Quyển 1 - Chương 270: Quá khứ cùng hiện tại của vận mệnh (p2).
Miêu Nị
28/04/2016
Song khi Hắc Long đi theo Trần Trường Sinh rời khỏi kinh đô, nàng mới phát hiện đây là một việc vô cùng tốt, mấy trăm năm qua lần đầu tiên rời khỏi nền đất rét lạnh cô tịch, thấy những phong cảnh xa lạ, thấy được nhiều người như vậy. Yêu tộc trở thành thực vật, điều này làm cho nàng có cảm giác vô cùng vui sướng, thậm chí quên rất nhiều chuyện, mãi đến lúc này, nàng cuối cùng nhớ tới quê hương của mình.
Nơi không đến được? Với Long Tộc mà nói, trên thế giới này không có nơi nào mà không đến được. Không thể quay về gia hương? Đúng vậy, gia hương còn có thể trở về sao?
Nàng nhìn thảo nguyên u ám như biển sâu, nhớ tới gia hương, nhớ tới phụ thân, nhớ tới rất nhiều chuyện, sau đó bắt đầu thương tâm.
Khác với trong truyền thuyết, Long Tộc không phải sinh hoạt ở huyệt động trên núi cao trùng điệp bị mây mù che lấp, làm sinh mạng hùng mạnh nhất và trí tuệ nhất, làm sao có thể thích cái hoàn cảnh u ám ướt lạnh? Long Tộc thích gió, bãi cát, Bích Hải, ánh mặt trời, còn có cung điện.
Từ điểm này mà nói, bất luận là sinh mạng gì tiến hóa đến cảnh giới cao nhất đều không có khác biệt quá lớn, Ma tộc nhớ mãi không quên phải xâm nhập phía nam, tiêu diệt nhân loại, không biết có liên quan gì tới điều này không.
Long Tộc sinh hoạt sâu trong Nam Hải, nơi đó nước biển thật ấm áp.
Nơi đó cũng là quê hương của Hắc Long.
Đều là Long tộc huyết thống cao quý nhất, cũng là tồn tại hùng mạnh nhất, khác với phụ trách lãnh tụ toàn bộ Long Tộc là hoàng kim cự long, huyền sương cự long kiêu ngạo, tính tình vô cùng lạnh lùng, thích bỏ đàn, cho tới bây giờ đều không thích giao tiếp với đồng bạn khác. Nói đơn giản là lạnh lẽo vô cùng.
Vô số năm trước, lãnh tụ Long Tộc là hoàng kim Cự Long không biết bởi vì nguyên nhân gì mà biến mất trên đại lục, huyền sương cự long tự nhiên đã trở thành tộc trưởng Long Tộc.
Trong tình huống đó, chỉ cần phụ thân của nàng gật đầu sẽ trở thành tộc trưởng của Long Tộc. Nhưng phụ thân của nàng cũng không nguyện ý, không muốn người khác làm phiền, một thân một mình rời khỏi Nam Hải, tái nhập đại lục.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, như triệu tập, như nhớ lại, như gió trên cánh đồng tuyết.
Hắc Long nhìn thảo nguyên, nhìn Mộ Dục, đột nhiên chẳng biết tại sao đau buồn, trong mắt đầy tràn nước, vì thế ở Chu Viên có một cơn mưa nhỏ.
Nàng lúc này chỉ là ly hồn, tinh thần cường độ kém xa bản thể, nhưng tiếng đàn xúc động, hơn nữa... Nàng cũng không muốn chống cự.
Bởi vì tiếng đàn làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ, khiến nàng thấy được phụ thân sau khi rời bỏ quê hương.
Phụ thân của nàng là huyền sương cự long hùng mạnh nhất ngàn năm qua, có sự thâm trầm như đêm đen, hô hấp là ngàn dặm băng sương tuyết kiếm, cường đại đến độ khó có thể tưởng tượng.
Phụ thân của nàng gặp một nhân loại.
Người kia cầm một đại đao có thể chém xuyên không gian.
Phụ thân của nàng hùng mạnh cũng không có cách nào chống cự cây đao này.
Cây đao kia dường như trước tất cả mọi chuyện đều là một đao Lưỡng Đoạn.
Huống chi trận đại chiến kia phát sinh trong Chu Viên.
Người kia là chủ nhân của Chu Viên.
Cây đao kia thật sự chém đứt không trung, bầu trời xanh thẳm xuất hiện một vết đao rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, vết đao dần dần biến mất, nhưng vết đao phía dưới thảo nguyên lại có dị tượng.
Không trung chặt đứt, so với bóng đêm càng thâm trầm cũng là đao Lưỡng Đoạn.
Phụ thân của nàng từ trên bầu trời rơi xuống, thân rồng hóa thành một dãy núi.
Ngọn núi kia như bị mặt trời thiêu đốt, dãy núi phía trước là ngọn núi cao ngạo, chính là đầu rồng. Thảo nguyên cũng sẽ thiêu đốt, có những rặng cỏ mây đỏ như long huyết loang lổ.
Hắc Long rốt cuộc nhớ ra chuyện năm đó, vì sao phụ thân một đi không trở lại.
Trong mắt tràn đầy nước, sau đó chợt rét lạnh, biến thành tuyết.
Nhân loại, quả nhiên là nhân loại.
Nhân loại vô sỉ, nhân loại máu lạnh.
Nàng nhìn thiếu nữ áo trắng, hờ hững nghĩ, đi chết đi.
Đường núi đều là vách đá, cực kỳ dốc đứng, trụi lủi bóng loáng càng thêm đáng sợ, cũng không biết thềm đá chỉ cho một người đi này do ai tạc ra.
Nơi này gió lớn hơn mặt đất, cũng rét lạnh hơn rất nhiều, do quá cao nên mây chỉ lơ lững giữa vách, nhưng không cách nào đoàn tụ thành hình, bị thổi thành từng hình dạng khác nhau.
Nghe tiếng đàn tuyệt diệu mà ẩn hàm thâm ý, thiếu nữ áo trắng nhớ tới vài chuyện thế tục, tỷ như kẹo đường trong trấn nhỏ, rời nhà không xa dưới cây cầu nhỏ treo đầy dây tơ, còn có lúc vừa mới tiến Thanh Diệu Thập Tam Ti, không quen đệm, tùy tiện đạp hai chân, kết quả chăn nát, trong ký túc xá bay đầy sợi bông.
Nghĩ đến chuyện cũ, thiếu nữ áo trắng mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, vì thế kia gương mặt thanh lịch bình thường lập tức sáng lên, thế cho nên mà ngay cả đường núi cũng ấm áp hơn mấy phần.
Cùng với tiếng đàn, nàng tiếp tục đi đến.
Đỉnh núi có cây.
Thiếu nữ áo trắng đi đến dưới tàng cây, nghỉ tạm.
Bởi vì hoàn cảnh, cây không có lá, chỉ có cành trụi lủi, hòa hợp với hai bên vách đá như hòa vào núi, khó trách lúc trước không nhìn thấy.
Thiếu nữ áo trắng lấy khăn tay ra, rất nghiêm túc lau trán.
Đỉnh núi rét lạnh, cho dù không ngừng đi lại cũng không chảy mồ hôi, huống chi lấy tu vi của nàng. Nhưng khi thu khăn tay lại thật sự có chút ẩm ướt.
Nhìn khăn tay, Thiếu nữ áo trắng lắc lắc đầu, sau đó lại một lần nữa mỉm cười.
Bắt đầu đến mình cũng khẩn trương.
Cất kỹ khăn tay, nàng lẳng lặng dựa vào cây, không tiếp tục đi nữa.
Tiếng đàn lượn lờ quanh thân thể của Thiếu nữ áo trắng.
Nàng không thấy người đánh đàn, chỉ nghe được tiếng đàn, nhưng lại không biết nó từ đâu đến.
Người đánh đàn ở đâu?
Một khúc thôi.
Thiếu nữ áo trắng tay lấy ra phương bàn, đặt trên mặt đất phía trước.
Tấm phương bàn không biết là làm bằng vật liệu gì, bản thể ngăm đen như sắt thô, nhưng ấm áp hơn sắt, mềm mại như là ngọc đen, nhưng so với lại cứng hơn một chút.
Bề mặt phương bàn màu đen vẽ đồ án và đường cong rất phức tạp, nếu có người biết đồ án này, đại khái sẽ liên tưởng tới tên thầy số từng ở ngoài Ly Cung lừa tiền người khác.
Đúng vậy, đây là một tấm tròn dùng để suy diễn mệnh sao.
Chỗ đường cong tương giao là vị trí của sao, mà toàn bộ đại lục chỉ có Thiếu nữ áo trắng và rất ít cường giả mới hiểu được đường cong là quỹ tích di động của sao.
Hai tay của Thiếu nữ áo trắng dừng trên tấm đĩa mệnh sao, sau đó bắt đầu chuyển động, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát, giống như tầng mây uốn lượn quanh vách đá, cánh phượng tắm bên biển.
Theo động tác của nàng, mệnh sao trên đồ án cùng đường cong bắt đầu chuyển động, vô số vòng tròn xoay tròn với tốc độ khác nhau, có nhanh có chậm, nhìn qua vô cùng phức tạp. Nếu nhìn chăm chú quá lâu chỉ sợ sẽ hoa mắt, thậm chí trực tiếp ngất đi. Nhưng nàng không hề như vậy. Nàng lẳng lặng nhìn mệnh sao, lông mi không hề run rẩy, cũng không hề bỏ sót dù chỉ một biến hóa nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Thiếu nữ áo trắng kết thúc tính toán, thu hồi đĩa quay mệnh sao đi ra ngoài mấy bước, tháo trường cung, giương cung cài tên bắn tới phía chân núi.
Một tiếng vèo vang lên, rừng núi ban đêm bừng tỉnh.
Song khi Hắc Long đi theo Trần Trường Sinh rời khỏi kinh đô, nàng mới phát hiện đây là một việc vô cùng tốt, mấy trăm năm qua lần đầu tiên rời khỏi nền đất rét lạnh cô tịch, thấy những phong cảnh xa lạ, thấy được nhiều người như vậy. Yêu tộc trở thành thực vật, điều này làm cho nàng có cảm giác vô cùng vui sướng, thậm chí quên rất nhiều chuyện, mãi đến lúc này, nàng cuối cùng nhớ tới quê hương của mình.
Nơi không đến được? Với Long Tộc mà nói, trên thế giới này không có nơi nào mà không đến được. Không thể quay về gia hương? Đúng vậy, gia hương còn có thể trở về sao?
Nàng nhìn thảo nguyên u ám như biển sâu, nhớ tới gia hương, nhớ tới phụ thân, nhớ tới rất nhiều chuyện, sau đó bắt đầu thương tâm.
Khác với trong truyền thuyết, Long Tộc không phải sinh hoạt ở huyệt động trên núi cao trùng điệp bị mây mù che lấp, làm sinh mạng hùng mạnh nhất và trí tuệ nhất, làm sao có thể thích cái hoàn cảnh u ám ướt lạnh? Long Tộc thích gió, bãi cát, Bích Hải, ánh mặt trời, còn có cung điện.
Từ điểm này mà nói, bất luận là sinh mạng gì tiến hóa đến cảnh giới cao nhất đều không có khác biệt quá lớn, Ma tộc nhớ mãi không quên phải xâm nhập phía nam, tiêu diệt nhân loại, không biết có liên quan gì tới điều này không.
Long Tộc sinh hoạt sâu trong Nam Hải, nơi đó nước biển thật ấm áp.
Nơi đó cũng là quê hương của Hắc Long.
