Quyển 3 - Chương 468: Món quà quý nhất thế gian.
Miêu Nị
09/12/2016
Tiệc chiêu đãi hôm nay chủ yếu mời Lạc Lạc, nhưng vì để cho nàng có thể
tìm được lý do rời Hoàng cung nên mời thêm vài người như Trần Lưu Vương, Mao Thu Vũ, còn có Tân Giáo Sĩ. Lúc nghĩ danh sách Trần Trường Sinh
không có để ý địa vị sai biệt và các vấn đề mẫn cảm khác, chỉ là muốn
thuận tiện cảm ơn những người từng giúp đỡ Quốc Giáo Học Viện. Trần Lưu
Vương tới, Mao Thu Vũ chưa tới, Tân Giáo Sĩ tới, nhưng nhìn những người
này, ngẫm nghĩ một chút thân phận của mình, để lại lễ vật liền rời đi
khiến Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá khó hiểu.
Mỹ thực cùng rượu, gió hồ cùng với người trẻ tuổi.
Trần Lưu Vương không quá quen thuộc, nhưng là thành viên hoàng tộc có thể ở trong kinh đô kiên trì đến bây giờ, được Thánh Hậu nương nương, nói chuyện làm việc cực kỳ bình thản tự nhiên, không quá lâu đã làm quen với Trần Trường Sinh, đợi đồ ăn đưa lên, hắn nghĩ tới tin đồn lúc trước nghe được trên đường, có phần không dám chắc hỏi.
- Chuyện kia là thật sao?
Lạc Lạc tò mò hỏi:
- Chuyện gì?
Trần Lưu Vương nói lại chuyện lúc trước ở Trừng Hồ Lầu, còn nhắc tới chuyện xảy ra sau đó.
Trần Trường Sinh thấy không thể gạt chuyện này, ra hiệu bảo Đường Tam Thập Lục lấy thư khiêu chiến ra, nói:
- Cảm giác như một trò đùa.
Trần Lưu Vương nhìn thư khiêu chiến, lắc đầu nói:
- Đại nhân vật chơi trò trẻ con cũng có thâm ý, ngươi xem có gì cần ta giúp?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dù sao cũng là chuyện của Quốc Giáo Học Viện, tự chúng ta xử lý trước, nếu thật sự không được, đành phải tiến Ly Cung đi cầu kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Lạc Lạc nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh gắp rau vào trong đĩa của nàng.
Lạc Lạc hiểu, nhẹ nói tạ ơn tiên sinh, liền cúi đầu tiếp tục ăn, không nói gì nữa.
- Tiên sinh, vì sao Quốc Giáo Học Viện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài không nói với ta?
- Trong hoàng cung đã quen chưa? À, ta quên mất, lúc đầu ngươi tới kinh là ở trong hoàng cung.
- Tiên sinh, Chu Tự Hoành thật là Tụ Tinh Cảnh sao? Tiên sinh thật sự chỉ một kiếm giết hắn?
- Lại nói, Kim Trưởng sử vì sao không chịu tiến viện? Cũng bởi vì hắn không thích đám kỵ binh của quốc giáo sao?
- Tiên sinh, Đường Đường hiện tại thật sự mạnh như vậy sao?"
- Ngài cảm thấy Trần Lưu Vương là người như thế nào? Ta cảm thấy không tệ, nhưng ngươi cũng biết, bằng hữu của ta rất ít, cũng không biết nhìn người.
- Tiên sinh, Đường Đường hiện tại chẳng lẽ mạnh hơn ta? Hẳn là không có, nếu hắn đều có thể thắng mười hai trận liên tiếp, nếu ta đại biểu Quốc Giáo Học Viện xuất chiến, có thể vẫn sẽ thắng liên tiếp không?
- Không biết vì sao, Đường Tam Thập Lục vẫn không thích hắn.
- Tiên sinh...
Đương nhiên không phải không hài lòng, cũng không phải cố ý gây chú ý nhưng lúc ban đầu Trần Trường Sinh quả thật là nghĩ như vậy, nhưng càng về sau, càng cảm thấy như vậy rất thú vị. Trước khi tiến vào Thiên Thư Lăng, nhất là khi Hiên Viên Phá và Đường Tam Thập Lục chưa vào Quốc Giáo Học Viện thì cả học viện cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc, tản bộ ở hồ hay ngẩn người trên cây, bọn họ cũng sẽ làm làm những chuyện như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn mặt hồ và Ly Cung nơi xa, giơ tay xoa đầu Lạc Lạc.
Lúc làm động tác này hắn cũng không nhìn Lạc Lạc nhưng tay đặt chính xác lên đầu nàng, vì động tác này hắn đã làm rất nhiều lần, mà Lạc Lạc vĩnh viễn ngồi ở vị trí kia.
Đêm Mai Lý Sa trở về biển sao, kỳ thật bọn họ cũng đã tiên đoán được cục diện bây giờ, lần trước bọn họ gặp mặt cũng đã thảo luận qua, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, phiền toái nhất chính là, ai cũng không có cách nào là chính mình, ai cũng có thân nhân bằng hữu cùng sư trưởng thậm chí cả quốc gia gánh trên lưng, cho nên ngươi vĩnh viễn không có cách nào tự mình lựa chọn hay ra quyết định, ngươi cuối cùng cũng phải suy xét chuyện trước đó và sau đó.
- Ta cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
Lạc Lạc thoát khỏi bàn tay hắn, đứng lên cùng hắn nhìn về phía Ly Cung, nói:
- Nhưng các ngươi làm sao lại không cho ta là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, ta cũng cần trách gánh trách nhiệm chứ?
- Bởi vì... Ngươi đầu tiên là con gái cưng của phụ thân ngươi, cũng là công chúa điện hạ được vô số con dân yêu tộc kính yêu.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Về phần Quốc Giáo Học Viện, bên này có ta và Đường Tam Thập Lục, ngươi không cần lo lắng gì cả.
Từ Tầm Dương thành trở về, hắn phát hiện thế cục kinh đô đã vô cùng khẩn trương, Thiên Hải Thánh Hậu và Giáo Hoàng Bệ Hạ bắt đầu thể hiện lực lượng của chính mình, rất nhiều người cũng bị bắt đứng thành hàng, hắn không cho Lạc Lạc để ý tới chuyện của Quốc Giáo Học Viện cũng bởi vì hắn không muốn để Lạc Lạc đứng vào hàng, bởi vì ý của Lạc Lạc một phần nào đó cũng đại biểu cho toàn bộ thái độ của Yêu tộc.
- Nhưng...
Lạc Lạc cúi đầu nhìn bóng nàng và Trần Trường Sinh trên mặt nước, nói:
- Ta rất buồn.
Trần Trường Sinh an ủi:
- Qua một thời gian nữa, nếu thế cục có thể tốt hơn thì sẽ không còn nhạy cảm như vậy nữa.
Dù sao cũng là thiếu niên đến từ Tây Ninh trấn, làm sao hiểu được loại chuyện này một khi bắt đầu cũng sẽ không có lúc kết thúc.
Lạc Lạc là công chúa đến từ Bạch Đế thành, nàng đương nhiên hiểu được, cho nên càng khổ sở.
Nhìn nàng, Trần Trường Sinh có chút không đành lòng, chuyển đề tài:
- Mấy ngày trước, đám Chiết Tụ đều chọn lấy một thanh kiếm, ngươi cũng chọn một thanh, ừ, còn có rất nhiều kiếm tốt.
Hắn nghĩ ai trong Quốc Giáo Học Viện cũng nên có một thanh kiếm lấy về từ kiếm trì, Lạc Lạc đương nhiên cũng không thể ngoại lệ, hơn nữa nếu nàng có được đặc quyền của học sinh Quốc Giáo Học Viện thì cảm thấy vui vẻ. Về phần Lạc Lạc dùng kiếm gì... Hắn không để ý, lúc trước sở dĩ không dễ dàng đáp ứng Mạc Vũ cho nàng Việt Nữ kiếm, ngoài việc hắn thấy mình không có nghĩa vụ phải cho nàng thì chủ yếu là vì hắn muốn giữ lại cho Lạc Lạc sử dụng.
Nghe nói ai ở Quốc Giáo Học Viện cũng được một thanh kiếm, Lạc Lạc vui vẻ hơn chút, nhưng không ngay lập tức chọn kiếm mà bảo Trần Trường Sinh cứ giữ hộ trước rồi lấy sau.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Vũ Tiên nàng buộc lên bên hông, bỗng nhiên nghĩ đến nàng là Yêu tộc Công chúa, ngay cả Thiên Lý Nữu cũng có mười hạt, còn có Lạc Vũ Tiên, thần binh trên Bách Khí Bảng, chỉ sợ sẽ chẳng có hứng thú gì với danh kiếm này.
- Ừ, ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ, nếu... Cuối cùng ta có thể thu vào tay.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói, nghĩ nếu như mình thật có thể tiến vào Chu Viên, học thủ đoạn Vương Chi Sách năm đó biến Thiên Thư Bia thành hắc thạch thì sẽ đưa một viên cho nàng.
Coi Thiên Thư Bia làm lễ vật...
Hắn khẳng định chưa từng nghĩ, nếu chuyện này biến thành sự thật, như vậy đó chính là món quà quý trọng nhất từ trước tới nay.
Mỹ thực cùng rượu, gió hồ cùng với người trẻ tuổi.
Trần Lưu Vương không quá quen thuộc, nhưng là thành viên hoàng tộc có thể ở trong kinh đô kiên trì đến bây giờ, được Thánh Hậu nương nương, nói chuyện làm việc cực kỳ bình thản tự nhiên, không quá lâu đã làm quen với Trần Trường Sinh, đợi đồ ăn đưa lên, hắn nghĩ tới tin đồn lúc trước nghe được trên đường, có phần không dám chắc hỏi.
- Chuyện kia là thật sao?
Lạc Lạc tò mò hỏi:
- Chuyện gì?
Trần Lưu Vương nói lại chuyện lúc trước ở Trừng Hồ Lầu, còn nhắc tới chuyện xảy ra sau đó.
Trần Trường Sinh thấy không thể gạt chuyện này, ra hiệu bảo Đường Tam Thập Lục lấy thư khiêu chiến ra, nói:
- Cảm giác như một trò đùa.
Trần Lưu Vương nhìn thư khiêu chiến, lắc đầu nói:
- Đại nhân vật chơi trò trẻ con cũng có thâm ý, ngươi xem có gì cần ta giúp?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dù sao cũng là chuyện của Quốc Giáo Học Viện, tự chúng ta xử lý trước, nếu thật sự không được, đành phải tiến Ly Cung đi cầu kiến Giáo Hoàng Bệ Hạ.
Lạc Lạc nhìn Trần Trường Sinh một cái.
Trần Trường Sinh gắp rau vào trong đĩa của nàng.
Lạc Lạc hiểu, nhẹ nói tạ ơn tiên sinh, liền cúi đầu tiếp tục ăn, không nói gì nữa.
- Tiên sinh, vì sao Quốc Giáo Học Viện đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngài không nói với ta?
- Trong hoàng cung đã quen chưa? À, ta quên mất, lúc đầu ngươi tới kinh là ở trong hoàng cung.
- Tiên sinh, Chu Tự Hoành thật là Tụ Tinh Cảnh sao? Tiên sinh thật sự chỉ một kiếm giết hắn?
- Lại nói, Kim Trưởng sử vì sao không chịu tiến viện? Cũng bởi vì hắn không thích đám kỵ binh của quốc giáo sao?
- Tiên sinh, Đường Đường hiện tại thật sự mạnh như vậy sao?"
- Ngài cảm thấy Trần Lưu Vương là người như thế nào? Ta cảm thấy không tệ, nhưng ngươi cũng biết, bằng hữu của ta rất ít, cũng không biết nhìn người.
- Tiên sinh, Đường Đường hiện tại chẳng lẽ mạnh hơn ta? Hẳn là không có, nếu hắn đều có thể thắng mười hai trận liên tiếp, nếu ta đại biểu Quốc Giáo Học Viện xuất chiến, có thể vẫn sẽ thắng liên tiếp không?
- Không biết vì sao, Đường Tam Thập Lục vẫn không thích hắn.
- Tiên sinh...
Đương nhiên không phải không hài lòng, cũng không phải cố ý gây chú ý nhưng lúc ban đầu Trần Trường Sinh quả thật là nghĩ như vậy, nhưng càng về sau, càng cảm thấy như vậy rất thú vị. Trước khi tiến vào Thiên Thư Lăng, nhất là khi Hiên Viên Phá và Đường Tam Thập Lục chưa vào Quốc Giáo Học Viện thì cả học viện cũng chỉ có hắn và Lạc Lạc, tản bộ ở hồ hay ngẩn người trên cây, bọn họ cũng sẽ làm làm những chuyện như vậy.
Trần Trường Sinh nhìn mặt hồ và Ly Cung nơi xa, giơ tay xoa đầu Lạc Lạc.
Lúc làm động tác này hắn cũng không nhìn Lạc Lạc nhưng tay đặt chính xác lên đầu nàng, vì động tác này hắn đã làm rất nhiều lần, mà Lạc Lạc vĩnh viễn ngồi ở vị trí kia.
Đêm Mai Lý Sa trở về biển sao, kỳ thật bọn họ cũng đã tiên đoán được cục diện bây giờ, lần trước bọn họ gặp mặt cũng đã thảo luận qua, mỗi người đều có trách nhiệm của mình, phiền toái nhất chính là, ai cũng không có cách nào là chính mình, ai cũng có thân nhân bằng hữu cùng sư trưởng thậm chí cả quốc gia gánh trên lưng, cho nên ngươi vĩnh viễn không có cách nào tự mình lựa chọn hay ra quyết định, ngươi cuối cùng cũng phải suy xét chuyện trước đó và sau đó.
- Ta cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình.
Lạc Lạc thoát khỏi bàn tay hắn, đứng lên cùng hắn nhìn về phía Ly Cung, nói:
- Nhưng các ngươi làm sao lại không cho ta là học sinh của Quốc Giáo Học Viện, ta cũng cần trách gánh trách nhiệm chứ?
- Bởi vì... Ngươi đầu tiên là con gái cưng của phụ thân ngươi, cũng là công chúa điện hạ được vô số con dân yêu tộc kính yêu.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Về phần Quốc Giáo Học Viện, bên này có ta và Đường Tam Thập Lục, ngươi không cần lo lắng gì cả.
Từ Tầm Dương thành trở về, hắn phát hiện thế cục kinh đô đã vô cùng khẩn trương, Thiên Hải Thánh Hậu và Giáo Hoàng Bệ Hạ bắt đầu thể hiện lực lượng của chính mình, rất nhiều người cũng bị bắt đứng thành hàng, hắn không cho Lạc Lạc để ý tới chuyện của Quốc Giáo Học Viện cũng bởi vì hắn không muốn để Lạc Lạc đứng vào hàng, bởi vì ý của Lạc Lạc một phần nào đó cũng đại biểu cho toàn bộ thái độ của Yêu tộc.
- Nhưng...
Lạc Lạc cúi đầu nhìn bóng nàng và Trần Trường Sinh trên mặt nước, nói:
- Ta rất buồn.
Trần Trường Sinh an ủi:
- Qua một thời gian nữa, nếu thế cục có thể tốt hơn thì sẽ không còn nhạy cảm như vậy nữa.
Dù sao cũng là thiếu niên đến từ Tây Ninh trấn, làm sao hiểu được loại chuyện này một khi bắt đầu cũng sẽ không có lúc kết thúc.
Lạc Lạc là công chúa đến từ Bạch Đế thành, nàng đương nhiên hiểu được, cho nên càng khổ sở.
Nhìn nàng, Trần Trường Sinh có chút không đành lòng, chuyển đề tài:
- Mấy ngày trước, đám Chiết Tụ đều chọn lấy một thanh kiếm, ngươi cũng chọn một thanh, ừ, còn có rất nhiều kiếm tốt.
Hắn nghĩ ai trong Quốc Giáo Học Viện cũng nên có một thanh kiếm lấy về từ kiếm trì, Lạc Lạc đương nhiên cũng không thể ngoại lệ, hơn nữa nếu nàng có được đặc quyền của học sinh Quốc Giáo Học Viện thì cảm thấy vui vẻ. Về phần Lạc Lạc dùng kiếm gì... Hắn không để ý, lúc trước sở dĩ không dễ dàng đáp ứng Mạc Vũ cho nàng Việt Nữ kiếm, ngoài việc hắn thấy mình không có nghĩa vụ phải cho nàng thì chủ yếu là vì hắn muốn giữ lại cho Lạc Lạc sử dụng.
Nghe nói ai ở Quốc Giáo Học Viện cũng được một thanh kiếm, Lạc Lạc vui vẻ hơn chút, nhưng không ngay lập tức chọn kiếm mà bảo Trần Trường Sinh cứ giữ hộ trước rồi lấy sau.
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Vũ Tiên nàng buộc lên bên hông, bỗng nhiên nghĩ đến nàng là Yêu tộc Công chúa, ngay cả Thiên Lý Nữu cũng có mười hạt, còn có Lạc Vũ Tiên, thần binh trên Bách Khí Bảng, chỉ sợ sẽ chẳng có hứng thú gì với danh kiếm này.
- Ừ, ta còn chuẩn bị cho ngươi một món quà nhỏ, nếu... Cuối cùng ta có thể thu vào tay.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói, nghĩ nếu như mình thật có thể tiến vào Chu Viên, học thủ đoạn Vương Chi Sách năm đó biến Thiên Thư Bia thành hắc thạch thì sẽ đưa một viên cho nàng.
Coi Thiên Thư Bia làm lễ vật...
Hắn khẳng định chưa từng nghĩ, nếu chuyện này biến thành sự thật, như vậy đó chính là món quà quý trọng nhất từ trước tới nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.