nói:
- Lẽ nào tốt đến độ được liệt vào Bách Khí Bảng hay sao?
- Căn nhà đó nhìn thì có vẻ không to lắm, nhưng nếu muốn dựng cho vững thì sẽ phải đặt ở đó một cái bàn. Kết quả là, vì muốn đặt được cái bàn đó nên cả nhà lại phải sửa cho tỉ ấy một căn lầu riêng.
Mạc Vũ mỉm cười nói:
- Thì đó cũng là nhà của Đường gia mà.
Đường Tam Thập Lục đáp lại:
- Nếu như nhà ta chỉ rộng bằng một nửa Hoàng Cung thôi thì đâu có đến nỗi phải rắc rối đến như vậy.
Mạc Vũ cười nói:
- Có phải là ta chưa từng đến Vấn Thủy đâu chứ, nếu như cộng gộp nhà ở vườn tược và mấy cái trang viên của nhà huynh vào thì nếu như nói là rộng bằng một nửa Hoàng Cung... thì Hoàng Cung này sao có thể rộng lớn được như hiện tại được.
Trần Trường Sinh không hề nhận ra có hay không sự khích bác trong đoạn hội thoại này. Hắn đang hết sức kinh ngạc. Lúc trước trong tiệc Thanh Đằng Yến, hắn chưa từng thấy Đường Tam Thập Lục và Mạc Vũ nói chuyện với nhau. Đến tận hôm nay hắn mới biết hai người bọn họ có quen biết với nhau từ trước. Trước giờ Quyền lực và Quý tộc chưa từng bao giờ tách lìa nhau, đúng là vậy mà.
- Ta và nhị tỉ của huynh ấy biết nhau từ nhỏ.
Mạc Vũ đoán được Trần Trường Sinh đang nghĩ gì ở trong đầu, ả mỉm cười nói:
- Nhưng lần cuối cùng ta đi cùng Nương Nương đến Vấn Thủy là khi Đường Đường mới có ba tuổi mà thôi, nghịch như quỷ con vậy đó. Ai có ngờ đầu giờ đã giỏi giang như vậy rồi.
Trong những vấn đề như thế này, tuy Trần Trường Sinh vẫn luôn ngơ ngẩn chậm hiểu một chút, nhưng lúc này thì hắn cũng đã nghe hiểu được một số chuyện.
Đường Tam Thập Lục đương nhiên còn hiểu rõ ý nghĩa câu nói đó hơn, nhưng gã cố tình làm ra vẻ như không hiểu gì hết.
Mạc Vũ không phải thuộc tầng lớp Nhị thế tổ như Biệt Thiên Tâm. Ả là Đại Mạc cô nương, sau lưng còn có Thánh Hậu Nương Nương. Ả còn lợi hại hơn cả Biệt Dạng Hồng và Vô Cùng Bích gộp lại.
Với thân phận quý tộc như Đường Tam Thập Lục, gã đương nhiên hiểu rõ lúc nào nên khoe khoang khoác lác, lúc nào thì nên khiêm tốn.
Trần Trường Sinh có phần không quen với những biểu hiện của Đường Tam Thập Lục. Vì đến tận bây giờ Trần Trường Sinh cũng không hề có khái niệm gì về địa vị của Mạc Vũ trong triều đình Đại Chu.
Đương nhiên điều này cũng không thể trách hắn được. Chỉ có thể nói là vì Mạc Vũ khi đứng trước mặt hắn hoàn toàn không thể hiện ra là một Đại Mạc cô nương.
Bọn họ đi tới ven hồ trong biệt viện, không gian thật yên tĩnh, bức tường đã ngăn cách hoàn toàn tầm nhìn của đám học sinh hiếu kỳ.
Lúc này Mạc Vũ mới chính thức giới thiệu:
- Đây là Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các.
Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đều hành lễ chào hỏi vị Đại Chưởng Quỹ này.
Một người là người thừa kế của Quốc Giáo Học Viện, một người là người thừa kế của Vấn Thủy Đường Gia, nhưng dù sao thì hai người bọn họ đều còn nhỏ tuổi. Điều quan trọng là đây là vị Đại Chưởng Quỹ của Thiên Cơ Các, chứ không phải là Đại Chưởng Quỹ thông thường, không một ai dám khinh thường Thiên Cơ Các. Hơn nữa Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đều có ấn tượng tốt với Thiên Cơ Lão Nhân. Bọn họ đều không quên rằng khi thay đổi Thanh Vân Bảng, Thiên Cơ lão Nhân đã có những đánh giá và kỳ vọng tốt đẹp về Quốc Giáo Học Viện.
Vị Đại Chưởng Quỹ đó cũng biết giữ lễ, không hề dám sơ xuất, nhanh chóng trịnh trọng đáp lễ. Sau đó ông ta nhìn Đường tam công tử mà mỉm cười nói:
- Gần đây được hợp tác rất vui vẻ với Đường công tử, hy vọng sau này sẽ còn cơ hội tiếp tục hợp tác.
