Quyển 3 - Chương 480: Kiếm từ miệng ra (p4)
Miêu Nị
09/12/2016
Kiếm khách đó lại cảm thán nói:
- Vị kiếm đạo thiên phú này thật là làm người ta thán phục.
- Ca ngợi của ngươi, ta sẽ truyền đạt cho hắn. Nhưng, hắn nhất định sẽ không thừa nhận mình là thiên tài kiếm đạo.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hắn chỉ biết nói mình chỉ là khá chăm chỉ nổ lực, trí nhớ khá tốt mà thôi.
Kiếm khách đó nghe vậy ngẩn ra. Thầm nghĩ thiên phú kiếm đạo thế này, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra, làm sao có thể phủ nhận… không biết nên nói thế nào.
- Ta cũng cảm thấy bộ dạng lúc hắn nói lời này rất vô sỉ, ừ, đôi khi còn vô sỉ hơn ta.
Đường Tam Thập Lục chắp tay với kiếm khách đó.
Kiếm khách đó gật gật đầu, lui lại phía sau đám đông, nhưng không có đứng chung đám cao thủ của Thiên Hải Gia, mà tiếp tục đi ra chỗ xa.
Tin rằng gã sẽ đi rất xa, phải đi qua cầu Nại Hà, đi ra cửa thành, sau đó đi đến vùng trời bao la hơn.
Hôm nay nhìn thấy kiếm đạo như biển, thì làm sao còn có thể lưu lại ở tòa tiểu thành kinh đô này chứ?
Trận chiến thứ ba sắp đến.
Vị cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện vẻ mặt âm âm, rõ ràng không phải lương thiện, hơn nữa cũng không có che giấu sát ý trong mắt mình.
Đại diện Quốc Giáo Học Viện xuất chiến là một vị học sinh từ Thiên Đạo Viện chuyển đến, gọi là Sơ Văn Bân.
- Sư huynh… tình hình hình như có chút không ổn. Sơ Văn Bân nhìn gã cao thủ đó có chút bất an thấp giọng nói.
Gã trước đây là học sinh của Thiên Đạo Viện. Lúc trước Đường Tam Thập Lục cũng là học sinh của Thiên Đạo Viện, vốn là quen biết, bây giờ lại đều trở thành học sinh của Quốc Giáo Học Viện. Tuy nói không đến nỗi đồng bệnh tương liên, nhưng chí ít có mấy phần không giống tình hương khói. Lúc này chợt khẩn trưởng, y quen gọi Đường Tam Thập Lục là sư huynh, còn quên phải gọi là viện giám. Đường Tam Thập Lục rất để ý chuyện này cũng không làm sao tức giận.
- Sao thế? Đường Tam Thập Lục nghiêng nghiêng người hỏi.
Sơ Văn Bân mang ý sợ hãi liếc nhìn đấu trường, nói:
- Người đó cảm thấy có chút dữ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Tối qua Trần Trường Sinh dạy ngươi một chiêu, chính là chuyên đối phó người này. Nếu may mắn nói không chừng có thể chiếm chút tiện nghi… cho dù ngươi sợ cũng không thể lập tức đổi người.
Sơ Văn Bân có chút bất đắc dĩ, xách kiếm liền đi xuống bậc thềm.
Cao thủ vẻ mặt âm âm đó thấy Sơ Vân Bân màu da trắng tinh giống như con gái, lộ ra nộ cười âm hiểm khó hiểu, nói:
- Thì ra quả thật có chút không sợ chết.
Sơ Văn Bân bị nụ cười này sợ khiếp vía, xoay người nhìn Đường Tam Thập Lục nói:
- Sư huynh, gã làm đệ sợ.
Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày, nhìn người đó nói:
- Ta nói đánh nhau chính là đánh nhau, ngươi nói lung tung gì đó?
Người đó thu nụ cười lại, hàn ý ép người nói:
- Quốc Giáo Học Viện bây giờ cả lời nói thật cũng không dám nghe sao?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Có bản lĩnh hôm nay ngươi đánh chết y cho ta xem.
Sơ Vân Bân nghe vậy kinh hãi. Thầm nghĩ sư huynh, huynh nói lời này rất soái khí, khí thế rất thịnh, nhưng… mạng là của bản thân đệ đó.
Người đó cười lạnh nói:
- Đánh chết thì thế nào?
Đường Tam Thập Lục hơi mỉm môi.
Giống như trước đây Trần Trường Sinh ở trong Trừng Hồ Lầu, y cũng rõ ràng cảm nhận được… sát ý của người này.
- Trong quy tắc chư viện diễn võ không có điều khoản đánh chết người.
Y nhìn người đó mặt không biểu tình nói:
- Nếu ngươi muốn phá hỏng quy tắc, ta tất nhiên có cách chơi không theo quy tắc.
Người đó cười lên, cùng với sắc mặt tái nhợt và ánh mắt âm trầm, nụ cười hiện ra đặc biệt đáng sợ:
- Mấy ngày trước, công tử nhà ta vừa nói, đao kiếm không có mắt.
Nghe lời này, mọi người mới biết, thì ra người này đúng là thuộc hạ của Biệt Thiên Tâm, hoặc là người hậu của nhà y.
Đừng thấy chỉ là thuộc hạ thậm chí là người hầu, nhưng có thể đi theo Biệt Thiên Tâm hành tẩu thế gian, làm hai vị Bát Phương Phong Vũ yên tâm… người này tất nhiên cực kỳ mạnh mẽ đáng sợ.
- Đao kiếm không có mắt, ngươi lại không phải người mù.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã nói:
- Nếu bất an, ta tất nhiên sẽ kêu dừng lại.
Người hầu của Biệt gia cười như không nói:
- Dựa vào cái gì Đường thiếu gia ngài kêu dừng, thì ta phải dừng? Hơn nữa, những học sinh của Quốc Giáo Học Viện các ngài quá yếu, ta đánh bình thường, nhất thời lỡ tay đánh chết họ cũng bình thường.
- Lỡ tay? Chân mày của Đường Tam Thập Lục chau lại, giống như thanh kiếm sắp tuốt khỏi vỏ.
Gã người hầu Biệt gia thoạt nhìn rất có lòng giải thích:
- Lỡ tay chính là ý dừng không kịp.
- Ngươi nói đúng, tân sinh của Quốc Giáo Học Viện bọn ta đương nhiên vẫn còn khá yếu, các ngươi đối với bọn họ mà nói chắc chắn là kẻ mạnh, lấy mạnh hiếp yếu, mọi người còn dừng không kịp…
Đường Tam Thập Lục nhìn gã rất bình tĩnh nói:
- Nếu không được, ta đành mời cả nhà ngươi dừng lại.
Gã người hầu đó thần tình hơi rét, nói:
- Ngài chắc rất rõ ta là người của Biệt gia.
- Ta đương nhiên biết ngươi là người hầu của Biệt gia, Dã Hưng Khánh.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã nói:
- Nhưng nhà của ngươi ở quận Sơn Nam, ỷ vào thế của Biệt gia, ức nam hiếp nữ ở quê nhà, không ác không làm, cướp ruộng tốt vạn mẫu, nghe nói con trai ngươi còn đang làm quan huyện?
Nghe lời nói này người hầu Biệt gia tên gọi Dã Hưng Khánh, thần tình chợt biến, quát lớn:
- Ngươi nói lời này là ý gì?
- Ý của ta là, ta biết ngươi là ai.
Đường Tam Thập Lục không nhìn gã nữa, ngước nhìn đám cao thủ theo lệnh của Thiên Hải Gia đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện ở phía sau đám đông, nói:
- Tất cả các ngươi, ta đều biết là ai, cho nên muốn đánh thì đánh. Nhưng nếu có người thật muốn làm lớn chuyện, lại nói những lời khốn khiếp như cái gì dừng không kịp, vậy ta đành để tất cả nhà các ngươi đều phải dừng lại.
Sau đó y lại nhìn Dã Hưng Khánh, hỏi:
- Bây giờ ngươi nghe rõ rồi chưa?
Trên thế giới này chuyện có thể dừng lại rất nhiều, ví dụ như kiếm, như lời nói, còn có tiền đồ, thậm chí là vận mệnh
Lúc nói những lời này, y rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác kêu ngạo quá lời của ngày thường.
Chỉ như như vậy, tất cả mọi người biết y nói là nói thật, không chỉ là nói lời độc.
Đúng vậy, cho dù là Quốc Giáo Học Viện cũng không thể làm gì Biệt gia, dù sao còn có hai vị Bát Phương Phong Vũ.
