Trạch Thiên Ký

Quyển 2 - Chương 349: Ngàn dặm đưa kiếm

Miêu Nị

09/12/2016

Sáng sớm cánh đồng tuyết rất an tĩnh, không biết có phải vì bóng ma kia hay không, hay là bởi vì tầng mây vẫn chưa tan như cũ, nắng sớm rất nhạt, tuyết theo nắng sớm rơi xuống cũng rất thưa thớt, bồng bềnh rơi trên mặt đất, không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Trận sát cục này chắc chắn đã bị ghi vào trong lịch sử, trận này chắc cắn sẽ cải biến lịch sự đại cục đi hướng sát cục, đến tận đây khi đã xảy ra trong thời gian rất lâu, thắng bại vẫn chưa được phân, kết cục lại như đã đỉnh, bóng dáng ma tướng bốn phía trầm mặc mà lạnh lùng nghiêm nghị, mảnh bóng ma kia vẫn treo trên cao như cũ, Hắc Bào lẳng lặng ngồi trên đồi tuyết cách hơn mười dặm, bị vây giữa những bóng dáng cao ngất kia, không hề có chút cô đơn.

Đột nhiên cánh đồng tuyết sinh ra một trận gió, cuồn cuộn nổi lên khiến tuyết rơi nhiều hơn, khung cảnh tĩnh mịch bị tiếng gió gào thét đánh vỡ, ngay sau đó liền bị một tiếng phá hủy kịch liệt xé rách hoàn toàn, chỉ thấy trên đồi tuyết nơi Hắc Bào ngồi sinh ra vô số khí tức cường đại, vô số tuyết đọng vang tung tóe lên bầu trời và bốn phía, mấy chén mệnh đèn phiêu du trong không trung nháy mắt biến mắt, vạt áo trước của Hắc Bào bị kéo dài ra vài đạo chỉ, đáng sợ hơn chính là, thiết bàn nhìn như không thể phá vỡ…. cứ như vậy mà biến thành một khối sắt vụn.

Vô số tầm mắt chưa kịp nhìn về chỗ gò đất tuyết nơi Hắc Bào ngồi liền quang ánh mắt về phía nào đó trên cánh đồng tuyết.

Cánh đồng tuyết bỗng nhiên nhiều hơn một người.

Trên đại lục hiện nay, có ai có thể đột phá mảnh bóng ma kia và phòng ngự vô cùng mạnh của mấy vạn đại quân Ma tộc, lặng yên không một tiếng động lại đây?

Đó là một thiếu niên, tay phải của hắn nâng một Tán cũ, tay trái nắm một thanh đoản kiếm, gắt gao nhắm chặt mắt, giữa đôi lông mày trẻ con lộ vẻ kiên nghị chỉ ở thời khắc sinh tử mới có thể thấy, đương nhiên, trên mặt của hắn cũng có thể nhìn thấy mỏi mệt vô tận.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên kia mở mắt.

Gã thiếu niên này chính là Trần Trường Sinh. Hắn mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy trong mắt đều là tuyết trắng, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ hiểu được mình đã rời khỏi Chu Viên, nhưng nơi đây là sao? Vì sao trên bầu trời nơi này cũng có một đạo âm ảnh?vì sao ý chí bên trong đạo bóng ma này còn cường đại hơn so với bóng ma đại bàng trên thảo nguyên Nhật Bất Lạc? Hơn mười bóng dáng như núi đứng bốn phía cánh đồng tuyết kia là cái gì vậy? làm sao lại tản ra khí tức giống với vợ chồng ma tướng Đằng Tiểu Minh và Lưu Uyển Nhi? Chẳng lẽ bóng dáng màu đen giống như núi này đều là ma tướng? Trên đồi tuyết hơn mười dặm bên ngoài, nam tử mặc Hắc Bào kia là ai? Vì sao trên người hắn lại phát ra hơi thở âm trầm như thế? Tại sao hắn phải mặc Hắc Bào?

Trần Trường Sinh nhìn một mảnh hùng thành ẩn ẩn bên ngoài xa xôi kia, nghĩ lại miêu tả ghi lại ở trên Đạo Tạng, thân thể vô cùng cứng ngắc, miệng mở rộng lại không phát được thanh âm nào, tâm hoảng loạn? Chẳng lẽ tòa thành kia chính là Tuyết Lão Thành trong truyền thuyết? Nơi này là cánh đồng tuyết Ma Vực? Những bóng đen giống như núi này thật sự đều là ma tướng? Nam tử âm trầm mặc Hắc Bào chính là Hắc Bào sao? Đạo bóng ma kia là gì?

Một khắc trước còn ở trên đỉnh lăng mộ Chu Viên và chống đỡ không trung rơi xuống, ngay sau đó liền đi tới cánh đồng tuyết Ma Vực ở ngoài ngàn dặm, thấy được thân ảnh của Tuyết Lão Thành trong truyền thuyết, thấy được bóng dáng cường nhân Ma tộc chỉ tồn tại ở trong tưởng tượng và sách vở, nếu như lực tinh thần hơi kém chút, lực ý chí hơi suy nhược chút, nói không chừng sẽ trực tiếp khiếp sợ mà ngất đi, thậm chí có thể sẽ bị chết vì sợ, bởi vì hình ảnh này thật sự không thể tin nổi.

Lực ý chí của Trần Trường Sinh rất hùng mạnh, cho nên hắn không hề té xỉu, nhưng đó cũng không phải chuyện tốt, hắn nhất định phải thanh tỉnh chịu đựng hình ảnh trước mắt đánh vào lực tinh thần, hắn thậm chí cảm thấy tinh thần của mình có dấu hiệu tan vỡ, thân thể lại cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Lúc này hắn có một loạn cảm giác như một con kiến bỗng nhiên đi vào thế giới người khổng lồ, một người thường bỗng nhiên tiến vào bên trong Thần quốc.

Vô số tuyết đọng bắn tung tóe lên không trung rơi xuống, sau đó chậm rãi bay xuống từ trong mây, dừng ở trên mặt Tán, trên cánh đồng tuyết vẫn tĩnh mịch như cũ, vô số tầm mắt cách đó vài dặm, thậ chí còn có khoảng cách mấy ngàn dặm đều nhìn Trần Trường Sinh, không có bất kỳ thanh âm nào.

Đối với các cường nhân mà nói, sự xuất hiện của Trần Trường Sinh cũng rất cổ quái.

Thần quốc bỗng nhiên xuất hiện một người bình thường, cho dù là Thần Minh cao cao tại thượng cũng sẽ rất kinh ngạc, người thường này làm sao có thể tới đây.

Cánh đồng tuyết lâm vào một loại yên tĩnh rất kỳ dị.

Thân thể Trần Trường Sinh cứng ngắc, khó có thể chấp nhận sự tấn công vô cùng lớn vào tinh thần, khiến thế giới tinh thần của hắn gần như tan vỡ, đồng thời suy nghĩ của hắn cũng nhanh chóng vận chuyển.

Trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, hắn suy nghĩ tới rất nhiều chuyện. Tại sao mình lại từ Chu Viên đi tới cánh đồng tuyết Ma Vực, chuyện này trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không thể rõ, cho nên hắn không hề tự hỏi, chỉ là hỏi vì sao mình lại thấy nhiều cường nhân Ma tộc trong truyền thuyết như vậy? Những cường nhân Ma tộc này sắp giết chết mình hay sao?

Điều đó không thể nào. Bây giờ hắn là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, cấp bậc cũng đủ cao, nhưng một thiếu niên Thông U thượng cảnh đối với đại nhân vật thì thật sự chỉ giống như một con kiến mà thôi, cần gì phải bày trận thế lớn như thế, ngay cả một kẻ tự kỷ nhất như Đường Tam Thập Lục cũng không dám cho là như vậy.

Đối tượng các cường nhân Ma tộc muốn giết là một người hoàn toàn khác, tên kia là ai?

Người đàn ông trung niên bị mấy vạn đại quân Ma tộc vây khốn mấy ngày đêm, bản thân đã bị trọng thương, kết quả chắc chắn là tử, vẻ mặt của hắn vẫn bình thường như cũ, có vẻ không thèm quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Tán trong tay Trần Trường Sinh, ánh mắt của hắn lại trở nên ngưng trọng.

Dường như là để chứng thực suy đoán của mình, hắn đi tới phía Trần Trường Sinh, trên cánh đồng tuyết hắn là người cách Trần Trường Sinh gần nhất, chỉ cần đi hơn mười bước là có thể đi đến bên cạnh hắn.

- Y, có thanh kiếm.

Nam tử kia vươn tay trái lấy thanh Tán kia.

Trần Trường Sinh chỉ nghe được tiếng bước chân, còn chưa kịp nhìn liền phát hiện Hoàng Chỉ Tán trong tay bị lấy đi.

Trần Trường Sinh nhìn về phía nam nhân kia.

Tên nam nhân kia mặc một kiện áo dài, nhưng cũng không phải quá dài, không giống văn sĩ, bên hông mang một thanh kiếm nhưng lại không giống kiếm khách, làm cho người ta có một loại cảm giác chẳng ra cái gì cả.

Trên người nam nhân kia tản mát ra một đạo khí tức mắt lạnh, giống như một thanh kiếm tận tình thi triển cạnh sắc, khiến người khác không thể nhìn thẳng.

Đây là lần đầu Trần Trường Sinh nhìn thấy Tô Ly, hắn chỉ thấy bóng lưng của Tô Ly, ánh mắt liền bị đâm đau nhức.

Phải qua thời gian cực kỳ lâu hắn mới có thể nhìn thẳng người này, mà nay lúc đó hắn cũng không biết người nam nhân này chính là tiểu sư thúc Tô Ly của Ly Sơn Kiếm Tông trong truyền thuyết.

Một lát sau hắn đã tỉnh hồn lại, khó khăn đứng thẳng thân thể, tay phải vô thức nắm chặt lại, cán Tán đã không còn, cái loại cảm giác trống rỗng này khiến hắn có chút không thể thích ứng.

Hoàng Chỉ Tán đang ở trong tay nam nhân kia, không biết vì sao lại có vẻ vô cùng hòa hợp, giống như Tán này vốn là của hắn.

Nhìn thấy hình ảnh này,Trần Trường Sinh lại ngơ ngẩn đứng lên, đột nhiên cảm giác được mọi chuyện phát sinh ở Chu Viên đều là giấc mộng, chính mình rời khỏi Thiên Thư Lăng, từ kinh đô đến Vấn Thủy lấy chuôi Tán này, sau đó lại tiến vào mảnh thảo nguyên kia, cuối cùng thần kỳ hiện ra trên mảnh đồng tuyết này, trải qua mấy vạn dặm mưa gió, chỉ vì….. đem Tán đưa đến trong tay người nam nhân này.



Đưa Hoàng Chỉ Tán trả lại cho người nam nhân này.

Tay trái Tô Ly nắm Hoàng Chỉ Tán, lẳng lặng nhìn, nhìn một thời gian rất lâu lại lộ ra nụ cười.

Sau đó mỉm cười biến thành thoải mái cười to, biến thành dài thanh mà cười.

Hắn cười vô cùng vui vẻ, vô cùng hớn hở.

Hắn nhìn về phiá bóng dáng ma tướng như núi ở phương xa, nhìn Hắc Bào khoanh chân ngồi trên đồi tuyết, nhìn đạo bóng ma trên bầu trời kia, nói:

- Các ngươi đều nói ta thiếu một thanh kiếm, đúng vậy, ta quả thật thiếu một thanh kiếm, nhưng hiện tại…. ta có kiếm rồi, có phải lúc này đã tới phiên các ngươi sợ hãi hay không?

Trần Trường Sinh không hiểu, đây rõ ràng là một cái Ô, cho dù ở bên trong có một đạo kiếm ý thì sao có thể nói là một thanh kiếm chứ?

Hắn không biết, cái chuôi Hoàng Chỉ Tán chính là một thanh kiếm che trời tuyệt thế.

Mấy trăm năm trước, một thế hệ chưởng môn của Ly Sơn Kiếm Tông cầm thanh kiếm này, đại chiến ba trăm hiệp với Chu Độc Phu ở Chu Viên, đã chết nhưng kiếm lại chưa hề gãy.

Thanh kiếm này chính là một thanh kiếm mạnh nhất trong Kiếm Trì, cũng là một thanh kiếm không…. Cam chịu, vô cùng muốn có được sự tự do.

Thanh kiếm này vốn là kiếm do Tô Ly kế thừa, đây chính là kiếm của hắn.

Thân kiếm, rời khỏi thảo nguyên bị Tô Ly nhặt được, đưa đi Vấn Thủy, dùng cái này tạo thành một cái Tán có thể thiên kỳ bách biến.

Nhưng kiếm ý không có cho nên không phải là kiếm hắn muốn.

Còn kiếm ý, luôn luôn ở trong thảo nguyên chờ đợi thân kiếm trở về và hợp lại.

Mấy trăm năm sau, Trần Trường Sinh đi ngang qua Vấn Thủy, được Đường gia tặng Tán, mang theo tán tiến vào Chu Viên, ở trong thảo nguyên khiến thân kiếm và kiếm ý gặp nhau, dó đó triệu tập ra được vạn kiếm.

Chuyện xưa này đến lúc này dường như có lẽ đã nghênh đón được kết cục hoàn mỹ nhất, nhưng trên thực tế lại không phải là như thế.

Cho đến khi hắn tới mảnh cánh đồng tuyết này, đưa chuôi Tán này cho Tô Ly, kết cục mới chính thức hoàn mỹ.

Tô Ly nắm Hoàng Chỉ Tán, nhớ tới hình ảnh mấy trăm năm trước, lần đầu tiên đi vào động phủ ở đỉnh núi Ly Sơn, thấy trên tường phía sau sư phụ treo thanh kiếm này, nhớ tới những năm kia hắn cưỡng ép áp chế cảnh giới ở Thông U cảnh, liên tục mấy lần tiến vào Chu Viên tìm kiếm, rất là cảm thán.

Đây là kiếm của Ly Sơn, đây là kiếm của sư phụ, đây chính là kiếm của Tô Ly hắn.

Mấy trăm năm, thật sự là đã lâu không gặp.

Điều này làm cho hắn vô cùng khoái ý, làm sao có thể không cười thoải mái cơ chứ.

Hắn đứng đây cười, Hoàng Chỉ Tán dường như cũng đang cười.

Nhưng khoái ý trong tiếng cười vẫn mang theo một tia buồn bã, một chút tiếc nuối.

Sư phụ, ta lại lần nữa cầm thanh kiếm này.

Nhưng…. Chu Độc Phu đã chết rồi, ta không có cơ hội chém chết hắn dưới kiếm này, báo thù cho người.

Tiếng cười trong trẻo mà càn rỡ, rồi lại buồn bã tiếc nuối quanh quẩn ở trên cánh đồng tuyết yên tĩnh, phảng phất muốn truyền tới hơn ngàn dặm.

Ý tứ bên trong tiếng cười kia, tinh tường nói cho toàn bộ thế giới, mà ngay cả Trần Trường Sinh cũng nghe hiểu.

Buồn bã vì Chu Độc Phu đã chết, tiếc nuối không thể dùng kiếm chém chết hắn.

Đây là ý tưởng vô cùng tự tin, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, ngông cuồng.

Nhưng không có ai tỏ vẻ trào phúng và khinh thường đối với cái này, mà ngay cả Hắc Bào cũng chỉ trầm mặc.

Bởi vì Tô Ly đã tìm được thanh kiếm của hắn, ai biết hắn có thể đi tới nơi nào trên kiếm đạo chứ?

Tiếng cười trong trẻo dần dần thu lại, kiếm quang trên người Tô Ly cũng dần dần biến mất, dường như biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.

Hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía của cánh đồng tuyết, bóng dáng vô cùng lớn của nhóm ma tướng giống như núi, ánh mắt yên tĩnh, duỗi tay nắm chặt cán Tán.



Tay trái của hắn nắm đoạn gần giữa Hoàng Chỉ Tán, tựa như nắm vỏ kiếm.

Tay phải của hắn nắm cán Tán, tựa như sắp sửa rút kiếm.

Trần Trường Sinh chú ý tới, ngón tay của hắn rất thon dài, rất thích hợp để đánh đàn, đương nhiên, thích hợp dùng để cầm kiếm hơn.

Cán Tán chính là chuôi kiếm, ngay khi tay Tô Ly rơi xuống trên cán Tán, một đạo kiếm ý linh hoạt, sắc bén tới cực điểm bao phủ khắp cánh đồng tuyết.

Bên ngoài cánh đồng tuyết mấy chục dặm, một tòa bóng dáng ma tướng giống như núi khẽ lay động, sau đó nặng nề ngã xuống trong đống tuyết.

Một đạo máu tươi hiện ra giữa không trung.

Tay Tô Ly nắm lấy cán Tán, cũng không có bất kỳ động tác khác, đạo kiếm ý kia cũng đã xông ra bên ngoài hơn mười dặm.

Không có kiếm quang sáng lên, cũng không có kiếm phong, bông tuyết chậm rãi bay xuống, bốn phía cánh đồng tuyết lại xuất hiện vô số đạo thanh âm thê lương. Thanh âm mũi kiếm cắt vỡ không gian vang lên, là thanh âm mũi kiếm cắt vỡ khôi giáp, đó là thanh âm mũi kiếm cắt vỡ thân hình hùng mạnh của ma tướng.

Hơn mười tòa bóng đen ma tướng giống như núi khắp bốn phía, xuất hiện vô số đạo vết kiếm tinh mịn màu trắng, gió lạnh đột nhiên vỡ ra, giáp bị cắt, màu tươi hiện ra, có bóng đen rên rỉ ngã xuống cánh đồng tuyết, có bóng đen hét to một tiếng liên tiếp lui về phía sau, nhưng lại không có một gã ma tướng nào có thể đứng nguyên tại chỗ.

Tô Ly nhìn về phía gò đất ở ngoài hơn mười dặm, nhìn Hắc Bào đang khoanh chân ngồi trên đó.

Khối thiết bàn trước người Hắc Bào đã biến thành một khối sắt vụn, khắp mặt trên đều là lỗ rậm rạp, làm sao còn có thể chiếu hết mọi hình ảnh bên trong Chu Viên như lúc trước. Chính vì phương bàn này bị hủy mới phát sinh ra trận bùng nổ khủng bố lúc trước, cho dù hắn là cường nhân tuyệt thế bực này cũng không chịu nổi, quần áo rách nát, nhìn lại có chút chật vật.

Phương bàn Chu Viên không hiểu sao lại bị phá hủy khiến hắn bị thương, cảm giác kết quả Chu Viên đã bị phá, điều này khiến hắn rất tổn thương, nhưng thật sự khiến hắn cảm thấy bất an chính là, thanh Tán Tô Ly đang nắm trong tay, hắn bố trí thời gian rất lâu, Ma tộc xuất động vô số cao thủ dường như cũng muốn xảy ra vấn đề.

Nếu Tô Ly muốn phá vỡ kết quả vây giết Tô Ly do Ma tộc thiết lập, cần làm đột phá ở trên kiếm đạo, nhưng mà giống như hắn từng nói, cường nhân kiếm đạo giống như Tô Ly, cho dù là sợ hãi lớn nhất trong thời khắc sinh tử cũng không thể trợ giúp hắn đột phá chướng ngại mấy trăm này không thể đột phá, trừ phi hắn lấy được thanh kiếm kia.

Hiện tại thanh kiếm kia đã xuất hiện.

Điều này sao có thể? Hắc Bào nhìn thiếu niên phía sau Tô Ly, im lặng nghĩ, hóa ra tất cả biến số đều ở chỗ này.

Hắn nhận ra Hoàng Chỉ Tán, biết lại lịch của Hoàng Chỉ Tán, hắn nhận biết Trần Trường Sinh, biết lai lịch của Trần Trường Sinh, hắn là quân sư Ma tộc giỏi nhất đại lục, chỉ cần thần niệm khẽ nhúc nhích liền suy tính rành mạch mơi chuyện phát sinh trước sau tại Chu Viên, không có một chút sai sót.

Nhưng cho dù có biết rõ ràng thế nào cũng không thay đổi được chuyện đã xảy ra, cũng không thể khiến Hoàng Chỉ Tán kia rời khỏi Tô Ly.

Hắc Bào đứng dậy, khẽ vươn hai tay màu xanh từ trong tay áo ra, phảng phất như muốn bẻ vụn tất cả gió lạnh trên cánh đồng tuyết.

Tô Ly lẳng lặng nhìn hắn.

Hai người cách xa nhau trong vòng hơn mười dặm.

Tô Ly nắm cán Tán, ngón tay khẽ dùng sức.

Chỉ nghe một tiếng vang.

Một thân kiếm sáng ngời từ trong Hoàng Chỉ Tán phát ra.

Hóa ra đây mới chính là thực thân của Hoàng Chỉ Tán.

Thanh kiếm kia vẫn giấu ở trong Hoàng Chỉ Tán.

Kiếm chưa ra toàn bộ.

Chỉ có nửa thanh kiếm hiện ra giữa đất trời.

Gió tuyết trên cánh đồng tuyết đột nhiên thay đổi, tuyết rơi mỏng manh biến hóa thành vô số đạo kiếm vô hình, gào thét thổi qua, nháy mắt đi vào trên gò tuyết cách đó hơn mười dặm.

Hắc Bào cúi đầu, chắp tay, khẽ hiện ra hai tay màu xanh, giống như đang thi lễ, che ở trước mặt của mình, một đạo tuyết rũ xuống trước mặt Hắc Bào, che hết mọi thứ lại, một đạo khí tức âm hàn tới cực điểm, nghênh hướng kiếm phong đang đi tới.

Vô số tiếng xuy xuy xuy nhỏ vang lên ở trên đồi tuyết, trong không gian quanh người Hắc Bào hiện ra vô số đạo kiếm quang mãnh liệt.

Ngay sau đó, mặt cuối của Hắc Bào rời khỏi mặt đất, Hắc Bào bay lên, cả người đều trở nên nhẹ, nhanh chóng lướt về phía sau cùng với tuyết phong và kiếm quang, tan biến trong hư vô.

Kiếm quang thu lại, tiếng kêu của kiếm dần dần yên tĩnh, phong tuyết trì hoãn.

Một tấm vải màu đen chậm rãi bay xuống trên cánh đồng tuyết, đồng thời còn có một đạo máu tươi đỏ sẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook