Quyển 2 - Chương 330: Lão kiếm và thiếu niên (p1)
Miêu Nị
09/12/2016
Kiếm không ngừng từ mọi phía trên thảo nguyên bay tới, sau đó đi tới khoảng không phía trước lăng mộ.
Hơn mười chuôi kiếm lơ lửng quanh Trần Trường Sinh.
Vô số khí tức long trời lở đất tới, nhưng bất kể là Đằng Tiểu Minh ma công hống hách hay Nam Khách thiêu đốt chân huyết, hắn chỉ cần vươn tay lấy xuống một kiếm là có thể phá giải.
Trong hình ảnh này Ngưng Thúy và Họa Thu sắc mặt tái nhợt, cảm giác hai chân nhũn ra, sắp đứng không yên.
Kiếm có dài, có ngắn, có rộng, có nhỏ, có hống hách, có khiêm tốn, có tản ra thánh quang, có tràn ra hơi thở ma quỷ, nhưng đều có một điểm giống nhau... Đều là những thanh kiếm rất nổi danh.
Sơn Hải Kiếm, Thánh nữ kiếm, Việt Nữ kiếm, Thu Thủy Kiếm, Bích Hồ kiếm, Trượng Bát Thần kiếm, Ma Soái kỳ kiếm, Long Ngâm Kiếm... Những tuyệt thế danh kiếm đã biến mất mấy trăm năm, rốt cục lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.
Hiện tại, kiếm lẳng lặng treo ở trong mưa.
Trần Trường Sinh đứng trong kiếm.
Thời gian vẫn là pháp khí hùng mạnh, thứ từng là danh kiếm đã tàn phá, bảo tồn tốt nhất là Nam Khê Trai Trai Kiếm, tiếp theo là Sơn Hải Kiếm, những kiếm còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không trọn vẹn, có kiếm mang theo bùn đất trong thảo nguyên, khi mưa rửa trôi lộ ra phần gỉ sét, sớm không còn phong thái xưa kia khiến người ta cảm thấy bi thương.
Nhưng trong mưa, kiếm vẫn lạnh lùng đầy kiêu ngạo.
Nam Khách không thể giải thích vì sao, cũng không thể thừa nhận, những thanh kiếm từng vô cùng kiêu ngạo dựa vào gì lại nghe theo ý chí của Trần Trường Sinh, nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.
Trần Trường Sinh cũng không biết, hắn chỉ biết tuyệt thế danh kiếm muốn rời khỏi Chu Viên, nhưng mà mấy trăm năm qua, rất nhiều nhân loại và ma tộc tiến vào vùng thảo nguyên mặt trời không lặn này, tại sao chúng lại lựa chọn hắn?
Mấu chốt nhất là đạo kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán.
Đạo kiếm ý này mấy trăm năm trước chia ly với thân kiếm, bắt đầu từ ngày đó đã trở thành linh hồn tự do trong kiếm trì, đại diện cho những thanh kiếm không thể ra ngoài kiếm trì mà không ngừng phóng thích khí tức của mình ra thảo nguyên.
Trần Trường Sinh cầm Hoàng Chỉ Tán, cho nên hắn có thể cảm nhận kiếm ý kia.
Khi kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, ý nghĩa một cố nhân từng rời khỏi kiếm trì trở về, hắn kiêu ngạo chứng minh thân phận của mình. Nhưng cái này cũng chưa đủ, danh kiếm long đong nhiều năm, hùng tâm tráng chí sớm đã dần dần tiêu tan, nếu như không nắm chắc rời khỏi, chúng nó thà ở kiếm trì tiếp tục ngủ say, ít nhất có thể tồn tại thêm một vài năm, nếu đánh cược theo kiếm ý kia mà thất bại, vậy rất có khả năng kiếm gãy ý vẫn.
Trần Trường Sinh nhất định phải chứng minh mình có đầy đủ kiên trì, đầy đủ năng lực đưa chúng nó rời khỏi Chu Viên.
Vế trước không là vấn đề, hắn là thiếu niên chính trực thanh xuân, tràn ngập chấp nhất và đối với sinh mạng, tự do khát vọng, chỉ vế sau mới là vấn đề, song khi Hắc Long ly hồn tiến vào thân thể hắn bắt đầu ngủ say thì chẳng còn là vấn đề nữa.
Hắc Long ly hồn nương nhờ Ngọc Như Ý, hiện tại đeo ở thắt lưng hắn, được mưa tẩy rửa càng ngày càng sáng.
Ngọc Như Ý là pháp khí tùy thân của Thiên Hải Thánh Hậu, mang theo khí tức cường đại của bà ta.
Trần Trường Sinh kiên trì thông qua khí tức cường đại, thông qua kiếm ý cùng với Hoàng Chỉ Tán truyền khắp khắp thảo nguyên. Tuyệt thế danh kiếm tuy rằng đã bị tàn phá nhưng kiếm ý vẫn còn, theo chủ nhân của mình gặp qua không biết bao nhiêu cường nhân, kiến thức lịch duyệt rất mạnh, song khi chúng cảm giác khí tức của khối Ngọc Như Ý toát ra thì cũng bị chấn động. Cho dù Chu Độc Phu còn sống, chủ nhân đạo khí tức cường đại kia cũng có thể bắt bọn nó rời khỏi Chu Viên, huống chi là hiện tại?
Vì thế chúng nó đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh.
Chỉ có điều kiếm ở đây? Kiếm trì lại ở đâu?
Mưa cọ rửa danh kiếm, cũng cọ rửa gương mặt của Nam Khách.
Mặt của nàng như tuyết trắng, tựa như thanh Trai Kiếm, ngọn lửa trong đôi mắt của nàng dần tắt, nhưng vẫn không hề sợ hãi —— khiếp sợ và phẫn nộ là thái độ của nàng đối với những thanh kiếm tôn kính trong lịch sử, với Trần Trường Sinh vẫn chỉ có khinh thường, mất mát chỉ là do phản ứng cảm xúc thay đổi, không có nghĩa là thay đổi.
Nhìn kiếm yên tĩnh treo quanh thân thể Trần Trường Sinh, nàng trầm mặc một lát nói:
- Các ngươi năm đó bất quá là bại tướng của Lưỡng Đoạn đao, chẳng lẽ hôm nay lại muốn tạo phản sao?
Kiếm nghe không hiểu ý nàng..., ở trong mưa tiếp tục trầm mặc, Ma Soái kỳ kiếm quay tròn trước Sơn Hải Kiếm hạ xuống, không hề trả lời nàng.
Nam Khách giơ hồn mộc, hồn mộc màu đen bị mưa làm ướt thì màu sắc càng thêm âm trầm.
Xung quanh lăng mộ xôn xao bất an, lúc này theo động tác của nàng bắt đầu cuồng bạo. Vô số tiếng yêu thú rít gào, rời khỏi thảo nguyên chạy vào trong mưa.
Nàng không muốn làm như vậy, nhưng Trần Trường Sinh và mấy thanh kiếm kia khiến nàng phải làm như vậy, đến lúc này nàng bất chấp, dù cho Chu Lăng sẽ bị ngàn vạn yêu thú khinh nhờn ô bẩn.
Hồn mộc bất chợt đại phóng quang minh.
Thú triều cùng vô số âm thanh rống giận nhấc lên sóng to gió lớn, thảo nguyên bắt đầu rung động, thậm chí mà ngay cả lăng mộ cũng bắt đầu chấn động, vô số yêu thú bắt đầu tiến công.
Nam Khách nhìn hắn quát:
- Trần Trường Sinh, ngươi cho là bằng này mấy thanh kiếm mẻ là có thể sống sót sao?
Trần Trường Sinh nhìn yêu thú như biển vây quanh lăng mộ, trầm mặc không nói.
Ở phía sau cách hắn không xa, Từ Hữu Dung dựa vào cửa lăng mộ, ôm ngô cung và bọc vải bố, nhắm mắt lại, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại lần nữa.
Khi kiếm ý xuất hiện, thanh thiết kiếm đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, thú triều quanh lăng mộ sinh ra phản ứng, hoặc là sợ hãi phẫn nộ, xôn xao bất an, chỉ có điều đã bị Nam Khách trấn áp, lúc này khối hồn mộc trong tay nàng tỏa sáng, cấm chế mất đi, hàng nghìn hàng vạn yêu thú làm sao còn có thể nhịn được, đều chạy như điên tới lăng mộ, trong lúc nhất thời đại địa chấn động, thiên địa đen tối không ánh sáng, trong không khí như có thêm mùi hương của máu tanh.
Chỉ có bóng ma khủng bố vẫn trầm mặc như cũ, tuy rằng chậm rãi bay xuống nhưng không có ý triển lộ thần uy, biểu hiện của đại bàng e chỉ làm mấy con yêu thú Tụ Tinh đỉnh giai cảm nhận được mà không chạy tới lăng mộ, chúng nó cũng không phải chống cự hồn mộc triệu tập, cũng không phải kháng cự ý chí của Nam Khách mà là chúng nó có nhận thức, mơ hồ nhận thấy sau đó sẽ phát sinh chuyện càng thêm nghiêm trọng nên mới cảnh giác. Đương nhiên sự nghiêm trọng này không phải là nhằm vào Chu Viên.
Vô số yêu thú hóa thành sóng triều dũng mãnh lao tới, thảo nguyên mặt trời không lặn sớm trở nên hỗn loạn, cỏ dại, bụi rậm bị thú trảo xé thành mảnh nhỏ, sau đó bùn đất không ngừng tung bay, nước trong trở nên đục ngầu, khí thế dữ dội bao la, hùng vĩ đáng sợ. Chính như lúc trước nói, mặc dù là thánh nhân có ở đây cũng không thể giết sạch yêu thú mà chỉ có thể tránh đi. Trần Trường Sinh đứng trong mưa nhìn hình ảnh này đương nhiên cũng muốn đi, nhưng hắn đã không còn đường có thể đi.
Hơn mười chuôi kiếm lơ lửng quanh Trần Trường Sinh.
Vô số khí tức long trời lở đất tới, nhưng bất kể là Đằng Tiểu Minh ma công hống hách hay Nam Khách thiêu đốt chân huyết, hắn chỉ cần vươn tay lấy xuống một kiếm là có thể phá giải.
Trong hình ảnh này Ngưng Thúy và Họa Thu sắc mặt tái nhợt, cảm giác hai chân nhũn ra, sắp đứng không yên.
Kiếm có dài, có ngắn, có rộng, có nhỏ, có hống hách, có khiêm tốn, có tản ra thánh quang, có tràn ra hơi thở ma quỷ, nhưng đều có một điểm giống nhau... Đều là những thanh kiếm rất nổi danh.
Sơn Hải Kiếm, Thánh nữ kiếm, Việt Nữ kiếm, Thu Thủy Kiếm, Bích Hồ kiếm, Trượng Bát Thần kiếm, Ma Soái kỳ kiếm, Long Ngâm Kiếm... Những tuyệt thế danh kiếm đã biến mất mấy trăm năm, rốt cục lần nữa xuất hiện trước mắt người đời.
Hiện tại, kiếm lẳng lặng treo ở trong mưa.
Trần Trường Sinh đứng trong kiếm.
Thời gian vẫn là pháp khí hùng mạnh, thứ từng là danh kiếm đã tàn phá, bảo tồn tốt nhất là Nam Khê Trai Trai Kiếm, tiếp theo là Sơn Hải Kiếm, những kiếm còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không trọn vẹn, có kiếm mang theo bùn đất trong thảo nguyên, khi mưa rửa trôi lộ ra phần gỉ sét, sớm không còn phong thái xưa kia khiến người ta cảm thấy bi thương.
Nhưng trong mưa, kiếm vẫn lạnh lùng đầy kiêu ngạo.
Nam Khách không thể giải thích vì sao, cũng không thể thừa nhận, những thanh kiếm từng vô cùng kiêu ngạo dựa vào gì lại nghe theo ý chí của Trần Trường Sinh, nghĩ thế nào cũng không ra đáp án.
Trần Trường Sinh cũng không biết, hắn chỉ biết tuyệt thế danh kiếm muốn rời khỏi Chu Viên, nhưng mà mấy trăm năm qua, rất nhiều nhân loại và ma tộc tiến vào vùng thảo nguyên mặt trời không lặn này, tại sao chúng lại lựa chọn hắn?
Mấu chốt nhất là đạo kiếm ý trong Hoàng Chỉ Tán.
Đạo kiếm ý này mấy trăm năm trước chia ly với thân kiếm, bắt đầu từ ngày đó đã trở thành linh hồn tự do trong kiếm trì, đại diện cho những thanh kiếm không thể ra ngoài kiếm trì mà không ngừng phóng thích khí tức của mình ra thảo nguyên.
Trần Trường Sinh cầm Hoàng Chỉ Tán, cho nên hắn có thể cảm nhận kiếm ý kia.
Khi kiếm ý tiến vào Hoàng Chỉ Tán, ý nghĩa một cố nhân từng rời khỏi kiếm trì trở về, hắn kiêu ngạo chứng minh thân phận của mình. Nhưng cái này cũng chưa đủ, danh kiếm long đong nhiều năm, hùng tâm tráng chí sớm đã dần dần tiêu tan, nếu như không nắm chắc rời khỏi, chúng nó thà ở kiếm trì tiếp tục ngủ say, ít nhất có thể tồn tại thêm một vài năm, nếu đánh cược theo kiếm ý kia mà thất bại, vậy rất có khả năng kiếm gãy ý vẫn.
Trần Trường Sinh nhất định phải chứng minh mình có đầy đủ kiên trì, đầy đủ năng lực đưa chúng nó rời khỏi Chu Viên.
Vế trước không là vấn đề, hắn là thiếu niên chính trực thanh xuân, tràn ngập chấp nhất và đối với sinh mạng, tự do khát vọng, chỉ vế sau mới là vấn đề, song khi Hắc Long ly hồn tiến vào thân thể hắn bắt đầu ngủ say thì chẳng còn là vấn đề nữa.
Hắc Long ly hồn nương nhờ Ngọc Như Ý, hiện tại đeo ở thắt lưng hắn, được mưa tẩy rửa càng ngày càng sáng.
Ngọc Như Ý là pháp khí tùy thân của Thiên Hải Thánh Hậu, mang theo khí tức cường đại của bà ta.
Trần Trường Sinh kiên trì thông qua khí tức cường đại, thông qua kiếm ý cùng với Hoàng Chỉ Tán truyền khắp khắp thảo nguyên. Tuyệt thế danh kiếm tuy rằng đã bị tàn phá nhưng kiếm ý vẫn còn, theo chủ nhân của mình gặp qua không biết bao nhiêu cường nhân, kiến thức lịch duyệt rất mạnh, song khi chúng cảm giác khí tức của khối Ngọc Như Ý toát ra thì cũng bị chấn động. Cho dù Chu Độc Phu còn sống, chủ nhân đạo khí tức cường đại kia cũng có thể bắt bọn nó rời khỏi Chu Viên, huống chi là hiện tại?
Vì thế chúng nó đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh.
Chỉ có điều kiếm ở đây? Kiếm trì lại ở đâu?
Mưa cọ rửa danh kiếm, cũng cọ rửa gương mặt của Nam Khách.
Mặt của nàng như tuyết trắng, tựa như thanh Trai Kiếm, ngọn lửa trong đôi mắt của nàng dần tắt, nhưng vẫn không hề sợ hãi —— khiếp sợ và phẫn nộ là thái độ của nàng đối với những thanh kiếm tôn kính trong lịch sử, với Trần Trường Sinh vẫn chỉ có khinh thường, mất mát chỉ là do phản ứng cảm xúc thay đổi, không có nghĩa là thay đổi.
Nhìn kiếm yên tĩnh treo quanh thân thể Trần Trường Sinh, nàng trầm mặc một lát nói:
- Các ngươi năm đó bất quá là bại tướng của Lưỡng Đoạn đao, chẳng lẽ hôm nay lại muốn tạo phản sao?
Kiếm nghe không hiểu ý nàng..., ở trong mưa tiếp tục trầm mặc, Ma Soái kỳ kiếm quay tròn trước Sơn Hải Kiếm hạ xuống, không hề trả lời nàng.
Nam Khách giơ hồn mộc, hồn mộc màu đen bị mưa làm ướt thì màu sắc càng thêm âm trầm.
Xung quanh lăng mộ xôn xao bất an, lúc này theo động tác của nàng bắt đầu cuồng bạo. Vô số tiếng yêu thú rít gào, rời khỏi thảo nguyên chạy vào trong mưa.
Nàng không muốn làm như vậy, nhưng Trần Trường Sinh và mấy thanh kiếm kia khiến nàng phải làm như vậy, đến lúc này nàng bất chấp, dù cho Chu Lăng sẽ bị ngàn vạn yêu thú khinh nhờn ô bẩn.
Hồn mộc bất chợt đại phóng quang minh.
Thú triều cùng vô số âm thanh rống giận nhấc lên sóng to gió lớn, thảo nguyên bắt đầu rung động, thậm chí mà ngay cả lăng mộ cũng bắt đầu chấn động, vô số yêu thú bắt đầu tiến công.
Nam Khách nhìn hắn quát:
- Trần Trường Sinh, ngươi cho là bằng này mấy thanh kiếm mẻ là có thể sống sót sao?
Trần Trường Sinh nhìn yêu thú như biển vây quanh lăng mộ, trầm mặc không nói.
Ở phía sau cách hắn không xa, Từ Hữu Dung dựa vào cửa lăng mộ, ôm ngô cung và bọc vải bố, nhắm mắt lại, không biết lúc nào sẽ tỉnh lại lần nữa.
Khi kiếm ý xuất hiện, thanh thiết kiếm đi tới bên cạnh Trần Trường Sinh, thú triều quanh lăng mộ sinh ra phản ứng, hoặc là sợ hãi phẫn nộ, xôn xao bất an, chỉ có điều đã bị Nam Khách trấn áp, lúc này khối hồn mộc trong tay nàng tỏa sáng, cấm chế mất đi, hàng nghìn hàng vạn yêu thú làm sao còn có thể nhịn được, đều chạy như điên tới lăng mộ, trong lúc nhất thời đại địa chấn động, thiên địa đen tối không ánh sáng, trong không khí như có thêm mùi hương của máu tanh.
Chỉ có bóng ma khủng bố vẫn trầm mặc như cũ, tuy rằng chậm rãi bay xuống nhưng không có ý triển lộ thần uy, biểu hiện của đại bàng e chỉ làm mấy con yêu thú Tụ Tinh đỉnh giai cảm nhận được mà không chạy tới lăng mộ, chúng nó cũng không phải chống cự hồn mộc triệu tập, cũng không phải kháng cự ý chí của Nam Khách mà là chúng nó có nhận thức, mơ hồ nhận thấy sau đó sẽ phát sinh chuyện càng thêm nghiêm trọng nên mới cảnh giác. Đương nhiên sự nghiêm trọng này không phải là nhằm vào Chu Viên.
Vô số yêu thú hóa thành sóng triều dũng mãnh lao tới, thảo nguyên mặt trời không lặn sớm trở nên hỗn loạn, cỏ dại, bụi rậm bị thú trảo xé thành mảnh nhỏ, sau đó bùn đất không ngừng tung bay, nước trong trở nên đục ngầu, khí thế dữ dội bao la, hùng vĩ đáng sợ. Chính như lúc trước nói, mặc dù là thánh nhân có ở đây cũng không thể giết sạch yêu thú mà chỉ có thể tránh đi. Trần Trường Sinh đứng trong mưa nhìn hình ảnh này đương nhiên cũng muốn đi, nhưng hắn đã không còn đường có thể đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.