Quyển 3 - Chương 482: Thái độ của Biệt Dạng Hồng
Miêu Nị
09/12/2016
Đường Tam Thập Lục trầm ngâm một hồi rồi hỏi:
- Vậy Biệt Dạng Hồng là ai?
Tô Mặc Ngu trả lời:
- Cậu của ta.
Đường Tam Thập Lục hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi:
- Vô Cùng Bích thì sao?
Tô Mặc Ngu thầm nghĩ điều này mà cũng cần phải hỏi nữa sao?
- Đương nhiên là mợ của ta.
Bầu không khí có chút lặng thinh tẻ nhạt.
Đường Tam Thập Lục nhìn y và nói:
- Sau này những chuyện như thế này ngươi có thể nói sớm hơn một chút được không hả?
Tô Mặc Ngu đáp lời:
- Trước giờ chưa từng có ai hỏi ta chuyện này. Không lẽ gặp ai ta cũng phải nói cho người đó biết cậu ta là Biệt Dạng Hồng hay sao.
Trần Trường Sinh gật đầu nói:
- Nói có lý.
Đường Tam Thập Lục liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ta còn chưa tính chuyện ngươi giấu ta việc có hôn ước với Từ Hữu Dung đó, không phải vội tìm đồng minh cho mình.
Sau đó gã quay về phía Tô Mặc Ngu và nói:
- Tiếp tục.
- Năm xưa khi mợ của ta ở trong Ly Cung Phụ Viện thì đã có mối thâm tình tựa tỉ đệ với Tư Nguyên Đại Giáo chủ, nên mợ ấy đương nhiên sẽ đứng về phía y. Hơn nữa... mợ của ta rất bảo thủ.
Dù sao thì người mà y đang nói đến cũng là bậc trưởng bối nên ánh mắt của Tô Mặc Ngu có chút không được tự nhiên cho lắm:
- Nếu như anh họ thực sự đánh với các ngươi thì bất luận ai thắng ai thua cũng chỉ e khó mà có thể giải quyết cho êm thấm được. Chưa biết chừng mợ ta cũng sẽ tới Kinh đô.
Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục bốn mắt nhìn nhau một cái rồi sau đó cũng đồng thanh nói:
- Không cần đâu, ngươi ngay lập tức viết thư gửi cho cậu của mình, báo là mọi chuyện ở đây đều ổn.
Tô Mặc Ngu nói:
- Không cần, cậu ta đã gửi cho ta một bức thư rồi.
- Gì cơ?
- Nếu không thì sao ta có thể đi khỏi Thiên Thư Lăng cơ chứ.
Tô Mặc Ngu nghĩ tới nội dung bức thư đó thì bèn cảm thấy có chút chán nản. Trong lòng thầm nghĩ cậu mình sợ vợ, lẽ nào ta đây lại không sợ mợ hay sao?
- Cậu ta muốn ta vào Quốc Giáo Học Viện.
Y tiếp tục nói:
- Thế nên ta mới tới đây.
Tới lúc này thì Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục cuối cùng mới hiểu rõ được toàn bộ sự việc này.
Biệt Dạng Hồng biết rõ thê tử của mình ủng hộ cho Quốc Giáo Tân Phái. Lúc này Biệt Thiên Tâm đã đại diện cho Ly Cung Phụ Viện tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện. Nếu như giành được chiến thắng thì Biệt gia đương nhiên sẽ đắc tội với Giáo Hoàng Bệ hạ, Vấn Thủy Đường Gia, hay thậm chí còn có khả năng đắc tội với Tô Ly và hai vị Thánh nhân ở trong thành Bạch Đế. Nhưng nếu như thất bại thì chưa biết chừng vị thê tử bảo thủ của y sẽ giấy lên một cơn giông tố trong Kinh đô.
Biệt Dạng Hồng không muốn những chuyện như vậy sẽ xảy ra. Có thể là vì y ủng hộ cho Quốc Giáo phái cũ, hoặc có thể đơn giản là vì Biệt Dạng Hồng không muốn tham gia vào trận giông tố đó mà thôi. Nên y đã gửi một bức thư đến cho Tô Mặc Ngu, lúc đó vẫn còn đang ở trong Thiên Thư Lăng. Biệt Dạng Hồng muốn cháu ruột của mình rời quan sớm hơn dự tính, gia nhập vào Quốc Giáo Học Viện, bằng mọi cách cố gắng dập tắt chuyện này đi.
Không thể không thừa nhận rằng cách làm này của Biệt Dạng Hồng rất khéo léo thông minh. Khi thê tử của y ủng hộ cho Quốc Giáo phái cũ thì Biệt Dạng Hồng lại để cho Tô Mặc Ngu đại diện cho bản thân mình lựa chọn thế lực còn lại. Hành động này chí ít cũng thể hiện được thiện chí hoặc ít nhất là muốn hòa bình hóa sự việc này. Cứ vậy mà nói thì với địa vị và thực lực của hai vợ chồng bọn chúng, Biệt gia sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ cơn giông tố này. Đó cũng chính là: Đặt thân ngoài thế sự ắt sẽ được an bình. Chỉ có điều nếu làm vậy thì sẽ phơi bày cho thiên hạ thấy rằng, Vô Cùng Bích rõ ràng không hề hỏi ý kiến của y trước khi hành động, hoặc nói theo cách khác thì là ả không hề nghe theo lời khuyên của phu quân mình.
Cặp vợ chồng quyền lực mà thế gian vẫn đồn đại, cùng là những nhân vật của Bát Phương Phong Vũ, tình nghĩa nồng nàn, vậy ra lại có những mặt trái như vậy đó.
Nghĩ tới điểm này, Trần Trường Sinh bất giác cảm thấy cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng.
Đường Tam Thập Lục thì có cái nhìn trực diện hơn nhiều, gã hỏi Tô Mặc Ngu:
- Tình cảm giữa cậu và mợ ngươi không được tốt đẹp có phải không?
Không khí giữa bọn họ lại trở nên căng thẳng, Tô Mặc Ngu nhìn gã không nói lời nào.
- Xem như ta chưa từng nói câu này.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã và cười nói:
- Nói vậy thì cũng coi như ngươi là Thiếu gia họ ngoại của Biệt gia rồi đó. Chẳng trách tên đó ban nãy nhìn ngươi với vẻ khác lạ. Cũng phải thôi, thiếu gia trách mắng hạ nhân, tên đó dám trả đòn hay sao?
Tô Mặc Ngu đính chính lại một cách nghiêm túc:
- Ngay cả khi y dùng hết sức thì ta cũng có thể đánh thắng được.
Sau đó gã nhìn Trần Trường Sinh và nói đầy cảm xúc:
- Huynh thực quá tài giỏi.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút hơi ngượng ngùng.
Đường Tam Thập Lục thì chẳng thấy có gì là ngượng ngùng hết, kéo vai Tô Mặc Ngu và nói:
- Giờ chúng ta đều đã hiểu rõ lý do mà Biệt Dạng Hồng phái ngươi tới Quốc Giáo Học Viện rồi. Hôm nay ngươi cũng đã cho tên hạ nhân một trận rồi, nếu vài ba hôm nữa anh họ của ngươi tới đây kiếm chuyện như vậy thì Tô Mặc Ngu ngươi cũng đừng tính chuyện trốn tránh nhé.
Tô Mặc Ngu trong lòng thầm nghĩ tới điều này rồi, ý định cũng là như vậy rồi. Chỉ có điều sao bất cứ những gì tốt đẹp được nói ra từ miệng của Đường Tam Thập Lục thì đều trở nên khó nghe đến như vậy nhỉ. Quả thực không biết nên phải tiếp lời của gã như thế nào nữa, Tô mặc Ngu ngắm nhìn cảnh vật tĩnh lặng bốn bề bèn thốt lên một câu:
- Nơi đây quả thực thanh tĩnh.
- Nơi này những học sinh thông thường không được phép lui tới, bức tường thấp ban nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi phải không. Nhưng ngươi không phải là học sinh thông thường nên... Hôm qua Hiên Viên Phá đã chuẩn bị phòng ở xong xuôi cho ngươi hết rồi. Một lát nữa sẽ dẫn ngươi đi nhận phòng. Sao rồi? Chúng ta đãi ngộ ngươi cũng khá đó chứ phải không?
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới một sự việc trùng hợp, gã bèn cười nói:
- Ngươi là thiếu gia họ ngoại của Biệt gia, tới đây lại ở trong khu vườn được vây quanh cách biệt gọi là biệt viên. Ngươi thử coi, đó có đúng là thiên mệnh đã sắp đặt trước rồi hay không, ngươi chuyển đến học việc của chúng ta, hơn nữa còn ở lại trong nơi đây, có đúng như vậy không?
Tô Mặc Ngu không bận tâm đến những chuyện này, gã lắc đầu nói:
- Đều là học sinh, được hưởng đặc quyền đãi ngộ đặc biệt có phần không hợp lý.
- Hắn là Viện trưởng, ta là Viện giám, Hiên Viên Phá là Chủ quản, vị trí của Chiết Tụ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ có điều tên gọi là gì thì chưa quyết định được thôi. Lạc Lạc Điện hạ thì đã vĩnh viễn là Phó Viện trưởng danh dự rồi. Tóm lại thì ngươi không phải là học sinh thông thường, muốn có chức vụ gì thì cứ nói với chúng ta là được.
- Nhưng ta cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều là những thanh niên trẻ tuổi, vì sao lại xây tường ngăn cách ra như vậy?
- Vì Viện trưởng Trần nói rằng hắn thích yên tĩnh. Theo ta thì vì hắn có quá nhiều bí mật nên sợ người khác phát hiện ra.
Nghe tới đó, Trần Trường Sinh không sao giữ được yên lặng nữa, hắn bèn giải thích với Tô Mặc Ngu:
- Ngươi biết đó, tu hành thực sự rất cần yên tĩnh. Nếu như tân sinh Thông U thành công thì cũng có thể chuyển đến biệt viên này để sinh sống. Thêm nữa nếu nằm trong danh sách ba người đứng đầu trong Đại Triều Thí cũng có đủ tư cách dọn tới đây. Vì thế theo cách nói cảu Đường Tam Thập Lục thì đó cũng coi như là một biện pháp để kích thích mọi người phấn đấu.
Tô Mặc Ngu nghe thấy những lời này thì cảm thấy là ý kiến khá hay nên bèn hỏi:
- Phản ứng của mọi người ra sao?
Tô Mặc Ngu dẫn dắt đám đồng môn ở trong Ly Cung Phụ Viện đã quen rồi nên hôm nay lần đầu tới Quốc Giáo Học Viện, thành thử ra cũng theo thói quen bắt đầu suy nghĩ những chuyện này.
Đường Tam Thập Lục nhìn về phía những học sinh trẻ tuổi đang ngồi hoặc nằm soài trên bãi cỏ xanh mướt bên cạnh hồ và nói:
- Bọn họ đều là những học sinh đến từ Châu Quận, thậm chí đến từ những vùng quê xa xôi, hoặc là những người vô hình đã bị lãng quên từ lâu ở trong Thanh Đằng Chư Viện. Bọn họ có thể quá được vòng loại Đại Triều Thí thì đã vui mừng đến độ thắp hương tế khấn Tinh Hải, vái Nương nương rồi, nào có dám mong tới việc đứng đầu bảng trong Đại Triều Thí. Còn về Thông U phá cảnh giới thì... quả thực là còn chưa bao giờ nghĩ tới. Vì thế nên hoàn toàn không có ai để ý tới lời của bọn ta hết. Chỉ là vẽ ra một ảo mộng cho bọn họ mà thôi, thậm chí còn có cả những lời oán trách.
Tô Mặc Ngu nghĩ tới việc Trần Trường Sinh đột phá cảnh giới Thông U trong Đại Triều Thí, làm kinh động khắp cả đại lục. Rồi gã lại nghĩ tới sau đêm tinh quang ở trong Thiên Thư Lăng hôm đó, Thông U dường như đã trở thành một sự việc phổ biến nên Tô Mặc Ngu bất giác nhìn hắn một cái. Trong lòng gã thầm nghĩ hiện tại lúc này rút cuộc đã có biết bao nhiêu người nhận thức rõ được những mặt tốt mà Trần Trường Sinh đã mang tới cho giới tu hành thiếu niên này là gì?
Đường Tam Thập Lục nhìn về phía bãi cỏ và tiếp tục nói:
- Kỳ thực thì ta có thể hiểu được vì sao bọn họ lại nghĩ như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy bọn họ chẳng có chút tương lai nào, nên hôm trước đã triệu tập tất cả lại đây và mắng vốn cho một trận.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu. Hắn tuyệt nhiên không muốn trải qua, hay chỉ là nhớ lại sự việc của đêm hôm trước đó thôi. Trần Trường Sinh chưa từng chứng kiến Đường Tam Thập Lục mắng người khác như vậy.
Tô Mặc Ngu rất không tán đồng phương thức giáo dục đó, gã cũng lắc đầu nói:
- Mắng người là không đúng đâu.
- Ta không nói một câu thô tục nào hết, cũng tựa như năm xưa ngươi chặn chúng ta ở trên Thần đạo của Ly Cung đó.
- Thần đạo Ly Cung.
Tô Mặc Ngu cảm thấy có chút bồi hồi, gã nhìn Trần Trường Sinh một cái, thể hiện sự hối lỗi.
- Ta nói cho bọn họ biết rằng, vào thời điểm này năm ngoái thôi, chính ở trên Thần đạo Ly Cung, Trần Trường Sinh đã nói với cả thế giới này rằng hắn muốn đứng đầu bảng Đại Triều Thí. Hơn nữa chính lúc đó kỳ thực thì hắn còn chưa tẩy cốt thành công. Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Trường Sinh là một tên điên. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là hắn thực sự đã làm được một việc mà tất cả mọi người đều cho là không thể được.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vậy thì trong thế giới này ở đâu sẽ tồn tại những điều thực sự không thể làm được? Vậy thì dẫn đầu xếp hạng Đại Triều Thí hay đột cảnh Thông U có là gì cơ chứ?
Tô Mặc Ngu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nghe có lý lắm.
Hai người bọn họ đưa Tô Mặc Ngu về phòng để cho gã nghỉ ngơi rồi mới rời đi.
Bước ra khỏi căn lầu nhỏ, Đường Tam Thập Lục nói một cách chắc nịch:
- Tình cảm giữa cậu và mợ của Tô Mặc Ngu chắc chắn là có vấn đề.
- Không ngờ ngươi vẫn chưa quên truyện đó...
Trần Trường Sinh vô cùng kinh ngạc thốt lên.
- Cặp vợ chồng đó đều là người trong Bát Phương Phong Vũ, có ai là không có hứng thú với truyện của bọn họ cơ chứ? Kỳ thực thì thậm chí ta còn có chút hoài nghi không biết Vô Cùng Bích và Tư Nguyên Đạo Nhân ở trong Ly Cung Phụ Viện có mối quan hệ bất chính nào đó hay không. Nếu không thì vì cớ gì mà ả lại phái đích thân con trai của mình đến xông pha tuyến đầu thay cho Tư Nguyên Đạo Nhân? Và vì sao Biệt Dạng Hồng lại trở nên cảnh giác đến như vậy, sai khiến Tô Mặc Ngu tới Quốc Giáo Học Viện để cân bằng thế cục?
Đường Tam Thập Lục vừa bước về phía hồ nước vừa nói:
- Nhưng nói về vấn đề cũ, cái tên đần Biệt Thiên Tâm đó đích thực là con trai của Vô Cùng Bích thật đó, nhưng chắc gì y đã là con ruột của Biệt Dạng Hồng. Ngươi thử nói xem, có khi nào y là dòng giống của Tư Nguyên Đại Nhân hay không nhỉ? Haizz, có điều chuyện này có liên quan đến vấn đề riêng tư của cá nhân nên không thể truyền rộng rãi ra bên ngoài. Đặc biệt là không thể để cho Tô Mặc Ngu nghe thấy. Dù gì Biệt Dạng Hồng cũng là cậu ruột của y, chuyện này mà đến tai y thì khó coi lắm.
Gã ngó nghiêng nhìn quanh thì phát hiện xung quanh mình không có một bóng người nào.
Chẳng biết từ lúc nào mà Trần Trường Sinh đã rời đi, lúc này hắn đã đi đến bên thảm cỏ bên phía chân tường rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn về bên đó rồi thắc mắc hỏi:
- Ngươi đang làm gì đó?
Trần Trường Sinh không ngoảnh đầu lại nhìn mà chỉ xua tay nói:
- Ta đi xem cơm được hay chưa.
Ba trận đối chiến bắt đầu từ ban sáng sớm đều kết thúc một cách nhanh chóng. Vì thế nên thời gian dùng cơm trưa cũng được đẩy lên sớm hơn một chút. Sau khi dùng bữa trưa xong vẫn còn thừa một chút thời gian để nghỉ ngơi. Mãi cho tới khi ánh mặt trời nghiêng dần về phía Tây, hơi nóng đã dần dần dịu xuống. Tới lúc đó thì Quốc Giáo Học Viện mới mở cổng trường.
Vẫn là Đường Tam Thập Lục dẫn đầu, đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đứng trên bậc thềm sau lưng gã. Ai nấy vẻ mặt thể hiện sự rối bời của những kích động và bất an.
Chẳng có bất cứ kết quả bất ngờ nào hết. Tân sinh đầu tiên của Quốc Giáo Học Viện đã thua trận. Chính vào lúc thanh kiếm của đối thủ chuẩn bị đâm xuống thì tiếng nói của Đường Tam Thập Lục vang lên:
- Tới đây thôi.
Trận đấu thứ hai Quốc Giáo Học Viện thua cuộc, trận thứ ba cũng thua cuộc, những trận đấu tiếp theo Quốc Giáo Học Viện đều liên tiếp thua đẹp. Không gian náo nhiệt vô cùng lúc này bỗng trở nên có phần trầm lặng. Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng nói của đám thư sinh của Quốc Giáo Học Viện và của Đường Tam Thập Lục.
- Thế là được rồi đó.
- Ta nói ngươi ra tay chừng đó là được rồi đó.
- Cái người này, sao ta nói mà ngươi không nghe vậy?
Đó là những câu nói của Đường Tam Thập Lục, là những câu nói mà gã nói với đám người đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện.
Đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện thì nói ngắn gọn hơn rất nhiều, đại đa số là những câu không quá năm chữ:
- Chịu thua.
- Ta chịu thua.
- Ta chịu thua rồi.
- Vậy Biệt Dạng Hồng là ai?
Tô Mặc Ngu trả lời:
- Cậu của ta.
Đường Tam Thập Lục hít một hơi thật sâu rồi lại hỏi:
- Vô Cùng Bích thì sao?
Tô Mặc Ngu thầm nghĩ điều này mà cũng cần phải hỏi nữa sao?
- Đương nhiên là mợ của ta.
Bầu không khí có chút lặng thinh tẻ nhạt.
Đường Tam Thập Lục nhìn y và nói:
- Sau này những chuyện như thế này ngươi có thể nói sớm hơn một chút được không hả?
Tô Mặc Ngu đáp lời:
- Trước giờ chưa từng có ai hỏi ta chuyện này. Không lẽ gặp ai ta cũng phải nói cho người đó biết cậu ta là Biệt Dạng Hồng hay sao.
Trần Trường Sinh gật đầu nói:
- Nói có lý.
Đường Tam Thập Lục liếc nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ta còn chưa tính chuyện ngươi giấu ta việc có hôn ước với Từ Hữu Dung đó, không phải vội tìm đồng minh cho mình.
Sau đó gã quay về phía Tô Mặc Ngu và nói:
- Tiếp tục.
- Năm xưa khi mợ của ta ở trong Ly Cung Phụ Viện thì đã có mối thâm tình tựa tỉ đệ với Tư Nguyên Đại Giáo chủ, nên mợ ấy đương nhiên sẽ đứng về phía y. Hơn nữa... mợ của ta rất bảo thủ.
Dù sao thì người mà y đang nói đến cũng là bậc trưởng bối nên ánh mắt của Tô Mặc Ngu có chút không được tự nhiên cho lắm:
- Nếu như anh họ thực sự đánh với các ngươi thì bất luận ai thắng ai thua cũng chỉ e khó mà có thể giải quyết cho êm thấm được. Chưa biết chừng mợ ta cũng sẽ tới Kinh đô.
Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục bốn mắt nhìn nhau một cái rồi sau đó cũng đồng thanh nói:
- Không cần đâu, ngươi ngay lập tức viết thư gửi cho cậu của mình, báo là mọi chuyện ở đây đều ổn.
Tô Mặc Ngu nói:
- Không cần, cậu ta đã gửi cho ta một bức thư rồi.
- Gì cơ?
- Nếu không thì sao ta có thể đi khỏi Thiên Thư Lăng cơ chứ.
Tô Mặc Ngu nghĩ tới nội dung bức thư đó thì bèn cảm thấy có chút chán nản. Trong lòng thầm nghĩ cậu mình sợ vợ, lẽ nào ta đây lại không sợ mợ hay sao?
- Cậu ta muốn ta vào Quốc Giáo Học Viện.
Y tiếp tục nói:
- Thế nên ta mới tới đây.
Tới lúc này thì Trần Trường Sinh và Đường Tam Thập Lục cuối cùng mới hiểu rõ được toàn bộ sự việc này.
Biệt Dạng Hồng biết rõ thê tử của mình ủng hộ cho Quốc Giáo Tân Phái. Lúc này Biệt Thiên Tâm đã đại diện cho Ly Cung Phụ Viện tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện. Nếu như giành được chiến thắng thì Biệt gia đương nhiên sẽ đắc tội với Giáo Hoàng Bệ hạ, Vấn Thủy Đường Gia, hay thậm chí còn có khả năng đắc tội với Tô Ly và hai vị Thánh nhân ở trong thành Bạch Đế. Nhưng nếu như thất bại thì chưa biết chừng vị thê tử bảo thủ của y sẽ giấy lên một cơn giông tố trong Kinh đô.
Biệt Dạng Hồng không muốn những chuyện như vậy sẽ xảy ra. Có thể là vì y ủng hộ cho Quốc Giáo phái cũ, hoặc có thể đơn giản là vì Biệt Dạng Hồng không muốn tham gia vào trận giông tố đó mà thôi. Nên y đã gửi một bức thư đến cho Tô Mặc Ngu, lúc đó vẫn còn đang ở trong Thiên Thư Lăng. Biệt Dạng Hồng muốn cháu ruột của mình rời quan sớm hơn dự tính, gia nhập vào Quốc Giáo Học Viện, bằng mọi cách cố gắng dập tắt chuyện này đi.
Không thể không thừa nhận rằng cách làm này của Biệt Dạng Hồng rất khéo léo thông minh. Khi thê tử của y ủng hộ cho Quốc Giáo phái cũ thì Biệt Dạng Hồng lại để cho Tô Mặc Ngu đại diện cho bản thân mình lựa chọn thế lực còn lại. Hành động này chí ít cũng thể hiện được thiện chí hoặc ít nhất là muốn hòa bình hóa sự việc này. Cứ vậy mà nói thì với địa vị và thực lực của hai vợ chồng bọn chúng, Biệt gia sẽ không phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ cơn giông tố này. Đó cũng chính là: Đặt thân ngoài thế sự ắt sẽ được an bình. Chỉ có điều nếu làm vậy thì sẽ phơi bày cho thiên hạ thấy rằng, Vô Cùng Bích rõ ràng không hề hỏi ý kiến của y trước khi hành động, hoặc nói theo cách khác thì là ả không hề nghe theo lời khuyên của phu quân mình.
Cặp vợ chồng quyền lực mà thế gian vẫn đồn đại, cùng là những nhân vật của Bát Phương Phong Vũ, tình nghĩa nồng nàn, vậy ra lại có những mặt trái như vậy đó.
Nghĩ tới điểm này, Trần Trường Sinh bất giác cảm thấy cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng.
Đường Tam Thập Lục thì có cái nhìn trực diện hơn nhiều, gã hỏi Tô Mặc Ngu:
- Tình cảm giữa cậu và mợ ngươi không được tốt đẹp có phải không?
Không khí giữa bọn họ lại trở nên căng thẳng, Tô Mặc Ngu nhìn gã không nói lời nào.
- Xem như ta chưa từng nói câu này.
Đường Tam Thập Lục nhìn gã và cười nói:
- Nói vậy thì cũng coi như ngươi là Thiếu gia họ ngoại của Biệt gia rồi đó. Chẳng trách tên đó ban nãy nhìn ngươi với vẻ khác lạ. Cũng phải thôi, thiếu gia trách mắng hạ nhân, tên đó dám trả đòn hay sao?
Tô Mặc Ngu đính chính lại một cách nghiêm túc:
- Ngay cả khi y dùng hết sức thì ta cũng có thể đánh thắng được.
Sau đó gã nhìn Trần Trường Sinh và nói đầy cảm xúc:
- Huynh thực quá tài giỏi.
Trần Trường Sinh cảm thấy có chút hơi ngượng ngùng.
Đường Tam Thập Lục thì chẳng thấy có gì là ngượng ngùng hết, kéo vai Tô Mặc Ngu và nói:
- Giờ chúng ta đều đã hiểu rõ lý do mà Biệt Dạng Hồng phái ngươi tới Quốc Giáo Học Viện rồi. Hôm nay ngươi cũng đã cho tên hạ nhân một trận rồi, nếu vài ba hôm nữa anh họ của ngươi tới đây kiếm chuyện như vậy thì Tô Mặc Ngu ngươi cũng đừng tính chuyện trốn tránh nhé.
Tô Mặc Ngu trong lòng thầm nghĩ tới điều này rồi, ý định cũng là như vậy rồi. Chỉ có điều sao bất cứ những gì tốt đẹp được nói ra từ miệng của Đường Tam Thập Lục thì đều trở nên khó nghe đến như vậy nhỉ. Quả thực không biết nên phải tiếp lời của gã như thế nào nữa, Tô mặc Ngu ngắm nhìn cảnh vật tĩnh lặng bốn bề bèn thốt lên một câu:
- Nơi đây quả thực thanh tĩnh.
- Nơi này những học sinh thông thường không được phép lui tới, bức tường thấp ban nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi phải không. Nhưng ngươi không phải là học sinh thông thường nên... Hôm qua Hiên Viên Phá đã chuẩn bị phòng ở xong xuôi cho ngươi hết rồi. Một lát nữa sẽ dẫn ngươi đi nhận phòng. Sao rồi? Chúng ta đãi ngộ ngươi cũng khá đó chứ phải không?
Đường Tam Thập Lục nghĩ tới một sự việc trùng hợp, gã bèn cười nói:
- Ngươi là thiếu gia họ ngoại của Biệt gia, tới đây lại ở trong khu vườn được vây quanh cách biệt gọi là biệt viên. Ngươi thử coi, đó có đúng là thiên mệnh đã sắp đặt trước rồi hay không, ngươi chuyển đến học việc của chúng ta, hơn nữa còn ở lại trong nơi đây, có đúng như vậy không?
Tô Mặc Ngu không bận tâm đến những chuyện này, gã lắc đầu nói:
- Đều là học sinh, được hưởng đặc quyền đãi ngộ đặc biệt có phần không hợp lý.
- Hắn là Viện trưởng, ta là Viện giám, Hiên Viên Phá là Chủ quản, vị trí của Chiết Tụ cũng đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ có điều tên gọi là gì thì chưa quyết định được thôi. Lạc Lạc Điện hạ thì đã vĩnh viễn là Phó Viện trưởng danh dự rồi. Tóm lại thì ngươi không phải là học sinh thông thường, muốn có chức vụ gì thì cứ nói với chúng ta là được.
- Nhưng ta cảm thấy tất cả mọi người ở đây đều là những thanh niên trẻ tuổi, vì sao lại xây tường ngăn cách ra như vậy?
