Trạch Thiên Ký

Quyển 1 - Chương 271: Quá khứ cùng hiện tại của vận mệnh (p3).

Miêu Nị

28/04/2016



Dây cung chấn động làm Hỏa Cô Thụ lắc lư không chừng, như có dấu hiệu đứt rời.

Sau đó, lại trôi qua rất lâu.

Không có bất kỳ dị biến nào phát sinh, mũi tên như biến mất trong hư không, Thiếu nữ áo trắng ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm —— chỗ mũi tên lướt qua —— trầm mặc suy tư rất lâu.

Tên của Thiếu nữ áo trắng, bất kể đối mặt với địch nhân cường đại thế nào, cho dù là Tụ Tinh Cảnh cường nhân cũng không có khả năng lặng lẽ như thế, ít nhất sẽ phải có tiếng vọng.

Chưa có tiếng vang chỉ có thể thuyết minh hai chuyện, địch nhân của nàng có thực lực hùng mạnh hơn rất nhiều, hoặc là do nàng tính toán vị trí có vấn đề.

Vế trước không có khả năng, bởi vì nơi này là Chu Viên, hơn nữa nếu như ma tướng theo tiêu chuẩn Ma tộc cường nhân, căn bản không cần chờ đến hiện tại, đối phương đã sớm ra tay.

Như vậy là vị trí tính ra có vấn đề. Thiếu nữ áo trắng vô cùng tin tưởng đối với diễn thuật của mình, nếu thật tính sai, như vậy chỉ có một khả năng, đó là bản thân vị trí xuất hiện vấn đề.

Thời khắc này, Thiếu nữ áo trắng cũng như Trần Trường Sinh ở Thiên Thư Lăng xem bia, đều nghĩ tới một câu.

Vị trí là tương đối.

Nơi này là tương đối, không gian là tương đối, là tương đối của tương đối. Nếu bản thân không gian đã không thật, không thể tính toán, như vậy trong không gian này, đương nhiên cũng không thể tính toán.

Đường núi cô tịch hóa ra là một không gian giả sao? Tiếng đàn kia là ở hoan nghênh nàng đi vào tử địa, cho nên mới vui thích như vậy?

Thiếu nữ áo trắng đi đến bên vách đá, nhìn thảo nguyên xa xa, bắt đầu tự hỏi.

Nếu Hắc Long có thể nhìn thấy hình ảnh này, nhất định có thể hiểu vì sao Thánh Hậu nương nương lại sủng ái thiếu nữ áo trắng, bởi vì dáng vẻ của nàng thật sự rất giống Thánh Hậu khi còn trẻ.

Nhưng Hắc Long không thấy.

Trong mắt Hắc Long, thiếu nữ áo trắng đi khuất sau tàng cây không còn cử động gì, không lấy mệnh bàn suy diễn, càng không giương cung hướng bắn thêm mũi tên nào.

Thế giới của Chu Viên dần vào ban đêm.

Nhưng nơi này không thấy sao, không phải do tuyết và mây quá dầy, mà là vì bóng ma của Tuyết Lão Thành đã che khắp thiên không.

Nơi này cách Tuyết Lão Thành quá gần, Ma quân khủng bố không cần ra khỏi thành đã có thể bao phủ ý chí của mình như một bóng ma, hờ hững quan sát.

Nếu như là nhân loại bình thường, lúc bóng ma tiến vào sẽ bị đông thành băng trụ, thần thức hủy diệt, cuối cùng hóa thành bụi mù trên cánh đồng tuyết, nhưng Tô Ly thì không, bởi vì hắn không phải người thường.

Trên vai trái có một vết thương, nhưng không nhìn thấy máu, chỉ có thể thấy màn đêm như mực, hơn nữa còn có nước đen rò rỉ.

Đây là độc gì, sao lại đáng sợ như thế?

Tô Ly nhìn ma tướng ở phía ngọn núi, hơi trào phúng nói:

- Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn chỉ biết phóng độc, khó trách cả đời chỉ có thể theo sau liếm chân cho lão đại.

Tên ma tướng xếp hạng hai trong đại quân Ma tộc, đúng là kẻ địch vô cùng khủng bố hùng mạnh.

Lúc trước không biết đã chiến đấu kịch liệt thế nào, tên ma tướng thứ hai để lại vết thương khủng bố này trên người Tô Ly, đau đớn thảm hại.