Nhưng Dã Hưng Khánh suy cho cùng cũng chỉ là người hầu của Biệt gia, gã có nhà của mình, có người nhà của mình. Vậy lúc gã uy hiếp Quốc Giáo Học Viện, trước tiên nên nghĩ cho rõ, Quốc Giáo Học Viện có thể rất dễ dàng chấn hiếp được gã.
Sau khi Đường Tam Thập Lục rõ ràng nói xong những lời này, Dã Hưng Khánh nghĩ rõ rồi, thế là sắc mặt của gã trở nên khó coi dị thường.
- Sư huynh, huynh thật tài giỏi.
Sơ Văn Bân thu khiếp ý lại, nhìn Đường Tam Thập Lục vui vẻ nói.
Được khen ngợi như vậy, đổi là ngày thường, Đường Tam Thập Lục nhất định rất vui, nhưng lúc này y không có, vì y biết chuyện này sẽ không kết thúc như vậy. Quan trọng nhất là, lúc ở cửa Quốc Giáo Học Viện, y nói với cả tòa kinh đô, mình tuyệt đối sẽ không để cuộc chiến ảnh hưởng tới những tân sinh này, cho nên y không muốn mạo hiểm.
Tối qua y và Trần Trường Sinh đã sắp xếp xong ổn thỏa, đến đây tạm thời nói một đoạn.
Tuy so với tính toán ban đầu có chút sai lệch, nhưng y vẫn quyết định đích thân xuất thủ.
Chính ngay lúc này, từ trong đám đông đi ra một người, người đó đi tới cửa Quốc Giáo Học Viện, nói:
- Trận này để ta.
Đó là học sinh trẻ tuổi nho nhã điềm đạm quý khí, lại cho người ta một cảm giác đoan chính nghiêm túc.
Đường Tam Thập Lục nhìn y hỏi:
- Sao ngươi đen đúa thế?
Học sinh trẻ tuổi đó liếc nhìn y, chậm rãi hồi đáp:
- Ngài biết, mấy cái bia đá phía sau hơi nhỏ không ngăn được mặt trời. ng trước khi xuất kiếm, ta cũng không tin hắn có thể giúp ta chiến thắng Thất Gian, nhưng tiểu tử đó đã làm được.
- Vị kiếm đạo thiên phú này thật là làm người ta thán phục.
- Ca ngợi của ngươi, ta sẽ truyền đạt cho hắn. Nhưng, hắn nhất định sẽ không thừa nhận mình là thiên tài kiếm đạo.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Hắn chỉ biết nói mình chỉ là khá chăm chỉ nổ lực, trí nhớ khá tốt mà thôi.
Kiếm khách đó nghe vậy ngẩn ra. Thầm nghĩ thiên phú kiếm đạo thế này, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra, làm sao có thể phủ nhận… không biết nên nói thế nào.
- Ta cũng cảm thấy bộ dạng lúc hắn nói lời này rất vô sỉ, ừ, đôi khi còn vô sỉ hơn ta.
Đường Tam Thập Lục chắp tay với kiếm khách đó.
Kiếm khách đó gật gật đầu, lui lại phía sau đám đông, nhưng không có đứng chung đám cao thủ của Thiên Hải Gia, mà tiếp tục đi ra chỗ xa.
Tin rằng gã sẽ đi rất xa, phải đi qua cầu Nại Hà, đi ra cửa thành, sau đó đi đến vùng trời bao la hơn.
Hôm nay nhìn thấy kiếm đạo như biển, thì làm sao còn có thể lưu lại ở tòa tiểu thành kinh đô này chứ?
Trận chiến thứ ba sắp đến.
Vị cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện vẻ mặt âm âm, rõ ràng không phải lương thiện, hơn nữa cũng không có che giấu sát ý trong mắt mình.
Đại diện Quốc Giáo Học Viện xuất chiến là một vị học sinh từ Thiên Đạo Viện chuyển đến, gọi là Sơ Văn Bân.
- Sư huynh… tình hình hình như có chút không ổn. Sơ Văn Bân nhìn gã cao thủ đó có chút bất an thấp giọng nói.
Gã trước đây là học sinh của Thiên Đạo Viện. Lúc trước Đường Tam Thập Lục cũng là học sinh của Thiên Đạo Viện, vốn là quen biết, bây giờ lại đều trở thành học sinh của Quốc Giáo Học Viện. Tuy nói không đến nỗi đồng bệnh tương liên, nhưng chí ít có mấy phần không giống tình hương khói. Lúc này chợt khẩn trưởng, y quen gọi Đường Tam Thập Lục là sư huynh, còn quên phải gọi là viện giám. Đường Tam Thập Lục rất để ý chuyện này cũng không làm sao tức giận.
- Sao thế? Đường Tam Thập Lục nghiêng nghiêng người hỏi.
Sơ Văn Bân mang ý sợ hãi liếc nhìn đấu trường, nói:
- Người đó cảm thấy có chút dữ.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Tối qua Trần Trường Sinh dạy ngươi một chiêu, chính là chuyên đối phó người này. Nếu may mắn nói không chừng có thể chiếm chút tiện nghi… cho dù ngươi sợ cũng không thể lập tức đổi người.
Sơ Văn Bân có chút bất đắc dĩ, xách kiếm liền đi xuống bậc thềm.
Cao thủ vẻ mặt âm âm đó thấy Sơ Vân Bân màu da trắng tinh giống như con gái, lộ ra nộ cười âm hiểm khó hiểu, nói:
- Thì ra quả thật có chút không sợ chết.
Sơ Văn Bân bị nụ cười này sợ khiếp vía, xoay người nhìn Đường Tam Thập Lục nói:
- Sư huynh, gã làm đệ sợ.
Đường Tam Thập Lục hơi nhướn mày, nhìn người đó nói:
- Ta nói đánh nhau chính là đánh nhau, ngươi nói lung tung gì đó?
Người đó thu nụ cười lại, hàn ý ép người nói:
- Quốc Giáo Học Viện bây giờ cả lời nói thật cũng không dám nghe sao?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Có bản lĩnh hôm nay ngươi đánh chết y cho ta xem.
Sơ Vân Bân nghe vậy kinh hãi. Thầm nghĩ sư huynh, huynh nói lời này rất soái khí, khí thế rất thịnh, nhưng… mạng là của bản thân đệ đó.
Người đó cười lạnh nói:
- Đánh chết thì thế nào?
Đường Tam Thập Lục hơi mỉm môi.
Giống như trước đây Trần Trường Sinh ở trong Trừng Hồ Lầu, y cũng rõ ràng cảm nhận được… sát ý của người này.
- Trong quy tắc chư viện diễn võ không có điều khoản đánh chết người.
Y nhìn người đó mặt không biểu tình nói:
- Nếu ngươi muốn phá hỏng quy tắc, ta tất nhiên có cách chơi không theo quy tắc.
Người đó cười lên, cùng với sắc mặt tái nhợt và ánh mắt âm trầm, nụ cười hiện ra đặc biệt đáng sợ:
- Mấy ngày trước, công tử nhà ta vừa nói, đao kiếm không có mắt.
Nghe lời này, mọi người mới biết, thì ra người này đúng là thuộc hạ của Biệt Thiên Tâm, hoặc là người hậu của nhà y.
Đừng thấy chỉ là thuộc hạ thậm chí là người hầu, nhưng có thể đi theo Biệt Thiên Tâm hành tẩu thế gian, làm hai vị Bát Phương Phong Vũ yên tâm… người này tất nhiên cực kỳ mạnh mẽ đáng sợ.
- Đao kiếm không có mắt, ngươi lại không phải người mù.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã nói:
- Nếu bất an, ta tất nhiên sẽ kêu dừng lại.
Người hầu của Biệt gia cười như không nói:
- Dựa vào cái gì Đường thiếu gia ngài kêu dừng, thì ta phải dừng? Hơn nữa, những học sinh của Quốc Giáo Học Viện các ngài quá yếu, ta đánh bình thường, nhất thời lỡ tay đánh chết họ cũng bình thường.
- Lỡ tay? Chân mày của Đường Tam Thập Lục chau lại, giống như thanh kiếm sắp tuốt khỏi vỏ.
Gã người hầu Biệt gia thoạt nhìn rất có lòng giải thích:
- Lỡ tay chính là ý dừng không kịp.
- Ngươi nói đúng, tân sinh của Quốc Giáo Học Viện bọn ta đương nhiên vẫn còn khá yếu, các ngươi đối với bọn họ mà nói chắc chắn là kẻ mạnh, lấy mạnh hiếp yếu, mọi người còn dừng không kịp…
Đường Tam Thập Lục nhìn gã rất bình tĩnh nói:
- Nếu không được, ta đành mời cả nhà ngươi dừng lại.
Gã người hầu đó thần tình hơi rét, nói:
- Ngài chắc rất rõ ta là người của Biệt gia.
- Ta đương nhiên biết ngươi là người hầu của Biệt gia, Dã Hưng Khánh.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã nói:
- Nhưng nhà của ngươi ở quận Sơn Nam, ỷ vào thế của Biệt gia, ức nam hiếp nữ ở quê nhà, không ác không làm, cướp ruộng tốt vạn mẫu, nghe nói con trai ngươi còn đang làm quan huyện?
Nghe lời nói này người hầu Biệt gia tên gọi Dã Hưng Khánh, thần tình chợt biến, quát lớn:
- Ngươi nói lời này là ý gì?
- Ý của ta là, ta biết ngươi là ai.
Đường Tam Thập Lục không nhìn gã nữa, ngước nhìn đám cao thủ theo lệnh của Thiên Hải Gia đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện ở phía sau đám đông, nói:
- Tất cả các ngươi, ta đều biết là ai, cho nên muốn đánh thì đánh. Nhưng nếu có người thật muốn làm lớn chuyện, lại nói những lời khốn khiếp như cái gì dừng không kịp, vậy ta đành để tất cả nhà các ngươi đều phải dừng lại.
Sau đó y lại nhìn Dã Hưng Khánh, hỏi:
- Bây giờ ngươi nghe rõ rồi chưa?
Trên thế giới này chuyện có thể dừng lại rất nhiều, ví dụ như kiếm, như lời nói, còn có tiền đồ, thậm chí là vận mệnh
Lúc nói những lời này, y rất bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác kêu ngạo quá lời của ngày thường.
Chỉ như như vậy, tất cả mọi người biết y nói là nói thật, không chỉ là nói lời độc.
Đúng vậy, cho dù là Quốc Giáo Học Viện cũng không thể làm gì Biệt gia, dù sao còn có hai vị Bát Phương Phong Vũ.
Nhưng Dã Hưng Khánh suy cho cùng cũng chỉ là người hầu của Biệt gia, gã có nhà của mình, có người nhà của mình. Vậy lúc gã uy hiếp Quốc Giáo Học Viện, trước tiên nên nghĩ cho rõ, Quốc Giáo Học Viện có thể rất dễ dàng chấn hiếp được gã.
Sau khi Đường Tam Thập Lục rõ ràng nói xong những lời này, Dã Hưng Khánh nghĩ rõ rồi, thế là sắc mặt của gã trở nên khó coi dị thường.
- Sư huynh, huynh thật tài giỏi.
Sơ Văn Bân thu khiếp ý lại, nhìn Đường Tam Thập Lục vui vẻ nói.
Được khen ngợi như vậy, đổi là ngày thường, Đường Tam Thập Lục nhất định rất vui, nhưng lúc này y không có, vì y biết chuyện này sẽ không kết thúc như vậy. Quan trọng nhất là, lúc ở cửa Quốc Giáo Học Viện, y nói với cả tòa kinh đô, mình tuyệt đối sẽ không để cuộc chiến ảnh hưởng tới những tân sinh này, cho nên y không muốn mạo hiểm.
Tối qua y và Trần Trường Sinh đã sắp xếp xong ổn thỏa, đến đây tạm thời nói một đoạn.
Tuy so với tính toán ban đầu có chút sai lệch, nhưng y vẫn quyết định đích thân xuất thủ.
Chính ngay lúc này, từ trong đám đông đi ra một người, người đó đi tới cửa Quốc Giáo Học Viện, nói:
- Trận này để ta.
Đó là học sinh trẻ tuổi nho nhã điềm đạm quý khí, lại cho người ta một cảm giác đoan chính nghiêm túc.
Đường Tam Thập Lục nhìn y hỏi:
- Sao ngươi đen đúa thế?
Học sinh trẻ tuổi đó liếc nhìn y, chậm rãi hồi đáp:
- Ngài biết, mấy cái bia đá phía sau hơi nhỏ không ngăn được mặt trời. ng trước khi xuất kiếm, ta cũng không tin hắn có thể giúp ta chiến thắng Thất Gian, nhưng tiểu tử đó đã làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.