Hợp tác ở đây đương nhiên là việc Thanh Đằng Chư Viện khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện, hai bên hợp tác kiếm tiền.
Đường Tam Thập Lục khiêm tốn nói:
- Đâu có gì, đâu có gì đâu. Chủ yếu là do Trần Trường Sinh phối hợp tương đối tốt.
Đại Chưởng Quỹ cười ha hả, nhìn Trần Trường Sinh và nói:
- Tứ kiếm của Trần Viện trưởng quả thật khiến cho Cung Phụng trong các mừng rỡ biết bao ngày. Tất cả bọn họ đều nói tu vi kiếm đạo của ngài quả nhiên thâm thúy vô cùng.
Trần Trường Sinh không phải là người làm buôn bán, không mặt dầy được như Đường Tam Thập Lục và vị Đại Chưởng Quỹ này. Hắn nghe thấy nói vậy thì lấy làm thẹn lắm.
Mạc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhưng Trần Trường Sinh cứ cảm giác rằng trong ánh mắt của ả chan chứa sự châm biếm.
Mục đích chuyến viếng thăm hôm nay của vị Đại Chưởng Quỹ đã được người trong Giáo Xu Xứ thông báo đến từ hôm qua rồi. Hiên Viên Phá đã sắp xếp cho các học sinh tời khỏi Tàng Thư Lầu từ trước đó rồi.
Trần Trường Sinh tháo thanh đoản kiếm, hai tay chuyển thanh kiếm qua cho vị Đại Chưởng Quỹ.
Sau khi vị Đại Chưởng Quỹ đó nhận lấy thanh đoản kiếm thì không vội vàng rút kiếm ra.
Ánh nhìn của ông ta đổ dồn lên bề mặt trên của bao thanh kiếm, ông ta nhìn một hồi thật lâu.
Trần Trường Sinh đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Tuy sư phụ của hắn và Giáo Hoàng Bệ Hạ đã từng nói rằng không có bất cứ một ai có thể cưỡng ép mở bao thanh kiếm ra. Nhưng cứ nghĩ bên trong bao thanh kiếm đó là một tuyệt thế danh kiếm và một kho báu luôn được cất giấu mà ngay cả Đường Tam Thập Lục hắn cũng không tiết lộ, và quan trọng hơn nữa đó chính là hư ảnh viên thạch bia màu đên bên trong đó. Chừng đó thôi cũng đủ để khiến cho Trần Trường Sinh không thể không căng thẳng.
Chẳng biết mất bao lâu sau, chỉ biết là đối với Trần Trường Sinh mà nói thì là một hồi thật lâu thật lâu sau đó, vị Đại Chưởng Quỹ đó của Thiên Cơ Các mới chịu rời ánh nhìn ra khỏi bao thanh kiếm, rồi sau đó nhìn hắn mà cười.
Trần Trường Sinh không hiểu nụ cười đó có thâm ý là gì, chỉ hy vọng rằng chẳng có điều gì sẽ xảy ra.
Tay của vị Đại Chưởng Quỹ khẽ khàng vuốt luôn bao thanh kiếm, tràn đầy cảm xúc, ông ta nói:
- Vậy quý đó.
Đường Tam Thập Lục đương nhiên biết bao thanh kiếm đó là một vật quý hiếm.
Bất cứ một Pháp khí không gian nào cũng đều có thể trở thành một pháp bảo trấn phái sơn môn của một tông phái thông thường.
Bao thanh kiếm này của Trần Trường Sinh lúc trước trong Tàng Thư Lầu đã từng hóa ra một tòa núi kiếm. Hơn nữa còn chưa chắc đó là tất cả những gì có ở bên trong đó. Từ đó có thể suy đoán rằng không gian bên trong đó rộng lớn vô cùng.
Trên đại lục này, bất luận là muốn giám định tu vi của người tu hành cao hay thấp, hay giám định pháp khí tốt hay không tốt thì Thiên Cơ Các đương nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu không thì những thứ hạng đứng đầu trong các bảng xếp hạng kia đã không còn tính được thừa nhận lớn như vậy rồi. Đường Tam Thập Lục biết rằng vị lão nhân này đến đây là muốn được xem Vô Cấu Kiếm, nhưng gã không muốn bỏ lỡ cơ hội được nghe ông ta đánh giá vê thanh kiếm này, gã bèn dò hỏi:
- Tốt đến mức nào?
Đại Chưởng Quỹ nhìn gã và trả lời một cách hết sức nghiêm túc:
- Vô cùng tốt.
Trần Trường Sinh nghe thấy câu này thì xút chút nữa thôi đã bật cười rồi, hắn bớt căng thẳng đi một chút. Đường Tam Thập Lục thì lại trở nên buồn bực, trong lòng thầm nghĩ vị Đại Chưởng Quỹ này có cách nói chuyện vô sỉ y hệt như mình, gã tức giận nói:
- Lẽ nào tốt đến độ được liệt vào Bách Khí Bảng hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.