Đều là Long tộc huyết thống cao quý nhất, cũng là tồn tại hùng mạnh nhất, khác với phụ trách lãnh tụ toàn bộ Long Tộc là hoàng kim cự long, huyền sương cự long kiêu ngạo, tính tình vô cùng lạnh lùng, thích bỏ đàn, cho tới bây giờ đều không thích giao tiếp với đồng bạn khác. Nói đơn giản là lạnh lẽo vô cùng.
Vô số năm trước, lãnh tụ Long Tộc là hoàng kim Cự Long không biết bởi vì nguyên nhân gì mà biến mất trên đại lục, huyền sương cự long tự nhiên đã trở thành tộc trưởng Long Tộc.
Trong tình huống đó, chỉ cần phụ thân của nàng gật đầu sẽ trở thành tộc trưởng của Long Tộc. Nhưng phụ thân của nàng cũng không nguyện ý, không muốn người khác làm phiền, một thân một mình rời khỏi Nam Hải, tái nhập đại lục.
Tiếng đàn vẫn tiếp tục, như triệu tập, như nhớ lại, như gió trên cánh đồng tuyết.
Hắc Long nhìn thảo nguyên, nhìn Mộ Dục, đột nhiên chẳng biết tại sao đau buồn, trong mắt đầy tràn nước, vì thế ở Chu Viên có một cơn mưa nhỏ.
Nàng lúc này chỉ là ly hồn, tinh thần cường độ kém xa bản thể, nhưng tiếng đàn xúc động, hơn nữa... Nàng cũng không muốn chống cự.
Bởi vì tiếng đàn làm cho nàng nhớ tới chuyện cũ, khiến nàng thấy được phụ thân sau khi rời bỏ quê hương.
Phụ thân của nàng là huyền sương cự long hùng mạnh nhất ngàn năm qua, có sự thâm trầm như đêm đen, hô hấp là ngàn dặm băng sương tuyết kiếm, cường đại đến độ khó có thể tưởng tượng.
Phụ thân của nàng gặp một nhân loại.
Người kia cầm một đại đao có thể chém xuyên không gian.
Phụ thân của nàng hùng mạnh cũng không có cách nào chống cự cây đao này.
Cây đao kia dường như trước tất cả mọi chuyện đều là một đao Lưỡng Đoạn.
Huống chi trận đại chiến kia phát sinh trong Chu Viên.
Người kia là chủ nhân của Chu Viên.
Cây đao kia thật sự chém đứt không trung, bầu trời xanh thẳm xuất hiện một vết đao rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, vết đao dần dần biến mất, nhưng vết đao phía dưới thảo nguyên lại có dị tượng.
Không trung chặt đứt, so với bóng đêm càng thâm trầm cũng là đao Lưỡng Đoạn.
Phụ thân của nàng từ trên bầu trời rơi xuống, thân rồng hóa thành một dãy núi.
Ngọn núi kia như bị mặt trời thiêu đốt, dãy núi phía trước là ngọn núi cao ngạo, chính là đầu rồng. Thảo nguyên cũng sẽ thiêu đốt, có những rặng cỏ mây đỏ như long huyết loang lổ.
Hắc Long rốt cuộc nhớ ra chuyện năm đó, vì sao phụ thân một đi không trở lại.
Trong mắt tràn đầy nước, sau đó chợt rét lạnh, biến thành tuyết.
Nhân loại, quả nhiên là nhân loại.
Nhân loại vô sỉ, nhân loại máu lạnh.
Nàng nhìn thiếu nữ áo trắng, hờ hững nghĩ, đi chết đi.
Đường núi đều là vách đá, cực kỳ dốc đứng, trụi lủi bóng loáng càng thêm đáng sợ, cũng không biết thềm đá chỉ cho một người đi này do ai tạc ra.
Nơi này gió lớn hơn mặt đất, cũng rét lạnh hơn rất nhiều, do quá cao nên mây chỉ lơ lững giữa vách, nhưng không cách nào đoàn tụ thành hình, bị thổi thành từng hình dạng khác nhau.
Nghe tiếng đàn tuyệt diệu mà ẩn hàm thâm ý, thiếu nữ áo trắng nhớ tới vài chuyện thế tục, tỷ như kẹo đường trong trấn nhỏ, rời nhà không xa dưới cây cầu nhỏ treo đầy dây tơ, còn có lúc vừa mới tiến Thanh Diệu Thập Tam Ti, không quen đệm, tùy tiện đạp hai chân, kết quả chăn nát, trong ký túc xá bay đầy sợi bông.
Nghĩ đến chuyện cũ, thiếu nữ áo trắng mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch, vì thế kia gương mặt thanh lịch bình thường lập tức sáng lên, thế cho nên mà ngay cả đường núi cũng ấm áp hơn mấy phần.
Cùng với tiếng đàn, nàng tiếp tục đi đến.
Đỉnh núi có cây.
Thiếu nữ áo trắng đi đến dưới tàng cây, nghỉ tạm.
Bởi vì hoàn cảnh, cây không có lá, chỉ có cành trụi lủi, hòa hợp với hai bên vách đá như hòa vào núi, khó trách lúc trước không nhìn thấy.
Thiếu nữ áo trắng lấy khăn tay ra, rất nghiêm túc lau trán.
Đỉnh núi rét lạnh, cho dù không ngừng đi lại cũng không chảy mồ hôi, huống chi lấy tu vi của nàng. Nhưng khi thu khăn tay lại thật sự có chút ẩm ướt.
Nhìn khăn tay, Thiếu nữ áo trắng lắc lắc đầu, sau đó lại một lần nữa mỉm cười.
Bắt đầu đến mình cũng khẩn trương.
Cất kỹ khăn tay, nàng lẳng lặng dựa vào cây, không tiếp tục đi nữa.
Tiếng đàn lượn lờ quanh thân thể của Thiếu nữ áo trắng.
Nàng không thấy người đánh đàn, chỉ nghe được tiếng đàn, nhưng lại không biết nó từ đâu đến.
Người đánh đàn ở đâu?
Một khúc thôi.
Thiếu nữ áo trắng tay lấy ra phương bàn, đặt trên mặt đất phía trước.
Tấm phương bàn không biết là làm bằng vật liệu gì, bản thể ngăm đen như sắt thô, nhưng ấm áp hơn sắt, mềm mại như là ngọc đen, nhưng so với lại cứng hơn một chút.
Bề mặt phương bàn màu đen vẽ đồ án và đường cong rất phức tạp, nếu có người biết đồ án này, đại khái sẽ liên tưởng tới tên thầy số từng ở ngoài Ly Cung lừa tiền người khác.
Đúng vậy, đây là một tấm tròn dùng để suy diễn mệnh sao.
Chỗ đường cong tương giao là vị trí của sao, mà toàn bộ đại lục chỉ có Thiếu nữ áo trắng và rất ít cường giả mới hiểu được đường cong là quỹ tích di động của sao.
Hai tay của Thiếu nữ áo trắng dừng trên tấm đĩa mệnh sao, sau đó bắt đầu chuyển động, động tác vô cùng tự nhiên lưu loát, giống như tầng mây uốn lượn quanh vách đá, cánh phượng tắm bên biển.
Theo động tác của nàng, mệnh sao trên đồ án cùng đường cong bắt đầu chuyển động, vô số vòng tròn xoay tròn với tốc độ khác nhau, có nhanh có chậm, nhìn qua vô cùng phức tạp. Nếu nhìn chăm chú quá lâu chỉ sợ sẽ hoa mắt, thậm chí trực tiếp ngất đi. Nhưng nàng không hề như vậy. Nàng lẳng lặng nhìn mệnh sao, lông mi không hề run rẩy, cũng không hề bỏ sót dù chỉ một biến hóa nhỏ.
Không biết qua bao lâu, Thiếu nữ áo trắng kết thúc tính toán, thu hồi đĩa quay mệnh sao đi ra ngoài mấy bước, tháo trường cung, giương cung cài tên bắn tới phía chân núi.
Một tiếng vèo vang lên, rừng núi ban đêm bừng tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.