Quyển 3 - Chương 511: La bàn vận mệnh.
Miêu Nị
09/12/2016
Lúc năm tuổi, khi huyết mạch thiên phú thức tỉnh, bắt đầu tu hành, nàng
gần như tùy ý tìm một ngôi sao làm ngôi sao số mệnh của mình, nhưng độ
sáng của ngôi sao có thể là một trong những ngôi sao sáng nhất trong một trăm năm gần đây. Chỉ qua vài năm, nàng kết thúc học vị Mười Ba Ti
Thanh Thanh Diêu, Nam Phương Thánh Nữ đích thân đến kinh đô, từ trong
tay Giáo Hoàng và Thánh Hậu Nương Nương mang về Nam Khê Trai.
Khi đến Nam Khê Trai, cảnh giới của nàng còn dừng lại ở Tọa Chiếu Cảnh, tiếp đó lại bắt đầu giải Thiên Thư Bia, đồng thời từ những bút ký có thể nhìn ra, nàng thật sự xem hiểu Thiên Thư Bia.
Hắn và nàng là người Thông U Thượng Cảnh trẻ nhất lịch sử, nhưng hắn là dựa vào thực huyết của Kỳ Ngộ và Hắc Long, còn nàng là hoàn toàn dựa vào ngộ tính và huyết mạch thiên phú của bản thân.
Nàng và Thu Sơn Quân giống nhau, trong quá trình tu đạo chưa bao giờ gặp qua bất kì chướng ngại nào, chỉ cần muốn học cái gì thì có thể học được cái đó.
Bất kể chân nguyên số lượng, thần thức cường độ, đạo thuật công pháp, nàng đều vượt xa bạn cùng lứa tuổi với mình.
Nàng là phượng hoàng chân chính.
Trần Trường Sinh đã trầm mặc thời gian rất lâu, đối với trận chiến bảy ngày sau đó, không có bất kì tin tưởng gì.
Hiện tại rất nhiều người nói nàng là thiên tài tu đạo, đặc biệt là phương diện Kiếm Đạo, nhưng xem qua nhân sinh của Từ Hữu Dung, hắn mới hiểu được, cái gì gọi là thiên tài chân chính.
Giống như Đường Tam Thập Lục năm ngoái ở Lý Tử Viên khách điếm nói vậy, Từ Hữu Dung chính là như vậy khiến người ta không nói được gì.
Nhưng mà giống như Đường Tam Thập Lục nói vậy, trận chiến này rốt cuộc vẫn phải diễn ra, hắn đại diện Quốc Giáo Học Viên và Ly Cung, cho dù là không địch, cho dù là không muốn đánh như thế nào, cũng phải đánh rồi mới nói.
Hắn đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, chuẩn bị lấy khăn mặt mớ ra rửa mặt.
Hắn là người có cuộc sống đơn giản, duy chỉ về phương diện này tương đối phóng túng bản thân, mỗi khi gặp phải đại sự gì, hắn đều sẽ tắm rửa cho thật sạch sẽ, còn dùng một khăn mặt mới.
Sau khi mở tủ quần áo ra, hắn giật mình đứng ngay tại chỗ, bởi vì hắn phát hiện thiếu một cái.
Hơn mười cái khăn lông xếp ngăn gắn chồng lên nhau, trừ hắn ra, đại khái ai cũng không thể nào phát hiện ra thiếu một cái.
Đêm hôm đó, Từ Hữu Dung đã lấy một cái khăn lau tuyết trên bàn.
Hắn lẳng lặng đứng trước tủ quần áo, đứng một thời gian rất lâu.
Không biết vì sao, hắn cuối cùng không lấy khăn mặt, chậm rãi đóng cửa tủ lại, đi về phía trước cửa sổ, nhìn ra hoàng cung cách đó không xa.
Nàng hiện tại hẳn là trong hoàng cung?
Trong hoàng cung Đại Chu có rất nhiều tòa cung điện, nhưng chỉ có trong hoàng cung các lão nhân còn nhớ rất rõ, trong đó có một cung điện chuyên dành cho Từ Hữu Dung.
Vị trí tòa cung điện kia có chút xa? Rất yên tĩnh, hơn nữa vườn cây đặt biệt rất đẹp, phong cảnh ngoài cửa sổ cực kỳ đẹp.
Đây là chuyện Thánh Hậu Nương Nương mười mấy năm trước đã quyết định, sau đó khi Từ Hữu Dung đi Thánh Nữ Phong về, Bình Quốc Công Chủ muốn dọn đến đến cung điện ở, cũng không được như ý.
Từ Hữu Dung lúc đó ngồi ở trong cung điệm, ngoài cửa sổ tuyết nhẹ lướt qua, rất đẹp, nhưng nàng cũng không có tâm trạng ngắm cảnh.
Tầm mắt của nàng dừng lại trước Mệnh Bàn trước mặt.
Ngón tay của nàng nhẹ nhàng trượt theo Mệnh Bàn, tùy theo động tác, trên Mệnh Bàn thể hiện những đường nét phức tạp và đồ án cũng đang biến hóa theo nó, giống như nước chảy khi tụ khi tán, giống mây trôi khó có thể nắm lấy, thận chí đôi khi giống như Thiên Thư.
Dọc theo những đường cong quỹ tích bất đồng, đại diện cho vô số điều kiện, cụ thể là đến giờ khắc này, đại diện lịch sử Quốc giáo, truyền nhân của Ly cung, trải qua của Quốc Giáo Học Viên, cửa hàng thuyền, Giáo Hoàng, Tô Ly, những vị sư huynh trong truyền thuyết, Đường Tam Thập Lục, Trừng Hồ Lâu, vô số tin tức có liên quan đến TRần Trường Sinh, tất nhiên cũng không thể thiếu kiếm pháp, sở trường của Trần TRường Sinh.
Càng ngày càng khuya, nàng vẫn yên lặng nhìn Mệnh Bàn, làm suy đoán và tính toán.
Mãi rất lâu sau đó, tuyết ngoài cửa sổ từ từ ngừng lại, mây trong đêm cũng tan, ánh sao rơi trên lớp tuyết dày trong hoàng cung, phản chiếu vào trong phòng, cuối cùng rơi trước Mệnh Bàn.
Nàng đứng dậy, đưa hai tay hướng ra ngoài điện.
Mệnh Bàn vẫn lẳng lặng đặt trên bàn, dưới chiếu rọi của ánh sao, những đường cong vận mệnh vận động và đồ án từ từ dừng lại
Đó là một bức Tinh Đồ.
Cứ như vậy, ở hoàng cung và quốc giáo học viện lặp lại trong suốt sáu ngày.
Bên cạnh Trần Trường Sinh đầy giấy, trên giấy đó viết một chút số liệu và câu nói, hắn thậm chí ngay cả tắm đều loay hoay không kịp tắm rửa, vẫn không ngừng tính toán, càng mỏi mệt lại càng có lòng tin.
Từ Hữu Dung đang không ngừng dùng Mệnh Bàn tính toán suy diễn, cuối cùng đoạt được 17 bức tinh đồ, mỗi bức tinh đồ cuối cùng đều chỉ hướng thắng lợi.
Không khí kinh đô trở nên càng ngày càng náo nhiệt, không khí hoàng cung và quốc giáo học viện càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Bởi vì rất nhiều người đều nhìn thấy thời gian Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung chuẩn bị rất dài, vì trận đấu này mà bỏ ra không ít tâm lực.
Sáu ngày trôi qua, đã đến ngày thứ bảy, ngày thứ bảy là ngày bắt đầu cuộc đối chiến đó.
Qua sáng sớm không lâu, nơi khác của kinh đô đều trở nên yên tĩnh, vô số người đều đi đến Lạc thủy.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung có một trận chiến ở cầu Nại Hà, chính là trên dòng Lạc Thủy này, trong mắt tất cả mọi người, nơi đây là chiến trường thích hợp nhất.
Không phải bởi vì cầu Nại Hà là phong cảnh danh thắng, xứng đáng với cuộc chiến nhất định sẽ được viết vào sách sử, mà là bởi vì vị trí của cầu Nại Hà.
Phía Tây của cầu Nại Hà chính là Ly Cung, phía đông là Hoàng cung, khoảng cách giữa hai nơi hoàn toàn bằng nhau.
Lựa chọn nơi này làm chiến trường, không nghi ngờ gì là có thâm ý, hơn nữa cũng rất công bằng.
Từ Hữu Dung vẫn ở trong hoàng cung, sau đó có lẽ là từ trong Hoàng Cung đi ra, nhưng Trần Trường Sinh không phải xuất phát từ Ly cung. Hắn giống như thường lệ vậy, canh năm tỉnh dậy, mở mắt tĩnh lặng, dưới ánh mắt Hiên Viên Phá Ân Thiết, ăn hai tô mì thịt bò to, dưới sự trợ giúp của Tô Mặc Ngu, mặc vào bộ viện phục của quốc giáo học viện, bất kể độ dài cổ áo của áo ngoài lộ ra hay là độ cao của vạt áo và giày, đều hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu nghiêm khắc nhất.
Đường Tam Thập Lục cái gì cũng không làm, chỉ đứng bên cạnh, trong tay cầm cây tăm không ngừng xỉa răng, đồng thời không ngừng oán trách thịt bò hôm nay nấu không đủ mềm.
Cửa Quốc giáo học viện từ từ mở ra, Trần Trường Sinh đang đợi Đường Tam Thập Lục và những học sinh mới cùng đi, đi qua ngõ Bách Hoa, lên ngõ chính, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, đi đến Lạc Thủy.
Không biết từ lúc nào, trong tay Đường Tam Thập Lục có thêm một chén sữa đậu nành và hai cái bánh tiêu.
Tân giáo sĩ trên đường nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lúc khẩn trương như vậy, không ngờ ngươi cũng không quên chuyện này.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Có gì phải khẩn trương chứ, dù sao cũng chỉ biết phân ra thắng bại, cũng không phải là phân sinh tử, càng huống hồ đồ ăn ngon từ trước đến nay cao hơn sinh tử.
Không biết vì sao, nghe những lời này, tâm trạng của Trần Trường Sinh trở nên bình tĩnh nhiều hơn.
Nhưng hôm nay cả kinh thành đều đã được định trước là không thể bình tĩnh.
Tin tức Trần Trường Sinh rời Quốc Giáo Học Viện, nhanh chóng theo làn gió lạnh mùa đông lan đến khắp nơi của kinh đô.
- Trần TRường Sinh đã ra ngõ Bách Hoa.
- Học sinh của Quốc giáo học viện đều đi theo.
- Người của Ly Cung đã đón hắn rồi.
- Bọn họ đã đến Mặc Trì.
- Qua Thiên Thông Uyển.
- Trần Trường Sinh sẽ đến Hồi Long Quan ngay.
Khi đến Nam Khê Trai, cảnh giới của nàng còn dừng lại ở Tọa Chiếu Cảnh, tiếp đó lại bắt đầu giải Thiên Thư Bia, đồng thời từ những bút ký có thể nhìn ra, nàng thật sự xem hiểu Thiên Thư Bia.
Hắn và nàng là người Thông U Thượng Cảnh trẻ nhất lịch sử, nhưng hắn là dựa vào thực huyết của Kỳ Ngộ và Hắc Long, còn nàng là hoàn toàn dựa vào ngộ tính và huyết mạch thiên phú của bản thân.
Nàng và Thu Sơn Quân giống nhau, trong quá trình tu đạo chưa bao giờ gặp qua bất kì chướng ngại nào, chỉ cần muốn học cái gì thì có thể học được cái đó.
Bất kể chân nguyên số lượng, thần thức cường độ, đạo thuật công pháp, nàng đều vượt xa bạn cùng lứa tuổi với mình.
Nàng là phượng hoàng chân chính.
Trần Trường Sinh đã trầm mặc thời gian rất lâu, đối với trận chiến bảy ngày sau đó, không có bất kì tin tưởng gì.
Hiện tại rất nhiều người nói nàng là thiên tài tu đạo, đặc biệt là phương diện Kiếm Đạo, nhưng xem qua nhân sinh của Từ Hữu Dung, hắn mới hiểu được, cái gì gọi là thiên tài chân chính.
Giống như Đường Tam Thập Lục năm ngoái ở Lý Tử Viên khách điếm nói vậy, Từ Hữu Dung chính là như vậy khiến người ta không nói được gì.
Nhưng mà giống như Đường Tam Thập Lục nói vậy, trận chiến này rốt cuộc vẫn phải diễn ra, hắn đại diện Quốc Giáo Học Viên và Ly Cung, cho dù là không địch, cho dù là không muốn đánh như thế nào, cũng phải đánh rồi mới nói.
Hắn đứng dậy đi đến trước tủ quần áo, chuẩn bị lấy khăn mặt mớ ra rửa mặt.
Hắn là người có cuộc sống đơn giản, duy chỉ về phương diện này tương đối phóng túng bản thân, mỗi khi gặp phải đại sự gì, hắn đều sẽ tắm rửa cho thật sạch sẽ, còn dùng một khăn mặt mới.
Sau khi mở tủ quần áo ra, hắn giật mình đứng ngay tại chỗ, bởi vì hắn phát hiện thiếu một cái.
Hơn mười cái khăn lông xếp ngăn gắn chồng lên nhau, trừ hắn ra, đại khái ai cũng không thể nào phát hiện ra thiếu một cái.
Đêm hôm đó, Từ Hữu Dung đã lấy một cái khăn lau tuyết trên bàn.
Hắn lẳng lặng đứng trước tủ quần áo, đứng một thời gian rất lâu.
Không biết vì sao, hắn cuối cùng không lấy khăn mặt, chậm rãi đóng cửa tủ lại, đi về phía trước cửa sổ, nhìn ra hoàng cung cách đó không xa.
Nàng hiện tại hẳn là trong hoàng cung?
Trong hoàng cung Đại Chu có rất nhiều tòa cung điện, nhưng chỉ có trong hoàng cung các lão nhân còn nhớ rất rõ, trong đó có một cung điện chuyên dành cho Từ Hữu Dung.
Vị trí tòa cung điện kia có chút xa? Rất yên tĩnh, hơn nữa vườn cây đặt biệt rất đẹp, phong cảnh ngoài cửa sổ cực kỳ đẹp.
Đây là chuyện Thánh Hậu Nương Nương mười mấy năm trước đã quyết định, sau đó khi Từ Hữu Dung đi Thánh Nữ Phong về, Bình Quốc Công Chủ muốn dọn đến đến cung điện ở, cũng không được như ý.
Từ Hữu Dung lúc đó ngồi ở trong cung điệm, ngoài cửa sổ tuyết nhẹ lướt qua, rất đẹp, nhưng nàng cũng không có tâm trạng ngắm cảnh.
Tầm mắt của nàng dừng lại trước Mệnh Bàn trước mặt.
Ngón tay của nàng nhẹ nhàng trượt theo Mệnh Bàn, tùy theo động tác, trên Mệnh Bàn thể hiện những đường nét phức tạp và đồ án cũng đang biến hóa theo nó, giống như nước chảy khi tụ khi tán, giống mây trôi khó có thể nắm lấy, thận chí đôi khi giống như Thiên Thư.
Dọc theo những đường cong quỹ tích bất đồng, đại diện cho vô số điều kiện, cụ thể là đến giờ khắc này, đại diện lịch sử Quốc giáo, truyền nhân của Ly cung, trải qua của Quốc Giáo Học Viên, cửa hàng thuyền, Giáo Hoàng, Tô Ly, những vị sư huynh trong truyền thuyết, Đường Tam Thập Lục, Trừng Hồ Lâu, vô số tin tức có liên quan đến TRần Trường Sinh, tất nhiên cũng không thể thiếu kiếm pháp, sở trường của Trần TRường Sinh.
Càng ngày càng khuya, nàng vẫn yên lặng nhìn Mệnh Bàn, làm suy đoán và tính toán.
Mãi rất lâu sau đó, tuyết ngoài cửa sổ từ từ ngừng lại, mây trong đêm cũng tan, ánh sao rơi trên lớp tuyết dày trong hoàng cung, phản chiếu vào trong phòng, cuối cùng rơi trước Mệnh Bàn.
Nàng đứng dậy, đưa hai tay hướng ra ngoài điện.
Mệnh Bàn vẫn lẳng lặng đặt trên bàn, dưới chiếu rọi của ánh sao, những đường cong vận mệnh vận động và đồ án từ từ dừng lại
Đó là một bức Tinh Đồ.
Cứ như vậy, ở hoàng cung và quốc giáo học viện lặp lại trong suốt sáu ngày.
Bên cạnh Trần Trường Sinh đầy giấy, trên giấy đó viết một chút số liệu và câu nói, hắn thậm chí ngay cả tắm đều loay hoay không kịp tắm rửa, vẫn không ngừng tính toán, càng mỏi mệt lại càng có lòng tin.
Từ Hữu Dung đang không ngừng dùng Mệnh Bàn tính toán suy diễn, cuối cùng đoạt được 17 bức tinh đồ, mỗi bức tinh đồ cuối cùng đều chỉ hướng thắng lợi.
Không khí kinh đô trở nên càng ngày càng náo nhiệt, không khí hoàng cung và quốc giáo học viện càng ngày càng trở nên căng thẳng.
Bởi vì rất nhiều người đều nhìn thấy thời gian Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung chuẩn bị rất dài, vì trận đấu này mà bỏ ra không ít tâm lực.
Sáu ngày trôi qua, đã đến ngày thứ bảy, ngày thứ bảy là ngày bắt đầu cuộc đối chiến đó.
Qua sáng sớm không lâu, nơi khác của kinh đô đều trở nên yên tĩnh, vô số người đều đi đến Lạc thủy.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung có một trận chiến ở cầu Nại Hà, chính là trên dòng Lạc Thủy này, trong mắt tất cả mọi người, nơi đây là chiến trường thích hợp nhất.
Không phải bởi vì cầu Nại Hà là phong cảnh danh thắng, xứng đáng với cuộc chiến nhất định sẽ được viết vào sách sử, mà là bởi vì vị trí của cầu Nại Hà.
Phía Tây của cầu Nại Hà chính là Ly Cung, phía đông là Hoàng cung, khoảng cách giữa hai nơi hoàn toàn bằng nhau.
Lựa chọn nơi này làm chiến trường, không nghi ngờ gì là có thâm ý, hơn nữa cũng rất công bằng.
Từ Hữu Dung vẫn ở trong hoàng cung, sau đó có lẽ là từ trong Hoàng Cung đi ra, nhưng Trần Trường Sinh không phải xuất phát từ Ly cung. Hắn giống như thường lệ vậy, canh năm tỉnh dậy, mở mắt tĩnh lặng, dưới ánh mắt Hiên Viên Phá Ân Thiết, ăn hai tô mì thịt bò to, dưới sự trợ giúp của Tô Mặc Ngu, mặc vào bộ viện phục của quốc giáo học viện, bất kể độ dài cổ áo của áo ngoài lộ ra hay là độ cao của vạt áo và giày, đều hoàn mỹ phù hợp với yêu cầu nghiêm khắc nhất.
Đường Tam Thập Lục cái gì cũng không làm, chỉ đứng bên cạnh, trong tay cầm cây tăm không ngừng xỉa răng, đồng thời không ngừng oán trách thịt bò hôm nay nấu không đủ mềm.
Cửa Quốc giáo học viện từ từ mở ra, Trần Trường Sinh đang đợi Đường Tam Thập Lục và những học sinh mới cùng đi, đi qua ngõ Bách Hoa, lên ngõ chính, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, đi đến Lạc Thủy.
Không biết từ lúc nào, trong tay Đường Tam Thập Lục có thêm một chén sữa đậu nành và hai cái bánh tiêu.
Tân giáo sĩ trên đường nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lúc khẩn trương như vậy, không ngờ ngươi cũng không quên chuyện này.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Có gì phải khẩn trương chứ, dù sao cũng chỉ biết phân ra thắng bại, cũng không phải là phân sinh tử, càng huống hồ đồ ăn ngon từ trước đến nay cao hơn sinh tử.
Không biết vì sao, nghe những lời này, tâm trạng của Trần Trường Sinh trở nên bình tĩnh nhiều hơn.
Nhưng hôm nay cả kinh thành đều đã được định trước là không thể bình tĩnh.
Tin tức Trần Trường Sinh rời Quốc Giáo Học Viện, nhanh chóng theo làn gió lạnh mùa đông lan đến khắp nơi của kinh đô.
- Trần TRường Sinh đã ra ngõ Bách Hoa.
- Học sinh của Quốc giáo học viện đều đi theo.
- Người của Ly Cung đã đón hắn rồi.
- Bọn họ đã đến Mặc Trì.
- Qua Thiên Thông Uyển.
- Trần Trường Sinh sẽ đến Hồi Long Quan ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.