Quyển 2 - Chương 448: Ta là tới nhận người.
Miêu Nị
09/12/2016
Trong biển máu có vô số phụ nữ và trẻ em đang tuyệt vọng kêu khóc, dần dần trầm luân.
Trần Trường Sinh biết đây là ảo cảnh, cũng không khẩn trương, tuy rằng không rõ vì sao đối phương phải bày ra một cảnh tượng như thế cho mình xem.
Thần thức khẽ nhúc nhích, như một cơn gió mát, hắn tỉnh lại, nhìn thấy trong tiểu viện bỗng nhiên xuất hiện một nam tử trung niên.
Người đàn ông trung niên này chắc hẳn là Chu Thông.
Sắc mặt hắn tái nhợt, dường như nhiều năm không thấy được ánh mặt trời, ánh mắt yên tĩnh giống như giáo viên dạy học trong thông xóm, đôi môi cực mỏng, có vẻ phá lệ ác nghiệt.
Hắn mặc quan bào, nhưng không có một tia quan uy, chỉ có mùi vị huyết tinh nồng đậm.
Trong tiểu viện một mảnh tĩnh mịch.
Trước kia Trần Trường Sinh đã từng gặp Chu Thông, thậm chí không chỉ một lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy Chu Thông.
Nhìn thấy Chu Thông thật sự.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Thông, môi mỏng như đao, quan bào đỏ thẫm như máu, cảm nhận được một loại khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng, ngửi được mùi máu tươi càng ngày càng đậm, như thể là thật sự chân thật.
Tầm mắt của hắn cuối cùng lại rơi xuống trên tay của Chu Thông.
Cặp tay kia rất thon dài, móng tay được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, tìm không thấy một chút dơ bẩn, cũng không có vết máu.
Nhưng hắn biết, đôi tay này đã từng giết qua biết bao nhiêu người của hoàng tộc Trần thị và quan viên trung với hoàng tộc, lại càng không biết đã đào ra biết bao nhiêu ánh mắt và trái tim người.
Trần Trường Sinh cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, sau đó bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, đôi tay của Chu Thông rất thích hợp để cầm kiếm.
Vì thế hắn hồi đáp:
- Tô Ly tiền bối trên đường còn dạy kiếm cho ta.
Kiếm là dùng để giết người, nói ra kiếm chính là xu thế áp chế đối phương.
Trần Trường Sinh không biết cái này, nhưng lại rất tự nhiên đáp lời.
Mấy vạn dặm nam tiến, Tô Ly đã dạy hắn vài thứ, đều ở trong thân thể của hắn, không ngừng phát huy tác dụng.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá tỉnh lại, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Chu Thông mỉm cười không nói.
Tàn hoa trên cây hải đường đều hạ xuống, có mấy cánh hoa dừng ở trên đầu vai của Trần Trường Sinh.
Uy áp âm trầm trong tiểu viện lập tức biến mất vô tung, đạo mùi vị đặc hơn huyết tinh kia lại càng không biết đã đi tới đâu, chỉ còn lại có mùi hoa nhàn nhạt.
Không có người nói chuyện.
Một lát sau, Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Không chào hỏi bản quan chính là vô lễ.
Một mảnh an tĩnh, Trần Trường Sinh còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào, Đường Tam Thập Lục vẫn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng:
- Ngươi có thân phận gì, địa vị gì?
Thời điểm hỏi những lời này, hắn nhìn chằm chằm Chu Thông, tựa như nhìn chằm chằm một con rắn độc.
Chu Thông khẽ hí mắt, thật không ngờ vị thiếu gia của Đường gia lại có can đảm hỏi mình, hơn nữa…. lại còn vô lễ như thế.
Không đợi hắn trả lời, Đường Tam Thập Lục lại tiếp tục nói:
- Trần Trường Sinh là viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, luận về thân phận chỉ ở dưới Giáo Hoàng đại nhân mà thôi, mà đại nhân ngài bất quá chỉ là chủ quan của Thanh Lại Ti Nha Môn, chỉ là nhị phẩm, cho dù được Thánh Hậu nương nương thêm ân đức, thưởng đại nhân vị công tước tam đẳng, thì cũng không thể đánh đồng với viện trưởng nhà ta? Nếu muốn chào đương nhiên phải là đại nhân chào trước.
Chu Thông nhìn Đường Tam Thập Lục như cười như không nói:
- Ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cho nên ông nội đã từng nói, cha ta không bằng ta.
Chu Thông nói:
- Như thế hẳn là ta nên bái kiến trước?
Trên mặt của Đường Tam Thập Lục không có chút biến hóa nào, không khinh thường, không kiêu ngạo, không đắc ý, chỉ bình tĩnh nói:
- Đương nhiên.
Chu Thông nhíu mày nói:
- Nếu nói như thế hẳn là ngươi phải làm trước.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta và Hiên Viên là học sinh, chỉ đi theo.
Chu Thông nói:
- Đi theo ai?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Đi theo viện trưởng.
- Ta chính là viện trưởng.
Trần Trường Sinh rốt cục đuổi kịp tiết tấu của hai người này, trịnh trọng giới thiệu mình:
- Ta là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh.
Chu Thông trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại quan bào.
Quan bào màu đỏ vô cùng bắt mắt giữa tàn hoa hải đường.
Sau đó hắn chắp tay làm lễ, hỏi.
- Không biết Trần viện trưởng lần này tới là muốn làm gì?
- Oát Phu Chiết Tụ là học sinh của Học Viện Quốc Giáo.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói:
- Ta tới đón hắn trở về.
Tiểu viện thanh u an tĩnh, Thanh Lại Ti Nha Môn vẫn được đề phòng nghiêm cẩn, mà xe ngựa ở phía ngoài hẻm lại càng lúc càng đông.
Cả tòa kinh đô đều vì việc xảy ra ở bên trong mà trở nên khẩn trương.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay Trần Trường Sinh tới gặp Chu Thông là vì cái gì.
Nhưng đại khái tất cả mọi người không thể tưởng được, Trần Trường Sinh lại bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình như thế.
Bởi vì hắn xác nhận thân phận của mình, hắn là viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ là học sinh của Học Viện Quốc Giáo, viện trương quan tâm học sinh của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hoàn toàn chính đáng đến mức ngay cả Chu Thông cũng phải thở dài một tiếng, nghĩ thầm Tô Ly quái vật kia rốt cục đã dạy cho thiếu niên này bao nhiêu thứ?
Sau đó hắn mỉm cười nói:
- Ta tuân theo yêu cầu của triều đình đem Oát Phu Chiết Tụ giam vào ngục, nếu muốn thả người, Trần viện trưởng cần có ý chỉ của Thánh Hậu nương nương, hoặc là công văn thẩm kết của Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Từ sau khi Thanh Lại Ti Nha Môn xuất hiện, Đại Lý Tự và Hình Bộ liền biến thành vật bày trí, hoặc là nói đã trở thành lệ thuộc vào Thanh Lại Ti.
Chỉ cần Chu Thông không gật đầu, Đại Lý Tử và Hình Bộ không thể kết được bất cứ án tử nào.
- Thuở nhỏ ta đã đọc một lượt Tàng Đạo.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn hắn một cái, nghĩ thầm vì sao lúc này lại nhắc tới cái này?
Chu Thông biết hắn sẽ còn nói tiếp, liền yên lặng chờ.
Trần Trường Sinh nhìn hắn tiếp tục nói:
- Ta xác nhận qua đại nhận là trực tiếp từ Ly Cung tiếp nhận án Chu Viên, Hình Bộ và Đại Lý Tự căn bản không có lập án.
Chu Thông nói:
- Thì sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta đã đọc toàn bộ Đạo Tạng, cũng thuộc làu làu luật Đại Chu, ta rất xác định không có luật pháp nào ủng hộ việc đại nhân giam giữ Oát Phu Chiết Tụ.
Chu Thông nhìn hắn mỉm cười không nói.
Trần Trường Sinh nói:
- Mời đại nhân thả người.
Chu Thông từ trong tay áo lấy ra một chiếu khăn tay trắng tuyết, nhẹ nhàng lau sạch khóe môi, động tác rất là tao nhã, lời nói cũng rất trào phúng.
- Giáo Hoàng đại nhân tương lại của chúng ta lại có tính tình không nén nổi như thế, điều này thật làm người khác không thể không lo lắng tới tương lai sau này của đất nước.
Không biết là bởi vì động tác của Chu Thông, hay là bởi vì những lời này, khiến chân mày Đường Tam Thập Lục chau lại.
- Ta đã đáp ứng với giáo chủ địa nhân sẽ đợi thêm, nhưng….
Trần Trường Sinh đã trầm mặc một láy, tiếp tục nói:
- Hắn đã chết, cho nên ta không cần đợi nữa.
Trần Trường Sinh biết đây là ảo cảnh, cũng không khẩn trương, tuy rằng không rõ vì sao đối phương phải bày ra một cảnh tượng như thế cho mình xem.
Thần thức khẽ nhúc nhích, như một cơn gió mát, hắn tỉnh lại, nhìn thấy trong tiểu viện bỗng nhiên xuất hiện một nam tử trung niên.
Người đàn ông trung niên này chắc hẳn là Chu Thông.
Sắc mặt hắn tái nhợt, dường như nhiều năm không thấy được ánh mặt trời, ánh mắt yên tĩnh giống như giáo viên dạy học trong thông xóm, đôi môi cực mỏng, có vẻ phá lệ ác nghiệt.
Hắn mặc quan bào, nhưng không có một tia quan uy, chỉ có mùi vị huyết tinh nồng đậm.
Trong tiểu viện một mảnh tĩnh mịch.
Trước kia Trần Trường Sinh đã từng gặp Chu Thông, thậm chí không chỉ một lần.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy Chu Thông.
Nhìn thấy Chu Thông thật sự.
Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chu Thông, môi mỏng như đao, quan bào đỏ thẫm như máu, cảm nhận được một loại khí tức khủng bố khó có thể tưởng tượng, ngửi được mùi máu tươi càng ngày càng đậm, như thể là thật sự chân thật.
Tầm mắt của hắn cuối cùng lại rơi xuống trên tay của Chu Thông.
Cặp tay kia rất thon dài, móng tay được cắt tỉa vô cùng sạch sẽ, tìm không thấy một chút dơ bẩn, cũng không có vết máu.
Nhưng hắn biết, đôi tay này đã từng giết qua biết bao nhiêu người của hoàng tộc Trần thị và quan viên trung với hoàng tộc, lại càng không biết đã đào ra biết bao nhiêu ánh mắt và trái tim người.
Trần Trường Sinh cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, sau đó bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu, đôi tay của Chu Thông rất thích hợp để cầm kiếm.
Vì thế hắn hồi đáp:
- Tô Ly tiền bối trên đường còn dạy kiếm cho ta.
Kiếm là dùng để giết người, nói ra kiếm chính là xu thế áp chế đối phương.
Trần Trường Sinh không biết cái này, nhưng lại rất tự nhiên đáp lời.
Mấy vạn dặm nam tiến, Tô Ly đã dạy hắn vài thứ, đều ở trong thân thể của hắn, không ngừng phát huy tác dụng.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá tỉnh lại, mặt lộ vẻ cảnh giác.
Chu Thông mỉm cười không nói.
Tàn hoa trên cây hải đường đều hạ xuống, có mấy cánh hoa dừng ở trên đầu vai của Trần Trường Sinh.
Uy áp âm trầm trong tiểu viện lập tức biến mất vô tung, đạo mùi vị đặc hơn huyết tinh kia lại càng không biết đã đi tới đâu, chỉ còn lại có mùi hoa nhàn nhạt.
Không có người nói chuyện.
Một lát sau, Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Không chào hỏi bản quan chính là vô lễ.
Một mảnh an tĩnh, Trần Trường Sinh còn đang suy nghĩ nên làm như thế nào, Đường Tam Thập Lục vẫn trầm mặc không nói bỗng nhiên mở miệng:
- Ngươi có thân phận gì, địa vị gì?
Thời điểm hỏi những lời này, hắn nhìn chằm chằm Chu Thông, tựa như nhìn chằm chằm một con rắn độc.
Chu Thông khẽ hí mắt, thật không ngờ vị thiếu gia của Đường gia lại có can đảm hỏi mình, hơn nữa…. lại còn vô lễ như thế.
Không đợi hắn trả lời, Đường Tam Thập Lục lại tiếp tục nói:
- Trần Trường Sinh là viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, luận về thân phận chỉ ở dưới Giáo Hoàng đại nhân mà thôi, mà đại nhân ngài bất quá chỉ là chủ quan của Thanh Lại Ti Nha Môn, chỉ là nhị phẩm, cho dù được Thánh Hậu nương nương thêm ân đức, thưởng đại nhân vị công tước tam đẳng, thì cũng không thể đánh đồng với viện trưởng nhà ta? Nếu muốn chào đương nhiên phải là đại nhân chào trước.
Chu Thông nhìn Đường Tam Thập Lục như cười như không nói:
- Ngay cả phụ thân ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Cho nên ông nội đã từng nói, cha ta không bằng ta.
Chu Thông nói:
- Như thế hẳn là ta nên bái kiến trước?
Trên mặt của Đường Tam Thập Lục không có chút biến hóa nào, không khinh thường, không kiêu ngạo, không đắc ý, chỉ bình tĩnh nói:
- Đương nhiên.
Chu Thông nhíu mày nói:
- Nếu nói như thế hẳn là ngươi phải làm trước.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Ta và Hiên Viên là học sinh, chỉ đi theo.
Chu Thông nói:
- Đi theo ai?
Đường Tam Thập Lục nói:
- Đi theo viện trưởng.
- Ta chính là viện trưởng.
Trần Trường Sinh rốt cục đuổi kịp tiết tấu của hai người này, trịnh trọng giới thiệu mình:
- Ta là viện trưởng của Học Viện Quốc Giáo, Trần Trường Sinh.
Chu Thông trầm mặc rất lâu, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại quan bào.
Quan bào màu đỏ vô cùng bắt mắt giữa tàn hoa hải đường.
Sau đó hắn chắp tay làm lễ, hỏi.
- Không biết Trần viện trưởng lần này tới là muốn làm gì?
- Oát Phu Chiết Tụ là học sinh của Học Viện Quốc Giáo.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nói:
- Ta tới đón hắn trở về.
Tiểu viện thanh u an tĩnh, Thanh Lại Ti Nha Môn vẫn được đề phòng nghiêm cẩn, mà xe ngựa ở phía ngoài hẻm lại càng lúc càng đông.
Cả tòa kinh đô đều vì việc xảy ra ở bên trong mà trở nên khẩn trương.
Tất cả mọi người đều biết hôm nay Trần Trường Sinh tới gặp Chu Thông là vì cái gì.
Nhưng đại khái tất cả mọi người không thể tưởng được, Trần Trường Sinh lại bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình như thế.
Bởi vì hắn xác nhận thân phận của mình, hắn là viện trưởng Học Viện Quốc Giáo, Chiết Tụ là học sinh của Học Viện Quốc Giáo, viện trương quan tâm học sinh của mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Hoàn toàn chính đáng đến mức ngay cả Chu Thông cũng phải thở dài một tiếng, nghĩ thầm Tô Ly quái vật kia rốt cục đã dạy cho thiếu niên này bao nhiêu thứ?
Sau đó hắn mỉm cười nói:
- Ta tuân theo yêu cầu của triều đình đem Oát Phu Chiết Tụ giam vào ngục, nếu muốn thả người, Trần viện trưởng cần có ý chỉ của Thánh Hậu nương nương, hoặc là công văn thẩm kết của Đại Lý Tự và Hình Bộ.
Từ sau khi Thanh Lại Ti Nha Môn xuất hiện, Đại Lý Tự và Hình Bộ liền biến thành vật bày trí, hoặc là nói đã trở thành lệ thuộc vào Thanh Lại Ti.
Chỉ cần Chu Thông không gật đầu, Đại Lý Tử và Hình Bộ không thể kết được bất cứ án tử nào.
- Thuở nhỏ ta đã đọc một lượt Tàng Đạo.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên nói.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn hắn một cái, nghĩ thầm vì sao lúc này lại nhắc tới cái này?
Chu Thông biết hắn sẽ còn nói tiếp, liền yên lặng chờ.
Trần Trường Sinh nhìn hắn tiếp tục nói:
- Ta xác nhận qua đại nhận là trực tiếp từ Ly Cung tiếp nhận án Chu Viên, Hình Bộ và Đại Lý Tự căn bản không có lập án.
Chu Thông nói:
- Thì sao?
Trần Trường Sinh nói:
- Ta đã đọc toàn bộ Đạo Tạng, cũng thuộc làu làu luật Đại Chu, ta rất xác định không có luật pháp nào ủng hộ việc đại nhân giam giữ Oát Phu Chiết Tụ.
Chu Thông nhìn hắn mỉm cười không nói.
Trần Trường Sinh nói:
- Mời đại nhân thả người.
Chu Thông từ trong tay áo lấy ra một chiếu khăn tay trắng tuyết, nhẹ nhàng lau sạch khóe môi, động tác rất là tao nhã, lời nói cũng rất trào phúng.
- Giáo Hoàng đại nhân tương lại của chúng ta lại có tính tình không nén nổi như thế, điều này thật làm người khác không thể không lo lắng tới tương lai sau này của đất nước.
Không biết là bởi vì động tác của Chu Thông, hay là bởi vì những lời này, khiến chân mày Đường Tam Thập Lục chau lại.
- Ta đã đáp ứng với giáo chủ địa nhân sẽ đợi thêm, nhưng….
Trần Trường Sinh đã trầm mặc một láy, tiếp tục nói:
- Hắn đã chết, cho nên ta không cần đợi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.