Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 469: Kẻ ảm đạm mất hồn.

Miêu Nị

09/12/2016

Lạc Lạc tuyệt đối không thể tưởng tượng món quà Trần Trường Sinh nói là gì, nhưng điều này không làm tâm tình nàng tốt hơn chút nào —— tiên sinh nói sẽ tặng một món quà đặc biệt cho mình, cái này chứng minh trong lòng tiên sinh, mình có phần quan trọng hơn Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá, Chiết Tụ. Quan trọng hơn là trong lòng tiên sinh mình tuyệt đối không chỉ là học sinh... Đi?

Nghĩ đến Thiên Thư Bia trong Chu Viên, Trần Trường Sinh nhớ tới mấy chuyện trọng yếu, hỏi Lạc Lạc giúp mình tra như thế nào, mấy ngày này hắn cũng mời nhóm Ly Cung giáo sĩ hỗ trợ điều tra còn không có tin tức, hắn chỉ có thể đặt hi vọng cuối cùng vào nàng.

Lạc Lạc cúi đầu, có chút không muốn nói.

Trần Trường Sinh cảm thấy môi hơi khô, thanh âm hơi chát nói:

- Bên Tú Linh Tộc cũng không có tin tức sao?

Lạc Lạc ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt lo âu của hắn, cắn cắn môi, cố lấy dũng khí nói:

- Tú Linh Tộc còn lại trên đại lục đều phân tán ở thảo nguyên, rất khó hoàn toàn xác nhận, nhưng có thể xác định là vị cô nương kia chưa ra khỏi Chu Viên.

Trần Trường Sinh nhìn cá bơi trong hồ, trầm mặc rất lâu.

Lạc Lạc có chút khổ sở, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi héo:

- Tiên sinh đừng hoảng, ta sẽ cho người điều tra thêm.

Trần Trường Sinh không nghe được nàng nói..., hắn nhìn mặt hồ thì thào:

- Rõ ràng lúc ấy ta nhìn nàng ngồi đại bàng bay vào ngọn núi, nơi đó cách cửa ra không xa, tuy rằng nàng bị trọng thương...

Sau đó, hắn trầm mặc.

Nàng không ra khỏi Chu Viên.

Nàng không có khả năng rời khỏi Chu Viên theo cách của hắn.

Nàng hiện tại hẳn còn trong Chu Viên.

Hoặc còn sống, nhưng khả năng lớn hơn là đã chết.

Đây là kết cục.

Nếu nhân sinh chỉ như lúc ban đầu gặp gỡ, nàng ở đó lặng yên ngủ, thật tốt, bởi vì sẽ có lúc...tỉnh lại.

Trần Trường Sinh rất thương tâm, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này, mặc dù lúc trước từng nghĩ tới khả năng cô nương kia không còn, nhưng cảm giác không còn giống nữa.

Mình rời xa thế giới này, thế giới này rời xa mình.

Đại khái là như vậy.

Sau đó hắn nhớ tới, mình từng đáp ứng nàng một việc.

- Hai ngày nữa, ta sẽ đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ từ hôn.

Lạc Lạc giật mình ngẩng đầu đến, nghĩ thầm rằng tiên sinh vào kinh đã đi thần tướng phủ hai lần đều không thành công, lần trước Từ Thế Tích đã nói rõ, nếu còn muốn từ hôn thì hãy nói trước mặt Từ Hữu Dung... Từ Hữu Dung vài ngày nữa sẽ trở về kinh đô, tiên sinh vì sao gấp gáp như vậy, không chờ một chút?

- Ta đã đáp ứng nàng... sẽ từ hôn.

Trần Trường Sinh nhìn cá trong hồ, mắt không chớp nói:

- Nếu xác định nàng đã mất, ta phải làm nhanh hơn, bằng không ta sợ nàng cho là ta đang dối gạt nàng.

Lạc Lạc ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt.

Không ai hiểu được vừa rồi nàng cần bao nhiêu dũng khí mới nói được tin tức kia cho Trần Trường Sinh.

Bởi vì nàng rất rõ ràng, lấy tính tình của Trần Trường Sinh, một khi biết tin tức kia, mình sẽ không còn bất cứ hy vọng nào.

Quả nhiên, Trần Trường Sinh rất nhanh quyết định đi Đông Ngự Thần Tướng Phủ từ hôn.

Hắn không có hy vọng vào vị hôn thê kia.

Huống chi nàng chỉ là học sinh của hắn.

Ngoài xe Kim Ngọc Luật mơ hồ cảm nhận được chuyện gì đó, thở dài.



Đó là một tiếng thở dài đầy thương tiếc khiến Lạc Lạc bắt đầu khóc.

Nàng buông màn, khổ sở nức nở, các ngươi cái gì cũng không hiểu.

Người rời đi, trong lòng người ở lại sẽ nặng nề hơn.

Người đi xa, ở trong lòng người ở lại sẽ có vị trí không ai thay thế được.

Đạo lý này nàng hiểu, vào năm năm tuổi, bà nội ngủ trên sông Hồng, nàng đã hiểu.

Nàng biết chính mình vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng vị cô nương chưa từng biết mặt, bởi vì cô nương kia đi rồi.

Hoặc là thật sự chỉ có rời đi mới được nhớ mãi.

Lạc Lạc ngẩng đầu lên, lau nước mắt nhìn Quốc Giáo Học Viện ngày một xa.

Nàng biết tới lúc mình rời đi rồi.

Tiên sinh, ta nhất định muốn ngươi nhớ lấy ta.

Nàng quật cường suy nghĩ.

Đường Tam Thập Lục chú ý tới cảm xúc của Trần Trường Sinh hôm nay có chút vấn đề, hỏi:

- Không có chuyện gì chứ?

Trần Trường Sinh nói:

- Không có gì.

Hắn không muốn để bằng hữu lo lắng cho mình, hơn nữa hắn cảm giác, cảm thấy thời gian trong Chu Viên là ký ức của hắn và nàng, vì thế hắn vòng vo chuyển đề tài:

- Vừa rồi Trần Lưu Vương điện hạ muốn tới Quốc Giáo Học Viện, ngươi vì sao không đồng ý?

Đường Tam Thập Lục nhíu mày hơi châm biếm nói:

- Ơ, ta cũng không phải viện trưởng, có tư cách không đồng ý sao?

Trần Trường Sinh bưng chậu đi vào trong tiểu lâu nói:

- Ngươi chưa nói, nhưng gương mặt khó coi như là...

Hắn vốn muốn nói giống như người đã chết, nhưng khi nói ra lại thay đổi.

- ... Như xảy ra đại sự gì.

- Gương mặt này anh tuấn như thế, cho dù có bày vẻ cũng khó coi thế nào chứ?

Đường Tam Thập Lục cầm bàn sắt chà quần áo, đi theo, nói:

- Ta không thích người này, ngươi cũng không phải không biết.

Trần Trường Sinh vẫn không hiểu, hỏi:

- Rốt cuộc vì sao?

- Ta cảm thấy người này quá dối trá.

Đường Tam Thập Lục nói.

Trần Trường Sinh nói:

- Không có chứng minh thực tế, cũng đừng mơ hồ.

Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:

- Ngươi không biết là người này dù cách nói năng hay làm việc đều làm cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân?

Trần Trường Sinh rất nghi hoặc, nghĩ thầm chẳng lẽ không phải biểu dương sao?

- Hắn là người đàn ông, có cái gì đạo lý để cho chúng ta cảm thấy như tắm gió xuân?



Đường Tam Thập Lục khinh thường kết luận:

- Tất có mưu đồ, hơn nữa toan tính quá nhiều, vả lại cách hắn xa một chút.

Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, lời này cũng có chút đạo lý, chỉ có điều lúc này xem ra, hoàng tộc bị phân tới các chư quận, ngoại trừ quốc giáo và Chu Lạc, không có bất kỳ ngoại viện mạnh mẽ nào, Trần Lưu Vương cố ý cùng Quốc Giáo Học Viện giao hảo cũng là chuyện có thể hiểu được.

Lúc nói chuyện hai người vào lầu nhỏ, Trần Trường Sinh tới phòng của Chiết Tụ. Thương thế của Chiết Tụ dần dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng vẫn không thể đi lại nhưng đã có thể di động. Trần Trường Sinh ngồi bên giường, cẩn thận bắt mặt cho Chiết Tụ, sau đó lấy ra hộp châm bắt đầu trị liệu, qua thời gian rất lâu mới kết thúc đợt trị liệu hôm nay.

