Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 384: Khúc dạo đầu của bữa thịnh yến

Miêu Nị

09/12/2016

Lương Vương Tôn tự nhận thấy mình có đủ tư cách và khả năng để đạp đổ phá hủy ngọn núi này. Vì thế nên sau khi nhận được tin báo, y bèn ngay lập tức khởi động cỗ đại liễn này rời khỏi Vương phủ, thẳng đường tới căn nhà trọ nơi bọn Trần Trường Sinh đang cư ngụ.

Chỉ có điều lúc này đây ở phía trước mặt ngọn núi đó còn có một tên thiếu niên đang đứng ở đó.

Lương Vương Tôn muốn đạp đổ phá hủy ngọn núi này thì trước tiên buộc phải qua được ải của tên thiếu niên đó đã.

- Ngươi là Trần Trường Sinh phải không?

Lương Vương Tôn nhìn tên thiếu niên đang đứng trên bậc thềm trước cửa nhà trọ, cất tiếng hỏi một cách bình tĩnh.

Trần Trường Sinh không đáp trả lời câu hỏi đó, vì lúc này hắn đang vô cùng căng thẳng. Ngoại trừ có một lần đứng ở cổng Thiên Thư Lăng được nhìn từ xa Vương Phá lấy một cái thì đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinhd dược tận mắt gặp gỡ những người đứng đầu Tiêu Dao Bảng. Bọn họ mới địch thức là sức mạnh trung kiên của thế giới loài người. Trong thời kỳ hoa dại còn đua nở, một thời đại được bắt đầu với những cái tên của đám người Lương Vương Tôn.

Đương nhiên, dọc đường từ Tây Lương Trấn về đến Kinh đô, Trần Trường Sinh đã được gặp rất nhiều những nhân vật có sức mạnh to lớn thực sự. Nhưng những nhân vật đó thì lại quá xa vời đối với hắn. Bất luận là Giáo Hoàng đại nhân hay Tô Ly, ngay cả khi mối quan hệ của hắn đối với bọn họ có thể gọi là đã trở nên thân thiết hơn thì Trần Trường Sinh cũng không sao có được cảm giác thân thuộc thực sự. Nhưng vị Vương Gia trẻ tuổi đang ngồi trên tòa sen màu đen kia thì lại khác, vì hiện nay cảnh giới và danh tiếng của Trần Trường Sinh đã sớm vượt qua giới hạn của Thanh Vân Bảng rồi, đã được lọt vào tới Điểm Kim Bảng. Trần Trường Sinh đang ngày càng tiến lại gần Tiêu Dao Bảng. Chỉ khi lại gần thì hắn mới cảm nhận được áp lực thật sự, hoặc nói cách khác là sự chênh lệch rõ rệt.

Lương Vương Tôn khẽ nhíu mày, sự trầm mặc của Trần Trường Sinh khiến cho y cảm thấy có chút bất ngờ. Nhưng không hiểu vì sao mà Lương Vương Tôn không hề nổi giận, một lần nữa y lại điềm đạm cất tiếng hỏi:

- Người chính là Trần Trường Sinh?

Lần này thì Trần Trường Sinh đã thực sự bừng tỉnh lại, lúc này hắn mới biết là đối phương đang gọi mình.

Đối phương đến đây là muốn lấy mạng của Tô Ly, là người dám giết Tô Ly, vậy mà trước tiên y lại hướng sự chú ý đến Trần Trường Sinh. Nếu hoán đổi là một tên thiếu niên khác thì có lẽ đã thể hiện thái độ đắc ý và kiêu ngạo, nhưng Trần Trường Sinh đã không làm vậy, vì hắn chưa từng có cảm giác bản thân mình là người nổi tiếng. Trên thực tế, bất luận là trong Thanh Đằng Yến, Đại Triều Thí, quan bia ở Thiên Thư Lăng hay sau này được nhậm chức Viện trưởng Quốc Giáo Học Viện, các sự việc này đã khiến cho Trần Trường Sinh trở thành nhân vật nổi tiếng nhất cả đại lục này. Ngay đến cả nhân vật như Lương Vương Tôn cũng phải nói với hắn một đôi lời, cho dù đó chỉ là những câu nói không mặn mà gì.

Con đường phía trước nhà trọ thật yên tĩnh, khói bụi đã dần dần tan biến hết. Ngoại trừ đám giáo sĩ đang đứng ở tứ phía, thấp thoáng trông thấy được rất nhiều những bóng người khác nữa. Đám người đó chắc hẳn chính là những tử sĩ của Vương phủ, bọn chúng có thể phát động tấn công vào nhà trọ bất cứ lúc nào. Nhưng lúc này tất cả đều đang tạm thời bất động, vì tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của Trần Trường Sinh.

Đám đạo sĩ thiếu niên của Tây Ninh Trấn nay đã có được một nhân vật đủ tư cách để nói chuyện với những người như Lương Vương Tôn.

Nhưng điều khiến cho tất cả mọi người đều không ngờ tới chính là việc Trần Trường Sinh không hề nói bất cứ câu nào mà bước thẳng vào trong nhà trọ, đóng cửa lại và sau đó chạy thẳng lên trên lầu hai.

Lương Vương Tôn đang ngồi ở chính giữa tòa sen màu đen, lông mày nhíu cao hơn một chút, vẻ mặt như cười như không.

Trần Trường Sinh đẩy mạnh cánh cửa đang đóng chặt, vội vàng tớ bên cạnh Tô Ly và nói:

- Chúng ta chạy trốn thôi.

Tô Ly mở to mắt nhìn hắn một cái và nói:

- Đã lựa chọn ván cược rồi thì lúc này ngươi có muốn nhận thua cũng đã không kịp nữa rồi.

Trần Trường Sinh cúi đầu, không nói câu nào, trống ngực đánh thình thịch.

Hắn muốn dẫn Tô Ly tháo chạy, đương nhiên đã đủ thể hiện rằng Trần Trường Sinh đã từ bỏ ý định ban đầu của mình.

Trần Trường Sinh đã chịu thua cuộc rồi, vì sự cách biệt về thực lực quá lớn, hắn không thể không thừa nhận điều này.

Vì chỉ cần nhìn một cái thôi thì Trần Trường Sinh cũng đủ xác nhận rằng bản thân mình tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào chiến thắng được Lương Vương Tôn.

Một cơ hội nhỏ hơn một sợi tóc thôi cũng không có được.

Bên ngoài nhà trọ, con phố trở nên yên tĩnh như trước.

Lương Vương Tôn cao ngạo nhìn chủ giáo của Tầm Dương thành và hỏi:

- Quốc Giáo sẽ can thiệp vào chuyện này không?

Hoa Giới Phu đáp lại một cách vô cảm, ông ta nói:

- Sự sống chết của những người không có liên quan thì ta không quan tâm, nhưng chúng ta buộc phải bảo vệ sự an nguy của Trần Viện trưởng.



Lúc trước Trần Trường Sinh có nói với vị Chủ giáo đại nhân này rằng có thể coi như bản thân hắn chưa từng tới Tầm Dương thành này, nhưng cả thành Tầm Dương này đều đã biết đến sự hiện diện của hắn ở đây, những người trong Quốc Giáo có thể không bảo vệ hắn được hay sao?

- Ta không hiểu vì sao vị Viện tưởng thiếu niên, Trần Viện trưởng này lại muốn can dự vào chuyện này. Nhưng... ta không quan tâm.

Lương Vương Tôn rút chiếc khăn tay trăng như tuyết từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau lớp khói bụi vương trên y phục của mình rồi nói:

- Cỗ đại liễn của Vương phủ đã được phát động rồi thì đương nhiên chuyện này sẽ phải được giải quyết có đầu đuôi.

Hoa Giới Phu nhìn thấy sắc mặt của Lương Vương Tôn đang đanh lại thì bèn nói:

- Giáo Hoàng đại nhân đang chờ đợi Trần Viện trưởng quay về Kinh đô.

Lương Vương Tôn khẽ dừng lại, hơi ngây người một chút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Các ngươi hãy đưa hắn trở về đi. Nếu hắn không chịu rời khỏi đây thì chưa biết chừng ta chỉ đành giết luôn cả hắn.

Hoa Giới Phu lắc đầu đáp lại:

- Làm như vậy thì Lương Vương phủ sẽ tuyệt hậu đó.

Câu nói này của Chủ giáo đại nhân hết sức thật thà, không hề mang một chút ý tứ đe dọa nào. Vì đó là sự thật khách quan, nếu Trần Trường Sinh thiệt mạng ở Tầm Dương thành này thì Quốc Giáo sẽ có những phản ứng ra sao, điều này ai cũng có thể lường trước được.

Nhưng chính vì giọng điệu thật thà đó mà câu nói đó lại càng thể hiện sự cứng rắn hơn.

Lương Vương Tôn lại trầm ngâm suy tư một lần nữa, rồi sau đó y ném chiếc khăn tay đã biến thành màu xám đó xuống dưới chân cỗ đại liễn, sắc mặt có chút mất hứng nói lại:

- Tuyệt hậu sao? Mười năm trước đây, từ sau sự việc đó, ngươi thấy Lương Vương phủ chúng ta tồn tại đến nay có còn ý nghĩa gì sao? Nay ta đường đường chính chính tới đây để giết chết Tô Ly, lẽ nào ta không sợ Ly Sơn sẽ giết chết cả nhà ta sao? Vậy nên những gì ngươi mới nói với ta chẳng có tác dụng gì hết.

