Quyển 3 - Chương 510: Nàng.
Miêu Nị
09/12/2016
Không biết vì sao, nghĩ tới Từ Hữu Dung vừa mới về kinh đã đến Chiến
Quốc Học Viện khiêu chiến, một ngày cũng không thể chậm trễ, tâm tình
của Trần Trường Sinh có chút trầm xuống.
Thanh Diêu, Thập Tam Ti và Nam Khê Trai Giới ba người thấy hắn đã nhận được thư, liền cáo từ.
Trong truyền thuyết, Trần Trường Sinh yêu cầu giáo tông cưỡng ép giải trừ hôn ước đó, tuy là đến nay chưa được chứng thực, nhưng hắn trước giờ chưa từng phủ nhận qua.
Đối với Nam Khê Trai Giới mà nói, không nghi ngờ gì nữa đây là sự nhục nhã lớn nhất, cho nên vị sư tỷ kia trước giờ đối xử với Trần Trường Sinh không tốt gì lắm, ai ngờ bây giờ hắn đã là viện trưởng của quốc giáo học viện. Ngược lại vị sư muội nhỏ tuổi kia lại không có ý thù địch gì, lúc sắp đi còn gật đầu với Trần Trường Sinh, giống như có gì muốn nói.
- Tiểu cô nương kia có chút kì lạ.
Đường Tam Thập Lục nói.
Trần Trường Sinh cất lá thư vào, hỏi:
- Một cô nương rất sạch sẽ, có gì kì lạ chứ?
Vẻ mặt Đường Tam Thập Lục nghiêm mặt nói:
- Từ đầu đến cuối, tiểu cô nương kia không liếc lấy ta một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi thôi.
- Nàng tên là Diệp Tiểu Liên, có lẽ năm nay mới vào Nam Khê Trai Giới Ngoại Môn.
Trần Trường Sinh nhắc nhở:
- Năm trước trên Ly Cung Thần Đạo, ngươi trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng ấy đến khóc luôn, nàng ấy đương nhiên không có ấn tượng tốt với ngươi rồi.
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ ra tiểu cô nương tên Diệp Tiểu Liên đó là ai, lắc đầu nói:
- Vậy thì đã sao? Càng như vậy, nàng phải càng có ấn tượng với ta, cái gọi là do hận sinh yêu …
Trần Trường Sinh không nghe lọt lỗ tai nữa, xoay người đi về phía tiểu lâu.
Đường Tam Thập Lục đi theo phía sau hắn, có chút bất mãn nói:
- Hơn nữa, lúc đó vì sao ta mắng nàng ấy? Còn không phải là giúp ngươi trút giận sao, kết quả lúc nãy là chuyện gì, nàng ta không nhìn ta, lại nhìn ngươi, bộ dạng như tâm xuân đại động, sao không kì lạ chứ?
Trần Trường Sinh không quay đầu lại, nói:
- Không nói những cái này nữa, ngươi giúp ta nghĩ kế, tiếp theo phải làm sao bây giờ.
- Tối hôm qua không phải đã thương lượng xong rồi sao, cứ vậy thực hiện.
Đường Tam Thập Lục bước nhanh, đi đến bên cạnh hắn, quay đầu nhìn lại, có chút bất an nói:
- Ngươi không phải thật sự muốn nhận thua chứ?
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nhắc nhở nói:
- Bảy ngày sau ở trên cầu Nại Hà, ngươi đừng có bởi vì nhìn thấy nàng ta xinh đẹp mà không nỡ xuống tay … Tuy ta biết đây đích thị rất là khó, nhưng nhìn điệu bộ không hiểu phong tình tối qua của ngươi, coi như là có thể.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, vì sao mọi người, bất kể Từ Thế Tích hay là Đường Tam Thập Lục đều chắc chắn bản thân mình sẽ thay đổi tâm ý với Từ Hữu Dung.
Hắn trước đây từng hỏi qua Đường Tam Thập Lục, lúc đó Đường Tam Thập Lục trả lời rất đơn giản, hôm nay thể hiện nghiêm túc một chút.
- Ta chưa gặp qua Từ Hữu Dung, nhưng ta đây gặp qua rất nhiều người thấy qua Từ Hữu Dung trở thành lỡ cả đời.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Giống như Vô Cẩu Kiếm của ngươi như vậy, chỉ cần đủ sắc bén, sắc bén đến cực hạn, thì có thể vào bảng trăm vũ khí hàng đầu, chỉ cần đủ đẹp, đẹp đến cực điểm, thì trở nên rất đáng sợ, người Chu Ngọc năm đó, Thánh Hậu Nương Nương khi còn trẻ, còn Từ Hữu Dung bây giờ, đều là người như vậy.
Trần Trường Sinh không thể giải thích cách nói này.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Giống như một bức họa, một bình mai, một hồ nước mùa thu, một ngọn núi xa, muốn phá hoại những cái này, bản thân ngươi sẽ cảm thấy có lỗi.
Trần Trường Sinh ngẫm một chút bản thân mình từ Tây Ninh đi vào kinh đô rồi đến Hán Thu Thành gặp rất nhiều phong cảnh và người ven đường, thảo nguyên mặt trời không lặn và đêm mưa Tâm Dương Thành, thiếu nữ trên thảo nguyên và Vương phá trong đêm mưa, đại khái hiểu rồi.
Trận chiến ngàn vạn người chú ý sẽ bắt đầu sau bảy ngày, nước chảy dưới cầu Nại Hà nghe được tin tức này dường như chảy xiết hơn rất nhiều.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là tứ đại phường, ảnh hưởng của trận chiến này quá lớn, rất nhiều nhân vật lớn chắc chắn sẽ đến xem trận chiến này, nói không chừng ngay cả Thánh Hậu Nương Nương và Giáo hoàng bệ hạ cũng đến tham gia, đồ vật hai bên cầu Nại Hà bắt đầu được tẩy trừ, tin rằng đến lúc đó hai bên đường triều đình và Ly Cung sẽ có bố trí thích hợp, không tới phiên tứ đại phường che mái che, nhưng tứ đại phường tuyệt đối không thể bỏ lỡ phiên giao dịch của trận chiến này.
Còn bảy ngày nữa, trận đối chiến này mới chính thức bắt đầu, nhưng mà đã được chính thức có tên: Cầu Nại Hà Chi Chiến (trận chiến ở cầu Nại Hà).
Dường như tất cả mọi người đều xác đính trận chiến này sẽ ghi lại trong sách sử.
Không có liên quan đến cảnh giới, thực lực của Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, thiên phú tu đạo hai người như thế nào không thể tin nổi, có thể nói là Thông U Thượng Cảnh trẻ tuồi nhất từ trước đến nay, nhưng chung quy cũng mới 16 tuổi.
Không cần nhắc đến trận chiến của Chu Độc Phu và Thái Tông bệ hạ Lạc Dương năm đó mà đánh đồng, mà ngay cả trận chiến trong đêm mưa ở Tầm Dương Thành không lâu kia, đều xa xa không bằng.
Nhưng đôi bên chiến đấu là Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, vậy là đủ rồi.
Không cần nhắc đến thân phận Thánh Nữ phương Nam và Viện trưởng Quốc Giáo Học Viên, cũng không cần nhắc đến bức hôn thư kia, càng không cần nhắc đến cuộc giằng co giữa Thiên Hải gia và Ly Cung, bởi vì những thứ này mọi người đều chưa quên qua, chỉ cần nhắc đến hai cái tên này, những chuyện xảy ra trong vòng một năm nay, đều tái hiện lại trong đầu mọi người, cả thế giới đều vì vậy mà phấn khích.
Trong kinh đô tất cả mọi người đều đợi cuộc chiến này, rất nhiều người trong triều đình và Ly cung đều chuẩn bị vì trận chiến này.
Là người trong cuộc, Trần Trường Sinh đương nhiên cũng có chút chuẩn bị. Tuy rằng hắn đã giao thủ qua với rất nhiều người tu đạo Tinh Cảnh, thậm chí ở Tầm Dương Thành còn chống lại Lương Vương Tôn và vô số cường nhân cấp độ như Hoa Giáp Tiêu Trương, đối thủ của hắn , Từ Hữu Dung mới đến cảnh giới Thông U, nhưng hắn tuyệt đối không phải bởi vì như vậy mà có bất kì khinh thường thờ ơ, hắn vô cùng chắc chắn, Từ Hữu Dung mạnh hơn những cường nhân Tụ Tinh Sơ Cảnh đó rất nhiều.
Muốn chiến thắng thiên tài như Từ Hữu Dung này, phải giành được thắng lợi trước khi huyết mạch thiên phú thực phượng, hắn đương nhiên chuẩn bị cho mình những thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Bắt đầu từ giây phút trận chiến được định ra, hắn rút kiếm ra, đó chính là Tuệ Kiếm, dưới sự giúp đỡ của Ly Cung và Vấn Thủy Đường Gia, hắn lấy được vô số tư liệu có liên quan đến Từ Hữu Dung, ngồi trước cửa sổ bắt đầu nghiêm túc đọc hết, ý đồ là từ trong đó tìm được những tin tức bản thân mình cần, tin tức càng nhiều, rồi từ đó tự giúp bản thân suy diễn ra kiếm này nên ra tay thế nào.
Đầu tiên hắn tìm hiểu công pháp của Nam Khê Trai Giới, lịch sử của Thánh Nữ Phong, sau khi quốc giáo nam bắc phân lưu cùng với sự khác biệt vế đạo thuật của hai bên và sự đọc hiểu của Thánh Nữ trong lịch sử, vì vậy Ly cung đưa đến vô số sách, thận chí còn đưa đế bút kí gần đây nhất của Từ Hữu Dung sau hai năm nghiên cứu Thiên Thư bia. Sau đó hắn bắt đầu tìn hiểu Động Ngự Thần Tướng Phủ, phong cách thói quen lãnh binh tác chiến của Từ Thế Tích, tính cách của Từ phu nhân, nha hoàn Sương Nhi trước khi vào Từ phủ sống ở đó, như thế nào được Từ Hữu Dung dẫn vào trong phủ, đợi sau khi hiểu rõ và nắm bắt được toàn bộ, hắn mới bắt đầu những chi tiết quan trọng nhất, đó chính là tìm hiểu con người Từ Hữu Dung.
Tư liệu về Từ Hữu Dung có rất nhiều, ngoại trừ Ly Cung ra, Vấn Thủy Đường gia cũng đưa đến hai rương, nhưng mà nếu như trừ ra những điều thế như đều biết và một ít trận chiến thực tế, những tài liệu hữu dụng thật sự rất ít, mà tuyệt đối đa số đều là do một số tin đồn lúc đầu trong kinh đô, sau khi nàng lên Thánh Nữ Phong, thì càng ít ghi chép lại hơn.
Trần Trường Sinh càng nhìn những hồ sơ này, càng cảm thấy không thể nào hiểu được Từ Hữu Dung.
Đây không phải nói Từ Hữu Dung là một thiếu nữ thần bí gì.
Trên thực tế, lúc nàng còn nhỏ, rất nhiều bách tính trong kinh đều thấy qua nàng.
Mọi người đều thấy qua nàng nhảy vào kênh trên cầu đá, sau khi cứu nàng lên, người ta hỏi nàng tại sao lại nhảy xuống, nàng nói bởi vì trong nước có trăng.
Mọi người nhìn thấy nàng lúc thanh minh ở Bắc Tân Kiều nhảy xuống giếng bỏ hoang, cũng may sau đó có người ngăn cản, người ta hỏi nàng vì sao, nàng nói trong giếng hoang có con rồng.
Có rất nhiều lão nhân trong kinh, đến hiện nay vẫn chưa quên một hình ảnh thường xuyên xảy ra mười mấy năm trong Ly cung.
Vẫn là Từ Hữu Dung nhỏ bé thường xuyên leo lên cột đá trong Ly Cung nhìn mặt trời, cười rất vui, giáo sĩ trong Ly Cung ở phía dưới vừa lo vừa vội, nhưng không dám làm gì, những tiếng gọi đều là những tiếng gọi nhẹ nhàng.
Từ lúc bị Thánh Hậu và Giáo hoàng kết luận nàng mang huyết mạch thực phượng, là bảo vật của cả kinh đô và Đại Chu, không cần nói leo lên cột đã trong Ly cung thần thánh, ngay cả thường xuyên đánh đập bình quốc công chủ trong hoàng cung lớn hơn mình vài tuổi đến mặt mũi bầm dập, Thánh Hậu Nương Nương cũng không lo, càng không cần phải nói đến những giáo sĩ Ly Cung rồi.
Tóm lại, Từ Hữu Dung lúc nhỏ, là một nhóc khỉ nghịch ngợm hay gây sự, là một tên cải nam trang cả gan làm loạn, không có bất kì người nào sẽ tưởng tượng ra, nàng sẽ trở nên như thế nào.
Lúc năm tuổi, huyết mạch đích thực của Từ Hữu Dung đã thức tỉnh.
Sớm hơn hai năm so với sự suy đoán của Thánh Hậu và Nương Nương.
Kể từ ngày đó, Từ Hữu Dung gần như biến thành một con người khác, quần trắng không còn dính bụi, điềm tĩnh mà xinh đẹp.
Tính cách của nàng cũng trở nên điềm tĩnh mà xinh đẹp, bất luận là gặp phải chuyện gì, đều bình tĩnh thản nhiên.
Nàng không còn nói những câu như trong kênh có mặt trăng, trong giếng hoang có con rồng, cũng không còn làm loạn nữa.
Nàng bắt đầu yên tĩnh đọc sách, bình tĩnh tu luyện, mà lúc đó nàng còn nhỏ như vậy.
Khi đó, dân chúng kinh đô còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh nàng vào cung, giống như là tiểu tiên nữ chân chính vậy.
Kinh đô đối với nàng là yêu thích cuồng nhiệt thậm chí là sùng bái, hẳn là từ lúc đó bắt đầu.
Nhìn hồ sơ, nhìn khuôn mặt, Trần Trường Sinh có chút xuất thần.
Hoá ra, nàng lúc nhỏ là người như vậy.
Chỉ có điều vì sao khi thư từ qua lại, không cảm thấy điểm này, cũng không cảm thấy dân chúng khen ngợi như khúc sau?
Xem chuồn chuồn tre trên giá sách, hắn có chút không hiểu.
Từ Tây Ninh đến Kinh Đô xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không thể nào có thiện ý với Từ Hữu Dung, từng đại khái có thể có tưởng tượng đó nhưng sớm đã biến mất không còn rồi, mà hơn nữa bây giờ họ là đối thủ, nhưng dù vậy, hắn không thể không thừa nhận Từ Hữu Dung thật sữ rất giỏi, mặt trăng trong giếng hắn không hiểu, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, dưới cái giếng hoang của Bắc Tân Kiều ... thật sự có con rồng. Lúc đó nàng còn chưa đến 5 tuổi?
Thanh Diêu, Thập Tam Ti và Nam Khê Trai Giới ba người thấy hắn đã nhận được thư, liền cáo từ.
Trong truyền thuyết, Trần Trường Sinh yêu cầu giáo tông cưỡng ép giải trừ hôn ước đó, tuy là đến nay chưa được chứng thực, nhưng hắn trước giờ chưa từng phủ nhận qua.
Đối với Nam Khê Trai Giới mà nói, không nghi ngờ gì nữa đây là sự nhục nhã lớn nhất, cho nên vị sư tỷ kia trước giờ đối xử với Trần Trường Sinh không tốt gì lắm, ai ngờ bây giờ hắn đã là viện trưởng của quốc giáo học viện. Ngược lại vị sư muội nhỏ tuổi kia lại không có ý thù địch gì, lúc sắp đi còn gật đầu với Trần Trường Sinh, giống như có gì muốn nói.
- Tiểu cô nương kia có chút kì lạ.
Đường Tam Thập Lục nói.
Trần Trường Sinh cất lá thư vào, hỏi:
- Một cô nương rất sạch sẽ, có gì kì lạ chứ?
Vẻ mặt Đường Tam Thập Lục nghiêm mặt nói:
- Từ đầu đến cuối, tiểu cô nương kia không liếc lấy ta một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi thôi.
- Nàng tên là Diệp Tiểu Liên, có lẽ năm nay mới vào Nam Khê Trai Giới Ngoại Môn.
Trần Trường Sinh nhắc nhở:
- Năm trước trên Ly Cung Thần Đạo, ngươi trước mặt nhiều người như vậy mắng nàng ấy đến khóc luôn, nàng ấy đương nhiên không có ấn tượng tốt với ngươi rồi.
Đường Tam Thập Lục lúc này mới nhớ ra tiểu cô nương tên Diệp Tiểu Liên đó là ai, lắc đầu nói:
- Vậy thì đã sao? Càng như vậy, nàng phải càng có ấn tượng với ta, cái gọi là do hận sinh yêu …
Trần Trường Sinh không nghe lọt lỗ tai nữa, xoay người đi về phía tiểu lâu.
Đường Tam Thập Lục đi theo phía sau hắn, có chút bất mãn nói:
- Hơn nữa, lúc đó vì sao ta mắng nàng ấy? Còn không phải là giúp ngươi trút giận sao, kết quả lúc nãy là chuyện gì, nàng ta không nhìn ta, lại nhìn ngươi, bộ dạng như tâm xuân đại động, sao không kì lạ chứ?
Trần Trường Sinh không quay đầu lại, nói:
- Không nói những cái này nữa, ngươi giúp ta nghĩ kế, tiếp theo phải làm sao bây giờ.
- Tối hôm qua không phải đã thương lượng xong rồi sao, cứ vậy thực hiện.
Đường Tam Thập Lục bước nhanh, đi đến bên cạnh hắn, quay đầu nhìn lại, có chút bất an nói:
- Ngươi không phải thật sự muốn nhận thua chứ?
Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, lắc lắc đầu.
Đường Tam Thập Lục nhắc nhở nói:
- Bảy ngày sau ở trên cầu Nại Hà, ngươi đừng có bởi vì nhìn thấy nàng ta xinh đẹp mà không nỡ xuống tay … Tuy ta biết đây đích thị rất là khó, nhưng nhìn điệu bộ không hiểu phong tình tối qua của ngươi, coi như là có thể.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, vì sao mọi người, bất kể Từ Thế Tích hay là Đường Tam Thập Lục đều chắc chắn bản thân mình sẽ thay đổi tâm ý với Từ Hữu Dung.
Hắn trước đây từng hỏi qua Đường Tam Thập Lục, lúc đó Đường Tam Thập Lục trả lời rất đơn giản, hôm nay thể hiện nghiêm túc một chút.
- Ta chưa gặp qua Từ Hữu Dung, nhưng ta đây gặp qua rất nhiều người thấy qua Từ Hữu Dung trở thành lỡ cả đời.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Giống như Vô Cẩu Kiếm của ngươi như vậy, chỉ cần đủ sắc bén, sắc bén đến cực hạn, thì có thể vào bảng trăm vũ khí hàng đầu, chỉ cần đủ đẹp, đẹp đến cực điểm, thì trở nên rất đáng sợ, người Chu Ngọc năm đó, Thánh Hậu Nương Nương khi còn trẻ, còn Từ Hữu Dung bây giờ, đều là người như vậy.
Trần Trường Sinh không thể giải thích cách nói này.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Giống như một bức họa, một bình mai, một hồ nước mùa thu, một ngọn núi xa, muốn phá hoại những cái này, bản thân ngươi sẽ cảm thấy có lỗi.
Trần Trường Sinh ngẫm một chút bản thân mình từ Tây Ninh đi vào kinh đô rồi đến Hán Thu Thành gặp rất nhiều phong cảnh và người ven đường, thảo nguyên mặt trời không lặn và đêm mưa Tâm Dương Thành, thiếu nữ trên thảo nguyên và Vương phá trong đêm mưa, đại khái hiểu rồi.
Trận chiến ngàn vạn người chú ý sẽ bắt đầu sau bảy ngày, nước chảy dưới cầu Nại Hà nghe được tin tức này dường như chảy xiết hơn rất nhiều.
Phản ứng nhanh nhất vẫn là tứ đại phường, ảnh hưởng của trận chiến này quá lớn, rất nhiều nhân vật lớn chắc chắn sẽ đến xem trận chiến này, nói không chừng ngay cả Thánh Hậu Nương Nương và Giáo hoàng bệ hạ cũng đến tham gia, đồ vật hai bên cầu Nại Hà bắt đầu được tẩy trừ, tin rằng đến lúc đó hai bên đường triều đình và Ly Cung sẽ có bố trí thích hợp, không tới phiên tứ đại phường che mái che, nhưng tứ đại phường tuyệt đối không thể bỏ lỡ phiên giao dịch của trận chiến này.
Còn bảy ngày nữa, trận đối chiến này mới chính thức bắt đầu, nhưng mà đã được chính thức có tên: Cầu Nại Hà Chi Chiến (trận chiến ở cầu Nại Hà).
Dường như tất cả mọi người đều xác đính trận chiến này sẽ ghi lại trong sách sử.
Không có liên quan đến cảnh giới, thực lực của Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, thiên phú tu đạo hai người như thế nào không thể tin nổi, có thể nói là Thông U Thượng Cảnh trẻ tuồi nhất từ trước đến nay, nhưng chung quy cũng mới 16 tuổi.
Không cần nhắc đến trận chiến của Chu Độc Phu và Thái Tông bệ hạ Lạc Dương năm đó mà đánh đồng, mà ngay cả trận chiến trong đêm mưa ở Tầm Dương Thành không lâu kia, đều xa xa không bằng.
Nhưng đôi bên chiến đấu là Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, vậy là đủ rồi.
Không cần nhắc đến thân phận Thánh Nữ phương Nam và Viện trưởng Quốc Giáo Học Viên, cũng không cần nhắc đến bức hôn thư kia, càng không cần nhắc đến cuộc giằng co giữa Thiên Hải gia và Ly Cung, bởi vì những thứ này mọi người đều chưa quên qua, chỉ cần nhắc đến hai cái tên này, những chuyện xảy ra trong vòng một năm nay, đều tái hiện lại trong đầu mọi người, cả thế giới đều vì vậy mà phấn khích.
Trong kinh đô tất cả mọi người đều đợi cuộc chiến này, rất nhiều người trong triều đình và Ly cung đều chuẩn bị vì trận chiến này.
Là người trong cuộc, Trần Trường Sinh đương nhiên cũng có chút chuẩn bị. Tuy rằng hắn đã giao thủ qua với rất nhiều người tu đạo Tinh Cảnh, thậm chí ở Tầm Dương Thành còn chống lại Lương Vương Tôn và vô số cường nhân cấp độ như Hoa Giáp Tiêu Trương, đối thủ của hắn , Từ Hữu Dung mới đến cảnh giới Thông U, nhưng hắn tuyệt đối không phải bởi vì như vậy mà có bất kì khinh thường thờ ơ, hắn vô cùng chắc chắn, Từ Hữu Dung mạnh hơn những cường nhân Tụ Tinh Sơ Cảnh đó rất nhiều.
Muốn chiến thắng thiên tài như Từ Hữu Dung này, phải giành được thắng lợi trước khi huyết mạch thiên phú thực phượng, hắn đương nhiên chuẩn bị cho mình những thủ đoạn hùng mạnh nhất.
Bắt đầu từ giây phút trận chiến được định ra, hắn rút kiếm ra, đó chính là Tuệ Kiếm, dưới sự giúp đỡ của Ly Cung và Vấn Thủy Đường Gia, hắn lấy được vô số tư liệu có liên quan đến Từ Hữu Dung, ngồi trước cửa sổ bắt đầu nghiêm túc đọc hết, ý đồ là từ trong đó tìm được những tin tức bản thân mình cần, tin tức càng nhiều, rồi từ đó tự giúp bản thân suy diễn ra kiếm này nên ra tay thế nào.
Đầu tiên hắn tìm hiểu công pháp của Nam Khê Trai Giới, lịch sử của Thánh Nữ Phong, sau khi quốc giáo nam bắc phân lưu cùng với sự khác biệt vế đạo thuật của hai bên và sự đọc hiểu của Thánh Nữ trong lịch sử, vì vậy Ly cung đưa đến vô số sách, thận chí còn đưa đế bút kí gần đây nhất của Từ Hữu Dung sau hai năm nghiên cứu Thiên Thư bia. Sau đó hắn bắt đầu tìn hiểu Động Ngự Thần Tướng Phủ, phong cách thói quen lãnh binh tác chiến của Từ Thế Tích, tính cách của Từ phu nhân, nha hoàn Sương Nhi trước khi vào Từ phủ sống ở đó, như thế nào được Từ Hữu Dung dẫn vào trong phủ, đợi sau khi hiểu rõ và nắm bắt được toàn bộ, hắn mới bắt đầu những chi tiết quan trọng nhất, đó chính là tìm hiểu con người Từ Hữu Dung.
Tư liệu về Từ Hữu Dung có rất nhiều, ngoại trừ Ly Cung ra, Vấn Thủy Đường gia cũng đưa đến hai rương, nhưng mà nếu như trừ ra những điều thế như đều biết và một ít trận chiến thực tế, những tài liệu hữu dụng thật sự rất ít, mà tuyệt đối đa số đều là do một số tin đồn lúc đầu trong kinh đô, sau khi nàng lên Thánh Nữ Phong, thì càng ít ghi chép lại hơn.
Trần Trường Sinh càng nhìn những hồ sơ này, càng cảm thấy không thể nào hiểu được Từ Hữu Dung.
Đây không phải nói Từ Hữu Dung là một thiếu nữ thần bí gì.
Trên thực tế, lúc nàng còn nhỏ, rất nhiều bách tính trong kinh đều thấy qua nàng.
Mọi người đều thấy qua nàng nhảy vào kênh trên cầu đá, sau khi cứu nàng lên, người ta hỏi nàng tại sao lại nhảy xuống, nàng nói bởi vì trong nước có trăng.
Mọi người nhìn thấy nàng lúc thanh minh ở Bắc Tân Kiều nhảy xuống giếng bỏ hoang, cũng may sau đó có người ngăn cản, người ta hỏi nàng vì sao, nàng nói trong giếng hoang có con rồng.
Có rất nhiều lão nhân trong kinh, đến hiện nay vẫn chưa quên một hình ảnh thường xuyên xảy ra mười mấy năm trong Ly cung.
Vẫn là Từ Hữu Dung nhỏ bé thường xuyên leo lên cột đá trong Ly Cung nhìn mặt trời, cười rất vui, giáo sĩ trong Ly Cung ở phía dưới vừa lo vừa vội, nhưng không dám làm gì, những tiếng gọi đều là những tiếng gọi nhẹ nhàng.
Từ lúc bị Thánh Hậu và Giáo hoàng kết luận nàng mang huyết mạch thực phượng, là bảo vật của cả kinh đô và Đại Chu, không cần nói leo lên cột đã trong Ly cung thần thánh, ngay cả thường xuyên đánh đập bình quốc công chủ trong hoàng cung lớn hơn mình vài tuổi đến mặt mũi bầm dập, Thánh Hậu Nương Nương cũng không lo, càng không cần phải nói đến những giáo sĩ Ly Cung rồi.
Tóm lại, Từ Hữu Dung lúc nhỏ, là một nhóc khỉ nghịch ngợm hay gây sự, là một tên cải nam trang cả gan làm loạn, không có bất kì người nào sẽ tưởng tượng ra, nàng sẽ trở nên như thế nào.
Lúc năm tuổi, huyết mạch đích thực của Từ Hữu Dung đã thức tỉnh.
Sớm hơn hai năm so với sự suy đoán của Thánh Hậu và Nương Nương.
Kể từ ngày đó, Từ Hữu Dung gần như biến thành một con người khác, quần trắng không còn dính bụi, điềm tĩnh mà xinh đẹp.
Tính cách của nàng cũng trở nên điềm tĩnh mà xinh đẹp, bất luận là gặp phải chuyện gì, đều bình tĩnh thản nhiên.
Nàng không còn nói những câu như trong kênh có mặt trăng, trong giếng hoang có con rồng, cũng không còn làm loạn nữa.
Nàng bắt đầu yên tĩnh đọc sách, bình tĩnh tu luyện, mà lúc đó nàng còn nhỏ như vậy.
Khi đó, dân chúng kinh đô còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh nàng vào cung, giống như là tiểu tiên nữ chân chính vậy.
Kinh đô đối với nàng là yêu thích cuồng nhiệt thậm chí là sùng bái, hẳn là từ lúc đó bắt đầu.
Nhìn hồ sơ, nhìn khuôn mặt, Trần Trường Sinh có chút xuất thần.
Hoá ra, nàng lúc nhỏ là người như vậy.
Chỉ có điều vì sao khi thư từ qua lại, không cảm thấy điểm này, cũng không cảm thấy dân chúng khen ngợi như khúc sau?
Xem chuồn chuồn tre trên giá sách, hắn có chút không hiểu.
Từ Tây Ninh đến Kinh Đô xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn không thể nào có thiện ý với Từ Hữu Dung, từng đại khái có thể có tưởng tượng đó nhưng sớm đã biến mất không còn rồi, mà hơn nữa bây giờ họ là đối thủ, nhưng dù vậy, hắn không thể không thừa nhận Từ Hữu Dung thật sữ rất giỏi, mặt trăng trong giếng hắn không hiểu, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, dưới cái giếng hoang của Bắc Tân Kiều ... thật sự có con rồng. Lúc đó nàng còn chưa đến 5 tuổi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.