Quyển 3 - Chương 459: Tình huống gì đây?
Miêu Nị
09/12/2016
Sắc mặt của Thu Sơn Quân rất trắng, khác với vẻ tái nhợt vài ngày trước
do mất máu quá nhiều, thương thế quá nặng, mà là thêm tiều tụy chút,
càng thêm trầm mặc.
Chỉ có nửa đêm thời gian, hắn không biết đã trải qua chuyện gì mà tang thương rất nhiều.
Cẩu Hàn Thực thấy rõ, cũng biết là vì sao, tâm tình rất phức tạp, thông cảm, sau đó có chút không vui.
Thông cảm với Đại sư huynh, không hài lòng với Từ Hữu Dung.
Hắn biết chuyện này không phải lỗi của Từ Hữu Dung, chỉ có điều thân sơ khác biệt, hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sự tình lại phát triển tới bước này.
Dù tuổi thơ của hắn đọc một lượt đạo tạng cũng nghĩ không thông việc này.
Không biết qua bao lâu, Thu Sơn Quân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vài ngày nữa sư muội phải về kinh đô, nếu ngươi không có việc gì, theo nàng đi một chuyến đi.
Cẩu Hàn Thực có chút khó hiểu, hỏi:
- Làm sao vậy?
Thu Sơn Quân nhìn tinh quang trên mặt đất, nói:
- Sư thúc tổ... Có thể sẽ cùng Thánh nữ cùng rời đi, sau này Thiên nam đi theo hướng nào còn phải xem động tĩnh bên kia.
Nghe những lời này, Cẩu Hàn Thực rất giật mình, lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Sư muội về kinh làm gì? Chẳng lẽ nàng thực muốn đích thân cởi bỏ hôn ước.
Thu Sơn Quân lắc lắc đầu nói:
- Chuyện đó không phải mấu chốt, ta muốn nói về trận chiến giữa nàng ấy và Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực càng thêm khó hiểu, nghĩ thầm rằng vì sư thúc tổ, sư phụ còn cả sư huynh đều kiên trì cho rằng, Dung sư muội trở lại kinh đô tất nhiên sẽ đánh với Trần Trường Sinh một trận
- Trước Nam bắc hợp lưu, bất kể Thánh Hậu hay Giáo Hoàng đại nhân cũng không muốn tạo phong ba quá lớn, nói một cách khác, hai vị thánh nhân nhất định sẽ duy trì trầm mặc, tranh giành ngôi vị Hoàng đế ngầm, quốc giáo tân quy, chư viện diễn võ... Thiên Hải gia và hai vị đại chủ giáo kỳ thật đều là chuẩn bị của Giáo Hoàng và Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo cho trận chiến cuối cùng.
Thu Sơn Quân nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí lại đến Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh phá tinh quang thắng đệ, còn lần này, nếu hắn có thể tiếp tục thắng thì khí thế của hắn sẽ tới đỉnh phong, có Dung sư muội từ Thiên Nam trở về, nếu thắng thì còn ai dám dễ dàng khiêu chiến uy nghiêm của Thánh Hậu nương nương?
Sau đó hắn hơi nhíu mày nói:
- Chỉ có điều điều này cũng quá tàn khốc.
Cẩu Hàn Thực hiểu hắn nói tàn khốc là có ý gì, lắc lắc đầu, nói:
- Sư muội đã nói gì vậy?
Thu Sơn Quân rất bình tĩnh nói lại những lời của Từ Hữu Dung, cả việc nàng thích một tên đệ tử Tuyết Sơn Tông có thể đã chết.
Cẩu Hàn Thực nghĩ như vậy không phải tàn khốc sao, hắn đã trầm mặc rất lâu mới hỏi:
- Chẳng lẽ cứ như vậy hả?
Thu Sơn Quân trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Người chết là không thể chiến thắng.
Cẩu Hàn Thực không biết nên nói gì, thì thào nói:
- Như vậy không đúng.
- Ai không đúng? Sư muội sao?
Thu Sơn Quân nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ngươi nói đao của Chu Độc Phu vì sao không thể ngăn cản?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Bởi vì nhanh.
Thu Sơn Quân mỉm cười nói:
- Bởi vì một đao Lưỡng Đoạn, có đôi khi... Mới thật từ bi.
Tuệ kiếm có thể trảm tơ ngọc, đao cũng có thể.
Hắn mỉm cười nói , sau đó ho khan.
Hắn khụ khụ rất thống khổ, có chút thương tâm, xiêm y lấm tấm vết máu.
Tình không biết bắt đầu thế nào, sâu sắc bao nhiêu, đao kiếm đâu thể dễ dàng chặt đứt.
Trần Trường Sinh cũng không biết phong ba ở kinh đô, cái gọi là tân quy nhằm vào mình cùng Từ Hữu Dung. Đồng dạng, cảnh giác và địch ý của Thiên Hải gia và tân phái quốc giáo cả thế phiệt thế gia phía nam, tông phái sơn môn với hoàng tộc và quốc giáo cũ, toàn bộ đã trút lên Quốc Giáo Học Viện.
Sáng sớm canh năm, hắn đúng giờ tỉnh lại, tĩnh tâm một lát đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.
Ngoài cửa sổ có mưa, nhưng không có bởi vậy mà lạnh, âm thanh xa xa ngoài cửa cũng không hề nhỏ đi. Hắn đã quen khi tỉnh lại sẽ nghe thấy những thanh âm huyên náo cùng với đủ loại tin tức, không còn sốt ruột như trước, rất bình tĩnh đi vào nhà bếp ăn hai chén cháo gạo, hai miếng cao lương và chân giò hun khói, thuận tiện tìm Sơn Hải Kiếm trong đống củi đi vào tàng thư lâu.
Ở Chu Ngục về, hắn phát hiện mái che nắng không bị hủy đi, hắn và Đường Tam Thập Lục đoán được cái gọi là chư viện diễn võ không vì Chu Tự Hoành trọng thương mà chấm dứt, vượt cảnh chiến thắng Tụ Tinh Cảnh, đúng là chuyện đủ làm chấn động toàn bộ đại lục, nhưng mà so với quyền thế của Thiên Hải gia thì có là gì?
Nhất là Ly Cung đến giờ vẫn duy trì trầm mặc.
Ly Cung vẫn duy trì trầm mặc, không có nghĩa là quốc giáo cũ cùng với Giáo Hoàng đại nhân thật sự mặc kệ Quốc Giáo Học Viện. Theo mấy ngày trước đến hiện tại, vẫn luôn có rất nhiều Ly Cung Giáo Sĩ và quốc giáo kỵ binh thủ hộ quanh Quốc Giáo Học Viện, tuy rằng không thể ngăn cản thanh âm huyên náo, nhưng bảo đảm nơi đây an toàn.
Một gã Ly Cung Giáo Sĩ họ Lỗ vội vàng đi vào học viện, đuổi theo Trần Trường Sinh ngăn hắn lại trước lúc hắn đi vào tàng thư lâu, kính cẩn địa thi lễ một cái, sau đó hai tay dâng lên một phong thư.
Lúc này thư đưa vào Quốc Giáo Học Viện chỉ có thư khiêu chiến.
Trần Trường Sinh đáp lễ, cảm tạ đối phương mấy ngày nay vất vả nhưng không có tiếp nhận chiến thư, ra hiệu đối phương đi lầu nhỏ tìm Đường Tam Thập Lục, còn bảo hắn thuận tiện nói Đường Tam Thập Lục dậy sớm ăn sáng. Cơm, cháo gạo lạnh không sao cả, nhưng chân giò hun khói sẽ bị Hiên Viên Phá một mình ăn hết.
Đi vào tàng thư lâu, hắn xem xét tình huống của Chiết Tụ, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra thuốc trị thương Lạc Lạc lấy của Kim Trưởng sử, lại tháo kim châm chấm vào chất lỏng xanh biếc mài ra từ thảo dược Đường Tam Thập Lục vào Bách Thảo Viên trộm đêm qua, đâm vào mi tâm Chiết Tụ, chậm rãi vân vê , tiếp tục thay hắn trị thương
Không biết qua bao lâu, thuốc của Ly Cung và Bách Thảo Viên được kim châm thúc đẩy tiến nhập hết vào kinh mạch của Chiết Tụ, sau đó tản khắp cơ thể.
Trần Trường Sinh làm xong cũng thấy mỏi mệt, thân thể hơi nóng lên, chỉ là không chảy mồ hôi như hôm qua.
Phải giải hết độc trong cơ thể Chiết Tụ không phải việc khó, khiến hắn lo lắng nhất Khổng Tước Linh độc của Nam Khách, không biết do có Ly Cung hồng y giáo chủ tự mình thi triển Thánh Quang Thuật hay trong Chu Ngục bị hạ loại độc khác mà số lượng độc tốt hoàn toàn không phù hợp.
Hiện tại hắn lo lắng nhất là kinh mạch của Chiết Tụ.
Thanh âm hắt xì vang lên ngoài tàng thư lâu, Hiên Viên Phá đi đến, hỏi:
- Hôm nay ta học gì?
Quốc Giáo Học Viện hiện tại không có giáo viên, Hiên Viên Phá muốn học gì đương nhiên chỉ có thể tới hỏi hắn. Trần Trường Sinh có kinh nghiệm ở phương diện này. Hắn ở Quốc Giáo Học Viện đã dạy học sinh, hắn biết rất nhiều Yêu tộc công pháp, với kết cấu thân thể và kinh mạch của Yêu tộc nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sau Đại Triều Thí thay Chiết Tụ chữa trị bệnh nhiều lần, giờ hiểu biết về công pháp Yêu tộc càng thêm đáng tin.
Trần Trường Sinh lấy ra một bộ sách đưa tới, nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ học tập Thiên Lôi dẫn.
Chỉ có nửa đêm thời gian, hắn không biết đã trải qua chuyện gì mà tang thương rất nhiều.
Cẩu Hàn Thực thấy rõ, cũng biết là vì sao, tâm tình rất phức tạp, thông cảm, sau đó có chút không vui.
Thông cảm với Đại sư huynh, không hài lòng với Từ Hữu Dung.
Hắn biết chuyện này không phải lỗi của Từ Hữu Dung, chỉ có điều thân sơ khác biệt, hơn nữa hắn nghĩ mãi mà không rõ vì sự tình lại phát triển tới bước này.
Dù tuổi thơ của hắn đọc một lượt đạo tạng cũng nghĩ không thông việc này.
Không biết qua bao lâu, Thu Sơn Quân bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vài ngày nữa sư muội phải về kinh đô, nếu ngươi không có việc gì, theo nàng đi một chuyến đi.
Cẩu Hàn Thực có chút khó hiểu, hỏi:
- Làm sao vậy?
Thu Sơn Quân nhìn tinh quang trên mặt đất, nói:
- Sư thúc tổ... Có thể sẽ cùng Thánh nữ cùng rời đi, sau này Thiên nam đi theo hướng nào còn phải xem động tĩnh bên kia.
Nghe những lời này, Cẩu Hàn Thực rất giật mình, lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, hỏi:
- Sư muội về kinh làm gì? Chẳng lẽ nàng thực muốn đích thân cởi bỏ hôn ước.
Thu Sơn Quân lắc lắc đầu nói:
- Chuyện đó không phải mấu chốt, ta muốn nói về trận chiến giữa nàng ấy và Trần Trường Sinh.
Cẩu Hàn Thực càng thêm khó hiểu, nghĩ thầm rằng vì sư thúc tổ, sư phụ còn cả sư huynh đều kiên trì cho rằng, Dung sư muội trở lại kinh đô tất nhiên sẽ đánh với Trần Trường Sinh một trận
- Trước Nam bắc hợp lưu, bất kể Thánh Hậu hay Giáo Hoàng đại nhân cũng không muốn tạo phong ba quá lớn, nói một cách khác, hai vị thánh nhân nhất định sẽ duy trì trầm mặc, tranh giành ngôi vị Hoàng đế ngầm, quốc giáo tân quy, chư viện diễn võ... Thiên Hải gia và hai vị đại chủ giáo kỳ thật đều là chuẩn bị của Giáo Hoàng và Mai Lý Sa Đại Chủ Giáo cho trận chiến cuối cùng.
Thu Sơn Quân nhìn hắn bình tĩnh nói:
- Từ Thanh Đằng Yến đến Đại Triều Thí lại đến Thiên Thư Lăng, Trần Trường Sinh phá tinh quang thắng đệ, còn lần này, nếu hắn có thể tiếp tục thắng thì khí thế của hắn sẽ tới đỉnh phong, có Dung sư muội từ Thiên Nam trở về, nếu thắng thì còn ai dám dễ dàng khiêu chiến uy nghiêm của Thánh Hậu nương nương?
Sau đó hắn hơi nhíu mày nói:
- Chỉ có điều điều này cũng quá tàn khốc.
Cẩu Hàn Thực hiểu hắn nói tàn khốc là có ý gì, lắc lắc đầu, nói:
- Sư muội đã nói gì vậy?
Thu Sơn Quân rất bình tĩnh nói lại những lời của Từ Hữu Dung, cả việc nàng thích một tên đệ tử Tuyết Sơn Tông có thể đã chết.
Cẩu Hàn Thực nghĩ như vậy không phải tàn khốc sao, hắn đã trầm mặc rất lâu mới hỏi:
- Chẳng lẽ cứ như vậy hả?
Thu Sơn Quân trầm mặc rất lâu, sau đó nói:
- Người chết là không thể chiến thắng.
Cẩu Hàn Thực không biết nên nói gì, thì thào nói:
- Như vậy không đúng.
- Ai không đúng? Sư muội sao?
Thu Sơn Quân nhìn hắn mỉm cười nói:
- Ngươi nói đao của Chu Độc Phu vì sao không thể ngăn cản?
Cẩu Hàn Thực nói:
- Bởi vì nhanh.
Thu Sơn Quân mỉm cười nói:
- Bởi vì một đao Lưỡng Đoạn, có đôi khi... Mới thật từ bi.
Tuệ kiếm có thể trảm tơ ngọc, đao cũng có thể.
Hắn mỉm cười nói , sau đó ho khan.
Hắn khụ khụ rất thống khổ, có chút thương tâm, xiêm y lấm tấm vết máu.
Tình không biết bắt đầu thế nào, sâu sắc bao nhiêu, đao kiếm đâu thể dễ dàng chặt đứt.
Trần Trường Sinh cũng không biết phong ba ở kinh đô, cái gọi là tân quy nhằm vào mình cùng Từ Hữu Dung. Đồng dạng, cảnh giác và địch ý của Thiên Hải gia và tân phái quốc giáo cả thế phiệt thế gia phía nam, tông phái sơn môn với hoàng tộc và quốc giáo cũ, toàn bộ đã trút lên Quốc Giáo Học Viện.
Sáng sớm canh năm, hắn đúng giờ tỉnh lại, tĩnh tâm một lát đứng dậy mặc quần áo rửa mặt.
Ngoài cửa sổ có mưa, nhưng không có bởi vậy mà lạnh, âm thanh xa xa ngoài cửa cũng không hề nhỏ đi. Hắn đã quen khi tỉnh lại sẽ nghe thấy những thanh âm huyên náo cùng với đủ loại tin tức, không còn sốt ruột như trước, rất bình tĩnh đi vào nhà bếp ăn hai chén cháo gạo, hai miếng cao lương và chân giò hun khói, thuận tiện tìm Sơn Hải Kiếm trong đống củi đi vào tàng thư lâu.
Ở Chu Ngục về, hắn phát hiện mái che nắng không bị hủy đi, hắn và Đường Tam Thập Lục đoán được cái gọi là chư viện diễn võ không vì Chu Tự Hoành trọng thương mà chấm dứt, vượt cảnh chiến thắng Tụ Tinh Cảnh, đúng là chuyện đủ làm chấn động toàn bộ đại lục, nhưng mà so với quyền thế của Thiên Hải gia thì có là gì?
Nhất là Ly Cung đến giờ vẫn duy trì trầm mặc.
Ly Cung vẫn duy trì trầm mặc, không có nghĩa là quốc giáo cũ cùng với Giáo Hoàng đại nhân thật sự mặc kệ Quốc Giáo Học Viện. Theo mấy ngày trước đến hiện tại, vẫn luôn có rất nhiều Ly Cung Giáo Sĩ và quốc giáo kỵ binh thủ hộ quanh Quốc Giáo Học Viện, tuy rằng không thể ngăn cản thanh âm huyên náo, nhưng bảo đảm nơi đây an toàn.
Một gã Ly Cung Giáo Sĩ họ Lỗ vội vàng đi vào học viện, đuổi theo Trần Trường Sinh ngăn hắn lại trước lúc hắn đi vào tàng thư lâu, kính cẩn địa thi lễ một cái, sau đó hai tay dâng lên một phong thư.
Lúc này thư đưa vào Quốc Giáo Học Viện chỉ có thư khiêu chiến.
Trần Trường Sinh đáp lễ, cảm tạ đối phương mấy ngày nay vất vả nhưng không có tiếp nhận chiến thư, ra hiệu đối phương đi lầu nhỏ tìm Đường Tam Thập Lục, còn bảo hắn thuận tiện nói Đường Tam Thập Lục dậy sớm ăn sáng. Cơm, cháo gạo lạnh không sao cả, nhưng chân giò hun khói sẽ bị Hiên Viên Phá một mình ăn hết.
Đi vào tàng thư lâu, hắn xem xét tình huống của Chiết Tụ, sau đó lấy từ trong lòng ngực ra thuốc trị thương Lạc Lạc lấy của Kim Trưởng sử, lại tháo kim châm chấm vào chất lỏng xanh biếc mài ra từ thảo dược Đường Tam Thập Lục vào Bách Thảo Viên trộm đêm qua, đâm vào mi tâm Chiết Tụ, chậm rãi vân vê , tiếp tục thay hắn trị thương
Không biết qua bao lâu, thuốc của Ly Cung và Bách Thảo Viên được kim châm thúc đẩy tiến nhập hết vào kinh mạch của Chiết Tụ, sau đó tản khắp cơ thể.
Trần Trường Sinh làm xong cũng thấy mỏi mệt, thân thể hơi nóng lên, chỉ là không chảy mồ hôi như hôm qua.
Phải giải hết độc trong cơ thể Chiết Tụ không phải việc khó, khiến hắn lo lắng nhất Khổng Tước Linh độc của Nam Khách, không biết do có Ly Cung hồng y giáo chủ tự mình thi triển Thánh Quang Thuật hay trong Chu Ngục bị hạ loại độc khác mà số lượng độc tốt hoàn toàn không phù hợp.
Hiện tại hắn lo lắng nhất là kinh mạch của Chiết Tụ.
Thanh âm hắt xì vang lên ngoài tàng thư lâu, Hiên Viên Phá đi đến, hỏi:
- Hôm nay ta học gì?
Quốc Giáo Học Viện hiện tại không có giáo viên, Hiên Viên Phá muốn học gì đương nhiên chỉ có thể tới hỏi hắn. Trần Trường Sinh có kinh nghiệm ở phương diện này. Hắn ở Quốc Giáo Học Viện đã dạy học sinh, hắn biết rất nhiều Yêu tộc công pháp, với kết cấu thân thể và kinh mạch của Yêu tộc nắm rõ như lòng bàn tay, hơn nữa sau Đại Triều Thí thay Chiết Tụ chữa trị bệnh nhiều lần, giờ hiểu biết về công pháp Yêu tộc càng thêm đáng tin.
Trần Trường Sinh lấy ra một bộ sách đưa tới, nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ học tập Thiên Lôi dẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.