Hoa Giới Phu cảm thấy gió xuân thổi lạnh hơn. Mười mấy năm trước đây, các vị Thánh nhân đã che giấu chân tướng sự việc chém giết khủng khiếp nhất từ sau vụ huyết án ở Quốc Giáo Học Viện. Chính vì thế Hoa Giới Phu không nắm rõ được tất cả những tình tiết của sự kiện đó, nhưng có một điều mà ông ta biết rất rõ đó là Lương Vương phủ đã phải trả một cái giá quá đắt.

Hoa Giới Phu nhìn vị Vương gia trẻ tuổi đang ngồi trên tòa sen màu đen đó, cố gắng khuyên nhủ y:

- Sao phải đến nỗi tuyệt tình như vậy.

Cỗ đại liễn đó rất cao lớn, Lương Vương Tôn ngồi ở chính giữa nó tựa như đang ngồi trên một tòa nhà cao tầng, vừa vặn đối diện với lầu hai của nhà trọ.

Y nhìn cánh của sổ đang đóng chặt ở trên lầu hai, hét lên:

- Ai xui khiến hắn hô bốn chữ đó một cách chắc nịch như vậy.

Tầm Dương thành bỗng chốc biến thành một tòa thành chết chóc, một trận chém giết khủng khiếp chuẩn bị diễn ra trước mắt. Tất cả những sự việc này đều bắt nguồn từ lúc Trần Trường Sinh đẩy cửa sổ ra và hô to lên bốn chữ đó trong ánh nắng xuân đẹp đẽ.

Tô Ly ở đây.

Chính bốn chữ đó đã đẩy Tô Ly và Trần Trường Sinh vào con đường chết.

Kỳ thực bốn chữ đó há chẳng phải ép những kẻ muốn giết chết Tô Ly vào con đường cùng.

Quốc Giáo không còn cách nào có thể ra tay giết chết được Tô Ly.

Quân đội Đại Chu cũng không thể ra tay được.

Những kẻ muốn âm thầm giết chết Tô Ly, ví dụ như Lương Vương Tôn đây chỉ còn cách đường đường chính chính đến mà lấy mạng của lão ta thôi.

Trên thế gian này có rất nhiều chuyện chúng ta chỉ có thể làm mà không thể nói ra được, lại càng không thể để cho người khác biết đến, nếu không thì sẽ chẳng thể giải thích nổi.



Bất luận là đối với những người phía Nam hay là đối với Thiên Thư.

Ví dụ như việc giết chết Tô Ly.

Đó chỉ có thể là một vụ huyết án được chôn kín trong những trang đen tối của lịch sử mà thôi, cũng giống như Lạc Liễu Nguyên Chi Minh năm xưa; cũng giống như Bách Thảo Viên Chi Biến năm nào; hay cũng giống như chân tướng về sự biến mất của Chu... năm đó.

Vậy mà Trần Trường Sinh lại chỉ dùng đến bốn chữ đó để biến sự việc này trở thành một sự kiện trọng đại được toàn thiên hạ hướng sự chú ý đến.

- Thịnh yến đã khai tiệc rồi thì sao có thể rút lui sớm được cơ chứ?

Bên trong căn phòng u ám của nhà trọ, Tô Ly ngồi trên ghế tựa nhìn tên thiếu niên đang cúi đầu trước mặt mình mà cười nói:

- Ta dạy ngươi hành quân bố trận; dạy ngươi huệ kiếm như ý, ngươi đều học rất tốt, thậm chí còn vượt xa cả những kỳ vọng cao nhất của ta về ngươi. Trần Trường Sinh ngươi có thể đem thiên biến vạn hóa tóm gọn trong bốn chữ của mình mà hô to lên cho toàn dân thiên hạ được biết, chỉ một chốc thôi ngươi đã thay đổi toàn bộ thế cục... Lúc này đây ta có chút hiếu kỳ muốn xem rút cuộc thì ngươi có thể bảo vệ ta được đến lúc nào.

Chỉ trong một tích tắc Trần Trường Sinh đã phơi bày hành tung của Tô Ly, đưa toàn bộ những sự việc và con người có liên quan đang được che giấu trong bóng tối ra ánh sáng. Trần Trường Sinh không cố ý hành động như vậy, hắn chỉ thuận theo tâm ý của mình mà hành động. Trần Trường Sinh chỉ quan tâm đến thuận tâm ý mà thôi. Những trước khi quyết định làm việc này thì hắn đương nhiên đã suy nghĩ một cách hết sức thấu đáo, cảm thấy lợi nhiều hơn hại, cũng tự tin khẳng khái như Lương Vương Tôn lúc này vậy.

Đó là một dạng mưu lược và cũng là một kế sách. Dọc đường Nam tiến, Tô Ly đã dạy Trần Trường Sinh những đạo lý đó. Nào những kiếm pháp, nào những chiến thuật đều đã được Trần Trường Sinh mang ra vận dụng. Nói theo một góc độ khác thì kể từ khi Trần Trường Sinh hô lên bốn chữ đó trong ánh nắng xuân đẹp đẽ kia thì đồng thời đã dường như dùng huệ kiếm của mình rạch một lỗ hổng trong màn đêm tăm tối để cho những tia sáng được tràn vào bên trong.

Nhưng trong khoảnh khắc Trần Trường Sinh tận mắt nhìn thấy Lương Vương Tôn thì hắn bỗng phát hiện ra rằng tất cả những tính toán của mình đã xuất hiện một vài vấn đề. Vấn đề nói đến ở đây không phải như những gì mà hắn đã nói, không đánh được thì tháo chạy, mà là Trần Trường Sinh không cho rằng Lương Vương Tôn sẽ xuất hiện như vậy. Y có thể bỏ mặc sự kế thừa của Lương Vương phủ hay sao, có thể không màng đến lòng dân phẫn nộ hay sao, rút cuộc là vì sao Lương Vương Tôn lại tìm đến giết chết Tô Ly giữa thanh thiên bạch nhật như vậy?

- Vì sao?

Trần Trường Sinh nhìn Tô Ly mà hỏi.

Tô Ly đáp lời:

- Vì bọn chúng đều mang họ Lương.

Lương Tiếu Hiểu, Lương Hồng Trang, Lương Vương Tôn, ba kẻ này đều là những người muốn giết Tô Ly nhất, bọn chúng đều mang họ Lương. Lẽ nào bọn chúng đều là dòng dõi của Lương Vương hay sao? Tô Ly và Lương Vương phủ rút cuộc đã có huyết ngải thâm thù gì vậy?

- Những kẻ đã từng làm Hoàng đế thì có ai cam tâm mãi làm Vương gia cơ chứ?

Tô Ly nhìn tòa sen màu đen đang ẩn hiện ở bên ngoài cửa sổ kia, lão nói:

- Các đời chủ nhân của Lương Vương phủ đều có một ước mong duy nhất đó là có thể quay lại Kinh đô, có thể chiếm lại được Hoàng vị. Chỉ có điều bọn chúng không có được cơ hội đó. Mãi cho tới hơn mười năm trước đây, trong trận nội loạn đó ở Kinh đô, bọn chúng cuối cùng mới nhìn thấy được một cơ hội.

Trần Trường Sinh đã từng nghe Tô Ly kể chuyện năm đó, hắn thắc mắc hỏi:

- Năm đó chẳng phải là do Trường Sinh Tông muốn giấy binh làm loạn hay sao?

Tô Ly đáp lại:

- Muốn đoạt thiên hạ thì phải suy nghĩ bày bố kế hoạch cho thật thấu đáo. Từ hàng trăm năm trước đây, Lương Vương phủ đã tìm cách thâm nhập được vào bên trong Trường Sinh Tông, cuộc chiến tranh Nam Bắc cách đây hơn mười năm về trước chính là thủ đoạn của Lương Vương phủ.

Trần Trường Sinh vẫn cảm thấy khó hiểu. Năm đó Trưởng lão của Trường Sinh Tông bị Tô Ly giết chết, kế hoạch mà Lương Vương phủ âm mưu hàng trăm năm đã bị lão ta phá vỡ, quả đúng là vô cùng đáng hận. Nhưng cũng không đến nỗi phải căm hận Tô Ly thấu tận tâm can như vậy chứ?

Tô Ly nói:

- Trong đám Trưởng lão năm đó bị ta giết chết có một tên họ Lương, có lẽ y chính là tổ tiên của Lương Tiếu Hiểu. Còn Lương Hồng Trang và Lương Vương Tôn vì sao lại hận thù ta đến như vậy thì có lẽ là do năm đó sau khi ta quét sạch Trường Sinh Tông xong thì bèn thuận đường tới Tầm Dương thành một chuyến, ở nơi đây ta đã giết chết hết mấy lão già của Lương Vương phủ rồi.

Trần Trường Sinh trầm ngâm không nói câu nào, trong lòng thầm nghĩ nếu cứ kiểu giết người giết cả nhà, kết thành một mối thù ngàn năm không xóa nổi như của lão ta thì khó mà trách được thế hệ thanh niên dòng dõi Lương Vương sao lại hận thù Tô Ly đến như vậy. Lương Tiếu Hiểu thậm chí còn móc nối với Ma tộc để đạt được mục đích của mình.

Bên ngoài cửa sổ thấp thoáng vọng lại những tiếng đối thoại của Chủ giáo Tầm Dương thành và Lương Vương Tôn.

Trần Trường Sinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên hắn hỏi:

- Tiền bối, quả thật ngài đã từng giết nhiều người đến như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook