Quyển 2 - Chương 348: Từ Chu Viên tới cánh đồng tuyết.
Miêu Nị
09/12/2016
Cũng may đây chung quy không phải không trung thật sự, chỉ là mảnh vỡ
không trung bị xé rách bởi năng lượng gió lốc, tuy rằng cực kỳ thống
khổ, suýt chút nữa bị nghiền ép tới mức thần hồn cũng vỡ, nhưng hắn đúng là vẫn còn khống chế được, thân thể dần dần không còn run rẩy nữa.
Mười một cột đá bốn phía lăng mộ cũng đã bình tĩnh trở lại, giữa tấm bia đá màu đen mơ hồ có luồng khí tức nào đó đang chảy xuôi. Nếu không phải do khối Hắc Thạch Vương Chi Sách lưu lại, cho dù là hắn hay là Từ Hữu Dung, hoặc là bất kỳ người tu hành nhân loại và yêu thú trong Chu Viên đều khó có thể giống như bây giờ, còn có một con đường sống.
Hắn quỳ gối ở chỗ cao trên lăng mộ, tay trái chống Hoàng Chỉ Tán, tay phải nắm lấy đoản kiếm cắm vào bên trong nham thạch, cực kỳ gian nan ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, hy vọng đường sống kia đã đến.
Không gian vỡ tan vốn là rất âm trầm, lúc này bị vô số đạo kiếm ảnh bao trùm, thế giới của Chu Viên lại đen tối một mảnh, thiên địa sụp đổ tạm thời dừng lại, cơn lốc trên thảo nguyên vẫn còn múa điên cuồng, có thể nhìn thấy rất nhiều yêu thú đã vội chạy đi trong thảo nguyên, cũng có thể nhìn thấy mảnh Lâm Viên bị thiêu đốt phía xa xa, mơ hồ có khí tức vượt ra ngoài, là có người đã rời khỏi sao?
Sau đó tầm mắt của hắn xuyên qua vũ điệu bão cát điên cuồng rơi ở phương xa, mơ hồ có thể con chim đại bàng mang theo người thiếu nữ kia đã bay ra khỏi thảo nguyên, biến mất ở dãy núi cuối chân trời.
Ngươi phải sống, phải sống tốt.
Hắn yên lặng nghĩ ở trong lòng.
Cửa Chu Viên có thể mở ra, mọi người tham gia lần thí luyện này có thể rời đi, yêu thú cũng có thể chạy ra tìm đường sống, nhưng hắn lại không cách nào rời khỏi, một khi hắn thu vạn kiếm không trung sẽ trực tiếp rơi xuống, nghiền hắn và Chu Viên thành một làn khói nhẹ.
Cơn lốc trên thảo nguyên vẫn cuồng bạo như cũ, đầu gối của hắn cắm thật sâu vào trên nham thạch ở chỗ cao nhất lăng mộ, mệt mỏi cúi đầu, cảm thán tình cảnh của mình, tựa như một anh hùng bi kịch trong thần thoại quốc giáo.
Vị anh hùng trên sơn đạo dùng hết khí lực toàn thân đỡ tảng đá lớn, nếu hơi chút lơi lỏng sẽ bị tảng đá lớn nghiền chết, chỉ có thể hàng đem vĩnh viễn không có cuối mà tiêu hao sinh mạng trong quá trình đối kháng với tảng đá lớn.
Trần Trường Sinh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ tiến vào tình trạng tuyệt vọng như thế. Hắn không muốn làm anh hùng bi kịch, cũng không có ý niệm hy sinh vì nghĩa trong đầu, hắn không có vĩ đại như vậy. Chỉ có điều hắn muốn sống, cũng hy vọng rất nhiều người còn sống.
Tỷ như những người hắn quen biết, hắn để ý.
Chiết Tụ, nếu ngươi còn sống, vậy phải sống tốt, Thất Gian, người cũng phải còn sống, còn có cô nương mới gặp…. thiếu nữ Tú Linh Tộc có một cái tên xinh đẹp vừa mới biến mất ở dãy núi kia, ngươi phải còn sống thật tốt.
Tiếp theo hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn vừa rồi đã nói với Từ Hữu Dung mình sẽ tự xử lý, ba chữ tự xử lý kia kỳ thật cũng mang ý tứ không biết làm sao bây giờ, nhưng hắn cũng thật sự muốn sẽ xuất hiện một ít biến hóa mình chờ đợi.
Vị anh hùng bi kịch không tên trong thần thoại quốc giáo kia, sở dĩ tiêu hao hết thời giờ và sinh mạng đối kháng với khối nham thạch kia, cho đến cuối cùng hóa thành một tòa đá điêu khắc là vì chờ đợi trong thời gian dài nhưng không có ai đến trợ giúp hắn. Sở dĩ không ai trợ giúp hắn bởi vì hắn từng rất kiêu ngạo, chưa bao giờ đồng ý đi trợ giúp những thứ dân ti tiện này.
Tuy rằng Trần Trường Sinh thường xuyên khiến người ta không còn lời nào để nói, nhưng không có bất kỳ người nào nói hắn kiêu ngạo, tự tin và kiêu ngạo cho tới bây giờ cũng không phải từ đồng nghĩa, hơn nữa hắn từ trước tới nay đều rất nguyện ý giúp đỡ người khác, tỷ như những người tu hành nhân loại đang chạy ra bên ngoài Chu Viên kia.
Người đắc đạo nhất định sẽ có nhiều sự giúp đỡ.
Như giáo chủ Mai Lý Sa, hay như đại nhân vật quốc giáo, còn có cường cường nhân như Chu Lạc đều đang ở ngoài Chu Viên, chỉ cần hắn kiên trì một thời gian ngắn nữa, những người này nhất định sẽ tới cứu hắn.
Trần Trường Sinh chính là nghĩ như vậy.
Chỉ là rốt cuộc phải chống đỡ tới khi nào? Phải kiên trì bao lâu nữa?
Sức nặng khủng bố của không trung khiến thân thể hắn đều đau nhức, theo thời gian trôi qua, tay phải hắn nâng Tán trở nên càng ngày càng nặng, cho đến khi cánh tay hắn dần dần mất đi cảm giác, giống như bị phế đi.
Không biết trôi qua bao lâu, trong đoản kiếm cắm trên đỉnh lăng mộ vang lên thanh âm của Hắc Long:
- Ngươi…. Có khỏe không?
Trần Trường Sinh cúi đầu hỏi:
- Ngươi có khỏe không?
Hắn rất quan tâm hiện tại nó thế nào, lúc trước vì đối phó với con đại bàng cánh vàng kia, ly hồn Hắc Long từ trong hồ nước bên ngoài u phủ tỉnh lại, sau đó tiến vào đoản kiếm, đúng là không có thời gian để tiến hành bất cứ cuộc trao đổi nào.
Hắc Long trầm mặc một lát nói:
- Khá tốt.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta vẫn tốt, còn có thể….. chống đỡ một lát nữa.
Hắc Long nói:
- Ta nghe hiểu được, đây chính là cái gọi hai ý bên trong ngôn ngữ nhân loại các ngươi, nhưng ngươi có biết, xét về ngôn ngữ rồng mà nói, loại kỹ xảo này hoặc là nói trình độ phức tạp thì nó thật sự đáng thương.
Trần Trường Sinh mệt mỏi nói:
- Có thể nói khác sao?
Hắc Long nói:
- Ừ, có một chuyện ngươi hình như còn không biết, ta đang suy nghĩ có nên nói cho ngươi hay không…
Trần Trường Sinh nói:
- Không sao.
Thanh âm của Hắc Long trở nên có chút cẩn thận:
- Ngươi…. Sẽ không sao chứ?
- Sẽ không.
Trần Trường Sinh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
Hắc Long trầm mặc một lút lâu, nói:
- Xem ra ngươi thật sự muốn chết.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói:
- Vì sao nói như vậy? Ta nói ta sẽ không chết.
Hắc Long nói:
- Ngươi vừa rồi trả lời quá nhanh…. Chưa hề suy nghĩ.
Trần Trường Sinh lười để ý tới nó, lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Hắc Long nói ngôn ngữ nhân loại, cái này cũng không thể khiến hắn bất ngờ, chỉ có điều thanh âm của nó tại sao lại ôn nhu như thế, giống như nữ tử…
Hắn không hỏi, bởi vì hắn lúc này thật sự mệt chết đi, rất mệt mỏi, rất thống khổ, sắp…. chịu không nổi.
Đây là sức nặng không trung, phàm nhân có thể chống đỡ bao lâu?
Hắn không đổ mồ hôi, nhưng cảm thấy mọi thứ trong cơ thể đều bị xé rách, sắp hết sức. Thần trí của hắn đã trở nên có chút hoảng hốt, chân nguyên đã hao hết, mà ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Vạn kiếm đều lặng yên, hắn cũng đã trầm mặc, thậm chí còn tiến nhập vào một trạng thái sắp chết, quên mọi chuyện cần thiết.
Không biết qua bao lâu, phong thanh gào thét dần dần yếu lại, năng lượng cuồng bạo như nước chảy xiết mang tới uy áp dần dần biến mất. Sức nặng phía trên Hoàng Chỉ Tán cũng dần dần biến mất, thiên địa trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh mở to mắt, mỏi mệt tới cực điểm, nhìn về bốn phía.
Đúng lúc này, một mảnh tuyết hạ xuống dừng ở trên mặt Hoàng Chỉ Tán. Một mảnh tuyết mềm nhẹ như thế, lại làm cho tay của hắn trở nên đau nhức, suýt nữa không cần được cán Tán, Chu Viên…. Rơi tuyết rồi sao?
Không phải.
Nơi này không phải Chu Viên, nơi này là một mảnh cánh đòng tuyết.
Hắn nhìn phía phương xa, chỉ thấy dưới bóng ma không trung mơ hồ có một tòa hùng thành.
Nơi này là chỗ nào? Hắn rất mờ mịt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Khiếp sợ và mỏi mệt khiến hắn không thể nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như lúc trước—— hắn quỳ một gối xuống cánh đồng tuyết, tay trái nắm lấy đoản kiếm, tay phải nâng Hoàng Chỉ Tán lên.
Không trung nơi này không hề rơi xuống, cánh đồng tuyết vô cùng yên tĩnh, bộ dạng của hắn như vậy lại có chút buồn cười.
Tiếng bước chân vang lên, đi một mình tới bên cạnh của hắn, thanh âm khẽ nói:
- Có thanh kiếm.
Sau đó người nọ đưa tay lấy Hoàng Chỉ Tán từ trong tay Trần Trường Sinh.
Mười một cột đá bốn phía lăng mộ cũng đã bình tĩnh trở lại, giữa tấm bia đá màu đen mơ hồ có luồng khí tức nào đó đang chảy xuôi. Nếu không phải do khối Hắc Thạch Vương Chi Sách lưu lại, cho dù là hắn hay là Từ Hữu Dung, hoặc là bất kỳ người tu hành nhân loại và yêu thú trong Chu Viên đều khó có thể giống như bây giờ, còn có một con đường sống.
Hắn quỳ gối ở chỗ cao trên lăng mộ, tay trái chống Hoàng Chỉ Tán, tay phải nắm lấy đoản kiếm cắm vào bên trong nham thạch, cực kỳ gian nan ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xa, hy vọng đường sống kia đã đến.
Không gian vỡ tan vốn là rất âm trầm, lúc này bị vô số đạo kiếm ảnh bao trùm, thế giới của Chu Viên lại đen tối một mảnh, thiên địa sụp đổ tạm thời dừng lại, cơn lốc trên thảo nguyên vẫn còn múa điên cuồng, có thể nhìn thấy rất nhiều yêu thú đã vội chạy đi trong thảo nguyên, cũng có thể nhìn thấy mảnh Lâm Viên bị thiêu đốt phía xa xa, mơ hồ có khí tức vượt ra ngoài, là có người đã rời khỏi sao?
Sau đó tầm mắt của hắn xuyên qua vũ điệu bão cát điên cuồng rơi ở phương xa, mơ hồ có thể con chim đại bàng mang theo người thiếu nữ kia đã bay ra khỏi thảo nguyên, biến mất ở dãy núi cuối chân trời.
Ngươi phải sống, phải sống tốt.
Hắn yên lặng nghĩ ở trong lòng.
Cửa Chu Viên có thể mở ra, mọi người tham gia lần thí luyện này có thể rời đi, yêu thú cũng có thể chạy ra tìm đường sống, nhưng hắn lại không cách nào rời khỏi, một khi hắn thu vạn kiếm không trung sẽ trực tiếp rơi xuống, nghiền hắn và Chu Viên thành một làn khói nhẹ.
Cơn lốc trên thảo nguyên vẫn cuồng bạo như cũ, đầu gối của hắn cắm thật sâu vào trên nham thạch ở chỗ cao nhất lăng mộ, mệt mỏi cúi đầu, cảm thán tình cảnh của mình, tựa như một anh hùng bi kịch trong thần thoại quốc giáo.
Vị anh hùng trên sơn đạo dùng hết khí lực toàn thân đỡ tảng đá lớn, nếu hơi chút lơi lỏng sẽ bị tảng đá lớn nghiền chết, chỉ có thể hàng đem vĩnh viễn không có cuối mà tiêu hao sinh mạng trong quá trình đối kháng với tảng đá lớn.
Trần Trường Sinh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ tiến vào tình trạng tuyệt vọng như thế. Hắn không muốn làm anh hùng bi kịch, cũng không có ý niệm hy sinh vì nghĩa trong đầu, hắn không có vĩ đại như vậy. Chỉ có điều hắn muốn sống, cũng hy vọng rất nhiều người còn sống.
Tỷ như những người hắn quen biết, hắn để ý.
Chiết Tụ, nếu ngươi còn sống, vậy phải sống tốt, Thất Gian, người cũng phải còn sống, còn có cô nương mới gặp…. thiếu nữ Tú Linh Tộc có một cái tên xinh đẹp vừa mới biến mất ở dãy núi kia, ngươi phải còn sống thật tốt.
Tiếp theo hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn vừa rồi đã nói với Từ Hữu Dung mình sẽ tự xử lý, ba chữ tự xử lý kia kỳ thật cũng mang ý tứ không biết làm sao bây giờ, nhưng hắn cũng thật sự muốn sẽ xuất hiện một ít biến hóa mình chờ đợi.
Vị anh hùng bi kịch không tên trong thần thoại quốc giáo kia, sở dĩ tiêu hao hết thời giờ và sinh mạng đối kháng với khối nham thạch kia, cho đến cuối cùng hóa thành một tòa đá điêu khắc là vì chờ đợi trong thời gian dài nhưng không có ai đến trợ giúp hắn. Sở dĩ không ai trợ giúp hắn bởi vì hắn từng rất kiêu ngạo, chưa bao giờ đồng ý đi trợ giúp những thứ dân ti tiện này.
Tuy rằng Trần Trường Sinh thường xuyên khiến người ta không còn lời nào để nói, nhưng không có bất kỳ người nào nói hắn kiêu ngạo, tự tin và kiêu ngạo cho tới bây giờ cũng không phải từ đồng nghĩa, hơn nữa hắn từ trước tới nay đều rất nguyện ý giúp đỡ người khác, tỷ như những người tu hành nhân loại đang chạy ra bên ngoài Chu Viên kia.
Người đắc đạo nhất định sẽ có nhiều sự giúp đỡ.
Như giáo chủ Mai Lý Sa, hay như đại nhân vật quốc giáo, còn có cường cường nhân như Chu Lạc đều đang ở ngoài Chu Viên, chỉ cần hắn kiên trì một thời gian ngắn nữa, những người này nhất định sẽ tới cứu hắn.
Trần Trường Sinh chính là nghĩ như vậy.
Chỉ là rốt cuộc phải chống đỡ tới khi nào? Phải kiên trì bao lâu nữa?
Sức nặng khủng bố của không trung khiến thân thể hắn đều đau nhức, theo thời gian trôi qua, tay phải hắn nâng Tán trở nên càng ngày càng nặng, cho đến khi cánh tay hắn dần dần mất đi cảm giác, giống như bị phế đi.
Không biết trôi qua bao lâu, trong đoản kiếm cắm trên đỉnh lăng mộ vang lên thanh âm của Hắc Long:
- Ngươi…. Có khỏe không?
Trần Trường Sinh cúi đầu hỏi:
- Ngươi có khỏe không?
Hắn rất quan tâm hiện tại nó thế nào, lúc trước vì đối phó với con đại bàng cánh vàng kia, ly hồn Hắc Long từ trong hồ nước bên ngoài u phủ tỉnh lại, sau đó tiến vào đoản kiếm, đúng là không có thời gian để tiến hành bất cứ cuộc trao đổi nào.
Hắc Long trầm mặc một lát nói:
- Khá tốt.
Trần Trường Sinh nói:
- Ta vẫn tốt, còn có thể….. chống đỡ một lát nữa.
Hắc Long nói:
- Ta nghe hiểu được, đây chính là cái gọi hai ý bên trong ngôn ngữ nhân loại các ngươi, nhưng ngươi có biết, xét về ngôn ngữ rồng mà nói, loại kỹ xảo này hoặc là nói trình độ phức tạp thì nó thật sự đáng thương.
Trần Trường Sinh mệt mỏi nói:
- Có thể nói khác sao?
Hắc Long nói:
- Ừ, có một chuyện ngươi hình như còn không biết, ta đang suy nghĩ có nên nói cho ngươi hay không…
Trần Trường Sinh nói:
- Không sao.
Thanh âm của Hắc Long trở nên có chút cẩn thận:
- Ngươi…. Sẽ không sao chứ?
- Sẽ không.
Trần Trường Sinh không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
Hắc Long trầm mặc một lút lâu, nói:
- Xem ra ngươi thật sự muốn chết.
Trần Trường Sinh có chút bất đắc dĩ nói:
- Vì sao nói như vậy? Ta nói ta sẽ không chết.
Hắc Long nói:
- Ngươi vừa rồi trả lời quá nhanh…. Chưa hề suy nghĩ.
Trần Trường Sinh lười để ý tới nó, lại mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Hắc Long nói ngôn ngữ nhân loại, cái này cũng không thể khiến hắn bất ngờ, chỉ có điều thanh âm của nó tại sao lại ôn nhu như thế, giống như nữ tử…
Hắn không hỏi, bởi vì hắn lúc này thật sự mệt chết đi, rất mệt mỏi, rất thống khổ, sắp…. chịu không nổi.
Đây là sức nặng không trung, phàm nhân có thể chống đỡ bao lâu?
Hắn không đổ mồ hôi, nhưng cảm thấy mọi thứ trong cơ thể đều bị xé rách, sắp hết sức. Thần trí của hắn đã trở nên có chút hoảng hốt, chân nguyên đã hao hết, mà ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Vạn kiếm đều lặng yên, hắn cũng đã trầm mặc, thậm chí còn tiến nhập vào một trạng thái sắp chết, quên mọi chuyện cần thiết.
Không biết qua bao lâu, phong thanh gào thét dần dần yếu lại, năng lượng cuồng bạo như nước chảy xiết mang tới uy áp dần dần biến mất. Sức nặng phía trên Hoàng Chỉ Tán cũng dần dần biến mất, thiên địa trở nên an tĩnh.
Trần Trường Sinh mở to mắt, mỏi mệt tới cực điểm, nhìn về bốn phía.
Đúng lúc này, một mảnh tuyết hạ xuống dừng ở trên mặt Hoàng Chỉ Tán. Một mảnh tuyết mềm nhẹ như thế, lại làm cho tay của hắn trở nên đau nhức, suýt nữa không cần được cán Tán, Chu Viên…. Rơi tuyết rồi sao?
Không phải.
Nơi này không phải Chu Viên, nơi này là một mảnh cánh đòng tuyết.
Hắn nhìn phía phương xa, chỉ thấy dưới bóng ma không trung mơ hồ có một tòa hùng thành.
Nơi này là chỗ nào? Hắn rất mờ mịt, không biết chuyện gì đã xảy ra. Khiếp sợ và mỏi mệt khiến hắn không thể nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như lúc trước—— hắn quỳ một gối xuống cánh đồng tuyết, tay trái nắm lấy đoản kiếm, tay phải nâng Hoàng Chỉ Tán lên.
Không trung nơi này không hề rơi xuống, cánh đồng tuyết vô cùng yên tĩnh, bộ dạng của hắn như vậy lại có chút buồn cười.
Tiếng bước chân vang lên, đi một mình tới bên cạnh của hắn, thanh âm khẽ nói:
- Có thanh kiếm.
Sau đó người nọ đưa tay lấy Hoàng Chỉ Tán từ trong tay Trần Trường Sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.