Quyển 3 - Chương 458: Ngươi giúp ta trả ô cho hắn.
Miêu Nị
09/12/2016
Trần Trường Sinh tìm được kiếm trì, mang ra theo rất nhiều kiếm, chuyện
này tạm thời chưa truyền ra nhưng cũng không còn là bí mật.
Chẳng qua Từ Hữu Dung luôn ở u cư dưỡng thương, không biết chuyện này, nhưng mà tất cả mọi người nghĩ nàng đã biết chuyện này. Nếu lúc này Cẩu Hàn Thực nói ra, như vậy nàng sẽ tiên đoán trước được một chuyện, nhưng trên thực tế... Khi nào thì biết cho tới giờ cũng không quan trọng.
Giai thoại khó mở lời, đạo lý lại rất đơn giản.
Câu chuyện như đời người, mọi người sẽ luôn gặp phải vấn đề như vậy, có vấn đề sẽ làm ngươi như uống độc dược, có vấn đề lại làm cho ngươi không biết nên khóc hay cười, xét đến cùng, chuyện xưa hay nhân sinh với những vấn đề đó cũng không có quan hệ quá lớn, quan trọng là ... Ngươi làm thế nào đi giải quyết những vấn đề đó.
Từ Hữu Dung đi đến hậu sơn Ly Sơn, sư phụ nàng tới đó xin ý kiến giải quyết một vấn đề, thân là nhân vật ngang hàng với Giáo Hoàng, vấn đề nàng phải giải quyết đương nhiên là vấn đề lớn.
Vấn đề này có tên là nam bắc hợp lưu.
Nhân loại nếu như muốn hoàn toàn chiến thắng Ma tộc, hoặc là hoàn toàn tiêu trừ uy hiếp của Ma tộc, cần sự nhất thống chân chính, hoặc là dùng hai trăm năm để lưu hành thuyết pháp, tên là nam bắc hợp lưu.
Đại Chu hoàng triều không có lúc nào là không muốn chinh phục phía nam, nhưng cho dù là Thái Tông Bệ Hạ anh minh thần võ cũng chỉ khiến tông phái phía nam thuần phục ở trên danh nghĩa. Thánh Hậu nương nương sau khi chấp chính cũng muốn làm chuyện này nhất, nhưng nàng cũng không thành công. Mười mấy năm trước, Lương Vương phủ và Trường Sinh Tông hợp mưu, ý đồ phạt bắc, tuy hành động thất bại như chê cười, nhưng cũng nói nên chiều hướng phát triển của nam bắc hợp lưu.
Sớm hơn mấy trăm năm, nam bắc hợp lưu không thể thành công có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, mà hai trăm năm gần đây, toàn bộ đại lục bao gồm Ma tộc cũng biết, sở dĩ Thiên Hải Thánh Hậu, Giáo Hoàng cùng với Nam Phương Thánh Nữ hợp mưu cũng không thể khiến nam bắc hợp lưu tiến thêm một bước, căn bản cũng do sự tồn tại của một người.
Bởi vì, Tô Ly không đồng ý.
Vì sao Tô Ly ở cánh đồng tuyết Ma Vực cùng Ma tộc cường nhân huyết chiến trở về lại gặp sự đuổi giết của nhân loại? Vì sao thánh nhân và Bát Phương Phong Vũ không tiếc thanh danh bị hao tổn, cũng muốn đuổi hắn vào chỗ chết ở Tầm Dương thành? Cũng bởi vì quá nhiều người bị giết sao? Đương nhiên không phải, mà là vì chỉ có Tô Ly chết rồi, sự nghiệp nam bắc hợp lưu mới có thể chân chính thực hiện.
- Ta không muốn ngươi trở thành Chu Độc Phu thứ hai.
Thánh nữ nhìn Tô Ly nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi cảm thấy người Chu vô sỉ thì cứ nhắm mắt làm ngơ là được.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn không rõ ta vì sao ta không đồng ý chuyện này.
- Ngươi khi nào thật sự mở lòng với ta?
Thánh nữ nhìn hắn mỉm cười nói.
Từ Hữu Dung biết giáo sư và Tô Ly biết mình đến, chỉ có điều việc của các trưởng bối nàng cũng không thể nghe nhiều, vội tiến lên thi lễ.
Tô Ly chỉ vào nàng nói với Thánh nữ:
- Ngươi có thời gian, trước cứ giải quyết vấn đề của đồ đệ ngươi đi.
Từ Hữu Dung vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ thầm mình thì có vấn đề gì?
Tô Ly tiếp tục nói:
- Vấn đề của nó còn phiền toái hơn cả vấn đề nam bắc hợp lưu nhiều, cả ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thánh nữ hơi nhướn mày, nói:
- Vấn đề gì?
Tô Ly nói:
- Đương nhiên là nhân sinh đại sự, Thu Sơn Quân và Trần Trường Sinh kia ta cũng không phân biệt được ai tốt hơn, nó rốt cuộc gả cho ai hả?
Thánh nữ hơi giận nói:
- Ở trước mặt vãn bối nói lung tung gì thế?
Từ Hữu Dung thật sự không có biện pháp... Trong lòng thở dài, lại cảm thấy trong lời của tiền bối Tô Ly có ý thân thiết hơn với Trần Trường Sinh.
- Con không gả cho ai hết.
Nàng nói:
- Hồi kinh con sẽ đi từ hôn.
Tô Ly nhướn mày, nhưng chung quy không hề nói gì cả.
Thánh nữ có chút thương tiếc nhìn nàng. Từ Hữu Dung ở Chu Viên gặp chuyện gì không ai hỏi. Nhưng nàng là nhân vật bậc nào, vài ngày trước nhìn thoáng qua đã biết nữ đồ gặp tình chướng, cho nên không hề đề cập tới hôn ước, ngược lại nói:
- Đi kinh đô, con thay sư phụ đi Ly Cung lấy đồ.
Từ Hữu Dung nói:
- Vâng, sư phụ, chỉ có điều không biết là vật gì.
Thánh nữ nói:
- Kiếm trì tái hiện ở Chu Viên, Trần Trường Sinh nguyện ý trả kiếm lại cho các tông phái sơn môn, Trai Kiếm ở trong đó, chỉ có điều tạm thời bảo tồn ở Ly Cung.
Trai Kiếm chính là kiếm tùy thân của Nam Phương Thánh Nữ, nhiều năm trước bị Chu Độc Phu cướp khỏi Thánh Nữ Phong, cứ như vậy biến mất vô tung.
Nghe tin tức này, Từ Hữu Dung giật mình, sau đó cảm giác có gì đó không đúng.
Đúng vậy, phi thường không đúng...
Tô Ly đột nhiên hỏi:
- Chừng nào đi kinh đô?
Từ Hữu Dung tỉnh lại, hồi đáp:
- Hẳn là sau đông chí.
Tô Ly nói:
- Nếu như ngươi muốn đi kinh đô, giúp ta trả đồ cho Trần Trường Sinh, vừa vặn cho các ngươi làm quen.
Từ Hữu Dung trong vô thức có chút kháng cự, nói:
- Con không quen hắn.
- Nha đầu ngươi bướng bỉnh chả khác gì sư phụ mình.
Tô Ly nói:
- Thiên Hải và sư phụ ngươi dạy ngươi, Dần lão nhân dạy dỗ hắn, các ngươi cuối cùng cũng phải đánh một trận, từ hôn có thể không gặp, chẳng lẽ đánh nhau cũng không gặp.
Từ Hữu Dung biết quả thật như thế, trở lại kinh đô, không để ý tới Thanh Đằng Yến Đại Triều Thí, nhìn thế cục, trận chiến giữa mình cùng Trần Trường Sinh là không thể tránh được.
- Là cái gì vậy?
- Một cái ô
Tô Ly không biết lấy đâu ra Hoàng Chỉ Tán, ném cho Từ Hữu Dung.
Đây là cái ô năm đó hắn quý trọng nhân, bên trong có một thanh kiếm hắn muốn tìm về, còn đại biểu cho một đoạn thời gian.
Cho nên ở cánh đồng tuyết, dù đấu võ mồm với Trần Trường Sinh như trẻ con, hắn cũng luyến tiếc trả lại.
Nhưng hiện tại, hắn cứ như vậy lấy ra.
Thánh nữ vẻ mặt khẽ biến, thanh âm khẽ run nói:
- Ngươi thật sự... Đồng ý?
Tô Ly nói:
- Còn đang suy nghĩ giữa, tuy nhiên... Nếu quả thật có cơ hội đi thế giới khác tham quan, quả thật cũng tốt hơn ở trong đám bùn hôi.
Thánh nữ không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn hắn, tràn đầy vui mừng và cảm hoài.
Nếu Từ Hữu Dung nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng nàng không có.
Bởi vì nàng đang nhìn cái ô trong tay, cái ô cũ kia.
Nàng đương nhiên nhận ra cái ô này.
Nàng từng cầm cái ô này.
Nàng từng nâng cái ô này.
Từ thảo nguyên đến Chu Lăng.
Một đường ngàn dặm, kinh qua bốn mùa.
Lúc ấy nàng ở trên lưng hắn, ô ở trong tay nàng.
Cái ô này từng giúp nàng và hắn che chắn mưa tuyết, phong sương, bụi mù, chỉ dẫn phương hướng.
Trả lại cho... Trần Trường Sinh... Kiếm trì... Trai Kiếm... Hắn.
Mặt của nàng nháy mắt trắng bệch.
Nàng có chút thất thần.
Nàng rất hoảng hốt.
Đây rốt cuộc đã có chuyện gì?
Chẳng qua Từ Hữu Dung luôn ở u cư dưỡng thương, không biết chuyện này, nhưng mà tất cả mọi người nghĩ nàng đã biết chuyện này. Nếu lúc này Cẩu Hàn Thực nói ra, như vậy nàng sẽ tiên đoán trước được một chuyện, nhưng trên thực tế... Khi nào thì biết cho tới giờ cũng không quan trọng.
Giai thoại khó mở lời, đạo lý lại rất đơn giản.
Câu chuyện như đời người, mọi người sẽ luôn gặp phải vấn đề như vậy, có vấn đề sẽ làm ngươi như uống độc dược, có vấn đề lại làm cho ngươi không biết nên khóc hay cười, xét đến cùng, chuyện xưa hay nhân sinh với những vấn đề đó cũng không có quan hệ quá lớn, quan trọng là ... Ngươi làm thế nào đi giải quyết những vấn đề đó.
Từ Hữu Dung đi đến hậu sơn Ly Sơn, sư phụ nàng tới đó xin ý kiến giải quyết một vấn đề, thân là nhân vật ngang hàng với Giáo Hoàng, vấn đề nàng phải giải quyết đương nhiên là vấn đề lớn.
Vấn đề này có tên là nam bắc hợp lưu.
Nhân loại nếu như muốn hoàn toàn chiến thắng Ma tộc, hoặc là hoàn toàn tiêu trừ uy hiếp của Ma tộc, cần sự nhất thống chân chính, hoặc là dùng hai trăm năm để lưu hành thuyết pháp, tên là nam bắc hợp lưu.
Đại Chu hoàng triều không có lúc nào là không muốn chinh phục phía nam, nhưng cho dù là Thái Tông Bệ Hạ anh minh thần võ cũng chỉ khiến tông phái phía nam thuần phục ở trên danh nghĩa. Thánh Hậu nương nương sau khi chấp chính cũng muốn làm chuyện này nhất, nhưng nàng cũng không thành công. Mười mấy năm trước, Lương Vương phủ và Trường Sinh Tông hợp mưu, ý đồ phạt bắc, tuy hành động thất bại như chê cười, nhưng cũng nói nên chiều hướng phát triển của nam bắc hợp lưu.
Sớm hơn mấy trăm năm, nam bắc hợp lưu không thể thành công có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, mà hai trăm năm gần đây, toàn bộ đại lục bao gồm Ma tộc cũng biết, sở dĩ Thiên Hải Thánh Hậu, Giáo Hoàng cùng với Nam Phương Thánh Nữ hợp mưu cũng không thể khiến nam bắc hợp lưu tiến thêm một bước, căn bản cũng do sự tồn tại của một người.
Bởi vì, Tô Ly không đồng ý.
Vì sao Tô Ly ở cánh đồng tuyết Ma Vực cùng Ma tộc cường nhân huyết chiến trở về lại gặp sự đuổi giết của nhân loại? Vì sao thánh nhân và Bát Phương Phong Vũ không tiếc thanh danh bị hao tổn, cũng muốn đuổi hắn vào chỗ chết ở Tầm Dương thành? Cũng bởi vì quá nhiều người bị giết sao? Đương nhiên không phải, mà là vì chỉ có Tô Ly chết rồi, sự nghiệp nam bắc hợp lưu mới có thể chân chính thực hiện.
- Ta không muốn ngươi trở thành Chu Độc Phu thứ hai.
Thánh nữ nhìn Tô Ly nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi cảm thấy người Chu vô sỉ thì cứ nhắm mắt làm ngơ là được.
Tô Ly lắc đầu nói:
- Ngươi vẫn không rõ ta vì sao ta không đồng ý chuyện này.
- Ngươi khi nào thật sự mở lòng với ta?
Thánh nữ nhìn hắn mỉm cười nói.
Từ Hữu Dung biết giáo sư và Tô Ly biết mình đến, chỉ có điều việc của các trưởng bối nàng cũng không thể nghe nhiều, vội tiến lên thi lễ.
Tô Ly chỉ vào nàng nói với Thánh nữ:
- Ngươi có thời gian, trước cứ giải quyết vấn đề của đồ đệ ngươi đi.
Từ Hữu Dung vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ thầm mình thì có vấn đề gì?
Tô Ly tiếp tục nói:
- Vấn đề của nó còn phiền toái hơn cả vấn đề nam bắc hợp lưu nhiều, cả ta cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Thánh nữ hơi nhướn mày, nói:
- Vấn đề gì?
Tô Ly nói:
- Đương nhiên là nhân sinh đại sự, Thu Sơn Quân và Trần Trường Sinh kia ta cũng không phân biệt được ai tốt hơn, nó rốt cuộc gả cho ai hả?
Thánh nữ hơi giận nói:
- Ở trước mặt vãn bối nói lung tung gì thế?
Từ Hữu Dung thật sự không có biện pháp... Trong lòng thở dài, lại cảm thấy trong lời của tiền bối Tô Ly có ý thân thiết hơn với Trần Trường Sinh.
- Con không gả cho ai hết.
Nàng nói:
- Hồi kinh con sẽ đi từ hôn.
Tô Ly nhướn mày, nhưng chung quy không hề nói gì cả.
Thánh nữ có chút thương tiếc nhìn nàng. Từ Hữu Dung ở Chu Viên gặp chuyện gì không ai hỏi. Nhưng nàng là nhân vật bậc nào, vài ngày trước nhìn thoáng qua đã biết nữ đồ gặp tình chướng, cho nên không hề đề cập tới hôn ước, ngược lại nói:
- Đi kinh đô, con thay sư phụ đi Ly Cung lấy đồ.
Từ Hữu Dung nói:
- Vâng, sư phụ, chỉ có điều không biết là vật gì.
Thánh nữ nói:
- Kiếm trì tái hiện ở Chu Viên, Trần Trường Sinh nguyện ý trả kiếm lại cho các tông phái sơn môn, Trai Kiếm ở trong đó, chỉ có điều tạm thời bảo tồn ở Ly Cung.
Trai Kiếm chính là kiếm tùy thân của Nam Phương Thánh Nữ, nhiều năm trước bị Chu Độc Phu cướp khỏi Thánh Nữ Phong, cứ như vậy biến mất vô tung.
Nghe tin tức này, Từ Hữu Dung giật mình, sau đó cảm giác có gì đó không đúng.
Đúng vậy, phi thường không đúng...
Tô Ly đột nhiên hỏi:
- Chừng nào đi kinh đô?
Từ Hữu Dung tỉnh lại, hồi đáp:
- Hẳn là sau đông chí.
Tô Ly nói:
- Nếu như ngươi muốn đi kinh đô, giúp ta trả đồ cho Trần Trường Sinh, vừa vặn cho các ngươi làm quen.
Từ Hữu Dung trong vô thức có chút kháng cự, nói:
- Con không quen hắn.
- Nha đầu ngươi bướng bỉnh chả khác gì sư phụ mình.
Tô Ly nói:
- Thiên Hải và sư phụ ngươi dạy ngươi, Dần lão nhân dạy dỗ hắn, các ngươi cuối cùng cũng phải đánh một trận, từ hôn có thể không gặp, chẳng lẽ đánh nhau cũng không gặp.
Từ Hữu Dung biết quả thật như thế, trở lại kinh đô, không để ý tới Thanh Đằng Yến Đại Triều Thí, nhìn thế cục, trận chiến giữa mình cùng Trần Trường Sinh là không thể tránh được.
- Là cái gì vậy?
- Một cái ô
Tô Ly không biết lấy đâu ra Hoàng Chỉ Tán, ném cho Từ Hữu Dung.
Đây là cái ô năm đó hắn quý trọng nhân, bên trong có một thanh kiếm hắn muốn tìm về, còn đại biểu cho một đoạn thời gian.
Cho nên ở cánh đồng tuyết, dù đấu võ mồm với Trần Trường Sinh như trẻ con, hắn cũng luyến tiếc trả lại.
Nhưng hiện tại, hắn cứ như vậy lấy ra.
Thánh nữ vẻ mặt khẽ biến, thanh âm khẽ run nói:
- Ngươi thật sự... Đồng ý?
Tô Ly nói:
- Còn đang suy nghĩ giữa, tuy nhiên... Nếu quả thật có cơ hội đi thế giới khác tham quan, quả thật cũng tốt hơn ở trong đám bùn hôi.
Thánh nữ không nói gì nữa, lẳng lặng nhìn hắn, tràn đầy vui mừng và cảm hoài.
Nếu Từ Hữu Dung nhìn thấy hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng nàng không có.
Bởi vì nàng đang nhìn cái ô trong tay, cái ô cũ kia.
Nàng đương nhiên nhận ra cái ô này.
Nàng từng cầm cái ô này.
Nàng từng nâng cái ô này.
Từ thảo nguyên đến Chu Lăng.
Một đường ngàn dặm, kinh qua bốn mùa.
Lúc ấy nàng ở trên lưng hắn, ô ở trong tay nàng.
Cái ô này từng giúp nàng và hắn che chắn mưa tuyết, phong sương, bụi mù, chỉ dẫn phương hướng.
Trả lại cho... Trần Trường Sinh... Kiếm trì... Trai Kiếm... Hắn.
Mặt của nàng nháy mắt trắng bệch.
Nàng có chút thất thần.
Nàng rất hoảng hốt.
Đây rốt cuộc đã có chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.