Quyển 3 - Chương 477: Kiếm từ miệng ra (p1)
Miêu Nị
09/12/2016
Quốc Giáo Học Viện bắt đầu tuyển chọn tân sinh được một ngày, cũng chỉ
tuyển chọn thời gian một ngày, thì đã có hơn sáu trăm người ghi danh.
Kỵ binh Quốc Giáo Học Viện tuần thú xung quanh học viện, giáo sĩ Ly Cung giữ gìn trật tự, Giáo Xu Xứ đích thân ra đề, Tân Giáo Sĩ thống chế toàn cục, bất luận là ghi danh hay là cuộc thi ngày hôm sau đều rất thuận lợi.
Ngoại trừ thành tích cuộc thi, muốn trở thành tân sinh của Quốc Giáo Học Viện còn phải thông qua hai điều. Một là thẩm tra thân phận, cái này chủ yếu do Giáo Xu Xứ phụ trách, có Ly Cung ra mặt, muốn kiểm tra lai lịch những thí sinh này vô cùng đơn giản, cuối cùng có sáu người bị hủy tư cách. Ải thứ hai là phỏng vấn, do Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đích thân phụ trách, còn Hiên Viên Phá hoàn toàn không có hứng thú với mặt này.
Nội dung phỏng vấn rất đơn giản, chính là gặp mặt, sau đó tùy tiện nói mấy câu. Tiêu chuẩn hợp cách của Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục rất đơn giản, chính là xem ngôn ngữ cử chỉ của thí sinh. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là phải thấy thuận mắt. Nhìn dáng vẻ của những thí sinh phỏng vấn trượt che mặt lầm lũi đi, Trần Trường Sinh nhớ đến năm ngoái mình cũng là một trong số những thí sinh đó. Bị Đông Ngự Thần Tướng ngầm ám hại, bất giác có chút cảm khái với sự việc thay đổi quá nhanh, không ngờ mình từ thí sinh trở thành giám khảo, lại có cảm giác không đành.
Có một trăm thí sinh thông qua ba mục khảo hạch, họ chính là tân sinh Quốc Giáo Học Viên năm nay. Có một chút bất ngờ là, trình độ của những tân sinh Quốc Giáo Học Viện này khá tốt, tuy đến từ những châu quận khá xa, nhưng không ngờ tất cả đều đã tẩy tủy thành công. Còn có hơn bốn mươi người đã hoàn thành Sơ Chiếu. Thậm chí Trần Trường Sinh còn phát hiện mấy học sinh có thiên phú tu hành không tệ. Và làm người ta kinh ngạc nhất là, trong một trăm tân sinh này lại có hơn hai mươi người là học viện khác chuyển đến.
Nếu kinh ngạc, học viện khác nhắc đến ở đây tất nhiên không phải là học viện bình thường trong kinh đô, mà là chỉ chư viện Thanh Đằng nổi danh như Thiên Đạo Viện, Tông Tự Sở và Quốc Giáo Học Viện.
Nhìn những cái tên trên tờ danh sách, Tân Giáo Sĩ có chút lo lắng có xảy vấn đề không, nếu gây ra phiền phức gì…
- Những học sinh này phần lớn đã thành công Sơ Chiếu, so với học sinh châu quân đến, tính ra cũng không tệ. Nhưng ở cái nơi Thiên Đạo Viện lại không đáng là gì, nhất định không được xem trọng, cho nên mới muốn chuyển viện đến chỗ chúng ta. Đường Tam Thập Lục nói:
- Nếu đã không được xem trọng, thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến những học viện đó.
- Nhưng cho dù là… bị cướp miếng ăn cũng cảm thấy thơm. Tân Giáo sĩ có chút khó khăn nuốt chữ bất nhã này xuống, nói:
- Hơn nữa gần đây vốn là thế cục có chút căng thẳng.
- Cái gọi là chư viện diễn võ, kỳ thật chỉ là Thiên Hải Gia ỷ quyền thế ép người, cũng không có liên quan nhiều với bản thân chư viện.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vả lại, Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng tương lai, Thanh Đằng Lục Viện đều do hắn quản, trước tiên cần mấy học sinh, có gì đặc biệt hơn người?
Nghe thấy lời nói này, nhớ đến hôm qua ở cửa Quốc Giáo Học Viện, Đường Tam Thập Lục chỉ Biệt Thiên Tâm mắng hai vị Bát Phương Phong Vũ. Tân Giáo Sĩ biết y là thật không để ý, lắc đầu liền không nhắc đến nữa.
Tuyển chọn tân sinh đương nhiên không phải thi đơn giản như vậy.
Trong mấy ngày tiếp theo, Quốc Giáo Học Viện trở nên khá náo nhiệt. Giáo Xu Xứ phái ra một số thợ, dịch nhân, biến khuôn viên vốn tĩnh mịch thành nơi vô cùng náo nhiệt. Cũng may đang lúc mùa xuân, chỗ này đã được tu sửa hoàn toàn, trước đó đã làm xong nền móng, cho nên trong thời gian rất ngắn cả công trình thuận lợi kết thúc.
Trong Quốc Giáo Học Viện bỏ trống một khoảng đất rất lớn, không cần lấy ra dùng hết, chỉ cần một phần nhỏ trong số đó, thì có thể chứa một trăm học sinh mới thu nhận. Đám người Trần Trường Sinh ở tiểu lâu của quán quen, còn có rừng cây và bờ hồ có ý nghĩa đặc biệt đối với bọn họ bị một bức tường viện mới xây ngăn cách, nằm ở một vị trí khá độc lập, nghĩa chắc sau này cũng sẽ không quá ồn ào.
Trong tàng thư có trận pháp, những cuốn sách đó cũng không dễ dịch chuyển, cho nên được để ở bên ngoài, khai phóng với tất cả học sinh.
Khu lâm viên cách biệt đó nằm gần Bách Thảo Viên và hoàng cung, bây giờ có một cái tên mới, gọi là Biệt Viện.
Tân Giáo Sĩ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không nhịn được hỏi, cái tên này có liên quan gì với hôm đó Biệt Thiên Tâm mặt xám mày tro rời khỏi không.
Chăn nệm của mới toanh được đưa đến, tài liệu quy tắc của quốc giáo cũng được chuyển đến. Viện phục mới phân phát đến tay các tân sinh, nhà ăn khói bốc lên nghi ngút, nước suối phun thẳng lên trời đổ xuống tạo thành bọt nước, mang đến mát mẻ cho đêm hè oi bức. Tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn thỏa, các tân sinh khẩn trương lại hưng phấn chờ đợi ngày chính thức đi học.
Ngày mai Giáo Xu Xứ sẽ đưa các giáo tập, tiên sinh mấy hôm nay chọn được đến, đồng thời đưa đến một khoản lớn chi phí
Trong đêm, Trần Trường Sinh đi một chuyến trong Quốc Giáo Học Viện xem chỗ nào còn chưa ổn thỏa, mới phát hiện thì ra Quốc Giáo Học Viện lại lớn như vậy. Mình ở đây suốt cả một năm, không ngờ vẫn chỉ ở trong một nơi bằng một phần mười.
Nhìn tàng thư lâu đèn đuốc sáng trưng, cách cửa sổ nhìn thấy đám học sinh như đói như khát nhìn tàng thư Quốc Giáo Học Viện, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Lão sư của hắn là viện trưởng kỳ nhiệm trước của Quốc Giáo Học Viện, hắn là viện trưởng bây giờ của Quốc Giáo Học Viện.
Quốc Giáo Học Viện là hoang tàn trong tay lão sư hắn, bây giờ xem ra, sắp trọng sinh trong tay hắn.
Loại cảm giác này thật sự rất hay, tuy mãi đến giờ, hắn vẫn không nghĩ thông, tại sao Đường Tam Thập Lục phải làm ra chuyện như vậy.
Về lại tiểu lâu, sau khi trị liệu cho Chiết Tụ xong, hắn và Đường Tam Thập Lục đối chiếu danh sách tân sinh trên tờ danh sách lần cuối, không ngờ lại phát hiện một cái tên rất quen, bất giác kinh ngạc.
- Y có đến không? Trần Trường Sinh chỉ cái tên đó, ngước nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
- Ta cũng không thấy người, nghe nói bây giờ y vẫn ở trong Thiên Thư Lăng, là bảo một sư đệ Ly Cung Phụ Viện đến ghi danh cho y.
Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Nếu ngươi cảm thấy không hợp quy tắc, ta bảo người tiện thể nhắn lời qua, bảo y đừng đến là được.
Trần Trường Sinh nói:
- Học sinh chuyển viện khác ngược lại thôi đi, y thật sự muốn đến, Ly Cung Phụ Viện nhất định không chịu đáp ứng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Không phải chúng ta khóc lóc cầu xin y đến, ngươi quản nhiều thứ như vậy làm gì?
Trần Trường Sinh thầm nghĩ cũng đúng, ngược lại hỏi:
- Bên phía Biệt Thiên Tâm thì làm sao?
Bọn họ đều rất rõ hôm đó Biệt Thiên Tâm bị sĩ nhục như vậy, tất nhiên rất ấm ức, phải đòi lại trong trận đối chiến.
Đường Tam Thập Lục chỉ đống chiến thư trên giá sách, nói:
- Bây giờ đã có 134 trận đối chiến đang đợi chúng ta, thêm một con rận nữa còn sợ ngứa gì?
- Thiên Hải Gia ở đâu có nhiều cao thủ như vậy? Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, thầm nghĩ nhiều cường giả tu đạo như vậy nghe lệnh Thiên Hải Gia, há chẳng phải có thể diệt quốc rồi?
- Nếu là những tiểu quốc tây bắc đó, Thiên Hải Gia vung tay liền có thể giết hết. Nhưng nếu đặt ở trên đại lục mà nói, kỳ thật cũng không xem là khoa trương lắm. Ly Sơn Kiếm Tông tuyệt đối sẽ phái ra nhiều người đến. Đường Tam Thập Lục nói:
- Nghĩ chắc sau khi ứng phó nhóm này xong, sẽ yên tĩnh một thời gian.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Chúng ta có thể ứng phó không?
- Đương nhiên không thể, càng đừng nói bên trong còn có cường giả như Biệt Thiên Tâm. Đường Tam Thập Lục nói:
- Bằng không chúng ta chiêu nhiều tân học sinh như vậy để làm gì?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tốt nhất hay là đừng đánh, ta lo lắng sẽ có tổn thương.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Chưa từng trải qua chiến đấu, sao có thể nhanh chóng trưởng thành? Nền tảng của bọn họ vốn kém, theo lý đương nhiên phải càng nổ lực. Vả lại chuyện này chủ yếu còn phải xem ngươi.
Nói xong những lời này, hai người bọn họ ôm xuống một đống thư khiêu chiến từ trên giá sách, sau đó bắt đầu phân chia theo nhóm trên sàn nhà. Trần Trường Sinh chăm chú suy nghĩ tính toán, Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh dùng bút ghi lại. Đầu tiên bọn họ chọn ra tất cả Thông U Hạ Cảnh, sau đó do Trần Trường Sinh lựa chọn học sinh xuất chiến tương ứng. Còn về chọn thế nào, tại sao chọn như vậy, Đường Tam Thập Lục không rõ. Giống như y nói, chuyện này phải xem Trần Trường Sinh, vì chỉ có y biết tuệ kiếm.
Chuyện lúc này Trần Trường Sinh đang làm chính là biến hơn một trăm trận đối chiến của chư viện diễn võ thành một trận chiến.
Kiếm của hắn chính là tất cả tân sinh trong Quốc Giáo Học Viện.
Những tân sinh này chiến đấu thế nào, phải xem kiếm pháp của họ thế nào.
Thấy Trần Trường Sinh chuyên tâm suy tính, Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm thán:
- Ngươi thật tốt số.
Đây đã không phải người đầu tiên nói Trần Trường Sinh tốt số, cũng không phải Đường Tam Thập Lục lần đầu tiên nói hắn tốt số.
Trần Trường Sinh biết Đường Tam Thập Lục là đang cảm thán tao phùng tế ngộ của mình. Có thể phát hiện đầm kiếm trong Chu Viên, có thể đối chiến với những cường giả Ma tộc, có thể tao ngộ với Tô Ly, cùng nhau dìu dắt về phía Nam, từ đó học được ba kiếm đó. Lắc đầu, lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Đường Tam Thập Lục nói:
- Ngươi muốn học không?
Tất nhiên là chỉ ba kiếm đó.
Dù sao lúc đầu Tô Ly dọc đường dại hắn ba kiếm này, cũng không có nói qua không thể truyền cho người khác.
Thậm chí hắn nghĩ tới, có thể sắp xếp ba kiếm này vào trong bài học bắt buộc của Giáo Giáo Học Viện không.
Còn về phần Tô Ly biết có tức giận không, dù sao cũng là chuyện sau này…
Đường Tam Thập Lục không có lộ ra thần tình kinh hỉ, cũng không có cảm kích, giống như si ngốc nhìn hắn.
Trần Trường Sinh có chút bất an hỏi:
- Sao vậy? Ta nói sai chỗ nào à?
Đường Tam Thập Lục thở dài, nói:
- Nếu không phải ta thân thiết với ngươi, ta tuyệt đối sẽ cho rằng ngươi đang cố ý sĩ nhục ta.
Trần Trường Sinh cảm thấy rất oan uổng, thầm nghĩ mình có lòng tốt, sao trở thành sĩ nhục chứ?
- Ta học không được ba kiếm này. Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Cho nên sau này xin đừng nhắc lại chuyện này sỉ nhục trí tuệ ta, hiểu chưa?
Trần Trường Sinh mở hai mắt, hỏi:
- Tại sao học không được?
Đường Tam Thập Lục giận dữ nói:
- Ta không thể nào nhìn bộ mặt vô tội của ngươi. Tại sao học không được? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ngươi cảm thấy mình có thể học được, người thiên hạ đều có thể học được? Vậy tại sao Tô Ly cả đời này cũng chỉ dạy qua ba người ngươi? Ngoại trừ ngươi và Thu Sơn Quân, còn người còn lại là con gái thân sinh. Sao lão không đi dạy đồ tử đồ tôn trong Ly Sơn Kiếm Tông.
Lúc này, Chiết Tụ bỗng nhiên nằm ở trên giường mở mắt, không biết tại sao.
Tâm tình Đường Tam Thập Lục lúc này rất không tốt, nhìn y quát:
- Nghe tên của nàng ta thì biết tỉnh lại, không giả chết nữa à? Háo sắc.
Chiết Tụ ngẫm nghĩ, nói:
- Đợi ta khỏi, thì sẽ cho ngươi một trận.
Đường Tam Thập Lục cũng không sợ y, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi có bản lĩnh thì mau khỏ lại, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy. Ta và Trần Trường Sinh bàn chuyện, ngươi ngủ thì ngủ đi.
Chiết Tụ ngược lại cũng dứt khoát, cầm lên được thì bỏ xuống được, thấy bọn họ không phải đang nói Thất Gian, liền nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.
Trần Trường Sinh hiểu được một chút, không chắc lắm nói:
- Kiếm thứ ba quả thật có chút khó, theo cách nói của Tô Ly chính ông ấy cũng không học được, nhưng hai kiếm trước…
Hắn vốn muốn nói lúc mình học cũng không cảm thấy khó chỗ nào, nhưng nhìn sắc mặt của Đường Tam Thập Lục, khó khăn thu lại nữa đoạn sau. Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Kiếm thứ hai rõ ràng chính là Tô Ly nhằm vào vấn đề kinh mạch của ngươi sáng tạo ra. Bọn ta làm sao học được? Còn về phần kiếm thứ nhất, cần suy tính đến năng lực đủ mạnh, ngươi cho rằng ai có thể làm được?
Trần Trường Sinh thầm nghĩ đến năng lực tính toán của cô nương lúc mới gặp hơn mình rất nhiều.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Trần Trường Sinh… ngươi thật không biết mình là thiên tài sao?
Trần Trường Sinh nghĩ ngợi, trí nhớ của mình tính ra cũng không tệ. Còn về năng lực tính toán, có lẽ là lúc ở trong Thiên Thư Lăng xem bia được cường hóa rất lớn, còn thiên tài… hắn lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Lúc trước ở trong Thiên Đạo Viện lần đầu tiên gặp ngươi, ta nói thế nào?
Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi nói ta là thiên tài.
Đường Tam Thập Lục giơ tay vỗ lên vai hắn, nói:
- Tin ta, ta xưa nay không nhìn nhầm người.
Trần Trường Sinh nghĩ ngợi, không biết nên nói tiếp thế nào.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Đúng rồi, ngươi phải dạy Quốc Giáo Chân Kiếm và Đảo Sơn Côn cho ta.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết ngươi cũng không chịu liếc nhìn, tại sao phải học cái này?
- Ta là học sinh Quốc Giáo Học Viện, đương nhiên phải học kiếm pháp của Quốc Giáo Học Viện, học Ly Sơn Kiếm Pháp làm gì? Đường Tam Thập Lục giống như si ngốc nhìn hắn, quên mất vừa nãy còn gọi đối phương là thiên tài.
- Hơn nữa, nếu ta đã làm viện giám, mà không biết hai bộ kiếm pháp này, truyền ra ngoài có phải gây nên trò cười không.
Quốc Giáo Chân Kiếm, là kiếm pháp cơ bản mỗi cường giả Quốc Giáo Học Viện đều phải nắm vững. Uy lực không yếu, chỉ là chiêu kiếm không nhiều.
Còn về Đảo Sơn Côn, kỳ thật cũng không phải kiếm pháp, mà là côn pháp năm đó giáo tập Quốc Giáo Học Viên phụ trách giữ gìn trật tự dùng để trừng phạt học sinh không nghe lời
Đúng vậy, Trần Trường Sinh sẽ là viện trưởng của Tân Quốc Giáo Học Viện. Còn Đường Tam Thập Lục thì sẽ trở thành viện giám của Tân Quốc Giáo Học Viện. Chủ quản hậu cần của Tân Quốc Giáo Học Viện là Hiên Viên Phá. Chiết Tụ còn đang dưỡng thương, nhưng chức vụ của y cũng đã sắp xếp xong, sau này y phải phụ trách truyền thụ học sinh Quốc Giáo Học Viện chiến đấu và làm sao sinh tồn trong cánh đồng tuyến Ma vực.
Đương nhiên, Quốc Giáo Học Viện còn có một vị trí rất tôn quý dành cho Lạc Lạc, đó chính là vinh dự chung thân phó viện trưởng. Nhưng trong quy định tân viện nói rõ, sau này Quốc Giáo Học Viện sẽ không có chức vị phó viện trưởng.
Một hôm trong ngày hè nóng nực, ngõ Bách Hoa người ngoài ra vào tấp nập, trong ngõ Bách Hoa màu cờ tung bay.
Cách biệt 20 năm, cuối cùng Quốc Giáo Học Viện chính thức khai trương trở lại.
Kỵ binh Quốc Giáo Học Viện tuần thú xung quanh học viện, giáo sĩ Ly Cung giữ gìn trật tự, Giáo Xu Xứ đích thân ra đề, Tân Giáo Sĩ thống chế toàn cục, bất luận là ghi danh hay là cuộc thi ngày hôm sau đều rất thuận lợi.
Ngoại trừ thành tích cuộc thi, muốn trở thành tân sinh của Quốc Giáo Học Viện còn phải thông qua hai điều. Một là thẩm tra thân phận, cái này chủ yếu do Giáo Xu Xứ phụ trách, có Ly Cung ra mặt, muốn kiểm tra lai lịch những thí sinh này vô cùng đơn giản, cuối cùng có sáu người bị hủy tư cách. Ải thứ hai là phỏng vấn, do Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục đích thân phụ trách, còn Hiên Viên Phá hoàn toàn không có hứng thú với mặt này.
Nội dung phỏng vấn rất đơn giản, chính là gặp mặt, sau đó tùy tiện nói mấy câu. Tiêu chuẩn hợp cách của Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục rất đơn giản, chính là xem ngôn ngữ cử chỉ của thí sinh. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là phải thấy thuận mắt. Nhìn dáng vẻ của những thí sinh phỏng vấn trượt che mặt lầm lũi đi, Trần Trường Sinh nhớ đến năm ngoái mình cũng là một trong số những thí sinh đó. Bị Đông Ngự Thần Tướng ngầm ám hại, bất giác có chút cảm khái với sự việc thay đổi quá nhanh, không ngờ mình từ thí sinh trở thành giám khảo, lại có cảm giác không đành.
Có một trăm thí sinh thông qua ba mục khảo hạch, họ chính là tân sinh Quốc Giáo Học Viên năm nay. Có một chút bất ngờ là, trình độ của những tân sinh Quốc Giáo Học Viện này khá tốt, tuy đến từ những châu quận khá xa, nhưng không ngờ tất cả đều đã tẩy tủy thành công. Còn có hơn bốn mươi người đã hoàn thành Sơ Chiếu. Thậm chí Trần Trường Sinh còn phát hiện mấy học sinh có thiên phú tu hành không tệ. Và làm người ta kinh ngạc nhất là, trong một trăm tân sinh này lại có hơn hai mươi người là học viện khác chuyển đến.
Nếu kinh ngạc, học viện khác nhắc đến ở đây tất nhiên không phải là học viện bình thường trong kinh đô, mà là chỉ chư viện Thanh Đằng nổi danh như Thiên Đạo Viện, Tông Tự Sở và Quốc Giáo Học Viện.
Nhìn những cái tên trên tờ danh sách, Tân Giáo Sĩ có chút lo lắng có xảy vấn đề không, nếu gây ra phiền phức gì…
- Những học sinh này phần lớn đã thành công Sơ Chiếu, so với học sinh châu quân đến, tính ra cũng không tệ. Nhưng ở cái nơi Thiên Đạo Viện lại không đáng là gì, nhất định không được xem trọng, cho nên mới muốn chuyển viện đến chỗ chúng ta. Đường Tam Thập Lục nói:
- Nếu đã không được xem trọng, thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến những học viện đó.
- Nhưng cho dù là… bị cướp miếng ăn cũng cảm thấy thơm. Tân Giáo sĩ có chút khó khăn nuốt chữ bất nhã này xuống, nói:
- Hơn nữa gần đây vốn là thế cục có chút căng thẳng.
- Cái gọi là chư viện diễn võ, kỳ thật chỉ là Thiên Hải Gia ỷ quyền thế ép người, cũng không có liên quan nhiều với bản thân chư viện.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vả lại, Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng tương lai, Thanh Đằng Lục Viện đều do hắn quản, trước tiên cần mấy học sinh, có gì đặc biệt hơn người?
Nghe thấy lời nói này, nhớ đến hôm qua ở cửa Quốc Giáo Học Viện, Đường Tam Thập Lục chỉ Biệt Thiên Tâm mắng hai vị Bát Phương Phong Vũ. Tân Giáo Sĩ biết y là thật không để ý, lắc đầu liền không nhắc đến nữa.
Tuyển chọn tân sinh đương nhiên không phải thi đơn giản như vậy.
Trong mấy ngày tiếp theo, Quốc Giáo Học Viện trở nên khá náo nhiệt. Giáo Xu Xứ phái ra một số thợ, dịch nhân, biến khuôn viên vốn tĩnh mịch thành nơi vô cùng náo nhiệt. Cũng may đang lúc mùa xuân, chỗ này đã được tu sửa hoàn toàn, trước đó đã làm xong nền móng, cho nên trong thời gian rất ngắn cả công trình thuận lợi kết thúc.
Trong Quốc Giáo Học Viện bỏ trống một khoảng đất rất lớn, không cần lấy ra dùng hết, chỉ cần một phần nhỏ trong số đó, thì có thể chứa một trăm học sinh mới thu nhận. Đám người Trần Trường Sinh ở tiểu lâu của quán quen, còn có rừng cây và bờ hồ có ý nghĩa đặc biệt đối với bọn họ bị một bức tường viện mới xây ngăn cách, nằm ở một vị trí khá độc lập, nghĩa chắc sau này cũng sẽ không quá ồn ào.
Trong tàng thư có trận pháp, những cuốn sách đó cũng không dễ dịch chuyển, cho nên được để ở bên ngoài, khai phóng với tất cả học sinh.
Khu lâm viên cách biệt đó nằm gần Bách Thảo Viên và hoàng cung, bây giờ có một cái tên mới, gọi là Biệt Viện.
Tân Giáo Sĩ lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, không nhịn được hỏi, cái tên này có liên quan gì với hôm đó Biệt Thiên Tâm mặt xám mày tro rời khỏi không.
Chăn nệm của mới toanh được đưa đến, tài liệu quy tắc của quốc giáo cũng được chuyển đến. Viện phục mới phân phát đến tay các tân sinh, nhà ăn khói bốc lên nghi ngút, nước suối phun thẳng lên trời đổ xuống tạo thành bọt nước, mang đến mát mẻ cho đêm hè oi bức. Tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị ổn thỏa, các tân sinh khẩn trương lại hưng phấn chờ đợi ngày chính thức đi học.
Ngày mai Giáo Xu Xứ sẽ đưa các giáo tập, tiên sinh mấy hôm nay chọn được đến, đồng thời đưa đến một khoản lớn chi phí
Trong đêm, Trần Trường Sinh đi một chuyến trong Quốc Giáo Học Viện xem chỗ nào còn chưa ổn thỏa, mới phát hiện thì ra Quốc Giáo Học Viện lại lớn như vậy. Mình ở đây suốt cả một năm, không ngờ vẫn chỉ ở trong một nơi bằng một phần mười.
Nhìn tàng thư lâu đèn đuốc sáng trưng, cách cửa sổ nhìn thấy đám học sinh như đói như khát nhìn tàng thư Quốc Giáo Học Viện, hắn cảm thấy rất thoải mái.
Lão sư của hắn là viện trưởng kỳ nhiệm trước của Quốc Giáo Học Viện, hắn là viện trưởng bây giờ của Quốc Giáo Học Viện.
Quốc Giáo Học Viện là hoang tàn trong tay lão sư hắn, bây giờ xem ra, sắp trọng sinh trong tay hắn.
Loại cảm giác này thật sự rất hay, tuy mãi đến giờ, hắn vẫn không nghĩ thông, tại sao Đường Tam Thập Lục phải làm ra chuyện như vậy.
Về lại tiểu lâu, sau khi trị liệu cho Chiết Tụ xong, hắn và Đường Tam Thập Lục đối chiếu danh sách tân sinh trên tờ danh sách lần cuối, không ngờ lại phát hiện một cái tên rất quen, bất giác kinh ngạc.
- Y có đến không? Trần Trường Sinh chỉ cái tên đó, ngước nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
- Ta cũng không thấy người, nghe nói bây giờ y vẫn ở trong Thiên Thư Lăng, là bảo một sư đệ Ly Cung Phụ Viện đến ghi danh cho y.
Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Nếu ngươi cảm thấy không hợp quy tắc, ta bảo người tiện thể nhắn lời qua, bảo y đừng đến là được.
Trần Trường Sinh nói:
- Học sinh chuyển viện khác ngược lại thôi đi, y thật sự muốn đến, Ly Cung Phụ Viện nhất định không chịu đáp ứng.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Không phải chúng ta khóc lóc cầu xin y đến, ngươi quản nhiều thứ như vậy làm gì?
Trần Trường Sinh thầm nghĩ cũng đúng, ngược lại hỏi:
- Bên phía Biệt Thiên Tâm thì làm sao?
Bọn họ đều rất rõ hôm đó Biệt Thiên Tâm bị sĩ nhục như vậy, tất nhiên rất ấm ức, phải đòi lại trong trận đối chiến.
Đường Tam Thập Lục chỉ đống chiến thư trên giá sách, nói:
- Bây giờ đã có 134 trận đối chiến đang đợi chúng ta, thêm một con rận nữa còn sợ ngứa gì?
- Thiên Hải Gia ở đâu có nhiều cao thủ như vậy? Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, thầm nghĩ nhiều cường giả tu đạo như vậy nghe lệnh Thiên Hải Gia, há chẳng phải có thể diệt quốc rồi?
- Nếu là những tiểu quốc tây bắc đó, Thiên Hải Gia vung tay liền có thể giết hết. Nhưng nếu đặt ở trên đại lục mà nói, kỳ thật cũng không xem là khoa trương lắm. Ly Sơn Kiếm Tông tuyệt đối sẽ phái ra nhiều người đến. Đường Tam Thập Lục nói:
- Nghĩ chắc sau khi ứng phó nhóm này xong, sẽ yên tĩnh một thời gian.
Trần Trường Sinh hỏi:
- Chúng ta có thể ứng phó không?
- Đương nhiên không thể, càng đừng nói bên trong còn có cường giả như Biệt Thiên Tâm. Đường Tam Thập Lục nói:
- Bằng không chúng ta chiêu nhiều tân học sinh như vậy để làm gì?
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tốt nhất hay là đừng đánh, ta lo lắng sẽ có tổn thương.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Chưa từng trải qua chiến đấu, sao có thể nhanh chóng trưởng thành? Nền tảng của bọn họ vốn kém, theo lý đương nhiên phải càng nổ lực. Vả lại chuyện này chủ yếu còn phải xem ngươi.
Nói xong những lời này, hai người bọn họ ôm xuống một đống thư khiêu chiến từ trên giá sách, sau đó bắt đầu phân chia theo nhóm trên sàn nhà. Trần Trường Sinh chăm chú suy nghĩ tính toán, Đường Tam Thập Lục ở bên cạnh dùng bút ghi lại. Đầu tiên bọn họ chọn ra tất cả Thông U Hạ Cảnh, sau đó do Trần Trường Sinh lựa chọn học sinh xuất chiến tương ứng. Còn về chọn thế nào, tại sao chọn như vậy, Đường Tam Thập Lục không rõ. Giống như y nói, chuyện này phải xem Trần Trường Sinh, vì chỉ có y biết tuệ kiếm.
Chuyện lúc này Trần Trường Sinh đang làm chính là biến hơn một trăm trận đối chiến của chư viện diễn võ thành một trận chiến.
Kiếm của hắn chính là tất cả tân sinh trong Quốc Giáo Học Viện.
Những tân sinh này chiến đấu thế nào, phải xem kiếm pháp của họ thế nào.
Thấy Trần Trường Sinh chuyên tâm suy tính, Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm thán:
- Ngươi thật tốt số.
Đây đã không phải người đầu tiên nói Trần Trường Sinh tốt số, cũng không phải Đường Tam Thập Lục lần đầu tiên nói hắn tốt số.
Trần Trường Sinh biết Đường Tam Thập Lục là đang cảm thán tao phùng tế ngộ của mình. Có thể phát hiện đầm kiếm trong Chu Viên, có thể đối chiến với những cường giả Ma tộc, có thể tao ngộ với Tô Ly, cùng nhau dìu dắt về phía Nam, từ đó học được ba kiếm đó. Lắc đầu, lại bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Đường Tam Thập Lục nói:
- Ngươi muốn học không?
Tất nhiên là chỉ ba kiếm đó.
Dù sao lúc đầu Tô Ly dọc đường dại hắn ba kiếm này, cũng không có nói qua không thể truyền cho người khác.
Thậm chí hắn nghĩ tới, có thể sắp xếp ba kiếm này vào trong bài học bắt buộc của Giáo Giáo Học Viện không.
Còn về phần Tô Ly biết có tức giận không, dù sao cũng là chuyện sau này…
Đường Tam Thập Lục không có lộ ra thần tình kinh hỉ, cũng không có cảm kích, giống như si ngốc nhìn hắn.
Trần Trường Sinh có chút bất an hỏi:
- Sao vậy? Ta nói sai chỗ nào à?
Đường Tam Thập Lục thở dài, nói:
- Nếu không phải ta thân thiết với ngươi, ta tuyệt đối sẽ cho rằng ngươi đang cố ý sĩ nhục ta.
Trần Trường Sinh cảm thấy rất oan uổng, thầm nghĩ mình có lòng tốt, sao trở thành sĩ nhục chứ?
- Ta học không được ba kiếm này. Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Cho nên sau này xin đừng nhắc lại chuyện này sỉ nhục trí tuệ ta, hiểu chưa?
Trần Trường Sinh mở hai mắt, hỏi:
- Tại sao học không được?
Đường Tam Thập Lục giận dữ nói:
- Ta không thể nào nhìn bộ mặt vô tội của ngươi. Tại sao học không được? Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ngươi cảm thấy mình có thể học được, người thiên hạ đều có thể học được? Vậy tại sao Tô Ly cả đời này cũng chỉ dạy qua ba người ngươi? Ngoại trừ ngươi và Thu Sơn Quân, còn người còn lại là con gái thân sinh. Sao lão không đi dạy đồ tử đồ tôn trong Ly Sơn Kiếm Tông.
Lúc này, Chiết Tụ bỗng nhiên nằm ở trên giường mở mắt, không biết tại sao.
Tâm tình Đường Tam Thập Lục lúc này rất không tốt, nhìn y quát:
- Nghe tên của nàng ta thì biết tỉnh lại, không giả chết nữa à? Háo sắc.
