Quyển 3 - Chương 479: Kiếm từ miệng ra (p3)
Miêu Nị
09/12/2016
Kiếm khách đó mặt vẫn không cảm xúc, kiếm rời khỏi vỏ, chân nguyên vô
biên, trực tiếp trấn lên kiếm của Phục Tân Tri làm kiếm của y lệch khỏi
quỹ tích.
Phục Tân Tri không có kinh hoảng.
Không biết tại sao, đêm qua Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục nói với tất cả cá tân sinh như vầy…
Sau khi y xuất một kiếm đầu tiên, kính úy đối với Thông U Thượng cảnh thường có ở trong quận Tuy Dương sớm đã biến mất.
Hơn nữa đối với cục diện bây giờ, tối qua đã luyện tập qua mấy lần, kiếm của y đúng lúc ở vị trí mà Trần viện trưởng tính toán ra.
Vị trí đó vô cùng tốt, thường được dùng cho thức thứ năm của Chung Phong Vũ Kiếm.
Y ngưng thần tịnh khí, kiếm thế đột nhiên tăng, mưa gió chợt dừng, hơi tà tà lại đâm tới tay đối thủ
Đồng thời, y thầm đếm:
- Đây là kiếm thứ hai
Tối qua Trần viện trưởng từng nói, chỉ cần hôm nay có thể ở trước mặt đối thủ cường đại này sử dụng ra bốn chiêu kiếm, vậy đã thành công rồi.
Sát sát sát sát
Kiếm quang không ngừng lóe hiện, sau đó biến mất không thấy.
Mưa gió trước cửa Quốc Giáo Học Viện đồng thời biến mất không thấy, còn lại là một mảng sáng sủa, liền sau đó lập tức nóng lên.
Kiếm khách đó vẫn mặt không biểu tình đứng nguyên tại chỗ, động còn chưa động, trên người không có vết thương, chỉ là vạt trước áo sam có thêm một vết rách rất nhỏ.
Phục Tân Tri đang cầm kiếm, ở ngực hơi phập phồng, vai trái xuất hiện một vết thương kiếm rất sâu, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Nhưng y dường như cảm thấy không đau đớn gì, ánh mắt vô cùng sáng ngời, tỏ ra đặc biệt kích động và hưng phấn.
Y đương nhiên không thể dành được thắng lợi. Tuy y cũng là một người mạnh nhất trong nhóm tân sinh này của Quốc Giáo Học Viện, nhưng đứng trước Thông U Cảnh vẫn không thể vượt qua.
Nhưng y xuất kiếm rồi.
Đây là chuyện quan trọng, cũng là chuyện Trần Trường Sinh hy vọng y có thể làm được.
Cho nên y chẳng những không có cảm giác thất bại gì, ngược lại cảm thấy hào tình vạn trượng.
Y vừa vào Quốc Giáo Học Viện chưa đến 5 ngày, không ngờ lại có thể xuất bốn kiếm trước mặt cường giả Thông U Cảnh.
Vậy nếu thời gian học ở Quốc Giáo Học Viện lâu hơn nữa, mình có thể sẽ đi đến bước nào?
Y nhìn ánh mắt của kiếm khách đó, trong lòng thầm nghĩ. Sang năm, chỉ cần sang năm, ta nhất định có thể chân chính chiến thắng ngươi.
- Còn đứng ở đó làm gì?
Trước cửa Quốc Giáo Học Viện vang lên giọng của Đường Tam Thập Lục.
Phục Tân Tri tỉnh hồn lại, thu kiếm vào vỏ, hành lễ với kiếm khách đó, sau đó quay về.
Kiếm khách đó không giống như người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện tức giận, cũng không có ý đồ ngăn chặn, hơn nữa rất rõ ràng không có liên quan gì với những cung nỏ của kỵ binh Quốc Giáo trên trường.
Đường Tam Thập Lục thấy Phục Tân Tri quay lại nói:
- Theo suy tính tối qua, nếu ngươi muốn sử dụng ra bốn kiếm này, quả thật rất có thể bị thương, nhưng không đến nổi bị thương nặng như vậy.
Phục Tân Tri quay về, những người bạn đồng học nhìn thấy rất rõ vết thương kiếm đó đúng là rất sâu, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt.
