Quyển 3 - Chương 483: Quốc Giáo Học Viện bước vào thời đại mới.
Miêu Nị
09/12/2016
Chỉ tới khi bọn chúng về đến trước cửa Quốc Giáo Học Viện, trút bỏ được
cảm giác căng thẳng và lạ lẫm trong những trận đấu lúc trước thì tất cả
mới dám nói nhiều hơn một chút. Bọn chúng đứng trên thềm đá bàn luận sôi nổi với các bạn học của mình.
- Nhát kiếm ban nãy của ta có vấn đề gì không?
- Chẳng phải tối qua Viện trưởng đã nói rồi đó hay sao, nhược điểm của đối thủ mà ngươi gặp phải là ở vấn đề tốc độ. Vì thế nên nhát kiếm của ngươi phải nhanh hơn một chút nữa.
- Ta đã có gắng nhanh nhất có thể rồi đó.
- Thế thì điều đó chứng minh rằng ngươi chưa luyện kỹ càng Mai Hoa Tam Lộng.
- Tối qua Viện trưởng có nói đến còn một loại Kiếm pháp có thể khắc chế được người này, đó là Kiếm pháp nào vậy nhỉ?
- Ngư Ca Tam Xướng, đó là Kiếm pháp cường mạnh của Ly Sơn Kiếm Tông. Nghe nói ngay cả đến Lương Bán Hồ cũng chưa nắm vững được, đó là tuyệt chiêu của Cẩu Hàn Thực. Với cảnh giới của ngươi thì hoàn toàn chẳng có cách nào học được đâu.
Đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đang bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không nhận thấy bất cứ cảm xúc thất bại nào mà bọn họ thể hiện ra. Việc liên tiếp đấu chiến thất bại dường như không ảnh hưởng một chút nào đến tâm trạng của bọn họ.
Kỳ thực thì những gì mà tên nô bộc của Biệt gia đã nói hoàn toàn chính xác. Đao kiếm vô tình, đặc biệt là trong trận đối chiến có sự chênh lệch quá xa về thực lực như thế này. Cho dù ánh mắt của Đường Tam Thập Lục có nhanh nhạy đến thế nào đi chăng nữa, những tiếng hét của gã có kịp thời đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó có thể phát sinh ra một số những sự việc ngoài ý muốn. Nhưng quả thực việc đó cũng không thể nào hoàn toàn trách cứ đám cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện được. Kết quả trận đấu hoàn toàn là vì sự căng thẳng quá đỗi của đám tân sinh mà trở thành như vậy.
Tới khi ánh hoàng hôn khẽ hắt xuống thì Quốc Giáo Học Viện đã thua đến hơn chục trận đấu, sáu tân sinh chịu thương, trong số đó có hai người bị thương khá nặng. Nhưng đám học sinh đó không có một câu oán trách nào, lại càng không hề nhắc đến lời hứa đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới bọn chúng mà Đường Tam Thập Lục đã nói ra vài hôm trước đó. Ngược lại tất cả bọn chúng đều rất cảm kích. Vì hơn ai hết bọn chúng hiểu rõ rằng có được sự hướng dẫn của Trần Trường Sinh, có được cơ hội hiếm hoi chiến đấu với những cao thủ như vậy đã khiến cho bản thân tiến bộ lên rất nhiều. Chỉ riêng tầm nhìn thôi cũng đã được mở mang hơn rất nhiều so với lúc trước khi vào trong trường rồi.
Những cuộc đối chiến của Quốc Giáo Học Viện đã giấy lên biết bao những sóng gió trong Kinh đô, nhận được sự quan tâm của dân chúng, cuối cùng thì trong ngày hôm nay cũng đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Quốc Giáo Học Viện đã bắt đầu nếm mùi thất bại. Nhưng không có bất cứ một ai cho rằng bọn họ là những người thất bại. Vì những đại diện của Quốc Giáo Học Viện đều là những tân sinh mới vào trường cách đây mấy hôm trước mà thôi.
Đương nhiên, tất cả càng đều cho rằng không có người thắng cuộc.
Tâm trạng của đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đều rất tốt. Đường Tam Thập Lục cũng khá mãn nguyện về cục diện hiện tại. Nhưng đám dân chúng đến hóng chuyện thì lại cảm thấy chán ngán những trận chiến đấu hình thức như thế này. Bọn họ thấy nó nhàm chán vô vị, thậm chí còn có người buồn ngủ và ngáp tiếng dài.
Phiền lòng nhất chính là đám cao thủ đến từ Thiên Hải gia và Thanh Đằng Chư Viện. Bọn chúng nhận ra bản thân mình hoàn toàn biến thành đối tượng luyện kiếm của đám tân sinh Quốc Giáo Học Viện. Có vài người trong số bọn chúng đã lỡ tay làm bị thương đám học sinh của Quốc Giáo Học Viện, chợt nhớ lại những lời đe dọa của Đường Tam Thập Lục thì trong lòng thậm chí còn cảm thấy có chút bất an. Mãi cho tới khi nhìn thấy sắc mặt của Đường Tam Thập Lục vẫn như thường không có chút biến sắc gì thì bọn chúng mới yên tâm, cười khổ sở một cái rồi rút lui.
Hoàng hôn dần tắt bóng, Quốc Giáo Học Viện đóng cửa, đại bộ phận giáo sĩ đều đã về các điện đường của mình, chỉ còn lại những người canh gác đêm và một đội kỵ binh Quốc Giáo. Đám dân chúng của Kinh đô lần lượt kéo về nhà chuẩn bị bữa tối. Dưới tấm bạt, bốn vị đại quan quản sự nhìn ngắm số tiền cược ngày hôm nay mà ai nấy đều chau mày thật chặt. Đám cao thủ tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện mới thật thê thảm, ai nấy đều cảm thấy bực bội một cách khó tả.
Sau khi dùng bữa tối xong, thầy trò của Quốc Giáo Học Viện bắt đầu tổng kế lại tình hình ngày hôm nay và đồng thời bắt đầu chuẩn bị cho đối chiến của ngày mai.
Sau khi đã hoàn thành tất cả mọi việc xong thì đám người Trần Trường Sinh quay trở lại biệt viên.
Hiên Viên Phá cả ngày hôm nay đi theo đầu bếp của Trừng Hồ Lầu. Đối với gã mà nói thì những âm thanh vui tai phát ra từ chiếc chảo trên bếp, cùng những cách thức chế biến món ăn mà gã chưa từng được nghe tới còn đáng chú ý hơn nhiều những gì đang diễn ra ở ngoài cổng Học Viện. Mãi cho tới khi nãy khi nghe mọi người tổng kết lại tình hình thì Hiên Viên Phá mới biết được tình hình đã xảy ra trong ngày hôm nay, gã cảm thấy có chút thắc mắc:
- Nếu như chịu thua mà có thể giải quyết được vấn đề thì sao phải chiêu mộ thêm nhiều tân sinh thế làm gì, cứ nhận thua luôn đi có phải hơn không.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Theo ta thì hình như ngươi luôn có ý kiến về việc Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh có đúng không, sao thế?
Hiên Viên Phá đáp lời:
- Ngươi không thấy hai bữa ăn của ngày hôm nay à, có bao nhiêu món ngon đều bị bọn chúng giành ăn sạch rồi con đâu.
- Đấy xem đi, xem đi này. Đó chính là lý do vì sao mà ta phải làm như vậy đó.
Đường Tam Thập Lục nhìn Hiên Viên Phá và nói:
- Vì ngươi chịu giơ cái mặt được, còn ta thì không.
Hiên Viên Phá có chút khó hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hiểu được phương thức nói chuyện như vậy gọi là ý lồng ý.
- Ta đã từng liên tiếp thắng năm mươi tám trận đó, sao có thể chịu thua ở đây.
Đường Tam Thập Lục nói câu sau cùng.
Trần Trường Sinh nhìn gã một cái, trong lòng hiểu rõ sự tình chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Những ngày tiếp theo, phía trước cổng Quốc Giáo Học Viện vẫn không ngừng liên tục diễn ra các trận đấu. Vẫn là những tân sinh đại diện cho Quốc Giáo Học Viện xuất chiến.
Đám tân sinh đó đã tẩy tủy thành công, đương nhiên lúc này không thể coi là những thư sinh trói gà không chặt nữa rồi. Nhưng bọn chúng cũng chưa thể là đối thủ của những cao thủ thực sự đến từ Thiên Hải Gia và Thanh Đằng Chư Viện.
Đám tân sinh đều hiểu rõ trình độ của mình đến đâu, bọn chúng làm theo những căn dặn của Trần Trường Sinh. Khi mới lên trận đã kịp thời thể hiện tất cả những gì mà bản thân mình có thể kịp thời phản ứng; trải nghiệm tất cả những thứ mà bản thân mình muốn được trải nghiệm, và sau đó thì là chấp nhận thua cuộc. Có những học sinh chỉ vừa mới trải nghiệm một chút thì đã ngay lập tức ngưng lại, thuận thế cục mà hành xử.
- Nhát kiếm ban nãy của ta có vấn đề gì không?
- Chẳng phải tối qua Viện trưởng đã nói rồi đó hay sao, nhược điểm của đối thủ mà ngươi gặp phải là ở vấn đề tốc độ. Vì thế nên nhát kiếm của ngươi phải nhanh hơn một chút nữa.
- Ta đã có gắng nhanh nhất có thể rồi đó.
- Thế thì điều đó chứng minh rằng ngươi chưa luyện kỹ càng Mai Hoa Tam Lộng.
- Tối qua Viện trưởng có nói đến còn một loại Kiếm pháp có thể khắc chế được người này, đó là Kiếm pháp nào vậy nhỉ?
- Ngư Ca Tam Xướng, đó là Kiếm pháp cường mạnh của Ly Sơn Kiếm Tông. Nghe nói ngay cả đến Lương Bán Hồ cũng chưa nắm vững được, đó là tuyệt chiêu của Cẩu Hàn Thực. Với cảnh giới của ngươi thì hoàn toàn chẳng có cách nào học được đâu.
Đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đang bàn tán sôi nổi, hoàn toàn không nhận thấy bất cứ cảm xúc thất bại nào mà bọn họ thể hiện ra. Việc liên tiếp đấu chiến thất bại dường như không ảnh hưởng một chút nào đến tâm trạng của bọn họ.
Kỳ thực thì những gì mà tên nô bộc của Biệt gia đã nói hoàn toàn chính xác. Đao kiếm vô tình, đặc biệt là trong trận đối chiến có sự chênh lệch quá xa về thực lực như thế này. Cho dù ánh mắt của Đường Tam Thập Lục có nhanh nhạy đến thế nào đi chăng nữa, những tiếng hét của gã có kịp thời đến đâu đi chăng nữa thì cũng khó có thể phát sinh ra một số những sự việc ngoài ý muốn. Nhưng quả thực việc đó cũng không thể nào hoàn toàn trách cứ đám cao thủ đến khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện được. Kết quả trận đấu hoàn toàn là vì sự căng thẳng quá đỗi của đám tân sinh mà trở thành như vậy.
Tới khi ánh hoàng hôn khẽ hắt xuống thì Quốc Giáo Học Viện đã thua đến hơn chục trận đấu, sáu tân sinh chịu thương, trong số đó có hai người bị thương khá nặng. Nhưng đám học sinh đó không có một câu oán trách nào, lại càng không hề nhắc đến lời hứa đảm bảo sẽ không ảnh hưởng tới bọn chúng mà Đường Tam Thập Lục đã nói ra vài hôm trước đó. Ngược lại tất cả bọn chúng đều rất cảm kích. Vì hơn ai hết bọn chúng hiểu rõ rằng có được sự hướng dẫn của Trần Trường Sinh, có được cơ hội hiếm hoi chiến đấu với những cao thủ như vậy đã khiến cho bản thân tiến bộ lên rất nhiều. Chỉ riêng tầm nhìn thôi cũng đã được mở mang hơn rất nhiều so với lúc trước khi vào trong trường rồi.
Những cuộc đối chiến của Quốc Giáo Học Viện đã giấy lên biết bao những sóng gió trong Kinh đô, nhận được sự quan tâm của dân chúng, cuối cùng thì trong ngày hôm nay cũng đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Quốc Giáo Học Viện đã bắt đầu nếm mùi thất bại. Nhưng không có bất cứ một ai cho rằng bọn họ là những người thất bại. Vì những đại diện của Quốc Giáo Học Viện đều là những tân sinh mới vào trường cách đây mấy hôm trước mà thôi.
Đương nhiên, tất cả càng đều cho rằng không có người thắng cuộc.
Tâm trạng của đám tân sinh của Quốc Giáo Học Viện đều rất tốt. Đường Tam Thập Lục cũng khá mãn nguyện về cục diện hiện tại. Nhưng đám dân chúng đến hóng chuyện thì lại cảm thấy chán ngán những trận chiến đấu hình thức như thế này. Bọn họ thấy nó nhàm chán vô vị, thậm chí còn có người buồn ngủ và ngáp tiếng dài.
Phiền lòng nhất chính là đám cao thủ đến từ Thiên Hải gia và Thanh Đằng Chư Viện. Bọn chúng nhận ra bản thân mình hoàn toàn biến thành đối tượng luyện kiếm của đám tân sinh Quốc Giáo Học Viện. Có vài người trong số bọn chúng đã lỡ tay làm bị thương đám học sinh của Quốc Giáo Học Viện, chợt nhớ lại những lời đe dọa của Đường Tam Thập Lục thì trong lòng thậm chí còn cảm thấy có chút bất an. Mãi cho tới khi nhìn thấy sắc mặt của Đường Tam Thập Lục vẫn như thường không có chút biến sắc gì thì bọn chúng mới yên tâm, cười khổ sở một cái rồi rút lui.
Hoàng hôn dần tắt bóng, Quốc Giáo Học Viện đóng cửa, đại bộ phận giáo sĩ đều đã về các điện đường của mình, chỉ còn lại những người canh gác đêm và một đội kỵ binh Quốc Giáo. Đám dân chúng của Kinh đô lần lượt kéo về nhà chuẩn bị bữa tối. Dưới tấm bạt, bốn vị đại quan quản sự nhìn ngắm số tiền cược ngày hôm nay mà ai nấy đều chau mày thật chặt. Đám cao thủ tới khiêu chiến Quốc Giáo Học Viện mới thật thê thảm, ai nấy đều cảm thấy bực bội một cách khó tả.
Sau khi dùng bữa tối xong, thầy trò của Quốc Giáo Học Viện bắt đầu tổng kế lại tình hình ngày hôm nay và đồng thời bắt đầu chuẩn bị cho đối chiến của ngày mai.
Sau khi đã hoàn thành tất cả mọi việc xong thì đám người Trần Trường Sinh quay trở lại biệt viên.
Hiên Viên Phá cả ngày hôm nay đi theo đầu bếp của Trừng Hồ Lầu. Đối với gã mà nói thì những âm thanh vui tai phát ra từ chiếc chảo trên bếp, cùng những cách thức chế biến món ăn mà gã chưa từng được nghe tới còn đáng chú ý hơn nhiều những gì đang diễn ra ở ngoài cổng Học Viện. Mãi cho tới khi nãy khi nghe mọi người tổng kết lại tình hình thì Hiên Viên Phá mới biết được tình hình đã xảy ra trong ngày hôm nay, gã cảm thấy có chút thắc mắc:
- Nếu như chịu thua mà có thể giải quyết được vấn đề thì sao phải chiêu mộ thêm nhiều tân sinh thế làm gì, cứ nhận thua luôn đi có phải hơn không.
Đường Tam Thập Lục nói:
- Theo ta thì hình như ngươi luôn có ý kiến về việc Quốc Giáo Học Viện chiêu mộ tân sinh có đúng không, sao thế?
Hiên Viên Phá đáp lời:
- Ngươi không thấy hai bữa ăn của ngày hôm nay à, có bao nhiêu món ngon đều bị bọn chúng giành ăn sạch rồi con đâu.
- Đấy xem đi, xem đi này. Đó chính là lý do vì sao mà ta phải làm như vậy đó.
Đường Tam Thập Lục nhìn Hiên Viên Phá và nói:
- Vì ngươi chịu giơ cái mặt được, còn ta thì không.
Hiên Viên Phá có chút khó hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hiểu được phương thức nói chuyện như vậy gọi là ý lồng ý.
- Ta đã từng liên tiếp thắng năm mươi tám trận đó, sao có thể chịu thua ở đây.
Đường Tam Thập Lục nói câu sau cùng.
Trần Trường Sinh nhìn gã một cái, trong lòng hiểu rõ sự tình chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Những ngày tiếp theo, phía trước cổng Quốc Giáo Học Viện vẫn không ngừng liên tục diễn ra các trận đấu. Vẫn là những tân sinh đại diện cho Quốc Giáo Học Viện xuất chiến.
Đám tân sinh đó đã tẩy tủy thành công, đương nhiên lúc này không thể coi là những thư sinh trói gà không chặt nữa rồi. Nhưng bọn chúng cũng chưa thể là đối thủ của những cao thủ thực sự đến từ Thiên Hải Gia và Thanh Đằng Chư Viện.
Đám tân sinh đều hiểu rõ trình độ của mình đến đâu, bọn chúng làm theo những căn dặn của Trần Trường Sinh. Khi mới lên trận đã kịp thời thể hiện tất cả những gì mà bản thân mình có thể kịp thời phản ứng; trải nghiệm tất cả những thứ mà bản thân mình muốn được trải nghiệm, và sau đó thì là chấp nhận thua cuộc. Có những học sinh chỉ vừa mới trải nghiệm một chút thì đã ngay lập tức ngưng lại, thuận thế cục mà hành xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.