Quyển 3 - Chương 526: Ngồi đối diện gặm xương.
Miêu Nị
09/12/2016
Cửa hàng này khô ráo, bàn ghế rất sạch sẽ, dễ dàng thấy trần không có bụi, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung lại không ngồi xuống, nghe thấy bên cạnh có tiếng cãi vã, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, đến khi ông chủ tới thì không khí mới xem như giảm bớt.
Có thể do có hoàng chỉ tán, cũng có thể do góc độ chênh lệch hơi tối nên ông chủ không thể nhận ra bọn họ, gương mặt tươi cười hỏi:
- Nhị vị muốn ăn gì? Tiểu điếm có các loại xương cốt, hai người thích ăn gì?
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung như hỏi ý nàng, Từ Hữu Dung lại cúi đầu, không nói gì.
- Nếu không... Hai vị trước ăn súp xương heo, sau đó từ từ suy nghĩ?
Ông chủ cảm thấy đôi nam nữ trẻ tuổi có chút cổ quái, chỉ có điều kinh doanh đã lâu, không biết gặp qua bao nhiêu chuyện tương tự, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Nghe lời ông chủ nói, Trần Trường Sinh lại cảm thấy mặt hơi nóng, liên tục xua tay nói:
- Không cần đầu, ăn xương bò thế nào?
Những lời này đương nhiên là trưng cầu ý Từ Hữu Dung. Từ Hữu Dung không có ý kiến gì, chỉ nghĩ lại chuyện trong Chu viên, không nhớ hắn kiêng kị gì thịt heo, vì sao lúc này lại phản ứng mạnh như thế, không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
Ông chủ là người linh hoạt, tự thêm cho họ mấy món rồi ra sau bếp chuẩn bị, góc bàn chỉ còn lại hai người họ, Từ Hữu Dung dùng tán ngăn cách tiếng ồn ở bàn bên kia, nhìn hắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
- Không phải kiêng kị gì... Chỉ có điều...
Trần Trường Sinh do dự một lát, rất thành thực nói:
- Đường Tam Thập Lục nói ta là heo, ta cảm thấy bản thân đúng là heo, cho nên giờ không muốn ăn thịt heo.
Từ Hữu Dung nghe vậy cười rộ lên, rồi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhíu mày nói:
- Ngươi nói cho Đường Đường rồi hả?
- Không, hắn vì việc khác mắng ta là heo.
Trần Trường Sinh giải thích.
Nói xong lời nói, không gian an tĩnh lại, khách bàn bên vẫn kịch liệt cãi vã nhưng âm thanh không truyền tới, ngay cả tiếng gió tuyết bên ngoài cũng không lọt vào, chỉ có tiếng củi gỗ cháy lép bép, mà trên thực tế, thanh âm này người thường cũng không nghe thấy.
- Người đó nói sai rồi.
Từ Hữu Dung nhìn hắn rất chân thành giải thích:
- Ta ở cầu Nại Hà không hề lưu tình, ta rất nghiêm túc.
Nàng nhất định nói rõ chuyện này, bởi vì đây là sự thật, bởi vì điều này cho thấy nàng tôn trọng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nói:
- Tuy rằng ta suy diễn tính toán là hoà, nhưng cảnh giới, thiên phú và ngộ tính của ta không bằng nàng, nếu không xuất toàn lực, cũng không có biện pháp.
- Ta chỉ muốn cùng chàng quang minh chính đại đánh một trận.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:
- Bất kể là ở Chu viên hay sau đó, nói vậy cũng sẽ không có cơ hội này, cho nên khi vào kinh... Ta không có đi tìm chàng.
Cho đến lúc này, Trần Trường Sinh mới hiểu sao nàng vẫn luôn giấu mình.
Bọn họ một là Giáo hoàng dự khuyết, một là Thánh nữ mới nhận chức, hơn nữa phân biệt đại biểu cho hai thế lực là quốc giáo và triều đình, thấy thế nào cũng là kẻ địch trời sinh, nhưng nếu hắn biết thân phận thật của nàng, đương nhiên sẽ không có trận chiến ở cầu Nại Hà, mà sau này cũng sẽ không.
Hắn không có khả năng đối địch với nàng, hắn tin tưởng nàng cũng như thế.
- Nhưng nàng còn chưa dùng thủ đoạn mạnh nhất.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Nếu ta không đoán sai, ở Chu viên, thiên phú huyết mạch của nàng đã thức tỉnh.
Từ Hữu Dung nói:
- Đúng thế.
Trần Trường Sinh nói:
- Nếu nàng dùng thiên phượng huyết mạch, ta không phải là đối thủ của nàng.
Từ Hữu Dung nói:
- Chàng thật sự nghĩ sẽ bị ta đánh bại?
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói:
- Kỳ thật... Ta chỉ muốn xem lúc nàng sinh ra đôi cánh phượng, hẳn là rất đẹp.
Có rất nhiều chuyện quả thật không cần dạy bảo, không cần Đường Tam Thập Lục chỉ điểm, dù không biết ăn nói cũng sẽ nói được.
—— biểu đạt thiện ý trước mặt đối tượng yêu thích.
Từ Hữu Dung nghĩ thầm rằng chàng đã thấy rồi, chẳng qua lúc ấy cũng đã ngủ rồi.
Bởi vì Trần Trường Sinh ít nói được lời hay, nàng có chút không quen, ngượng ngùng chuyển đề tài nói:
- Chàng cũng chỉ dùng một thanh kiếm.
Nàng rõ hơn bất kỳ ai, toàn bộ kiếm ở kiếm trì đều nằm trong vỏ kiếm của Trần Trường Sinh, đó mới là thủ đoạn mạnh nhất của hắn.
- Cho dù vạn kiếm đều xuất hiện cũng không thể chính diện chống lại Đại quang minh kiếm.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, tán thưởng:
- Nàng thật sự rất giỏi.
Từ Hữu Dung nhìn hắn, bất đắc dĩ cảm thán:
- Chàng thật không cảm giác được sao?
- Cảm giác được gì?
- Đao ý giấu trong Đại quang minh kiếm.
Nghe vậy Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng Đại quang minh kiếm chính là kiếm pháp ảo diệu nhất thế gian, có đao ý gì có thể khống chế?
- Ta dùng Lưỡng đoạn đao bí quyết, hóa đao ý làm kiếm ý mới miễn cưỡng dùng được Đại quang minh kiếm.
Từ Hữu Dung nói:
- Còn phải cảm tạ chàng ngay lúc đó kiếm ý tương trùng, bằng không ta căn bản không có biện pháp trong mấy ngày ngắn ngủi nắm giữ bộ kiếm pháp này.
Trần Trường Sinh nghe được bốn chữ Lưỡng đoạn đao quyết thì khiếp sợ, nghĩ thầm rằng Lưỡng đoạn đao quyết không phải giờ không thể dùng sao? Nghe nàng nói nửa câu sau mới hiểu, tuy rằng hắn chưa từng dùng Lưỡng đoạn đao quyết, nhưng sự hống hách điên cuồng, hoang dã, vẫn ẩn giấu trong kiếm ý của hắn, ở cầu Nại Hà, Từ Hữu Dung tương hợp Lưỡng đoạn đao quyết với đao ý của hắn, cuối cùng mới ngộ ra đao ý, do đó có thể thi triển ra Đại quang minh kiếm.
Trong mắt rất nhiều người, trận chiến bình minh ở cầu Nại Hà đại biểu cho rất nhiều chuyện, ai có thể nghĩ với Từ Hữu Dung mà nói, trận chiến cầu Nại Hà đã trợ giúp nàng lĩnh ngộ Lưỡng đoạn đao quyết, tiện đà nắm giữ Đại quang minh kiếm.
Trần Trường Sinh nghĩ đến đây, đối với nàng rất khâm phục, lại cảm thấy có chút không ổn, nghĩ thầm rằng không cần vội vã như thế, thậm chí có chút hung hiểm, nếu ở cầu Nại Hà nàng không thể lĩnh ngộ Lưỡng đoạn đao quyết, không thể nắm giữ Đại quang minh kiếm, mình lại lỡ tay sẽ đáng sợ thế nào.
Không cần ngôn ngữ, nhìn vẻ lo lắng trong mắt hắn, Từ Hữu Dung liền biết hắn đang nghĩ gì, bình tĩnh nói:
- Ta là Thánh nữ trẻ nhất từ trước tới nay, cũng là Thánh nữ yếu nhất, sư phụ rời đi, nương nương dù sao cũng là người Chu, cho nên ta cũng cần mau chóng lập uy.
Những lời này rất thật thà, nhưng rất thành khẩn.
Thánh nữ phía nam tuyệt đại đa số đều đã tiến vào thần thánh lĩnh vực, sư phụ nàng có thể dễ dàng đánh thánh nhân trong Bát Phương Phong Vũ, cho dù là mấy Thánh nữ yếu nhất cũng đã nửa bước vào lĩnh vực thần thánh, mà nàng làm Thánh nữ khi mới mười sáu, còn chưa tới Tụ Tinh cảnh.
Làm thánh nữ trẻ nhất và yếu nhất, Thánh Nữ Phong và Nam khê trai không nói gì, nhưng nàng phải thừa nhận áp lực, đối mặt với mưa gió.
Trần Trường Sinh nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, chợt nhớ tới lời đối thoại trong Chu viên. Lúc ấy nàng nói mình gánh trách nhiệm rất nặng, cảm thấy rất vất vả, muốn né tránh. Hắn nghĩ nàng là thiếu nữ thiên tài của Tú Linh tộc, gánh vác trọng trách phục hưng nặng nề. Nhưng mà hiện tại hắn đã biết, nàng là thiên phượng chuyển thế, là hy vọng của Thánh Nữ Phong và Thánh hậu nương nương, gánh vác trách nhiệm đối kháng với Ma tộc, hắn nên khuyên nàng thế nào?
- Có một số việc, về sau cứ để cho ta đi.
- Ta có thể mà.
- Ta là viện trưởng quốc giáo học viện.
- Tương lai ta sẽ trở thành Giáo hoàng.
Hắn tự sắp xếp những lời này trong lòng, cảm thấy nó giống như giọng của Đường Tam Thập Lục, chính đang lúc do dự...
- Canh xương bò chính tông, nhị vị mời dùng.
Ông chủ bưng một nồi canh bò tới đã cắ đứt một cuộc nói chuyện quan trọng về tương lai thế giới loài người.
Khác với quán khác, xương ở đây được hầm xong rồi mới bưng lên, tuy rằng hơi chút mất chút hương vị nhưng sạch sẽ hơn nhiều, khó trách xung quanh không thấy chút bụi nào.
Tiếp theo, món ăn được bưng lên, hai người bắt đầu dùng cơm.
Không biết do chưa ăn sáng hay xương quá thơm, từ lúc bắt đầu ăn, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều không nói gì.
Ở đó chỉ nghe thấy tiếng củi cháy và bát đũa ngẫu nhiên va đụng.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện nàng không mặc đồ lễ màu trắng, cũng không mặc váy trắng mà là áo bông hơi dày. Sau đó hắn lại nghĩ tới đến, ở trong miếu gần đường bạch thảo, nàng nói từ nhỏ ăn cơm đã có quy củ, không thể nói chuyện, lúc này an tĩnh có phải là thói quen?
Vậy cứ theo thói quen của nàng đi, ít nhất sẽ không làm nàng thấy không thoải mái.
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, nhưng không cầm đũa mà vẫn tiếp tục nhìn nàng.
Bởi vì nàng thật sự rất đẹp.
Nồi bốc khói nóng như khói tuyết và mưa bụi trên cầu Nại Hà, gương mặt nàng như khuất trong sương, thanh tú xinh đẹp như vẽ.
Nhưng lúc này nàng không giống vị tiên tử phượng hoàng trong truyền thuyết kia.
Dáng người nhỏ nhắn bọc trong áo bông, mọi ánh sáng đều đã thu lại, tựa như một bé gái bình thường.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng thổi nguội, cắn thịt xé, dáng vẻ đáng yêu như mèo con.
Nồi canh xương thô ráp lại được nàng ăn thanh tú như thế, cứ như nàng đang ăn món điểm tâm tinh xảo nào đó, tốc độ lại cũng không chậm, không mất bao lâu đã bày một đống xương sạch sẽ trước mặt.
Mặt của nàng hơi ửng đỏ, không biết do nóng hay ngượng ngùng khi cảm nhận được ánh mắt không chịu dời đi kia.
Có thể do có hoàng chỉ tán, cũng có thể do góc độ chênh lệch hơi tối nên ông chủ không thể nhận ra bọn họ, gương mặt tươi cười hỏi:
- Nhị vị muốn ăn gì? Tiểu điếm có các loại xương cốt, hai người thích ăn gì?
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung như hỏi ý nàng, Từ Hữu Dung lại cúi đầu, không nói gì.
- Nếu không... Hai vị trước ăn súp xương heo, sau đó từ từ suy nghĩ?
Ông chủ cảm thấy đôi nam nữ trẻ tuổi có chút cổ quái, chỉ có điều kinh doanh đã lâu, không biết gặp qua bao nhiêu chuyện tương tự, đương nhiên sẽ không nhiều chuyện.
Nghe lời ông chủ nói, Trần Trường Sinh lại cảm thấy mặt hơi nóng, liên tục xua tay nói:
- Không cần đầu, ăn xương bò thế nào?
Những lời này đương nhiên là trưng cầu ý Từ Hữu Dung. Từ Hữu Dung không có ý kiến gì, chỉ nghĩ lại chuyện trong Chu viên, không nhớ hắn kiêng kị gì thịt heo, vì sao lúc này lại phản ứng mạnh như thế, không khỏi cảm thấy có chút tò mò.
Ông chủ là người linh hoạt, tự thêm cho họ mấy món rồi ra sau bếp chuẩn bị, góc bàn chỉ còn lại hai người họ, Từ Hữu Dung dùng tán ngăn cách tiếng ồn ở bàn bên kia, nhìn hắn hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
- Không phải kiêng kị gì... Chỉ có điều...
Trần Trường Sinh do dự một lát, rất thành thực nói:
- Đường Tam Thập Lục nói ta là heo, ta cảm thấy bản thân đúng là heo, cho nên giờ không muốn ăn thịt heo.
Từ Hữu Dung nghe vậy cười rộ lên, rồi bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nhíu mày nói:
- Ngươi nói cho Đường Đường rồi hả?
- Không, hắn vì việc khác mắng ta là heo.
Trần Trường Sinh giải thích.
Nói xong lời nói, không gian an tĩnh lại, khách bàn bên vẫn kịch liệt cãi vã nhưng âm thanh không truyền tới, ngay cả tiếng gió tuyết bên ngoài cũng không lọt vào, chỉ có tiếng củi gỗ cháy lép bép, mà trên thực tế, thanh âm này người thường cũng không nghe thấy.
- Người đó nói sai rồi.
Từ Hữu Dung nhìn hắn rất chân thành giải thích:
- Ta ở cầu Nại Hà không hề lưu tình, ta rất nghiêm túc.
Nàng nhất định nói rõ chuyện này, bởi vì đây là sự thật, bởi vì điều này cho thấy nàng tôn trọng Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh nói:
- Tuy rằng ta suy diễn tính toán là hoà, nhưng cảnh giới, thiên phú và ngộ tính của ta không bằng nàng, nếu không xuất toàn lực, cũng không có biện pháp.
- Ta chỉ muốn cùng chàng quang minh chính đại đánh một trận.
Từ Hữu Dung bình tĩnh nói:
- Bất kể là ở Chu viên hay sau đó, nói vậy cũng sẽ không có cơ hội này, cho nên khi vào kinh... Ta không có đi tìm chàng.
Cho đến lúc này, Trần Trường Sinh mới hiểu sao nàng vẫn luôn giấu mình.
Bọn họ một là Giáo hoàng dự khuyết, một là Thánh nữ mới nhận chức, hơn nữa phân biệt đại biểu cho hai thế lực là quốc giáo và triều đình, thấy thế nào cũng là kẻ địch trời sinh, nhưng nếu hắn biết thân phận thật của nàng, đương nhiên sẽ không có trận chiến ở cầu Nại Hà, mà sau này cũng sẽ không.
Hắn không có khả năng đối địch với nàng, hắn tin tưởng nàng cũng như thế.
- Nhưng nàng còn chưa dùng thủ đoạn mạnh nhất.
Trần Trường Sinh nhìn nàng nói:
- Nếu ta không đoán sai, ở Chu viên, thiên phú huyết mạch của nàng đã thức tỉnh.
Từ Hữu Dung nói:
- Đúng thế.
Trần Trường Sinh nói:
- Nếu nàng dùng thiên phượng huyết mạch, ta không phải là đối thủ của nàng.
Từ Hữu Dung nói:
- Chàng thật sự nghĩ sẽ bị ta đánh bại?
Trần Trường Sinh do dự một lát, nói:
- Kỳ thật... Ta chỉ muốn xem lúc nàng sinh ra đôi cánh phượng, hẳn là rất đẹp.
Có rất nhiều chuyện quả thật không cần dạy bảo, không cần Đường Tam Thập Lục chỉ điểm, dù không biết ăn nói cũng sẽ nói được.
—— biểu đạt thiện ý trước mặt đối tượng yêu thích.
Từ Hữu Dung nghĩ thầm rằng chàng đã thấy rồi, chẳng qua lúc ấy cũng đã ngủ rồi.
Bởi vì Trần Trường Sinh ít nói được lời hay, nàng có chút không quen, ngượng ngùng chuyển đề tài nói:
- Chàng cũng chỉ dùng một thanh kiếm.
Nàng rõ hơn bất kỳ ai, toàn bộ kiếm ở kiếm trì đều nằm trong vỏ kiếm của Trần Trường Sinh, đó mới là thủ đoạn mạnh nhất của hắn.
- Cho dù vạn kiếm đều xuất hiện cũng không thể chính diện chống lại Đại quang minh kiếm.
Trần Trường Sinh nhìn nàng, tán thưởng:
- Nàng thật sự rất giỏi.
Từ Hữu Dung nhìn hắn, bất đắc dĩ cảm thán:
- Chàng thật không cảm giác được sao?
- Cảm giác được gì?
- Đao ý giấu trong Đại quang minh kiếm.
Nghe vậy Trần Trường Sinh giật mình, nghĩ thầm rằng Đại quang minh kiếm chính là kiếm pháp ảo diệu nhất thế gian, có đao ý gì có thể khống chế?
- Ta dùng Lưỡng đoạn đao bí quyết, hóa đao ý làm kiếm ý mới miễn cưỡng dùng được Đại quang minh kiếm.
Từ Hữu Dung nói:
- Còn phải cảm tạ chàng ngay lúc đó kiếm ý tương trùng, bằng không ta căn bản không có biện pháp trong mấy ngày ngắn ngủi nắm giữ bộ kiếm pháp này.
Trần Trường Sinh nghe được bốn chữ Lưỡng đoạn đao quyết thì khiếp sợ, nghĩ thầm rằng Lưỡng đoạn đao quyết không phải giờ không thể dùng sao? Nghe nàng nói nửa câu sau mới hiểu, tuy rằng hắn chưa từng dùng Lưỡng đoạn đao quyết, nhưng sự hống hách điên cuồng, hoang dã, vẫn ẩn giấu trong kiếm ý của hắn, ở cầu Nại Hà, Từ Hữu Dung tương hợp Lưỡng đoạn đao quyết với đao ý của hắn, cuối cùng mới ngộ ra đao ý, do đó có thể thi triển ra Đại quang minh kiếm.
Trong mắt rất nhiều người, trận chiến bình minh ở cầu Nại Hà đại biểu cho rất nhiều chuyện, ai có thể nghĩ với Từ Hữu Dung mà nói, trận chiến cầu Nại Hà đã trợ giúp nàng lĩnh ngộ Lưỡng đoạn đao quyết, tiện đà nắm giữ Đại quang minh kiếm.
Trần Trường Sinh nghĩ đến đây, đối với nàng rất khâm phục, lại cảm thấy có chút không ổn, nghĩ thầm rằng không cần vội vã như thế, thậm chí có chút hung hiểm, nếu ở cầu Nại Hà nàng không thể lĩnh ngộ Lưỡng đoạn đao quyết, không thể nắm giữ Đại quang minh kiếm, mình lại lỡ tay sẽ đáng sợ thế nào.
Không cần ngôn ngữ, nhìn vẻ lo lắng trong mắt hắn, Từ Hữu Dung liền biết hắn đang nghĩ gì, bình tĩnh nói:
- Ta là Thánh nữ trẻ nhất từ trước tới nay, cũng là Thánh nữ yếu nhất, sư phụ rời đi, nương nương dù sao cũng là người Chu, cho nên ta cũng cần mau chóng lập uy.
Những lời này rất thật thà, nhưng rất thành khẩn.
Thánh nữ phía nam tuyệt đại đa số đều đã tiến vào thần thánh lĩnh vực, sư phụ nàng có thể dễ dàng đánh thánh nhân trong Bát Phương Phong Vũ, cho dù là mấy Thánh nữ yếu nhất cũng đã nửa bước vào lĩnh vực thần thánh, mà nàng làm Thánh nữ khi mới mười sáu, còn chưa tới Tụ Tinh cảnh.
Làm thánh nữ trẻ nhất và yếu nhất, Thánh Nữ Phong và Nam khê trai không nói gì, nhưng nàng phải thừa nhận áp lực, đối mặt với mưa gió.
Trần Trường Sinh nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, chợt nhớ tới lời đối thoại trong Chu viên. Lúc ấy nàng nói mình gánh trách nhiệm rất nặng, cảm thấy rất vất vả, muốn né tránh. Hắn nghĩ nàng là thiếu nữ thiên tài của Tú Linh tộc, gánh vác trọng trách phục hưng nặng nề. Nhưng mà hiện tại hắn đã biết, nàng là thiên phượng chuyển thế, là hy vọng của Thánh Nữ Phong và Thánh hậu nương nương, gánh vác trách nhiệm đối kháng với Ma tộc, hắn nên khuyên nàng thế nào?
- Có một số việc, về sau cứ để cho ta đi.
- Ta có thể mà.
- Ta là viện trưởng quốc giáo học viện.
- Tương lai ta sẽ trở thành Giáo hoàng.
Hắn tự sắp xếp những lời này trong lòng, cảm thấy nó giống như giọng của Đường Tam Thập Lục, chính đang lúc do dự...
- Canh xương bò chính tông, nhị vị mời dùng.
Ông chủ bưng một nồi canh bò tới đã cắ đứt một cuộc nói chuyện quan trọng về tương lai thế giới loài người.
Khác với quán khác, xương ở đây được hầm xong rồi mới bưng lên, tuy rằng hơi chút mất chút hương vị nhưng sạch sẽ hơn nhiều, khó trách xung quanh không thấy chút bụi nào.
Tiếp theo, món ăn được bưng lên, hai người bắt đầu dùng cơm.
Không biết do chưa ăn sáng hay xương quá thơm, từ lúc bắt đầu ăn, Trần Trường Sinh và Từ Hữu Dung đều không nói gì.
Ở đó chỉ nghe thấy tiếng củi cháy và bát đũa ngẫu nhiên va đụng.
Không biết qua bao lâu, Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới phát hiện nàng không mặc đồ lễ màu trắng, cũng không mặc váy trắng mà là áo bông hơi dày. Sau đó hắn lại nghĩ tới đến, ở trong miếu gần đường bạch thảo, nàng nói từ nhỏ ăn cơm đã có quy củ, không thể nói chuyện, lúc này an tĩnh có phải là thói quen?
Vậy cứ theo thói quen của nàng đi, ít nhất sẽ không làm nàng thấy không thoải mái.
Trần Trường Sinh nghĩ như vậy, nhưng không cầm đũa mà vẫn tiếp tục nhìn nàng.
Bởi vì nàng thật sự rất đẹp.
Nồi bốc khói nóng như khói tuyết và mưa bụi trên cầu Nại Hà, gương mặt nàng như khuất trong sương, thanh tú xinh đẹp như vẽ.
Nhưng lúc này nàng không giống vị tiên tử phượng hoàng trong truyền thuyết kia.
Dáng người nhỏ nhắn bọc trong áo bông, mọi ánh sáng đều đã thu lại, tựa như một bé gái bình thường.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng thổi nguội, cắn thịt xé, dáng vẻ đáng yêu như mèo con.
Nồi canh xương thô ráp lại được nàng ăn thanh tú như thế, cứ như nàng đang ăn món điểm tâm tinh xảo nào đó, tốc độ lại cũng không chậm, không mất bao lâu đã bày một đống xương sạch sẽ trước mặt.
Mặt của nàng hơi ửng đỏ, không biết do nóng hay ngượng ngùng khi cảm nhận được ánh mắt không chịu dời đi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.