Quyển 2 - Chương 331: Lão kiếm và thiếu niên (p2)
Miêu Nị
09/12/2016
Mười danh kiếm lẳng lặng lơ lửng dưới mưa, kiếm từng duyệt tận nhân thế
tang thương, nhưng mà hiện tại sự tang thương của chúng hoặc là không
trọn vẹn hoặc là rỉ sét, lúc mới đầu thanh thế kinh người, nhưng chung
quy đã không còn khí thế năm đó. Mấu chốt nhất chính là cường nhân từng
sử dụng chúng đã sớm qua đời.
Chỉ bằng mười thanh kiếm không trọn vẹn kiếm, không thể ngăn cản thú triều công kích, không muốn trở thành tảng đá lót đường thì càng cần nhiều kiếm hơn nữa.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh cách màn mưa nhìn thảo nguyên, nhìn thú triều khủng bố, muốn tìm được nhiều kiếm hơn. Kiếm hẳn ở trong kiếm trì, bởi vì một số nguyên nhân nên không xuất hiện như Sơn Hải Kiếm mà vẫn đang đợi hắn triệu tập, hoặc là thuyết phục, chỉ có điều, kiếm trì ở đâu?
- Nếu các ngươi ở đây thì mời đi ra gặp ta, bởi vì ta cần các ngươi.
Đây là tâm ý của hắn, theo Hoàng Chỉ Tán hướng về thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Hắn nhìn mưa bụi thê lương ngoài thảo nguyên xa xa, trong lòng yên lặng thầm nói:
- Ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi mảnh đất hoang phế này, hoặc là các ngươi sẽ ngủ say, nhưng ít ra... ở đây vĩnh viễn không có ban đêm, các ngươi không thể yên giấc trong thảo nguyên.
Thú triều càng ngày càng gần, cách thần đạo dưới lăng mộ chỉ có vài dặm, đứng ở bãi đá Trần Trường Sinh thậm chí còn có thể thấy rõ con tử điện báo với cái miệng tanh đỏ và nước miếng, thậm chí còn ngửi được mùi tanh tưởi từ miệng nó phát ra.
Ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một sự chấn động.
Sự chấn động không liên quan tới thú triều và mưa.
Sự chấn động đến từ lòng đất sâu dưới bãi cỏ, vô cùng nhỏ, có vẻ có chút suy nhược nhưng rất chân thật.
Con tử điện báo như tia sét màu tím phá vỡ đồng cỏ chạy tới lăng mộ, trong đôi mắt tràn đầy hơi thở khát máu cuồng bạo.
Đột nhiên, trong đôi mắt của nó xuất hiện một đạo cảnh ý, sau đó vỡ ra.
Ngay sau đó, môi của nó cũng vỡ ra, nước dãi hòa máu tanh đỏ.
Nó cảm giác nguy hiểm, điên cuồng gia tốc, ý đồ thoát ly.
Sự chấn động quả thật rất suy nhược, cảm giác rơi xuống rất chậm.
Nhưng mà tử điện báo nhanh như chớp không có cách nào bứt ra được.
Trong tiếng mưa rơi vang lên âm thanh xé rách rất nhỏ.
Ma sát
Thân thể tử điện báo chia năm xẻ bảy, biến thành hơn mười khối thịt bắn tung tóe, nhưng vẫn duy trì tốc độ, cho đến tầm hơn mười trượng mới rơi xuống đất.
Hình ảnh cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Khi Tử điện báo không ngừng rơi rớt xuống mặt đất, một thanh kiếm thong thả hiện ra.
Một thanh tàn kiếm chỉ còn một nửa, trên chuôi kiếm gỉ ngấn sâu đậm, nửa thân trên đầy bùn đất, nhìn dị thường thê thảm, không khác gì sắt vụn.
Tàn kiếm lẳng lặng nằm yên trong bùn đất và cỏ.
Mưa không ngừng rơi, bùn trên thân kiếm bùn được tẩy đi, nhưng không cách nào tẩy đi gỉ ngấn, vẫn u ám như thế, không thấy một chút ánh sáng nào. Tàn kiếm không ngừng run rẩy, giãy dụa, ý đồ rời khỏi mặt đất... Tựa như một chiến sĩ trọng thương có chống quải trượng cũng muốn đứng lên, sau đó giết địch.
Không biết qua bao lâu, tàn kiếm rốt cục rời khỏi mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo bay về lăng mộ, nhưng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất.
Trên thảo nguyên, tốc độ gần với tử điện báo là Phong Lang, do sói tuyết và sói Đại Tây châu giao sinh ra, trời sinh tốc độ khó tin, nghe nói trên đại lục chỉ duy có thể bắt thành công Hồng ưng, đương nhiên, chủ yếu phải kể tới năng lực tác chiến rập thể của cho Phong Lang cùng tính kiên nhẫn của chúng.
Tử điện báo phía trước đột nhiên tử vong cũng không làm tốc độ bầy Phong Lang chậm đi, làm kẻ khát máu nhất Chu Lăng, bầy sói nhận được mệnh lệnh hồn mộc liền muốn xé nát kẻ có gan tiến vào lăng mộ, hơn nữa mấu chốt nhất chính là bầy sói do mấy trăm con phong lang tạo thành, cho dù có con chết dưới kiếm, nhưng vẫn có nhiều Phong Lang vượt qua, sau đó hướng kẻ thù phát động công kích.
Bầy sói có trí tuệ săn bắt rất mạnh, lúc trước trong khi chờ đợi, thủ lĩnh đã dẫn theo thuộc hạ của nó lặng lẽ bước lên con đường bạch thảo, bởi vì mặt đất nới đó cứng rắn nhất, khoảng cách tới cửa lăng mộ gần nhất, thích hợp xung phong nhất.
Cây cỏ trên đường đều biến thành mảnh vụn, bầy sói như gió xẹt qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, số lượng sói nhiều mang theo tiếng rít chói tai. Nhưng mà ngay sau đó, tiếng gào thét bị âm thanh xé gió khác thay thế, mà tiếng xé gió càng thêm thê lương, càng thêm sắc bén.
Đó là tiếng kiếm ý phá không.
Phong Lang thủ lĩnh, đỉnh đầu có sợi lông bạc đón gió bị đoạn đứt.
Sợi lông bạc đó là điểm khác giữa Phong Lang với loài sói khác, cũng nhờ nó khiến chúng có được tốc độ của gió.
Hiện tại, nó bị chặt đứt.
Phong Lang thủ lĩnh phát ra một tiếng tru phẫn nộ, không cam lòng, nhưng mà tiếng tru cũng không thể phát ra đầy đủ mà dừng giữa chừng, như bị một thanh kiếm chặt đứt.
Trên thần đạo xuất hiện vô số vết rách, vết rách song song với lăng mộ, như là vô số que thẳng tắp ngăn bầy Phong Lang đang xung phong.
Chỉ cần lướt qua, Phong Lang sẽ gặp một lực lượng không thể nhìn bằng mắt thường.
Móng vuốt dẫm lên mặt đất bị chặt đứt.
Mang theo những ngọn cỏ bị vuốt sói chặt đứt.
Đuôi sói chặt đứt, thắt lưng chặt đứt.
Mấy trăm con phong lang tạo thành bầy, khi vết rách kia xuất hiện đều bị chặt đứt.
Giống như tảng đá bị người xô trên mặt đất, con đường bạch thảo vang lên những tiếng xôn xao rầm rầm.
Vô số thi thể Phong Lang bị cắt vụn, ở trên đường bạch thảo không ngừng quay cuồng, có con lăn vào đầm lầy bị kiếm ý cắt thành nhiều mảnh vỡ hơn nữa.
Đường thông tới lăng mộ, khắp nơi đều là tàn thể, máu phun ra, đường bạch thảo thành đường máu, mùi máu tươi gay mũi đến cực điểm.
Khi mùi máu tươi tản ra, vết rách bên trong kiếm ý cũng theo đó bay lên bầu trời.
Mấy ngàn con kền kền bay trên trời, quỷ mị an tĩnh, đám yêu thú hùng mạnh mà âm hiểm, lúc trước mặc dù là Từ Hữu Dung cũng phải thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết cuối cùng mới chém giết được chúng, chúng nó không giống yêu thú khác gào thét cuồng bạo, mà là lặng lẽ bay tới lăng mộ.
Thoạt nhìn, chúng nó và lăng mộ cách một khoảng không, không có bất kỳ sự vật gì cản trở, coi như thuận tiện cho chúng đánh lén.
Nhưng mà, kiếm ý đã bay lên trời.
Vết rách thảo nguyên dường như cũng muốn vỡ ra.
Vô số âm thanh cực kỳ thảm thiết vang lên, vô số lông vũ bồng bềnh hạ xuống, mang theo màu sắc đẹp đẽ của máu.
Mấy ngàn còn kền kền rơi xuống, trong lúc nhất thời còn dày rậm hơn mưa.
Vô số yêu thú lao tới đều nứt thi thể, biến thành máu thịt mơ hồ.
Thảo nguyên xuất hiện vô số cái khe, cỏ dại bị cắt vụn, bùn đất bị cắt thành vỡ đá sỏi, vô số đạo kiếm ý tung hoành bay lên trời.
Mà ngay cả bầu trời u ám cũng bị cắt vỡ, biến thành vô số sợi tơ, ngơ ngẩn bồng bềnh.
Mưa to đã ngừng.
Mặt trời rốt cục có cơ hội chiếu sáng lăng mộ.
Khắp nơi đều là thi thể yêu thú, ngẫu nhiên có con trọng thương chưa chết đang không ngừng rên rỉ.
Thú triều đang hùng dũng lao tới nhất thời ngừng lại, không dám tiếp tục đi tới trước.
Đây là một thế giới màu đỏ.
Biển yêu thú màu đen biến thành biển đỏ yên tĩnh.