Cánh tay phải của hắn bị Tô Ly dùng kiếm chém đứt.

Nhưng kẻ địch không có thống khổ và phẫn nộ, chỉ hờ hững.

Hắn nhìn Tô Ly như không sao cả nói:

- Hơn một trăm năm trước đã bị ngươi chém qua một lần, dưỡng khoảng mười năm là tốt, về phần mu bàn chân của lão Đại, nếu nàng nguyện ý cho ta liếm, ta đã sớm quỳ xuống.

Tô Ly tấm tắc kêu kỳ lạ, nói:

- Cũng chỉ có Ma tộc mới có thể vô sỉ đến trình độ như vậy, tuy nhiên cho dù ngươi có liếm chân cho lão Đại thì hiện tại bị ta chém một tay, chẳng lẽ không sợ lão Tam thừa dịp lao vào, lấy tính mạng của ngươi, sau đó xé nhỏ ngươi ăn?

Ma tộc lấy thực lực làm vua, hình ảnh hắn nói thật sự có khả năng phát sinh.

Một giọng nói trong đêm tuyết vang lên, đó là tiếng của Hắc Bào:

- Sẽ không phát sinh chuyện này, bởi vì ta không cho phép, bệ hạ cũng không cho phép.

Hải Địch nhìn Tô Ly gật gật đầu, nhặt lấy cánh tay của mình thối lui, mỗi một bước chân hạ xuống, trên cánh đồng tuyết sẽ xuất hiện một vết rách sâu mấy trượng. Đây là kết quả do không thể khống chế khí tức lúc bị thương, thật khó tưởng tượng lực lượng của hắn lúc toàn mỹ đáng sợ như thế nào. Đương nhiên, càng khó tưởng tượng là một kiếm của Tô Ly có thể chém rụng tay hắn mạnh cỡ nào.

Tô Ly tuy rằng thắng một trận, nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào.

Bởi vì lại có hai tòa núi chậm rãi tới gần.

Đó là ma tướng thứ tư và thứ bảy.

Vì giết chết vị Ly Sơn tiểu sư thúc này, Ma tộc đã xuất động rất nhiều cường nhân.

Đều là cao thủ chân chính.

Từ mấy trăm năm trước, trận đại chiến u ám trời đất khi chấm dứt, kiểu trận thế đó đúng là lần đầu tiên xuất hiện.

Tô Ly nhổ một ngụm nước miếng, chà xát hai má lạnh lẽo, nói:

- Một trận lại một trận, các ngươi có thấy phiền không? Có thể sảng khoái hơn không?

Hắc Bào mỉm cười. Mặc dù có mũ che không thấy mặt của hắn, nhưng ánh mắt biểu lộ ý cười quá rõ ràng, bóng đêm cũng không giấu được.

Hắn nhìn Tô Ly mỉm cười nói:

- Ngươi bắt đầu luống cuống rồi.

Tô Ly hơi trào phúng nói:

- Chỉ có người chân chính hoảng hốt mới vội vã dùng tâm lý chiến.

Hắc Bào bình tĩnh nói:

- Thời gian chậm rãi trôi qua, ngươi không biết con gái mình còn có thể chống đỡ bao lâu, làm sao có thể không hoảng hốt đây?

Nghe được câu này, Tô Ly trầm mặc không nói gì.

Thừ bắt đầu đến hiện tại, môi của hắn luôn khẽ nhếch, dù lúc chiến đấu với Hải Địch cũng thế, với âm mưu của Ma tộc và vùng băng tuyết này luôn biểu đạt sự khinh miệt và khinh thường.

Lúc này, ý cười đã thu lại.

Hắc Bào nhìn hắn nói, thanh âm từ trong mũ đi ra, giống như gió lạnh thổi từ dưới vực sâu:

- Ngươi chuẩn bị phát điên sao?

Tô Ly trầm mặc một lát, ý cười lần nữa hiển hiện trên mặt, nói:

- Lo lắng có ích gì? Nổi điên thì có ích gì? Ta giờ phải nghĩ cách còn sống rời đi mới đúng, miễn là ta còn sống, nó nhất định còn sống, nếu không thể, như vậy đến lúc đó nổi điên cũng không muộn.

Hắc Bào bình tĩnh không nói gì, hắn biết những lời này không phải uy hiếp mà là bình tĩnh trần thuật sự thật, nếu tối nay Tô Ly có thể thoát khỏi vòng vây của Ma tộc, như vậy nếu con gái của hắn bị giết ở Chu Viên, hắn tất nhiên sẽ phát điên, cho dù là Ma quân bệ hạ, cũng không nguyện ý thấy cảnh tượng hỗn loạn như vậy.

- Cho nên ta không cần lo lắng gì cả.



Tô Ly đưa mắt nhìn bóng đêm âm trầm, nói:

- Chỉ cần ta không chết, các ngươi ai dám giết nó?

Hắc Bào mỉm cười, nói:

- Dựa theo đạo lý mà nói quả thật như thế, nhưng ngươi biết, ta ngẫu nhiên cũng sẽ làm chút chuyện không có đạo lý.

Tô Ly thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn hắn, nói:

- Ngươi là nhân vật thần bí nhất thế gian, cũng là người lý trí nhất, ta không tin ngươi biết làm chuyện không lý trí như vậy.

Hắc Bào bình tĩnh giải thích:

- Bởi vì ta đã hứa hẹn với người khác, con gái của ngươi nhất định phải chết, cho nên nàng nhất định sẽ chết.



Tô Ly chú ý Hắc Bào nói người khác, là người.

- Ai?

Hắc Bào không trả lời vấn đề của Tô Ly, trì hoãn nói:

- Năm đó Trường Sinh Tông đem tình cảm chân thành của ngươi dìm vào đầm nước chết đuối, ngươi từ Nam Hải trở về biết được việc này liền giận dữ rút kiếm xông vào Trường Sinh Tông, trong một đêm chém chết mười bảy trưởng lão của Trường Sinh Tông... Chuyện này ai cũng biết, nhưng bất kể là chưởng môn Ly Sơn Kiếm Tông, Thánh Nữ hay Giáo Hoàng, Thiên Hải nương nương cũng không thể nói gì được ngươi, bởi vì ngươi giận dữ có đạo lý, hơn nữa khi ngươi phát điên bọn họ cũng có cách bắt ngươi, chỉ có thể làm như chuyện này chưa từng phát sinh.

Tô Ly nghĩ tới chuyện cũ năm đó, vẻ mặt không thay đổi, nhưng giữa chân mày xuất hiện chút tịch liêu.

Hắc Bào tiếp tục nói:

- Nhưng ngươi có nghĩ tới không, các cao thủ chân chính không nói gì, cố ý quên đi chuyện kia, nhưng có vài người sẽ không quên, vẫn muốn lên tiếng. Người bị ngươi giết, bọn họ cũng có đời sau, những người đó cũng có đối tượng có tình cảm chân thành.

Tô Ly trầm mặc một lát nói:

- Ngươi không cần phải ... Hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nhất là với một nhân loại.

Lời vừa nói ra, nhiệt độ trên cánh đồng tuyết đột nhiên rét lạnh thêm mấy phần.

Rét lạnh, ý nghĩa vận động đình trệ, đại biểu cho tốc độ của chuôi kiếm chậm đi mấy phần.

Cũng đại biểu cho trong tình huống sinh mạng con gái bị uy hiếp nghiêm trọng, Tô Ly có ý đàm phán thậm chí là thỏa hiệp.

Đối với cái danh Ly Sơn tiểu sư thúc, thái độ này có ý nghĩa thỏa hiệp, là nhượng bộ rất lớn.

Nhưng mà đối phương không định cùng hắn đàm phán.

- Làm một gã bày âm mưu, ta so với ai khác đều hiểu được sự quan trọng của hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn, nhất là đối với nhân loại. Chỉ như thế mới có thêm nhiều nhân loại tin tưởng ta. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, lời hứa của ta phi thường quý báu, bởi vì ta tất sẽ thực hiện, hơn nữa đó đại biểu cho Tuyết Lão Thành đưa ra lời mời cho toàn bộ thiên hạ.

Hắc Bào nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Đương nhiên, chuyện trọng yếu nhất vẫn là giết chết ngươi, người chết, sẽ không có cách nào nổi điên được.

