Trạch Thiên Ký

Quyển 3 - Chương 452: Thiên Đạo Tây Lưu

Miêu Nị

09/12/2016

Sự tình gì hoặc là nói đã phát hiện ra cái gì, có thể khiến cho nhân vật đáng sợ như Chu Thông cũng trở nên khẩn trương như thế?

- Hoa đải đường đã tàn, nhà tù tự có thần uy, hắn đứng ở trong đó cũng là bất động như hồ.

Ánh mắt của Chu Thông híp lại, chẳng qua lúc này đây không còn sắc bén giống như kiếm, mà tràn ngập hoang mang cùng chút bất an mà ngay cả chính hắn cũng không thể phát giác.

Tân giáo sĩ cũng rất muốn biết, đại nhân bày ra trận thức lớn như vậy, ngoại trừ thấy rõ chút tâm ý của đại nhân vậy, trọng yếu nhất là mục đích kia rốt cục không thành. Chu Thông muốn xem xem Trần Trường Sinh là người như thế nào, hoặc là nói, hắn muốn nhìn xem…. Trần Trường Sinh là ai. Chỉ có điều bình thường đều nói bất động như núi, vì sao hắn lại nói Trần Trường Sinh là bất động như hồ.

- Hắn rất giống một người.

Trên mặt Chu Thông bỗng nhiên lộ ra một chút ý sợ hãi, nói:

- Rất giống Trần Huyền Bá ở bên trong bí cung.

Tân giáo sĩ khó hiểu, sách sử cùng với truyền thuyết trong dân gian truyền lại, Trần Huyền Bá là người mạnh nhất trong ngàn năm hoàng tộc Trần thị, có thể so sánh với Thái Tông Hoàng Đế, từ trước tới nay nổi tiếng là dữ dằn thô lỗ, làm sao có chút tương tự với Trần Trường Sinh? Hơn nữa vì sao nói Trần Huyền Bá là bí mật bên trong hoàng cung? Đại nhân tự nhiên có cơ hội tiếp xúc với bí mật bên trong hoàng cung, hoặc là, Trần Huyền Bá ghi lại ở nơi này không giống với Trần Huyền Bá trong truyền thuyết?

- Thái Tông Hoàng Đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta có thể sửa chữa tất cả sách sử và Đạo Tạng lại một lần, cho nên Trần Huyền Bá dĩ nhiên là biến thành một vũ phu không biết đại cục, thô lỗ.

Chu Thông mang theo ý từ hàm súc nói:

- Ai có thể nghĩ tới Trần Huyền Bá thật ra là một người rất an tĩnh.

Tân giáo sĩ cảm thấy đánh giá này có chút quen tai, sau đó nhớ tới, đây đúng là đánh giá của đại nhân đối với Trần Trường Sinh không lâu trước đây.

Chu Thông trầm mặc một lát nói:

- Trần Trường Sinh cũng là một người rất an tĩnh.

An tĩnh ở đây đại biểu rất nhiều ý tử, tỷ như lúc không cần nói chuyện liền không nói lời nói, có nói cũng chỉ nói ít, lại yên tĩnh không nói, tỷ như tĩnh khí lúc gặp phải đại sự.

Trong tiểu viện an tĩnh rất lâu.

Chu Thông lại nói ra:



- Hơn nữa hắn cũng họ Trần.

Tân giáo sĩ đi rồi, mang theo áp lực tâm lý và lo âu thấp thỏm thật lớn, rời khỏi ngõ nhỏ bắc Binh Mã Ti, loại tâm lý áp lực này không liên quan tới hai thân phận của hắn, mà là tin tức do Chu Thông mơ hồ để lộ ra kia. Trần Trường Sinh chẳng lẽ thật sự là đời sau của hoàng tộc sao?

Hắn không dám suy nghĩ, lại không dám suy nghĩ sâu vào, bởi vì rất rõ ràng, ngay cả Chu Thông đại nhân cũng bởi vì chuyện này mà trở nên khẩn trương.

Chu Thông quả thật rất khẩn trương, bởi vì hắn biết nhiều hơn so với Tân giáo sĩ, hơn nữa với thân phận địa vị của hắn, việc này phải nghĩ, hơn nữa còn phải nghĩ rõ ràng.

Hắn đứng trên thềm đá ở tiểu viện, nhìn hai gốc cây hải đường sắp rơi hết hoa, trầm mặc nghĩ rất lâu, căn bản không có để ý tới hỗn loạn ở ngoài viện.

Mai Lý Sa trước khi chết, nói Thương tặc là người rất giỏi.

Mai Lý Sa trước khi chết đang nhìn Tây Lưu điển, nhìn Quang Âm như nước.

Đúng vậy, Thương tặc có thể giúp nương nương Nghịch Thiên Cải Mệnh, khiến một đứa con nít dừng thời gian sinh trưởng lại bốn năm, lại bị cho là cái gì chứ?

Hoặc là, Trần Trường Sinh chỉ giống như ông cụ non? Nhưng như vậy thật không thú vì, day dạn kinh nghiệm như thế chẳng lẽ thật sự chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi sao?

Thương tặc mang đi khỏi trấn Tây Ninh chính là tên đồ đệ kia, tuổi thật ra cũng tương đối, hơn nữa nghe nói còn thiên tàn địa câm, và cũng càng phù hợp với thuyết pháp trong truyền thuyết.

Nhưng cái này có thể thấy được rất rõ ràng, cho nên không thể tin.

Hoặc là, tên đồ đệ kia dùng thủ đoạn để lừa gặt thiên đạo?

Chẳng lẽ người kia cũng đã sớm bị Thương tặc dùng Tây Lưu điển sửa lại thọ nguyên?

Chu Thông cảm thấy thân thể càng ngày càng rét lạnh.

Hắn biết vị tổng quan thái giám…. Được nương nương tin nhiếm nhất trong cung kia, mấy tháng gần đây vẫn luôn luôn tra lại bán án cũ trong cung năm đó.

Nương nương không để cho hắn tra, không có nghĩa là không tín nhiệm hắn, chẳng qua chính là nương nương không muốn để bất cứ kẻ nào biết việc này.

—— Chiêu Minh thái tử thật sự có thể còn sống.



Nếu nương nương thật sự Nghịch Thiên Cải Mệnh, hơn nữa giống như trong truyền thuyết nói, nàng vì Nghịch Thiên Cải Mệnh đã bỏ ra cái giả phải trả quá thảm thiết khó có thể tưởng tượng.

Nàng nhất định sẽ đoạn tuyệt đoạn tôn, huyết mạch không còn, mới có thể trở thành người cô đơn thật sự.

Nếu Chiêu Minh thái tử còn sống, vậy Nghịch Thiên Cải Mệnh của nương nương vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn.

Ít nhất nói lên, nương nương Nghịch Thiên Cải Mệnh còn có nhược điểm.

Nếu tất cả đây đều là sự thật.

Như vậy nhất định là phải xóa sạch sự hiện hữu của Chiêu Minh thái tử mới khiến tất cả trở về sự yên bình?

Chu Thông cảm thấy nhiệt độ tiểu viện càng ngày càng thấp, rõ ràng là đầu hạ nhưng lại phảng phất như muốn tiến vào mùa đông giá lạnh.

Mặc dù là người đáng sợ máu lạnh nhất trong mắt thế nhân, khi nghĩ tới chuyện xưa năm đó cùng với chuyện xưa có thể phát sinh hiện tại cũng cảm thấy đây quá tàn khốc.

Nhưng vì sao những người đó muốn đưa Trần Trường Sinh tới kinh đô? Chẳng lẽ bọn họ nghĩ có thể giấu diếm được nương nương? Giấu diếm được ta?

Sắc mặt của Chu Thông trở nên cực kỳ khó coi, sau khi phát hiện ra câu đó này còn có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng.

Thánh Hậu nương nương ở trên đài cam lộ nhìn bầu trời.

Thời điểm sáng sớm, không trung là màu xanh thẳm, sau đó, cuộc chiến ở cửa Học Viện Quốc Giáo, xe ngựa lại đi Thanh Lại Ti, không biết từ chỗ nào xuất hiện một đám mây, không trung liền biến thành bụi mịt mù. Bầu trời xám xịt, phảng phất muốn che khuất tất cả chân tướng, nhưng làm sao che được ánh mắt của nàng?

Thế gia tuyệt đại đa số người, không thể nhìn thấy sao vào ban ngày, nhưng nàng lại có thể, chẳng qua trước kia nàng không thích xem vào ban ngày, bởi vì như vậy sẽ làm nàng nhớ tới tiên đế, nhớ tới Thái Tông, nhớ tới rất nhiều người họ Trần. Lúc này nàng nhìn không trung, lại chính là vì một thiếu niên…. Họ Trần.

Nàng biết Chu Thông đã đoán được mấy thứ gì đó, tra được mấy thứ gì đó, bắt đầu nghi ngờ, cho nên mới phải có trận náo nhiệt trong kinh đô hôm nay.

Nàng cũng không quan tâm tới cái này, cũng chưa tức giận, bởi vì có rất nhiều chuyện nàng cũng chưa xác định được.

Những ngôi sao ẩn thân sau khi hào quang mặt trời xuất hiện, nhưng vị trí cũng không phát sinh bất kỳ biến hóa gì so với bầu trời đêm.

Nàng lẳng lặng nhìn ngôi sao số mệnh thuộc về minh, ngôi sao sáng nhất trên bầu trời kia, lẳng lặng nghĩ tới mấy trăm năm trước, nàng lấy được năng lượng khó có thể tưởng tượng cải biến vị trí của ngôi sao kia, đồng thời cũng cải biến độ sáng của nó, tự nhiên khiến vô số ngôi sao quanh thân nói đều phát sinh biến hóa. ế, cảm xúc ở sâu trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trạch Thiên Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook