Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 339: Quy nhất.

Miêu Nị

09/12/2016

Trên thân của Hoàng Kim Long cũng bị móng vuốt của đại bàng xé ra một vết thương cực kì kinh khủng.

Vạn luồng ánh sáng lay động bất an, máu tươi của đại bàng cánh vàng chảy đầm đìa, hóa thành ngọc tương màu vàng rơi xuống thiêu đốt cuồng bạo mặt đất thảo nguyên, chết cháy mấy ngàn con yêu thú, ngay sau đó hóa thành cơn lốc, nơi nơi tàn sát bừa bãi, nhấc lên vô số bùn đất.

Bạo tuyết và thiên thạch, điên cuồng đan xen ở trong trời đất.

Hoàng Kim gầm thét, tiếp tục phóng đi hướng về đại bàng cánh vàng, miệng rồng mở lớn, dường như muốn nuốt trọn trời đất vào trong bụng.

Một tiếng nổ ầm

Ánh sáng màu vàng mãnh liệt trong bầu trời, bóng đêm chợt không thấy.

Mặt đất thảo nguyên trước lăng mộ đủ đất vùi lấp xuống phía dưới một tầng, phạm vi hơn mười dặm, sâu mười trượng.

Vô số yêu thú chết ở trong đó.

Cỏ đá đều vỡ tan nát.

Mặc dù vách đá chỗ cao nhất của lăng mộ, đều đã sụp đổ mấy khối, cùng với âm thanh vang như tiếng sấm, lăn vào trong thảo nguyên. Khắp nơi đều là âm thanh dòng khí xé rách, khắp nơi đều là âm thanh Chi Chi không gian chống đỡ đau khổ, khắp nơi đều là âm thanh đối xung thần uy cuồng bạo, khắp nơi đều là âm thanh rú thảm của yêu thú, cho đến cuối cùng vang lên một tiếng rồng gầm cuồng bạo.

Âm thanh rồng gầm kia là trong trẻo xa xăm như thế, dường như đến từ viễn cổ, lại như thể là mới xuất hiện, vô cùng kiêu ngạo và hống hách.

Vạn kiếm thành rồng, cắn nuốt trời đất, đã ăn đại bàng cánh vàng.

Không biết qua bao lâu thời gian, bạo tuyết dần dần sơ tán, bông tuyết chậm rãi bay xuống, âm thanh cuồng bạo hỗn loạn này cũng dần dần biến mất, thảo nguyên rốt cục khôi phục chút an tĩnh. Mấy vạn con yêu thú bừa bộn sống sót, mang theo sợ hãi và ngẩng đầu nhìn lại bất an, chỉ thấy một vùng trong sáng trong bầu trời, tuy rằng có rơi tuyết, nhưng không có mây tuyết, bóng mờ nọ che đậy không trung thời gian rất lâu cũng đã không thấy.

Một điểm đen rất nhỏ từ trên trời cao bay xuống, tựa như một chiếc lá rụng. Qua thời gian rất lâu, điểm đen kia mới rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ, so sánh với động tĩnh cuồng bạo lúc trước đại chiến, rất khó phát hiện.

Từ phía trên khoảng không rơi xuống mặt đất chính là Nam Khách, nàng nặng nề ném tới trên mặt đất, phun ra rất nhiều máu tươi. Nơi nàng hạ xuống ở phía trước lăng mộ, ngay tại chỗ lúc đầu của thần đạo.

Trần Trường Sinh nhìn nàng, cũng không phải cố ý, nhưng tự nhiên là từ trên cao nhìn xuống.

Hắn biết rằng sau khi chiến thắng con đại bàng cánh vàng kia, vạn kiếm đã tàn phá mỏi mệt kinh khủng, nhưng có một số việc luôn cần kết thúc.

Trần Trường Sinh giơ cánh tay lên, chỉ hướng thần đạo phía dưới của Nam Khách, ở trong lòng yên lặng đã nói ra chữ đi.

Trên không lăng mộ bất chợt bắt đầu sáng trở lên, dưới sự dẫn dắt của đoản kiếm, vạn kiếm chuyển hướng xuống, đâm về hướng Nam Khách.



Vẫn là một con rồng, chỉ là màu sắc nếu so với thời khắc lúc trước đó thì đã phai nhạt hơn một chút.

Vợ chồng Ma tướng đứng ở trước thân Nam Khách, liếc mắt nhìn nhau, đã nhìn ra sự kiên quyết và xin lỗi trong mắt lẫn nhau. Trên thực tế, lúc trước làm hồ kiếm hiện thế, khi vạn kiếm bay bổng quanh thân thể của Trần Trường Sinh, bọn họ liền đối diện liếc mắt một cái, trong mắt ngay lúc đó cũng chỉ có xin lỗi và kiên quyết. Một khắc này bọn họ đều mơ hồ biết rằng, quân sư hoàn toàn thất bại đối với kế hoạch tại Chu Viên rồi, bất kể quân sư có thể tính toán thế nào đi nữa, bất kể Nam Khách điện hạ hùng mạnh thế nào đi nữa, cất dấu thủ đoạn gì đi nữa, đều không có biện pháp đối phó cuộc kỳ ngộ bất ngờ với tên thiếu niên loài người này.

Phi chiến chi tội (không phải tội lỗi của cuộc chiến), đây là số mạng.

Bọn họ cảm thấy số mạng của Trần Trường Sinh quá tốt.

Trong mắt khi bọn họ đối diện sẽ có kiên quyết, là vì đã tới thời khắc hiện tại này, bọn họ nhất định phải phá cảnh. Chỉ có khôi phục lại thực lực chân chính, bọn họ mới có thể tìm được một đường cơ hội, nhưng ở trong Chu Viên, bọn họ một khi khôi phục cảnh giới, thì đồng nghĩa với cái chết.

Vạn kiếm như rồng, từ phía trên khoảng không trung đi tới trên mặt đất.

Bọn họ đứng ở trước người của Nam Khách, hơi thở đột nhiên tăng, trong nháy mắt trở nên vô cùng kinh khủng, giống như ngọn núi thật sự.

Đây là thực lực đỉnh cao của Tụ Tinh, mặc dù đang ở Tuyết Lão Thành, bọn họ cũng không phải xưng hô như vậy.

Áo giáp màu đen bao trùm ở trên người của bọn họ, từ giờ khắc này bắt đầu, bọn họ không còn là vợ chồng trung niên bình thường, bọn họ không còn là Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi, mà là Ma tướng hai mươi ba và hai mươi bốn.

Vạn kiếm đã tới, chém về phía Nam Khách.

Vợ chồng Ma tướng đứng ở trước người của Nam Khách.

Đầu rồng phun ra hơi thở của rồng, mang đến ánh sáng vô tận.

Trong vùng ánh sáng này, nhìn không thấy bất cứ sự vật và hình ảnh nào, chỉ có thể nghe được âm thanh.

Vô số tiếng xèo xèo dày đặc, đó là âm thanh cắt kim loại, ma sát của kiếm và áo giáp, và thiết côn, và nồi sắt..

Cái gọi là hơi thở của rồng, chính là mũi nhọn của kiếm.

Không biết qua bao lâu thời gian, Kim Long phát ra một tiếng thét dài hàm ý khó hiểu, đã hoàn thành công kích, xoay người đi về hướng lăng mộ.

Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi đứng ở trước người của Nam Khách, lẳng lặng nhìn nhau.

Áo giáp màu đen trên người bọn họ dĩ nhiên đã tàn phá, cứng rắn, khắp nơi trên thân thể cứng rắn như đá đều là vết kiếm.



Đằng Tiểu Thuyết nhìn nàng bình tĩnh nói:

- Thật có lỗi, không thể cùng nàng hồi cố hương làm ruộng nhìn mặt trời lặn rồi.

Lưu Uyển Nhi nói:

- Người nên nói xin lỗi chính là ta, nếu không phải ta nhất định phải về với ông bà, chúng ta lúc này hẳn là còn ở tiền tuyến, hơn nữa không phải giống như bây giờ không hiểu vì sao bị một con rồng giết chết.

Đằng Tiểu Minh không nói gì.

Lưu Uyển Nhi nói:

- Mặt trời lặn của quê hương so với mặt trời nơi này đẹp hơn rất nhiều, nhưng nhìn lâu bao giờ cũng sẽ chán.

Đằng Tiểu Minh nói:

- Đúng đấy, hình ảnh vạn kiếm hóa rồng lúc trước cũng rất đẹp.

Khi nói chuyện, trong bầu trời đánh xuống mấy luồng sấm sét.

Vì để thay Nam Khách ngăn trở một kích cuồng bạo của vạn kiếm thành rồng, đôi vợ chồng Ma tướng này đồng thời nâng cao cảnh giới tới đỉnh cao của Tụ Tinh, quy tắc bên trong của Chu Viên sinh ra tác động qua lại, tự nhiên bắt đầu công kích. Bọn họ không có trốn tránh, bởi vì bọn họ đã bị chết. Vì ngăn trở vạn kiếm thành rồng, bọn họ đã dùng giải thể đại pháp, nhất định phải chết.

Thiên Lôi không ngừng rơi ầm, có vẻ có chút ngu xuẩn.

Vạn kiếm trở lại trong lăng mộ, trong một vùng ánh sáng, Trần Trường Sinh duỗi tay nắm chặt đoản kiếm.

Nhưng vạn kiếm không có tản đi, mà là tiếp tục vọt tới hướng về hắn, phảng phất giống như muốn giết chết hắn.

Vô số đạo kiếm rít sinh ra, liên miên không dứt tới.

Trần Trường Sinh trong vô thức nhắm mắt lại.

Một lát sau, kiếm rít biến mất, một vùng an tĩnh.

Trần Trường Sinh mở to mắt, vạn kiếm dĩ nhiên không thấy.

Chỉ có cây đoản kiếm kia, vẫn như cũ được hắn nắm ở trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook