Quyển 2 - Chương 383: Lương Vương Tôn ưa nói thẳng.
Miêu Nị
09/12/2016
Ban nãy Hoa Giới Phu cũng đã thể hiện rõ thái độ của mình rồi, Quốc Giáo hiện tại quả thực sẽ không ra tay đối phó với Tô Ly nhưng cũng sẽ tuyệt nhiên không giúp đỡ lão ta, nhiều nhất thì cũng chỉ là ở vị trí trung
gian không giúp bất cứ bên nào.
Trong lúc Trần Trường Sinh đang mải suy ngẫm về những sự việc đó thì con phố tĩnh mịch bên ngoài nhà trọ bỗng nhiên vang lên một âm thanh vô cùng lớn. Hắn bước tới bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra ngó xem chuyện gì đang xảy ra. Trần Trường Sinh nhìn thấy căn nhà bên phía đối diện đang bốc lên vô số bụi, tường nhà và phòng ốc đều đổ sụp xuống. Dường như có một quái thú cực lớn đang đi về phía này, hoặc dường như có một trận địa chấn khủng khiếp đang lan tỏa tới tận nơi đây.
Đám giáo sĩ đứng bên ngoài nhà trọ hét lên:
- Vương phủ... phát động đại liễn rồi!
Trần Trường Sinh thấy vậy thì hơi kinh ngạc ngây người, nhìn thấy khói bụi bên phía phố đối diện đang mỗi lúc một nhiều hơn, hắn cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, trong lòng thầm tự hỏi cái gì đang xảy ra vậy, ai đang đi về phía nhà trọ vậy? Trần Trường Sinh không kịp suy nghĩ nhiều đến vậy, hắn ngay lập tức lộn ngược bay ra khỏi phòng, đặt chân trên bậc thềm đá trước cửa nhà trọ. Lúc này Hoa Giới Phu cũng đã từ bên trong bước ra đến đứng bên cạnh hắn, thần sắc nghiêm nghị vô cùng, cảm giác một sự nghiêm túc lạ thường.
- Ai tới vậy?
Trần Trường Sinh hỏi.
- Đại liễn của Lương Vương phủ.
Hoa Giới Phu nhìn làn khói bụi bay ra từ sâu bên trong con phố phía đối diện, ông ta khẽ chau mày nói:
- Cỗ đại liễn đó đã gần trăm năm nay chưa từng dời khỏi Vương phủ, thật không ngờ hôm nay nó lại được khởi động lại.
Vẫn là cái chữ Lương kia, quả nhiên là cái chữ Lương kia.
Trần Trường Sinh và Tô Ly quay trở về phương Nam, bọn họ biết được rất nhiều về sự phân bố thế lực của giới tu hành. Cả hai người bọn họ đều đề cao cảnh giác đến mức cao nhất đối với những người họ Lương, vì Lương Tiếu Hiểu là họ Lương, Lương Hồng Trang cũng là họ Lương.
Họ Lương trước kia từng là Quốc họ, Lương thị trước kia là Hoàng tộc của Vương triều Trung Nguyên. Họ Lương có một mối quan hệ liên hôn đặc biệt gần gũi với họ Trần, hoàng tộc Đại Chu hiện giờ. Hàng nghìn năm trước đây, Trần thị thay quyền cai trị của Lương thị, nhưng vẫn rất mức tôn kính Lương thị. Điều đó có thể là do mối quan hệ liên hôn thân thiết hoặc cũng có thể do sự hổ thẹn với những gì mình từng gây ra. Nhưng dù sao thì cũng có thể khẳng định rằng Trần thị đã giành cho Lương thị một sự đối đãi đặc biệt.
Kể từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, Lương thị đã rời khỏi Kinh đô, quay trở về Thiên Lương Quận, được phong làm Quận Vương. Nhưng dù sao thì Lương thị cũng đã từng là Quận Chủ, y nào có thể chịu đựng được sự sắp xếp này của số phận cơ chứ, y vẫn ôm trong lòng nỗi niềm khát khao khôi phục lại được thời kỳ hoàng kim trước đây, giành lại được vinh quang trước đây đã từng có. Chỉ có điều thời gian trôi qua, biết bao biến động đã xảy ra, lúc này Lương thị ngoài trừ huyết mạch vẫn thuộc dòng cao quý, vẫn nhận được sự tôn kính của hàng vạn dân chúng thì bọn chúng đã sớm mất đi khả năng có thể đổi trời biến đất. Và cũng có khi chính vì lẽ đó nên Lương thị mới có thể sống sót tồn tại được ở phương Bắc cho đến bây giờ. Nhưng một gia tộc đã từng thống trị cả đại lúc này thì đương nhiên trong người bọn chúng vẫn còn huyết thống thiên phú, hàng nghìn năm lại đây, Lương thị đã xuất hiện biết bao nhiêu những cường giả. Cho đến thế hệ của ngày hôm nay, Lương Vương Tôn, vị Vương gia trẻ tuổi của Lương Vương Phủ đó chính là nhân vật xuất chúng nhất.
Đúng như những gì Hoa Giới Phu nói, cỗ đại liễn của Lương Vương Phủ đã nhiều năm không khởi động để sử dụng, hôm nay đã được Lương Vương Phủ dùng tới, đạp tường đạp nhà nhằm thẳng hướng nhà trọ của Trần Trường Sinh đang ở mà tới. Hành động gây chấn động như vậy đương nhiên báo hiệu cho một sự việc vô cùng lớn sẽ xảy ra. Trên thế gian này chỉ có duy nhất một người mới có đủ tư cách được ngồi lên trên cỗ đại liễn đó, người đó đương nhiên chính là Lương Vương Tôn.
Trước khi tên cường giả của Hòe Viện xuất hiện, vị Vương gia này có lẽ chính là mối nguy hiểm lớn nhất mà Tô Ly và Trần Trường Sinh phải đối mặt và vượt qua. Lương Vương Tôn không phải là tên gọi chính xác của vị Vương gia này. Y vốn có tên là Lương Trẫm, nhưng trong Tầm Dương thành này không có bất cứ một ái dám gọi cái tên đó nên lâu dần mọi người trong địa lục này đều bắt đầu gọi y là Lương Vương Tôn.
Tiêu Dao Bảng Đệ Tam, Lương Vương Tôn chỉ biết nói thẳng, danh hiệu này bắt nguồn từ tính cách của Lương Vương Tôn. Y có trong mình dòng máu cao quý nhất, thiên phú tu hành cường mạnh nhất. Vị Vương gia trẻ tuổi này hành xử mọi chuyện luôn thẳng thắn, dứt khoát hoặc nói theo một cách khác thì rất bá đạo. Cỗ đại liễn của Lương Vương Phủ quả thực rất lớn, hoàn toàn không thể nào đi trên con đường dẫn tới nhà trọ mà Trần Trường Sinh và Tô Ly đang ở được. Vậy nên y đã phái tùy tùng đi đập sập các căn nhà xung quanh đó để mở đường từ phía bắc Tầm Dương thành cho tới đây, quả đúng là bá đạo đến cực điểm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiến trúc của con phố bên phía đối diện căn nhà trọ đã bị sập nát, khói bụi tung bay mù mịt.
Một cỗ đại liễn hào hoa vô cùng đang dần xuất hiện ra trong làn khói bụi ngút trời,
Cỗ đại liễn này ước chừng rộng mười trượng, cao cũng mười trượng, bên trên có trang trí đầy những là hắc diệu thạch quý hiếm vô cùng, không biết là do đại sư phương nào đã tự mình điêu khắc lên trên đó hàng trăm lớp hoa. Cả cỗ xe nhìn tựa như một tòa sen khổng lồ vậy.
Hai bên cạnh của tòa sen đó có hàng chục đồng tử thiếu nữ ngoan ngoãn đi theo hầu.
Một tòa sen to lớn đồ sộ như vậy nhưng chỉ có duy nhất một người ngồi.
Người đó cực kỳ tuấn tú, tóc đen búi cao gọn gàng, trang phục trông có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực thì hết sức cầu kỳ. Toàn thân người đó toát lên khí chất quý tộc. Y ngồi thẳng lưng ở ngay chính giữa tòa sen, tay phải đặt lên trên đầu gối, tay trái nắm lấy một thanh chày, thân hình hơi ngả người về phía trước một chút. Trông dáng vẻ đó tựa như một bức tượng điêu khắc, ánh mắt của y cũng tựa như một bức tượng vậy, không quá tức giận, có chăng là sự lạnh lẽo đáng sợ.
Người đó chính là Lương Vương Tôn.
Y dẹp luôn hàng vạn nghìn ngôi nhà lớn bé trong Tầm Dương thành này để mở ra một con đường lớn dẫn tới đây.
Muốn tới để gặp ngọn núi lớn.
Sau đó là xô đẩy ngọn núi đó.
Ngọn núi mà Lương Vương Tôn muốn gặp, muốn xô đổ đương nhiên chính là Ly Sơn.
Cả đại lục này có ai là không biết Ly Sơn ở đây chính là Tô Ly.
Trước kia ngọn núi đó cao xa vời vợi, quá khó để có thể đặt chân được lên đỉnh núi. Ngay cả những cường giả đứng đầu Tiêu Dao Bảng như Vương Phá, Tiếu Vương, Lương Vương Tôn đều không dám khiêu chiến với lão ta. Nhưng lúc này thì khác rồi, Tô Ly đang bị trọng thương, ngọn núi đó đã bị chấn động rồi, nay đang đối mặt với nguy cơ bị sụp đổ.
Trong lúc Trần Trường Sinh đang mải suy ngẫm về những sự việc đó thì con phố tĩnh mịch bên ngoài nhà trọ bỗng nhiên vang lên một âm thanh vô cùng lớn. Hắn bước tới bên cạnh cửa sổ, mở cửa ra ngó xem chuyện gì đang xảy ra. Trần Trường Sinh nhìn thấy căn nhà bên phía đối diện đang bốc lên vô số bụi, tường nhà và phòng ốc đều đổ sụp xuống. Dường như có một quái thú cực lớn đang đi về phía này, hoặc dường như có một trận địa chấn khủng khiếp đang lan tỏa tới tận nơi đây.
Đám giáo sĩ đứng bên ngoài nhà trọ hét lên:
- Vương phủ... phát động đại liễn rồi!
Trần Trường Sinh thấy vậy thì hơi kinh ngạc ngây người, nhìn thấy khói bụi bên phía phố đối diện đang mỗi lúc một nhiều hơn, hắn cảm nhận được sự chấn động của mặt đất, trong lòng thầm tự hỏi cái gì đang xảy ra vậy, ai đang đi về phía nhà trọ vậy? Trần Trường Sinh không kịp suy nghĩ nhiều đến vậy, hắn ngay lập tức lộn ngược bay ra khỏi phòng, đặt chân trên bậc thềm đá trước cửa nhà trọ. Lúc này Hoa Giới Phu cũng đã từ bên trong bước ra đến đứng bên cạnh hắn, thần sắc nghiêm nghị vô cùng, cảm giác một sự nghiêm túc lạ thường.
- Ai tới vậy?
Trần Trường Sinh hỏi.
- Đại liễn của Lương Vương phủ.
Hoa Giới Phu nhìn làn khói bụi bay ra từ sâu bên trong con phố phía đối diện, ông ta khẽ chau mày nói:
- Cỗ đại liễn đó đã gần trăm năm nay chưa từng dời khỏi Vương phủ, thật không ngờ hôm nay nó lại được khởi động lại.
Vẫn là cái chữ Lương kia, quả nhiên là cái chữ Lương kia.
Trần Trường Sinh và Tô Ly quay trở về phương Nam, bọn họ biết được rất nhiều về sự phân bố thế lực của giới tu hành. Cả hai người bọn họ đều đề cao cảnh giác đến mức cao nhất đối với những người họ Lương, vì Lương Tiếu Hiểu là họ Lương, Lương Hồng Trang cũng là họ Lương.
Họ Lương trước kia từng là Quốc họ, Lương thị trước kia là Hoàng tộc của Vương triều Trung Nguyên. Họ Lương có một mối quan hệ liên hôn đặc biệt gần gũi với họ Trần, hoàng tộc Đại Chu hiện giờ. Hàng nghìn năm trước đây, Trần thị thay quyền cai trị của Lương thị, nhưng vẫn rất mức tôn kính Lương thị. Điều đó có thể là do mối quan hệ liên hôn thân thiết hoặc cũng có thể do sự hổ thẹn với những gì mình từng gây ra. Nhưng dù sao thì cũng có thể khẳng định rằng Trần thị đã giành cho Lương thị một sự đối đãi đặc biệt.
Kể từ khi Đại Chu lập quốc đến nay, Lương thị đã rời khỏi Kinh đô, quay trở về Thiên Lương Quận, được phong làm Quận Vương. Nhưng dù sao thì Lương thị cũng đã từng là Quận Chủ, y nào có thể chịu đựng được sự sắp xếp này của số phận cơ chứ, y vẫn ôm trong lòng nỗi niềm khát khao khôi phục lại được thời kỳ hoàng kim trước đây, giành lại được vinh quang trước đây đã từng có. Chỉ có điều thời gian trôi qua, biết bao biến động đã xảy ra, lúc này Lương thị ngoài trừ huyết mạch vẫn thuộc dòng cao quý, vẫn nhận được sự tôn kính của hàng vạn dân chúng thì bọn chúng đã sớm mất đi khả năng có thể đổi trời biến đất. Và cũng có khi chính vì lẽ đó nên Lương thị mới có thể sống sót tồn tại được ở phương Bắc cho đến bây giờ. Nhưng một gia tộc đã từng thống trị cả đại lúc này thì đương nhiên trong người bọn chúng vẫn còn huyết thống thiên phú, hàng nghìn năm lại đây, Lương thị đã xuất hiện biết bao nhiêu những cường giả. Cho đến thế hệ của ngày hôm nay, Lương Vương Tôn, vị Vương gia trẻ tuổi của Lương Vương Phủ đó chính là nhân vật xuất chúng nhất.
Đúng như những gì Hoa Giới Phu nói, cỗ đại liễn của Lương Vương Phủ đã nhiều năm không khởi động để sử dụng, hôm nay đã được Lương Vương Phủ dùng tới, đạp tường đạp nhà nhằm thẳng hướng nhà trọ của Trần Trường Sinh đang ở mà tới. Hành động gây chấn động như vậy đương nhiên báo hiệu cho một sự việc vô cùng lớn sẽ xảy ra. Trên thế gian này chỉ có duy nhất một người mới có đủ tư cách được ngồi lên trên cỗ đại liễn đó, người đó đương nhiên chính là Lương Vương Tôn.
Trước khi tên cường giả của Hòe Viện xuất hiện, vị Vương gia này có lẽ chính là mối nguy hiểm lớn nhất mà Tô Ly và Trần Trường Sinh phải đối mặt và vượt qua. Lương Vương Tôn không phải là tên gọi chính xác của vị Vương gia này. Y vốn có tên là Lương Trẫm, nhưng trong Tầm Dương thành này không có bất cứ một ái dám gọi cái tên đó nên lâu dần mọi người trong địa lục này đều bắt đầu gọi y là Lương Vương Tôn.
Tiêu Dao Bảng Đệ Tam, Lương Vương Tôn chỉ biết nói thẳng, danh hiệu này bắt nguồn từ tính cách của Lương Vương Tôn. Y có trong mình dòng máu cao quý nhất, thiên phú tu hành cường mạnh nhất. Vị Vương gia trẻ tuổi này hành xử mọi chuyện luôn thẳng thắn, dứt khoát hoặc nói theo một cách khác thì rất bá đạo. Cỗ đại liễn của Lương Vương Phủ quả thực rất lớn, hoàn toàn không thể nào đi trên con đường dẫn tới nhà trọ mà Trần Trường Sinh và Tô Ly đang ở được. Vậy nên y đã phái tùy tùng đi đập sập các căn nhà xung quanh đó để mở đường từ phía bắc Tầm Dương thành cho tới đây, quả đúng là bá đạo đến cực điểm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiến trúc của con phố bên phía đối diện căn nhà trọ đã bị sập nát, khói bụi tung bay mù mịt.
Một cỗ đại liễn hào hoa vô cùng đang dần xuất hiện ra trong làn khói bụi ngút trời,
Cỗ đại liễn này ước chừng rộng mười trượng, cao cũng mười trượng, bên trên có trang trí đầy những là hắc diệu thạch quý hiếm vô cùng, không biết là do đại sư phương nào đã tự mình điêu khắc lên trên đó hàng trăm lớp hoa. Cả cỗ xe nhìn tựa như một tòa sen khổng lồ vậy.
Hai bên cạnh của tòa sen đó có hàng chục đồng tử thiếu nữ ngoan ngoãn đi theo hầu.
Một tòa sen to lớn đồ sộ như vậy nhưng chỉ có duy nhất một người ngồi.
Người đó cực kỳ tuấn tú, tóc đen búi cao gọn gàng, trang phục trông có vẻ đơn giản nhưng kỳ thực thì hết sức cầu kỳ. Toàn thân người đó toát lên khí chất quý tộc. Y ngồi thẳng lưng ở ngay chính giữa tòa sen, tay phải đặt lên trên đầu gối, tay trái nắm lấy một thanh chày, thân hình hơi ngả người về phía trước một chút. Trông dáng vẻ đó tựa như một bức tượng điêu khắc, ánh mắt của y cũng tựa như một bức tượng vậy, không quá tức giận, có chăng là sự lạnh lẽo đáng sợ.
Người đó chính là Lương Vương Tôn.
Y dẹp luôn hàng vạn nghìn ngôi nhà lớn bé trong Tầm Dương thành này để mở ra một con đường lớn dẫn tới đây.
Muốn tới để gặp ngọn núi lớn.
Sau đó là xô đẩy ngọn núi đó.
Ngọn núi mà Lương Vương Tôn muốn gặp, muốn xô đổ đương nhiên chính là Ly Sơn.
Cả đại lục này có ai là không biết Ly Sơn ở đây chính là Tô Ly.
Trước kia ngọn núi đó cao xa vời vợi, quá khó để có thể đặt chân được lên đỉnh núi. Ngay cả những cường giả đứng đầu Tiêu Dao Bảng như Vương Phá, Tiếu Vương, Lương Vương Tôn đều không dám khiêu chiến với lão ta. Nhưng lúc này thì khác rồi, Tô Ly đang bị trọng thương, ngọn núi đó đã bị chấn động rồi, nay đang đối mặt với nguy cơ bị sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.