Quyển 2 - Chương 373: Lâm trận mài kiếm (hạ).
Miêu Nị
09/12/2016
Ngoại trừ người trong lòng còn có tử chí báo thù, không ai dám tới giết
Tô Ly, bởi vì tất cả mọi người trên thế gian đều biết đánh không lại
hắn, lại biết không thể giết được hắn, muốn tới giết hắn, ngoại trừ rước lấy nhục nhã, tự rước đường chết ra sẽ không có bất kỳ kết cục nào
khác. Nhưng tình huống hiện tại phát sinh biến hóa, hắn bị Ma tộc vây
giết mấy ngày đêm, may mắn trốn thoát nhưng cũng bị trọng thương, đối
với người muốn giết hắn điều này chính là cơ hội tốt nhất, hơn nữa còn
là cơ hội nhất định phải bắt lấy.
Thời điểm Tiết Hà biết Tô Ly trọng thương đang tuần tra ở hạ thành Quân Trại, khôi giáp chưa cởi liền bị vài hạ cấp ép uống rượu, mặt đỏ tai nóng, bỗng nhiên thu được tin tức này, hắn không chút nghĩ ngợi liền ném đèn dạ quang, vứt chén rượu, dẹp ra những quan quân còn muốn mời rượu, cưỡi Hỏa Vân Lân vọt vào cánh đồng tuyết, một lòng chỉ nghĩ mau chóng tìm được Tô Ly sau đó giết chết hắn, làm sao còn lo lắng việc khác.
Hiện tại, người nam tử xuất hiện trong núi hoang này cũng giống như thế. Bốn ngày trước khi hắn đang hát hí khúc tự tiêu khiển trong phủ ở Tầm Dương thành, mời tới chính là đoàn kịch hát tốt nhất Lan Lăng thành, chỉ có mấy người thân nhất cũng là khách nhân có quyền thế nhất, hát ra đều là những dạ khúc có tiếng, diễn chính là tân nương tử kiều mỵ động lòng người, đang hát rất hứng khởi, liếc mắt vô cùng ôn nhu, chợt thấy giáo chủ đại nhân đưa mắt liếc ý với mình, ngay sau đó liền nghe được một đạo truyền âm.
Tô Ly bị trọng thương, có thể đang ở phía bắc Thiên Lương Quận? Hắn hít một hơi lãnh khí, mắt liếc nhìn trời, phát ra khinh miệt và bi thương không thể diễn tả, vô cùng yên tĩnh, trên đài chỉ nghe tiếng vang, hắn thả người nhảy xuống sân khấu, đá rơi Vân giày, ném khăn trùm đầu, cướp ngựa của thành thủ Tầm Dương liền ra khỏi châu thành, đi thẳng tới phía bắc quận.
Trần Trường Sinh nói bọn họ không giống thích khách, là bởi vì bọn họ vốn không phải thích khách, hơn nữa đúng như lời nói của Tô Ly, bọn họ phải tới kịp, bọn họ rất sợ không kịp —— chuyện Tô Ly trọng thương là chuyện cả đời cũng chưa chắc xuất hiện được một lần, làm sao còn thời gian kịp thay quần áo? Vì thế Tiết Hà mặc khôi giáp sáng ngời; nam tử chỉ mặc vũ ý, còn mang trang sức cô dâu, ăn mặc quần áo bình thường, đương nhiên không có bộ dáng của thích khách.
Trên khôi giáp sáng ngời của Tiết Hà bám đầy bụi, trên vũ y của người nam tử này cũng mang theo bùn đất, ánh mắt của hắn có chút mỏi mệt tiều tụy, mang theo trang sức màu đỏ không hề bị gió thổi bay, có cảm giác vô cùng yêu dị mỹ lệ.
Hắn nhìn Tô Ly, ánh mắt càng ngày càng sáng, nét cười giữa lông mày càng ngày càng đậm, đưa tay áo che miệng, quyến rũ tới cực điểm, cực kỳ đắc ý, rồi lại như có một ý đau xuất phát từ sâu trong linh hồn.
- Vất vả như thế rốt cục cũng tìm được ngươi rồi, thật không dễ dàng, tuy nhiên nghĩ lập tức ngươi sẽ chết dưới tay ta, có vất vả nhiều hơn nữa cũng không coi là cái gì, ba ngàn dặm bắc nguyên không ngờ có thể gặp nhau, ta phải nói vận khí của ta rất tốt.
Nghe lời này Tô Ly cũng có chút xúc động, nói với Trần Trường Sinh:
- Vận may của ngươi thật tốt, vừa vặn cần phải tìm một đối thủ mạnh hơn ngươi nhưng cũng không quá mức cường đại, lúc này lại xuất hiện một người.
Với ánh mắt của hắn, rất dễ để nhìn ra nam tử này chính là Tụ Tinh sơ cảnh.
Tên nam tử kia khẽ nhướn mày, có chút không ngờ nói:
- Các ngươi không biết ta là ai?
Trần Trường Sinh thành thật gật gật đầu.
Nam tử kia khẽ nâng tay áo, nhẹ giọng tự giới thiệu mình:
- Ta là Lương Hồng Trang.
Lương Hồng Trang là một danh nhân, hắn rất nổi danh ở Thiên Lương quận thậm chí là toàn bộ đại lục phương bắc, bởi vì gia thế của hắn, bởi vì vị huynh trưởng kia của hắn, bởi vì rất nhiều người đều biết rằng hắn thích hát hí khúc, thích ca diễn, bởi vì hắn rất mạnh.
Trần Trường Sinh và Tô Ly liếc nhau, vẫn không biết đối phương là ai. Đối với Đạo Tạng điển tịch, Trần Trường Sinh có thể đọc làu làu, nhưng đối với thế giới tu hành chân thật, kiến thức của hắn thật sự nông cạn, về phần Tô Ly… người hắn cần nhớ kỹ trên mảnh đại lục này rất ít, Lương Hồng Trang rõ ràng không đạt tới cấp độ kia.
Điều này không nghi ngờ chính là nhục nhã lớn nhất, Lương Hồng Trang nhíu mi, nhưng không hề tức giận, thở dài nói:
- Cũng có chút tổn thương tự tôn, nhưng nếu có thể giết chết Tô tiên sinh sẽ có nhiều người biết đến tên của ta hơn.
Trần Trường Sinh nói:
- Chẳng lẽ…. ngươi tới giết người là muốn nổi danh sao?
Lương Hồng Trang không trả lời mà chỉ cười.
Tô Ly đột nhiên hỏi:
- Lương Vương Tôn Lương.
Vẻ mặt Lương Hồng Trang khẽ nghiêm túc nói:
- Lương Hồng Trang Lương.
Tô Ly nghe tới đây liền hiểu rõ vì sao kẻ điên khùng khoác áo cưới này muốn tới giết mình, xoay người nói với Trần Trường Sinh:
- Hắn thật sự muốn giết ta, cho nên ngươi có thể giết hắn.
Trần Trường Sinh nghe được vài câu đối thoại ngắn gọn này, không hoàn toàn nghe hiểu, nhưng đại khái đoán được mấy thứ gì đó—— thích khách mặc vũ y màu đỏ này hẳn là có quan hệ gì đó với Lương Vương Tôn.
Nhìn Lương Hồng Trang càng ngày càng gần, nhìn dây lục vũ y lắc nhẹ trong gió, đầu óc của hắn nhanh chóng vận chuyển, càng không ngừng quan sát phân tích tính toán, ý đò tìm được sơ hở bên trong vũ y kia.
Muốn chiến thắng đối thủ, đầu tiên ngươi phải hiểu đối thủ, cho dù là tuệ kiếm hay là chiến đấu bình thường nhất đều phải làm thế, hắn không biết người tên Lương Hồng Trang này là ai, nhưng hắn biết Lương Vương Tôn.
Lương Vương Tôn là cường nhân xếp hạng cực tiền trên Tiêu Dao Bảng, là danh nhân thật sự. Phải là danh nhân thế nào mới được gọi là danh nhân thật sự? Ngay cả người kiếm thức nông cạn như Trần Trường Sinh cũng nghe nói qua chính là danh nhân thật sự.
Trần Trường Sinh không hiểu quá rõ đối với tông phái sơn môn trong thế giới tu hành, nhưng lại hiểu rất rõ về Lương thị, bởi vì Lương thị là hoàng tộc trước, cuộc sống và tu hành cũng với kế thừa huyết mạch của bọn họ đều được ghi lại trong điển tịch ở quốc giáo.
Phương pháp của Lương Vương Tôn hoa lệ rộng khắp, công pháp của Lương Vương Tôn, kiếm pháp mang phong cách của Lương Vương Tôn, thái độ của hai người Vương Phá và Tiểu Trương đối với Lương Vương Tôn, ba thê tử của Lương Vương Tôn…. Vô số tin tức nhỏ nhặt di chuyển ở dưới đáy thức hải của hắn lên trên trong thời gian cực ngắn, sau đó nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn.
Tựa như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao trong tinh vực kia, từ bầu trời đêm đi vào trước mắt hắn liền bắt đầu lóe ra. Hắn phải tìm được chỗ trống, lối đi mấu chốt nhất ở đây.
- Có thể làm không?
Tô Ly hỏi.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, bây giờ tuệ kiếm của hắn vẫn chưa được mài luyện tới sắc bén, không, phải nói là ngay cả phôi kiếm cũng vẫn chưa thành hình, căn bản không thể nhìn thấu được sơ hở của một gã Tụ Tinh Cảnh, làm sao có thể dùng để đối địch.
- Nhìn không ra thì ngươi cũng phải đoán thử đi.
- Tiền bối, ngươi có thể làm thì vì sao không thể chỉ dạy cho ta như lần trước?
- Ta nói rồi, vì chắn một đao kia của Tiết Hà, ta đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực tích lũy được.
- Muốn phá tinh vực cần khí lực sao?
- Nếu không thì sao?
- Cảm giác, cảm thấy không có đạo lý.
- Đợi tới khi ngươi mệt tới mức ánh mắt không mở ra được mới có tư cách hiểu đạo lý này.
- Được rồi, vậy kế tiếp phải làm sao.
- Ta nói rồi, đoán đi.
- Đoán?
- Cũng chính là mơ hồ.
Khi nói chuyện, Lương Hồng Trang đã đi tới trước mặt hai người.
Trần Trường Sinh cũng không quản nhiều nữa, đoản kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, đâm tới vạt áo đang phất phới kia.
Trên sườn núi phía xa, hai con lộc đang cúi đầu ăn cỏ, không hề liếc mắt về phía này một cái.
Thời điểm Tiết Hà biết Tô Ly trọng thương đang tuần tra ở hạ thành Quân Trại, khôi giáp chưa cởi liền bị vài hạ cấp ép uống rượu, mặt đỏ tai nóng, bỗng nhiên thu được tin tức này, hắn không chút nghĩ ngợi liền ném đèn dạ quang, vứt chén rượu, dẹp ra những quan quân còn muốn mời rượu, cưỡi Hỏa Vân Lân vọt vào cánh đồng tuyết, một lòng chỉ nghĩ mau chóng tìm được Tô Ly sau đó giết chết hắn, làm sao còn lo lắng việc khác.
Hiện tại, người nam tử xuất hiện trong núi hoang này cũng giống như thế. Bốn ngày trước khi hắn đang hát hí khúc tự tiêu khiển trong phủ ở Tầm Dương thành, mời tới chính là đoàn kịch hát tốt nhất Lan Lăng thành, chỉ có mấy người thân nhất cũng là khách nhân có quyền thế nhất, hát ra đều là những dạ khúc có tiếng, diễn chính là tân nương tử kiều mỵ động lòng người, đang hát rất hứng khởi, liếc mắt vô cùng ôn nhu, chợt thấy giáo chủ đại nhân đưa mắt liếc ý với mình, ngay sau đó liền nghe được một đạo truyền âm.
Tô Ly bị trọng thương, có thể đang ở phía bắc Thiên Lương Quận? Hắn hít một hơi lãnh khí, mắt liếc nhìn trời, phát ra khinh miệt và bi thương không thể diễn tả, vô cùng yên tĩnh, trên đài chỉ nghe tiếng vang, hắn thả người nhảy xuống sân khấu, đá rơi Vân giày, ném khăn trùm đầu, cướp ngựa của thành thủ Tầm Dương liền ra khỏi châu thành, đi thẳng tới phía bắc quận.
Trần Trường Sinh nói bọn họ không giống thích khách, là bởi vì bọn họ vốn không phải thích khách, hơn nữa đúng như lời nói của Tô Ly, bọn họ phải tới kịp, bọn họ rất sợ không kịp —— chuyện Tô Ly trọng thương là chuyện cả đời cũng chưa chắc xuất hiện được một lần, làm sao còn thời gian kịp thay quần áo? Vì thế Tiết Hà mặc khôi giáp sáng ngời; nam tử chỉ mặc vũ ý, còn mang trang sức cô dâu, ăn mặc quần áo bình thường, đương nhiên không có bộ dáng của thích khách.
Trên khôi giáp sáng ngời của Tiết Hà bám đầy bụi, trên vũ y của người nam tử này cũng mang theo bùn đất, ánh mắt của hắn có chút mỏi mệt tiều tụy, mang theo trang sức màu đỏ không hề bị gió thổi bay, có cảm giác vô cùng yêu dị mỹ lệ.
Hắn nhìn Tô Ly, ánh mắt càng ngày càng sáng, nét cười giữa lông mày càng ngày càng đậm, đưa tay áo che miệng, quyến rũ tới cực điểm, cực kỳ đắc ý, rồi lại như có một ý đau xuất phát từ sâu trong linh hồn.
- Vất vả như thế rốt cục cũng tìm được ngươi rồi, thật không dễ dàng, tuy nhiên nghĩ lập tức ngươi sẽ chết dưới tay ta, có vất vả nhiều hơn nữa cũng không coi là cái gì, ba ngàn dặm bắc nguyên không ngờ có thể gặp nhau, ta phải nói vận khí của ta rất tốt.
Nghe lời này Tô Ly cũng có chút xúc động, nói với Trần Trường Sinh:
- Vận may của ngươi thật tốt, vừa vặn cần phải tìm một đối thủ mạnh hơn ngươi nhưng cũng không quá mức cường đại, lúc này lại xuất hiện một người.
Với ánh mắt của hắn, rất dễ để nhìn ra nam tử này chính là Tụ Tinh sơ cảnh.
Tên nam tử kia khẽ nhướn mày, có chút không ngờ nói:
- Các ngươi không biết ta là ai?
Trần Trường Sinh thành thật gật gật đầu.
Nam tử kia khẽ nâng tay áo, nhẹ giọng tự giới thiệu mình:
- Ta là Lương Hồng Trang.
Lương Hồng Trang là một danh nhân, hắn rất nổi danh ở Thiên Lương quận thậm chí là toàn bộ đại lục phương bắc, bởi vì gia thế của hắn, bởi vì vị huynh trưởng kia của hắn, bởi vì rất nhiều người đều biết rằng hắn thích hát hí khúc, thích ca diễn, bởi vì hắn rất mạnh.
Trần Trường Sinh và Tô Ly liếc nhau, vẫn không biết đối phương là ai. Đối với Đạo Tạng điển tịch, Trần Trường Sinh có thể đọc làu làu, nhưng đối với thế giới tu hành chân thật, kiến thức của hắn thật sự nông cạn, về phần Tô Ly… người hắn cần nhớ kỹ trên mảnh đại lục này rất ít, Lương Hồng Trang rõ ràng không đạt tới cấp độ kia.
Điều này không nghi ngờ chính là nhục nhã lớn nhất, Lương Hồng Trang nhíu mi, nhưng không hề tức giận, thở dài nói:
- Cũng có chút tổn thương tự tôn, nhưng nếu có thể giết chết Tô tiên sinh sẽ có nhiều người biết đến tên của ta hơn.
Trần Trường Sinh nói:
- Chẳng lẽ…. ngươi tới giết người là muốn nổi danh sao?
Lương Hồng Trang không trả lời mà chỉ cười.
Tô Ly đột nhiên hỏi:
- Lương Vương Tôn Lương.
Vẻ mặt Lương Hồng Trang khẽ nghiêm túc nói:
- Lương Hồng Trang Lương.
Tô Ly nghe tới đây liền hiểu rõ vì sao kẻ điên khùng khoác áo cưới này muốn tới giết mình, xoay người nói với Trần Trường Sinh:
- Hắn thật sự muốn giết ta, cho nên ngươi có thể giết hắn.
Trần Trường Sinh nghe được vài câu đối thoại ngắn gọn này, không hoàn toàn nghe hiểu, nhưng đại khái đoán được mấy thứ gì đó—— thích khách mặc vũ y màu đỏ này hẳn là có quan hệ gì đó với Lương Vương Tôn.
Nhìn Lương Hồng Trang càng ngày càng gần, nhìn dây lục vũ y lắc nhẹ trong gió, đầu óc của hắn nhanh chóng vận chuyển, càng không ngừng quan sát phân tích tính toán, ý đò tìm được sơ hở bên trong vũ y kia.
Muốn chiến thắng đối thủ, đầu tiên ngươi phải hiểu đối thủ, cho dù là tuệ kiếm hay là chiến đấu bình thường nhất đều phải làm thế, hắn không biết người tên Lương Hồng Trang này là ai, nhưng hắn biết Lương Vương Tôn.
Lương Vương Tôn là cường nhân xếp hạng cực tiền trên Tiêu Dao Bảng, là danh nhân thật sự. Phải là danh nhân thế nào mới được gọi là danh nhân thật sự? Ngay cả người kiếm thức nông cạn như Trần Trường Sinh cũng nghe nói qua chính là danh nhân thật sự.
Trần Trường Sinh không hiểu quá rõ đối với tông phái sơn môn trong thế giới tu hành, nhưng lại hiểu rất rõ về Lương thị, bởi vì Lương thị là hoàng tộc trước, cuộc sống và tu hành cũng với kế thừa huyết mạch của bọn họ đều được ghi lại trong điển tịch ở quốc giáo.
Phương pháp của Lương Vương Tôn hoa lệ rộng khắp, công pháp của Lương Vương Tôn, kiếm pháp mang phong cách của Lương Vương Tôn, thái độ của hai người Vương Phá và Tiểu Trương đối với Lương Vương Tôn, ba thê tử của Lương Vương Tôn…. Vô số tin tức nhỏ nhặt di chuyển ở dưới đáy thức hải của hắn lên trên trong thời gian cực ngắn, sau đó nhanh chóng hiện lên trước mắt hắn.
Tựa như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao trong tinh vực kia, từ bầu trời đêm đi vào trước mắt hắn liền bắt đầu lóe ra. Hắn phải tìm được chỗ trống, lối đi mấu chốt nhất ở đây.
- Có thể làm không?
Tô Ly hỏi.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu, bây giờ tuệ kiếm của hắn vẫn chưa được mài luyện tới sắc bén, không, phải nói là ngay cả phôi kiếm cũng vẫn chưa thành hình, căn bản không thể nhìn thấu được sơ hở của một gã Tụ Tinh Cảnh, làm sao có thể dùng để đối địch.
- Nhìn không ra thì ngươi cũng phải đoán thử đi.
- Tiền bối, ngươi có thể làm thì vì sao không thể chỉ dạy cho ta như lần trước?
- Ta nói rồi, vì chắn một đao kia của Tiết Hà, ta đã tiêu hao hết toàn bộ khí lực tích lũy được.
- Muốn phá tinh vực cần khí lực sao?
- Nếu không thì sao?
- Cảm giác, cảm thấy không có đạo lý.
- Đợi tới khi ngươi mệt tới mức ánh mắt không mở ra được mới có tư cách hiểu đạo lý này.
- Được rồi, vậy kế tiếp phải làm sao.
- Ta nói rồi, đoán đi.
- Đoán?
- Cũng chính là mơ hồ.
Khi nói chuyện, Lương Hồng Trang đã đi tới trước mặt hai người.
Trần Trường Sinh cũng không quản nhiều nữa, đoản kiếm nhanh chóng ra khỏi vỏ, đâm tới vạt áo đang phất phới kia.
Trên sườn núi phía xa, hai con lộc đang cúi đầu ăn cỏ, không hề liếc mắt về phía này một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.