- Kiếm cuối cùng ngươi dùng sâu một chút. Y có chút khẩn trương nói:
- Vì… ta thật sự rất muốn thử xem có thể đâm trúng đối phương không.
Kiếm cuối cùng của y không thể đâm trúng cơ thể của đối thủ, chỉ làm rách một lỗ rất nhỏ trên áo của đối phương. Nếu không nhìn kỹ, thậm chí không thể nhìn ra.
Đường Tam Thập Lục nhìn y hỏi:
- Ngươi cảm thấy có đáng không?
Dùng một vết thương kiếm sâu thấy xương, đổi lấy một lỗ nhỏ trên áo đối phương, bất cứ ai nhìn thấy đều là chuyện rất không đáng.
Nhưng Phục Tân Tri sau khi nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Ta cảm thấy đáng
- Mình cảm thấy đáng thì là đáng. Đường Tam Thập Lục lộ ra nụ cười, nhìn y mãn nguyện nói:
- Ví dụ như ta cảm thấy ngươi rất giỏi, vậy thì ngươi thật sự rất giỏi.
Chính ngay lúc này, giữa trận đấu bỗng nhiên truyền đến giọng của gã kiếm khách.
Không biết tại sao, giọng của gã kiếm khách đó có chút run rẩy, không rõ là sợ hãi hay kích động.
- Hảo kiếm pháp.
Lúc nói câu này gã không có nhìn Phục Tân Tri, mà là nhìn Đường Tam Thập Lục.
Không phải sợ hãi, là kích động, thậm chí là một loại chấn động sau khi nhìn thấy phong cảnh núi mây biển tuyệt đẹp.
Với cảnh giới của Phục Tân Tri có thể học được Chung Sơn Phong Vũ, chỉ sợ chỉ có hai chiêu, sự thực này đã đủ làm người ta chấn động.
Nhưng chấn động và khen ngợi của gã kiếm khách này không phải đến từ đó.
Chân chính làm gã chấn động là người dạy kiếm pháp cho người Phục Tân Tri.
Kiếm khách này là Thông U Trung Cảnh. Theo lý mà nói, đối với một thiếu niên Tọa Chiếu Cảnh, tùy tiện một kiếm cũng có thể đánh bại đối phương. Nhưng kiếm đầu tiên của Phục Tân Tri đến quá nhanh, lại làm gã không thể không thủ thế trước. Mà ngay lúc gã chuẩn bị chuyển thủ thành công, kiếm thứ hai của Phục Tân Tri lại đến, vẫn rất nhanh.
Có thể nhanh như vậy, cho thấy giữa hai kiếm của Phục Tân Tri không có chút ngưng trệ.
Mà thức thứ nhất và thức thứ 5 của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm theo lý mà nói rất khó liền cùng một chỗ, càng không thể thông thuận như vậy.
Vấn đề ở chỗ, kiếm của gã chấn xéo lên trên kiếm của Phục Trân Tri.
Ngay ở vị trí này, chính là gốc độ đó, mới có thể làm hai kiếm của Phục Tân Tri liền cùng và nhanh như thiểm điện.
Gã thấy qua Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, nhưng xưa nay gã chưa từng nghĩ qua Chung Sơn Phong Vũ Kiếm có thể dùng như vậy
Càng làm gã cảm thấy khiếp sợ là kiếm thứ ba và thứ tư của Phục Tân Tri
Hai chiêu kiếm đó là Quốc Giáo Chân Kiếm
Từ Chung Sơn Phong Vũ chuyển tới Quốc Giáo Chân Kiếm, sao cũng có thể chuyển thông thuận như vậy? Thậm chí làm cho người ta có một cảm giác diệu đáo thiên thành?
Rõ ràng không phải là một bộ kiếm pháp, tại sao lại giống như là những liên hoàn kiếm của Kiếm Đạo Đại Tông cất giấu ngàn năm sáng tạo ra.
Đối với gã kiếm khách này mà nói, bốn kiếm này thật sự là quá tinh diệu, cũng rất đáng sợ.
Gã rất rõ, nếu không phải cảnh giới của Phục Tân Tri không bằng mình, mình quả thật không biết nên làm thế nào ứng phó bốn kiếm này.
Nói cách khác, đó chính là nếu Phục Tân Tri biết có thể phá cảnh Thông U, cho dù kém hơn gã một bậc, cũng có thể dùng bốn kiếm này uy hiếp được mình.
Bốn kiếm thế này đương nhiên không thể là một tân sinh châu quận mới vào Quốc Giáo học xong thì có thể nghĩ ra.
Mà lúc nãy Phục Tân Tri biến hóa kiếm chiêu, thoạt nhìn phán đoán thế cuộc rất chuẩn xác. Rất rõ ràng là có người tính toán trước giúp y.
Ai có thể tính toán trước tất cả chi tiết của trận đấu kiếm hôm nay, hơn nữa còn đưa ra phương án giải quyết hoàn mỹ như vậy?
Gã kiếm khách đó nghĩ tới thế gian không ngờ lại có người như vậy, càng cảm thấy rét lạnh cả người, lại cả người nóng lên.
Gã nghĩ tới có người lại có thể đi tới bước này trên kiếm đạo, càng vô cùng phấn chấn, hận không thể lúc này đi uống cho thoải mái một phen.
- Đây… là kiếm pháp của Trần viện trưởng? Gã nhìn Đường Tam Thập Lục run giọng hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Phải
Kiếm khách trầm ngâm rất lâu, mới từ trong chấn kinh bình tỉnh lại một chút, cảm thán nói:
- Ta nghe qua câu chuyện năm ngoái trên Thanh Đằng Yến ngài ấy luận kiếm với Cẩu Hàn Thực. Mỗi lần nghe tới những chi tiết đó, luôn cảm thấy là người kể chuyện nói quá sự thật, rất khoa trương. Dù sao lúc đó ngài ấy vẫn chỉ là Tọa Chiếu Cảnh, bây giờ ta mới biết thì ra đường kiếm đó, quả thật là có người vừa sinh ra đã biết.
Nghe thấy những lời nói này, Đường Tam Thập Lục cũng tự nhiên nhớ đến cảnh tượng trong Thanh Đằng Yến năm ngoái, đồng thời cũng rất cảm thán, nói:
- Đừng nói ngươi không tin, lúc đó hắn nói kiếm chiêu, ta phục trách xuất kiếm. Nhưng trước khi xuất kiếm, ta cũng không tin hắn có thể giúp ta chiến thắng Thất Gian, nhưng tiểu tử đó đã làm được.
Phục Tân Tri không có kinh hoảng.
Không biết tại sao, đêm qua Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục nói với tất cả cá tân sinh như vầy…
Sau khi y xuất một kiếm đầu tiên, kính úy đối với Thông U Thượng cảnh thường có ở trong quận Tuy Dương sớm đã biến mất.
Hơn nữa đối với cục diện bây giờ, tối qua đã luyện tập qua mấy lần, kiếm của y đúng lúc ở vị trí mà Trần viện trưởng tính toán ra.
Vị trí đó vô cùng tốt, thường được dùng cho thức thứ năm của Chung Phong Vũ Kiếm.
Y ngưng thần tịnh khí, kiếm thế đột nhiên tăng, mưa gió chợt dừng, hơi tà tà lại đâm tới tay đối thủ
Đồng thời, y thầm đếm:
- Đây là kiếm thứ hai
Tối qua Trần viện trưởng từng nói, chỉ cần hôm nay có thể ở trước mặt đối thủ cường đại này sử dụng ra bốn chiêu kiếm, vậy đã thành công rồi.
Sát sát sát sát
Kiếm quang không ngừng lóe hiện, sau đó biến mất không thấy.
Mưa gió trước cửa Quốc Giáo Học Viện đồng thời biến mất không thấy, còn lại là một mảng sáng sủa, liền sau đó lập tức nóng lên.
Kiếm khách đó vẫn mặt không biểu tình đứng nguyên tại chỗ, động còn chưa động, trên người không có vết thương, chỉ là vạt trước áo sam có thêm một vết rách rất nhỏ.
Phục Tân Tri đang cầm kiếm, ở ngực hơi phập phồng, vai trái xuất hiện một vết thương kiếm rất sâu, máu tươi đang không ngừng chảy ra.
Nhưng y dường như cảm thấy không đau đớn gì, ánh mắt vô cùng sáng ngời, tỏ ra đặc biệt kích động và hưng phấn.
