Quyển 3 - Chương 478: Kiếm từ miệng ra (2)
Miêu Nị
09/12/2016
Đối với rất nhiều người già trong Quốc Giáo mà nói đây là một chuyện
trọng đại, trong Ly Cung không biết bao nhiêu giáo sĩ nước mắt ẩm vạt
áo.
Đối với Giáo Xu Xứ mà nói đây là một di sản lớn nhất, cũng là tâm nguyên lớn nhất của cố giáo chủ đại nhân để lại. Tất cả giáo sĩ và viên chức vô cùng sung sướng, còn có chút cảm thương nhàn nhạt.
Đối với hoàng tộc mà nói đây là, bọn họ sau nhiều năm thầm lặng cuối cùng phát ra tiếng nói của mình với đại lục. Tuy Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập lục khẳng định không có nghĩ như vậy, nhưng cái này không ảnh hưởng đến lúc Trần Lưu Vương đến xem lễ, hồn nhiên quên mất có nhiều đôi mắt đang nhìn mình. Sau đó Thánh Hậu nương nương biết được khả năng nguy hiểm, tay vuốt nhánh cây, xúc động thật lâu
Đối với một trăm tân sinh của Quốc Giáo Học Viện mà nói đây là bắt đầu mới cho cuộc đời bọn họ, cũng là kỳ ngộ lớn nhất của bọn họ.
Đối với Thiên Hải Gia, thế lực Quốc Giáo Tân Phái mà nói, đây là tín hiệu có chút nguy hiểm.
Còn đối với Mạc Vũ mà nói, đây… chính là một trò cười.
- Ngươi làm viện trưởng thì cũng thôi đi, dù sao là Giáo Hoàng Bệ Hạ thánh ngôn độc đoán. Lạc Lạc Điện Hạ cũng không sao, dù sao cũng chỉ là hư danh. Nhưng tiểu tử Đường Đường này, cả mình cũng không quản được lại còn làm viện giám? Ngươi không cảm thấy rất có thể y sẽ dẫn đám học sinh cùng nát rượu, sau đó ngày ngày trốn học? Con gấu chó đó làm chủ quản hậu cần? Ngươi không lo lắng đầu bếp của Trừng Hồ Lâu chỉ nhìn tiền, nấu thêm nhiều đồ ăn nữa cũng chỉ có thể cho một mình y ăn.
Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh, cười đến rung cả người:
- Khôi hài nhất chính là Chiết Tụ, dạy các học sinh sinh tồn? Đến lúc đó y chôn các học sinh vào trong đống tuyết, trước 7 ngày ra ngoài thì xem như thất bại. Ta nói rốt cuộc các ngươi chuẩn bị bao nhiêu cái quan tài?
Đây là phòng của Trần Trường Sinh trong tiểu lâu, hắn ngồi đối diện nàng, trông có chút mệt mỏi. Chủ yếu là quá nhiều chuyện, đương nhiên cũng có liên quan nhất định với nhiệt tình cười nhạo lúc này của nàng.
Hôm nay Mạc Vũ đến Quốc Giáo Học Viện, đương nhiên là đến xem náo nhiệt, đồng thời cũng là đến để chế nhạo. Cũng không có chính thức xuất trướng, chỉ là đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, mới lẳng lặng xuất hiện trong phòng của hắn. Nhưng không biết tại sao, trước khi nàng đến rõ ràng đã ăn diện chỉnh chu, xinh đẹp sắc xảo, có chút động lòng người hơn ngày thường
- Từ viện trưởng đến viện giám, người chủ quản Quốc Giáo Học Viện bây giờ không có ai hơn 20 tuổi… các ngươi là đang đóng giả gia gia sao?
Mạc Vũ cười càng vui hơn, kim thoa cấm trên mái tóc đen nhánh rung càng mạnh hơn.
- Đây không phải là bị các người ép sao? Trần Trường Sinh không muốn nghe nàng tiếp tục châm biếm như vậy nữa, chuyển đề tài hỏi:
- Sao hôm nay ăn diện lại ăn mặc chỉnh chu như vậy? Trong triều có chuyện.
Mạc Vũ hơi giật mình, thầm nghĩ mình ngày thường căn bản cũng ăn mặc như vậy, chỗ nào khác thường?
Đột nhiên nàng nhớ đến ngoại trừ lần đầu gặp nhau trong dạ cung, sau đó khi nàng gặp Trần Trường Sinh, phần lớn đều là ban đêm, hơn nữa thường là nàng đến lúc hắn đang ngủ, hoặc nàng đã ngủ trên giường hắn, lúc đó tất nhiên nàng sẽ không ăn mặc tươm tất, đều là sau khi rửa mặt mới đến. Bây giờ gặp lúc ban ngày, nghĩ chắc có sự khác biệt rất lớn.
Nghĩ tới những chuyện này, nàng càng có chút xấu hổ, nhớ đến lần trước Trần Trường Sinh bảo nàng sau khi tắm xong hãy lên giường của hắn, bất giác có chút phiền muộn, hung hăng trừng liếc hắn, theo gió lướt qua cửa sổ, cứ như vậy biến mất trong rừng cây.