Đường Tam Thập Lục ở bên nhìn Chiết Tụ vẫn tái nhợt, có chút bận tâm hỏi:

- Hắn khi nào mới khỏe?

Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, nói:

- Cái này phải xem sinh mạng lực của hắn.

Chiết Tụ mở to mắt, không chút cảm xúc nói:

- Điểm ấy các ngươi không cần lo lắng.

Ngay vào lúc này, Hiên Viên Phá ôm một chồng thư khiêu chiến vào trong phòng.

- Đây chỉ là nhóm đầu tiên, nghe Lỗ giáo sĩ nói bên Giáo Xu Xứ còn một đống lớn thư khiêu chiến, thoạt nhìn vị Thiên Hải gia chủ đúng là rất tức giận.

Đường Tam Thập Lục nói:

- Lớn tuổi như vậy, địa vị cao như vậy, sao vẫn thích tức tối như tiểu hài tử thế?

Đại Tây châu Lam Long tôm, toàn bộ kinh đô cũng chỉ có Trừng Hồ Lầu có, hiện tại Trừng Hồ Lầu không tiếp tục kinh doanh, tự nhiên rất khó ăn được nữa —— đồ thích ăn bỗng không còn để ăn, ai cũng sẽ mất hứng, Hiên Viên Phá tưởng tượng nếu có người không cho mình ăn đùi cừu nướng ở hồ đối diện, tâm tình thế nào rất dễ lý giải, thậm chí có chút thông cảm cho vị Thiên Hải gia chủ kia.

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát sau nói:

- Như rồng cuộn mình....

Lấy địa vị của Thiên Hải gia trong thế giới nhân loại, vị Thiên Hải gia chủ thật sự khởi xướng bão tố thì Quốc Giáo Học Viện cũng khó có thể đối phó được, từ hôm nay trở đi, nói vậy sẽ có vô số thư khiêu chiến như tuyết bay. Ba người Quốc Giáo Học Viện làm sao có thể đánh, cho dù vẫn tất thắng thì cũng đâu thể gánh nặng như vậy? Cho dù đánh không chết, chỉ sợ cũng phải mệt chết.

Hắn nhìn chồng thư khiêu chiến lòng có chút buồn bực, tựa như lời nói hôm nào, cuộc sống như vậy không phải thứ hắn muốn.

Chân chính phiền toái là trong chồng thư khiêu chiến có một phong thư rất nặng, bất kể hắn hay Đường Tam Thập Lục đều không tiếp được.

- Biệt Thiên Tâm, từng là người mạnh nhất Ly Cung Phụ Viện, Tụ Tinh Sơ Cảnh, nhưng... Không phải như Chu Tự Hoành, Mộ Lão Bản, năm đó ở Thanh Đằng Yến và Đại Triều Thí hắn chỉ bại dưới mình Quan Bạch. Thậm chí rất nhiều người hoài nghi, hắn cũng sớm có thể tiến vào Tụ Tinh trung cảnh, chẳng qua do công pháp gia truyềnquá mức hùng mạnh quỷ bí nên tạm thời dừng chân.

- Công pháp gia truyền? Hắn không phải học sinh của Ly Cung Phụ Viện sao?

- Nếu nhà ngươi mạnh hơn Ly Cung Phụ Viện, đổi lại ngươi, ngươi cuối cùng sẽ chọn gì?

- Ừ... Hắn là con ai vậy?

- Cha của hắn Biệt Dạng Hồng, mẹ hắn Vô Cùng Bích.

- Ừ... Nhà hắn quả nhiên rất mạnh.

Trần Trường Sinh không hề cảm thán hai cái tên này rất quái lạ, bởi vì là người kiến thức nông cạn như hắn cũng đã nghe thấy hai cái tên này.

Hai cái tên này cũng giống như Chu Lạc, Quan Tinh Khách, đều là thiên địa phong vũ.

Nhưng hắn lần đầu tiên biết, hoá ra hai vị Bát Phương Phong Vũ này là vợ chồng, hơn nữa còn sinh ra một đứa con trai.

Trần Trường Sinh thở dài:

- Cho dù đánh thắng được, cũng không nên thắng.

Nếu thắng có khi cha mẹ sẽ tìm tới tận cửa.

- Có thể đừng tự kỷ như ta không?

Đường Tam Thập Lục nói:

- Ngươi lấy đâu ra tin tưởng có thể đánh thắng đối phương?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook