Quyển 2 - Chương 318: Một kiếm trong trẻo nhưng lạnh lùng
Miêu Nị
09/12/2016
Từ Hữu Dung nói:
- Nhưng có thể giúp chúng ta tranh thủ một ít thời gian.
Khác với những người tu hành khác quý trọng pháp khí như sinh mạng, cho tới bây giờ nàng đều cho rằng những thứ này là vật ngoài thân, nếu dùng để đổi lấy thời gian quý báu hoặc là cơ hội, đừng nói hao tổn nghiêm trọng, cho dù trực tiếp bị hủy diệt cũng không có gì đáng tiếc.
Trần Trường Sinh nói:
- Hiện tại thứ chúng ta không cần nhất chính là thời gian.
Trước khi lấy được Bí quyết Lưỡng Đoạn đao, thời gian là cấp bách, nhưng sau đó thời gian đối với bọn họ đã không có ý nghĩa, tuy rằng Từ Hữu Dung được máu của hắn kéo lại từ trong vực sâu tử vong, nhưng vẫn trọng thương suy yếu như cũ.
Tiêu hao thời gian càng lâu càng nguy hiểm, mấu chốt nhất chính là, thời gian trôi qua trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc khác với thế giới bên ngoài, càng tới gần Chu Lăng thời gian trôi qua càng chậm, cho dù bọn họ có dựa vào ngô đồng chống đỡ mấy ngày thì thế giới bên ngoài Chu Viên chỉ mới trong qua trong nháy mắt, vậy thì có cơ hội gì cơ chứ?
- Có lý.
Từ Hữu Dung đưa tay biến ngô đồng thành trường cung vác lại trên vai.
Thanh diệp đột nhiên biến mất, bốn phía bãi đá trở nên một mảnh trống trải, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung bắt đầu trực diện đối đầu địch nhân cường đại và không biết kết cục, nghênh diện mà đến một cuộc chiến mặc dù không có mưa máu nhưng cũng là một hồi gió tanh.
Trong thiên địa mờ tối tràn ngập vô số yêu thú, trên thảo nguyên và trước lăng một, từ trước mắt tới chân trời đông nghìn nghịt.
Ánh hoàng hôn chìm xuống, thú triều như hải dương màu đen, đứng trước hắc hải là năm tên cường nhân Ma tộc, trong bầu trời lại có thêm một mảnh bóng ma to lớn, như thể là ảnh ngược của hải dương màu đen này.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đứng ở trên bệ đá trước cửa lăng mộ, cách mấy ngàn trượng thần đạo, nhìn hình ảnh đồ sộ mà khủng bố này, nhìn khối Hắc Mộc tản ra vô số sợi khói màu đen trong tay tiểu cô nương đứng trước nhất, biết suy tính lúc trước là chính xác, Hồn Xu ở trước Hắc Diệu Thạch Quan, Hồn mộc ở trong tay của Ma tộc.
Từ Hữu Dung có chút tiếc nuối nói:
- Ta tu đạo từ thuở nhỏ, lại thời phụng đạo không phải đạo, cái gọi là suy diễn chỉ là chuyện để người đời tán gẫu mà thôi, hiện tại xem ra ta và ngươi chỉ có thể xem bằng mệnh trời mà thôi.
Trần Trường Sinh nhìn hắc hải trước lăng mộ và bóng ma trong bầu trời nói:
- Ta tin tưởng có vận mệnh, nhưng ta không tin vận mệnh có thể quyết định tất cả mọi chuyện.
Thời điểm nói những lời này, Trần Trường Sinh rất chân thành cũng rất bình tĩnh, chỉ có chữ chuyện cuối cùng khẽ run lên một cái, cho thấy hắn vẫn còn có chút khẩn trương, Trần Trường Sinh lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói:
- Hồn Mộc quả nhiên ở trong tay của Ma tộc, khó trách một đường đi vào Chu Lăng không hề gặp được bất kỳ yêu thú nào, chỉ là…. Đám Ma tộc đó rõ ràng có thể sai yêu thú giết chết chúng ta từ sớm, vì sao không làm như vậy, ngược lại còn dọn đường cho chúng ta?
Từ Hữu Dung nói:
- Lần trước thời điểm đi ngang qua mảnh không kia đã nói qua, khả năng lớn nhất chính là bọn họ cần chúng ta chỉ đường.
Theo như cái này thì, ở trong mắt Ma tộc, vị trí của Chu Lăng ít nhất phải quan trọng hơn so với Trần Trường Sinh và sinh tử của Từ Hữu Dung. Ma tộc tìm kiếm Chu Lăng làm gì? Bên trong có đồ vật gì khiến bọn họ nhất định phải lấy được sao? Nghĩ như thế nào cũng hẳn là Bí quyết Lưỡng Đoạn đao khắc trên vách Hắc Diệu Thạch Quan kia, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung liếc nhau một cái.
Hiện tại Bí quyết Lưỡng Đoạn đao đã bị hủy diệt, chỉ có khiến bọn họ một lần nữa tổ hợp những văn tự và tranh vẽ trong đầu lại mới có thể khiến bí quyết đao xuất hiện.
Dùng cái này để uy hiếp Ma tộc, để đổi lấy một con đường sống? Trần Trường Sinh dùng ánh mắt dò hỏi.
- Vô dụng thôi.
Hai mắt Từ Hữu Dung lạnh lùng nhìn tiểu cô nương phía dưới thần đạo kia, lắc lắc đầu.
Phượng hoàng và khổng tước, số mệnh là đối thủ, hai thiên tài chủng tộc bất đồng gặp nhau ở Chu Viên mới dẫn phát ra nhiều chuyện phía sau như thế.
Một trận chiến dứt khoát, có thể nói là thảm thiết trên đỉnh núi Mộ Dục kia, cho dù Nam Khách có thể hiện ra cảnh giới thực lực khủng bố thế nào Từ Hữu Dung đều có thể bình tĩnh ứng phó, một đường yên ổn, mặc dù cuối cùng có lão già đánh đàn gia nhập cuộc chiến khiến bản thân Từ Hữu Dung bị trọng thương, rơi vào vực sâu, mắt thấy sắp đi vào tuyệt cảnh lại làm cho huyết mạch thức tỉnh lần thứ hai, sinh ra hai cánh trắng nõn, phá bầu trời đêm mà đi.
Nếu không phải là bởi vì phải cứu Trần Trường Sinh, trong trận chiến đấu này, chỉ cần Từ Hữu Dung có thể sống sót rời khỏi Chu Viên, Từ Hữu Dung chắc chắn sẽ là người thắng, nhưng mà Từ Hữu Dung bây giờ, tuy rằng sinh mạng tạm thời không có vấn đề gì nhưng vẫn suy yếu mỏi mệt như cũ, căn bản vô lực tái chiến, mà Nam Khách rõ ràng đã khôi phục như lúc ban đầu, cường đại như lúc ở đỉnh núi Mộc Dục, thậm chí lại càng thêm hống hách.
Có lẽ hối hận sao? Hẳn là hối hận, ánh mắt Từ Hữu Dung yên tĩnh nhìn Trần Trường Sinh, không nói gì.
Trần Trường Sinh không biết Từ Hữu Dung đang nhìn mình, bởi vì lúc này hắn đang nhìn chằm chằm hải dương màu đen trước lăng mộ.
Mảnh hải dương màu đen kia do ngàn vạn con yêu thú tạo thành, vô số đạo khi tức hùng mạnh và máu tanh phóng lên cao, phảng phất như muốn xốc lên cả khoảng không trung trên thảo nguyên.
Thú triều có Bụi Giao Long, có Yêu Kền Kền, còn có rất nhiều yêu thú có khí tức cường đại tới mức thần trí của hắn không thể cảm nhận, lại càng không cần phải nhắc tới đạo bóng ma khủng bố phía sau.
Nếu yêu thú khắp bốn phương tám hướng trong thảo nguyên bắt đầu tiến công, mảnh hải dương màu đen này có thể trực tiếp bao phủ chỗ lăng mộ, không cần nói tới hắn, cho dù là những thần tướng cường đại Tụ Tinh đỉnh cao, thậm chí có thể là thánh nhân cảnh giới thánh cũng chỉ có thể tránh xa, trừ phi Chu Độc Phu sống lại, còn lại không ai có thể đối kháng lực lượng thú triều khủng bố như vậy.
Nhưng không biết là bởi vì tòa lăng mộ này lưu lại khí tức của Chu Độc Phu, hay là bởi vì do khối Hắc Mộc tản ra vô số quang tuyến khống chế, mặc dù thú triều có chút rục rịch, nhất là Bụi Giao Long và Yêu Kền Kền đã từng bị Từ Hữu Dung chém giết rất nhiều đồng bạn, đang không ngừng phát ra tiếng hú thê lương nhưng lại chỉ dừng lại ở mười dặm bên ngoài lăng mộ, không tới gần thêm một bước.
Hải dương màu đen là một khối mạc bố, một đạo lưu quang diễm lệ được vẽ ra ở trên.
Nhìn thấy hình ảnh này, Trần Trường Sinh nhớ tới việc gặp khiến hắn khó có thể quên ở trong hồ nước hơn mười ngày trước, đồng tử mắt khẽ co lại, tay nắm chuôi kiếm trong vô thức nắm thật chặt.
Đạo lưu quang kia nháy mắt liền lướt qua thần đạo nhìn như khá dài, đi vào trong lăng mộ cao mấy trăm trượng, đi vào khoảng không trước người Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.
Lưu quang xinh đẹp mà linh động nhẹ nhàng lập lòe trong ánh sáng mờ tối, giữa lưu quang là hai cô gái xinh đẹp giống như liên lại làm một thể.
Mặt mày các nàng đều vô cùng tốt, nhưng dung nhan và khí chất lại vô cùng không giống, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản, một người đoan trang, một người quyến rũ, một người sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng giống như mỹ nhân, một người ánh mắt yên tĩnh, thanh thuần động lòng người như một tiểu thư khuê các, sóng vai đứng chung một chỗ làm thị giác và tâm hồn người ta bị đánh vào một lực rất lớn.
Nếu tuổi Trần Trường Sinh lớn hơn một chút có thể cảm nhận được loại hấp dẫn này, nhưng hiện tại hắn chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn một lòng tu đạo cầu trường sinh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua những phương diện kia.
Trong mắt Trần Trường Sinh, hai nữ tử này vẫn là ma nữ đáng sợ suýt giết chết mình trong hồ nước.
Từ Hữu Dung nói:
- Các nàng chính là hai cánh của Nam Khách, hoặc là nói hai tùy tùng, một người tên Họa Thúy, một người tên Ngưng Thu.
Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh biết tên của các nàng, hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía các nàng liền xuất hiện một chút cảm xúc khác.
Một đường cùng Từ Hữu Dung đồng hành nói chuyện phiếm, Trần Trường Sinh biết được hai cánh của Nam Khách chính là dùng phương pháp sử dụng bộ phận nào đó tạo nên linh thể, có nhận thức và ý nghĩ của mình, nhưng lại phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân cả đời, sống chết không phụ thuộc vào mình, chỉ cần ý niệm trong đầu chủ nhân khẽ động, các nàng sẽ tan thành tro bụi, cứ như vậy mà chết đi.
Lúc này khi nghe hai cái tên, Trần Trường Sinh liền không thích. Họa Thúy? Ngưng thu? Đây là tên thường thấy nhất dành cho tỳ nữ, làm cho người ta có một loại cảm giác nhát gan hèn mọn, không thể sống sảng khoái. Đương nhiên Trần Trường Sinh biết tên này khẳng định không phải do các nàng chọn. Trần Trường Sinh không thích chính là vị công chúa điện hạ Ma tộc đã ban thưởng cái tên này, và có thể nắm giữ sinh tử của các nàng.
Hai tùy tùng của Nam Khách mỗi ngày hầu hạ chủ nhân nhà mình, làm sao không nhìn ra được ý tứ hàm xúc trong ánh mắt hắn.
Họa Thúy chính là một mỹ nhân có vòng eo cực mềm, sóng mắt mềm mại quyến rũ, đôi mắt ngập nước nhìn Trần Trường Sinh, thanh âm êm dịu tới cực điểm nói:
- Thật là một đứa nhỏ khiến người khác đau lòng.
Ngưng Thu chính là vị tiểu thư khuê các dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất vô cùng đoan trang lại cực kỳ không thích ánh mắt thông cảm thậm chí là thương hại của hắn, nghĩ thầm ngày ấy ở ven hồ ngươi suýt nữa chết ở trong tay chúng ta, không ngờ bây giờ lại thông cảm cho sinh tử chúng ta bị chủ nhân khống chế, thật là vô cùng buồn cười và bất kính.
Mang theo một tia giận dữ, nàng liền phóng lên trên bệ đá.
- Ôi ngươi gấp cái gì chứ, ta còn chưa nói chuyện với hắn mà.
Họa Thúy bị nàng mang theo bay lên trên bệ đá, có chút bối rối nói chuyện, nhìn như có chút luống cuống tay chân, nhưng đầu ngón tay cũng đã phát ra lục mang sâu kín, âm hiểm tới cực điểm.
Tiếng xèo xèo vang lên, không trung phía trước lăng mộ xuất hiện vô số lục mang, lốm đa lốm đốm dày đặc.
Lục mang này đều là độc của Khổng Tước, một khi tiến vào máu thịt chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thời điểm chiến đấu ở ven hồ, các nàng nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể đâm rách da của Trần Trường Sinh, lúc này lại vẫn công tới như trước, nói vậy khẳng định có cất giấu thủ đoạn khác.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn một màn này, tay phải nắm lấy trường cung, ngón tay khẽ nắm lấy phía lưng cung bóng loáng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị có thể ra tay vào thời điểm Trần Trường Sinh ứng đối không kịp.
Lúc này Từ Hữu Dung quả thật đã không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, nhưng ít ra còn có thể sử dụng Ngô đồng cung ngăn cản được một kích của địch nhân. Trần Trường Sinh không cho Từ Hữu Dung cơ hội này, chân phải bước về trước một bước, đế giày giẫm lên một chút bọt nước trên bệ đá, vận chuyển lực lượng từ bên hông tới đầu vai, đoản kiếm hóa thành một đạo thẳng tắp đâm ra ngoài bãi đá bên cạnh.
Một tiếng giòn tan vang lên, không khí bên ngoài bãi đá bên cạnh dường như bị một kiếm của hắn đâm rách.
Càng kỳ diệu chính là, khi kiếm của Trần Trường Sinh thẳng tắp đâm ra, không trung bỗng nhiên ngưng kết ra vô số bông tuyết trắng nõn, những bông tuyết này lớn hơn những bông tuyết bình thường ít nhất mười lần, xinh đẹp và tỉ mỉ.
Bông tuyết bay xuống, bao phủ đoàn lưu quang kia.
Song tùy tung bên trong lưu quang, mặc dù luận chiến đấu một mình đều là Thông U thượng cảnh như cảnh, hơn nữa sau khi hợp thể sức chiến đấu lại đột nhiên tăng lên vô số, cho nên ngày ấy ở ven hồ mới có thể đánh giết Trần Trường Sinh, hôm nay vì muốn biểu hiện trước mặt chủ nhân khiến các nàng âm thầm chuẩn bị thủ đoạn khác, nhưng lại không nghĩ tới, thủ đoạn phía sau còn chưa kịp thi triển ra đã bị một kiếm này của Trần Trường Sinh phá nát.
Một kiếm Trần Trường Sinh dùng này đã không xuất hiện trên đại lục ít nhất hơn mười năm, chỉ xuất hiện một lần trước khi diễn ra Đại Triều Thí ở hai tháng trước, cho nên không có người nào nhận ra.
Trần Trường Sinh dùng chính là Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo.
Nếu nói về kiếm tốc (tốc độ của kiếm), Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo không thể bì kịp với Lâm Quang Kiếm của Thiên Đạo Viện, nếu nói về kiếm thế, Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo không thể bì kịp tam kiếm Vấn Thủy, cũng không kịp với Phong Vũ đại kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng Đảo Sơn Côn là côn pháp năm đó giáo viên Học Viện Quốc Giáo dùng để giáo dục học sinh vi phạm quy định, trong yếu nhất chính là ở chỗ một chữ lý.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh nhìn như không có đạo lý, kỳ thật rất có đạo lý, đạo lý chính là ở chỗ trên thân kiếm có hàn khí Huyền Sương bám vào, bay xuống vạn bông tuyết trên khoảng không bệ đá.
Tốc độ song tùy tùng của Nam Khách quá nhanh, nhanh tới mức cho dù Trần Trường Sinh có dùng Da Thức Bộ cũng không có ý nghĩa, hơn nữa diện tích bãi đá quá nhỏ không tiện thi triển, Trần Trường Sinh lại càng không có cách nào chiến đấu trên không trung với đối phương, cho nên Trần Trường Sinh nhất định phải hạn chế tốc độ của đối phương, khống chế trận chiến đấu này ở một không gian thu hẹp tương đối.
Đồng thời, Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo còn có một chữ Nghiêm.
Nghiêm đây chính là không châm chước, ngươi…. Không thể trốn tránh.
Hai chữ này chính là kiếm tâm trong một kiếm của Trần Trường Sinh.
Cộng thêm hàn khí Huyền Sương, một kiếm này có thể nói là trong trẻo nhưng lạnh lùng tới cực điểm.
Bông tuyết rơi xuống, chạm vào trong Lục mang dày đặc, nháy mắt liền khiến những lục mang này trở nên u ám vô cùng.
Kiếm thế trong trẻo nhưng lạnh lùng thừa cơ mà vào, đâm thẳng vào hai nữ tử ở bên trong lưu quang.
Không trung phía trước bãi đá lăng mộ chợt vang lên một tiếng kêu kỳ quái mang theo phẫn nộ và không cam lòng.
Lưu quang di động, bông tuyết bị quạt mở, nháy mắt rời ra bên ngoài hơn mười trượng.
Sắc mặt Họa Thúy và Ngưng Thu tái nhợt.
Một đạo máu tươi từ giữa thân thể hai người chậm rãi chảy xuống.
Nhìn Trần Trường Sinh đang cầm kiếm đứng bên cạnh bãi đá, trong mắt các nàng Họa Thúy và Ngưng Thu tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tin.
- Nhưng có thể giúp chúng ta tranh thủ một ít thời gian.
Khác với những người tu hành khác quý trọng pháp khí như sinh mạng, cho tới bây giờ nàng đều cho rằng những thứ này là vật ngoài thân, nếu dùng để đổi lấy thời gian quý báu hoặc là cơ hội, đừng nói hao tổn nghiêm trọng, cho dù trực tiếp bị hủy diệt cũng không có gì đáng tiếc.
Trần Trường Sinh nói:
- Hiện tại thứ chúng ta không cần nhất chính là thời gian.
Trước khi lấy được Bí quyết Lưỡng Đoạn đao, thời gian là cấp bách, nhưng sau đó thời gian đối với bọn họ đã không có ý nghĩa, tuy rằng Từ Hữu Dung được máu của hắn kéo lại từ trong vực sâu tử vong, nhưng vẫn trọng thương suy yếu như cũ.
Tiêu hao thời gian càng lâu càng nguy hiểm, mấu chốt nhất chính là, thời gian trôi qua trong thảo nguyên Nhật Bất Lạc khác với thế giới bên ngoài, càng tới gần Chu Lăng thời gian trôi qua càng chậm, cho dù bọn họ có dựa vào ngô đồng chống đỡ mấy ngày thì thế giới bên ngoài Chu Viên chỉ mới trong qua trong nháy mắt, vậy thì có cơ hội gì cơ chứ?
- Có lý.
Từ Hữu Dung đưa tay biến ngô đồng thành trường cung vác lại trên vai.
Thanh diệp đột nhiên biến mất, bốn phía bãi đá trở nên một mảnh trống trải, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung bắt đầu trực diện đối đầu địch nhân cường đại và không biết kết cục, nghênh diện mà đến một cuộc chiến mặc dù không có mưa máu nhưng cũng là một hồi gió tanh.
Trong thiên địa mờ tối tràn ngập vô số yêu thú, trên thảo nguyên và trước lăng một, từ trước mắt tới chân trời đông nghìn nghịt.
Ánh hoàng hôn chìm xuống, thú triều như hải dương màu đen, đứng trước hắc hải là năm tên cường nhân Ma tộc, trong bầu trời lại có thêm một mảnh bóng ma to lớn, như thể là ảnh ngược của hải dương màu đen này.
Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đứng ở trên bệ đá trước cửa lăng mộ, cách mấy ngàn trượng thần đạo, nhìn hình ảnh đồ sộ mà khủng bố này, nhìn khối Hắc Mộc tản ra vô số sợi khói màu đen trong tay tiểu cô nương đứng trước nhất, biết suy tính lúc trước là chính xác, Hồn Xu ở trước Hắc Diệu Thạch Quan, Hồn mộc ở trong tay của Ma tộc.
Từ Hữu Dung có chút tiếc nuối nói:
- Ta tu đạo từ thuở nhỏ, lại thời phụng đạo không phải đạo, cái gọi là suy diễn chỉ là chuyện để người đời tán gẫu mà thôi, hiện tại xem ra ta và ngươi chỉ có thể xem bằng mệnh trời mà thôi.
Trần Trường Sinh nhìn hắc hải trước lăng mộ và bóng ma trong bầu trời nói:
- Ta tin tưởng có vận mệnh, nhưng ta không tin vận mệnh có thể quyết định tất cả mọi chuyện.
Thời điểm nói những lời này, Trần Trường Sinh rất chân thành cũng rất bình tĩnh, chỉ có chữ chuyện cuối cùng khẽ run lên một cái, cho thấy hắn vẫn còn có chút khẩn trương, Trần Trường Sinh lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói:
- Hồn Mộc quả nhiên ở trong tay của Ma tộc, khó trách một đường đi vào Chu Lăng không hề gặp được bất kỳ yêu thú nào, chỉ là…. Đám Ma tộc đó rõ ràng có thể sai yêu thú giết chết chúng ta từ sớm, vì sao không làm như vậy, ngược lại còn dọn đường cho chúng ta?
Từ Hữu Dung nói:
- Lần trước thời điểm đi ngang qua mảnh không kia đã nói qua, khả năng lớn nhất chính là bọn họ cần chúng ta chỉ đường.
Theo như cái này thì, ở trong mắt Ma tộc, vị trí của Chu Lăng ít nhất phải quan trọng hơn so với Trần Trường Sinh và sinh tử của Từ Hữu Dung. Ma tộc tìm kiếm Chu Lăng làm gì? Bên trong có đồ vật gì khiến bọn họ nhất định phải lấy được sao? Nghĩ như thế nào cũng hẳn là Bí quyết Lưỡng Đoạn đao khắc trên vách Hắc Diệu Thạch Quan kia, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung liếc nhau một cái.
Hiện tại Bí quyết Lưỡng Đoạn đao đã bị hủy diệt, chỉ có khiến bọn họ một lần nữa tổ hợp những văn tự và tranh vẽ trong đầu lại mới có thể khiến bí quyết đao xuất hiện.