Trần Trường Sinh khó hiểu, Đường Tam Thập Lục nói rất có lý, quả nhiên con gái là đối tượng khó hiểu nhất thế gian, rõ ràng mình không có nói gì, tại sao nàng ta bỗng nhiên không vui?
Hắn không có nói dối Mạc Vũ, sở dĩ Quốc Giáo Học Viện tạm thời có ý tuyển chọn tân sinh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì áp lực của Thiên Hải Gia và Quốc Giáo Tân Phái tạo ra quá lớn, người muốn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện quá nhiều. Chỉ là hôm đó ở cửa Quốc Giáo Học Viện, những lời của Biệt Thiên Tâm chỉ trách bọn họ có dụng tâm hiểm ác, sau đó lời hứa của Đường Tam Thập Lục đã lan truyền rộng rãi. Cho nên rất nhiều người, bao gồm một trăm tân sinh đều rất muốn biết tiếp theo Quốc Giáo Học Viện sẽ làm thế nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuộc đối chiến đã ngưng mấy ngày bắt đầu trở lại, dân chúng kinh đô tạm nghỉ mấy ngày rỉ tai nhau, dẫn theo già trẻ đến, cửa Quốc Giáo Học Viện lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tối qua Trần Trường Sinh đã chuẩn bị xong danh sách đối chiến, hơn nữa đưa ra chỉ dẫn một chọi một cho những tân sinh xuất chiến đó, tinh thần tiêu hao quá lớn, lúc này không có xuất hiện, mà là ở trong học viện nghỉ ngơi.
Đường Tam Thập Lục dẫn hơn ba mươi tân sinh đứng trước cửa Quốc Giáo Học Viện. Không nói khác chỉ nhìn viện phục ngay ngắn chỉnh tề trên người những tân sinh đó liền cảm thấy rất tinh thần, khí thế hùng hồn.
Lúc này người đầu tiên khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện đã đến hiện trường, chắp tay nói:
- Kính xin chỉ giáo.
Người này xuất thân Ly Cung Phụ Viện, cảnh giới đã tu đến Thông U Hạ Cảnh.
Gã rất muốn biết Quốc Giáo Học Viện sẽ phái ai đến đối phó mình. Đương nhiên, gã rất rõ mình không phải đối thủ của đám người Trần Trường Sinh. Nhưng trận thế trước mắt rất rõ Quốc Giáo Học Viện có lẽ sẽ phái tân sinh xuất chiến. Chỉ là những tân sinh đứng phía sau Đường Tam Thập Lục, nhìn thế nào cũng không có người Thông U thành công, bọn họ dựa vào cái gì mà ra đánh.
Đường Tam Thập Lục nào để ý đến người này và những người ngoài đó đang nghĩ gì, nhìn tờ danh sách trong tay, nói:
- Trần Phú Quý bước ra.
Y vừa dứt tiếng, một tân sinh liền bước ra từ phía sau y. Tân sinh này tuổi cũng không lớn, nhưng vóc người cực kỳ khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn giống như Hiên Viên Phá thu nhỏ.
Đường Tam Thập Lục không dư nước bọt, chỉ vào người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện ở giữa đấu trường, nói với y:
- Đánh có lại không?
Tân sinh Trần Phú Quý dùng lực vỗ vào ngực của mình nói:
- Phải đánh qua mới biết.
- Có khí phách.
Đường Tam Thập Lục nhìn như khen ngợi, trên mặt lại không có cảm xúc kích động gì, ngắn gọn nói:
- Vậy thì đi đánh đi.
- Được, tân sinh tên Trần Phú Quý đó hét to một tiếng, liền nhảy xuống bậc thềm, như mãnh hổ xuất núi, lao thẳng đến người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện.
Người này bị thanh thế làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là cao thủ ẩn ngầm của Quốc Giáo Học Viện? Tâm tư kích động, lại nhìn thế hổ vồ của tân sinh đó, bỗng nhiên liên tưởng đến vị Lạc Lạc điện hạ trong Quốc Giáo Học Viện, lại liên tưởng đến thần thông đáng sợ nhất của Bạch Đế, bất giác thần thức hơi loạn, cảm thấy cái này rất giống như một loại công pháp trong truyền thuyết, theo bản năng liền sinh ra mấy phần khiếp ý.
Lúc lâm chiến quan trọng nhất chính là định thần dưỡng khí. Lúc này gã tâm thần hơi loạn, khí tức tự nhiên cũng theo đó mà loạn, động tác khó tránh chậm hơn ba phần. Nắm đấm của tân sinh đó như bao cát đã đập tới trước mặt gã. Gã lo lắng phía sau nắm đấm này ẩn chứa thủ đoạn lợi hại gì, không dám trực tiếp ngăn chặn, vội vàng lùi lại. Chỉ là lùi lại quá gấp, không thể hoàn toàn rời khỏi phạm vi bao phủ của quyền phong tân sinh đó, mặt bị xướt ngang có chút đau rát.
Đau rát này mới làm gã thật sự hoàn toàn tỉnh táo.
Gã chấn kinh phát hiện quyền pháp của tân sinh này tuy nhìn như cuồng bạo, nhưng rõ ràng chỉ có hình thức, hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Hơn nữa trong đôi quyền như bao cát này chân nguyên dao động yếu, đây cũng chỉ là học sinh bình thương vừa mới Sơ Chiếu. Cư nhiên mình lại như gặp đại địch, kẻ khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện suýt chút bị thiệt thòi này nộ hỏa công tâm, tức giận sự ngu xuẩn của mình và thanh thế yếu kém của đối phương, quát lớn một tiếng, liền chém xuống một kiếm.
- Dừng.
Lúc này một giọng nói vang lên, rất bình thường nhưng rất có sức mạnh, dường như có chuyện gì rất quan trọng, ít nhất là so với trận chiến này quan trọng hơn vô số lần.
Kiếm của người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện theo bản năng dừng ở không trung, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đường Tam Thập Lục đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh tân sinh tên gọi Trần Phú Quý, nhìn y gật đầu nói:
- Biểu hiện không tệ, sau này ngươi sẽ học bộ Dạ Lâm Bôn Hổ này.
Trần Phú Quý nghe vậy hơi ngẩng ra, sau đó mới phản ứng lại, mặt lộ vẻ mừng như điên, rung giọng nói:
- Đa tạ viện giám, đa tạ viện giám.
Đường Tam Thập Lục xoay người nhìn mấy chục tân sinh, nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là tối qua nói, hai quân giao chiến khí thế dẫn đầu. Mặc kệ ngươi có phải là đối thủ của kẻ địch không, phải đánh qua mới biết. Hơn nữa trước khi xuất thủ, tuyệt nhiên không thể nghĩ mình không bằng đối phương. Đây chính là gọi thà chịu đánh chết cũng không thể bị dọa chết, lại có cái gọi là đánh không chết người cũng phải dọa chết người.
Những tân sinh Quốc Giáo Học Viện đồng thanh đáp phải, trong ánh mắt nhìn Trần Phú Quý tràn đầy là sự hâm mộ.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện bị cảnh tượng này làm cho không biết làm sao, tới lúc này cuối cùng không kìm được hỏi:
- Chuyện gì thế này? Không đánh nữa à?
Đường Tam Thập Lục hỏi Trần Phú Quý:
- Ngươi đánh lại gã không?
Trước khi bắt đầu trận chiến y hỏi qua câu hỏi này, lúc đó Trần Phú Quý nói không đánh qua làm sao biết đánh lại không, lúc này đánh rồi…
Y thành thật thừa nhận:
- Đánh không lại.
- Không cần nóng vội, ngươi vừa Sơ Chiếu không đến hai tháng, đương nhiên không thể là đối thủ của Thông U Cảnh, ngươi không phải thiên tài tuyệt thế như ta và Trần viện trưởng.
Đường Tam Thập Lục giơ tay vỗ lên bả vai dày chặc của y, an ủi nói:
- Tối về phải tổng kết lại trận đấu hôm nay, sau đó chuẩn bị cho tốt để học tiếp
Dân chúng xem chiến thầm nghĩ cuộc chiến vừa mới bắt đầu, cái gì cũng không làm có gì đáng tổng kết?
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó nhìn Trần Phú Quý đi lên bậc thềm, cũng có chút mờ mịt, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sau đó thì sao?
Cuộc chiến vừa bắt đầu, gã cả kiếm còn chưa kịp lấy ra, liền bị kêu dừng lại, vậy… tiếp theo chẳng lẽ không phải nên tiếp tục đánh sao?
Đường Tam Thập Lục giống như ngu si nhìn gã, nói:
- Đánh không lại đương nhiên chính là nhận thua.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó lần này thật sự ngu người, sau khi ngẩng ra hồi lâu mới tỉnh lại, không thể tin nổi hỏi:
- Không phải chứ? Như vậy thì kết thúc rồi?
- Bằng không thì sao? Ngươi còn muốn ở lại ăn cơm? Nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện bọn ta chính là mời nhà bếp của Trừng Hồ Lầu, người bình thường đừng nghĩ đến ăn chực.
Đường Tam Thập Lục để lại câu nói này, sau đó liền đi đến cửa Quốc Giáo Học Viện, chuẩn bị cho trận chiến thứ hai.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện cả giận, khí tức đột nhiên tăng vụt, kiếm trong tay lập tức lóe lên một đường hàn ý.
Đường Tam Thập Lục dừng bước lại, xoay người nhìn gã, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi bước thêm một bước nữa thử xem.
Ngay tại hai bên lề cửa chính Quốc Giáo Học Viện, hai đội kỵ binh Quốc Giáo Học Viện tay cầm hàn thương, lạnh lùng nhìn cục diện hiện trường.
Trên tường viện mơ hồ còn có thể nhìn thấy tên nỏ.
Đám người vây xem lúc này mới hiểu ra Quốc Giáo Học Viện chuẩn bị làm gì. Tiếng ầm ầm vang lên, sau lập tức bị sát ý bao phủ khắp hiện trường trấn áp.
- Quốc Giáo Học Viện… định giở trò chơi xấu hả?
Trên phố vang lên một giọng nói lạnh lùng, có lẽ là một trong số cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện.
Đường Tam Thập Lục không thèm đếm xỉa đến người đó, đi thẳng đến trước mặt những tân sinh đó, nhìn tờ danh sách trong tay gọi:
- Phục Tân Tri ở là ai?
Có người đứng ra, chính là vị học tử thiếu niên rất tự tin với biểu hiện hôm đó, được Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh.
Đường Tam Thập Lục nhìn y nói:
- Trong các bạn đồng môn, thực lực cảnh giới của ngươi là mạnh nhất, biểu hiện tốt một chút để những những ngoài đó xem thử thực lực thật sự của Quốc Giáo Học Viện chúng ta.
Phục Tân Tri chấp tay làm lễ, chậm rãi rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đi tới giữa trận, khí độ hiện ra có chút trầm ổn.
Kẻ khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó vẫn đứng ở giữa trận, thủy chung không có ai để ý đến gã, cô linh nhìn có chút đáng thương, có chút buồn cười.
Rõ ràng gã là kẻ thắng của trận chiến này, nhưng nào có chút cảm khoái của chiến thắng?
Gã oán hận lườm Đường Tam Thập Lục, phất tay áo lui lại.
Bước ra sau gã cũng là một kiếm khách Thông U Trung Cảnh, lấy thân phận của học viện nào ra xuất chiến, Đường Tam Thập Lục nhớ không ra. Y chỉ biết tối qua Trần Trường Sinh căn dặn rõ ràng, đối thủ của Phục Tân Tri chỉ có thể là gã kiếm khách này. Hơn nữa Trần Trường Sinh còn ghi rõ ràng trên tờ danh sách, nói rõ Phục Tân Tri xuất kiếm thế nào, nhiều nhất có thể xuất mấy kiếm.
Thời gian trôi có chút chậm, có lẽ trận đầu tiên kết thúc quá nhanh, vẫn còn rất sớm. Tuy là là đang lúc giữa hè, cũng không làm sao nóng.
Phục Tân Tri chấp kiếm đứng trên nền đất trước cửa Quốc Giáo Học Viện, mặc cho gió thổi xốc tay áo lên, nhìn có chút ý phong trần.
Đối thủ của y cũng là một vị kiếm khách, áo dài sam phản chiếu nắng sớm, mũi kiếm hơi lạnh, nhìn cũng rất phong phạm.
Nhìn cảnh tượng này, dân chúng vì trận chiến lúc nãy kết thúc hoang đường mà có chút buồn bực, giờ nhất thời hăng hái tinh thần.
Vị kiếm khách đó mặt không biểu tình nói:
- Mời.
Phục Tân Sinh nhìn mặt của đối thủ trong nắng sớm, thoạt nhìn thần tình bình tĩnh, trên thực tế chỉ có y biết mình căng thẳng thế nào.
Y là học sinh đến từ quận Tuy Dương, không giống học sinh kinh đô từ nhỏ có thể tiếp thụ tri thức tu hành. Tuy thiên phú của y không tệ, nhưng cảnh giới thực lực vẫn không cao lắm.
Còn về phần năng lực chiến đấu… y ở trong quận Tuy Dương xưa nay không có chân chính đối chiến với người ta.
Hôm nay là trận đối chiến có ý nghĩa chân chính với cuộc đời Phục Tân Sinh y. Đối thủ của y là Thông U Trung Cảnh, mà lúc mình ở Tuy Dương căn bản không thể tưởng tượng, chỉ biết xem là cao nhân tiền bối.
Đều này bảo y làm sao không khẩn trương?
Không thể khẩn trương, tối qua Trần Trường Sinh nhắc lại nhiều lần nhất chính là cái này.
Khi thế đi đầu, khí thế không chỉ ở chỗ mạnh, mà là ở chỗ tịnh. Ở khóa học trước, viện giám vẫn luôn nhắc đi nhắc lại đạo lý này.
Y nhớ lại phương pháp vận hành chân nguyên, tốc độ, phương vị của mấy kiếm mà tối qua Trần viện trưởng nói với mình, sau đó hít thở sâu một hơi.
Y bình tĩnh lại sau đó xuất kiếm.
Hô một tiếng, trước cửa Quốc Giáo Học Viện phảng phất có mưa gió nổi lên.
Thứ thứ nhất Chung Sơn Phong Vũ Kiếm: Khởi Thương Hoàng.
Kiếm của y cực nhanh xuyên qua trận mưa gió đó, đến trước mặt gã kiếm khách.
Đối với Giáo Xu Xứ mà nói đây là một di sản lớn nhất, cũng là tâm nguyên lớn nhất của cố giáo chủ đại nhân để lại. Tất cả giáo sĩ và viên chức vô cùng sung sướng, còn có chút cảm thương nhàn nhạt.
Đối với hoàng tộc mà nói đây là, bọn họ sau nhiều năm thầm lặng cuối cùng phát ra tiếng nói của mình với đại lục. Tuy Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập lục khẳng định không có nghĩ như vậy, nhưng cái này không ảnh hưởng đến lúc Trần Lưu Vương đến xem lễ, hồn nhiên quên mất có nhiều đôi mắt đang nhìn mình. Sau đó Thánh Hậu nương nương biết được khả năng nguy hiểm, tay vuốt nhánh cây, xúc động thật lâu
Đối với một trăm tân sinh của Quốc Giáo Học Viện mà nói đây là bắt đầu mới cho cuộc đời bọn họ, cũng là kỳ ngộ lớn nhất của bọn họ.
Đối với Thiên Hải Gia, thế lực Quốc Giáo Tân Phái mà nói, đây là tín hiệu có chút nguy hiểm.
Còn đối với Mạc Vũ mà nói, đây… chính là một trò cười.
- Ngươi làm viện trưởng thì cũng thôi đi, dù sao là Giáo Hoàng Bệ Hạ thánh ngôn độc đoán. Lạc Lạc Điện Hạ cũng không sao, dù sao cũng chỉ là hư danh. Nhưng tiểu tử Đường Đường này, cả mình cũng không quản được lại còn làm viện giám? Ngươi không cảm thấy rất có thể y sẽ dẫn đám học sinh cùng nát rượu, sau đó ngày ngày trốn học? Con gấu chó đó làm chủ quản hậu cần? Ngươi không lo lắng đầu bếp của Trừng Hồ Lâu chỉ nhìn tiền, nấu thêm nhiều đồ ăn nữa cũng chỉ có thể cho một mình y ăn.
Mạc Vũ nhìn Trần Trường Sinh, cười đến rung cả người:
- Khôi hài nhất chính là Chiết Tụ, dạy các học sinh sinh tồn? Đến lúc đó y chôn các học sinh vào trong đống tuyết, trước 7 ngày ra ngoài thì xem như thất bại. Ta nói rốt cuộc các ngươi chuẩn bị bao nhiêu cái quan tài?
Đây là phòng của Trần Trường Sinh trong tiểu lâu, hắn ngồi đối diện nàng, trông có chút mệt mỏi. Chủ yếu là quá nhiều chuyện, đương nhiên cũng có liên quan nhất định với nhiệt tình cười nhạo lúc này của nàng.
Hôm nay Mạc Vũ đến Quốc Giáo Học Viện, đương nhiên là đến xem náo nhiệt, đồng thời cũng là đến để chế nhạo. Cũng không có chính thức xuất trướng, chỉ là đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, mới lẳng lặng xuất hiện trong phòng của hắn. Nhưng không biết tại sao, trước khi nàng đến rõ ràng đã ăn diện chỉnh chu, xinh đẹp sắc xảo, có chút động lòng người hơn ngày thường
- Từ viện trưởng đến viện giám, người chủ quản Quốc Giáo Học Viện bây giờ không có ai hơn 20 tuổi… các ngươi là đang đóng giả gia gia sao?
Mạc Vũ cười càng vui hơn, kim thoa cấm trên mái tóc đen nhánh rung càng mạnh hơn.
- Đây không phải là bị các người ép sao? Trần Trường Sinh không muốn nghe nàng tiếp tục châm biếm như vậy nữa, chuyển đề tài hỏi:
- Sao hôm nay ăn diện lại ăn mặc chỉnh chu như vậy? Trong triều có chuyện.
Mạc Vũ hơi giật mình, thầm nghĩ mình ngày thường căn bản cũng ăn mặc như vậy, chỗ nào khác thường?
Đột nhiên nàng nhớ đến ngoại trừ lần đầu gặp nhau trong dạ cung, sau đó khi nàng gặp Trần Trường Sinh, phần lớn đều là ban đêm, hơn nữa thường là nàng đến lúc hắn đang ngủ, hoặc nàng đã ngủ trên giường hắn, lúc đó tất nhiên nàng sẽ không ăn mặc tươm tất, đều là sau khi rửa mặt mới đến. Bây giờ gặp lúc ban ngày, nghĩ chắc có sự khác biệt rất lớn.
Nghĩ tới những chuyện này, nàng càng có chút xấu hổ, nhớ đến lần trước Trần Trường Sinh bảo nàng sau khi tắm xong hãy lên giường của hắn, bất giác có chút phiền muộn, hung hăng trừng liếc hắn, theo gió lướt qua cửa sổ, cứ như vậy biến mất trong rừng cây.
Trần Trường Sinh khó hiểu, Đường Tam Thập Lục nói rất có lý, quả nhiên con gái là đối tượng khó hiểu nhất thế gian, rõ ràng mình không có nói gì, tại sao nàng ta bỗng nhiên không vui?
Hắn không có nói dối Mạc Vũ, sở dĩ Quốc Giáo Học Viện tạm thời có ý tuyển chọn tân sinh, nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì áp lực của Thiên Hải Gia và Quốc Giáo Tân Phái tạo ra quá lớn, người muốn khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện quá nhiều. Chỉ là hôm đó ở cửa Quốc Giáo Học Viện, những lời của Biệt Thiên Tâm chỉ trách bọn họ có dụng tâm hiểm ác, sau đó lời hứa của Đường Tam Thập Lục đã lan truyền rộng rãi. Cho nên rất nhiều người, bao gồm một trăm tân sinh đều rất muốn biết tiếp theo Quốc Giáo Học Viện sẽ làm thế nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, cuộc đối chiến đã ngưng mấy ngày bắt đầu trở lại, dân chúng kinh đô tạm nghỉ mấy ngày rỉ tai nhau, dẫn theo già trẻ đến, cửa Quốc Giáo Học Viện lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Tối qua Trần Trường Sinh đã chuẩn bị xong danh sách đối chiến, hơn nữa đưa ra chỉ dẫn một chọi một cho những tân sinh xuất chiến đó, tinh thần tiêu hao quá lớn, lúc này không có xuất hiện, mà là ở trong học viện nghỉ ngơi.
Đường Tam Thập Lục dẫn hơn ba mươi tân sinh đứng trước cửa Quốc Giáo Học Viện. Không nói khác chỉ nhìn viện phục ngay ngắn chỉnh tề trên người những tân sinh đó liền cảm thấy rất tinh thần, khí thế hùng hồn.
Lúc này người đầu tiên khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện đã đến hiện trường, chắp tay nói:
- Kính xin chỉ giáo.
Người này xuất thân Ly Cung Phụ Viện, cảnh giới đã tu đến Thông U Hạ Cảnh.
Gã rất muốn biết Quốc Giáo Học Viện sẽ phái ai đến đối phó mình. Đương nhiên, gã rất rõ mình không phải đối thủ của đám người Trần Trường Sinh. Nhưng trận thế trước mắt rất rõ Quốc Giáo Học Viện có lẽ sẽ phái tân sinh xuất chiến. Chỉ là những tân sinh đứng phía sau Đường Tam Thập Lục, nhìn thế nào cũng không có người Thông U thành công, bọn họ dựa vào cái gì mà ra đánh.
Đường Tam Thập Lục nào để ý đến người này và những người ngoài đó đang nghĩ gì, nhìn tờ danh sách trong tay, nói:
- Trần Phú Quý bước ra.
Y vừa dứt tiếng, một tân sinh liền bước ra từ phía sau y. Tân sinh này tuổi cũng không lớn, nhưng vóc người cực kỳ khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn giống như Hiên Viên Phá thu nhỏ.
Đường Tam Thập Lục không dư nước bọt, chỉ vào người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện ở giữa đấu trường, nói với y:
- Đánh có lại không?
Tân sinh Trần Phú Quý dùng lực vỗ vào ngực của mình nói:
- Phải đánh qua mới biết.
- Có khí phách.
Đường Tam Thập Lục nhìn như khen ngợi, trên mặt lại không có cảm xúc kích động gì, ngắn gọn nói:
- Vậy thì đi đánh đi.
- Được, tân sinh tên Trần Phú Quý đó hét to một tiếng, liền nhảy xuống bậc thềm, như mãnh hổ xuất núi, lao thẳng đến người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện.
Người này bị thanh thế làm cho hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là cao thủ ẩn ngầm của Quốc Giáo Học Viện? Tâm tư kích động, lại nhìn thế hổ vồ của tân sinh đó, bỗng nhiên liên tưởng đến vị Lạc Lạc điện hạ trong Quốc Giáo Học Viện, lại liên tưởng đến thần thông đáng sợ nhất của Bạch Đế, bất giác thần thức hơi loạn, cảm thấy cái này rất giống như một loại công pháp trong truyền thuyết, theo bản năng liền sinh ra mấy phần khiếp ý.
Lúc lâm chiến quan trọng nhất chính là định thần dưỡng khí. Lúc này gã tâm thần hơi loạn, khí tức tự nhiên cũng theo đó mà loạn, động tác khó tránh chậm hơn ba phần. Nắm đấm của tân sinh đó như bao cát đã đập tới trước mặt gã. Gã lo lắng phía sau nắm đấm này ẩn chứa thủ đoạn lợi hại gì, không dám trực tiếp ngăn chặn, vội vàng lùi lại. Chỉ là lùi lại quá gấp, không thể hoàn toàn rời khỏi phạm vi bao phủ của quyền phong tân sinh đó, mặt bị xướt ngang có chút đau rát.
Đau rát này mới làm gã thật sự hoàn toàn tỉnh táo.
Gã chấn kinh phát hiện quyền pháp của tân sinh này tuy nhìn như cuồng bạo, nhưng rõ ràng chỉ có hình thức, hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Hơn nữa trong đôi quyền như bao cát này chân nguyên dao động yếu, đây cũng chỉ là học sinh bình thương vừa mới Sơ Chiếu. Cư nhiên mình lại như gặp đại địch, kẻ khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện suýt chút bị thiệt thòi này nộ hỏa công tâm, tức giận sự ngu xuẩn của mình và thanh thế yếu kém của đối phương, quát lớn một tiếng, liền chém xuống một kiếm.
- Dừng.
Lúc này một giọng nói vang lên, rất bình thường nhưng rất có sức mạnh, dường như có chuyện gì rất quan trọng, ít nhất là so với trận chiến này quan trọng hơn vô số lần.
Kiếm của người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện theo bản năng dừng ở không trung, nhìn về phía phát ra giọng nói.
Đường Tam Thập Lục đi xuống bậc thềm, đứng bên cạnh tân sinh tên gọi Trần Phú Quý, nhìn y gật đầu nói:
- Biểu hiện không tệ, sau này ngươi sẽ học bộ Dạ Lâm Bôn Hổ này.
Trần Phú Quý nghe vậy hơi ngẩng ra, sau đó mới phản ứng lại, mặt lộ vẻ mừng như điên, rung giọng nói:
- Đa tạ viện giám, đa tạ viện giám.
Đường Tam Thập Lục xoay người nhìn mấy chục tân sinh, nói:
- Nhìn thấy chưa? Đây chính là tối qua nói, hai quân giao chiến khí thế dẫn đầu. Mặc kệ ngươi có phải là đối thủ của kẻ địch không, phải đánh qua mới biết. Hơn nữa trước khi xuất thủ, tuyệt nhiên không thể nghĩ mình không bằng đối phương. Đây chính là gọi thà chịu đánh chết cũng không thể bị dọa chết, lại có cái gọi là đánh không chết người cũng phải dọa chết người.
Những tân sinh Quốc Giáo Học Viện đồng thanh đáp phải, trong ánh mắt nhìn Trần Phú Quý tràn đầy là sự hâm mộ.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện bị cảnh tượng này làm cho không biết làm sao, tới lúc này cuối cùng không kìm được hỏi:
- Chuyện gì thế này? Không đánh nữa à?
Đường Tam Thập Lục hỏi Trần Phú Quý:
- Ngươi đánh lại gã không?
Trước khi bắt đầu trận chiến y hỏi qua câu hỏi này, lúc đó Trần Phú Quý nói không đánh qua làm sao biết đánh lại không, lúc này đánh rồi…
Y thành thật thừa nhận:
- Đánh không lại.
- Không cần nóng vội, ngươi vừa Sơ Chiếu không đến hai tháng, đương nhiên không thể là đối thủ của Thông U Cảnh, ngươi không phải thiên tài tuyệt thế như ta và Trần viện trưởng.
Đường Tam Thập Lục giơ tay vỗ lên bả vai dày chặc của y, an ủi nói:
- Tối về phải tổng kết lại trận đấu hôm nay, sau đó chuẩn bị cho tốt để học tiếp
Dân chúng xem chiến thầm nghĩ cuộc chiến vừa mới bắt đầu, cái gì cũng không làm có gì đáng tổng kết?
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó nhìn Trần Phú Quý đi lên bậc thềm, cũng có chút mờ mịt, nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi:
- Sau đó thì sao?
Cuộc chiến vừa bắt đầu, gã cả kiếm còn chưa kịp lấy ra, liền bị kêu dừng lại, vậy… tiếp theo chẳng lẽ không phải nên tiếp tục đánh sao?
Đường Tam Thập Lục giống như ngu si nhìn gã, nói:
- Đánh không lại đương nhiên chính là nhận thua.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó lần này thật sự ngu người, sau khi ngẩng ra hồi lâu mới tỉnh lại, không thể tin nổi hỏi:
- Không phải chứ? Như vậy thì kết thúc rồi?
- Bằng không thì sao? Ngươi còn muốn ở lại ăn cơm? Nhà ăn của Quốc Giáo Học Viện bọn ta chính là mời nhà bếp của Trừng Hồ Lầu, người bình thường đừng nghĩ đến ăn chực.
Đường Tam Thập Lục để lại câu nói này, sau đó liền đi đến cửa Quốc Giáo Học Viện, chuẩn bị cho trận chiến thứ hai.
Gã khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện cả giận, khí tức đột nhiên tăng vụt, kiếm trong tay lập tức lóe lên một đường hàn ý.
Đường Tam Thập Lục dừng bước lại, xoay người nhìn gã, mặt không biểu tình nói:
- Ngươi bước thêm một bước nữa thử xem.
Ngay tại hai bên lề cửa chính Quốc Giáo Học Viện, hai đội kỵ binh Quốc Giáo Học Viện tay cầm hàn thương, lạnh lùng nhìn cục diện hiện trường.
Trên tường viện mơ hồ còn có thể nhìn thấy tên nỏ.
Đám người vây xem lúc này mới hiểu ra Quốc Giáo Học Viện chuẩn bị làm gì. Tiếng ầm ầm vang lên, sau lập tức bị sát ý bao phủ khắp hiện trường trấn áp.
- Quốc Giáo Học Viện… định giở trò chơi xấu hả?
Trên phố vang lên một giọng nói lạnh lùng, có lẽ là một trong số cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện.
Đường Tam Thập Lục không thèm đếm xỉa đến người đó, đi thẳng đến trước mặt những tân sinh đó, nhìn tờ danh sách trong tay gọi:
- Phục Tân Tri ở là ai?
Có người đứng ra, chính là vị học tử thiếu niên rất tự tin với biểu hiện hôm đó, được Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh.
Đường Tam Thập Lục nhìn y nói:
- Trong các bạn đồng môn, thực lực cảnh giới của ngươi là mạnh nhất, biểu hiện tốt một chút để những những ngoài đó xem thử thực lực thật sự của Quốc Giáo Học Viện chúng ta.
Phục Tân Tri chấp tay làm lễ, chậm rãi rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đi tới giữa trận, khí độ hiện ra có chút trầm ổn.
Kẻ khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện đó vẫn đứng ở giữa trận, thủy chung không có ai để ý đến gã, cô linh nhìn có chút đáng thương, có chút buồn cười.
Rõ ràng gã là kẻ thắng của trận chiến này, nhưng nào có chút cảm khoái của chiến thắng?
Gã oán hận lườm Đường Tam Thập Lục, phất tay áo lui lại.
Bước ra sau gã cũng là một kiếm khách Thông U Trung Cảnh, lấy thân phận của học viện nào ra xuất chiến, Đường Tam Thập Lục nhớ không ra. Y chỉ biết tối qua Trần Trường Sinh căn dặn rõ ràng, đối thủ của Phục Tân Tri chỉ có thể là gã kiếm khách này. Hơn nữa Trần Trường Sinh còn ghi rõ ràng trên tờ danh sách, nói rõ Phục Tân Tri xuất kiếm thế nào, nhiều nhất có thể xuất mấy kiếm.
Thời gian trôi có chút chậm, có lẽ trận đầu tiên kết thúc quá nhanh, vẫn còn rất sớm. Tuy là là đang lúc giữa hè, cũng không làm sao nóng.
Phục Tân Tri chấp kiếm đứng trên nền đất trước cửa Quốc Giáo Học Viện, mặc cho gió thổi xốc tay áo lên, nhìn có chút ý phong trần.
Đối thủ của y cũng là một vị kiếm khách, áo dài sam phản chiếu nắng sớm, mũi kiếm hơi lạnh, nhìn cũng rất phong phạm.
Nhìn cảnh tượng này, dân chúng vì trận chiến lúc nãy kết thúc hoang đường mà có chút buồn bực, giờ nhất thời hăng hái tinh thần.
Vị kiếm khách đó mặt không biểu tình nói:
- Mời.
Phục Tân Sinh nhìn mặt của đối thủ trong nắng sớm, thoạt nhìn thần tình bình tĩnh, trên thực tế chỉ có y biết mình căng thẳng thế nào.
Y là học sinh đến từ quận Tuy Dương, không giống học sinh kinh đô từ nhỏ có thể tiếp thụ tri thức tu hành. Tuy thiên phú của y không tệ, nhưng cảnh giới thực lực vẫn không cao lắm.
Còn về phần năng lực chiến đấu… y ở trong quận Tuy Dương xưa nay không có chân chính đối chiến với người ta.
Hôm nay là trận đối chiến có ý nghĩa chân chính với cuộc đời Phục Tân Sinh y. Đối thủ của y là Thông U Trung Cảnh, mà lúc mình ở Tuy Dương căn bản không thể tưởng tượng, chỉ biết xem là cao nhân tiền bối.
Đều này bảo y làm sao không khẩn trương?
Không thể khẩn trương, tối qua Trần Trường Sinh nhắc lại nhiều lần nhất chính là cái này.
Khi thế đi đầu, khí thế không chỉ ở chỗ mạnh, mà là ở chỗ tịnh. Ở khóa học trước, viện giám vẫn luôn nhắc đi nhắc lại đạo lý này.
Y nhớ lại phương pháp vận hành chân nguyên, tốc độ, phương vị của mấy kiếm mà tối qua Trần viện trưởng nói với mình, sau đó hít thở sâu một hơi.
Y bình tĩnh lại sau đó xuất kiếm.
Hô một tiếng, trước cửa Quốc Giáo Học Viện phảng phất có mưa gió nổi lên.
Thứ thứ nhất Chung Sơn Phong Vũ Kiếm: Khởi Thương Hoàng.
Kiếm của y cực nhanh xuyên qua trận mưa gió đó, đến trước mặt gã kiếm khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.