- Vì Viện trưởng Trần nói rằng hắn thích yên tĩnh. Theo ta thì vì hắn có quá nhiều bí mật nên sợ người khác phát hiện ra.
Nghe tới đó, Trần Trường Sinh không sao giữ được yên lặng nữa, hắn bèn giải thích với Tô Mặc Ngu:
- Ngươi biết đó, tu hành thực sự rất cần yên tĩnh. Nếu như tân sinh Thông U thành công thì cũng có thể chuyển đến biệt viên này để sinh sống. Thêm nữa nếu nằm trong danh sách ba người đứng đầu trong Đại Triều Thí cũng có đủ tư cách dọn tới đây. Vì thế theo cách nói cảu Đường Tam Thập Lục thì đó cũng coi như là một biện pháp để kích thích mọi người phấn đấu.
Tô Mặc Ngu nghe thấy những lời này thì cảm thấy là ý kiến khá hay nên bèn hỏi:
- Phản ứng của mọi người ra sao?
Tô Mặc Ngu dẫn dắt đám đồng môn ở trong Ly Cung Phụ Viện đã quen rồi nên hôm nay lần đầu tới Quốc Giáo Học Viện, thành thử ra cũng theo thói quen bắt đầu suy nghĩ những chuyện này.
Đường Tam Thập Lục nhìn về phía những học sinh trẻ tuổi đang ngồi hoặc nằm soài trên bãi cỏ xanh mướt bên cạnh hồ và nói:
- Bọn họ đều là những học sinh đến từ Châu Quận, thậm chí đến từ những vùng quê xa xôi, hoặc là những người vô hình đã bị lãng quên từ lâu ở trong Thanh Đằng Chư Viện. Bọn họ có thể quá được vòng loại Đại Triều Thí thì đã vui mừng đến độ thắp hương tế khấn Tinh Hải, vái Nương nương rồi, nào có dám mong tới việc đứng đầu bảng trong Đại Triều Thí. Còn về Thông U phá cảnh giới thì... quả thực là còn chưa bao giờ nghĩ tới. Vì thế nên hoàn toàn không có ai để ý tới lời của bọn ta hết. Chỉ là vẽ ra một ảo mộng cho bọn họ mà thôi, thậm chí còn có cả những lời oán trách.
Tô Mặc Ngu nghĩ tới việc Trần Trường Sinh đột phá cảnh giới Thông U trong Đại Triều Thí, làm kinh động khắp cả đại lục. Rồi gã lại nghĩ tới sau đêm tinh quang ở trong Thiên Thư Lăng hôm đó, Thông U dường như đã trở thành một sự việc phổ biến nên Tô Mặc Ngu bất giác nhìn hắn một cái. Trong lòng gã thầm nghĩ hiện tại lúc này rút cuộc đã có biết bao nhiêu người nhận thức rõ được những mặt tốt mà Trần Trường Sinh đã mang tới cho giới tu hành thiếu niên này là gì?
Đường Tam Thập Lục nhìn về phía bãi cỏ và tiếp tục nói:
- Kỳ thực thì ta có thể hiểu được vì sao bọn họ lại nghĩ như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy bọn họ chẳng có chút tương lai nào, nên hôm trước đã triệu tập tất cả lại đây và mắng vốn cho một trận.
Trần Trường Sinh lắc lắc đầu. Hắn tuyệt nhiên không muốn trải qua, hay chỉ là nhớ lại sự việc của đêm hôm trước đó thôi. Trần Trường Sinh chưa từng chứng kiến Đường Tam Thập Lục mắng người khác như vậy.
Tô Mặc Ngu rất không tán đồng phương thức giáo dục đó, gã cũng lắc đầu nói:
- Mắng người là không đúng đâu.
- Ta không nói một câu thô tục nào hết, cũng tựa như năm xưa ngươi chặn chúng ta ở trên Thần đạo của Ly Cung đó.
- Thần đạo Ly Cung.
Tô Mặc Ngu cảm thấy có chút bồi hồi, gã nhìn Trần Trường Sinh một cái, thể hiện sự hối lỗi.
- Ta nói cho bọn họ biết rằng, vào thời điểm này năm ngoái thôi, chính ở trên Thần đạo Ly Cung, Trần Trường Sinh đã nói với cả thế giới này rằng hắn muốn đứng đầu bảng Đại Triều Thí. Hơn nữa chính lúc đó kỳ thực thì hắn còn chưa tẩy cốt thành công. Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Trường Sinh là một tên điên. Nhưng kết quả thì sao? Kết quả là hắn thực sự đã làm được một việc mà tất cả mọi người đều cho là không thể được.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Vậy thì trong thế giới này ở đâu sẽ tồn tại những điều thực sự không thể làm được? Vậy thì dẫn đầu xếp hạng Đại Triều Thí hay đột cảnh Thông U có là gì cơ chứ?
Tô Mặc Ngu nghĩ ngợi một lúc rồi nói:
- Nghe có lý lắm.
Hai người bọn họ đưa Tô Mặc Ngu về phòng để cho gã nghỉ ngơi rồi mới rời đi.
Bước ra khỏi căn lầu nhỏ, Đường Tam Thập Lục nói một cách chắc nịch:
- Tình cảm giữa cậu và mợ của Tô Mặc Ngu chắc chắn là có vấn đề.
- Không ngờ ngươi vẫn chưa quên truyện đó...
Trần Trường Sinh vô cùng kinh ngạc thốt lên.
- Cặp vợ chồng đó đều là người trong Bát Phương Phong Vũ, có ai là không có hứng thú với truyện của bọn họ cơ chứ? Kỳ thực thì thậm chí ta còn có chút hoài nghi không biết Vô Cùng Bích và Tư Nguyên Đạo Nhân ở trong Ly Cung Phụ Viện có mối quan hệ bất chính nào đó hay không. Nếu không thì vì cớ gì mà ả lại phái đích thân con trai của mình đến xông pha tuyến đầu thay cho Tư Nguyên Đạo Nhân? Và vì sao Biệt Dạng Hồng lại trở nên cảnh giác đến như vậy, sai khiến Tô Mặc Ngu tới Quốc Giáo Học Viện để cân bằng thế cục?
Đường Tam Thập Lục vừa bước về phía hồ nước vừa nói:
- Nhưng nói về vấn đề cũ, cái tên đần Biệt Thiên Tâm đó đích thực là con trai của Vô Cùng Bích thật đó, nhưng chắc gì y đã là con ruột của Biệt Dạng Hồng. Ngươi thử nói xem, có khi nào y là dòng giống của Tư Nguyên Đại Nhân hay không nhỉ? Haizz, có điều chuyện này có liên quan đến vấn đề riêng tư của cá nhân nên không thể truyền rộng rãi ra bên ngoài. Đặc biệt là không thể để cho Tô Mặc Ngu nghe thấy. Dù gì Biệt Dạng Hồng cũng là cậu ruột của y, chuyện này mà đến tai y thì khó coi lắm.
Gã ngó nghiêng nhìn quanh thì phát hiện xung quanh mình không có một bóng người nào.
Chẳng biết từ lúc nào mà Trần Trường Sinh đã rời đi, lúc này hắn đã đi đến bên thảm cỏ bên phía chân tường rồi.
Đường Tam Thập Lục nhìn về bên đó rồi thắc mắc hỏi:
- Ngươi đang làm gì đó?
Trần Trường Sinh không ngoảnh đầu lại nhìn mà chỉ xua tay nói:
- Ta đi xem cơm được hay chưa.
Ba trận đối chiến bắt đầu từ ban sáng sớm đều kết thúc một cách nhanh chóng. Vì thế nên thời gian dùng cơm trưa cũng được đẩy lên sớm hơn một chút. Sau khi dùng bữa trưa xong vẫn còn thừa một chút thời gian để nghỉ ngơi. Mãi cho tới khi ánh mặt trời nghiêng dần về phía Tây, hơi nóng đã dần dần dịu xuống. Tới lúc đó thì Quốc Giáo Học Viện mới mở cổng trường.
Vẫn là Đường Tam Thập Lục dẫn đầu, đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đứng trên bậc thềm sau lưng gã. Ai nấy vẻ mặt thể hiện sự rối bời của những kích động và bất an.
Chẳng có bất cứ kết quả bất ngờ nào hết. Tân sinh đầu tiên của Quốc Giáo Học Viện đã thua trận. Chính vào lúc thanh kiếm của đối thủ chuẩn bị đâm xuống thì tiếng nói của Đường Tam Thập Lục vang lên:
- Tới đây thôi.
Trận đấu thứ hai Quốc Giáo Học Viện thua cuộc, trận thứ ba cũng thua cuộc, những trận đấu tiếp theo Quốc Giáo Học Viện đều liên tiếp thua đẹp. Không gian náo nhiệt vô cùng lúc này bỗng trở nên có phần trầm lặng. Mọi người chỉ còn nghe thấy tiếng nói của đám thư sinh của Quốc Giáo Học Viện và của Đường Tam Thập Lục.
- Thế là được rồi đó.
- Ta nói ngươi ra tay chừng đó là được rồi đó.
- Cái người này, sao ta nói mà ngươi không nghe vậy?
Đó là những câu nói của Đường Tam Thập Lục, là những câu nói mà gã nói với đám người đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện.
Đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện thì nói ngắn gọn hơn rất nhiều, đại đa số là những câu không quá năm chữ:
- Chịu thua.
- Ta chịu thua.
- Ta chịu thua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.