Quyển 2 - Chương 340: Màu xanh da trời
Miêu Nị
09/12/2016
Tiếng rú thảm của yêu thú dần dần chấm dứt, thảo nguyên mặt trời không
lặn đã khôi phục yên lặng, chỉ có trong trời cao ngẫu nhiên còn có thể
vang lên một luồng tiếng sấm, trong tiếng sấm ẩn chứa năng lượng, nhưng
không biết phải rơi tới đâu, đành phải tiêu tan trên không trung, chấn
động của những dám mây này càng không ngừng vỡ tán.
Trần Trường Sinh đang nắm đoản kiếm, đi lên thần đạo, theo bước chân của hắn hạ xuống, chấn động nảy sinh một vùng bọt nước, tảng đá trên mặt đất xuất hiện vô số vết kiếm tinh tế, đó là dấu hiệu của kiếm ý tràn ra ngoài. Hắn nhìn phía dưới của thần đạo, Nam Khách đã tỉnh lại, hai thị nữ té xỉu ở sau lưng nàng, nhưng vẫn còn sống.
Cả người Nam Khách là máu, ngồi ở trong mưa, sắc mặt dị thường tái nhợt, nhất là giữa mặt mày hơi rộng, lại trắng bệch dường như trong suốt, thần hồn của nàng hợp thể lúc trước cùng đại bàng, bị vạn kiếm thành rồng làm tổn thương nặng, cũng không thể đứng lên được nữa. Nàng nhìn thấy Trần Trường Sinh, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, nghĩ mãi mà không rõ tất cả cuối cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao hồ kiếm phải trợ giúp thiếu niên loài người này, con rồng kia lại là chuyện gì xảy ra, tại sao lại có hai loại long uy của Hoàng Kim cự long và Huyền Sương cự long? Nếu như là Từ Hữu Dung, có lẽ nàng còn có thể nhận kết cục chiến bại, bởi vì nàng là phượng hoàng, đối với thân thể của đại bàng cánh vàng còn có loại ưu thế nào đó, nhưng Trần Trường Sinh tại sao có thể? Rồng... Không phải là Thu Sơn Quân sao?
Ngơ ngẩn chỉ có một lát, Nam Khách rất nhanh liền tỉnh táo lại, có chút khó khăn giơ tay lên, lấy lưng của tay lau máu loãng tràn ra khóe môi, nhìn mặt của Trần Trường Sinh không chút cảm xúc nói:
- Ngươi cho là như vậy là có thể rời khỏi Chu Viên? Loại ý nghĩ này vô lễ biết bao đối với linh hồn vĩ đại trong lăng mộ.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng thảo nguyên đã bị hủy thành như vậy, hồ kiếm dĩ nhiên không còn tồn tại, lúc này còn muốn nói chuyện cung kính gì? Trần Trường Sinh không có trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn không giỏi nói chuyện, chiến đấu đến nay, hai lần vấn đề cùng loại, hắn đều không có dùng ngôn ngữ trả lời, mà là trực tiếp sử dụng kiếm đưa ra câu trả lời.
- Nàng có lẽ sẽ chết ở trong vùng thảo nguyên này .
Nam Khách nói:
- Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.
Trần Trường Sinh không rõ Nam Khách tại sao phải nói lời như vậy, trước khi nghĩ cái chết đang đến phải tranh thủ một ít thời gian, do đó hy vọng kỳ tích xuất hiện? Nam Khách nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh liền biết hắn không hiểu rõ tự mình vì sao nói như vậy, hơi châm biếm hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, vì sao trong Chu Viên sẽ có hồ kiếm?
Trần Trường Sinh đứng ở phía trên thần đạo, nhìn phía thảo nguyên mênh mông vô ngần. Vấn đề này hắn đương nhiên đã nghĩ tới. Rất nhiều người nhìn thấy, hồ kiếm là vật chôn theo người chết của Chu Độc Phu, là hắn vì chính mình tạo dựng tấm bia đá vô ngôn, nhưng đi vào vùng thảo nguyên này, đã trải qua trận chiến đấu kinh tâm động phách này, có thể nào còn nghĩ chuyện này đơn giản như thế?
Cuộc đời này của Chu Độc Phu tiến hành qua vô số cuộc chiến đấu, thế nhân đều nói hắn ham võ như si, nhưng hắn không phải là si nhân, nếu như là vì truy tìm thiên đạo, giống Ma quân, Trần Huyền Bá, chưởng môn của Ly Sơn Kiếm Tông đối thủ như vậy cũng thế mà thôi, nhưng rất rõ ràng trong những trận chiến đấu này có rất nhiều đối thủ không có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Hơn nữa vì sao sau mỗi cuộc chiến đấu thắng lợi, hắn muốn lưu lại kiếm của đối phương ở trong vùng thảo nguyên này? Mà những thanh kiếm này không thể rời khỏi vùng thảo nguyên này, lại cuối cùng là cái gì đang trói buộc bọn hắn?
- Ngươi không biết gì cả, kết quả ngươi làm như vậy, hơn nữa... Rõ ràng vẫn đã làm thành, thật không biết nên nói số mạng của ngươi tốt, hay là ngu xuẩn.
Nam Khách nhìn hắn nói, vẻ mặt có chút phức tạp khó hiểu, nói không rõ ràng là thương hại hay là đùa cợt.
Trước khi đôi vợ chồng của Ma tướng quyết ý phó mặc cái chết, cũng đã từng sinh ra qua cảm xúc tương tự, bọn họ cảm thấy số mệnh của Trần Trường Sinh quá tốt. Nhưng Trần Trường Sinh rất rõ ràng số mạng của mình không tốt, như vậy nếu Nam Khách nói là sự thật, mình làm những việc này cũng là bởi vì ngu xuẩn? Hắn không biết nên nói cái gì.
Sau khi tiến vào Chu Viên, Nam Khách không có cười qua, cho dù ở Tuyết Lão Thành nàng cũng rất ít cười, nhưng lúc này, nàng cười vui vẻ, tươi cười hồn nhiên, ánh mắt cũng rất tà ác, tựa như bộ dáng của tiểu hài tử sau khi trò đùa quái đản thành công:
- Làm nhiều chuyện như vậy, cố gắng lâu như vậy, thậm chí thiêu đốt sinh mạng đi giành một con đường sống, kết quả đến cuối cùng rõ ràng vẫn là sẽ chết, tất cả hết thảy đều trở nên không có chút ý nghĩa nào, ngươi lúc này có phải rất tuyệt vọng hay không?
Trần Trường Sinh mơ hồ nhận thấy được lời nói của nàng nói rất chân thật, kế tiếp có thể sẽ có chuyện gì sẽ phát sinh —— tuy rằng không hiểu đây là có chuyện gì, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
- Cho dù sau đó chúng ta cũng sẽ chết ở trong vùng thảo nguyên này, nhưng dù sao vẫn... Chúng ta chết các ngươi vẫn sống tốt, nếu như vậy, cố gắng của chúng ta như vậy đương nhiên là có ý nghĩa.
Âm thanh của hắn có chút mỏi mệt, rất bình tĩnh, lại như cũ làm cho người ta không có lời nào để nói.
Nhưng trong lòng của Trần Trường Sinh có âm thanh không ngừng vang lên, dường như đang thúc giục hắn rời khỏi.
Đã trải qua trận chiến công lăng thảm thiết này, yêu thú đã chết vô số, nhưng mà đối với thú triều như giống biển cả mà nói, vẫn như cũ chỉ là bộ phân nhỏ, có thể muốn gặp đám yêu thú có được số lượng và sức chiến đấu kinh khủng như thế, nhưng... Những yêu thú này không phải dùng để áp chế hồ kiếm, mà là dùng để thủ lăng.
Tất cả tồn tại đều hẳn là có đạo lý riêng, giống Chu Viên nơi này càng phải như vậy, nếu yêu thú là thủ đoạn của Chu Độc Phu ngăn cản loài người hoặc Ma tộc nhích lại gần lăng mộ của mình. Như vậy Chu Độc Phu hắn tại sao phải lưu lại vạn đạo tàn kiếm này ở trong Chu Viên, chôn cất ở giữa hồ nước của thảo nguyên? Chu Độc Phu lại là dựa vào cái gì cấm chế vạn đạo kiếm ở bốn phía của lăng mộ?
Trần Trường Sinh không có đáp án, Nam Khách cũng không có.
Trước khi tiến vào Chu Viên, thầy của nàng Hắc Bào từng đã cảnh cáo nàng, trong thảo nguyên có sức mạnh thần bí đang cấm chế hồ kiếm, đồng thời hồ kiếm cũng là cấm chế đối với sức mạnh thần bí đó, giữa hai người đạt thành một loại cân bằng, mới có thể đảm bảo sự hiện hữu của vùng thảo nguyên này, cho nên sau khi tiến vào Chu Viên không cần ý đồ tìm kiếm hồ kiếm, cho dù phát hiện hồ kiếm, cũng không phải làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên sau khi tiến vào vùng thảo nguyên này, vì tìm kiếm lăng mộ của Chu Độc Phu, Nam Khách không tiếc khiến cho Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã chạy thời gian dài như vậy, lại có biểu hiện không có bất kỳ hứng thú đối với hồ kiếm.
Trần Trường Sinh đang nắm đoản kiếm, đi lên thần đạo, theo bước chân của hắn hạ xuống, chấn động nảy sinh một vùng bọt nước, tảng đá trên mặt đất xuất hiện vô số vết kiếm tinh tế, đó là dấu hiệu của kiếm ý tràn ra ngoài. Hắn nhìn phía dưới của thần đạo, Nam Khách đã tỉnh lại, hai thị nữ té xỉu ở sau lưng nàng, nhưng vẫn còn sống.
Cả người Nam Khách là máu, ngồi ở trong mưa, sắc mặt dị thường tái nhợt, nhất là giữa mặt mày hơi rộng, lại trắng bệch dường như trong suốt, thần hồn của nàng hợp thể lúc trước cùng đại bàng, bị vạn kiếm thành rồng làm tổn thương nặng, cũng không thể đứng lên được nữa. Nàng nhìn thấy Trần Trường Sinh, vẻ mặt hơi ngơ ngẩn, nghĩ mãi mà không rõ tất cả cuối cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao hồ kiếm phải trợ giúp thiếu niên loài người này, con rồng kia lại là chuyện gì xảy ra, tại sao lại có hai loại long uy của Hoàng Kim cự long và Huyền Sương cự long? Nếu như là Từ Hữu Dung, có lẽ nàng còn có thể nhận kết cục chiến bại, bởi vì nàng là phượng hoàng, đối với thân thể của đại bàng cánh vàng còn có loại ưu thế nào đó, nhưng Trần Trường Sinh tại sao có thể? Rồng... Không phải là Thu Sơn Quân sao?
Ngơ ngẩn chỉ có một lát, Nam Khách rất nhanh liền tỉnh táo lại, có chút khó khăn giơ tay lên, lấy lưng của tay lau máu loãng tràn ra khóe môi, nhìn mặt của Trần Trường Sinh không chút cảm xúc nói:
- Ngươi cho là như vậy là có thể rời khỏi Chu Viên? Loại ý nghĩ này vô lễ biết bao đối với linh hồn vĩ đại trong lăng mộ.
Trần Trường Sinh nghĩ thầm rằng thảo nguyên đã bị hủy thành như vậy, hồ kiếm dĩ nhiên không còn tồn tại, lúc này còn muốn nói chuyện cung kính gì? Trần Trường Sinh không có trả lời câu hỏi này, bởi vì hắn không giỏi nói chuyện, chiến đấu đến nay, hai lần vấn đề cùng loại, hắn đều không có dùng ngôn ngữ trả lời, mà là trực tiếp sử dụng kiếm đưa ra câu trả lời.
- Nàng có lẽ sẽ chết ở trong vùng thảo nguyên này .
Nam Khách nói:
- Chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này.
Trần Trường Sinh không rõ Nam Khách tại sao phải nói lời như vậy, trước khi nghĩ cái chết đang đến phải tranh thủ một ít thời gian, do đó hy vọng kỳ tích xuất hiện? Nam Khách nhìn ánh mắt của Trần Trường Sinh liền biết hắn không hiểu rõ tự mình vì sao nói như vậy, hơi châm biếm hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, vì sao trong Chu Viên sẽ có hồ kiếm?
Trần Trường Sinh đứng ở phía trên thần đạo, nhìn phía thảo nguyên mênh mông vô ngần. Vấn đề này hắn đương nhiên đã nghĩ tới. Rất nhiều người nhìn thấy, hồ kiếm là vật chôn theo người chết của Chu Độc Phu, là hắn vì chính mình tạo dựng tấm bia đá vô ngôn, nhưng đi vào vùng thảo nguyên này, đã trải qua trận chiến đấu kinh tâm động phách này, có thể nào còn nghĩ chuyện này đơn giản như thế?
Cuộc đời này của Chu Độc Phu tiến hành qua vô số cuộc chiến đấu, thế nhân đều nói hắn ham võ như si, nhưng hắn không phải là si nhân, nếu như là vì truy tìm thiên đạo, giống Ma quân, Trần Huyền Bá, chưởng môn của Ly Sơn Kiếm Tông đối thủ như vậy cũng thế mà thôi, nhưng rất rõ ràng trong những trận chiến đấu này có rất nhiều đối thủ không có tư cách trở thành đối thủ của hắn. Hơn nữa vì sao sau mỗi cuộc chiến đấu thắng lợi, hắn muốn lưu lại kiếm của đối phương ở trong vùng thảo nguyên này? Mà những thanh kiếm này không thể rời khỏi vùng thảo nguyên này, lại cuối cùng là cái gì đang trói buộc bọn hắn?
- Ngươi không biết gì cả, kết quả ngươi làm như vậy, hơn nữa... Rõ ràng vẫn đã làm thành, thật không biết nên nói số mạng của ngươi tốt, hay là ngu xuẩn.
Nam Khách nhìn hắn nói, vẻ mặt có chút phức tạp khó hiểu, nói không rõ ràng là thương hại hay là đùa cợt.
Trước khi đôi vợ chồng của Ma tướng quyết ý phó mặc cái chết, cũng đã từng sinh ra qua cảm xúc tương tự, bọn họ cảm thấy số mệnh của Trần Trường Sinh quá tốt. Nhưng Trần Trường Sinh rất rõ ràng số mạng của mình không tốt, như vậy nếu Nam Khách nói là sự thật, mình làm những việc này cũng là bởi vì ngu xuẩn? Hắn không biết nên nói cái gì.
Sau khi tiến vào Chu Viên, Nam Khách không có cười qua, cho dù ở Tuyết Lão Thành nàng cũng rất ít cười, nhưng lúc này, nàng cười vui vẻ, tươi cười hồn nhiên, ánh mắt cũng rất tà ác, tựa như bộ dáng của tiểu hài tử sau khi trò đùa quái đản thành công:
- Làm nhiều chuyện như vậy, cố gắng lâu như vậy, thậm chí thiêu đốt sinh mạng đi giành một con đường sống, kết quả đến cuối cùng rõ ràng vẫn là sẽ chết, tất cả hết thảy đều trở nên không có chút ý nghĩa nào, ngươi lúc này có phải rất tuyệt vọng hay không?
Trần Trường Sinh mơ hồ nhận thấy được lời nói của nàng nói rất chân thật, kế tiếp có thể sẽ có chuyện gì sẽ phát sinh —— tuy rằng không hiểu đây là có chuyện gì, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
- Cho dù sau đó chúng ta cũng sẽ chết ở trong vùng thảo nguyên này, nhưng dù sao vẫn... Chúng ta chết các ngươi vẫn sống tốt, nếu như vậy, cố gắng của chúng ta như vậy đương nhiên là có ý nghĩa.
Âm thanh của hắn có chút mỏi mệt, rất bình tĩnh, lại như cũ làm cho người ta không có lời nào để nói.
Nhưng trong lòng của Trần Trường Sinh có âm thanh không ngừng vang lên, dường như đang thúc giục hắn rời khỏi.
Đã trải qua trận chiến công lăng thảm thiết này, yêu thú đã chết vô số, nhưng mà đối với thú triều như giống biển cả mà nói, vẫn như cũ chỉ là bộ phân nhỏ, có thể muốn gặp đám yêu thú có được số lượng và sức chiến đấu kinh khủng như thế, nhưng... Những yêu thú này không phải dùng để áp chế hồ kiếm, mà là dùng để thủ lăng.
Tất cả tồn tại đều hẳn là có đạo lý riêng, giống Chu Viên nơi này càng phải như vậy, nếu yêu thú là thủ đoạn của Chu Độc Phu ngăn cản loài người hoặc Ma tộc nhích lại gần lăng mộ của mình. Như vậy Chu Độc Phu hắn tại sao phải lưu lại vạn đạo tàn kiếm này ở trong Chu Viên, chôn cất ở giữa hồ nước của thảo nguyên? Chu Độc Phu lại là dựa vào cái gì cấm chế vạn đạo kiếm ở bốn phía của lăng mộ?
Trần Trường Sinh không có đáp án, Nam Khách cũng không có.
Trước khi tiến vào Chu Viên, thầy của nàng Hắc Bào từng đã cảnh cáo nàng, trong thảo nguyên có sức mạnh thần bí đang cấm chế hồ kiếm, đồng thời hồ kiếm cũng là cấm chế đối với sức mạnh thần bí đó, giữa hai người đạt thành một loại cân bằng, mới có thể đảm bảo sự hiện hữu của vùng thảo nguyên này, cho nên sau khi tiến vào Chu Viên không cần ý đồ tìm kiếm hồ kiếm, cho dù phát hiện hồ kiếm, cũng không phải làm bất cứ chuyện gì.
Cho nên sau khi tiến vào vùng thảo nguyên này, vì tìm kiếm lăng mộ của Chu Độc Phu, Nam Khách không tiếc khiến cho Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã chạy thời gian dài như vậy, lại có biểu hiện không có bất kỳ hứng thú đối với hồ kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.