Y đương nhiên không thể dành được thắng lợi. Tuy y cũng là một người mạnh nhất trong nhóm tân sinh này của Quốc Giáo Học Viện, nhưng đứng trước Thông U Cảnh vẫn không thể vượt qua.
Nhưng y xuất kiếm rồi.
Đây là chuyện quan trọng, cũng là chuyện Trần Trường Sinh hy vọng y có thể làm được.
Cho nên y chẳng những không có cảm giác thất bại gì, ngược lại cảm thấy hào tình vạn trượng.
Y vừa vào Quốc Giáo Học Viện chưa đến 5 ngày, không ngờ lại có thể xuất bốn kiếm trước mặt cường giả Thông U Cảnh.
Vậy nếu thời gian học ở Quốc Giáo Học Viện lâu hơn nữa, mình có thể sẽ đi đến bước nào?
Y nhìn ánh mắt của kiếm khách đó, trong lòng thầm nghĩ. Sang năm, chỉ cần sang năm, ta nhất định có thể chân chính chiến thắng ngươi.
- Còn đứng ở đó làm gì?
Trước cửa Quốc Giáo Học Viện vang lên giọng của Đường Tam Thập Lục.
Phục Tân Tri tỉnh hồn lại, thu kiếm vào vỏ, hành lễ với kiếm khách đó, sau đó quay về.
Kiếm khách đó không giống như người khiêu chiến của Ly Cung Phụ Viện tức giận, cũng không có ý đồ ngăn chặn, hơn nữa rất rõ ràng không có liên quan gì với những cung nỏ của kỵ binh Quốc Giáo trên trường.
Đường Tam Thập Lục thấy Phục Tân Tri quay lại nói:
- Theo suy tính tối qua, nếu ngươi muốn sử dụng ra bốn kiếm này, quả thật rất có thể bị thương, nhưng không đến nổi bị thương nặng như vậy.
Phục Tân Tri quay về, những người bạn đồng học nhìn thấy rất rõ vết thương kiếm đó đúng là rất sâu, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt.
- Kiếm cuối cùng ngươi dùng sâu một chút. Y có chút khẩn trương nói:
- Vì… ta thật sự rất muốn thử xem có thể đâm trúng đối phương không.
Kiếm cuối cùng của y không thể đâm trúng cơ thể của đối thủ, chỉ làm rách một lỗ rất nhỏ trên áo của đối phương. Nếu không nhìn kỹ, thậm chí không thể nhìn ra.
Đường Tam Thập Lục nhìn y hỏi:
- Ngươi cảm thấy có đáng không?
Dùng một vết thương kiếm sâu thấy xương, đổi lấy một lỗ nhỏ trên áo đối phương, bất cứ ai nhìn thấy đều là chuyện rất không đáng.
Nhưng Phục Tân Tri sau khi nghiêm túc suy nghĩ, nói:
- Ta cảm thấy đáng
- Mình cảm thấy đáng thì là đáng. Đường Tam Thập Lục lộ ra nụ cười, nhìn y mãn nguyện nói:
- Ví dụ như ta cảm thấy ngươi rất giỏi, vậy thì ngươi thật sự rất giỏi.
Chính ngay lúc này, giữa trận đấu bỗng nhiên truyền đến giọng của gã kiếm khách.
Không biết tại sao, giọng của gã kiếm khách đó có chút run rẩy, không rõ là sợ hãi hay kích động.
- Hảo kiếm pháp.
Lúc nói câu này gã không có nhìn Phục Tân Tri, mà là nhìn Đường Tam Thập Lục.
Không phải sợ hãi, là kích động, thậm chí là một loại chấn động sau khi nhìn thấy phong cảnh núi mây biển tuyệt đẹp.
Với cảnh giới của Phục Tân Tri có thể học được Chung Sơn Phong Vũ, chỉ sợ chỉ có hai chiêu, sự thực này đã đủ làm người ta chấn động.
Nhưng chấn động và khen ngợi của gã kiếm khách này không phải đến từ đó.
Chân chính làm gã chấn động là người dạy kiếm pháp cho người Phục Tân Tri.
Kiếm khách này là Thông U Trung Cảnh. Theo lý mà nói, đối với một thiếu niên Tọa Chiếu Cảnh, tùy tiện một kiếm cũng có thể đánh bại đối phương. Nhưng kiếm đầu tiên của Phục Tân Tri đến quá nhanh, lại làm gã không thể không thủ thế trước. Mà ngay lúc gã chuẩn bị chuyển thủ thành công, kiếm thứ hai của Phục Tân Tri lại đến, vẫn rất nhanh.
Có thể nhanh như vậy, cho thấy giữa hai kiếm của Phục Tân Tri không có chút ngưng trệ.
Mà thức thứ nhất và thức thứ 5 của Chung Sơn Phong Vũ Kiếm theo lý mà nói rất khó liền cùng một chỗ, càng không thể thông thuận như vậy.
Vấn đề ở chỗ, kiếm của gã chấn xéo lên trên kiếm của Phục Trân Tri.
Ngay ở vị trí này, chính là gốc độ đó, mới có thể làm hai kiếm của Phục Tân Tri liền cùng và nhanh như thiểm điện.
Gã thấy qua Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, nhưng xưa nay gã chưa từng nghĩ qua Chung Sơn Phong Vũ Kiếm có thể dùng như vậy
Càng làm gã cảm thấy khiếp sợ là kiếm thứ ba và thứ tư của Phục Tân Tri
Hai chiêu kiếm đó là Quốc Giáo Chân Kiếm
Từ Chung Sơn Phong Vũ chuyển tới Quốc Giáo Chân Kiếm, sao cũng có thể chuyển thông thuận như vậy? Thậm chí làm cho người ta có một cảm giác diệu đáo thiên thành?
Rõ ràng không phải là một bộ kiếm pháp, tại sao lại giống như là những liên hoàn kiếm của Kiếm Đạo Đại Tông cất giấu ngàn năm sáng tạo ra.
Đối với gã kiếm khách này mà nói, bốn kiếm này thật sự là quá tinh diệu, cũng rất đáng sợ.
Gã rất rõ, nếu không phải cảnh giới của Phục Tân Tri không bằng mình, mình quả thật không biết nên làm thế nào ứng phó bốn kiếm này.
Nói cách khác, đó chính là nếu Phục Tân Tri biết có thể phá cảnh Thông U, cho dù kém hơn gã một bậc, cũng có thể dùng bốn kiếm này uy hiếp được mình.
Bốn kiếm thế này đương nhiên không thể là một tân sinh châu quận mới vào Quốc Giáo học xong thì có thể nghĩ ra.
Mà lúc nãy Phục Tân Tri biến hóa kiếm chiêu, thoạt nhìn phán đoán thế cuộc rất chuẩn xác. Rất rõ ràng là có người tính toán trước giúp y.
Ai có thể tính toán trước tất cả chi tiết của trận đấu kiếm hôm nay, hơn nữa còn đưa ra phương án giải quyết hoàn mỹ như vậy?
Gã kiếm khách đó nghĩ tới thế gian không ngờ lại có người như vậy, càng cảm thấy rét lạnh cả người, lại cả người nóng lên.
Gã nghĩ tới có người lại có thể đi tới bước này trên kiếm đạo, càng vô cùng phấn chấn, hận không thể lúc này đi uống cho thoải mái một phen.
- Đây… là kiếm pháp của Trần viện trưởng? Gã nhìn Đường Tam Thập Lục run giọng hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Phải
Kiếm khách trầm ngâm rất lâu, mới từ trong chấn kinh bình tỉnh lại một chút, cảm thán nói:
- Ta nghe qua câu chuyện năm ngoái trên Thanh Đằng Yến ngài ấy luận kiếm với Cẩu Hàn Thực. Mỗi lần nghe tới những chi tiết đó, luôn cảm thấy là người kể chuyện nói quá sự thật, rất khoa trương. Dù sao lúc đó ngài ấy vẫn chỉ là Tọa Chiếu Cảnh, bây giờ ta mới biết thì ra đường kiếm đó, quả thật là có người vừa sinh ra đã biết.
Nghe thấy những lời nói này, Đường Tam Thập Lục cũng tự nhiên nhớ đến cảnh tượng trong Thanh Đằng Yến năm ngoái, đồng thời cũng rất cảm thán, nói:
- Đừng nói ngươi không tin, lúc đó hắn nói kiếm chiêu, ta phục trách xuất kiếm. Nhưng trước khi xuất kiếm, ta cũng không tin hắn có thể giúp ta chiến thắng Thất Gian, nhưng tiểu tử đó đã làm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.