Quyển 3 - Chương 449: Ve kêu sao có thể yên tĩnh
Miêu Nị
09/12/2016
Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh, bình tĩnh nói:
- Ta nghĩ ngươi đã quên một việc, tội danh của Chiết Tụ là cấu kết với Ma tộc, chỉ cần có thời gian này, ta nghĩ muốn giam hắn bao lâu đều có thể.
- Đại nhân hình như cũng quên một việc, bị lên án cấu kết với Ma tộc ở Chu Viên có ba người, Chiết Tụ, Thất Gian…. Còn có ta.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Nếu đại nhân thật sự cho rằng Chiết Tụ cấu kết với Ma tộc, vậy việc hiện tại ngài cần làm nhất chính là giam ta vào ngục, nếu không thì ngươi nên thả hắn ra.
Tiểu viện trở nên vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch.
Chỉ có thể nghe được thanh âm hoa rơi và tiếng hít thở.
Đây chính là lựa chọn hắn đưa ra cho Chu Thông —— thả Chiết Tụ hoặc là cũng giam hắn lại.
Ánh mắt của Chu Thông chậm rãi híp lại, biến thành lá liễu, lại tựa hồ như đao.
Thanh âm của hắn từ trong môi mỏng bay ra, cũng là như thế, hơn nữa còn nhiều hơn mấy phần hàn ý.
- Ngươi… đây là đang uy hiếp bản quan?
Không phải tất cả sữa đều uống tốt, không phải tất cả mọi người sẽ bị một câu của Chu Thông hù câm như hến, tỷ như một ít người trẻ tuổi sẽ không.
Nếu như là Cẩu Hàn Thực, sau khi nghe được câu nói tràn ngập sát khí của Chu Thông, sẽ rất ôn hòa nói một tiếng, đại nhân ngài đã hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn giúp ngài giải quyết vấn đề. Nếu như là Thu Sơn Quân nghe được, đại khái sẽ cười nói: Đúng vậy, đại nhân ngài không có hiểu lầm, ta chính là đang uy hiếp ngài. Nếu như là Đường Tam Thập Lục bình thường, lúc đối mặt với vấn đề này sẽ nói: Đồ ngốc, ta uy hiếp ngươi đó, ngươi làm thế nào?
Có chút tiếc nuối cũng có thể nói có chút may mắn chính là, đối tượng Chu Thông lên tiếng lại là Trần Trường Sinh, không phải Đường Tam Thập Lục.
Phản ứng của Trần Trường Sinh rất phù hợp tính tinh của hắn, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Chu Thông, không có thêm mắm thêm muối, nhưng cũng không có ý tứ nhượng bộ.
Khí tức rét lạnh dưới tàn cây hải đường dần dần biến mất, Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Nếu như ta không nhầm, một khắc khi người tiến vào bắc Binh Mã Ti, ngươi liền rất khẩn trương.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, cái này cũng không mất mặt, cũng không cần thiết phải che giấu, nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông nói:
- Nhưng ngươi vẫn phải tới.
Trần Trường Sinh nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông nói:
- Như vậy ngươi hẳn đã làm tốt tư tưởng ta sẽ không thả người.
Trần Trường Sinh nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông khẽ nhướn máy, có phần cảm thấy hứng thú nói:
- Ta rất muốn biết ngươi chuẩn bị như thế nào.
Trần Trường Sinh trầm mặc rất lâu mới ra quyết định, nhìn Chu Thông nghiêm túc nói:
- Nếu đại nhân không thả ngươi, ta liền chuẩn bị cướp người.
Trong tiểu viện lại trở nên tĩnh lặng không tiếng động.
Tàn hoa hải đường chậm rãi bay xuống.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn Trần Trường Sinh, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không biết trong lòng bọn họ đã nhấc lên sóng to gió lớn, ít nhất trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Chu Thông cũng nhìn Trần Trường Sinh, lúc này hắn còn nhìn thật sự nghiêm túc.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh rất trong suốt, rất bình tĩnh, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy ý nghĩ của hắn, cho dù là ý tưởng ở chỗ sâu nhất.
Chu Thông nhìn xem vô cùng nghiêm túc, cho nên liền dễ dàng nhìn ra—— Trần Trường Sinh rất là nghiêm túc.
Hắn nói câu kia không phải là nói đùa.
Nếu hôm nay Chiết Tụ không ra khỏi Chu Ngục, hắn thật sự sẽ cướp người.
Vấn đề là, cái này lại là một trò hài.
Chu Thông mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu.
Nơi này là Chu Phủ, Chu Viên, Chu Ngục.
Nơi này là nơi được canh phong nghiêm nghị nhất triều Đại Chu, không thua gì hoàng cung.
Khắp bốn phía không biết có bao nhiêu cao thủ, trước sau có vài đường phố còn có triều đình trọng binh gác.
Cho dù là Thiên Lương Vương Phá cũng không có cách nào cướp người từ trong này, huống chi là bọn hắn.
Đúng vậy, ba người trẻ tuổi này đều rất có kỳ tài thiên phú tu đạo, nhưng dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, ít nhất hiện tại bọn họ vẫn chưa có lực lượng để đối kháng với thế giới này.
Thậm chí không cần các cao thủ triều đình ẩn núp trong bóng tối ra mặt, chỉ cần một mình Chu Thông, chỉ cần hắn động ngón tay, ba người Trần Trường Sinh liền không có cách nào rời khỏi chỗ tiểu viện này.
Chu Thông không để ý tới bọn họ nữa, chắp tay sau lưng đi tới sương phòng phía bắc tiểu viện.
Quan bào màu đỏ chót vẫn vô cùng bắt mắt trong tàn hoa, thậm chí là lóa mắt.
Trong ánh mắt của Trần Trường Sinh chỉ có quan bào màu đỏ, cũng giống như mảnh biển máu tràn ngập trong thiên địa lúc trước.
Chu Thông đưa lưng về phía hắn, cái loại coi thương này đại khái sẽ làm rất nhiều người cảm thấy nhục nhã, nhưng lại chỉ làm hắn càng thêm bình tĩnh.
Rất rõ ràng, Chu Thông căn bản không thèm để ý tới việc hắn có ra tay hay không, thậm chí căn bản không tin tưởng hắn sẽ ra tay.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn hắn, chờ quyết định của hắn.
Từ đầu tới cuối, từ Học Viện Quốc Giáo tới Thanh Lại Ti Nha Môn, bọn họ không hề trao đổi bất cứ cái gì, nhưng cho tới bây giờ đều không có chút chần chừ cùng do dự.
Trần Trường Sinh muốn tới Thanh Lại Ti Nha Môn, bọn họ liền đi theo tới, Trần Trường Sinh muốn gặp Chu Thông, bọn họ liền đi theo gặp.
Lúc này nếu Trần Trường Sinh nói muốn động thủ, bọn họ tự nhiên sẽ động thủ theo.
- Đại nhân, xin dừng bước.
Thanh âm của Trần Trường Sinh vang lên.
Đồng thời, tay của hắn cũng cầm chuôi kiếm.
Kiếm tên Vô Cấu, đúng là một kỳ nhân.
Đường Tam Thập Lục hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên, tay phải nắm chặt chuôi kiếm Vấn Thủy, đồng thời tay trái cầm một kiện pháp khí trong ống tay áo.
Hiên Viên Phá quay đầu khắp nơi tìm kiếm binh khí thích hợp, ánh mắt cuối cùng rơi bên cạnh gốc cây hải đường, nghĩ thầm tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Chu Thông dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Quan bào màu đỏ chót đong đưa theo gió, hiện ra hải dương huyết tinh, nháy mắt che mất mấy tòa đình viện, âm trầm đáng sợ tới cực điểm.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên.
Không phải trong viện có người ra tay, mà là xa xa ngoài viện truyền tới tiếng chân như sấm, ngay cả mặt đất cũng khẽ chấn động.
Ngay sau đó, nơi nơi vang lên tiếng gọi hơi khẩn trương của nhóm quan Thanh Lại Ti.
Người tới…. chính là kỵ binh của Quốc giáo.
- Ngươi không thể điều động được kỵ binh quốc giáo.
Chu Thông xoay người, nhìn Trần Trường Sinh như thoáng chút suy nghĩ nói.
Cả tòa kinh đô không có nhiều chuyện có thể giấu diếm được ánh mắt của hắn, một khắc khi xác định được mục đích của xe ngựa Học Viện Quốc Giáo chính là bắc Binh Mã Ti, vô số tương quan tình báo đều được đưa tới nơi này. Hắn biết rõ Trần Trường Sinh không có bất kỳ bố trí phía sau này, hắn chính là dựa vào giọng điệu, đạo kiếm ý chiến thắng Chu Tự Hoành kia, trực tiếp xông tới nơi này.
- Không liên quan tới ta.
Trần Trường Sinh quả thật không điều động được kỵ binh quốc giáo.
Kỵ binh quốc giáo này phụ thuộc trực tiếp vào sự chỉ đạo của Ly Cung, sức chiến đấu cực kỳ hùng mạnh.
- Ta nghĩ ngươi đã quên một việc, tội danh của Chiết Tụ là cấu kết với Ma tộc, chỉ cần có thời gian này, ta nghĩ muốn giam hắn bao lâu đều có thể.
- Đại nhân hình như cũng quên một việc, bị lên án cấu kết với Ma tộc ở Chu Viên có ba người, Chiết Tụ, Thất Gian…. Còn có ta.
Trần Trường Sinh nhìn hắn nghiêm túc nói:
- Nếu đại nhân thật sự cho rằng Chiết Tụ cấu kết với Ma tộc, vậy việc hiện tại ngài cần làm nhất chính là giam ta vào ngục, nếu không thì ngươi nên thả hắn ra.
Tiểu viện trở nên vô cùng an tĩnh, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch.
Chỉ có thể nghe được thanh âm hoa rơi và tiếng hít thở.
Đây chính là lựa chọn hắn đưa ra cho Chu Thông —— thả Chiết Tụ hoặc là cũng giam hắn lại.
Ánh mắt của Chu Thông chậm rãi híp lại, biến thành lá liễu, lại tựa hồ như đao.
Thanh âm của hắn từ trong môi mỏng bay ra, cũng là như thế, hơn nữa còn nhiều hơn mấy phần hàn ý.
- Ngươi… đây là đang uy hiếp bản quan?
Không phải tất cả sữa đều uống tốt, không phải tất cả mọi người sẽ bị một câu của Chu Thông hù câm như hến, tỷ như một ít người trẻ tuổi sẽ không.
Nếu như là Cẩu Hàn Thực, sau khi nghe được câu nói tràn ngập sát khí của Chu Thông, sẽ rất ôn hòa nói một tiếng, đại nhân ngài đã hiểu lầm rồi, ta chỉ là muốn giúp ngài giải quyết vấn đề. Nếu như là Thu Sơn Quân nghe được, đại khái sẽ cười nói: Đúng vậy, đại nhân ngài không có hiểu lầm, ta chính là đang uy hiếp ngài. Nếu như là Đường Tam Thập Lục bình thường, lúc đối mặt với vấn đề này sẽ nói: Đồ ngốc, ta uy hiếp ngươi đó, ngươi làm thế nào?
Có chút tiếc nuối cũng có thể nói có chút may mắn chính là, đối tượng Chu Thông lên tiếng lại là Trần Trường Sinh, không phải Đường Tam Thập Lục.
Phản ứng của Trần Trường Sinh rất phù hợp tính tinh của hắn, hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Chu Thông, không có thêm mắm thêm muối, nhưng cũng không có ý tứ nhượng bộ.
Khí tức rét lạnh dưới tàn cây hải đường dần dần biến mất, Chu Thông nhìn Trần Trường Sinh nói:
- Nếu như ta không nhầm, một khắc khi người tiến vào bắc Binh Mã Ti, ngươi liền rất khẩn trương.
Trần Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, cái này cũng không mất mặt, cũng không cần thiết phải che giấu, nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông nói:
- Nhưng ngươi vẫn phải tới.
Trần Trường Sinh nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông nói:
- Như vậy ngươi hẳn đã làm tốt tư tưởng ta sẽ không thả người.
Trần Trường Sinh nói:
- Đúng vậy.
Chu Thông khẽ nhướn máy, có phần cảm thấy hứng thú nói:
- Ta rất muốn biết ngươi chuẩn bị như thế nào.
Trần Trường Sinh trầm mặc rất lâu mới ra quyết định, nhìn Chu Thông nghiêm túc nói:
- Nếu đại nhân không thả ngươi, ta liền chuẩn bị cướp người.
Trong tiểu viện lại trở nên tĩnh lặng không tiếng động.
Tàn hoa hải đường chậm rãi bay xuống.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn Trần Trường Sinh, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không biết trong lòng bọn họ đã nhấc lên sóng to gió lớn, ít nhất trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Chu Thông cũng nhìn Trần Trường Sinh, lúc này hắn còn nhìn thật sự nghiêm túc.
Ánh mắt của Trần Trường Sinh rất trong suốt, rất bình tĩnh, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy ý nghĩ của hắn, cho dù là ý tưởng ở chỗ sâu nhất.
Chu Thông nhìn xem vô cùng nghiêm túc, cho nên liền dễ dàng nhìn ra—— Trần Trường Sinh rất là nghiêm túc.
Hắn nói câu kia không phải là nói đùa.
Nếu hôm nay Chiết Tụ không ra khỏi Chu Ngục, hắn thật sự sẽ cướp người.
Vấn đề là, cái này lại là một trò hài.
Chu Thông mỉm cười, sau đó lắc lắc đầu.
Nơi này là Chu Phủ, Chu Viên, Chu Ngục.
Nơi này là nơi được canh phong nghiêm nghị nhất triều Đại Chu, không thua gì hoàng cung.
Khắp bốn phía không biết có bao nhiêu cao thủ, trước sau có vài đường phố còn có triều đình trọng binh gác.
Cho dù là Thiên Lương Vương Phá cũng không có cách nào cướp người từ trong này, huống chi là bọn hắn.
Đúng vậy, ba người trẻ tuổi này đều rất có kỳ tài thiên phú tu đạo, nhưng dù sao cũng chỉ là người trẻ tuổi, ít nhất hiện tại bọn họ vẫn chưa có lực lượng để đối kháng với thế giới này.
Thậm chí không cần các cao thủ triều đình ẩn núp trong bóng tối ra mặt, chỉ cần một mình Chu Thông, chỉ cần hắn động ngón tay, ba người Trần Trường Sinh liền không có cách nào rời khỏi chỗ tiểu viện này.
Chu Thông không để ý tới bọn họ nữa, chắp tay sau lưng đi tới sương phòng phía bắc tiểu viện.
Quan bào màu đỏ chót vẫn vô cùng bắt mắt trong tàn hoa, thậm chí là lóa mắt.
Trong ánh mắt của Trần Trường Sinh chỉ có quan bào màu đỏ, cũng giống như mảnh biển máu tràn ngập trong thiên địa lúc trước.
Chu Thông đưa lưng về phía hắn, cái loại coi thương này đại khái sẽ làm rất nhiều người cảm thấy nhục nhã, nhưng lại chỉ làm hắn càng thêm bình tĩnh.
Rất rõ ràng, Chu Thông căn bản không thèm để ý tới việc hắn có ra tay hay không, thậm chí căn bản không tin tưởng hắn sẽ ra tay.
Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá nhìn hắn, chờ quyết định của hắn.
Từ đầu tới cuối, từ Học Viện Quốc Giáo tới Thanh Lại Ti Nha Môn, bọn họ không hề trao đổi bất cứ cái gì, nhưng cho tới bây giờ đều không có chút chần chừ cùng do dự.
Trần Trường Sinh muốn tới Thanh Lại Ti Nha Môn, bọn họ liền đi theo tới, Trần Trường Sinh muốn gặp Chu Thông, bọn họ liền đi theo gặp.
Lúc này nếu Trần Trường Sinh nói muốn động thủ, bọn họ tự nhiên sẽ động thủ theo.
- Đại nhân, xin dừng bước.
Thanh âm của Trần Trường Sinh vang lên.
Đồng thời, tay của hắn cũng cầm chuôi kiếm.
Kiếm tên Vô Cấu, đúng là một kỳ nhân.
Đường Tam Thập Lục hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên, tay phải nắm chặt chuôi kiếm Vấn Thủy, đồng thời tay trái cầm một kiện pháp khí trong ống tay áo.
Hiên Viên Phá quay đầu khắp nơi tìm kiếm binh khí thích hợp, ánh mắt cuối cùng rơi bên cạnh gốc cây hải đường, nghĩ thầm tuy hơi nhỏ một chút nhưng cũng có thể chấp nhận được.
Chu Thông dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Quan bào màu đỏ chót đong đưa theo gió, hiện ra hải dương huyết tinh, nháy mắt che mất mấy tòa đình viện, âm trầm đáng sợ tới cực điểm.
Ầm ầm.
Tiếng sấm vang lên.
Không phải trong viện có người ra tay, mà là xa xa ngoài viện truyền tới tiếng chân như sấm, ngay cả mặt đất cũng khẽ chấn động.
Ngay sau đó, nơi nơi vang lên tiếng gọi hơi khẩn trương của nhóm quan Thanh Lại Ti.
Người tới…. chính là kỵ binh của Quốc giáo.
- Ngươi không thể điều động được kỵ binh quốc giáo.
Chu Thông xoay người, nhìn Trần Trường Sinh như thoáng chút suy nghĩ nói.
Cả tòa kinh đô không có nhiều chuyện có thể giấu diếm được ánh mắt của hắn, một khắc khi xác định được mục đích của xe ngựa Học Viện Quốc Giáo chính là bắc Binh Mã Ti, vô số tương quan tình báo đều được đưa tới nơi này. Hắn biết rõ Trần Trường Sinh không có bất kỳ bố trí phía sau này, hắn chính là dựa vào giọng điệu, đạo kiếm ý chiến thắng Chu Tự Hoành kia, trực tiếp xông tới nơi này.
- Không liên quan tới ta.
Trần Trường Sinh quả thật không điều động được kỵ binh quốc giáo.
Kỵ binh quốc giáo này phụ thuộc trực tiếp vào sự chỉ đạo của Ly Cung, sức chiến đấu cực kỳ hùng mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.