Chiết Tụ ngẫm nghĩ, nói:
- Đợi ta khỏi, thì sẽ cho ngươi một trận.
Đường Tam Thập Lục cũng không sợ y, cười lạnh nói:
- Vậy ngươi có bản lĩnh thì mau khỏ lại, đừng nói nhiều lời vô dụng như vậy. Ta và Trần Trường Sinh bàn chuyện, ngươi ngủ thì ngủ đi.
Chiết Tụ ngược lại cũng dứt khoát, cầm lên được thì bỏ xuống được, thấy bọn họ không phải đang nói Thất Gian, liền nhắm mắt tiếp tục dưỡng thần.
Trần Trường Sinh hiểu được một chút, không chắc lắm nói:
- Kiếm thứ ba quả thật có chút khó, theo cách nói của Tô Ly chính ông ấy cũng không học được, nhưng hai kiếm trước…
Hắn vốn muốn nói lúc mình học cũng không cảm thấy khó chỗ nào, nhưng nhìn sắc mặt của Đường Tam Thập Lục, khó khăn thu lại nữa đoạn sau. Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói:
- Kiếm thứ hai rõ ràng chính là Tô Ly nhằm vào vấn đề kinh mạch của ngươi sáng tạo ra. Bọn ta làm sao học được? Còn về phần kiếm thứ nhất, cần suy tính đến năng lực đủ mạnh, ngươi cho rằng ai có thể làm được?
Trần Trường Sinh thầm nghĩ đến năng lực tính toán của cô nương lúc mới gặp hơn mình rất nhiều.
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc hỏi:
- Trần Trường Sinh… ngươi thật không biết mình là thiên tài sao?
Trần Trường Sinh nghĩ ngợi, trí nhớ của mình tính ra cũng không tệ. Còn về năng lực tính toán, có lẽ là lúc ở trong Thiên Thư Lăng xem bia được cường hóa rất lớn, còn thiên tài… hắn lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Lúc trước ở trong Thiên Đạo Viện lần đầu tiên gặp ngươi, ta nói thế nào?
Trần Trường Sinh nói:
- Ngươi nói ta là thiên tài.
Đường Tam Thập Lục giơ tay vỗ lên vai hắn, nói:
- Tin ta, ta xưa nay không nhìn nhầm người.
Trần Trường Sinh nghĩ ngợi, không biết nên nói tiếp thế nào.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Đúng rồi, ngươi phải dạy Quốc Giáo Chân Kiếm và Đảo Sơn Côn cho ta.
Trần Trường Sinh khó hiểu hỏi:
- Ly Sơn Kiếm Pháp Tổng Quyết ngươi cũng không chịu liếc nhìn, tại sao phải học cái này?
- Ta là học sinh Quốc Giáo Học Viện, đương nhiên phải học kiếm pháp của Quốc Giáo Học Viện, học Ly Sơn Kiếm Pháp làm gì? Đường Tam Thập Lục giống như si ngốc nhìn hắn, quên mất vừa nãy còn gọi đối phương là thiên tài.
- Hơn nữa, nếu ta đã làm viện giám, mà không biết hai bộ kiếm pháp này, truyền ra ngoài có phải gây nên trò cười không.
Quốc Giáo Chân Kiếm, là kiếm pháp cơ bản mỗi cường giả Quốc Giáo Học Viện đều phải nắm vững. Uy lực không yếu, chỉ là chiêu kiếm không nhiều.
Còn về Đảo Sơn Côn, kỳ thật cũng không phải kiếm pháp, mà là côn pháp năm đó giáo tập Quốc Giáo Học Viên phụ trách giữ gìn trật tự dùng để trừng phạt học sinh không nghe lời
Đúng vậy, Trần Trường Sinh sẽ là viện trưởng của Tân Quốc Giáo Học Viện. Còn Đường Tam Thập Lục thì sẽ trở thành viện giám của Tân Quốc Giáo Học Viện. Chủ quản hậu cần của Tân Quốc Giáo Học Viện là Hiên Viên Phá. Chiết Tụ còn đang dưỡng thương, nhưng chức vụ của y cũng đã sắp xếp xong, sau này y phải phụ trách truyền thụ học sinh Quốc Giáo Học Viện chiến đấu và làm sao sinh tồn trong cánh đồng tuyến Ma vực.
Đương nhiên, Quốc Giáo Học Viện còn có một vị trí rất tôn quý dành cho Lạc Lạc, đó chính là vinh dự chung thân phó viện trưởng. Nhưng trong quy định tân viện nói rõ, sau này Quốc Giáo Học Viện sẽ không có chức vị phó viện trưởng.
Một hôm trong ngày hè nóng nực, ngõ Bách Hoa người ngoài ra vào tấp nập, trong ngõ Bách Hoa màu cờ tung bay.
Cách biệt 20 năm, cuối cùng Quốc Giáo Học Viện chính thức khai trương trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.