Dùng cái này để uy hiếp Ma tộc, để đổi lấy một con đường sống? Trần Trường Sinh dùng ánh mắt dò hỏi.
- Vô dụng thôi.
Hai mắt Từ Hữu Dung lạnh lùng nhìn tiểu cô nương phía dưới thần đạo kia, lắc lắc đầu.
Phượng hoàng và khổng tước, số mệnh là đối thủ, hai thiên tài chủng tộc bất đồng gặp nhau ở Chu Viên mới dẫn phát ra nhiều chuyện phía sau như thế.
Một trận chiến dứt khoát, có thể nói là thảm thiết trên đỉnh núi Mộ Dục kia, cho dù Nam Khách có thể hiện ra cảnh giới thực lực khủng bố thế nào Từ Hữu Dung đều có thể bình tĩnh ứng phó, một đường yên ổn, mặc dù cuối cùng có lão già đánh đàn gia nhập cuộc chiến khiến bản thân Từ Hữu Dung bị trọng thương, rơi vào vực sâu, mắt thấy sắp đi vào tuyệt cảnh lại làm cho huyết mạch thức tỉnh lần thứ hai, sinh ra hai cánh trắng nõn, phá bầu trời đêm mà đi.
Nếu không phải là bởi vì phải cứu Trần Trường Sinh, trong trận chiến đấu này, chỉ cần Từ Hữu Dung có thể sống sót rời khỏi Chu Viên, Từ Hữu Dung chắc chắn sẽ là người thắng, nhưng mà Từ Hữu Dung bây giờ, tuy rằng sinh mạng tạm thời không có vấn đề gì nhưng vẫn suy yếu mỏi mệt như cũ, căn bản vô lực tái chiến, mà Nam Khách rõ ràng đã khôi phục như lúc ban đầu, cường đại như lúc ở đỉnh núi Mộc Dục, thậm chí lại càng thêm hống hách.
Có lẽ hối hận sao? Hẳn là hối hận, ánh mắt Từ Hữu Dung yên tĩnh nhìn Trần Trường Sinh, không nói gì.
Trần Trường Sinh không biết Từ Hữu Dung đang nhìn mình, bởi vì lúc này hắn đang nhìn chằm chằm hải dương màu đen trước lăng mộ.
Mảnh hải dương màu đen kia do ngàn vạn con yêu thú tạo thành, vô số đạo khi tức hùng mạnh và máu tanh phóng lên cao, phảng phất như muốn xốc lên cả khoảng không trung trên thảo nguyên.
Thú triều có Bụi Giao Long, có Yêu Kền Kền, còn có rất nhiều yêu thú có khí tức cường đại tới mức thần trí của hắn không thể cảm nhận, lại càng không cần phải nhắc tới đạo bóng ma khủng bố phía sau.
Nếu yêu thú khắp bốn phương tám hướng trong thảo nguyên bắt đầu tiến công, mảnh hải dương màu đen này có thể trực tiếp bao phủ chỗ lăng mộ, không cần nói tới hắn, cho dù là những thần tướng cường đại Tụ Tinh đỉnh cao, thậm chí có thể là thánh nhân cảnh giới thánh cũng chỉ có thể tránh xa, trừ phi Chu Độc Phu sống lại, còn lại không ai có thể đối kháng lực lượng thú triều khủng bố như vậy.
Nhưng không biết là bởi vì tòa lăng mộ này lưu lại khí tức của Chu Độc Phu, hay là bởi vì do khối Hắc Mộc tản ra vô số quang tuyến khống chế, mặc dù thú triều có chút rục rịch, nhất là Bụi Giao Long và Yêu Kền Kền đã từng bị Từ Hữu Dung chém giết rất nhiều đồng bạn, đang không ngừng phát ra tiếng hú thê lương nhưng lại chỉ dừng lại ở mười dặm bên ngoài lăng mộ, không tới gần thêm một bước.
Hải dương màu đen là một khối mạc bố, một đạo lưu quang diễm lệ được vẽ ra ở trên.
Nhìn thấy hình ảnh này, Trần Trường Sinh nhớ tới việc gặp khiến hắn khó có thể quên ở trong hồ nước hơn mười ngày trước, đồng tử mắt khẽ co lại, tay nắm chuôi kiếm trong vô thức nắm thật chặt.
Đạo lưu quang kia nháy mắt liền lướt qua thần đạo nhìn như khá dài, đi vào trong lăng mộ cao mấy trăm trượng, đi vào khoảng không trước người Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung.
Lưu quang xinh đẹp mà linh động nhẹ nhàng lập lòe trong ánh sáng mờ tối, giữa lưu quang là hai cô gái xinh đẹp giống như liên lại làm một thể.
Mặt mày các nàng đều vô cùng tốt, nhưng dung nhan và khí chất lại vô cùng không giống, thậm chí có thể nói là hoàn toàn tương phản, một người đoan trang, một người quyến rũ, một người sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng giống như mỹ nhân, một người ánh mắt yên tĩnh, thanh thuần động lòng người như một tiểu thư khuê các, sóng vai đứng chung một chỗ làm thị giác và tâm hồn người ta bị đánh vào một lực rất lớn.
Nếu tuổi Trần Trường Sinh lớn hơn một chút có thể cảm nhận được loại hấp dẫn này, nhưng hiện tại hắn chỉ mới mười lăm tuổi, hơn nữa còn một lòng tu đạo cầu trường sinh, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua những phương diện kia.
Trong mắt Trần Trường Sinh, hai nữ tử này vẫn là ma nữ đáng sợ suýt giết chết mình trong hồ nước.
Từ Hữu Dung nói:
- Các nàng chính là hai cánh của Nam Khách, hoặc là nói hai tùy tùng, một người tên Họa Thúy, một người tên Ngưng Thu.
Đây là lần đầu tiên Trần Trường Sinh biết tên của các nàng, hơi ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía các nàng liền xuất hiện một chút cảm xúc khác.
Một đường cùng Từ Hữu Dung đồng hành nói chuyện phiếm, Trần Trường Sinh biết được hai cánh của Nam Khách chính là dùng phương pháp sử dụng bộ phận nào đó tạo nên linh thể, có nhận thức và ý nghĩ của mình, nhưng lại phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân cả đời, sống chết không phụ thuộc vào mình, chỉ cần ý niệm trong đầu chủ nhân khẽ động, các nàng sẽ tan thành tro bụi, cứ như vậy mà chết đi.
Lúc này khi nghe hai cái tên, Trần Trường Sinh liền không thích. Họa Thúy? Ngưng thu? Đây là tên thường thấy nhất dành cho tỳ nữ, làm cho người ta có một loại cảm giác nhát gan hèn mọn, không thể sống sảng khoái. Đương nhiên Trần Trường Sinh biết tên này khẳng định không phải do các nàng chọn. Trần Trường Sinh không thích chính là vị công chúa điện hạ Ma tộc đã ban thưởng cái tên này, và có thể nắm giữ sinh tử của các nàng.
Hai tùy tùng của Nam Khách mỗi ngày hầu hạ chủ nhân nhà mình, làm sao không nhìn ra được ý tứ hàm xúc trong ánh mắt hắn.
Họa Thúy chính là một mỹ nhân có vòng eo cực mềm, sóng mắt mềm mại quyến rũ, đôi mắt ngập nước nhìn Trần Trường Sinh, thanh âm êm dịu tới cực điểm nói:
- Thật là một đứa nhỏ khiến người khác đau lòng.
Ngưng Thu chính là vị tiểu thư khuê các dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, khí chất vô cùng đoan trang lại cực kỳ không thích ánh mắt thông cảm thậm chí là thương hại của hắn, nghĩ thầm ngày ấy ở ven hồ ngươi suýt nữa chết ở trong tay chúng ta, không ngờ bây giờ lại thông cảm cho sinh tử chúng ta bị chủ nhân khống chế, thật là vô cùng buồn cười và bất kính.
Mang theo một tia giận dữ, nàng liền phóng lên trên bệ đá.
- Ôi ngươi gấp cái gì chứ, ta còn chưa nói chuyện với hắn mà.
Họa Thúy bị nàng mang theo bay lên trên bệ đá, có chút bối rối nói chuyện, nhìn như có chút luống cuống tay chân, nhưng đầu ngón tay cũng đã phát ra lục mang sâu kín, âm hiểm tới cực điểm.
Tiếng xèo xèo vang lên, không trung phía trước lăng mộ xuất hiện vô số lục mang, lốm đa lốm đốm dày đặc.
Lục mang này đều là độc của Khổng Tước, một khi tiến vào máu thịt chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Thời điểm chiến đấu ở ven hồ, các nàng nghĩ hết mọi biện pháp cũng không thể đâm rách da của Trần Trường Sinh, lúc này lại vẫn công tới như trước, nói vậy khẳng định có cất giấu thủ đoạn khác.
Từ Hữu Dung lẳng lặng nhìn một màn này, tay phải nắm lấy trường cung, ngón tay khẽ nắm lấy phía lưng cung bóng loáng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị có thể ra tay vào thời điểm Trần Trường Sinh ứng đối không kịp.
Lúc này Từ Hữu Dung quả thật đã không có bất kỳ năng lực chiến đấu nào, nhưng ít ra còn có thể sử dụng Ngô đồng cung ngăn cản được một kích của địch nhân. Trần Trường Sinh không cho Từ Hữu Dung cơ hội này, chân phải bước về trước một bước, đế giày giẫm lên một chút bọt nước trên bệ đá, vận chuyển lực lượng từ bên hông tới đầu vai, đoản kiếm hóa thành một đạo thẳng tắp đâm ra ngoài bãi đá bên cạnh.
Một tiếng giòn tan vang lên, không khí bên ngoài bãi đá bên cạnh dường như bị một kiếm của hắn đâm rách.
Càng kỳ diệu chính là, khi kiếm của Trần Trường Sinh thẳng tắp đâm ra, không trung bỗng nhiên ngưng kết ra vô số bông tuyết trắng nõn, những bông tuyết này lớn hơn những bông tuyết bình thường ít nhất mười lần, xinh đẹp và tỉ mỉ.
Bông tuyết bay xuống, bao phủ đoàn lưu quang kia.
Song tùy tung bên trong lưu quang, mặc dù luận chiến đấu một mình đều là Thông U thượng cảnh như cảnh, hơn nữa sau khi hợp thể sức chiến đấu lại đột nhiên tăng lên vô số, cho nên ngày ấy ở ven hồ mới có thể đánh giết Trần Trường Sinh, hôm nay vì muốn biểu hiện trước mặt chủ nhân khiến các nàng âm thầm chuẩn bị thủ đoạn khác, nhưng lại không nghĩ tới, thủ đoạn phía sau còn chưa kịp thi triển ra đã bị một kiếm này của Trần Trường Sinh phá nát.
Một kiếm Trần Trường Sinh dùng này đã không xuất hiện trên đại lục ít nhất hơn mười năm, chỉ xuất hiện một lần trước khi diễn ra Đại Triều Thí ở hai tháng trước, cho nên không có người nào nhận ra.
Trần Trường Sinh dùng chính là Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo.
Nếu nói về kiếm tốc (tốc độ của kiếm), Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo không thể bì kịp với Lâm Quang Kiếm của Thiên Đạo Viện, nếu nói về kiếm thế, Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo không thể bì kịp tam kiếm Vấn Thủy, cũng không kịp với Phong Vũ đại kiếm của Ly Sơn Kiếm Tông, nhưng Đảo Sơn Côn là côn pháp năm đó giáo viên Học Viện Quốc Giáo dùng để giáo dục học sinh vi phạm quy định, trong yếu nhất chính là ở chỗ một chữ lý.
Một kiếm này của Trần Trường Sinh nhìn như không có đạo lý, kỳ thật rất có đạo lý, đạo lý chính là ở chỗ trên thân kiếm có hàn khí Huyền Sương bám vào, bay xuống vạn bông tuyết trên khoảng không bệ đá.
Tốc độ song tùy tùng của Nam Khách quá nhanh, nhanh tới mức cho dù Trần Trường Sinh có dùng Da Thức Bộ cũng không có ý nghĩa, hơn nữa diện tích bãi đá quá nhỏ không tiện thi triển, Trần Trường Sinh lại càng không có cách nào chiến đấu trên không trung với đối phương, cho nên Trần Trường Sinh nhất định phải hạn chế tốc độ của đối phương, khống chế trận chiến đấu này ở một không gian thu hẹp tương đối.
Đồng thời, Đảo Sơn Côn của Học Viện Quốc Giáo còn có một chữ Nghiêm.
Nghiêm đây chính là không châm chước, ngươi…. Không thể trốn tránh.
Hai chữ này chính là kiếm tâm trong một kiếm của Trần Trường Sinh.
Cộng thêm hàn khí Huyền Sương, một kiếm này có thể nói là trong trẻo nhưng lạnh lùng tới cực điểm.
Bông tuyết rơi xuống, chạm vào trong Lục mang dày đặc, nháy mắt liền khiến những lục mang này trở nên u ám vô cùng.
Kiếm thế trong trẻo nhưng lạnh lùng thừa cơ mà vào, đâm thẳng vào hai nữ tử ở bên trong lưu quang.
Không trung phía trước bãi đá lăng mộ chợt vang lên một tiếng kêu kỳ quái mang theo phẫn nộ và không cam lòng.
Lưu quang di động, bông tuyết bị quạt mở, nháy mắt rời ra bên ngoài hơn mười trượng.
Sắc mặt Họa Thúy và Ngưng Thu tái nhợt.
Một đạo máu tươi từ giữa thân thể hai người chậm rãi chảy xuống.
Nhìn Trần Trường Sinh đang cầm kiếm đứng bên cạnh bãi đá, trong mắt các nàng Họa Thúy và Ngưng Thu tràn ngập vẻ khiếp sợ và không thể tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.