Quyển 2 - Chương 374: Kiếm nhập vũ y, vành tai chảy máu.
Miêu Nị
09/12/2016
Đối với Mao lộc mà nói, trận chiến đấu của Trần Trường Sinh và Lương
Hồng Trang còn lâu mới hấp dẫn bằng cỏ xanh. Nếu có những người khác
đứng xem, đại khái cũng sẽ cho là như vậy, bởi vì thực lực hai bên mạnh
yếu cách xa, bởi vì lực lượng cuối cùng của Tô Ly đã dùng để chắn một
đao kia của Tiết Hà. Nhưng không biết vì sao, người xem duy nhất là Tô
Ly lại nhìn vô cùng chăm chú, ánh mắt nháy cũng không nháy.
Lương Hồng Trang một thân vũ y màu đỏ, dây lụa phất phới quanh người, khí tức cường nhân Tụ Tinh Cảnh cũng theo đó mà chu du các nơi, có mặt mọi chỗ.
Đây là một lĩnh vực đầy đủ thậm chí là hoàn mỹ, căn bản nhìn không ra ở đâu có lỗ hổng.
Trần Trường Sinh nhìn không ra, nhưng giống câu nói cuối cùng mà Tô Ly nói với hắn, cho dù là đoán, cho dù là mơ hồ cũng phải làm, cũng phải đánh cuộc một lần. Đương nhiên, nếu là đoán, nếu là mơ hồ thì thấy thế nào cũng không có hy vọng thắng cuộc. Có lợi duy nhất đối với hắn chính là hắn không giống với người tu hành Thông U Cảnh khác, không biết gì về Tụ Tinh Cảnh.
Ban đầu ở Học Viện Quốc Giáo, thời điểm hắn cho là mình không Tẩy Tủy được, kỳ thật cũng đã Tẩy Tủy thành công, thời điểm hắn cho là mình không dám Tọa Chiếu, kỳ thật cũng đã dẫn tinh quang Thông U, thời điểm ở trước lăng mộ xem Bia, đem đường cong bên trong Thiên Thư Bia làm thành bản đồ tinh vực, loại thủ đoạn này vốn chính là Tụ Tinh. Hắn là một ngoại tộc của giới tu hành, vĩnh viễn dùng thủ đoạn siêu việt để tu hành, nói một cách khác, trên đường tu hành hắn không đi nhanh hơn người khác, nhưng lại nhìn xa hơn—— hắn biết Tụ Tinh là xảy ra chuyện gì.
Người tu hành dẫn tinh quang Tẩy Tủy, Tọa Chiếu thay đổi ánh sao thành chân nguyên, lại mượn lựa tinh quang đẩy ra cửa U Phủ, việc cần phải làm kế tiếp là tiếp tục dẫn tinh quang nhập vào cơ thể, lại đem chút sao này hợp với tự thân, kích phát ra chân nguyên, vẽ nên bản đồ tinh vực của bản thân, tạo ra tiểu thế giới trong cơ thể của mình, cách biệt với bên ngoài, đó chính là tinh vực.
Tinh Vực chính là thế giới của người tu hành Tụ Tinh Cảnh, chính là hình chiếu thân thể người tu hành ở trong sao trời và trong thức hải.
Sao trời chân thực yên tĩnh mà vĩnh hằng, trang nghiêm mà nghiêm túc là kiến thức tu hành phổ thông bình thường, tinh vực của người tu hành Tụ Tinh Cảnh cũng có thể xem là hoàn mỹ, không có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào, cho dù là người tu hành cảnh giới rất cao đoán được chỗ hư vô rách nát thì cũng không phải là hư vô thật sự, mà là cảnh giới của người tu hành có hạn, không thể khống chế thần trí và chân nguyên của mình một cách hoàn mỹ.
Trần Trường Sinh không cho là thế, hắn cho rằng căn bản không có tinh vực hoàn mỹ, bởi vì…. Sao trời chân thực cũng không phải yên lăng trang nghiêm, vĩnh hằng bất biến, mà là thủy chung ở vào một loại động thái cân bằng, nếu là động thái cân bằng, như vậy một khi dẫn ngoại lực vào, trang thái cân bằng này cũng sẽ có một thời điểm bị đánh phá—— cái này nghe vào đó chính là đạo lý mà Tô Ly đã chỉ đạo hắn phá đao vực của Tiết Hà, nhưng trên thực tế, loại nhận thức này của hắn thậm chí đã vượt qua khái niệm tuệ kiếm của Tô Ly. Chỉ là hiện tại, cho dù là Tô Ly hay chính bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm về việc hắn rốt cục đã hiểu được mấy thứ nhiên, tự nhiên cũng không nghĩ ra loại nhận thức này sẽ mang tới thay đổi như thế nào đối với tu hành và chiến đấu của giới tu hành sau này.
Nhìn vũ y của Lương Hồng Trang đang bay múa, vô số tin tức nhanh chóng xẹt qua trong thức hải của Trần Trường Sinh, không ngừng tính toán, cảm giác trên dây lụa này mang theo khí tức, còn có chân nguyên dao động rõ ràng dứt khoát, dường nhiên thấy được vô số ngôi sao hiện ra trước mắt, không ai có thể thấy được rõ ràng vị trí của những ngôi sao này trong thời gian ngắn như vậy, càng không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy lại thông qua trình độ sáng tối và vị trí tương đối của những ngôi sao này mà suy tính là quy luật vận hành của mảnh tinh vực này, do đó tìm được chỗ yếu nhất của mảnh tinh vực, khả năng tính toán của nhân loại có hạn mức cap nhất, ngay tại lúc này nhất định phải nhường lại không gian cho những năng lực kia. Nói thí dụ như trực giác, đương nhiên vẫn như cũ có thể nói là đoán.
Mấy trăm ngôi sao lúc sáng lúc tối, khi ở trong thức hải của hắn rõ ràng không hề động, nhưng hắn dường như lại thấy được những ngôi sao này đang động.
Người là tổ hợp có quan hệ, vận mệnh là lời tổng luận quỹ tích vận động người với người, sao trời là vải vẽ tranh sơn dầu miêu tả tấy cả, người của Lương Hồng Trang đang không ngừng phát sinh biến hóa, với mỗi một năm tăng trưởng sẽ già đi, với mỗi một năm uống một bình rượu mạnh sẽ khiến tốc độ chậm đi một chút, với mỗi khắc tăng lên khiến tốc độ thống khổ liền thêm một ít, như vậy tự nhiên tinh vực của hắn cũng đang không ngừng vận động.
Sao dời, sáng tối thay đổi, đều sinh ra bức tranh mới.
Loáng thoáng vào lúc này, hắn chợt thấy một mảnh hắc ám ở một nơi trong tinh vực đầy sao. Sao bốn phía phảng phất muốn biến thành dũng đạo, mảnh hắc ám kia chính là điểm cuối của dũng đạo, không biết thông tới đâu, có thể là hư vô. Trần Trường Sinh không biết đó là cái gì, không thể xác định thứ mình thấy có thật hay không, bởi vì trong mảnh tinh vực này còn có rất nhiều nơi cùng loại. Nhưng vào giờ khắc này hắn chỉ có thể tin tưởng mình, cho dù là đoán cũng muốn tin là thật—— hắn đâm một kiếm về vị trí kia.
Một tiếng vang nhỏ vang lên. Không khí lạnh giữa núi hoang bị đâm thủng.
Vũ y màu đỏ phất phới không ngừng.
Kiếm Trần Trường Sinh rõ ràng thấy sắp đâm tới vũ y kia lại thần kỳ biến mất, sau đó lại xuất hiện ở nơi khác.
Vẻ mặt Tô Ly hơi rét, khẽ nhướn mày.
Một kiếm thật là nhanh, không ngờ có thể phá vỡ tinh vực của Lương Hồng Trang. Một kiếm thật nhanh, không ngờ Lương Hồng Trang lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Từng tiếng rít gào sinh ra nơi sơn dã, Lương Hồng Trang nhanh chóng lui lại, cho tới hơn mười trượng mới dừng bước lại.
Dây lụa màu đỏ chậm rãi bay xuống, rơi dưới chân của hắn.
Trên tai trái của hắn khảm một viên minh châu, lúc này viên minh châu kia lại không thấy, chỉ còn lại một giọt huyết châu đỏ sẫm.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh đâm chính là tai trái của hắn, đâm chính là viên minh châu kia.
Lương Hồng Trang đưa tay lên sờ sờ tay trái của mình, cảm giác hơi ẩm ướt, nhíu mi nhìn Trần Trường Sinh, vô cùng khiếp sợ, rất là khó hiểu. Không ngờ hắn lại có thể phá vỡ tinh vực của mình? Thiếu niên này rốt cục là ai?
Chiến đấu vượt qua cảnh giới không phải chuyện không thể tin nổi, nhưng đại đa số đều phát sinh ở một cảnh giới cao, tỷ như Thông U hạ cảnh có thể thử khiêu chiến Thông U thượng cảnh. Nhưng loại khiêu chiến vượt qua cảnh giới vô cùng lớn như Tọa Chiếu khiêu chiến Thông U, Thông U khiếu chiến Tụ Tinh thì lại vô cùng hiếm thấy, cho dù vài vạn năm lịch sử ghi lại cũng không có quá nhiều trường hợp thành công.
Đương nhiên, nhất định sẽ có ngoại lệ, tỷ như những đám thiên tài mang huyết mạch thiên phú phi phàm như bọn họ. Lúc trước khi Thu Sơn Quân còn ở Thông U cảnh, người tu hành Tụ Tinh Sơ Cảnh nào dám nói nhất định có thể thắng được hắn? Hay như thời điểm Trần Trường Sinh rời khỏi kinh đô, Lạc Lạc chưa Thông U, nhưng người nào Thông U Cảnh, bao gồm cả hắn dám nói nàng không bằng mình?
Nhưng Trần Trường Sinh rất rõ ràng không có bất kỳ huyết mạch thiên phú nào, chân nguyên của hắn quá bình thường, khí thế cũng rất tầm thường…. Lương Hồng Trang bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chính là…
Trần Trường Sinh áp kiếm hành lễ nói:
- Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh.
Lương Hồng Trang một thân vũ y màu đỏ, dây lụa phất phới quanh người, khí tức cường nhân Tụ Tinh Cảnh cũng theo đó mà chu du các nơi, có mặt mọi chỗ.
Đây là một lĩnh vực đầy đủ thậm chí là hoàn mỹ, căn bản nhìn không ra ở đâu có lỗ hổng.
Trần Trường Sinh nhìn không ra, nhưng giống câu nói cuối cùng mà Tô Ly nói với hắn, cho dù là đoán, cho dù là mơ hồ cũng phải làm, cũng phải đánh cuộc một lần. Đương nhiên, nếu là đoán, nếu là mơ hồ thì thấy thế nào cũng không có hy vọng thắng cuộc. Có lợi duy nhất đối với hắn chính là hắn không giống với người tu hành Thông U Cảnh khác, không biết gì về Tụ Tinh Cảnh.
Ban đầu ở Học Viện Quốc Giáo, thời điểm hắn cho là mình không Tẩy Tủy được, kỳ thật cũng đã Tẩy Tủy thành công, thời điểm hắn cho là mình không dám Tọa Chiếu, kỳ thật cũng đã dẫn tinh quang Thông U, thời điểm ở trước lăng mộ xem Bia, đem đường cong bên trong Thiên Thư Bia làm thành bản đồ tinh vực, loại thủ đoạn này vốn chính là Tụ Tinh. Hắn là một ngoại tộc của giới tu hành, vĩnh viễn dùng thủ đoạn siêu việt để tu hành, nói một cách khác, trên đường tu hành hắn không đi nhanh hơn người khác, nhưng lại nhìn xa hơn—— hắn biết Tụ Tinh là xảy ra chuyện gì.
Người tu hành dẫn tinh quang Tẩy Tủy, Tọa Chiếu thay đổi ánh sao thành chân nguyên, lại mượn lựa tinh quang đẩy ra cửa U Phủ, việc cần phải làm kế tiếp là tiếp tục dẫn tinh quang nhập vào cơ thể, lại đem chút sao này hợp với tự thân, kích phát ra chân nguyên, vẽ nên bản đồ tinh vực của bản thân, tạo ra tiểu thế giới trong cơ thể của mình, cách biệt với bên ngoài, đó chính là tinh vực.
Tinh Vực chính là thế giới của người tu hành Tụ Tinh Cảnh, chính là hình chiếu thân thể người tu hành ở trong sao trời và trong thức hải.
Sao trời chân thực yên tĩnh mà vĩnh hằng, trang nghiêm mà nghiêm túc là kiến thức tu hành phổ thông bình thường, tinh vực của người tu hành Tụ Tinh Cảnh cũng có thể xem là hoàn mỹ, không có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào, cho dù là người tu hành cảnh giới rất cao đoán được chỗ hư vô rách nát thì cũng không phải là hư vô thật sự, mà là cảnh giới của người tu hành có hạn, không thể khống chế thần trí và chân nguyên của mình một cách hoàn mỹ.
Trần Trường Sinh không cho là thế, hắn cho rằng căn bản không có tinh vực hoàn mỹ, bởi vì…. Sao trời chân thực cũng không phải yên lăng trang nghiêm, vĩnh hằng bất biến, mà là thủy chung ở vào một loại động thái cân bằng, nếu là động thái cân bằng, như vậy một khi dẫn ngoại lực vào, trang thái cân bằng này cũng sẽ có một thời điểm bị đánh phá—— cái này nghe vào đó chính là đạo lý mà Tô Ly đã chỉ đạo hắn phá đao vực của Tiết Hà, nhưng trên thực tế, loại nhận thức này của hắn thậm chí đã vượt qua khái niệm tuệ kiếm của Tô Ly. Chỉ là hiện tại, cho dù là Tô Ly hay chính bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm về việc hắn rốt cục đã hiểu được mấy thứ nhiên, tự nhiên cũng không nghĩ ra loại nhận thức này sẽ mang tới thay đổi như thế nào đối với tu hành và chiến đấu của giới tu hành sau này.
Nhìn vũ y của Lương Hồng Trang đang bay múa, vô số tin tức nhanh chóng xẹt qua trong thức hải của Trần Trường Sinh, không ngừng tính toán, cảm giác trên dây lụa này mang theo khí tức, còn có chân nguyên dao động rõ ràng dứt khoát, dường nhiên thấy được vô số ngôi sao hiện ra trước mắt, không ai có thể thấy được rõ ràng vị trí của những ngôi sao này trong thời gian ngắn như vậy, càng không ai có thể trong thời gian ngắn như vậy lại thông qua trình độ sáng tối và vị trí tương đối của những ngôi sao này mà suy tính là quy luật vận hành của mảnh tinh vực này, do đó tìm được chỗ yếu nhất của mảnh tinh vực, khả năng tính toán của nhân loại có hạn mức cap nhất, ngay tại lúc này nhất định phải nhường lại không gian cho những năng lực kia. Nói thí dụ như trực giác, đương nhiên vẫn như cũ có thể nói là đoán.
Mấy trăm ngôi sao lúc sáng lúc tối, khi ở trong thức hải của hắn rõ ràng không hề động, nhưng hắn dường như lại thấy được những ngôi sao này đang động.
Người là tổ hợp có quan hệ, vận mệnh là lời tổng luận quỹ tích vận động người với người, sao trời là vải vẽ tranh sơn dầu miêu tả tấy cả, người của Lương Hồng Trang đang không ngừng phát sinh biến hóa, với mỗi một năm tăng trưởng sẽ già đi, với mỗi một năm uống một bình rượu mạnh sẽ khiến tốc độ chậm đi một chút, với mỗi khắc tăng lên khiến tốc độ thống khổ liền thêm một ít, như vậy tự nhiên tinh vực của hắn cũng đang không ngừng vận động.
Sao dời, sáng tối thay đổi, đều sinh ra bức tranh mới.
Loáng thoáng vào lúc này, hắn chợt thấy một mảnh hắc ám ở một nơi trong tinh vực đầy sao. Sao bốn phía phảng phất muốn biến thành dũng đạo, mảnh hắc ám kia chính là điểm cuối của dũng đạo, không biết thông tới đâu, có thể là hư vô. Trần Trường Sinh không biết đó là cái gì, không thể xác định thứ mình thấy có thật hay không, bởi vì trong mảnh tinh vực này còn có rất nhiều nơi cùng loại. Nhưng vào giờ khắc này hắn chỉ có thể tin tưởng mình, cho dù là đoán cũng muốn tin là thật—— hắn đâm một kiếm về vị trí kia.
Một tiếng vang nhỏ vang lên. Không khí lạnh giữa núi hoang bị đâm thủng.
Vũ y màu đỏ phất phới không ngừng.
Kiếm Trần Trường Sinh rõ ràng thấy sắp đâm tới vũ y kia lại thần kỳ biến mất, sau đó lại xuất hiện ở nơi khác.
Vẻ mặt Tô Ly hơi rét, khẽ nhướn mày.
Một kiếm thật là nhanh, không ngờ có thể phá vỡ tinh vực của Lương Hồng Trang. Một kiếm thật nhanh, không ngờ Lương Hồng Trang lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Từng tiếng rít gào sinh ra nơi sơn dã, Lương Hồng Trang nhanh chóng lui lại, cho tới hơn mười trượng mới dừng bước lại.
Dây lụa màu đỏ chậm rãi bay xuống, rơi dưới chân của hắn.
Trên tai trái của hắn khảm một viên minh châu, lúc này viên minh châu kia lại không thấy, chỉ còn lại một giọt huyết châu đỏ sẫm.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh đâm chính là tai trái của hắn, đâm chính là viên minh châu kia.
Lương Hồng Trang đưa tay lên sờ sờ tay trái của mình, cảm giác hơi ẩm ướt, nhíu mi nhìn Trần Trường Sinh, vô cùng khiếp sợ, rất là khó hiểu. Không ngờ hắn lại có thể phá vỡ tinh vực của mình? Thiếu niên này rốt cục là ai?
Chiến đấu vượt qua cảnh giới không phải chuyện không thể tin nổi, nhưng đại đa số đều phát sinh ở một cảnh giới cao, tỷ như Thông U hạ cảnh có thể thử khiêu chiến Thông U thượng cảnh. Nhưng loại khiêu chiến vượt qua cảnh giới vô cùng lớn như Tọa Chiếu khiêu chiến Thông U, Thông U khiếu chiến Tụ Tinh thì lại vô cùng hiếm thấy, cho dù vài vạn năm lịch sử ghi lại cũng không có quá nhiều trường hợp thành công.
Đương nhiên, nhất định sẽ có ngoại lệ, tỷ như những đám thiên tài mang huyết mạch thiên phú phi phàm như bọn họ. Lúc trước khi Thu Sơn Quân còn ở Thông U cảnh, người tu hành Tụ Tinh Sơ Cảnh nào dám nói nhất định có thể thắng được hắn? Hay như thời điểm Trần Trường Sinh rời khỏi kinh đô, Lạc Lạc chưa Thông U, nhưng người nào Thông U Cảnh, bao gồm cả hắn dám nói nàng không bằng mình?
Nhưng Trần Trường Sinh rất rõ ràng không có bất kỳ huyết mạch thiên phú nào, chân nguyên của hắn quá bình thường, khí thế cũng rất tầm thường…. Lương Hồng Trang bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi chính là…
Trần Trường Sinh áp kiếm hành lễ nói:
- Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.