Thú triều trong lăng mộ được mưa gột rửa, màu sắc trở nên sâu đậm, lúc này nhìn qua tựa như dải đá ngầm màu đen giữa biển đỏ.
Mặc cho sóng gió cũng không lay động.
Thế giới màu đỏ và màu đen, thứ chân chính rung động xuất hiện ở thảo nguyên quanh lăng mộ.
Một tàn kiếm từ trong bụi cỏ khó khăn bay lên bầu trời, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Một thanh kiếm cũ vạch nước bay ra, mang theo âm thanh nước bùn bị cọ rửa.
Một thanh cổ kiếm phá đá bay ra, mang theo âm thanh ma sát.
Hơn mười thanh kiếm.
Mấy trăm thanh kiếm.
Mấy ngàn thanh kiếm.
Có gian nan, có do dự, có vui sướng, một lần nữa hiện ra giữa đất trời.
Vô số thanh kiếm hiện ra trên bầu trời thảo nguyên.
Vùng thảo nguyên này, khắp nơi đều là hồ nước, hoặc có thể nói là đầm lầy.
Mấy trăm năm qua, vô số người tìm kiếm trì, nhưng không ai tìm được, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Bởi vì chưa từng có ai ngờ... Kiếm trì, hoá ra lại to lớn như thế.
Kiếm trù, không phải một ngọn sơn trì, cũng không phải hàn đầm.
Kiếm trì nằm ngay trong vùng thảo nguyên này.
Thảo nguyên vô hạn, vô cùng này chính là kiếm trì.
Không, không phải trì (ao), đây rõ ràng chính là biển.
Biển kiếm (Kiếm hải).
Trong thảo nguyên đầy an tĩnh.
Trần Trường Sinh đứng bên bãi đá nhìn hình ảnh này, trầm mặc không nói.
Lúc trước hắn đã mơ hồ đoán được nhưng khi hắn tận mắt thấy vạn kiếm xuất thế thì vẫn rung động tới cực điểm.
Nam Khách đứng ở thần đạo nhìn hình ảnh này, mặt không chút thay đổi, không biết suy nghĩ gì. Ngưng Thu che miệng mới làm mình không phát ra tiếng kinh hô, mà đồng bạn của nàng Họa Thúy ngã ngồi xuống. Lão giả đánh đàn sắc mặt tái nhợt, đàn cổ tràn đầy máu.
Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi thu hồi tầm mắt, nhìn nhau, trong mắt là sự xin lỗi và kiên quyết.
Không ai nói chuyện, cũng không có ai cử động.
Mà ngay cả thú triều trong thảo nguyên cũng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì kiếm đang bay tới lăng mộ.
Vô số thanh kiếm bay trong ánh sáng màu đỏ, phảng phất như muốn che đậy không trung.
Tới gần lăng mộ, hàng nghìn hàng vạn thân kiếm phản diệu hào quang, như bầu trời đầy sao.
Hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Nhưng kiếm bay rất thong thả, không hề giống vừa lúc mới xuất thế, vừa ngạo nghễ vừa hùng mạnh.
Vô số thanh kiếm bay đến lăng mộ rồi chậm rãi tản ra, giống như bày trận.
Trong thiên địa tràn ngập kiếm ý.
Kiếm ý từng vô cùng hùng mạnh, hiện tại cũng đã suy nhược, đan vào cùng một chỗ, có chút hỗn độn.
Trong kiếm ý không có nhận thức, nhưng lại hữu tình, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Đối với tòa lăng mộ, kiếm đầy lạnh lùng và chiến ý.
Đối với thiếu niên đứng trong lăng mộ, cảm xúc là nhìn thấy cố nhân, là hãy mang chúng ta rời đi.
Đao kiếm vô tình, thời gian càng thêm vô tình.
Kiếm ở đây ngủ say mấy trăm năm, sớm đã bị tàn phá không chịu nổi.
Lúc rời khỏi thảo nguyên, kiếm đã bạo phát lực lượng cường đại nhất.
Đúng vậy, kiếm đã già nua, cả người rỉ sét, sắp sửa mục nát.
Kiếm là chiến sĩ bị trọng thương, chống gậy đi như người già.
Chúng nó vốn sớm nên rời khỏi chiến trường, về hưởng lão điền viên, chỉ tiếc nơi này không phải điền viên, cũng không phải cố hương, mà là nhà giam.
Mấy trăm năm qua, chúng nó không lúc nào không muốn rời khỏi vùng thảo nguyên này, cuối cùng lại chỉ có một đồng bạn thành công, mang theo tâm ý của chúng.
Nhưng mà đồng bạn kia không trở lại.
Cho đến hôm nay, vào lúc tuyệt vọng, cố nhân rốt cục đã quay về.
Có người thiếu niên mang theo tâm ý đi tới vùng thảo nguyên này.
Kiếm già rồi, nhưng thiếu niên vẫn còn thanh xuân.
Trần Trường Sinh đối với tự do, đối với sinh mạng, yêu thương vừa tinh thuần mà kiên định.
Tựa như một cơn gió mát, thức tỉnh chúng.
Chúng nó nghe được hắn triệu tập, tin tưởng ý chí của hắn, vì thế hùng tâm tái hiện.
Lão kiếm vẫn còn dư uy, mũi gãy cũng có thể giết địch.
Chí ở ngàn dặm.
Muốn đi ra ngoài ngàn dặm.
Trở về quê cũ.
Đảo ngược hơn một ngàn năm, tới mấy trăm năm trước ở đại lục biến mất, trong mấy trăm năm vô số cường nhân bại vào tay họ Chu, vô số danh kiếm đoạn dưới đao, chôn cất sâu trong lòng Chu Viên. Vùng thảo nguyên này là kiếm trì, hoặc có thể nói là kiếm hải. Trong đó thanh kiếm kiêu ngạo nhất hùng mạnh nhất sau khi chuẩn bị thật lâu đã muốn rời khỏi vùng thảo nguyên này, từ thảo nguyên phá vỡ cấm chế, nhanh chóng lẻn vào hồ nhỏ bên thảo nguyên, tới thế giới bên vách đã, như cá bơi trong hồ lớn, từ khe suối tới hàn đầm, nương theo cấu tạo phức tạp của Chu Viên, tránh né quy tắc, rốt cục thành công.
Tiếc nuối chính là thanh kiếm vì rời đi thảo nguyên thời điểm, vì chống cự cấm chế Chu Độc Phu thiết lập mà kiếm ý lưu lại trong thảo nguyên, chỉ có thân kiếm đi vào khe suối bên rừng, bị lá rụng bao trùm.
Kiếm và ý bị chia lìa.
Một hôm, một người tên là Tô Ly, đệ tử Ly Sơn đi tới Chu Viên, hắn đi vào rừng rậm, bước chân qua lá rụng, nhặt lên chuôi kiếm rỉ không còn phong thái năm xưa, sau đó đưa nó rời khỏi Chu Viên. Đạo kiếm ý vẫn bị nhốt trong thảo nguyên, trầm mặc cô đơn chờ đợi . Lại mấy trăm năm, một người tên Trần Trường Sinh học sinh Quốc Giáo Học Viện đi tới Chu Viên, trong tay của hắn cầm Hoàng Chỉ Tán, kiếm và ý rốt cục gặp nhau, vì thế mới có cảnh tượng vạn kiếm lăng không.
Lịch sử tràn đầy bất khuất và đấu tranh, kiếm ý kia cùng với này vạn thanh kiếm khác, Trần Trường Sinh không thể quay ngược thời gian, tự nhiên không thể biết những chi tiết này, nhưng hắn cầm Hoàng Chỉ Tán đứng giữa vạn đạo tàn kiếm, đối với cảm xúc kiếm ý truyền đến lại có thêm hiểu biết sâu sắc.
Kiếm muốn rời khỏi Chu Viên, ngoài ra không còn yêu cầu gì khác.
Như vậy, cùng nhau đi thôi.
Như lời hắn từng nói với kiếm ý, nói với Từ Hữu Dung, lúc này hắn cũng đưa ra hứa hẹn với vô số thanh kiếm xung quanh.
Lăng mộ mờ tối, ánh đỏ ấm áp trở nên rét lạnh, khắp nơi đều là mùi bùn đất và rỉ sắt. Hơn vạn thanh kiếm cổ bị tàn phá xuất hiện trong nháy mắt, bộc phát ra hận ý và lực lượng tích súc mấy trăm năm, chí ít có một phần ba yêu thú bị giết chết, thú triều tạm thời bị trấn áp.
Nhưng thú triều chỉ tạm thời an tĩnh, vạn đạo tàn kiếm không có khả năng tiếp tục phóng thích kiếm ý, theo thời gian trôi qua, thú triều một lần nữa bắt đầu khởi động, phát ra tiếng tru tức giận, không biết có phải trên thảo nguyên khắp nơi đều là máu hay không mà tiếng tru nghe càng thêm kinh khủng máu tanh.
Kiếm trì rốt cục hiện thế, vạn kiếm lăng không.
Nhìn hình ảnh này, bất kể là lão giả đánh đàn hay thị nữ sắc mặt đều tái nhợt, gần như tuyệt vọng, cả đôi vợ chồng ma tướng cũng trở nên ngưng trọng dị thường, trong mắt thậm chí có thể nhìn thấy một vài điềm xấu, chỉ Nam Khách không có vẻ sợ hãi, nhưng lại trầm mặc một hồi.
Cách vô số đạo kiếm, nàng nhìn Trần Trường Sinh, thanh âm lạnh lẽo như hàn băng:
- Ngươi cho là như vậy có thể thay đổi kết cục chuyện này sao?
Lúc trước Sơn Hải Kiếm phá không tới, nàng từng nói với Trần Trường Sinh lời tương tự, lúc ấy Trần Trường Sinh không trả lời, chỉ nắm thiết kiếm trầm trọng chỉ vào nàng, hiện tại hắn cũng không có trả lời, theo ánh mắt của hắn, mấy trăm thanh kiếm chậm rãi chuyển động, nhắm vào nàng.
Chỉ bằng mười thanh kiếm không trọn vẹn kiếm, không thể ngăn cản thú triều công kích, không muốn trở thành tảng đá lót đường thì càng cần nhiều kiếm hơn nữa.
Tầm mắt của Trần Trường Sinh cách màn mưa nhìn thảo nguyên, nhìn thú triều khủng bố, muốn tìm được nhiều kiếm hơn. Kiếm hẳn ở trong kiếm trì, bởi vì một số nguyên nhân nên không xuất hiện như Sơn Hải Kiếm mà vẫn đang đợi hắn triệu tập, hoặc là thuyết phục, chỉ có điều, kiếm trì ở đâu?
- Nếu các ngươi ở đây thì mời đi ra gặp ta, bởi vì ta cần các ngươi.
Đây là tâm ý của hắn, theo Hoàng Chỉ Tán hướng về thảo nguyên mênh mông bát ngát.
Hắn nhìn mưa bụi thê lương ngoài thảo nguyên xa xa, trong lòng yên lặng thầm nói:
- Ta sẽ dẫn các ngươi rời khỏi mảnh đất hoang phế này, hoặc là các ngươi sẽ ngủ say, nhưng ít ra... ở đây vĩnh viễn không có ban đêm, các ngươi không thể yên giấc trong thảo nguyên.
Thú triều càng ngày càng gần, cách thần đạo dưới lăng mộ chỉ có vài dặm, đứng ở bãi đá Trần Trường Sinh thậm chí còn có thể thấy rõ con tử điện báo với cái miệng tanh đỏ và nước miếng, thậm chí còn ngửi được mùi tanh tưởi từ miệng nó phát ra.
Ngay vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một sự chấn động.
Sự chấn động không liên quan tới thú triều và mưa.
Sự chấn động đến từ lòng đất sâu dưới bãi cỏ, vô cùng nhỏ, có vẻ có chút suy nhược nhưng rất chân thật.
Con tử điện báo như tia sét màu tím phá vỡ đồng cỏ chạy tới lăng mộ, trong đôi mắt tràn đầy hơi thở khát máu cuồng bạo.
Đột nhiên, trong đôi mắt của nó xuất hiện một đạo cảnh ý, sau đó vỡ ra.
Ngay sau đó, môi của nó cũng vỡ ra, nước dãi hòa máu tanh đỏ.
Nó cảm giác nguy hiểm, điên cuồng gia tốc, ý đồ thoát ly.
Sự chấn động quả thật rất suy nhược, cảm giác rơi xuống rất chậm.
Nhưng mà tử điện báo nhanh như chớp không có cách nào bứt ra được.
Trong tiếng mưa rơi vang lên âm thanh xé rách rất nhỏ.
Ma sát
Thân thể tử điện báo chia năm xẻ bảy, biến thành hơn mười khối thịt bắn tung tóe, nhưng vẫn duy trì tốc độ, cho đến tầm hơn mười trượng mới rơi xuống đất.
Hình ảnh cực kỳ quỷ dị đáng sợ.
Khi Tử điện báo không ngừng rơi rớt xuống mặt đất, một thanh kiếm thong thả hiện ra.
Một thanh tàn kiếm chỉ còn một nửa, trên chuôi kiếm gỉ ngấn sâu đậm, nửa thân trên đầy bùn đất, nhìn dị thường thê thảm, không khác gì sắt vụn.
Tàn kiếm lẳng lặng nằm yên trong bùn đất và cỏ.
Mưa không ngừng rơi, bùn trên thân kiếm bùn được tẩy đi, nhưng không cách nào tẩy đi gỉ ngấn, vẫn u ám như thế, không thấy một chút ánh sáng nào. Tàn kiếm không ngừng run rẩy, giãy dụa, ý đồ rời khỏi mặt đất... Tựa như một chiến sĩ trọng thương có chống quải trượng cũng muốn đứng lên, sau đó giết địch.
Không biết qua bao lâu, tàn kiếm rốt cục rời khỏi mặt đất, xiêu xiêu vẹo vẹo bay về lăng mộ, nhưng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống mặt đất.
Trên thảo nguyên, tốc độ gần với tử điện báo là Phong Lang, do sói tuyết và sói Đại Tây châu giao sinh ra, trời sinh tốc độ khó tin, nghe nói trên đại lục chỉ duy có thể bắt thành công Hồng ưng, đương nhiên, chủ yếu phải kể tới năng lực tác chiến rập thể của cho Phong Lang cùng tính kiên nhẫn của chúng.
Tử điện báo phía trước đột nhiên tử vong cũng không làm tốc độ bầy Phong Lang chậm đi, làm kẻ khát máu nhất Chu Lăng, bầy sói nhận được mệnh lệnh hồn mộc liền muốn xé nát kẻ có gan tiến vào lăng mộ, hơn nữa mấu chốt nhất chính là bầy sói do mấy trăm con phong lang tạo thành, cho dù có con chết dưới kiếm, nhưng vẫn có nhiều Phong Lang vượt qua, sau đó hướng kẻ thù phát động công kích.
Bầy sói có trí tuệ săn bắt rất mạnh, lúc trước trong khi chờ đợi, thủ lĩnh đã dẫn theo thuộc hạ của nó lặng lẽ bước lên con đường bạch thảo, bởi vì mặt đất nới đó cứng rắn nhất, khoảng cách tới cửa lăng mộ gần nhất, thích hợp xung phong nhất.
Cây cỏ trên đường đều biến thành mảnh vụn, bầy sói như gió xẹt qua, bởi vì tốc độ quá nhanh, số lượng sói nhiều mang theo tiếng rít chói tai. Nhưng mà ngay sau đó, tiếng gào thét bị âm thanh xé gió khác thay thế, mà tiếng xé gió càng thêm thê lương, càng thêm sắc bén.
Đó là tiếng kiếm ý phá không.
Phong Lang thủ lĩnh, đỉnh đầu có sợi lông bạc đón gió bị đoạn đứt.
Sợi lông bạc đó là điểm khác giữa Phong Lang với loài sói khác, cũng nhờ nó khiến chúng có được tốc độ của gió.
Hiện tại, nó bị chặt đứt.
Phong Lang thủ lĩnh phát ra một tiếng tru phẫn nộ, không cam lòng, nhưng mà tiếng tru cũng không thể phát ra đầy đủ mà dừng giữa chừng, như bị một thanh kiếm chặt đứt.
Trên thần đạo xuất hiện vô số vết rách, vết rách song song với lăng mộ, như là vô số que thẳng tắp ngăn bầy Phong Lang đang xung phong.
Chỉ cần lướt qua, Phong Lang sẽ gặp một lực lượng không thể nhìn bằng mắt thường.
Móng vuốt dẫm lên mặt đất bị chặt đứt.
Mang theo những ngọn cỏ bị vuốt sói chặt đứt.
Đuôi sói chặt đứt, thắt lưng chặt đứt.
Mấy trăm con phong lang tạo thành bầy, khi vết rách kia xuất hiện đều bị chặt đứt.
Giống như tảng đá bị người xô trên mặt đất, con đường bạch thảo vang lên những tiếng xôn xao rầm rầm.
Vô số thi thể Phong Lang bị cắt vụn, ở trên đường bạch thảo không ngừng quay cuồng, có con lăn vào đầm lầy bị kiếm ý cắt thành nhiều mảnh vỡ hơn nữa.
Đường thông tới lăng mộ, khắp nơi đều là tàn thể, máu phun ra, đường bạch thảo thành đường máu, mùi máu tươi gay mũi đến cực điểm.
Khi mùi máu tươi tản ra, vết rách bên trong kiếm ý cũng theo đó bay lên bầu trời.
Mấy ngàn con kền kền bay trên trời, quỷ mị an tĩnh, đám yêu thú hùng mạnh mà âm hiểm, lúc trước mặc dù là Từ Hữu Dung cũng phải thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết cuối cùng mới chém giết được chúng, chúng nó không giống yêu thú khác gào thét cuồng bạo, mà là lặng lẽ bay tới lăng mộ.
Thoạt nhìn, chúng nó và lăng mộ cách một khoảng không, không có bất kỳ sự vật gì cản trở, coi như thuận tiện cho chúng đánh lén.
Nhưng mà, kiếm ý đã bay lên trời.
Vết rách thảo nguyên dường như cũng muốn vỡ ra.
Vô số âm thanh cực kỳ thảm thiết vang lên, vô số lông vũ bồng bềnh hạ xuống, mang theo màu sắc đẹp đẽ của máu.
Mấy ngàn còn kền kền rơi xuống, trong lúc nhất thời còn dày rậm hơn mưa.
Vô số yêu thú lao tới đều nứt thi thể, biến thành máu thịt mơ hồ.
Thảo nguyên xuất hiện vô số cái khe, cỏ dại bị cắt vụn, bùn đất bị cắt thành vỡ đá sỏi, vô số đạo kiếm ý tung hoành bay lên trời.
Mà ngay cả bầu trời u ám cũng bị cắt vỡ, biến thành vô số sợi tơ, ngơ ngẩn bồng bềnh.
Mưa to đã ngừng.
Mặt trời rốt cục có cơ hội chiếu sáng lăng mộ.
Khắp nơi đều là thi thể yêu thú, ngẫu nhiên có con trọng thương chưa chết đang không ngừng rên rỉ.
Thú triều đang hùng dũng lao tới nhất thời ngừng lại, không dám tiếp tục đi tới trước.
Đây là một thế giới màu đỏ.
Biển yêu thú màu đen biến thành biển đỏ yên tĩnh.
Thú triều trong lăng mộ được mưa gột rửa, màu sắc trở nên sâu đậm, lúc này nhìn qua tựa như dải đá ngầm màu đen giữa biển đỏ.
Mặc cho sóng gió cũng không lay động.
Thế giới màu đỏ và màu đen, thứ chân chính rung động xuất hiện ở thảo nguyên quanh lăng mộ.
Một tàn kiếm từ trong bụi cỏ khó khăn bay lên bầu trời, phát ra tiếng kêu trong trẻo.
Một thanh kiếm cũ vạch nước bay ra, mang theo âm thanh nước bùn bị cọ rửa.
Một thanh cổ kiếm phá đá bay ra, mang theo âm thanh ma sát.
Hơn mười thanh kiếm.
Mấy trăm thanh kiếm.
Mấy ngàn thanh kiếm.
Có gian nan, có do dự, có vui sướng, một lần nữa hiện ra giữa đất trời.
Vô số thanh kiếm hiện ra trên bầu trời thảo nguyên.
Vùng thảo nguyên này, khắp nơi đều là hồ nước, hoặc có thể nói là đầm lầy.
Mấy trăm năm qua, vô số người tìm kiếm trì, nhưng không ai tìm được, thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có.
Bởi vì chưa từng có ai ngờ... Kiếm trì, hoá ra lại to lớn như thế.
Kiếm trù, không phải một ngọn sơn trì, cũng không phải hàn đầm.
Kiếm trì nằm ngay trong vùng thảo nguyên này.
Thảo nguyên vô hạn, vô cùng này chính là kiếm trì.
Không, không phải trì (ao), đây rõ ràng chính là biển.
Biển kiếm (Kiếm hải).
Trong thảo nguyên đầy an tĩnh.
Trần Trường Sinh đứng bên bãi đá nhìn hình ảnh này, trầm mặc không nói.
Lúc trước hắn đã mơ hồ đoán được nhưng khi hắn tận mắt thấy vạn kiếm xuất thế thì vẫn rung động tới cực điểm.
Nam Khách đứng ở thần đạo nhìn hình ảnh này, mặt không chút thay đổi, không biết suy nghĩ gì. Ngưng Thu che miệng mới làm mình không phát ra tiếng kinh hô, mà đồng bạn của nàng Họa Thúy ngã ngồi xuống. Lão giả đánh đàn sắc mặt tái nhợt, đàn cổ tràn đầy máu.
Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi thu hồi tầm mắt, nhìn nhau, trong mắt là sự xin lỗi và kiên quyết.
Không ai nói chuyện, cũng không có ai cử động.
Mà ngay cả thú triều trong thảo nguyên cũng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì kiếm đang bay tới lăng mộ.
Vô số thanh kiếm bay trong ánh sáng màu đỏ, phảng phất như muốn che đậy không trung.
Tới gần lăng mộ, hàng nghìn hàng vạn thân kiếm phản diệu hào quang, như bầu trời đầy sao.
Hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Nhưng kiếm bay rất thong thả, không hề giống vừa lúc mới xuất thế, vừa ngạo nghễ vừa hùng mạnh.
Vô số thanh kiếm bay đến lăng mộ rồi chậm rãi tản ra, giống như bày trận.
Trong thiên địa tràn ngập kiếm ý.
Kiếm ý từng vô cùng hùng mạnh, hiện tại cũng đã suy nhược, đan vào cùng một chỗ, có chút hỗn độn.
Trong kiếm ý không có nhận thức, nhưng lại hữu tình, đủ loại cảm xúc phức tạp.
Đối với tòa lăng mộ, kiếm đầy lạnh lùng và chiến ý.
Đối với thiếu niên đứng trong lăng mộ, cảm xúc là nhìn thấy cố nhân, là hãy mang chúng ta rời đi.
Đao kiếm vô tình, thời gian càng thêm vô tình.
Kiếm ở đây ngủ say mấy trăm năm, sớm đã bị tàn phá không chịu nổi.
Lúc rời khỏi thảo nguyên, kiếm đã bạo phát lực lượng cường đại nhất.
Đúng vậy, kiếm đã già nua, cả người rỉ sét, sắp sửa mục nát.
Kiếm là chiến sĩ bị trọng thương, chống gậy đi như người già.
Chúng nó vốn sớm nên rời khỏi chiến trường, về hưởng lão điền viên, chỉ tiếc nơi này không phải điền viên, cũng không phải cố hương, mà là nhà giam.
Mấy trăm năm qua, chúng nó không lúc nào không muốn rời khỏi vùng thảo nguyên này, cuối cùng lại chỉ có một đồng bạn thành công, mang theo tâm ý của chúng.
Nhưng mà đồng bạn kia không trở lại.
Cho đến hôm nay, vào lúc tuyệt vọng, cố nhân rốt cục đã quay về.
Có người thiếu niên mang theo tâm ý đi tới vùng thảo nguyên này.
Kiếm già rồi, nhưng thiếu niên vẫn còn thanh xuân.
Trần Trường Sinh đối với tự do, đối với sinh mạng, yêu thương vừa tinh thuần mà kiên định.
Tựa như một cơn gió mát, thức tỉnh chúng.
Chúng nó nghe được hắn triệu tập, tin tưởng ý chí của hắn, vì thế hùng tâm tái hiện.
Lão kiếm vẫn còn dư uy, mũi gãy cũng có thể giết địch.
Chí ở ngàn dặm.
Muốn đi ra ngoài ngàn dặm.
Trở về quê cũ.
Đảo ngược hơn một ngàn năm, tới mấy trăm năm trước ở đại lục biến mất, trong mấy trăm năm vô số cường nhân bại vào tay họ Chu, vô số danh kiếm đoạn dưới đao, chôn cất sâu trong lòng Chu Viên. Vùng thảo nguyên này là kiếm trì, hoặc có thể nói là kiếm hải. Trong đó thanh kiếm kiêu ngạo nhất hùng mạnh nhất sau khi chuẩn bị thật lâu đã muốn rời khỏi vùng thảo nguyên này, từ thảo nguyên phá vỡ cấm chế, nhanh chóng lẻn vào hồ nhỏ bên thảo nguyên, tới thế giới bên vách đã, như cá bơi trong hồ lớn, từ khe suối tới hàn đầm, nương theo cấu tạo phức tạp của Chu Viên, tránh né quy tắc, rốt cục thành công.
Tiếc nuối chính là thanh kiếm vì rời đi thảo nguyên thời điểm, vì chống cự cấm chế Chu Độc Phu thiết lập mà kiếm ý lưu lại trong thảo nguyên, chỉ có thân kiếm đi vào khe suối bên rừng, bị lá rụng bao trùm.
Kiếm và ý bị chia lìa.
Một hôm, một người tên là Tô Ly, đệ tử Ly Sơn đi tới Chu Viên, hắn đi vào rừng rậm, bước chân qua lá rụng, nhặt lên chuôi kiếm rỉ không còn phong thái năm xưa, sau đó đưa nó rời khỏi Chu Viên. Đạo kiếm ý vẫn bị nhốt trong thảo nguyên, trầm mặc cô đơn chờ đợi . Lại mấy trăm năm, một người tên Trần Trường Sinh học sinh Quốc Giáo Học Viện đi tới Chu Viên, trong tay của hắn cầm Hoàng Chỉ Tán, kiếm và ý rốt cục gặp nhau, vì thế mới có cảnh tượng vạn kiếm lăng không.
Lịch sử tràn đầy bất khuất và đấu tranh, kiếm ý kia cùng với này vạn thanh kiếm khác, Trần Trường Sinh không thể quay ngược thời gian, tự nhiên không thể biết những chi tiết này, nhưng hắn cầm Hoàng Chỉ Tán đứng giữa vạn đạo tàn kiếm, đối với cảm xúc kiếm ý truyền đến lại có thêm hiểu biết sâu sắc.
Kiếm muốn rời khỏi Chu Viên, ngoài ra không còn yêu cầu gì khác.
Như vậy, cùng nhau đi thôi.
Như lời hắn từng nói với kiếm ý, nói với Từ Hữu Dung, lúc này hắn cũng đưa ra hứa hẹn với vô số thanh kiếm xung quanh.
Lăng mộ mờ tối, ánh đỏ ấm áp trở nên rét lạnh, khắp nơi đều là mùi bùn đất và rỉ sắt. Hơn vạn thanh kiếm cổ bị tàn phá xuất hiện trong nháy mắt, bộc phát ra hận ý và lực lượng tích súc mấy trăm năm, chí ít có một phần ba yêu thú bị giết chết, thú triều tạm thời bị trấn áp.
Nhưng thú triều chỉ tạm thời an tĩnh, vạn đạo tàn kiếm không có khả năng tiếp tục phóng thích kiếm ý, theo thời gian trôi qua, thú triều một lần nữa bắt đầu khởi động, phát ra tiếng tru tức giận, không biết có phải trên thảo nguyên khắp nơi đều là máu hay không mà tiếng tru nghe càng thêm kinh khủng máu tanh.
Kiếm trì rốt cục hiện thế, vạn kiếm lăng không.
Nhìn hình ảnh này, bất kể là lão giả đánh đàn hay thị nữ sắc mặt đều tái nhợt, gần như tuyệt vọng, cả đôi vợ chồng ma tướng cũng trở nên ngưng trọng dị thường, trong mắt thậm chí có thể nhìn thấy một vài điềm xấu, chỉ Nam Khách không có vẻ sợ hãi, nhưng lại trầm mặc một hồi.
Cách vô số đạo kiếm, nàng nhìn Trần Trường Sinh, thanh âm lạnh lẽo như hàn băng:
- Ngươi cho là như vậy có thể thay đổi kết cục chuyện này sao?
Lúc trước Sơn Hải Kiếm phá không tới, nàng từng nói với Trần Trường Sinh lời tương tự, lúc ấy Trần Trường Sinh không trả lời, chỉ nắm thiết kiếm trầm trọng chỉ vào nàng, hiện tại hắn cũng không có trả lời, theo ánh mắt của hắn, mấy trăm thanh kiếm chậm rãi chuyển động, nhắm vào nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.