Bông tuyết tiếp tục rơi xuống, đêm lạnh khôi phục như thường, bóng dáng ma tướng chậm rãi xuất hiện.

Trong bầu trời đêm truyền đến một tiếng kiếm rít sắc bén.

Tô Ly vỗ vỏ kiếm, ống tay áo rung nhẹ, chỉ nghe tiếng kiếm rít đến từ chân trời, một tia chớp sáng rồi kiếm quay về vỏ, vô cùng tự nhiên, phóng khoáng tùy ý.

Một bóng dáng màu đen hơi lay động, giống như sắp sửa sụp đổ, nhưng mà cuối cùng cũng chống được, chỉ có điều hàn thiết trường mâu trong tay hắn rắc một tiếng, gãy thành hai đoạn.

Tô Ly thu kiếm, thuận thế chặt đứt binh khí của ma tướng thứ bảy, thật có thể nói là mạnh không cách nào hình dung.

Nhưng ma tướng đại nhân này vẫn chưa tỏ vẻ kinh hoàng gì, cũng không phẫn nộ, chỉ lạnh lùng đến cực điểm nói:

- Tô Ly, hôm nay ngươi chết chắc rồi.

Tô Ly nhìn Hắc Bào, phi thường nghiêm túc hỏi:

- Ta hôm nay thật sự chết chắc rồi sao?

Hắc Bào nói:

- Đúng thế, chúng ta nghĩ đếm đến lần thứ ba mươi bảy, ngươi chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Nghe được câu này, Tô Ly trầm mặc rất lâu.

Hắn muốn nghe được đáp án của Hắc Bào, bởi vì hắn tin tưởng đáp án của Hắc Bào, nhưng đây không phải đáp án hắn muốn nghe.

Bất kể là là thánh nhân hay Bạch Đế phu phụ kia, bất kể bọn họ có nguyện ý hay không, họ đều phải thừa nhận một việc.

Sau khi Vương Chi Sách biến mất, toàn bộ suy diễn tính toán của đại lục đều giấu trong Hắc Bào, giấu trong trong Ma tộc quân sư.

Kế hoạch của Hắc Bào rất hiếm khi thất bại, mà kế hoạch hắn tự mình tham dự chưa từng xuất hiện vấn đề.

Nhớ năm đó, Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ mang theo vô số cường nhân, hàng triệu thiết kỵ bắc phạt Ma Vực, cuối cùng cũng ở ngoài Tuyết Lão Thành không công mà lui, người này trở thành công thần lớn nhất Ma tộc.

Đã qua mấy trăm năm, Hắc Bào chưa từng chuyên tâm bố cục giết một cường giả nhân loại nào, mãi cho đến hiện tại.

Hắn muốn giết Tô Ly.

Hắn tính tới lần thứ ba bảy, Tô Ly chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Như vậy, Tô Ly thật sự sẽ chết rồi.

Tô Ly cũng cho là như vậy, nhưng hắn cho rằng cũng không cần nhất thiết sẽ chết:

- Vì giết ta, các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, rốt cuộc chuyện nào là thật, chuyện nào là giả? Các ngươi đến tột cùng là muốn giết chết đám trẻ trong Chu Viên hay muốn mượn chuyện này dẫn ta tới đó giết chết? Nếu chính ngươi còn không rõ, ta vẫn còn cơ hội.

- Đều là thật, cũng có thể là giả, nhưng giết ngươi là chuyện chân thật nhất, như lúc trước đã nói, đám trẻ kia là tương lai của nhân loại, ngươi là hiện tại của nhân loại, cho nên việc đầu tiên ta làm đương nhiên là phải giết chết ngươi.

Hắc Bào bình tĩnh nói:

- Thiên Hải, Giáo Hoàng còn cả Thánh nữ, vì tương lai nhân loại ý đồ thúc đẩy nam bắc hợp lưu, vì sao đến hiện tại chưa thể thành công? Phía nam vì sao có thể chống đỡ đến hiện tại? Nguyên nhân không ở Trường Sinh Tông, không ở Hòe Viện, mà ở Ly Sơn tiểu sư thúc Tô Ly ngươi, cho nên, ta làm sao có thể tha cho ngươi?

Tô Ly nói:

- Nếu ta chết đi, nhân loại nam bắc hợp lưu, đối với Ma tộc các ngươi cũng chẳng có lợi gì.

Hắc Bào lắc đầu nói:

- Không muốn bị Chu quốc thâu tóm, đây là rất nhiều suy nghĩ của người nam, ngươi chẳng qua là một thanh kiếm sắc bén nhất, hùng mạnh nhất của họ, cho dù kiếm gãy rồi, suy nghĩ của người nam cũng sẽ không thay đổi, mà người thay đổi chính là Thiên Hải, lấy hùng tâm của nữ nhân kia, nếu thế gian từ nay về sau không có ngươi, các thế gia từ chối nam bắc hợp lưu, như vậy nàng ta sẽ dẫn dắt đại quân xuôi nam, nhét cả nhân loại vào sự thống trị của nàng, chẳng qua lúc đó nam bắc hợp lưu không còn dựa vào đại thế, mà là do thiết kỵ của Đại Chu.

Tô Ly trầm mặc không nói, đó là một cảnh tượng rất dễ phát sinh, thậm chí lúc này hắn còn thấy rất rõ.

- Đến đó lúc đó nhân loại tất nhiên đại loạn, Thiên Hải dẫn dắt đại quân xuôi nam, bệ hạ dẫn dắt đại quân xuôi nam, xuôi nam, xuôi nam... càng không ngừng xuôi nam, băng tuyết ngập tràn thế giới, thi thể và máu tươi rải đầy đường, ta không rõ ai là người thắng cuối cùng, nhưng đó là kết quả chúng ta muốn.

Hắc Bào nhìn hắn bình tĩnh nói:

- Cho nên, mời ngươi lên tinh không đoàn tụ với người nhà, mấy năm sau, khi ngươi quan sát cảnh tượng này, nhớ hãy báo mộng cho ta.

--------------



Đứng bên vách đá, khoanh tay nhìn mây mù, gió lạnh như cắt không thể che được sự mỏi mệt trong mắt thiếu nữ áo trắng.

Liên tục hai ngày không ngủ, ở Chu Viên bôn ba cứu người, liên tục sử dụng Thánh Quang Thuật, dù là nàng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Mỏi mệt không đáng sợ, đáng sợ chính là cảnh ý sâu trong lòng.

Tiếng đàn kia, gốc Cô Hỏa Thụ phía sau, còn có này con đường núi hư cảnh, khiến nàng cảm giác có nguy hiểm.

Tự khi tu đạo, huyết mạch thức tỉnh, đây là lần nàng mơ hồ có cảm giác nguy hiểm lớn nhất.

Thiếu nữ áo trắng không biết nguyên nhân cụ thể, không biết ở đầu kia đường núi là ai đang chờ mình, không biết đối thủ hao phí tinh thần thiết lập hư cảnh ngăn mình với Chu Viên là có dụng ý gì.



Nhưng Thiếu nữ áo trắng biết, mình phải phá vỡ hư cảnh này.

Này không có đạo lý, không cần đạo lý, nếu đối phương thiết lập thế cục vây khốn mình, mình đương nhiên phải phá cục, đối phương tạo hư cảnh, mình đương nhiên phải hủy diệt.

Thiếu nữ áo trắng đặt ngón tay lên môi khẽ cắn, sau đó phát hiện không tạo thành vết thương thì không khỏi hơi ngượng ngùng.

Sau đó nàng lại dùng sức cắn xuống, lông mày chau lại tỏ vẻ đau xót.

Thiếu nữ áo trắng nhìn máu chảy ở đầu ngón tay, nhíu mi không vui vẻ gì.

Nàng không thích đau, càng không thích tự thương tổn mình.

Thiếu nữ áo trắng vươn tay về phía đường núi.

Giọt máu đỏ sẫm rời tay nàng rơi vào vách đá như mây mù hạ xuống.

Giọt máu phát sinh biến hóa, càng ngày càng đỏ, càng ngày càng đẹp, càng ngày càng sáng, cho đến cuối cùng, biến thành màu vàng.

Giống như là một giọt vàng hòa tan, bên trong ẩn chứa năng lượng khó có thể tưởng tượng.

Nhiệt độ đường núi lên cao kịch liệt, sương trên đá bốc hơi, gốc Cô Hỏa Thụ héo úa.

Mấy cây cỏ dại ở vách núi, trong nháy mắt cháy đốt cháy thành tro.

Máu như vàng rơi vào mây mù.

Chỉ nghe một tiếng cười vang lên.

Trong mây mù tỏa ánh sáng mãnh liệt, mây mù tựa như sợi bông tách thành châm.

Rừng núi rậm rạp bốc cháy, màn đêm thâm trầm được chiếu sáng như ban ngày.

Một giọt máu đã mang tới cảnh tượng đồ sộ như thế.

Cái này chính là uy lực của chân huyết Thiên Phượng sao?

Nhìn lại dãy núi, trên mặt nàng lộ ra vẻ hài lòng, nhưng mà ngay sau đó lại chau mày.

Cắn ngón tay quả thật là đau.

Thiếu nữ áo trắng chà ngón tay trước môi, nhẹ nhàng thổi, còn vô cùng chuyên chú.

Đồng thời nàng nhẹ giọng lầm bẩm như dỗ hài tử:

- Không đau... Không đau... Không đau, ngoan.

Từ khi tiến vào Ly Sơn học kiếm, vận mệnh của Tô Ly đã được xác định, hắn phải thủ hộ đỉnh núi này, còn muốn thủ hộ toàn bộ phía nam, cho nên dù đa số thời gian hắn ngao du bốn biển, nhưng cứ cách một đoạn thời gian sẽ về Ly Sơn một chuyến, chứng mình cho nương nương và Ma tộc thiết kiếm vẫn còn tồn tại.

Từ ngày huyết mạch thức tỉnh, vận mệnh của Thiếu nữ áo trắng đã được xác định, nàng phải thủ hộ Thanh Diệu Thập Tam Ti, thủ hộ Đông Ngự Thần Tướng Phủ, hoàng cung cùng với Ly Cung, hiện tại lại tăng thêm một tòa Thánh Nữ Phong, thứ nàng phải thủ hộ thật sự nhiều lắm, trên thực tế còn chính là toàn thể nhân loại.

Thủ hộ thế nào? Dựa vào cái gì nàng phải đi thủ hộ? Quan trọng nhất thậm chí là nguyên nhân duy nhất, đương nhiên là do trong cơ thể nàng có máu Thiên Phượng, tất cả mọi người vì thế mà sủng ái, kính sợ, mong đợi ở nàng, nhưng lại không có ai biết nàng rất không thích thứ đang chảy trong cơ thể mình.

Máu này rất tinh thuần, rất thánh khiết, vì thế trong mắt mọi người, Thiếu nữ áo trắng cũng tinh thuần đấy, thánh khiết, Cho nên nàng sống ở kinh đô lại trở thành người thừa kế của Thánh Nữ phía nam, nhưng nàng chưa bao giờ cho là mình thuần khiết, thánh khiết gì cả. Toàn bộ đại lục đều gọi nàng là phượng hoàng, nàng lại cảm thấy đó là kiểu xưng hô tục không thể chửi được.

Thiếu nữ áo trắng cau mày thổi ngón tay, nhìn mây mù bị thiêu đốt ẩn hiện như ma quỷ, nghĩ thầm rằng nếu như không phải mình sợ đau, nói không chừng thực sẽ nghĩ cách giao toàn bộ máu trong thân xác ra ngoài. Nhưng máu có thể chảy sạch sao? Không thể, cho nên nàng có thể yên tâm sợ đau, nếu đây là vận mệnh của nàng, như vậy, cứ đi lên trước rồi nói sau.

Mây mù thiêu đốt sạch sẽ, chỉ còn một vùng sáng sủa, vách núi chìm vào trong bóng tối, nhưng so với lúc trước khiến người ta cảm thấy an toàn hơn.

Thiếu nữ áo trắng theo đường núi tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Không phải vận mệnh của ai cũng bắt đầu từ lúc sinh ra, hoặc là khi huyết mạch thức tỉnh, hoặc là khi bái nhập làm môn hạ của cường nhân mới xác định.

Nói đến có chút bi ai, hơn nữa dễ dàng làm người ta tức giận là mạng của bọn họ được xác định theo vận mệnh của người khác.

Ở cuối đường núi đỉnh núi, đó là Mộ Dục trong truyền thuyết, Mộ Dục chân chính.

Ngồi ở đây có thể nhìn thấy đồ án thần kỳ treo trong thảo nguyên.

Tiểu cô nương ngồi bên vách đá lẳng lặng nhìn thảo nguyên, trong đôi mắt hờ hững không có bất kỳ cảm xúc nào.

Nàng tên Nam Khách.

Nàng là con gái thứ 37 của Ma Quân.

Lúc Nam Khách sinh ra, Ma quân vô cùng cao hứng, bởi vì nàng có huyết mạch thiên phú của khổng tước, cho nên tên nàng là Nam Khách.

Nam Khách chính là khổng tước.

Khi đó, vận mệnh của nàng là được phụ vương sủng ái, sau đó trở thành kiêu ngạo của toàn bộ Ma tộc.

Nhưng mà lúc Nam Khách một tuổi, nữ đồng phía nam huyết mạch thức tỉnh, chính thức bắt đầu tu đạo.

Có khá, liền có chênh lệch.

Huống chi, nàng là hoàng tộc.

Vì thế, kiêu ngạo liền trở thành xấu hổ, thậm chí là sỉ nhục.

Từ lúc này, vận mệnh của Nam Khách đã được xác định.

Chiến thắng nàng, hoặc là giết chết nàng.

Vách núi tối tăm, đường núi cô độc, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có nghênh diện với cơn gió thổi tới, mang theo tóc đen và vạt áo lướt qua hai bên má.

Càng trong đêm tối, màu trắng càng bắt mắt. Đỉnh Mộ Dục, lão già đánh đàn chậm rãi vuốt ve dây đàn, im lặng suy nghĩ, một khúc đoạn tràng (đứt ruột), hai khúc mất hồn, ba khúc kết thúc, nhưng ảo cảnh lại vẫn không trói được ngươi? Chẳng lẽ thực sự có nhân loại có đạo tâm không nhiễm nổi một hạt bụi nhỏ?

Hắn là trưởng lão vu tộc thất lạc phía nam, hắn am hiểu nhất là công kích tinh thần, tiếng đàn của hắn có thể tạo ra ảo ảnh hư hư thật thật, nhất là tối nay mượn dùng xu thế của Mộ Dục Chu Viên, hắn liền tạo ra ảo cảnh, sinh mạng có trí tuệ nhìn đến sẽ nhớ lại khe suối trên sông xa xôi, mơ hồ nhớ tới quãng đường khó khăn nhất, do đó không muốn trở về, mãi đến khi dần dần say mê hoặc trầm luân trong đó, cuối cùng ngủ say rất lâu, cũng không thể rời đi...

Lão già đánh đàn không biết trên bầu trời Mộ Dục có Hắc Long ly hồn đang chú ý tất cả, do đó cũng bị tiếng đàn lôi vào ảo cảnh.

Hắc Long thấy được hình ảnh mấy trăm năm trước —— huyết mạch của nàng cảm giác đến khí tức của Long Tộc lưu lại, thế nên nàng mới biết Mộ Dục có thể công kích tinh thần, lúc trước cùng Trần Trường Sinh đứng ở nơi sơn dã quan sát Mộ Dục, nàng luôn cảm thấy có ai đó đang gọi mình, mãi đến giờ nàng mới biết sao thế giới này làm mình bi thương như thế —— hóa ra Chu Viên không phải gia viên của người này, mà là của phụ thân nàng, là mộ viên của huyền sương cự long cường đại nhất ngàn năm qua.

Lão già không biết chuyện này, ảo cảnh của hắn chỉ muốn vây người thiếu nữ áo trắng, đối tượng của lão đương nhiên cũng là nàng. Thiếu nữ áo trắng lạc vào ảo cảnh nhìn thấy gì thì hắn không biết, chỉ biết nàng không có một chút dao động, càng không say mê trầm luân, chỉ đứng dưới gốc cây lẳng lặng quan sát ảo cảnh, thoải mái phá cảnh.

Thiếu nữ áo trắng cắn nát đầu ngón tay của mình, nhỏ xuống đất trời một giọt huyết châu. Máu màu vàng kim trang nghiêm thánh khiết nhưng vô cùng dữ dằn, dường như ẩn chứa vô số năng lượng... dễ dàng đốt cháy mây mù, phá hủy ảo cảnh do tiếng đàn thêu dệt, đó là Thiên Phượng chân huyết trong truyền thuyết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook