Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 319: Phủi tuyết bờ vai, trao tình sâu đậm

Miêu Nị

09/12/2016

Ngày hôm đó ở ven hồ, hai ả thị vệ của Nam Khách hợp thể công kích, Trần Trường Sinh không còn thấy bất cứ một cơ hội sống sót nào nữa, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng. Nhìn thấy bản thân mình đang chuẩn bị chấn động cho tới chết, Trần Trường Sinh chỉ có thể dựa vào những chiếc rương bạc và số thịt cừu nướng đó để tìm được kiếm được một tia hy vọng sống. Tiếp sau đó hắn phải nương nhờ Hoàng Chỉ Tán thì mới có thể thoát khỏi tình cảnh khó khăn đó. Tới nay trận đấu khốc liệt ngày hôm đó mới chỉ trôi qua có vài chục ngày mà thôi. Vậy mà Trần Trường Sinh lại có thể một nhát kiếm đánh lùi thế hợp kích đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của hai ả thị vệ, thậm chí còn làm cho bọn chúng bị thương. Một người tu hành sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy có được một tiến bộ lớn đến như thế? Rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn vậy?

Từ nhát kiếm này có thể nhận thấy rằng cảnh giới của Trần Trường Sinh không hề thay đổi, vẫn là cảnh giới Thông U. Đồng thời nguyên khí của hắn cũng vẫn ít hơn rất nhiều so với những người tu hành cùng đẳng cấp cảnh giới. Nhát kiếm này của hắn tuy rất sắc bén tuyệt diệu, nhưng có một sự khác biệt rất lớn so với những người khác đó chính là vì nguyên khí của Trần Trường Sinh không đủ nên đường kiếm đó trở nên lạnh giá một cách khác thường. Chỉ một thế kiếm đó thôi mà đã ngưng tụ được một vùng tuyết lớn.

Cho dù là vậy thì... đó cũng không phải là sự thay đổi quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất đó là kiếm ý của Trần Trường Sinh đã có sự thay đổi, nó đã trở nên vô cùng lắng đọng, đã trở thành những nhát kiếm thực thụ.

Đáng chú ý ở chỗ, kiếm ý thuận tâm mà thành, chỉ trong có vài chục ngày ngắn ngủi, vì sao kiếm ý của Trần Trường Sinh lại có thể trở nên thông tuệ khai minh như vậy được?

Cảm giác trấn tĩnh đó chỉ thoáng qua một lát mà thôi, trong khi chiến đấu thì chẳng ai kịp suy nghĩ thấu đáo về sự việc đó. Hai ả thị vệ hóa thành một luồng ánh sáng, cùng với những tiếng hét phá vỡ bầu không trung, có sức chấn động mạnh mẽ, tốc độ kinh hoàng, bọn chúng một lần nữa lao tới phía thềm đá để tấn công.

Bên viền thềm đá, một luồng ánh sáng chiếu rọi khoảng không xung quanh, luồng sáng của ánh kiếm đó xuất hiện một cách đột ngột đến như vậy, tạo thành một vùng sáng thiêu đốt, tựa như một luồng điện xoẹt qua.

Tiếng mũi kiếm xé gió vút lên.

Luồng ánh sáng kia ngưng lại tại đó, sau đó thì nó nhanh chóng quay ngược lại hóa tan thành vô số những điểm sáng trên khoảng không trung ở xa hàng chục trượng kia, và sau cùng thì ban tiến đi mất.

Vẫn là Đảo Sơn Côn của Quốc Giáo Học Viện, kiếm thế vẫn thanh mảnh lạnh lùng; kiếm ý vẫn ngưng tụ lắng đọng; kiếm tâm vẫn thông tuệ khai thông như vậy, trong trẻo thanh tao đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Trần Trường Sinh giương kiếm ra phía trước, gương mặt không có bất cứ một chút vui mừng nào, cũng không vì luồng ánh sáng đầy sát khí đó đã bị đánh tan đi mất mà cảm thấy đắc ý, ngược lại hắn cảm thấy cần phải cảnh giác hơn nữa.

Vì Trần Trường Sinh hiểu rất rõ rằng tuy kiếm ý của mình có nhiều tiến bộ nhưng nhát kiếm ban đầu của hắn đã bất ngờ khiến cho hai ả thị vệ đó bị thương. Nhưng nhát kiếm thứ hai đáng lý không thể có được hiệu quả hoàn mỹ đến như vậy, nhát kiếm tựa như một luồng điện, chỉ khiến cho ả Ngưng Thu đó bị thương ở vai trái mà thôi, chứ không hề khiến cho đối phương bị trúng thương nặng, vì thế nên đương nhiên không thể đánh tan được quang dực của bọn chúng,

Quang dực có thể phát tán thành vô số những điểm sáng là vì có người xác nhận rằng hai ả thị vệ đó không phải đối thủ của Trần Trường Sinh, không muốn cho bọn chúng lãng phí thêm thời gian nữa.

Tầm mắt của y cùng với vô số những điểm sáng phá tán rớt xuống phía cuối con đường cách xa hàng nghìn trượng thần đạo trên vùng đất ở phía trước lăng mộ, sau đó y nhìn thấy có một tiểu cô nương chừng hơn mười tuổi.

Những điểm sáng rớt xuống người của nàng, vô số những hạt quang lấp lánh tan biến mất. Người thiếu nữ đó không có bất cứ một sự thay đổi cảm xúc nào vì từ trước sau nàng đều không có bất cứ biểu cảm gì.

Nam Khách nhìn phía tận cùng của hàng nghìn trượng thần đạo; nhìn đôi nam nữ đang đứng trên thềm đá, y không nói một câu nào.

Căn cứ theo những suy đoán của ả thì Từ Hữu Dung dọc đường trốn chạy, sau khi giết chết đám yêu thú đó thì dòng máu phượng hoàng cao quý đã được dùng cạn sạch rồi. Hiện tại trong cơ thể của nàng chắc chỉ còn lượng máu độc mà bản thân ả đã reo rắt từ trước đó. Theo lý mà nói thì cho dù có thể cố gắng cầm cự đến được ngôi lăng mộ đó thì lúc này chắc cũng đã chết rồi, vậy tại sao nàng vẫn còn sống? Nhưng điều đó cũng chẳng hề gì, có thể nhận thấy rõ ràng ràng Từ Hữu Dung đã trở nên vô cùng yếu ớt, không còn sức để tiếp tục chiến đấu nữa. Trận chiến khốc liệu này tuy không thể nói là bản thân ả đã giành được chiến thắng nhưng chỉ có tử thần mới là trọng tài công bằng nhất. Từ Hữu Dung sẽ chết và bản thân ả vẫn còn sống, chỉ từng đó thôi là đủ rồi. Nhưng vấn đề lại xuất phát từ tên thiếu niên Trần Trương Sinh kia...

Thầy dạy của ả, Hắc Bào, không nói cho ả biết toàn bộ kế hoạch thực hiện ở Chu Viên. Nam Khách đương nhiên càng không biết rằng chính vì Hoàng Chỉ Tán và một vài nguyên do khác mà Hắc Bào không kịp nói cho ả biết quyết định cuối cùng của y. Nam Khách vẫn luôn cho rằng Trần Trinh Sinh cũng như Thất Gian và Chiết Tụ, đều là những mục tiêu mà ả phải giết chết. Chỉ có điều theo tình hình lúc này mà nói thì Trần Trường Sinh không dễ bị đánh bại như trong tưởng tượng của ả.

Nam Khách có ấn tượng với cái tên Trần Trường Sinh này không phải chỉ vì hắn giành được ngôi vị đầu bảng trong cuộc thi Đại Triều Thí, cũng không phải vì hắn trong vòng một đêm đã lĩnh hội được toàn bộ tri thức trong các tấm bia ở trong Thiên Thư Lăng, cũng không phải vì hắn là Viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Quốc Giáo Học Viện, mà là vì Trần Trường Sinh là vị hôn phu của Từ Hữu Dung. Nam Khách không thể ngờ được rằng dọc đường trốn chạy trên thảo nguyên mà tên thiếu niên này có thể tự mình chữa lành vết thương, hơn nữa cảnh giới của hắn tuy không được nâng cao lên, nhưng theo như những gì hai ả tùy tùng miêu tả lại trong trận giao đấu cách đây vài chục ngày trước thì có thể thấy kiếm ý và lực chiến của Trần Trường Sinh đã rõ ràng vượt bậc hơn rất nhiều.

Khi ở trên thảo nguyên đã xảy ra chuyện gì với hắn vậy? Hay sự thay đổi đó chỉ xảy ra sau khi bọn chúng vào trong ngôi lăng mộ này?



Nghĩ đoạn trong lòng Nam Khách cảm thấy càng bất an lo lắng hơn. Đương nhiên bất luận Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung có mối duyên gặp dỡ thần kỳ đến mức nào đi chăng nữa thì lúc này ả ta chỉ cần thông qua Hồn Mộc truyền đi mệnh lệnh Thú Triều phát động tấn công thì vẫn có thể dễ dàng giết chết được bọn họ. Nhưng Nam Khách không làm như vậy, vì Thú Triều vẫn giữ một ý nghĩ đáng kính nào đó một cách tự nhiên đối với ngôi lăng mộ này, muốn cưỡng ép ra lệnh cho bọn chúng tấn công thì cần phải tiêu hao quá nhiêu tâm thần của ả.

Điều quan trọng hơn nữa là, Nam Khách không muốn để cho lũ yêu thú ngu ngốc, mình đầy bùn đất, hôi hám đó dẫm đạp lên ngôi lăng mộ vĩ đại thần thánh này. Nếu như có thể thì Nam Khách chỉ mong rằng ngoài bản thân mình ra thì không một sinh mệnh nào được phép tới gần ngôi lăng mộ này, chứ đừng nói là có thể dẫm đạp được lên nơi đây. Quả thực không còn cách nào khác nữa, Nam Khách chỉ đành chấp nhận sự thực rằng lúc này Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh đang đứng trên thầm đá cao trước ngôi lăng mộ. Vì đối với ả mà nói, tuy hai người bọn họ là kẻ địch của mình, nhưng bọn họ đều có đủ huyết thống thiên phú, chính vì thế nên có thể không được coi là đã làm ố bẩn ngôi lăng mộ này.

Đúng vậy, đối với Nam Khách thì đây là một ngồi lăng mộ vĩ đại và thần thánh.

Vì ngôi lăng mộ này đang chôn cất thi thể của người mà ả ta ngưỡng mộ sùng bái nhất, thậm chí ngay cả thầy dạy của Nam Khách còn chưa sánh bằng được, chứ đừng nói đến vị phụ vương đó của nàng nữa.

Nam Khách chưa từng thể hiện ra tư tưởng này, thậm chí khi còn ở trong Tuyết thành ả ta còn cố ý thể hiện cách nghĩ trái ngược. Vì cho dù Ma tộc thời phụng tôn kính cường giả đi chăng nữa thì cũng có không ít những thành viên trong ma tộc sùng bái thậm chí là tôn thờ một cách mãnh liệt con người đang được chôn cất ở trong ngôi lăng mộ đó. Nhưng dù sao thì ả cũng là một vị công chúa cao quý của ma tộc, sao lại có thể sùng bái một con người được cơ chứ?

Nhưng Nam Khách chưa từng lừa dối chính bản thân mình.

Ả ta tôn thờ sùng bái người đàn ông đang được chôn cất trong ngôi lăng mộ này.

Trong Tuyết thành, trong Ma vực, trong bầu trời cường mạnh tựa màn đêm của phụ thân ả, chỉ có người đàn ông đó là đã từng đâm thủng một góc khung trời đó.

Từ quá khư tới hiện tại và tương lai, từ đại lục đến hải dương rộng lớn, dưới bầu trời sao này chỉ có duy nhất người đàn ông đó là cá thể cường mạnh nhất. Đối với Nam Khách mà nói thì một cường giả như vậy mới đáng để cho tất cả mọi sinh mệnh phải tôn kính, hơn nữa sư môn của ả và người đàn ông đó lại có vô số những mối liên hệ bí mật. Mối quan hệ đó từ sớm đã trở thành một niềm vinh quanh trong nơi sâu thẳm trái tim của Nam Khách.

Hôm nay, cuối cùng Nam Khách cũng được đứng trước ngôi lăng mộ này.

Sự tôn nghiệm của một vị công chúa điện hạ Ma tộc, thái độ lạnh lùng của phụ vương đối với mình, tất cả những điều đó đối với bản thân sự việc này mà nói thì đều không còn quan trọng nữa.

Mang tư tưởng đó trong đầu, Nam Khách thuận theo thần đạo mà tiến sâu vào bên trong ngôi lăng mộ.

Thần đạo chỉ có mấy nghìn trượng mà thôi, với cảnh giới tu vi của ả thì chỉ cần một thoáng thôi là đã có thể đi xuyên qua rồi. Nhưng Nam Khách vì muốn thể hiện sự tôn kính đối với người được chôn cất trong lăng mộ nên ả đã không làm như vậy, bước chân của ả thật chậm rãi nhẹ nhàng, dáng vẻ nghiêm túc, tựa như thể triều bái, một sự sùng bái đến mức độ cao nhất.

Trong khi di chuyển, có hàng trăm những chiếc lông màu xanh đậm từ từ xuất hiện đằng sau ả, sau đó chúng bắt đầu tung bay trong gió, cảnh tượng đó tuyệt đẹp đến nỗi khó có thể dùng từ nào để diễn tả được thành lời. Mặt trời trên thảo nguyên đã dần dần biến thành một khối sáng mờ nhạt, ánh trời đêm tăm tối đã dần bao trọn lấy khung trời trước mặt. Nam Khách bước đi trên thần đạo, chiếu sáng những ánh sáng cuối cùng cho nơi đây, khiến cho mọi sự vật xung quanh ngày càng trở nên rõ nét hơn, dường như được thiêu cháy lên vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của Từ Hữu Dung cũng bỗng nhiên sáng rực lên, sau đó lại trở lên hơi âm u một chút. Vì nàng nghĩ đến việc phải giao đấu với Nam Khách một trận trong trạng thái này thì dù có như thế nào chăng nữa cũng không còn sức để chiến đấu nữa. Ánh mắt của Trần Trường Sinh không trở nên sáng rực hơn, vì bản thân ánh mắt của hắn luôn luôn sáng rực như vậy. Cũng tựa như thái độ của Nam Khách sẽ không có bất cứ một sự thay đổi nào, vì ả vĩnh viễn không có bất cứ một thái độ cảm xúc nào.

Theo cách nói của Đường Tam Thập Lục thì đôi mắt của Trần Trường Sinh tựa như một cặp gương, sáng rực rỡ là vậy, nhìn vào khín cho người ta cảm thấy hoang mang.

Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều cảm nhận một cách rõ ràng rằng, Nam Khách đi trên thần đạo một cách sùng bài cẩn trọng như vậy, đồng thời ả cũng đã điều chỉnh được trạng thái cảnh giới của mình đến mức độ gần như hoàn mỹ, thể hiện được một sức mạnh uy lực khó mà có thể tưởng tượng được. Nhưng Trần Trường Sinh khác với Từ Hữu Dung ở chỗ là hắn không hề có bất cứ tư tưởng sát thương chiến ý nào, hắn hoàn toàn không muốn giao đấu một trận với Nam Khách khi ả đang ở trong trạng thái như vậy.

Đó chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa Trần Trường Sinh và những thiên tài tuyệt thế như Từ Hữu Dung, Nam Khách. Hắn chưa từng vì muốn giao đấu mà chiến đấu; chưa từng vì muốn giành được chiến thắng mà chiến thắng. Khi thực hiện những việc này, thông thường hắn chỉ có một nguyên nhân mà thôi: đó là để được tiếp tục sống sót. Vì để tiếp tục được sống, hắn cho rằng đó mới chính là lý do thần thánh nhất, hoặc nói theo cách khác là một lý do có ý nghĩa nhất. Vì thế nên Trần Trường Sinh không cần phải điều chỉnh gì hết; không cần phải tĩnh tâm suy nghĩ; không cần phải tôn sùng triều bái, lại càng không cần thiết phải tắm thăm xông hương, chay giới ba ngày. Khi hắn bắt buộc phải chiến đấu thì bản thân đã luôn ở trong trạng thái chuẩn bị sẵn sàng.

Chỉ có điều trạng thái hôm nay của hắn dường như không quá hoàn hảo.



Đây có khả năng sẽ là trận đấu cuối cùng trong cuộc đười của hắn, Trần Trường Sinh không có bất cứ một sự tự tin nào. Nhưng đó không phải là vấn đề, vì bản thân hắn đã chiến thắng quá nhiều những trận đấu không hề có bất cứ một niềm tin chiến thắng nào. Vấn đề là ở chỗ là khi đáng lẽ ra phải chuyên tâm cho trận chiến đấu thì hắn lại có một chút phân tâm, Trần Trường Sinh cứ luôn cảm thấy rằng dường như hắn còn một số việc nào đó chưa hoàn thành.

Lúc này Nam Khách đã bước tới đoạn cuối cùng của thần đạo, cách hắn chỉ còn vài trăm trượng.

Cuối cùng thì Trần Trường Sinh cũng không thể kìm nổi nữa, hắn quay người nhìn Từ Hữu Dung.

- Sap vậy?

Từ Hữu Dung hỏi.

Trần Trường Sinh nhìn gương mặt của nàng, muốn giương tay ra vuốt lấy nó nhưng lại không dám.

Từ Hữu Dung giương cánh tay bị trọng thương không còn chút sức lực nào lên, nhẹ nhàng vỗ lấy vai của hắn, dường như đang muốn phủi rơi bông tuyết rớt lên trên y phục của Trần Trường Sinh.

Những bông tuyết đã đã sớm tan rồi.

Trần Trường Sinh mãn nguyện rồi, nhìn ánh mắt của nàng và nói một cách chân thành:

- Nếu chúng ta có thể sống sót rời khỏi nơi đây thì ta nhất định sẽ đi tìm nàng.

Từ Hữu Dung nhìn mắt hắn, cố gắng kìm nén sự ngượng ngùng, giả bộ trấn tĩnh đáp lại:

- Không cần, ta sẽ đi tìm chàng.

- Được.

Trần Trường Sinh chưa từng bao giờ đáp lời một cánh nhanh chóng như vậy.

Nếu lúc này Nam Khách ngừng lại thôi không còn thể hiện sự sùng bái nhưng đang có nữa, mà thay vào đó là ra đòn tấn công bạo kích thì có lẽ Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đã phải bỏ mạng tại đây rồi.

May mắn ở chỗ là Nam Khách đã không làm như vậy.

Sau khi hai người bọn họ trao cho nhau những ánh nhìn và những lời hẹn đầy tình cảm đó thì đã chẳng còn bất cứ sự việc gì có thể khiến cho hắn phân tâm được nữa.

Trần Trường Sinh bình tĩnh, chăm chú nhìn theo tiểu cô nương đang đi trên thần đạo, từ từ bước tới phía mình.

Đúng như những gì mà vô số người đã nói, tu hành vốn đã là một việc công bằng. Tuy Trần Trường Sinh từ nhỏ đã đọc thuộc hiểu thông các kho sách, thể chất có khác thường hơn người khác, mười năm tuổi mà hắn đã tu luyện đạt đến cảnh giới Thông U, nhưng sự khác biệt về huyết mạch thiên phú thì không dễ gì có thể bù đắp được, chứ càng chưa nói đến hải dương đen do đám Thú Triều hóa thành trong bốn bề ngôi lăng mộ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook